
🕸️ Chương 68 🕸️: Không thân
Editor: Qin
Khi cả hai xuất hiện ở hành lang khu vực thay đồ và tắm rửa, họ lại mang dáng vẻ xa cách như chẳng hề quen biết.
Hai người đi trước sau, mặt sàn lát đá xám nhạt, xung quanh tĩnh lặng, tiếng bước chân vang vọng rõ ràng trong không gian rộng lớn và cao vút.
Tống Kha cố gắng không nghĩ đến việc tại sao Dư Thanh Hoài lại đi chậm như vậy. Cậu đã đủ xấu hổ rồi, lòng trĩu nặng cảm giác phức tạp xen lẫn giữa sự thẹn thùng và tự phủ nhận bản thân.
Cậu cố ý bước chậm lại, vờ như đang ngắm những bức ảnh cưỡi ngựa treo dọc lối đi, để Dư Thanh Hoài có thể theo kịp.
Giữa hai người cách nhau một mét, không một lời trao đổi. Ai mà biết được chỉ vài giờ trước, dương vật của cậu thiếu niên phía trước chưa từng rời khỏi âm đạo của cô gái phía sau.
Lúc này, cơ quan sinh dục của cả hai vẫn còn dính đầy dịch thể của đối phương.
Dư Thanh Hoài đi đến cuối hành lang, lướt qua Tống Kha đang đứng đợi ở đó, không dừng lại,l mà bước thẳng tới cánh cửa ghi "Nữ" bên tay phải, đẩy cửa bước vào. Vài giây sau, Tống Kha quay người, đi về phía cửa đối diện.
Phòng tắm rộng rãi, thoảng mùi hương thơm dịu, sàn đá trắng tinh mang lại cảm giác ấm áp dưới chân.
Dư Thanh Hoài tắm rất lâu. Khi bước ra, cô đã thay lại bộ quần áo thường ngày, tóc còn hơi ướt, gương mặt chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
Cô không ngờ Tống Kha vẫn còn ở ngoài.
Cậu tựa vào một cột gỗ ngoài khu vực thay đồ, phía sau là bức tường kính phản chiếu đường nét mờ ảo của bãi cưỡi ngựa xa xa. Cậu cúi đầu, điện thoại cầm trong tay nhưng không nhìn, hơi nước vẫn đọng trên ngọn tóc, vài lọn dính vào thái dương chưa khô hẳn.
Dư Thanh Hoài chợt nghĩ, với tính sạch sẽ của Tống Kha, chắc hẳn cậu đã gội đầu.
Thấy cô bước ra, cậu liền đứng thẳng người, tiến đến trước mặt cô. Cô thậm chí ngửi được mùi hương thanh mát sau khi tắm trên người cậu.
Trông câu ra dáng người mẫu mực, lông mày nhàn nhạt, nhưng vừa mở miệng đã lộ nguyên hình.
Cậu khẽ hỏi: "...Dưới đó, sưng chưa?" Tống Kha thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Đáp lại cậu là ánh mắt trách móc sắc bén, như có thật.
Tống Kha ho khan vài tiếng để che giấu, cuối cùng cúi đầu: "Về nhà tôi bôi thuốc cho cô... Xin lỗi, tôi không cố ý."
Khi tắm, cậu đã tự tát mình một cái.
Đây không phải cậu. Cậu không thể làm chuyện này.
Nhưng khi tắm, vừa nghĩ đến cảnh làm tình với Dư Thanh Hoài trên lưng ngựa, cậu lập tức cương cứng trở lại, thậm chí còn tự xử thêm một lần trong phòng tắm.
Giờ đây chỉ cần nhìn cô, trong đầu cậu lại hiện lên những hình ảnh ấy. Cậu dứt khoát quay đầu đi, nói nhanh: "Tôi đi tìm đám Lý Tư Tề. Cô có thể ra khu vực ngắm ngựa ngồi một lát, hoặc đến khu nghỉ ngơi ăn gì đó, ở đó có trà chiều... ừm, bổ sung chút sức lực."
Cậu không dám nhìn Dư Thanh Hoài nữa, tay chỉ đại hướng khu nghỉ ngơi, rồi vội vàng bước đi như thể đang chạy trốn.
Dư Thanh Hoài đứng nguyên tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích. Vùng kín của cô vẫn còn sưng, chỉ cần đi bộ là sự cọ xát đã khiến cô cảm thấy khó chịu âm ỉ.
Cô nhíu mày nghĩ, Tống Kha mỗi lần đều làm mới nhận thức của cô về một cậu trai 18 tuổi. Cậu như một cỗ máy không bao giờ mệt mỏi, cởi quần ra là làm tình.
Nhìn phản ứng của Tống Kha, chắc hẳn đây cũng là lần đầu tiên cậu làm chuyện này trên lưng ngựa.
Vậy nên cô tin rằng trải nghiệm hôm nay sẽ khắc sâu trong ký ức của Tống Kha. Sau này mỗi lần cưỡi ngựa, cậy sẽ nghĩ đến cô.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Cô bước qua hành lang, mặt sàn chuyển thành gỗ màu sẫm, ánh sáng dịu xuống.
Phía trước là sảnh chính, trần nhà cao vút treo một chiếc đèn chùm thủy tinh, những mảnh treo trong suốt buông xuống tầng tầng lớp lớp, như những giọt nước ngưng đọng giữa không trung. Ánh sáng xuyên qua, nhuộm cả sảnh thành màu vàng nhạt ấm áp.
Quầy lễ tân nằm bên tay trái, một nhân viên mặc đồng phục xám ngồi trên ghế cao, cúi đầu lật xem gì đó. Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng lên, khẽ gật đầu chào, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.
Cô đi vào trong, bên tay phải là một dãy chữ kim loại mảnh mai gắn trên tường gỗ sẫm, ghi dòng chữ Tea Lounge – khu nghỉ ngơi.
Chữ nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ thì gần như không nhận ra.
Cô vừa nhớ lại dáng vẻ tự nhiên của Tống Kha giữa đám thiếu niên ăn mặc lộng lẫy, cưỡi ngựa oai phong, vừa tiếp tục đi theo hướng chỉ dẫn.
Bước chân không nhanh, nhưng mỗi bước đều mang theo suy nghĩ.
Trước đây khi họ đến cùng nhau, chẳng phải Tống Kha còn ngại ngùng, đến nắm tay cũng phải tránh người khác sao?
Khi cô rời đi, cô muốn tất cả những người xung quanh Tống Kha đều biết, cậu và cô không chỉ đơn thuần là chủ và tớ.
987 words
15.11.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro