Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69-70

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 069】 Tham gia khảo hạch 

Ngày hôm sau, lúc Kiều Thụy thu hồi tiểu hồ ly lại, kinh ngạc phát hiện nội thương của tiểu hồ ly vậy mà đã tốt hơn rất nhiều.

“Thiên Kỳ, huynh… huynh trị thương cho nó* sao?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy hồ nghi hỏi.

(*hồ ly chưa hóa hình nên Kiều Thụy vẫn gọi là nó, chỉ ngôi dưới góc nhìn của hồ ly mới gọi là "y" nhé)

"Ừm, có mua cho nó một viên đan dược chữa thương cấp ba."

"Huynh thật tốt. Sao tối qua huynh lo nói với ta? Làm hại ta lo lắng cả một buổi tối, còn tưởng huynh mượn nó làm gì chứ." nói đến đây, Kiều Thụy có hơi oán giận.

“Ha ha ha, ta không có thói quen lấy hồ ly làm ấm giường đâu. Không tin đệ nhìn xem, trên giường ta có lông hồ ly không?" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kéo người tới mép giường. 

“Ai… ai muốn xem giường huynh chứ?” Kiều Thụy không được tự nhiên mà đỏ mặt, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lồng ngực, không nhìn Liễu Thiên Kỳ.

"Ừ, tiểu tử, đan dược của ngươi không tồi, ta cảm giác được nội thương ta tốt hơn một chút rồi. Ngươi lại lấy thêm viên nữa cho ta đi!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, tiểu hồ ly truyền âm.

"Đan dược cấp ba, ngươi cho rằng dễ tìm vậy sao?" 

“Tiểu tử, ngươi không phải Phù Văn Sư cấp ba sao? Ngươi không phải không thiếu linh thạch sao?”

“Ta là không thiếu linh thạch, nhưng ta và Tiểu Thụy muốn tham gia khảo hạch của học viện Thánh Đô, mấy ngày này không thể phân tâm. Chờ chúng ta tiến vào học viện Thánh Đô rồi, ta lại lấy cho ngươi đan dược chữa thương càng tốt hơn, để ngươi trị thương.” nhìn tiểu hồ ly, Liễu Thiên Kỳ hứa hẹn.

“Cũng được.”

“Tiểu hồ ly, mấy ngày nữa chúng ta phải đi khảo thí rồi. Thực lực của ta không bằng Thiên Kỳ. Đến lúc đó, ngươi nhất định phải giúp ta, có biết hay không?” Nhìn tiểu hồ ly trong ngực, Kiều Thụy nghiêm túc mà dặn dò.

“Được, ta sẽ tận lực giúp ngươi. Nhưng mà thương thế ta mới tốt hơn được xíu, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng công kích cấp ba thôi. Công kích cấp bốn cũng không dùng được, chỗ giúp được ngươi cũng có hạn!"

"Vậy à, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ rõ rồi.

“Yên tâm đi, chỉ là khảo hạch mà thôi, đề mục sẽ không quá khó!” Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, nhẹ giọng trấn an.

“Chỉ mong sẽ không quá khó thôi!” Kiều Thụy sợ nhất chính là mình thi không đậu, phải tách khỏi Thiên Kỳ. 

Bốn ngày sau,

Sau khi Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ luyện hóa Bổ Hồn Thủy, linh hồn lực đều tăng lên một mảng lớn. Mỗi ngày Liễu Thiên Kỳ vẽ linh phù cấp ba số lượng càng nhiều, Kiều Thụy ra quyền cũng càng nhanh càng chuẩn.

Hôm nay là ngày tham gia khảo hạch, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã sớm rời giường.

Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Liễu Hà gọi hai người vào thư phòng.

“Đây là hai khối trận pháp bàn* cấp ba, đều là sát trận** cấp ba, các con cầm phòng thân. Mặt khác, đây là linh phù, linh thạch, đồ ăn, quần áo, còn có đan dược chuẩn bị cho hai con.”

(* trận pháp: là một môn thuật số giống với luyện đan, vẽ bùa,... phải dùng trận kỳ (cờ trận) và bày bố trận, Trận Pháp Sư mới biết trận pháp, còn tu sĩ nếu không nghiên cứu sẽ không biết bày trận pháp, nhưng có thể dùng trận pháp bàn, giống như không phải Phù Văn Sư vẫn có thể dùng phù bình thường.

*trận pháp bàn: giống trận pháp nhưng được set up hết vào một khối, khi cần dùng chỉ tung ra là xong, không cần là Trận Pháp Sư cũng có thể sử dụng.)

(**sát trận: trận pháp dùng để giết người)

Nhìn thấy một đống lớn đồ vật trên bàn, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục. “Làm phụ thân nhọc lòng vì hài nhi!”

 “Đúng vậy, Liễu thúc thúc, làm ngài nhọc lòng rồi. Ngài đối với ta và Thiên Kỳ thật sự là quá tốt!”

“Ha ha ha, đều là người một nhà, không nói mấy chuyện này. Hai đứa mau đem mấy thứ này thu vào nhẫn không gian, đi tham gia khảo hạch đi!”

“Dạ.” Theo tiếng, hai người lập tức thu những thứ kia lại, từ biệt Liễu Hà.

Học viện Thánh Đô.

Bởi vì hôm nay là ngày khảo hạch, nên tu sĩ thiếu niên sáng sớm tới tham gia khảo hạch đều tụ tập ở cửa học viện Thánh Đô, tốp năm tốp ba trò chuyện, tình hình thật là náo nhiệt.

Có đạo sư từ trong đại môn đi ra, phát cho mỗi tu sĩ đang chờ một thẻ số. Mọi người cầm thẻ số chờ ở cửa, chờ được gọi số, đi vào đại môn, tham gia khảo hạch của học viện.

"Hồi hộp quá chừng!" Kiều Thụy nắm thẻ số trong tay, khẩn trương đến lòng bàn tay đều là mồ hôi. 

“Yên tâm, trận đầu khảo hạch chính là thí nghiệm cốt linh. Chỉ cần không quá 30 tuổi đều có thể thông qua. Không có gì khó khăn đâu!” Liễu Thiên Kỳ nắm tay Kiều Thụy, nhẹ giọng an ủi.

“Thi cái gì mà huynh cũng biết hở?!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tò mò mở to hai mắt.

“Ha ha ha, đệ quên rồi à, Đại đường ca và Nhị đường ca của ta đều là mười năm trước thi vào học viện Thánh Đô. Mà học viện Thánh Đô khảo hạch mỗi một năm đều giống nhau cả!” Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ biết không phải bởi vì bọn Liễu Thiên Dực, mà là bởi vì hắn rõ nguyên tác như lòng bàn tay!

“À. Đúng vậy, vậy, đợt thứ hai thi cái gì huynh có biết không?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tò mò hỏi.

Nghe được Kiều Thụy hỏi, rất nhiều tu sĩ bên cạnh cũng đều dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem đợt thứ hai thi cái gì.

Nhìn những tu sĩ bên cạnh đó, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng. “Không biết!”

“Vậy hả.” Nhận được đáp án này, Kiều Thụy có chút thất vọng.

“Đợt thứ hai là thi rèn luyện, viện trưởng học viện Thánh Đô sẽ truyền tống chúng ta đến một trong mười tòa yêu thú sơn của học viện Thánh Đô. Còn cụ thể là ngọn núi nào thì không rõ cho lắm, cái này mỗi năm đều không giống nhau.” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ truyền âm nói cho đối phương nghe.

Kỳ thật Liễu Thiên Kỳ biết là ngọn núi nào, chỉ là hắn không thể nói, bởi vì hắn sợ Tiểu Thụy sẽ hoài nghi hắn.

“À, là vậy sao.” Kiều Thụy gật đầu, cũng trực tiếp dùng truyền âm.

Bởi vì Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ tới rất sớm, nên ở ngoài cửa lớn đợi nửa canh giờ, được gọi số vào.

Thí nghiệm cốt linh này một cửa đối với Kiều Thụy mười chín tuổi và Liễu Thiên Kỳ mười tám tuổi không có gì khó khăn. Hai người trực tiếp thuận lợi thông qua, bị đưa tới một tòa đại điện trong học viện Thánh Đô, chờ đợi đợt khảo hạch thứ hai.

“Nơi này lớn quá!” Đứng trong đại điện, Kiều Thụy nhìn quanh khắp nơi, phát hiện có rất nhiều tu sĩ thông qua vòng thứ nhất đều được đưa đến nơi này.

"Dưới chân chúng ta, từng đường hoa văn này chính là Truyền Tống Trận*!”

(*trận pháp dịch chuyển không gian, đưa người teleport từ nơi này sang nơi khác, thường thì bên đầu kia cũng phải có 1 Truyền Tống trận khác kết nối với nó. Tương tự sau này có Truyền Tống thạch là đá dịch chuyển không gian)

Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy cúi đầu, cẩn thận mà nhìn nhìn dưới chân, quả nhiên nhìn thấy dưới chân, trên mặt đất vẽ đầy đường cong cổ quái.

“Ừm.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.

Vòng khảo hạch thứ nhất giằng co hai canh giờ, chờ đến sau khi vòng thứ nhất khảo hạch trắc cốt linh chấm dứt, hơn một ngàn tu sĩ thiếu niên đều được đưa tới đại điện này.

Tuy tòa đại điện này vô cùng rộng mở, nhưng lập tức nhét hơn một ngàn người, khiến đại điện vốn rộng mở cũng biến thành "cái chợ lớn" người bị nhét gần nhau, nối gót sát vai, biển người tấp nập. 

"Các vị tu sĩ thiếu niên, bây giờ ta tuyên bố đề mục đợt khảo hạch thứ hai --- Một ngày trên trải qua nguy hiểm trên Thiên Mục Sơn.” Một lảo giả lơ lửng giữa không trung, nhìn ông gầy như một cây gậy trúc, nói với mọi người dưới chân.

“Đây là ai vậy? Thật là lợi hại! Còn biết bay nữa!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh, Kiều Thụy truyền âm cho đối phương.

“Ông ấy là tổng viện trưởng Phong Cốc. Là đại năng Nguyên Anh, có khả năng phi thiên độn địa.”

“Ồ, đại năng Nguyên Anh, thật là lợi hại!” Nhìn lên Phong Cốc, Kiều Thụy mang vẻ mặt sùng bái.

 Phong Cốc đứng giữa hư không, vung tay lên, trên mười hai mặt gương trái phải hai bên đại điện lập tức xuất hiện văn tự mang theo ánh sáng màu lam.

"Đây là mười hai quy tắc tham gia đợt khảo hạch thứ hai của các ngươi, xúc phạm bất luận cái nào cũng đều sẽ bị đào thải loại trừ. Cho các ngươi thời gian nửa canh giờ, học thuộc lòng quy tắc. Phía dưới có đạo sư và sư huynh của các ngươi phát Truyền Tống thạch và bản đồ cho các ngươi, mỗi người một phần.” Nói xong, thân ảnh Phong Cốc bỗng biến mất trong hư không.

“Oa, biến mất, thật là lợi hại!” Nhìn trong hư không không có một bóng người, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.

“Ha ha ha, hiện tại biết đại năng Nguyên Anh ghê gớm cỡ nào rồi chứ?”

“Ưm, thật là lợi hại, sau này ta cũng muốn làm đại năng Nguyên Anh!” Kiều Thụy gật đầu, nói lời thề son sắt.

Nghe vậy, một vài tu sĩ bên cạnh thực không cho mặt mũi mà cười nhạo ra tiếng.

Bị người bên cạnh chê cười, Kiều Thụy không khỏi đỏ mặt.

“Ta tin tưởng đệ!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ kiên định mà nói.

“He he he……” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy cười.

Lại liếc nhìn Kiều Thụy một cái, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một khối Khắc Lục thạch, kéo Kiều Thụy đi tới phía trước quy tắc thứ nhất.

“Thiên Kỳ, huynh làm cái gì ấy?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy mang vẻ mặt tò mò.

"Ký lục mười hai quy củ này xuống. Nếu không, xúc phạm vào các quy định này là sẽ bị đào thải."

Nhìn ái nhân mang vẻ nghiêm túc, Kiều Thụy chớp chớp mắt. "Không nghiêm trọng vậy chứ?"

Dù sao là bọn họ đi rèn luyện, cũng không phải đi cùng những đạo sư đó, dù là vi phạm quy định cũng không bị phát hiện mà?

"Cực kì nghiêm trọng!" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy đến quy tắc tiếp theo.

"Dạ." nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ mang dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Kiều Thụy cũng nghiêm túc mà xem quy tắc hiển thị trên gương.

Điều thứ nhất: Thời gian rèn luyện là ba tháng. Sau ba tháng, tu sĩ không thể đúng hạn rời khỏi Thiên Mục Sơn sẽ bị đào thải. 

Điều thứ hai: Trong quá trình rèn luyện, gặp phải nguy hiểm thì tự kích hoạt Truyền Tống thạch, người rời đi bị đào thải. 

Điều thứ ba: Trong lúc rèn luyện cấm sử dụng bất luận pháp khí và thú cưỡi nào thay đi bộ. Người làm trái bị đào thải. 

Điều thứ tư: Trong lúc rèn luyện, Ngự Thú Sư nghiêm cấm sử dụng ngự thú thuật xua đuổi yêu thú, người làm trái bị đào thải. 

Điều thứ năm: Trong lúc rèn luyện, bất luận tu sĩ nào cũng không thể lấy bất luận lý do gì làm cớ thương tổn tu sĩ đồng thời tham gia rèn luyện khác. Người làm trái bị đào thải.

…….

“Thiên Kỳ, nhiều quá, đào thải, đào thải, ta chỉ nhớ kỹ chữ đào thải!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy vẻ mặt đau khổ nói.

“Ha ha ha, đừng lo lắng, ta khắc lục xuống hết rồi. Tới Thiên Mục Sơn, chúng ta có thể chậm rãi xem. Như vậy sẽ không lo lắng bị đào thải nữa.” Kỳ thật, những quy tắc này Liễu Thiên Kỳ có thể một chữ không sót mà đọc làu làu. Hắn khắc lục lại là để Tiểu Thụy xem.

“Hai vị đạo hữu, Truyền Tống thạch và bản đồ của các ngươi đây!” một sư huynh mặc quần áo học viện Thánh Đô cất bước đi tới, giao hai khối Truyền Tống thạch và hai phần bản đồ cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

“Cảm ơn sư huynh!” Kiều Thụy gật đầu tiếp nhận, vội vàng nói tạ.

“Ừm.” Sư huynh kia khẽ lên tiếng, xoay người rời đi.

“Thiên Kỳ, của huynh nè!” Thu phần của mình vào vòng tay, Kiều Thụy giao phần còn lại cho Liễu Thiên Kỳ.

"Ừ." Liễu Thiên Kỳ duỗi tay nhận lấy, thu vào nhẫn không gian, tiếp tục khắc lục quy định khác.

Rất nhanh đã đến thời hạn nửa canh giờ. 

“Được, đã đến giờ. Tất cả mọi người đứng ở trung ương đại điện, đứng giữa Truyền Tống Trận!”

Tiếng nói chuyện trên đỉnh đầu lại vang lên, Phong Cốc lại lần nữa xuất hiện trong hư không. Mà cùng lúc đó, bảy vị viện trưởng tiên phong đạo cốt cũng đều xuất hiện trong hư không.

Theo viện trưởng Phong Cốc yêu cầu, tất cả mọi người đứng trong Truyền Tống Trận. Liễu Thiên Kỳ nắm chặt tay Kiều Thụy.

Cảm giác được Liễu Thiên Kỳ lo lắng, Kiều Thụy cũng nắm chặt tay đối phương.

Tám vị viện trưởng vây quanh trên Truyền Tống Trận, đồng thời ra tay rót linh lực của mình vào trong trận pháp. Đại trận phát ra một trận ánh sáng bảy màu chói mắt. Trong chớp mắt, hơn một ngàn tu sĩ thiếu niên tham gia khảo hạch đều tiêu thất trong đại điện.

Nhìn thấy mọi người bị truyền tống đi, tám viện trưởng mới bay xuống mặt đất. Phong Cốc giương ống tay áo lên, bên trong mười hai mặt gương lập tức xuất hiện hình ảnh trên Thiên Mục Sơn. Nhất cử nhất động của mỗi một người tham gia khảo hạch đều rõ ràng xuất hiện trước mắt tám vị viện trưởng và ba mươi lăm danh đạo sư.

Hết chương 69.

---------------------------------------------

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.p

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 070】 Gặp được Đổng Phong 

Thiên Mục Sơn.

Sau khi thân thể bị một trận vặn vẹo và lôi kéo, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy được truyền tống đến chân núi Thiên Mục Sơn.

“Tiểu Thụy, đệ không sao chứ?” Nhìn Kiều Thụy quỳ rạp trên đất, Liễu Thiên Kỳ vội vàng nâng người y dậy.

"Không sao." Kiều Thụy lắc đầu, vỗ vỗ bụi bặm trên người, tỏ vẻ không sao.

Hai người đứng dậy, nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện bên người cũng không có tu sĩ khác. Liễu Thiên Kỳ lấy bản đồ từ nhẫn không gian ra, cẩn thận xem xét. 

“Chúng ta hiện tại ở cửa vào phía nam, sau khi khảo hạch kết thúc là phải tập hợp ở cửa ra phía đông. Vậy chúng ta cứ đi một đường về hướng đông đi!" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ chỉ hướng đông. 

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu hiểu rõ.

“Đi thôi, phía trước nhi có một mảnh cây tùng lâm, chú ý một chút, hẳn là sẽ có vài yêu thú bậc một.” Bên ngoài chắc sẽ không có yêu thú thực lực quá cao, nhưng mà yêu thú thực lực thấp cũng không thể khinh thường.

"Ưm, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu. 

Hai người tay nắm tay cùng nhau đi về khu cây tùng lâm. Mới vào rừng cây đã nhìn thấy có ba tu sĩ lấy pháp khí phi hành ra, trực tiếp cưỡi pháp khí phi hành rời đi.

“Thiên Kỳ, huynh thấy đó, bọn họ sử dụng pháp khí bay khỏi rừng cây. Nếu không, chúng ta cũng cưỡi yêu mã đi?” nhìn ái nhân, Kiều Thụy nhỏ giọng nói.

“Không được, đây là trái với quy định, sẽ bị đào thải!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, trực tiếp quyết tuyệt.

“Nhưng, chỉ là nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi, người khác sẽ không biết mà.”

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt. “Nơi này đích xác không có người khác. Nhưng, bất luận chuyện gì ở Thiên Mục Sơn đều sẽ xuất hiện trên mười hai mặt gương kia. Nói cách khác, tám viện trưởng và ba mươi lăm danh đạo sư, giờ phút này đang dùng gương nhìn nhất cử nhất động của chúng ta trên tòa Thiên Mục Sơn này.”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy ngẩn người. “Hóa ra là vậy!"

“Đi thôi tiểu đồ ngốc!” Nắm tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ tiếp tục đi về phía trước.

“Thiên Kỳ, huynh… huynh đưa mười hai quy định huynh khắc lục kia cho ta xem với!" Kiều Thụy mở miệng, muốn mượn khối khắc lục thạch kia.

Trước đó, y cảm thấy những quy định đó có biết hay không cũng không sao cả, nhưng là hiện tại y mới biết được, những quy định đó chẳng những phải biết rõ, hơn nữa nhất định phải toàn bộ thuộc lòng, hơn nữa một cái cũng không thể xúc phạm. Nếu không, thật sự sẽ bị đào thải.

"Ừ, để chỗ đệ đi. Ta thuộc lòng hết rồi." nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa Khắc Lục thạch cho Kiều Thụy.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận cục đá, đi học thuộc quy tắc. 

Trong đại điện học viện Thánh Đô. 

Mười lăm tu sĩ sử dụng pháp khí phi hành đã bị truyền tống về từ Thiên Mục Sơn, xuất hiện trong đại điện. 

“Chúng ta… sao chúng ta lại ở đây?" Nhìn thấy mình đã về đại điện, mười lăm người khiếp sợ không thôi.

“Các ngươi trái với điều thứ ba quy tắc rèn luyện, sử dụng pháp khí thay đi bộ. Bị đào thải!” một đạo sư cất bước đi tới, lạnh giọng báo.

“Chúng ta… chúng ta không trái với quy tắc!” có một tu sĩ không phục giảo biện.

“Ha ha ha, các ngươi có trái với quy tắc hay không, nhóm viện trưởng đã xem rành mạch!” Nói rồi, đạo sư chỉ mười hai mặt gương trên tường.

Nhìn hình ảnh trên gương đồng, rõ ràng chính là hình ảnh trên Thiên Mục Sơn, mặt tu sĩ kia đỏ bừng. 

"Đưa bọn họ ra khỏi học viện đi!" đạo sư nghiêng đầu, ý bảo đệ tử đưa mười lăm người kia ra khỏi học viện. 

“Ha ha ha, tiểu quỷ kia thật là thú vị, vừa nãy cho bọn chúng nửa canh giờ để bọn chúng học thuộc quy định, y nhìn đông nhìn tây xem náo nhiệt, lúc này lên núi rồi mới tới ngâm nga quy định." nhìn Kiều Thụy trên gương đồng, một lão nhân béo gương mặt hiền từ cười nói.

“Ta thật ra lại cảm thấy bạn lữ của y là một hạt giống tốt, rất thông minh, biết đem khắc lục quy định lại, nhưng không biết tiểu tử này có phải kiếm tu không nữa." nói đến chuyện này, một lão nhân có chòm râu dê vuốt râu.

“Ta thấy không giống kiếm tu à, thật ra giống một võ tu hơn.” Nói đến đây, lão nhân béo rất đắc ý mà cong cong khóe miệng.

“Sẽ không, thân mình đơn bạc như vậy, sao lại là võ tu kia chứ? Hẳn là kiếm tu!” Lắc đầu, vị râu dê nói bậy không phải võ tu.

"Hai lão xàm xí các ngươi, nhìn thấy hạt giống tốt là muốn tranh nhau, cũng không định để lại cho Đan Viện bọn ta mấy người?" mỹ nữ Đan Viện trừng mắt nhìn hai lão nhân đáng chết, khó chịu oán giận ra tiếng. 

Mỗi lần tuyển chọn đều như vậy, hạt giống tốt đều bị hai lão gia hỏa này chọn đi mất. Phân đến Đan Viện bọn họ đều là dưa vẹo táo nứt!

“Ha ha ha, Hồng Hồng, ngươi đừng nóng giận mà! Đệ tử muốn đến viện nào, cũng là tự do của người ta chứ." Nhìn viện trưởng mỹ nữ, viện trưởng béo cợt nhả nói.

“Tên mập chết tiệt, ngươi có ý gì? Ý của ngươi là Đan Viện chúng ta không ai thèm vào, đúng không?”

“Không, không có, Hồng Hồng, trời đất chứng giám, sao ta dám nói như vậy chớ!”

“Hừ!” liếc xéo viện trưởng béo một cái, viện trưởng mỹ nữ tiếp tục xem mặt gương trước mắt mình.

Tám vị viện trưởng, mỗi người mang theo ba đạo sư trông coi gương đồng từng người. Còn lại bốn mặt gương đồng là từ vài vị trưởng lão của học viện Thánh Đô trông coi. Có thể nói, mỗi một mặt gương đều có bốn người đang nhìn chằm chằm, nên bất luận một tu sĩ nào tham gia khảo hạch muốn vi phạm quy định, đó là chuyện căn bản không có khả năng.

Nửa tháng sau,

Bởi vì vừa mới vào núi, vẫn luôn là ở bên ngoài, nên mấy ngày này Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trôi qua vô cùng thái bình, cũng chỉ ngẫu nhiên có thể gặp được một hai con yêu thú cấp một mà thôi.

“Thiên Kỳ, huynh nói xem, mảnh đất trung tâm Thiên Mục Sơn có thể có rất nhiều yêu thú không?” Ngồi dưới đại thụ, nhìn ái nhân bên cạnh, Kiều Thụy nghi hoặc hỏi.

“Ừm, nơi đó hẳn là có rất nhiều yêu thú, hơn nữa hẳn là có yêu thú cấp ba." Càng đi về trung tâm thì càng nguy hiểm.

"Cấp ba, cấp bậc Trúc Cơ sao?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, giật mình hỏi.

"Ừ, một ngọn núi lớn như vậy, không cơ khả năng không có yêu thú cấp Trúc Cơ." Tuy yêu thú cấp ba không quá nhiều, nhưng nhất định sẽ có, chuyện này trong nguyên tác có miêu tả. 

"À, cái đó cũng phải." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. 

"Lại đây, ăn vài món nghỉ ngơi trong chốc lát đi. Lát nữa chúng ta còn phải lên đường." Liễu Thiên Kỳ lấy ra một miếng thịt nướng, đưa cho Kiều Thụy.

"Ưm." Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận miếng thịt, mồm to mà ăn lấy.

Liễu Thiên Kỳ lại lấy ra hai hộp thịt cắt lát, cũng thong thả ung dung ăn. 

Hai người nghỉ ngơi một nén nhang công phu dưới tàng cây, ăn chút gì đó, lại uống chút nước, rồi tiếp tục lên đường về hướng đông. 

Đi đại khái một canh giờ, Liễu Thiên Kỳ ẩn ẩn nghe được tiếng đánh nhau.

“Phía trước hình như có nguy hiểm. Chú ý!” Giữ chặt tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, lập tức đề phòng lên.

Lại đi về phía trước một đoạn đường, tiếng đánh nhau càng ngày càng rõ ràng. Lấy ra hai tấm Ẩn Thân phù, Liễu Thiên Kỳ dán cho cho chính mình và Kiều Thụy từng người dán một tấm, ẩn tàng thân hình.

Tiếp tục đi về phía trước, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nhìn thấy một tu sĩ áo lam đang đánh nhau với một con yêu thú cấp hai trung kỳ. Tu sĩ áo lam kia là thực lực Trúc Cơ, thực lực hơn xa yêu thú kia. Nhưng vị nhân huynh này hẳn là học thuật số, còn thể thuật, linh thuật và kiếm thuật thật đúng là làm người ta không dám khen tặng!

“Muốn hỗ trợ không?” Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.

"Đệ đứng đây chờ ta, ta đi một mình được rồi." 

"Nhưng mà…" để Kiều Thụy ở lại, y tất nhiên không yên tâm. 

“Yên tâm, một con yêu thú cấp hai thôi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đi về hướng chiến cuộc.

Nhìn một người một thú đều có tổn thương trước mắt, Liễu Thiên Kỳ mặc niệm chú ngữ, thủy cầu thuần màu trắng nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Đợi cho thủy cầu ngưng tụ đến cao nửa người, Liễu Thiên Kỳ bay thẳng đến yêu thú vết thương chồng chất kia, đánh qua.

“ẦM……” Trúng một kích, yêu thú bị trực tiếp đánh rạp xuống đất.

"Hử? Chết rồi hả?" tu sĩ áo lam nhìn yêu thú ngã xuống đất không nhúc nhích gì, thấy kỳ quái mà chớp mắt. 

“Ngu ngốc!” Kiều Thụy thấp giọng đọc chú một tiếng, xé Ẩn Thân phù trên người xuống, Liễu Thiên Kỳ cũng xé Ẩn thân phù trên người xuống. 

“A, đa tạ hai vị đạo hữu hỗ trợ!” Liếc thấy hai người, nam tu áo lam vội vàng nói tạ.

“Vị đạo hữu này không cần khách khí, hai người chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, khách khí trả lời.

Nếu không phải biết có viện trưởng nhìn, hắn sẽ không làm cái loại người tốt rách nát này đâu?

"Ngươi thật đúng là, một tu sĩ Trúc Cơ đánh với yêu thú cấp hai mà đánh lao lực như vậy."  Nhìn đối phương, Kiều Thụy oán giận ra tiếng.

“Ha ha ha, ta là đan tu, năng lực công kích đích xác chẳng ra gì mà.” Nói đến cái này, đối phương cũng biết xấu hổ mà cười cười.

“Ngươi là đan sư sao?” Nghe được đối phương nói mình là đan sư, Kiều Thụy khiếp sợ mà chớp chớp mắt.

“Đúng vậy, ta là đan sư cấp hai. Ta tên Đổng Phong.” Nam tu áo lam chủ động giới thiệu mình.

“Liễu Thiên Kỳ.”

“Kiều Thụy.”

Nhìn đối phương, ba người đơn giản tự giới thiệu.

“Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu. Nếu gặp, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành, ổn không?” Nhìn hai người, Đổng Phong cười hỏi.

"Chỉ bằng ngươi á, chúng ta mang ngươi theo không phải kéo chân sau sao?” Nhìn Đổng Phong, Kiều Thụy một mặt bất đắc dĩ mà nói.

"Sao lại vậy được, ta là đan sư mà. Ta có thể giúp các ngươi chữa thương!”

"Ý, ngươi đừng có miệng qua đen vậy chứ! Chúng ta sẽ không bị thương đâu!" Kiều Thụy trừng người, bất mãn mà oán giận ra tiếng.

“Không không không, ta không phải có ý đó. Ý ta là, các ngươi mang ta theo, ta có thể cung cấp đan dược á, thế nào?" Nói đến cái này, Đổng Phong hướng tới hai người chớp chớp mắt.

"Được rồi, cùng nhau đi thôi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đi tới gần yêu thú kia, đào yêu hạch ra ném cho Đổng Phong. Còn lại thi thể yêu thú, hắn tự mình thu vào nhẫn không gian.

“Không cần, yêu thú này là đạo hữu ngươi giết, yêu hạch cũng về tay Liễu đạo hữu đi!” Nói rồi, Đổng Phong đưa yêu hạch lại.

“Yêu hạch có thể dùng để luyện đan, ngươi dùng được, chúng ta không dùng được. Ta muốn lấy thịt yêu thú để Tiểu Thụy ăn là được rồi." Liễu Thiên Kỳ xua tay, cự tuyệt đối phương, giữ chặt Kiều Thụy tiếp tục đi về phía trước.

"Ờm." Đổng Phong đi nhanh hai bước, vội vàng đuổi kịp hai người.

“Các ngươi... các ngươi là bạn lữ đúng không?” Nhìn hao người tay trong tay, Đổng Phong tò mò hỏi.

“Tiểu Thụy là vị hôn thê của ta. Đừng đánh chủ ý vào y!” Liễu Thiên Kỳ cười liếc đối phương, nghiêm túc mà cảnh cáo.

Nhìn nụ cười mỉm thấm người bên khóe miệng đối phương, Đổng Phong rụt rụt cổ, vội vàng lắc đầu. “Sẽ không, sẽ không. Quân tử không đoạt người sở ái! Với lại, ta còn tương đối thích nữ tu ôn nhu.”

“Ý của ngươi là ta không ôn nhu?” Kiều Thụy liếc nhìn người bên cạnh, lạnh mặt hỏi.

“Ha ha ha, không đúng không đúng, ta là nói, ta tương đối thích nữ nhân, không thích song nhi thôi!” Đổng Phong lắc đầu, vội vàng sửa đúng.

“Vậy thì không tệ lắm!” Nghe hắn nói như vậy, Kiều Thụy mới vừa lòng.

Hết chương 70.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro