Chương 3
Khi trại lao động mới được thành lập, vị trí giám sát vẫn chưa ổn định nên rất nhiều người Do Thái trong đó cố gắng đổi chác hàng hóa để có thể sống sót. Điều này giúp họ có hoàn cảnh tốt hơn một chút, ít nhất là không phải chịu đói quá mức. Amon cũng vì vậy mà không thể tự do hành động. Toàn bộ đảng Vệ quân chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: tuyệt đối phục tùng lệnh của lãnh đạo. Lãnh đạo đã ra lệnh cho họ đuổi tận giết tuyệt những người Do Thái, cắt đứt mọi khả năng sống sót của họ, khiến họ chết trong một sự nhục nhã chưa từng có, phải chờ đợi cái chết trong tuyệt vọng.
Tôi biết tương lai sẽ như thế nào, lịch sử sẽ đi về đâu, dù vậy, tôi vẫn không dám nhìn ra ngoài khi quét dọn ban công. Nhìn những thân xác gầy gò như xương khô của đàn ông, phụ nữ và trẻ con, ai nấy đều mặc những bộ quần áo cũ kỹ rách nát, chạy vội về làm việc, không dám dừng lại, tránh việc bị roi quật hay đạn bắn, tôi sợ mình không thể kiềm chế được mà khóc.
Con người có vô vàn cơ chế phòng thủ và một trong số đó chính là di dời sự chú ý.
Tôi cố gắng chôn mình thật sâu vào vai trò của một người hầu gái.
Cả ngôi nhà vắng lặng, ngoài việc thi thoảng có người từ văn phòng của Amon hay cấp dưới đi vào lầu một, chỉ có tôi và Amon ở tầng cao nhất. Công việc quét dọn đối với tôi mà nói, có lẽ hơi quá mức.
Amon có thói ở sạch. Mỗi ngày đều cần thay khăn trải giường, đồ đạc cần thiết trong phòng không bao giờ được dính một hạt bụi. Áo quần và quân phục của hắn phải được giặt sạch sẽ, không thể để một chút vết nhăn, vải vóc phải được xử lý cẩn thận. Quá trình giặt đồ mất rất lâu vì phải bảo vệ chất liệu vải, một chiếc áo có thể cần đến hơn một giờ đồng hồ để làm sạch hoàn toàn. Ngoài ra, vào buổi tối, nương theo ánh đèn mờ ảo dưới căn hầm, tôi cũng phải dành thời gian nghiên cứu thực đơn cho hắn. Dù thức ăn có ngon hay không, mặt hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng tôi buộc phải cố gắng làm cho tốt.
Thói quen này, dù không có gì đặc biệt, lại tạo nên động lực mạnh mẽ cho tôi. Tôi muốn làm tốt mọi thứ, dù động lực ấy đôi khi chỉ đơn giản là sự sống sót hay là muốn làm Amon hài lòng.
Chỉ có điều, bộ đồ hầu gái của tôi, chiếc tất màu đen có thêm viền ren trắng, cộng thêm chiếc tạp dề, trông có vẻ khá tình thú...
.
Tôi rất thích hai con chó của Amon nên thường xuyên xin phép hắn mang xương cho chúng gặm đỡ ngứa răng. Dù rằng trước đó, Amon chỉ toàn cho chúng ăn thịt bò và thịt tươi sống. Giống chó săn cừu Đức và Doberman được biết tới là giống chó trung thành tuyệt đối với chủ.
Phải nói là tôi thích tất cả các loài động vật nhưng đặc biệt là những chú chó quân khuyển, chúng luôn trung thành và mạnh mẽ.
Amon không cho bất cứ ai động vào chúng và tôi cũng không dám làm vậy trước mặt hắn.
Nhìn chúng, tôi không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng như đối với những người khác. Chúng không bao giờ tỏ ra thù địch với tôi. Cấp dưới dù đã vào phòng của Amon không biết bao nhiêu lần, hai con chó này vẫn luôn mang dáng vẻ nhe răng gầm gừ. Chúng có một quy tắc rõ ràng, đó là chỉ trung thành với một chủ nhân duy nhất. Tôi không dám để Amon phát hiện rằng chúng đang trở nên thân thiết với tôi. Nếu hắn biết, có lẽ sẽ một phát súng mà bắn chết chúng. Vì vậy, tôi chỉ lén lút sau lưng mà vuốt ve tai chúng và cào nhẹ cái đuôi mỗi khi không có ai ở gần. Chúng không kêu, cũng không tỏ ra quá thân thiết khiến tôi cảm thấy đó là điều tốt nhất. Dù vậy, đôi khi tôi tự hỏi, tại sao chúng lại cho tôi cơ hội để chạm vào nhỉ?
Thật không may, có một ngày, tôi đã bị phát hiện.
Buổi chiều, Amon vẫn làm việc trong văn phòng, không ngừng bận rộn với các tài liệu khiến hắn cảm thấy bực bội. Tôi không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ đặt cà phê lên bàn cho hắn rồi trốn đi giặt quần áo. Dù Amon bận rộn, chó của hắn vẫn luôn ở bên cạnh. Sau một thời gian dài gần gũi, chúng đã quen với sự hiện diện của tôi, thậm chí đôi khi đổi chỗ làm việc, chúng sẽ lười biếng đi theo rồi tìm một nơi thoải mái và nằm đó tiếp tục quan sát tôi.
Tôi nhìn chúng, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Mặc dù không thể nhận được niềm vui từ Amon nhưng được hai chú chó ưu ái như vậy vẫn khiến tôi cảm thấy như mình đã đạt được điều gì đó to lớn.
Tình yêu tôi dành cho động vật là không thể đong đếm được.
Khi quay đầu lại và lấy một bộ quần áo khác, tôi bất ngờ phát hiện Amon đang đứng ở cửa. Áo sơ mi trắng của hắn hơi nhăn, dính sát vào cơ thể, tóc dài không chải gọn gàng như mọi khi mà rũ xuống tự nhiên, những sợi tóc nâu thẫm lướt qua trán, chiếc quần quân đội màu xanh đậm buông lơi ở hai bên eo, đôi ủng đen bóng của hắn đứng vững.
Hắn hơi cúi đầu nhìn tôi, môi hơi nhấp, khuôn mặt vô cảm.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bạn có thể nhìn vào chúng để thấy được những cảm xúc và suy nghĩ của họ.
Thế nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lúc đó, tôi cảm thấy lo sợ. Nếu vì sự thân thiết của tôi mà làm hai con chó của hắn chết, có lẽ tôi sẽ phải sống trong nỗi ân hận suốt đời.
Thời gian như dừng lại. Hắn cứ đứng đó có lẽ là vì muốn nói gì đó. Vì sự tôn trọng, tôi cũng không thể tiếp tục công việc ngay trước mặt hắn. Trong khoảng thời gian im lặng đó, tôi cảm giác như đang chịu phạt.
"Sao cô làm được như vậy?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp. Hai con chó đã chạy đến bên cạnh hắn, im lặng đứng đó. Hắn ngồi xuống vuốt ve bộ lông bóng mượt của chúng.
Tôi liếc mắt nhìn khẩu súng ngắn trong bao bên hông hắn, trong lòng liền thắt lại.
"Tôi ôm quần áo của ngài, chúng sẽ đi theo."
Hắn dừng tay vuốt ve chó rồi từ từ đứng lên, hút một điếu thuốc.
"Cô thích nơi này không?"
Môi hắn bắt đầu nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Rất thích, thưa ngài." Tôi hơi ngẩng đầu nhìn hắn một chút rồi vội vàng cúi xuống.
Hắn hút xong điếu thuốc, xoay người nói: "Cô sống không tồi." rồi rời đi.
Cảm xúc dần thả lỏng, liệu đây có phải là một lời cảnh cáo không?
Đêm đó, tôi lại lặng lẽ như mọi khi, sau khi ăn còn thừa xương, tôi dùng giấy gói lại rồi cất vào tủ bếp. Hắn đêm khuya trở về, hẳn là muốn tìm chó để trừng phạt.
Sáng hôm sau, nhìn thấy hai con chó đứng im lặng bên cạnh hắn, tôi mới thực sự yên tâm.
Thật may chúng không có vấn đề gì.
.
Công việc mỗi ngày của Amon khi thì kiểm tra cấp dưới hoặc thăm các khu vực lao động, khi thì cưỡi ngựa giám sát, tối thì uống nhiều rượu. Thời gian thức dậy có lúc sớm, có lúc muộn, miễn là không có chỉ thị, tôi không cần phải làm đồng hồ báo thức gọi hắn dậy.
Phòng của Amon là cấm địa. Những người như hắn, với tính cách mạnh mẽ và chủ quyền lãnh thổ rõ ràng, tốt nhất đừng động vào bất cứ thứ gì. Vì vậy, tôi chỉ có thể lén lút quan sát, thấy hắn đi ra khỏi phòng ngủ mới dám vào dọn dẹp.
Nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng, cách này chẳng phải là một giải pháp lâu dài...
Một ngày nọ, mãi không thấy hắn ra ngoài, nghĩ rằng hắn vẫn đang nghỉ ngơi nhưng đến giữa trưa, tôi nghe thấy tiếng bước chân của hắn hướng xuống tầng hầm. Tiếng bước chân dội lên làm cầu thang gỗ kêu vang lách cách. Nụ cười hỗn loạn, âm độc của hắn suýt chút nữa khiến khẩu súng lục đập thẳng vào đầu tôi. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng, khi hắn đi ra ngoài, tôi đã không hề để ý.
Cảnh tượng hỗn loạn của chiếc giường và bàn đầy vỏ chai rượu khiến hắn mất kiểm soát.
Hóa ra, thói ở sạch của hắn phát tác.
Cẩn thận sống qua vài ngày yên bình, vậy mà lại vấp ngã vào lúc này!
May mắn là hắn không thực sự đánh tôi.
Chỉ là bị hắn túm lấy cổ áo, ép đứng trước mặt khiến cảm xúc của tôi bị cuốn theo sự bất ổn của hắn, thật sự không phải một trải nghiệm dễ chịu chút nào...
Sau này, vào mỗi buổi sáng, tôi sẽ mở cửa kiểm tra, nếu hắn không có ở đó, tôi sẽ tiếp tục công việc của mình.
Nhưng sáng nay, khi tôi nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào, hắn đang nằm nghiêng trên giường, ngủ say như một thiên sứ, yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng được. Phần bụng dưới của hắn phập phồng nhẹ dưới lớp chăn bông trắng như tuyết, xuống chút nữa là địa phương hơi nhô lên.
Mặt tôi bắt đầu nóng dần lên khi nhìn chằm chằm vào nơi đó. Tôi ngay lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa vào tường và thở dốc.
... Hắn thật sự là người đàn ông bình thường.
Tôi lắc đầu, cố gắng quét đi hình ảnh ấy khỏi tâm trí.
Thật xấu hổ chính là trong hai ngày này, mỗi đêm tôi đều mơ thấy cảnh tượng đó.
Khăn trải giường trắng như tuyết, thậm chí có lúc tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của hắn từ cẳng chân tôi chậm rãi di chuyển lên trên. Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ấy nhìn chằm chằm vào tôi tựa hồ không hề muốn bỏ qua dù chỉ một phản ứng nhỏ nhất. Khi hắn nằm đè lên tôi, bất kể cảm giác mãnh liệt đến mức nào, vẻ mặt hắn vẫn không để lộ chút cảm xúc nào...
Thật là... mê người đến mức muốn chết!
Tôi bừng tỉnh.
Mùa xuân sắp đến, bầu trời vẫn không vì thế mà sáng lên sớm hơn.
Tôi ngồi trên giường, cố gắng tiêu hóa những hình ảnh vừa mới mơ thấy.
Cảm giác quá chân thật, thậm chí mấy ngày nay tôi đều mơ thấy vậy, thật sự không thể tin nổi. Tôi đưa tay ôm lấy mặt, muốn dùng hơi ấm từ lòng bàn tay để xoa dịu làn da lạnh lẽo.
Trong khoảng hai tháng gần đây, tôi đã dành hơn phân nửa đêm chỉ để kiểm tra xem liệu mặt trăng có còn đó hay không và quả thực, nó vẫn còn.
Nhưng mà tại sao... kỳ sinh lý của tôi dường như đã biến mất?
Nó đi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro