Chương 14
Edit: Seward
“Sức lực của cậu cũng mạnh quá đấy!” La Minh Du dường như phát hiện ra một thế giới mới, cậu ta nắm lấy cánh tay của Lâm Mộc Viễn nhìn tới nhìn lui, “Cánh tay của cậu không phải được làm bằng bê tông cốt thép đấy chứ?”
“Tôi trời sinh sức lực tương đối lớn.” Lâm Mộc Viễn tùy tiện tìm cái cớ, nếu biết có người vây xem, cậu đã ra tay nhẹ một chút.
“Trâu bò lắm người anh em!” La Minh Du giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Mộc Viễn, “Cánh tay Kỳ Lân*, đây thực sự là một cánh tay tốt trong việc đánh nhau. Cậu có thiên phú như này, mà không biết rằng ngoài kia có bao nhiêu người mơ ước mà không có được đâu. Tần ca, sau này có thêm một người trợ giúp, mày sẽ rất nhanh có thể xưng bá ở trường cấp ba trong thành phố.”
*có thể là một cách nói mang tính tượng trưng, nhấn mạnh sự mạnh mẽ và bền bỉ của cánh tay Lâm Mộc Viễn. Trong một số nền văn hóa hoặc trong ngữ cảnh hư cấu, “Kỳ Lân” thường được coi là biểu tượng của sức mạnh và sự quý giá. La Minh Du có thể đang dùng cụm từ này để ca ngợi sức mạnh đặc biệt của Lâm Mộc Viễn.
Tần Thiên Mạch trầm tư nhìn Lâm Mộc Viễn, nói đến bình thường, làm sao một người có thể có sức lực lớn như vậy?
Lâm Mộc Viễn đau đầu, vừa rồi mải mê đánh người, không chú ý tới có người đứng xem. Nếu biết có người, thì lúc nãy cậu đã xuống tay nhẹ hơn. Chắc chắn bây giờ bọn họ đang nghĩ cậu là quái vật.
Mặc dù cậu quả thực không phải người nhưng thân phận hồ ly nhất định phải được che giấu cẩn thận.
“Này, chúng ta nên xử lý đám lưu manh này như nào?” Vu Hạo chỉ vào ba người đang nằm trên mặt đất, “Bọn họ bình thường cũng bắt nạt học sinh trong trường chúng ta.”
Tần Thiên Mạch nói: “Báo cảnh sát.”
La Minh Du lấy điện thoại di động ra bấm số báo cảnh sát.
Trong lúc chờ cảnh sát nhân dân đến, người đàn ông có cánh tay xăm hình vừa mới tỉnh lại, liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tần Thiên Mạch, người đàn ông có cánh tay xăm hình kinh hãi hét lên: “Đều không phải người, chúng mày đến cùng là loại quái vật gì?”
Thân phận của Tần Thiên Mạch cũng rất kỳ quái. Trước đó, năm sáu người bọn họ đã bắt cóc Tần Thiên Mạch, trong lúc đang đánh nhau hỗn loạn, một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện trên tay Tần Thiên Mạch, trực tiếp đốt cháy tóc hắn. Mà lửa kia cũng rất kỳ lạ, từ sau khi bị đốt tóc, tóc hắn không còn mọc được nữa.
Vợ là hồ ly,vậy anh Mạch là gì đây”-”
Hại hắn hơn một năm nay chỉ có thể lấy hình tượng đầu trọc khi gặp mặt người khác.
Nghe được người đàn ông có cánh tay xăm hình nói chuyện, La Minh Du vui mừng khôn xiết, “Hahaha, tên gia hoả này sau khi bị cậu đánh xong, đầu óc hắn cũng không còn được bình thường.”
Lâm Mộc Viễn xấu hổ cười cười, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông có cánh tay xăm hình.
Người đàn ông có cánh tay xăm hình rùng mình sợ hãi, sau đó biết ý liền ngậm miệng.
Người này, hắn không thể trêu vào.
Trong đồn cảnh sát, hai người đàn em kia bị Lâm Mộc Viễn đánh thẳng mặt, hiện tại có những vết bầm tím sưng tấy. Hai người họ chỉ Lâm Mộc Viễn và tố cáo cậu với cảnh sát: “Chú cảnh sát, người này là một con quái vật, ậu ta mộtmình đánh ba người chúng tôi thành dạng như này!”
“Đúng, đúng, chúng tôi là người bị hại, tay tôi bị gãy. Chú cảnh sát, chú phải giúp chúng tôi lấy lại công lý.”
Ngược lại, người đàn ông có cánh tay xăm hình kia chỉ ngồi yên lặng không nói một lời. Hắn nghi ngờ thiếu niên tên Lâm Mộc Viễn trước mặt này cũng có thể là yêu tộc. Nếu như chuyện này bị khiếu nại đến cục quản lý yêu tinh, thì hắn coi như gặp rắc rối.
Yêu tinh có một bộ luật quy tắc ứng xử nghiêm ngặt trong thế giới con người. Nếu một yêu tinh vi phạm những quy tắc đã được đặt ra, cục quản lý yêu tinh sẽ sử dụng các hình phạt tương ứng đối với bọn họ.
“Hai người câm miệng!” Cảnh sát tức giận đập bàn: “Nói cho tôi biết, mấy người đã tới đây bao nhiêu lần rồi? Đã là người lớn lại đi cướp tiền sinh hoạt của học sinh cấp ba, các người có phải không biết xấu hổ đúng không?”
“Lần này chúng tôi thật sự là người bị hại, chú nhìn vết thương trên người chúng tôi đi, đều bị cậu ta đánh!”
Vu Hạo tức giận nói: “Chú cảnh sát, bọn họ đây là cố tình tố cáo trước. Bọn họ cướp tiền của chúng cháu còn động thủ đánh người, chúng cháu không còn cách nào khác ngoài việc phải đánh trả. Nếu không tin, thì chú có thể lục túi của bọn họ, tất cả tiền trong túi bọn họ đều là lấy từ cháu.”
Vì những người này là thường xuyên phạm tội, trong hẻm không có người giám sát, ba tên lưu manh cuối cùng cũng chỉ bị phê bình. Lâm Mộc Viễn cùng nhóm của cậu sau khi ghi chép xong liền rời khỏi đồn cảnh sát.
Từ đồn cảnh sát đi ra, Vu Hạo hưng phấn nói: “Hôm nay để cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu, tôi đãi các cậu một bữa.”
“Người giúp cậu là Lâm Mộc Viễn, cậu đãi cậu ấy đi.” Tần Thiên Mạch nói với La Minh Du: “Đi thôi.”
La Minh Du tiếc nuối nói: “Vậy hai người đi ăn cơm đi, chúng tôi đi trước.”
Bận rộn đã hơn nửa ngày, kết quả cuối cùng đến miếng cơm còn không có mà ăn.
“Tần ca, tao phát hiện mày giống như có địch ý với Lâm Mộc Viễn.” La Minh Du tò mò hỏi Tần Thiên Mạch, “Có phải mày thấy người ta nổi tiếng, còn được nhiều nữ sinh trong trường thích nên trong lòng có chút đố kị?”
Mặc dù thành tích học tập của Lâm Mộc Viễn kém, nhưng cũng không thể cưỡng lại vẻ ngoài đẹp trai và lòng tốt của cậu khi đối xử với người khác. Độ nổi tiếng của cậu với các nữ sinh cứ như vậy mà tăng vọt, chỉ trong vòng nửa tháng, độ nổi tiếng của cậu đã gần bằng Tần Thiên Mạch.
Tần Thiên Mạch hỏi cậu ta: “Mày có cảm giác con người Lâm Mộc Viễn rất kỳ lạ không? Mọi người đều biết nhà chú Lâm có hai người con trai nhưng Lâm Mộc Viễn trước nay chưa từng lộ mặt trước công chúng.”
“Quả thực có chút kỳ lạ.” La Minh Du mở rộng đầu óc, “Nói đến chuyện này thì cũng khá kỳ lạ, Lâm Mộc Viễn lớn lên cùng Lâm Mộc Phong nhưng hai người không giống nhau chút nào. Không lẽ mày cho rằng chú Lâm có con riêng bên người?”
Tần Thiên Mạch nhìn cậu ta như nhìn thằng thiểu năng: “Đừng có suốt ngày xem mấy bộ phim não tàn, não mày sắp hỏng rồi đấy.”
“Sao tự nhiên mày lại đánh tao!” La Minh Du tức giận đến muốn đánh người nhưng lại nghĩ đến sức lực của mình không bằng Tần Thiên Mạch, cậu ta đành phải nuốt cơn giận xuống.
La Minh Du tức giận nói: “Miệng mày độc như này, cẩn thận sau này đéo có bạn gái.”
Anh cần gì có bạn gái,anh có bạn trai-))
Đẹp trai thì có ích gì? Không phải vẫn độc thân suốt mười bảy năm sao.
*****
Sau khi Tần Thiên Mạch và La Minh Du rời đi, Vu Hạo đột nhiên có chút xấu hổ khi đối mặt với Lâm Mộc Viễn.
Suy cho cùng, hành vi bán đứng đồng đội vừa rồi của hắn ta rất đáng xấu hổ.
“Thực sự xin lỗi cậu.” Vu Hạo đối mặt với cậu nói xin lỗi, “Có lẽ lúc đó não tôi bị chập mạch.”
Hắn ta lúc trước mỗi lần nhìn thấy Lâm Mộc Viễn đều không vừa mắt, hôm nay có cơ hội hiếm có, hắn ta liền hố cậu một trận. Lúc đó, não hắn ta bị chập mạch liền đem ngọn lửa chiến tranh vứt thẳng lên người Lâm Mộc Viễn.
“Xem ra cậu đã có thái độ nhận lỗi, chuyện lần này tôi cũng không so đo với cậu.” Ít nhất hắn ta còn biết đem người trở về hỗ trợ, cũng không phải vô phương cứu chữa.
Vu Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đãi cậu một bữa, cậu có thể chọn địa điểm tùy thích, coi như bữa này tôi nhận lỗi với cậu.”
Lâm Mộc Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta đi Phong Ký ăn cơm đi.”
Phong Ký là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố này, với mức giá trung bình khoảng một ngàn tệ cho một người.
Vu Hạo sững sờ tại chỗ, tổng số tiền trên người hắn ta không đến một ngàn tệ. Quên đi, vừa rồi để Lâm Mộc Viễn tùy ý lựa chọn, lời cũng đã nói ra rồi. Hơn nữa, hôm nay Lâm Mộc Viễn đã giúp hắn ta một chuyện lớn, chiêu đãi cậu một bữa thịnh soạn cũng là hợp lý, cùng lắm thì hắn ta mượn bạn bè mình một ít tiền.
“Được rồi, đi thôi.” Vu Hạo cảm thấy tim mình đang rỉ máu. Mấy ngàn tệ đối với một thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có như Lâm Mộc Viễn là 1 số tiền nhỏ, nhưng đối với một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường như hắn ta thì đó là một số tiền rất lớn.
“Mạo xưng là trang hảo hán*, thú vị lắm sao?” Lâm Mộc Viễn có chút không hiểu ý nghĩ của hắn ta, “Ở trong hẻm cậu cùng mấy tên lưu manh kia nói chuyện tôi đều nghe được. Kỳ thật nhìn qua, cậu cũng không giống người có tiền?”
* có nghĩa là giả vờ hoặc tự nhận mình là người hào hiệp, hào phóng. Cụm từ này thường được dùng để chỉ những người thích khoe khoang hoặc thể hiện mình là người quan trọng, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Lời nói dối bất ngờ bị vạch trần,Vu Hạo vừa xấu hổ vừa luống cuống: “Tôi, tôi lo lắng các bạn cùng lớp coi thường tôi.”
Lâm Mộc Viễn khó hiểu, “Tại sao phải coi thường cậu? Thành tích học tập của cậu rất tốt, lại còn được các giáo viên các môn thường xuyên khen ngợi.”
Vu Hạo là người đứng đầu lớp, thành tích học tập tốt, hắn ta luôn luôn mặc những bộ quần áo hàng hiệu. Mọi người trong lớp tự nhiên cho rằng hắn ta là thiếu gia nhà giàu. Hiện tại xem ra, địa vị mà mọi người nghĩ về hắn ta có chút sai lệch.
Vu Hạo ngượng ngùng nói là do lòng hư vinh của hắn ta đã khiến hắn ta hành động như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro