
Chương 2: Phòng Bếp Cháy Rồi!
Edit: Seward
Dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch bỗng nhiên mỉm cười nhìn cậu với giọng điệu ác ý: "Được, tôi sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt."
Bộ dáng của Lâm Mộc Viễn giống như một đứa bé ngoan, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn tức giận. Hắn ghét nhất là những đứa bé ngoan ngoãn lễ phép, nếu được yêu cầu chăm sóc Lâm Mộc Viễn, hắn nhất định sẽ "chăm sóc" cậu thật tốt.
Tần Thiên Mạch nâng cằm nhìn Lâm Mộc Viễn: "Đi thôi, cùng tôi về nhà."
Giọng điệu rõ ràng không mấy thân thiện.
Lâm Mộc Viễn nhìn Lâm Mộc Phong cầu cứu: Anh, anh nhìn thiếu niên bất lương này đi. Hắn thoạt nhìn là một đứa bé hư, em trai anh nếu sống cùng hắn rất dễ bị bắt nạt!
Lâm Mộc Phong vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: "Được rồi, đi theo cậu ấy đi, nhớ kỹ phải phải hoà đồng cùng bạn bè khi ở chung."
Ở chung thật tốt cái rắm.
Anh trai không còn yêu cậu nữa, lại còn đem cậu ném cho một thiếu lương bất lương!
Hai người một trước một sau lần lượt bước ra khỏi cửa.
Ba Tần trong lòng đầy lo lắng: "Mộc Phong, con đã thấy Thiên Mạch là người như thế nào rồi đấy. Tiểu Viễn là một đứa bé ngoan, nếu ở cùng Thiên Mạch nhất định sẽ bị nó ức hiếp, không thì chú sắp xếp chỗ ở mới cho Tiểu Viễn?"
Con cái của người khác ngoan ngoãn đáng yêu, nếu thật sự bị chính tiểu tử nhà mình bắt nạt, ông không biết phải giải thích thế nào với Lâm gia.
Lâm Mộc Phong lắc đầu, "Không sao, điều này rất tốt ạ. Tính cách của hai đứa vừa vặn bổ sung cho nhau, quen nhau một thời gian là sẽ ổn thôi."
Với tư cách là anh trai, anh không phải không đau lòng cho em trai mình. Trước đó, anh đã từng tìm hiểu tính cách của Tần Thiên Mạch. Tính tình hắn tuy có chút lạnh lùng nhưng trong lòng không xấu, là một người trong nóng ngoài lạnh. Nếu muốn Lâm Mộc Viễn thích ứng được với việc ở chung cùng con người, dùng Tần Thiên Mạch để tôi luyện*cậu không gì không thích hợp.
*có nghĩa là rèn luyện, huấn luyện để trở nên tốt hơn hoặc trở nên mạnh mẽ hơn. Trong ngữ cảnh này, nó ám chỉ việc sử dụng Tần Thiên Mạch như một thử thách hoặc cơ hội để giúp Lâm Mộc Viễn phát triển kỹ năng hòa nhập và thích ứng với môi trường xã hội mới.
Hơn nữa, Lâm Mộc Viễn là do anh một tay nuôi nấng, anh hiểu rõ tính cách em trai mình hơn những người khác. Bề ngoài Lâm Mộc Viễn coi như là người ngoan ngoãn lương thiện nhưng thực ra cậu không dễ để người khác ức hiếp mình.
Trong sân.
Lâm Mộc Viễn kéo theo một chiếc vali lớn. Khi tài xế Tần gia muốn giúp cậu chuyển vali lên xe, kết quả lại bị Tần Thiên Mạch ngăn lại.
"Cứ để cậu ta tự làm."
Hắn đây là cố tình ra oai phủ đầu*cậu.
*là một cách diễn đạt để chỉ hành động hoặc thái độ nhằm thể hiện quyền lực, uy quyền hoặc sức mạnh của mình để tạo ấn tượng mạnh mẽ ngay từ đầu. Nó thường được sử dụng để gây ấn tượng hoặc khiến đối phương cảm thấy e dè, sợ hãi.
Lâm Mộc Viễn nhìn Tần Thiên Mạch đang đứng một bên xem kịch, ngay sau đó cậu liền cúi người xuống, một tay nhấc chiếc vali lên thoải mái cho vào cốp xe.
Điều này có nghĩa là gì, hồ ly bọn cậu rất mạnh mẽ.
Tần Thiên Mạch hơi kinh ngạc, Lâm Mộc Viễn có thể dễ dàng nâng một chiếc vali lớn chỉ bằng một tay? Chẳng lẽ là một vali rỗng?
Cất vali xong, Lâm Mộc Viễn có chút do dự nhìn hai người trong xe. Tài xế ngồi ở ghế lái, Tần Thiên Mạch ngồi ở ghế sau, nhất thời cậu không biết mình nên ngồi ở đâu.
Nhìn thấy cậu đứng yên bất động, Tần Thiên Mạch không kiên nhẫn thúc giục: "Còn thất thần làm gì? Lên xe nhanh lên, không lẽ cậu muốn cùng xe thi chạy?"
Đúng, nếu biến thành hồ ly cậu có thể chạy nhanh hơn ô tô nhiều.
Lâm Mộc Viễn cân nhắc một phen, cuối cùng cậu chọn ngồi ở phía sau cùng Tần Thiên Mạch, bởi vì hàng sau có không gian rộng hơn.
Trong không gian khép kín, Lâm Mộc Viễn không quen tiếp xúc với người lạ. Hơn nữa, sắc mặt Tần Thiên Mạch rất thúi, mang bộ mặt người sống chớ gần. Thế là, Lâm Mộc Viễn theo bản năng hướng về phía cửa xe, yên lặng xê dịch cách xa Tần Thiên Mạch 1 chút.
Ở độ tuổi còn nhỏ như thế, tại sao hắn lại mang dáng vẻ như thể cả thế giới thiếu nợ mình?
Tần Thiên Mạch chú ý tới động tác nhỏ của cậu, còn tưởng rằng cậu đang sợ chính mình.
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?" Tần Thiên Mạch mở miệng hỏi cậu.
"17 tuổi." Theo quy tắc tính toán của con người, một năm nữa cậu sẽ là người thành niên, đến lúc đó cậu sẽ là một con hồ ly trưởng thành.
Hỏi xong, Tần Thiên Mạch nhắm mắt lại, còn Lâm Mộc Viễn thì lấy điện thoại di động ra phàn nàn với bạn bè.
Lâm Mộc Viễn: [Anh trai tớ đã chọn người gì thế này nữa không biết? Ở độ tuổi còn nhỏ, cậu ta lạnh lùng như khối băng. Tớ nghi ngờ rằng cậu ta đang trong giai đoạn phản nghịch và cố ý tạo cho mình với vẻ ngoài soái ca lạnh lùng.]
Người bạn: [Soái ca? Bạn cùng phòng mới của cậu có dáng dấp rất đẹp trai ư?]
Lâm Mộc Viễn lén lút liếc nhìn Tần Thiên Mạch, không nói những cái khác, Tần Thiên Mạch quả thực rất đẹp trai.
Lâm Mộc Viễn: [Không tệ, chỉ kém tớ một chút thôi.]
Người bạn: [Hồ ly bọn cậu đều rất tự luyến?]
Lâm Mộc Viễn: [Hồ ly bọn tớ lớn lên đều đẹp trai, không cần tự luyến.]
Ngay lúc cậu đang điên cuồng phàn nàn về Tần Thiên Mạch với bạn bè, Tần Thiên Mạch đột nhiên mở mắt ra nói: "Chỗ tôi ở cũng không phải nhà chùa."
Lâm Mộc Viễn ngây ngốc vài giây, lúc sau mới kịp phản ứng lại: "Tôi sẽ gửi cậu tiền thuê nhà hàng tháng."
Hóa ra là muốn cùng cậu bàn về chuyện tiền thuê nhà.
Việc này thì dễ, Lâm gia không thiếu tiền. Trước đây, Lâm Mộc Phong mỗi tháng đều cho cậu một khoản tiền lớn để sinh hoạt. Vào các dịp lễ và ngày Tết, cậu thường không tiêu hết số lì xì mà mình nhận được. Nhờ vậy, trong nhiều năm qua, cậu đã tích lũy được một khoản tiền kha khá.
"Tôi không lấy tiền của cậu." Tần Thiên Mạch ác ý nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là người hầu của tôi. Tôi yêu cầu cậu phải làm gì thì cậu phải làm cái đấy, nếu không đồng ý, cậu có thể chuyển đến ký túc xá của trường, tuy nhiên điều kiện ở đó không được tốt cho lắm. Một phòng ký túc xá có sáu người ở chung, vừa đông đúc vừa bừa bộn, bít tất và đồ lót vứt lung tung khắp nơi..."
Hắn cố ý miêu tả hoàn cảnh kém của ký túc xá. Lâm Mộc Viễn hẳn là người ưa sạch sẽ, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự sang trọng. Một thiếu gia nhà giàu như cậu làm sao có thể chịu đựng được hoàn cảnh sống trong ký túc xá?
Lâm Mộc Viễn tưởng tượng ra cảnh tượng mà hắn miêu tả, lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Cậu có chút thích sạch sẽ và từ nhỏ đã được nuông chiều, do đó mà cậu không thể chịu đựng nổi môi trường bẩn thỉu, bừa bộn trong ký túc xá. Ngay từ đầu, cậu đã không thích sống chung với người khác, nghĩ đến cảnh phải sống trong một căn phòng với năm người lạ khiến cậu sụp đổ hoàn toàn.
Hiện tại xem ra ở cùng Tần Thiên Mạch vẫn tốt hơn, ít nhất cậu có thể có một phòng ngủ riêng.
Dù là người, à không, dù có là hồ ly thì ở dưới cùng một mái hiên thì cũng phải cúi đầu.
"Tôi đồng ý yêu cầu của cậu nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì phạm pháp." Cậu là một con hồ ly tuân thủ pháp luật tốt, cậu không được làm bất cứ điều gì phạm pháp trái với pháp luật. Nếu không cậu sẽ bị cục quản lý yêu tinh bắt đi cải tạo.
Tần Thiên Mạch cười nhạo: "Dựa vào cái bộ dạng này của cậu, có thể làm cái gì liên quan tới phạm pháp?"
Lâm Mộc Viễn: "..."
Cậu đường đường là một hồ ly tinh lại bị một con người xem thường?
Hừ, cậu cứ chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh của con hồ ly này.
Trong xe yên tĩnh, Tần Thiên Mạch dùng ánh mắt còn lại đánh giá sự tức giận trên khuôn mặt Lâm Mộc Viễn. Người này thật ra khá đẹp trai, đường nét khuôn mặt thanh tú như một tác phẩm nghệ thuật, đôi mắt trong veo sáng ngời. May mắn vì cậu là nam sinh, nếu cậu mà là nữ sinh thì ngày mai sẽ gây chấn động khi đến trường.
Nửa giờ sau, xe dừng ở dưới lầu nơi Tần Thiên Mạch ở.
Khác với biệt thự xa hoa của Tần gia, Tần Thiên Mạch sống trong một căn hộ có ba phòng ngủ đơn giản.
"Đây là phòng ngủ của tôi, bên cạnh là phòng đọc sách." Tần Thiên Mạch ngồi ở trên sofa chỉ vào phòng khách duy nhất, "Đó là phòng khách, cậu tự mình dọn dẹp một chút đi."
Lâm Mộc Viễn xách vali đi vào phòng khách. Phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, căn bản không cần cậu dọn dẹp quá nhiều. Sắp xếp đồ đạc xong, Lâm Mộc Viễn cảm thấy hơi đói, cậu bước ra ngoài hỏi Tần Thiên Mạch đang nằm trên sofa chơi game, "Tôi đói, ở nhà cậu có gì ăn không?"
Trước kia ở Lâm gia, cậu có một bảo mẫu đặc biệt nấu ăn cho cậu, còn bây giờ thì không có ai nấu ăn cho cậu nên cậu đành phải nhờ chủ nhà giúp đỡ.
Tần Thiên Mạch duỗi tay nói: "Bếp ở bên kia, cậu muốn ăn gì thì tự làm, thuận tiện làm cho tôi một phần."
Lâm Mộc Viễn xấu hổ: "Tôi... không biết nấu ăn."
"Không biết thì học đi." Tần Thiên Mạch tức giận nói: "Đừng quên trên đường tới đây cậu đã đồng ý với tôi việc gì, nếu không làm được thì hiện tại cậu đang ở chỗ nào thì lăn về chỗ đó!"
Lâm Mộc Viễn chấp nhận số phận của mình "...Được rồi, tôi sẽ học."
Đi vào bếp, lúc mở tủ lạnh ra, Lâm Mộc Viễn lập tức rơi vào im lặng, bên trong chỉ có một túi bánh sủi cảo đông lạnh.
...
Quên đi, có ăn là được rồi. Có bánh sủi cảo thì ăn bánh sủi cảo, ít nhất nó cũng đơn giản và bớt rắc rối.
Nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt trong phòng bếp, Tần Thiên Mạch nghĩ thầm, xem ra người này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Mười phút sau, trong phòng bếp đột nhiên vang lên một tiếng "ầm" lớn. Tần Thiên Mạch đang chơi game thì bị giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn liền nhìn thấy mặt mày xám tro của Lâm Mộc Viễn đang lao ra khỏi bếp, hoảng sợ hét lên: "Tần Thiên Mạch không xong rồi, phòng bếp nhà cậu đang cháy!"
Tần Thiên Mạch ném điện thoại đi, vội vã xông vào phòng bếp, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng hắn có chút bối rối.
Lâm Mộc Viễn hoảng sợ cầm một chậu nước hất vào đống lửa. Tần Thiên Mạch tình cờ cầm khăn ướt lao tới, chậu nước không chút thiên vị đổ thẳng lên người Tần Thiên Mạch.
Tần Thiên Mạch nháy mắt ướt như một con chuột lột.
"Thật sự xin lỗi cậu, tôi không phải cố ý." Lâm Mộc Viễn vội vàng xin lỗi.
Tần Thiên Mạch nghiến răng nghiến lợi: "Tranh thủ thời gian dập lửa!"
Sau một hồi luống cuống tay chân*, may mắn chỉ là đám lửa nhỏ nên dễ dàng được dập tắt.
*là một cụm từ diễn tả trạng thái hoảng loạn, lúng túng, không biết phải làm gì trong một tình huống khẩn cấp hoặc khó khăn. Khi ai đó "luống cuống tay chân," họ thường cảm thấy bối rối, không biết phải hành động thế nào, dẫn đến việc xử lý tình huống kém hiệu quả hoặc gặp khó khăn trong việc quyết định.
Lâm Mộc Viễn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tần Thiên Mạch, tóc hắn vẫn còn đang nhỏ giọt. Cậu chột dạ đưa cho Tần Thiên Mạch một chiếc khăn khô: "Cậu lau trước đi."
Tần Thiên Mạch mặt lạnh cầm lấy khăn mặt, vừa lau tóc vừa tính sổ với Lâm Mộc Viễn: "Tôi vừa mới bảo cậu đi nấu ăn một bữa, gì đây, cậu muốn đốt phòng bếp nhà tôi à?"
Lâm Mộc Viễn tự biết đuối lý,có thái độ tốt nhận lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn nên chưa có kinh nghiệm, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Sẽ không có lần sau." Tần Thiên Mạch tức giận gầm lên:"Lần đầu tiên vào bếp cậu suýt chút nữa đốt cháy phòng bếp nhà tôi, có khi lần sau cậu đốt luôn toàn bộ căn nhà, không cho phép cậu vào bếp nữa!"
"Ồ." Lâm Mộc Viễn đồng ý với tâm trạng phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro