Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59-60

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 059】 Nữ chính dây dưa 

Lấy được hồ ly, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền cùng nhau ra ngoài.

“Tên vô tri ngu xuẩn nhà ngươi, cư nhiên coi bổn tọa như Hồng Hồ Ly khế ước?”p

Nghe được tiểu hồ ly trong lồng ngực truyền âm, Kiều Thụy khinh thường mà hừ cười một tiếng. Truyền âm nói: “Hồng Hồ Ly? Nếu ngươi là Hồng Hồ Ly, chúng ta sẽ tiêu 200 linh thạch mua ngươi sao? Ngươi cho rằng chúng ta coi tiền như rác à?”

“Ngươi? Ngươi biết thân phận của bổn tọa?”

“Vô nghĩa, nếu ngươi không phải Kim Văn Linh Hồ, ta sẽ khế ước ngươi sao?”

“Ngươi, ngươi thật to gan, dám khế ước linh thú?”

“Hừ, bớt làm ta sợ đi, ngươi lần này bị thương không nhẹ, lấy thực lực hiện tại của ngươi, một quyền của ta có thể đánh ngươi chết rồi. Ngươi có thể làm gì ta? Hơn nữa, ta đã khế ước ngươi, chính là chủ nhân của ngươi, nếu ta có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi cũng sống không lâu.”

“Ngươi… tên tiểu tử khốn không biết sống chết này!" Kim Văn Linh Hồ nhe răng, buồn bực mà trừng mắt Kiều Thụy đang ôm mình.

Kiều Thụy vẻ mặt đắc ý không cho là đúng mà cong khóe miệng lên, hoàn toàn là một bộ dáng tức chết người không đền mạng.

“Kim Văn Linh Hồ, ngươi hiện tại là thú sủng của Tiểu Thụy, ngươi phải ngoan ngoãn nghe Tiểu Thụy nói, chỉ cần ngươi nghe lời, chúng ta tất sẽ tìm kiếm linh bảo cho ngươi, giúp ngươi trị liệu thương thế trên người, làm ngươi sớm ngày khang phục, khôi phục thực lực của ngươi. Nếu ngươi không nghe lời, vậy đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi!”

“Đúng vậy, không nghe lời liền ném ngươi vào trong nồi nấu ăn!” Kiều Thụy gật đầu, bổ sung như thế.

Kiều Thụy là chủ nhân của Kim Văn Linh Hồ, có thể truyền âm với nó, nghe được nó truyền âm, Kim Văn Linh Hồ cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là, nhìn thấy  nam nhân kế bên thế mà cũng có thể nghe được nó truyền âm, lại còn truyền âm được cho nó, Kim Văn Linh Hồ không khỏi cả kinh.

“Ngươi có thể nghe được ta truyền âm?”

“Vì sao không thể?”

“Ngươi? Ngươi và y...? Chẳng lẽ, các ngươi là đạo lữ?” Trừ phi hai người là đạo lữ, nếu không, đối phương không có khả năng nghe được mình truyền âm.

“Tiểu Thụy là vị hôn phu của ta.”

“Không, không có khả năng, các ngươi nhất định phải có phu phu chi thật. Nếu không, ngươi không có khả năng nghe được ta truyền âm.” Dù là bạn lữ có phu phu chi thật với nhau, cũng là cần bản nhân cho phép, bạn lữ mới có thể tiến hành câu thông với thú sủng của mình. Cho nên, Kim Văn Linh Hồ cực kỳ khẳng định, hai người kia thân phận là bạn lữ, thằng nhóc chết tiệt khế ước nó còn cho phép đối phương câu thông với mình.

“Ngươi quản cái gì chứ?" Kiều Thụy đỏ mặt, chụp chụp vỗ vỗ linh hồ một phen.

"Ui da, tên khốn, ngươi định lộng chết ta hay gì? Trên người ta có thương tích!” Hồ ly trừng mắt, tức giận mà nhìn về phía Kiều Thụy.

“Ai bảo ngươi không lớn không nhỏ, nói bậy!”

“Ha ha ha……” Nghe được Kiều Thụy truyền âm, Liễu Thiên Kỳ cười.

“Hừ, hai gia hỏa không biết xấu hổ, còn nhỏ không biết học giỏi. Lăn với nhau còn không cho người ta nói!”

“Ha ha ha, ta thấy ngươi là không muốn chúng ta giúp ngươi trị thương rồi.” Liễu Thiên Kỳ cười liếc hồ ly, vẻ mặt vô hại mà truyền âm cho nó.

Nghe vậy, Kim Văn Linh Hồ không khỏi rụt rụt thân mình. Không hiểu sao, nhìn gương mặt tươi cười ôn hòa của Liễu Thiên Kỳ kia, nó cảm giác được một tia sợ hãi. Nghĩ thầm: Gia hỏa này sao lại cười âm hiểm như vậy trời, vừa thấy là biết không phải cái thứ tốt gì.

“Đúng á, nếu ngươi không nghe lời, không cho ngươi ăn cơm, không trị thương cho ngươi, để ngươi cả đời làm yêu thú cấp hai luôn!”

Nghe được Kiều Thụy uy hiếp, Kim Văn Linh Hồ rụt rụt cổ, chôn đầu vào da lông mình, không hề phản ứng hai tiểu gia nữa.

Nhìn Kim Văn Linh Hồ lập tức an tĩnh lại, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía ái nhân. “Xem ra gia hỏa này ngoan rồi.”

“Một con lão hổ không răng mà thôi.” Kiều Thụy bĩu môi, không cho là đúng mà nói.

Gia hỏa này bị thương rất nặng, thực lực hơn phân nửa đều bị phong ấn. Nhất thời nửa khắc còn chưa có bản lĩnh nhảy ra khỏi lòng bàn tay y.

“Đi thôi!”

“Ừ." Gật đầu, hai người vai sát vai, cùng nhau đi ra ngoài.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ôm hồ ly vừa mới đi tới cổng lớn thị trường yêu thú, nghênh diện đã nhìn thấy ba người Liễu San, Liễu Ti và Liễu Vũ.

“Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ! Các ngươi cũng tới dạo thị trường yêu thú sao?” Liễu Thiên Kỳ chủ động cùng ba người chào hỏi.

“Đúng vậy, nghe tiểu nhị nói bên này thị trường yêu thú rất lớn, bán rất nhiều yêu thú. Cho nên ba tỷ muội chúng ta liền tới đây nhìn xem!” Liễu Ti gật đầu nói.

“Kiều Thụy, thú sủng này của ngươi bệnh xìu xìu, không phải là muốn chết đó chứ?” Nhìn Hồng Hồ Ly nằm bẹp trong lồng ngực Kiều Thụy, Liễu Vũ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa mà nói.

"Không có chết đâu. Nó chỉ là lười biếng, chưa tỉnh ngủ mà thôi.” Kiều Thụy liếc Liễu Vũ một cái, vẻ mặt đắc ý mà nói.

Nha đầu khờ, đây chính là linh thú nha, sao lại giống yêu thú bình thường, nói chết thì chết chớ?

“Kiều Thụy, tiểu hồ ly này bộ dáng thật đáng yêu.” Nhìn chằm chằm hồ ly trong lồng ngực Kiều Thụy, Liễu San si si mà nói.

“Tam tỷ, sắc mặt ngươi không tốt lắm.” Nhìn Liễu San sắc mặt trắng bệch, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày.

“A, vừa nãy cũng không biết làm sao nữa, đột nhiên cảm thấy ngực đau một trận, lúc này khá hơn nhiều!”

“Vậy sao? Thế, một khi đã như vậy, Tam tỷ vẫn nên sớm chút trở về khách điếm nghỉ ngơi đi!” Ngực đau ư? Chẳng lẽ là bởi vì Kim Văn Linh Hồ sao?

“Không sao, ta định tùy ý đi một chút.”

“À, vậy ba vị tỷ tỷ xin cứ tự nhiên đi, ta và Tiểu Thụy muốn đi ăn sáng.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ liền mang theo Kiều Thụy định rời khỏi.

Liễu San cất bước ,ngăn cản đường đi hai người.

“Tam tỷ còn có việc sao?” Nhìn nữ chính, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ, ánh mắt Liễu San dừng trên người tiểu hồ ly trong ngực Kiều Thụy. Sau đó, ánh mắt lại rơi lên người Kiều Thụy.

“Kiều Thụy đệ đệ, tiểu hồ ly này ta vừa thấy đã đặc biệt thích, không biết, ngươi có thể nhường nó cho ta hay không, ta nguyện ý ra gấp đôi linh thạch!” Liễu San nhìn Kiều Thụy, nghiêm túc vô cùng mà nói.

Liễu San cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy hồ ly trong ngực Kiều Thụy, trong lòng nàng không hiểu sao có một loại xúc động muốn mua nó. Hơn nữa, mới nãy nhìn thấy Kiều Thụy định ôm hồ ly đi, nàng không hiểu sao lại thấy mất mát. Cứ việc nàng chỉ mới nhìn thấy tiểu hồ ly này, nhưng nàng không hiểu sao không muốn buông tha, cực kỳ hy vọng tiểu hồ ly không bị người khác mang đi.

“Xin lỗi, tiểu hồ ly này là tín vật đính ước Thiên Kỳ tặng cho ta. Ta đã khế ước nó. Không thể nhường cho ngươi được rồi.” Kiều Thụy lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.

Giỡn sao? Tự nhiên muốn đoạt linh thú của mình?

“Ta... ta có thể ra nhiều thêm gấp hai linh thạch!” Liễu San nôn nóng mà nói.

"Ta nói rồi mà, đây là tín vật đính ước Thiên Kỳ cho ta. Ngươi có cho ta một núi linh thạch, ta cũng sẽ không bán!" Kiều Thụy bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, buồn bực mà nhìn về phía Liễu San chưa từ bỏ ý định.

“Tam tỷ, ta thấy tiểu hồ ly bệnh yếu xìu rồi, cũng không có gì đặc biệt, nếu ngươi thích, nhóm chúng ta lại đi thị trường yêu thú mua một con là được rồi.” Liễu Ti vội vàng lên tiếng giúp đỡ Kiều Thụy giải vây.

“Đúng vậy, loại Hồng Hồ Ly này thị trường yêu thú hẳn là có không ít.” Liễu Vũ gật đầu, cũng nói vậy.

“Nhưng, chính là……” Chính là hồ ly này cho Liễu San cảm giác thật sự là quá đặc biệt. Đặc biệt đến mức làm Liễu San không muốn buông tay.

“Tam tỷ, loại Hồng Hồ Ly này thị trường yêu thú không có mấy trăm con cũng có mấy chục con. Ngươi nhìn chằm chằm tín vật đính ước tiểu đệ đưa cho vị hôn thê, không quá thích hợp rồi chăng?” Liễu Thiên Kỳ hỏi.

“Thất đệ, ta……” Nhìn mặt Liễu Thiên Kỳ trầm xuống, rõ ràng có chút không cao hứng, Liễu San bất giác cắn chặt môi.

Thất đệ nhất định là hiểu lầm nàng muốn phá hư cảm tình của hắn và Kiều Thụy chăng?

Chỉ là, nàng thật sự không có ý đó, nàng chỉ là cảm thấy tiểu hồ ly kia tốt không nói nên lời, làm nàng thích từ tâm nhãn, một lòng muốn có cho bằng được. 

“Ta nói này Liễu San, ngươi nhìn chằm chằm tín vật đính ước Thiên Kỳ đưa ta như vậy, chẳng lẽ là coi trọng Thiên Kỳ nhà ta hay gì?” Kiều Thụy nghiêng đầu, không cao hứng chất vấn.

Lời Kiều Thụy vừa nói ra, Liễu Ti và Liễu Vũ đều không thể tin tưởng mà nhìn về phía Liễu San.

“Ta……” Cảm giác được ánh mắt toàn bộ mọi người đều rơi xuống người mình, mặt Liễu San bùm một cái đỏ bừng.

“Xin lỗi Tam tỷ, ta chỉ thích Tiểu Thụy!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ liền mang Kiều Thụy rời đi.

Ở cổ đại, biểu tỷ đệ, biểu huynh muội có thể thành thân. Nhưng mà cùng họ không thông hôn, đường tỷ đệ hoặc là đường huynh muội là không được phép thông hôn. Cho nên, Liễu Thiên Kỳ cố ý nói như vậy cũng là vì khiến nữ chính xấu hổ, đánh mất ý niệm tranh đoạt tiểu hồ ly.

(*đường huynh muội/tỷ đệ: anh chị em họ bên nội, nhà của cha, thường có cùng họ; biểu huynh muội/tỷ đệ: anh chị em họ bên ngoại, nhà mẹ.)

Nhìn bóng dáng hai người rời đi bóng dáng, Liễu Ti và Liễu Vũ mang thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Liễu San g đứng tại chỗ.

“Tam tỷ, mấy năm nay Thất đệ đích xác tiến bộ rất nhanh. Nhưng, cùng họ không thông hôn. Các ngươi là đường tỷ đệ, chỉ sợ……”

“Không không không, ta không có, ta không có thích Thất đệ!” Liễu San lắc đầu, vội vàng giải thích.

Nghe vậy, Liễu Ti và Liễu Vũ nhìn thoáng qua lẫn nhau, hiển nhiên đều không quá tin tưởng đối phương nói. Rốt cuộc, vừa nãy Liễu San làm rất rõ ràng kìa!

“Đi thôi, chúng ta đi thị trường yêu thú nhìn xem!” Nhìn Liễu San vẻ mặt xấu hổ, Liễu Ti đề nghị đi thị trường yêu thú.

“Ừ đi.” Liễu San gật đầu đồng ý. Ba người cùng nhau vào thị trường yêu thú. 

Rời khỏi thị trường yêu thú, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy đi mua cho tiểu hồ ly một cái túi dưỡng thú, sau đó lại đưa Kiều Thụy đi tửu lầu ăn cơm.

“Thiên Kỳ, Tam đường tỷ huynh không phải là nhìn ra cái gì chứ?” lúc ăn cơm, Kiều Thụy lo lắng hỏi.

“Không, nàng không có bản lĩnh của đệ. Nhìn không ra được.” Tuy nhìn không ra, nhưng nữ chính cũng ít nhiều cảm giác được chăng?

"Nha đầu kia vận khí không tồi, chắc là cảm giác được linh khí trên người ta, nên mới quấn lấy nhóm ngươi muốn mua lại ta."

Nghe được Kim Văn Linh Hồ truyền âm, Kiều Thụy không khỏi nhăn nhăn mày. “Khí vận? Ngươi còn xem được khí vận?

“Hừ, ta chính là linh thú, đương nhiên là không gì không biết không gì làm không được!”

“Khoác lác, vậy ngươi xem cho ta đi, khí vận ta được không?” Kiều Thụy lắc đầu, không tin.

“Ngươi và bạn lữ ngươi khí vận ta nhìn không ra được, khí vận các ngươi bị cải biến rồi.”

“Xí, thiệt hay giả vậy? Lừa dối người!”

“Không lừa ngươi, ta nói chính là sự thật, khí vận ngươi vốn là kim đấu vận, là có thể tìm được rất nhiều bảo vật nhưng sẽ toàn bộ rơi rớt, thành toàn vận thế cho người khác. Bất quá, không biết vì sao mà ngươi đột nhiên đổi vận. Hiện tại, ta nhìn không ra vận thế ngươi nữa.”

“Kim Văn Linh Hồ không hổ là linh thú, cư nhiên có thể xem vận thế của người khác.” Liễu Thiên Kỳ nhìn túi dưỡng thú của Kiều Thụy, truyền âm.

“Ngươi là người nào, vì sao ta đã nhìn không ra vận thế của ngươi, cũng nhìn không ra quỹ đạo sinh mệnh ngươi kia chứ? Chẳng lẽ ngươi là……” Hai chữ 'đoạt xá' không đợi được Kim Văn Linh Hồ truyền ra, đã bị Liễu Thiên Kỳ đánh gãy.

“Biết quá nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt, chỉ biến thành một nồi nước thôi.”

Nghe được lời này, Kim Văn Linh Hồ không hề truyền âm. Nó biết, bạn lữ này của chủ nhân không phải kẻ hiền lành gì, nếu là mình nói ra đối phương có khả năng là đoạt xá, nói không chừng đối phương sẽ giết hồ diệt khẩu.

Hết chương 59.

----------------------------------------------

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Tác giả: Sướng Ái

【 chương 060】 Nữ chính không bỏ qua 

Vốn tưởng rằng chọc Liễu San ngượng một trận, đối phương sẽ không quấn lấy Kiều Thụy muốn hồ ly nữa. Chỉ là, Liễu Thiên Kỳ sao cũng không nghĩ đến, nữ chính này như tiểu cường* đánh không chết, từ thị trường yêu thú chạy về đã chạy đến quấn lấy Kiều Thụy muốn tiểu hồ ly.

(*con gián)

“Liễu San, có phải ngươi có tật xấu không? Ta nói với ngươi là không bán rồi, ngươi nghe không hiểu sao?”

“Kiều Thụy đệ đệ, ta thật sự rất thích tiểu hồ ly đó. Ngươi bán cho ta đi?”

“Ta thấy ngươi bệnh không nhẹ, đó là vị hôn phu ta tặng cho ta làm tín vật đính ước. Ngươi có hiểu cái gì gọi là tín vật đính ước không vậy?” Kiều Thụy xoa eo, buồn bực chất vấn.

“Kiều Thụy đệ đệ, ta biết cảm tình của ngươi cùng Thất đệ rất tốt. Nếu ngươi mở miệng nói, hắn sẽ đưa một kiện tín vật đính ước khác cho ngươi mà. Đây là hai ngàn linh thạch, ngươi giải trừ khế ước với tiểu hồ ly, bán nó cho ta đi!" Liễu San đáng thương hề hề mà khẩn cầu.

“Ngươi đang nói khùng nói điên gì vậy? Tín vật đính ước cũng có thể đổi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta cùng Thiên Kỳ bất hòa sao? Ngươi lớn lên nhìn xinh xinh đẹp đẹp, không thể tưởng được một bụng ý nghĩ xấu. Thành tâm muốn châm ngòi tình cảm của chúng ta, có phải hay không?”

Liễu San này chấp nhất như vậy, bám riết không tha muốn tiểu hồ ly như vậy, làm Kiều Thụy cũng có chút hoài nghi đối phương là thật sự vì tiểu hồ ly hay là thật sự coi trọng Thiên Kỳ nhà y nữa.

“Không, ta không phải có ý kia. Ta… ta chỉ là thích tiểu hồ ly đó thôi!”

“Hừ, thích, ngươi thích thì có thể cường mua cường bán ư? Vậy nếu ngươi thích làm công chúa, còn muốn mua vị trí công chúa của người ta luôn hay gì? Thật là chê cười!”

“Chuyện gì xảy ra vậy, ồn ào cái gì đó?” cửa phòng mở ra, Liễu Thiên Kỳ và Liễu Hà bị quấy rầy đến đi ra từ bên trong, đến ngoài cửa phòng Kiều Thụy.

“Liễu thúc thúc, người này quả thực là không biết xấu hổ. Cư nhiên nhìn chằm chằm tín vật đính ước Thiên Kỳ mua cho con, muốn mua bằng được mới thôi ấy." Nhìn thấy Liễu Hà, Kiều Thụy vội vàng cáo trạng.

“Liễu San!” Nghe được Kiều Thụy nói, Liễu Hà nghiêm túc mà nhìn về phía Liễu San.

“Tam thúc, ta không có ý phá hư Kiều Thụy đệ đệ và Thất đệ đâu, chỉ là tiểu hồ ly kia ta thật sự rất thích, liền nghĩ muốn cùng Kiều Thụy đệ đệ mua lại thôi.” Liễu San bất đắc dĩ mà nói.

“Ta không bán, đó là Thiên Kỳ đưa ta. Ta không bán, ta đã đã nói mấy chục lần với ngươi rồi mà.” Kiều Thụy chém đinh chặt sắt mà nói.

Nhìn bộ dáng Kiều Thụy thở phì phì, Liễu Thiên Kỳ đi lên trước, kéo tay đối phương lại.

Trong nguyên tác có nói, Kiều Thụy và năm bà vợ của nam chính đều là thiên địch, nhìn không vừa mắt nhau, gặp mặt là ồn ào. Xem ra thật đúng là một chút cũng không giả.

Nhìn thấy hình ảnh Kiều Thụy và Liễu San cãi nhau, không hiểu sao, Liễu Thiên Kỳ bỗng nhớ tới hình ảnh Kiều Thụy ngây ngốc mà bị năm nữ chính hãm hại. Tưởng tượng đến đó, Liễu Thiên Kỳ đã hận đến ngứa răng, nhất định không thể để Liễu San trưởng thành lên, cũng nhất định không thể để bốn nữ chính khác trưởng thành lên, nếu những người này lại một lần nghịch thiên quật khởi, vậy Tiểu Thụy của mình chỉ sợ lại phải bị làm pháo hôi.

Trong nguyên tác, Tiểu Thụy gặp được chính là tra nam chính, nhưng hiện tại, Tiểu Thụy gặp được lại là mình. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không để năm nữ chính kia có cơ hội hãm hại và giết chết Tiểu Thụy của hắn.

“Thiên Kỳ, ngươi nhìn nàng xem, nàng quấn lấy ta suốt một buổi chiều rồi. Phiền chết ta luôn á!” Kiều Thụy trừng mắt nhìn Liễu San, tức giận mà nói.

“Tam tỷ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta nói với ngươi rồi, ta chỉ thích Tiểu Thụy, không thích ngươi!” Nhìn Liễu San, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.

“Thất đệ, ta không có, ta không có ý kia, ta chỉ là… chỉ là thích con hồ ly đó mà thôi."

“Đó là tín vật đính ước của chúng ta, lúc sáng ta đã nói với ngươi rồi!” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ lập tức liền trầm khuôn mặt xuống.

“Liễu San, nếu thú sủng là của Tiểu Thụy, mà Tiểu Thụy không muốn bán cho ngươi, ngươi cứ tự mình đi đến chỗ đó mua một con là được rồi. Không cần cứ dây dưa Tiểu Thụy.” Liễu Hà tự nhiên là hướng về Kiều Thụy.

“Nhưng mà… Tam thúc, ta… ta thật sự rất thích tiểu hồ ly đó!”

“Thích? Thích đồ của người khác cũng có thể nói đúng lý hợp tình như vậy à?” khuôn mặt Liễu Hà âm trầm, khó chịu mà nhìn về phía đối phương.

“Ta… ta……” Liễu San cắn chặt môi, cũng không biết nên nói cái gì.9

“Liễu San, ngươi nghe rõ ràng đây. Đó là tín vật đính ước Thiên Kỳ tặng cho ta, có đánh chết ta, ta cũng không bán. Nếu ngươi muốn, cứ tới giết người đoạt bảo đi!” Trừng mắt đối phương, Kiều Thụy khó chịu mà nói.

Lại bị nữ nhân này dây dưa tiếp, y sắp phải điên mất thôi. Đó chính là linh thú á, sao y có thể bán được kia chứ? Y lại không ngốc.

“Kiều Thụy đệ đệ, ta… ta không có ý đó… ta… ta chỉ là…" 

“Được rồi, Tiểu Thụy muốn nghỉ ngơi. Thỉnh Tam tỷ trở về phòng đi. Tiểu Thụy tuy là song, nhưng dù sao cũng là nam tử. Tam tỷ còn chưa xuất các mà cứ xông vào phòng nam nhân như thế, truyền ra ngoài không tốt đối với thanh danh Tam tỷ đâu!" Liễu Thiên Kỳ lạnh mặt, không cao hứng mà nói.

Còn may mua được Kim Văn Linh Hồ trước một bước, bằng không, lấy chấp nhất của Liễu San đối với Kim Văn Linh Hồ, hồ ly này nhất định sẽ rơi vào tay nàng!

“Ta……” Nghe được lời này, sắc mặt Liễu San càng khó coi hơn.

"Về phòng mình đi. Đừng cãi cọ ầm ĩ nữa, ảnh hưởng ta và Kỳ Nhi vẽ bùa." Liễu Hà cũng thập phần nghiêm khắc mà bảo đối phương rời đi.

“Dạ.” Theo tiếng, Liễu San bất đắc dĩ mà rời phòng Kiều Thụy.

Nhìn nhi tử và Kiều Thụy một cái, Liễu Hà cũng xoay người rời đi, trở về trong phòng mình.

“Thiên Kỳ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Kiều Thụy ủy khuất.

“Được rồi, không sao đâu, đệ an tâm hấp thu linh thạch đi, Kết Giới phù này đệ đem dán nó lên cửa, không ai có thể quấy rầy đệ nữa." nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tấm Kết Giới phù, đưa cho Kiều Thụy

“Dạ, ta biết rồi.” Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận linh phù.

“Ừm, đi tu luyện đi, ta đi theo phụ thân học vẽ bùa.”

“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, lưu luyến không rời mà nhìn theo Liễu Thiên Kỳ rời đi.

Ở Phong Diệp trấn nghỉ ngơi hai ngày, mọi người tiếp tục lên đường.

Trên đường mọi người đều ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Liễu San nhìn Kiều Thụy vẫn luôn khinh thường mình một cái, không khỏi nhăn nhăn mày, cũng biết là mình chọc phiền đối phương, nên đối phương mới có thể không thích mình.

“Tam thúc, chúng ta rời Phong Diệp trấn lại phải màn trời chiếu đất, ngủ xe ngựa ư?” Liễu Vũ ủy khuất hỏi.

“Chúng ta là tu sĩ. Màn trời chiếu đất đối với chúng ta mà nói đó là chuyện thực bình thường. Tiểu Vũ, ngươi phải minh bạch nếu muốn trở thành một tu sĩ mỗi người kính ngưỡng, đầu tiên phải tu luyện tâm tính. Ngươi chỉ một chút ủy khuất nho nhỏ cũng chịu không nổi, sao có thể thành tựu đại đạo tu chân?” Nhìn Liễu Vũ, Liễu Hà nghiêm túc răn dạy.

“Tam thúc dạy bảo kịp thời, chúng ta tu luyện phải thích ứng trong mọi tình cảnh mới phải.” Liễu Ti gật đầu, biểu thị tán đồng sâu sắc. 

“Dạ, ta biết rồi Tam thúc.” Liễu Vũ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

“Phụ thân, chúng ta còn bao lâu nữa có thể đến Thánh Đô?” Đã đi được mười ngày, Liễu Thiên Kỳ nghĩ hẳn là cũng sắp đến Thánh Đô rồi chăng?

Nghe được nhi tử hỏi, Liễu Hà cười. “Lại thêm khoảng nửa tháng nữa.”

“Vậy, chúng ta có phải đi ngang qua Thiên Tâm thành không?” Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta lại đi thêm tám ngày sẽ đến Thiên Tâm thành. Tới Thiên Tâm thành rồi, mấy đứa nghỉ ngơi cho tốt một chút. Chờ chúng ta rời Thiên Tâm thành, rất nhanh là đến Thánh Đô!”

“Vậy ạ.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Thiên Tâm thành! Nam chính và nữ chính rốt cuộc cũng tương ngộ sao?

“Nửa tháng? Nhanh quá, chúng ta rốt cuộc sắp tới Thánh Đô rồi?” Lôi kéo ống tay áo Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Kiều Thụy kích động, đáy mắt tràn đầy khát khao tốt đẹp đối với Thánh Đô, cùng với học viện Thánh Đô.

“Đúng vậy, sắp tới Thánh Đô!” Liếc bộ dáng nhỏ cảnh đẹp ý vui của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười vẻ mặt dịu dàng. 

Tới Thiên Tâm thành, hắn sẽ một tấc cũng không rời đi theo Tiểu Thụy, nhất định không thể để Tiểu Thụy và nam chính gặp mặt, dù có là gặp mặt, cũng không thể để Tiểu Thụy lại có cơ hội thích nam chính.

“Nói vậy lúc này, nhất định Thánh Đô tụ tập rất nhiều tu sĩ rồi.” Ngẫm lại mười năm trước, đại ca và nhị ca đi học viện Thánh Đô, ngẫm lại đường phố phồn hoa kia, nghĩ đám người chen chúc kia, Liễu San cảm thấy cứ như là chuyện của ngày hôm qua.

Không thể tưởng được nhanh như vậy đã qua mười năm, cũng đến lúc chính mình đi học viện Thánh Đô tham gia khảo hạch.

“Tam tỷ mười năm trước có vào Thánh Đô, không bằng giảng giải một chút cho mấy đệ muội tình huống bên kia, cũng để bọn ta biết chuyện bên kia sớm hơn một chút đi!" Nhìn Liễu San, Liễu Ti nhẹ giọng nói. Nghe được lời này, Liễu Vũ và Kiều Thụy đều mang vẻ mặt tò mò mà nhìn về phía Liễu San.

“À, Thánh Đô kỳ thật cũng không khác gì Phúc Thành chúng ta. Chỉ là đường phố so với Phúc Thành chúng ta lớn đẹp hơn một chút, người so với Phúc Thành nhiều hơn một chút mà thôi.” Liễu San lắc đầu, nói không có gì.

“Thánh Đô là hoàng đô của Kim Vũ Quốc chúng ta. Là thánh địa linh khí nồng đậm, tu sĩ cao đẳng bốn phương tám hướng tụ tập. Trên đường cái, tu sĩ Kim Đan tùy ý  là có thể thấy được. Đại gia tộc càng có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn. Tam tỷ, sao có thể nói giống Phúc Thành chúng ta được?” Liễu Thiên Kỳ bất mãn mà nhìn Liễu San, cảm thấy Liễu San là không muốn nhiều lời tình huống thánh địa, nên mới giấu giếm.

“Ta… lúc ta đi Thánh Đô, chỉ có mười bốn tuổi thôi, tuổi còn nhỏ, biết đến cũng không nhiều." Lo lắng Liễu Ti và Liễu Vũ các nàng hiểu lầm, Liễu San vội vàng giải thích.

“Thiên Kỳ, huynh cũng đi qua Thánh Đô sao? Làm sao huynh biết?” Kiều Thụy nháy đôi mắt tò mò truy vấn.

“Ta chưa đi qua Thánh Đô, nhưng phụ thân có đi qua.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Liễu Hà ngồi bên cạnh.

Chuyện Liễu Thiên Kỳ biết, kỳ thật cũng là Liễu Hà nói cho hắn biết.

“Liễu thúc thúc, ngài đi qua rồi sao?” Nhìn Liễu Hà, Kiều Thụy tò mò hỏi.

“Ừ, mười năm trước đi theo một nhà đại ca đã tới Thánh Đô một lần.” Kỳ thật, Liễu Hà cũng chỉ đi qua Thánh Đô một lần thôi.

“Tam thúc, vậy ngài cảm thấy Thánh Đô là một địa phương như thế nào?”

“Thánh Đô là một nơi bề ngoài hoa lệ, kỳ thật nguy hiểm rất cao. Tới nơi đó rồi, không nên dễ dàng đi đắc tội bất luận một người nào, mặc dù tu sĩ quần áo rách rưới đi trên đường cái cũng rất có khả năng là một vị Kim Đan. Nếu không cẩn thận đắc tội người như vậy, vậy thì ngươi là chết như thế nào cũng không biết.”

“Dạ...” Nghe được lời này, Kiều Thụy xưng dạ.

“Tuy rằng nguy hiểm một chút, lại cũng là một nơi không tồi. Nơi đó linh khí thập phần nồng đậm, tuyệt không phải Phúc Thành chúng ta có thể so được.” Nhìn ba đứa nhỏ bị dọa sợ, Liễu Hà cười bổ sung một câu.

“Linh khí nồng đậm, vậy nhất định là một nơi tu luyện tốt rồi!” Kiều Thụy cười nhìn ái nhân bên cạnh, cảm thấy đó là một nơi tốt.

“Đúng vậy!” Liễu Ti gật đầu, cũng cảm thấy Thánh Đô hẳn là không tồi.

Hết chương 60.

----------------------------------------------

Lời editor tám nhảm: 

Nói chứ tính cách Kiều Thụy lâu lâu khó ưa thế nào ý, nhất là cách nói chuyện :(( mà thôi tác giả khắc họa hợp lý. Kiểu một cậu nhóc lớn lên bụi đời mà muốn cậu văn vẻ nho nhã thì khó hơn lên trời :)) 

Trong truyện này không ai hoàn hảo cả, mỗi người đều có khó ưa riêng :)) kể cả công và thụ. 

Nhưng mình không phủ nhận đây là một bộ thể loại thăng cấp lưu rất đáng đọc (nếu không mình đã không edit), cốt truyện cũng khá hợp lý và một số tình tiết đọc thích lắm. 

Lâu lâu nvc làm mình bị sốc thôi :)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro