Chương 9: Đối thực
[17.04.22] Editor: Suối Qua Khe Núi
Thẩm Hồi suy tư, A Hạ và người bên cạnh Bùi Hồi Quang là người quen cũ, vậy đây quả là người nên chọn nhất, nàng cảm ơn Văn Hạc thêm lần nữa.
Văn Hạc nào dám nhận lời cảm ơn của Thẩm Hồi. Văn Hạc cũng không đành lòng. Hoàng cung không phải nơi yên bình, nàng lại hoàn toàn không có căn cơ, mấy năm qua để có thể sống bình an qua ngày cũng không ít lần nhờ A Hạ hỗ trợ.
Nhưng hiện giờ trong tay nàng vẫn còn người dùng được. So với nàng, Thẩm Hồi vừa nhập cung mới càng cần một người như A Hạ kề bên.
Lưu ma ma đến, Văn Hạc bèn đứng dậy cáo lui.
Có lẽ vì đã nhìn thấy tận mắt, giờ đây Thẩm Hồi không còn khó chấp nhận buổi học đầy những ngôn từ ướt át của Lưu ma ma như trước nữa. Chỉ là nhìn vào câu dâm chữ tục trong sách, thầm nghĩ tao nhân mặc khách thật tài tình, rõ ràng là một chuyện buồn nôn như vậy, lại có thể dùng lời văn miêu tả thành tuyệt diệu như tiên.
Bút văn nhân, quỷ gạt người.
Chiếu theo lời dạy của Lưu ma ma, nàng mềm giọng đọc câu chữ ướt át trong sách, trong lòng lại không ngừng lầu bầu: Hừ, đều là giả, giả, giả!
Nhìn đôi mắt trong vắt của Thẩm Hồi, Lưu ma ma hoang mang. Trước đó trong giờ học, Tiểu Hoàng hậu ửng hồng đôi má ngượng ngượng ngùng ngùng, sao hôm nay lại...
"Nương nương có hiểu ý nghĩa của câu này không?"
"Ma ma hỏi câu nào?" Ánh mắt Thẩm Hồi sáng trong: "Lưỡi thiếp nơi chàng, lòng chàng lãng đãng, hay Đêm tình nào say ngủ, chiều chàng đốt đuốc hoa."
Lưu ma ma nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thẩm Hồi, mày càng nhíu sâu hơn.
Thẩm Hồi cong môi, đôi mắt như vầng trăng cũng cong cong. Giọng nói của nàng mềm nhẹ, phảng phất sự ngọt ngào: "Ma ma, những bài thơ này bản cung đọc rất nhiều lần rồi, cũng đã thuộc hết. Có cần học tiếp không? Hay hôm nay ma ma cho nghỉ một ngày để bản cung được nghỉ ngơi?"
Nàng hơi nghiêng đầu, trâm cài tóc trên đầu theo đó đưa nhẹ, làm loạn ánh nhìn.
Lưu ma ma ngẩn người, thầm nghĩ dung mạo của Hoàng hậu nương nương thật sự rất đẹp. Với dung nhan dường ấy, cười với nam nhân một tiếng cũng đã đủ hút hồn hắn đi, nào cần học mấy thứ này.
Song Lưu ma ma cũng không dám cho nghỉ mà tiếp tục giảng bài, giảng về cơ thể của nữ tử, giảng nữ tử làm thế nào để toát vẻ phong tình từ mỗi một nụ cười, mỗi cái nhăn mày.
Lưu ma ma lại cảm thấy tiếc nuối. Nữ tử trên đời có muôn ngàn vẻ đẹp, nét đẹp non nớt thuần khiết của Hoàng hậu bây giờ thật sự đáng quý, học những kỹ xảo kia quá sớm cũng là một loại đáng tiếc.
Buổi sáng nghe Lưu ma ma giảng bài, buổi chiều phải học múa với Lệ phi.
So với nghe giảng, việc múa càng làm khó Thẩm Hồi hơn. Từ nhỏ sức khỏe của nàng đã không tốt, trước nay chưa từng học múa. Nàng miễn cưỡng làm bừa hai động tác rồi liên tục bảo không học được.
Lệ phi cũng đau đầu, nàng thấy dáng người Hoàng hậu mảnh mai mềm mại, nào ngờ không có chút nền tảng nào về múa. Ngặt nỗi Thẩm Hồi lại là Hoàng hậu, nàng còn chẳng dám nhiều lời.
Cũng may mà Hoàng đế triệu Lệ phi qua.
Cả hai như trút được gánh nặng.
Chạng vạng, Thẩm Hồi tự mình ra rừng mai đằng sau hái một nhành mai, dự định đặt lên bàn trang điểm. Khi về, nàng bắt gặp vài tiểu cung nữ lắm miệng.
Ba tiểu cung nữ vừa quét tuyết vừa tán gẫu.
"Xuân Phúc tỷ, A Hạ đến Vĩnh Phượng cung của chúng ta hôm nay là A Hạ đó đúng không?" Cung nữ áo xám hỏi.
Xuân Phúc cười: "Còn A Hạ nào được nữa? Dĩ nhiên là A Hạ khiến bọn thái giám tranh giành kia rồi."
Một cung nữ áo tím khác bảo: "Hai người nói gì thế, sao ta nghe không hiểu!"
Xuân Phúc kể ngay: "A Hạ kia bộ dạng ưa nhìn, từng bị Tô công công ngự tiền để mắt tới, nhiều lần ức hiếp, chỉ đợi nàng ta tự hiến thân làm đối thực."
Cung nữ áo xám thở dài: "Bọn thái giám chết bầm giỏi nhất là dùng lắm trò bắt nạt chúng ta!"
Xuân Phúc nói tiếp: "Ai cũng nghĩ A Hạ không chịu đựng nổi, nào ngờ con nhóc đấy âm thầm bò lên giường một tên thái giám khác. Chính là Vương Lai, người suốt ngày đi theo sau Chưởng ấn."
Cung nữ áo tím khó hiểu: "Nhưng Tô công công là tâm phúc gần bên Bệ hạ, Vương Lai kia lại không có chức vụ gì."
Xuân Phúc hỏi: "Vậy Tô công công bây giờ ở đâu?"
"Đi trông coi hoàng lăng! Ồ, ta còn nghĩ hắn phạm sai lầm trước mặt Hoàng thượng, lẽ nào là vì chuyện này? Quả thật nhìn không ra Vương Lai còn có bản lĩnh lớn như vậy!"
"Thế nào, ngươi cũng muốn tìm một tên thái giám để dựa dẫm à?" Xuân Phúc trêu ghẹo.
Cung nữ áo tím ngớ người, vội trả lời: "Nói bậy gì đó. Ai muốn đi hầu hạ bọn bẩn thỉu kia. Ta còn nghe Miểu Nhiên cô cô kể, bọn thái giám tự biết mình không phải nam nhân nên có rất nhiều chiêu hành hạ người khác trên giường!"
Sắc mặt cung nữ áo xám lại buồn bã, nói: "Nhưng từ ngày theo Khương công công, cuộc sống của Miểu Nhiên cô cô tốt lên rất nhiều, cổ tay của A Hạ còn đeo vòng vàng đấy. Không nói đến ăn tiêu, chí ít sẽ không bị mấy tên tiểu thái giám cấp thấp ức hiếp. Như Linh Linh làm việc cùng chúng ta lúc trước, dù từng được Hoàng đế sủng hạnh thì thế nào? Chẳng phải cũng khốn khổ sống tạm. Lần trước ta còn thấy nàng ấy vì lấy than mà bị lão thái giám mặt rỗ túm vào lòng."
Cung nữ áo tím nọ "Hừ" một tiếng: "Ngươi khá lên chút được không. Nếu qua lại với đám thái giám đó thì đừng tìm ta nữa. Có thấy bẩn hay không!"
"Chung giường với kẻ khuyết tật như thế giống A Hạ, nghĩ thôi đã sợ phát khiếp. Ta chỉ cảm thán thôi!" Cung nữ áo xám vội la lên.
Xuân Phúc chọc vào đầu nàng ta, cười chế giễu: "Nếu ngươi thật sự muốn đi, cũng có thể hỏi A Hạ xem làm thế nào lấy lòng bọn hoạn quan kia. Tốt nhất ngươi càng giỏi hơn, đừng tìm con nuôi Chưởng ấn gì đó, đi quyến rũ hẳn Chưởng ấn đi!"
Ba người cùng nhau cười.
Phía sau cánh cửa hình bầu hồ lô, Thẩm Hồi nghe thế liên tục cau mày, vừa muốn bước ra thì thấy một bóng người màu xanh lục dưới mái hiên, chính là A Hạ.
Ba cung nữ vẫn cứ nói chuyện phiếm, bắt đầu kích động, giọng càng lúc càng lớn, không chỉ bị Thẩm Hồi nghe thấy mà còn bị đương sự như A Hạ nghe được.
Ba cung nữ nhìn A Hạ bước phăm phăm tới, ai cũng sững sờ.
A Hạ tát ngay một bạt tai.
Tiếng tát vang dội khiến cả Thẩm Hồi đứng ngoài cửa bầu hồ lô cũng ngây người.
"Ngươi... ngươi đánh ta!"
"Phải, ta đánh ngươi." A Hạ hất cằm: "Dù là người đến từ bên cạnh Văn tần hay từ phòng của Vương Lai đều đánh được ngươi. Nếu ngươi không phục có thể đánh trả thử xem."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Khí thế của A Hạ áp đảo: "Hôm nay các ngươi quỳ xuống hô bà ơi thì ta tha cho, bằng không ta sẽ thủ thỉ vài câu vào tai thái giám mà các ngươi xem thường kia!"
Xuân Phúc vẫn không phục, hừ nhỏ một tiếng: "Không biết còn tưởng lên làm phi tử cơ đấy, cũng chỉ là cậy nhờ cái loại còn không được xem là nam nhân..."
A Hạ trở tay cho tiếp một bạt tai.
Xuân Phúc kinh hãi, hai cung nữ kia tuổi còn nhỏ, nàng ta lại lớn hơn A Hạ vài tuổi, A Hạ dựa vào cái gì?
A Hạ vừa muốn mở miệng thì thấy Thẩm Hồi vòng vào từ hậu viện, không khỏi sững người, quỳ xuống thi lễ. Ba cung nữ nọ cũng nhìn thấy Thẩm Hồi, liền hớt hải quỳ xuống.
"Nương nương?" Trầm Nguyệt xin lệnh.
Thẩm Hồi nhìn thoáng qua ba cung nữ quỳ gối cạnh nhau, nói: "Quá ầm ĩ."
Trầm Nguyệt cho ba người tự rời đi, thích đi đâu thì đi, chỉ cần biết là không được ở lại Vĩnh Phượng cung.
Thẩm Hồi trở về phòng, bảo Thập Tinh lấy mai đỏ nàng đang ôm đi cắm. Nàng nằm sấp lên bàn trang điểm, ngắm mai đỏ, nàng không kìm được mà nghĩ chắc hẳn mai đỏ trong nhà đã héo từ lâu, không biết nha hoàn có hái thêm hay không. Ngày đông tháng Chạp, mẫu thân thích nhất là mai đỏ bên cửa sổ.
A Hạ vào phòng, quỳ ngay xuống: "Xin nương nương trách phạt."
Thẩm Hồi quay lại nhìn nàng, nói: "Ngươi vốn nên tìm ta đòi lại công bằng, tính tình quá nóng nảy."
"Nương nương dạy phải. Nhưng bọn họ nói Vương Lai như thế, nô tỳ vừa nghe đã muốn đánh người." A Hạ trả lời rất thẳng thắn.
Thẩm Hồi kinh ngạc. Sau một lát nàng mới bảo: "Lui xuống đi."
"Nương nương nhân từ không đành lòng trách phạt, nô tỳ biết sai, tự xin phạt quỳ." A Hạ dập đầu, sau đó tự ra sân quỳ xuống.
Trầm Nguyệt hỏi: "Nương nương, để nàng ấy quỳ ạ?"
Thẩm Hồi nhìn thoáng qua tuyết rơi ngoài cửa sổ, nói: "Nàng muốn quỳ thì cho quỳ đi. Ừm, đưa một chiếc áo bông tới."
Chốc lát thôi Trầm Nguyệt đã nhận thấy Thẩm Hồi hơi thẫn thờ, không biết lại đang suy nghĩ vẩn vơ chuyện gì.
•
Sáng hôm sau, từ rất sớm Thẩm Hồi đã mặc xong xiêm y, ngồi lên kiệu phượng, mang theo nghi trượng xuất cung đến biệt cung đón Thái hậu. Biệt cung không gần, khi trời sẩm tối mới giẫm lên vệt tà dương cuối cùng mà đến nơi.
Quế ma ma bên cạnh Thái hậu tiếp Thẩm Hồi, bẩm: "Mời nương nương đến thiên điện nghỉ trước cho lại người."
Bà còn giải thích Cẩm Vương và Duệ Vương đang trò chuyện ở chỗ Thái hậu.
Đi gấp cả ngày, người sợ lạnh như Thẩm Hồi chỉ ước gì được hơ tí lửa trước. Nàng vừa sưởi ấm trong thiên điện vừa nghĩ về Cẩm Vương và Duệ Vương.
Cẩm Vương và đương kim Thánh thượng là huynh đệ cùng một mẹ, còn Duệ Vương ngày xưa cũng được xem như một Hoàng tử được Tiên đế yêu thương.
Kim thượng hồ đồ vô đạo, bốn phương bao người khởi nghĩa. Mà những người vốn là Thân vương hoàng tộc ấy, lý nào không có ý lên thay.
Cẩm Vương, Duệ Vương đến vấn an Thái hậu có lẽ đều ôm chút lòng riêng.
Thẩm Hồi cũng ngóng trông gió đổi chiều. Thậm chí nàng còn lờ mờ đoán được ngày trở trời không còn xa nữa. Nếu hỏi nàng hi vọng ai làm Hoàng đế, nàng cũng không rõ giữa những Thân vương kia và các nghĩa sĩ ai mới là bậc minh quân. Nếu xét về lòng riêng, đương nhiên nàng hy vọng Dục nhi của nhị tỷ đăng cơ làm Đế. Mặc dù hiện nay lời đồn đãi về đứa nhỏ này cũng không dễ nghe...
Hàng chân mày mảnh của Thẩm Hồi càng nhíu càng sâu, không nhịn được mà nghĩ... nếu Dục nhi giống phụ hoàng của mình thì phải làm sao?
Lòng nàng bất an.
"Quế ma ma, Dục nhi đã ngủ chưa? Bản cung muốn đi gặp nó trước."
Ánh mắt của Quế ma ma hơi lảng tránh, sau đó mới bẩm báo đúng sự thật.
Không lâu sau Thẩm Hồi đã thấy được Tề Dục ở bên hồ.
Cậu bé cưỡi lên người tiểu thái giám chơi trên băng. Một tay cậu nắm sợi dây thừng thít cổ tiểu thái giám, tay còn lại ném pháo ra xung quanh.
Quế ma ma tiến tới vài bước, bất lực nói: "Điện hạ đừng chơi nữa, đến đây gặp mẫu hậu thôi ạ."
Tề Dục liền ném pháo trong tay về phía Quế ma ma, nhìn bộ dạng né tránh của Quế ma ma mà bật cười ha ha.
"Dục nhi." Thẩm Hồi đi đến bên hồ.
Tề Dục nhìn Thẩm Hồi từ trên xuống dưới, hỏi: "Bà là Hoàng hậu mới?"
Thẩm Hồi còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng vó ngựa ầm ầm. Tiếng vó nặng nề chỉnh tề của móng ngựa nghe tựa nhà binh.
"Ai đến vậy?" Tề Dục hỏi trước nhất.
Có cung nhân bước nhanh lại bẩm: "Là Chưởng ấn dẫn theo người của Đông xưởng đến, bảo rằng Duệ Vương liên quan tới một vụ án lớn nên đến bắt người!"
Tề Dục lập tức leo xuống người thái giám, chạy lên phía trước.
"Điện hạ chậm chút!"
Cung nhân hầu hạ vội vã đuổi theo.
Thẩm Hồi cũng đi theo ra đằng trước. Khi đến nơi, nàng trông thấy một vùng đèn đuốc sáng trưng ở phía xa.
Duệ Vương không ở đấy, trong sân chỉ có Cẩm Vương đối mặt với Bùi Hồi Quang.
"Cha nuôi!"
Tiếng gọi lanh lảnh của Tiểu điện hạ phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm trong sân.
Thẩm Hồi kinh ngạc. Nàng trừng to mắt nhìn Tề Dục chạy về phía Bùi Hồi Quang, túm vạt áo của y gọi cha nuôi. Mà Bùi Hồi Quang chỉ thoáng liếc sang cậu bé, ánh mắt kia không khác gì khi nhìn đám tiểu thái giám bám theo y gọi cha nuôi.
Một ma ma khác cạnh Thái hậu đến truyền lời, mời Chưởng ấn vào trong nói chuyện.
Bùi Hồi Quang đến khiến Thái hậu tạm thời không gặp Thẩm Hồi, nàng nghỉ tạm trong biệt cung một đêm.
Thẩm Hồi suốt đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau nàng đi gặp Thái hậu, khi đi qua hành lang, từ xa nàng trông thấy Bùi Hồi Quang đứng ở cửa chính đằng kia, trông như sắp đi. Nàng vội bảo A Hạ sang ngăn y lại.
Thẩm Hồi đứng dưới mái hiên nhìn Bùi Hồi Quang phía xa xa. Bùi Hồi Quang nghe A Hạ truyền lời, thoáng nhìn qua bên này.
Thẩm Hồi siết chặt chiếc khăn trong tay, cố nén căng thẳng. Nàng nhìn Bùi Hồi Quang băng qua sân, đi từng bước một đến nơi này. Y giẫm lên nền tuyết tạo ra âm thanh sàn sạt khe khẽ, có tuyết mịn lặng lẽ rơi xuống vai áo màu đỏ của y.
Khi Bùi Hồi Quang đi đến bên dưới bệ đá trước mặt nàng, Thẩm Hồi bỗng không còn hồi hộp nữa.
"Nương nương gọi nhà ta đến chẳng hay có chuyện gì?"
Thẩm Hồi đứng cao hơn một chút, Bùi Hồi Quang ngẩng đầu nhìn nàng. Tuyết đọng trên mái hiên phản chiếu ánh nắng khiến y híp mắt.
"Bản cung chỉ là hiếu kỳ, khi Điện hạ gọi Chưởng ấn bằng hai tiếng cha nuôi, Chưởng ấn cảm thấy thế nào?"
Vì chuyện này?
Bùi Hồi Quang cười khẽ, đáp: "Con trai của Hoàng đế gọi loại hoạn quan như nhà ta đây là cha, tất nhiên thống khoái."
"Vậy... nữ nhân của Hoàng đế thay Chưởng ấn cởi áo ấm giường, Chưởng ấn có cảm thấy thống khoái chăng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro