Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55-56

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

【 chương 055】 Liễu Hà trúng độc 

Vài ngày sau, trong viện Liễu Hà.

Bận việc mấy ngày, rốt cuộc xong xuôi tang sự của Liễu Hải, hai phụ tử Liễu Hà cũng có thể an an tâm tâm ngồi xuống ăn một bữa cơm.

Liễu Hà cầm đũa, chưa kịp ăn đã bị Liễu Thiên Kỳ ngăn cản lại.

"Sao vậy Kỳ Nhi?" Liễu Hà nhìn nhi tử, vẻ mặt nghi hoặc. 

“Phụ thân, nhị bá đã bị độc chết, chúng ta vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một cây ngân châm.

“Đồng bá, phiền toái bá kiểm tra thức ăn trên bàn một chút."

“Dạ, Thất thiếu!” Theo tiếng, Liễu Đồng tiếp nhận ngân châm.

“Đứa nhỏ này, ngân châm đâu ra vậy?” Nhìn nhi tử cẩn thận, Liễu Hà cười hỏi.

“Là ngày đó lúc con đưa Diêu y sư đi, xin Diêu y sư đó. Diêu y sư cho con ba thanh ngân châm. Mấy ngày nay, nhị bá phát tang, chúng ta đều dùng cơm ở nhà nhị bá. Mà bên kia cơm canh đều có người kiểm tra, con nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Bất quá, trong viện chúng ta không ai kiểm tra, nên con có chút lo lắng thôi.” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.

“Con thật là tâm tế như trần. Nhưng nhị bá con vừa mới qua đời, ta nghĩ, đại bá con hắn chắc không dám vào ngay lúc này xuống tay với ta đâu?” Liễu Hà cảm thấy Liễu Giang còn không đến mức phát rồ như vậy.

“Phụ thân, tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không. Ngài đó, chính là quá coi trọng tình nghĩa huynh đệ!”

“Đúng vậy, Thất thiếu nói không sai. Cẩn thận dùng được thuyền vạn năm. Tam gia à, sau này thức ăn nước uống của ngài và Thất thiếu đều phải kiểm tra kĩ. Ta thấy cây ngân châm này đặt ở chỗ lão nô đi." Liễu Đồng mở miệng nói.

“Được ạ, vậy làm phiền Đồng bá!”

“Thất thiếu quá khách khí!” lão nhân gia vẫy vẫy tay, cười nói.

“Ha ha ha, các ngươi...!” Nhìn hai người khẩn trương hề hề giống như chim sợ cành cong, Liễu Hà không ép mà lắc lắc đầu.

“Tam… Tam gia!” Đột nhiên, lão nhân gia hét to một tiếng.

Liễu Hà và Liễu Thiên Kỳ lập tức đều nhìn về phía đối phương.

Liễu Đồng cầm lấy ngân châm đã biến thành màu đen, đưa đến trước mặt Liễu Hà và Liễu Thiên Kỳ.

“Đồ ăn thật sự có độc ư?” Nhìn Liễu Đồng, Liễu Thiên Kỳ không thể tin tưởng hỏi.

“Không, không phải đồ ăn, là trà của Tam gia, trong trà có độc.” Nói rồi, Liễu Đồng chỉ về phía chén trà của Liễu Hà.

Nghe lời nói, Liễu Hà khiếp sợ không thôi.

“Đáng giận, thế mà dám hạ độc phụ thân ta. Đồng bá, mau, mau đi thỉnh Diêu y sư!”

“Dạ, lão nô đây đi ngay!” Liễu Đồng buông ngân châm, xoay người liền rời đi.

Liễu Hà nâng tay, chậm rãi cầm lấy ngân châm trên bàn, nhìn châm biến thành màu đen, Liễu Hà đau lòng một trận.

“Liễu Giang, chúng ta là cùng cha khác mẹ thân huynh đệ mà!”

Nhìn bộ dáng bi thương của phụ thân, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng. “Đại bá và nhị bá còn là cùng cha cùng mẹ thân huynh đệ kia mà? Đại bá có nhớ đâu?”

“Liễu Giang, ta cùng với ngươi không chết không ngừng!” Liễu Hà phách bàn một cái, đứng dậy, cất bước định phải đi tìm Liễu Giang tính sổ.

“Phụ thân, ngài trước tiên không cần đi, để Diêu y sư xem qua cho ngài trước đã rồi nói!” Liễu Thiên Kỳ nôn nóng mà kéo ống tay áo phụ thân lại.

“Kỳ Nhi!” Liễu Hà nghiêng đầu, nhìn về phía nhi tử.

“Phụ thân, đừng tức giận, để ý độc khí khuếch tán. Lại đây, ăn một viên Giải Độc đan trước đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đỏ hốc mắt đưa đan dược qua.

“Ừm!” Liễu Hà gật đầu, tiếp nhận đan dược nuốt xuống.

Không bao lâu, Diêu y sư đuổi tới, bắt mạch cho Liễu Hà.

“Diêu y sư, phụ thân ta thế nào?” Nhìn y sư, Liễu Thiên Kỳ lo lắng mà dò hỏi.

“Đúng vậy, Tam gia thế nào?”

“Thất thiếu không cần sầu lo, Tam gia chỉ là vừa mới có một chút dấu hiệu trúng độc thôi, trúng độc cũng không sâu, ăn Giải Độc đan, lại qua một chén trà nhỏ công phu thì không có việc gì nữa.” Diêu y sư nói.

“Như thế thì tốt, như thế thì tốt quá!” Nghe được Diêu y sư nói, Liễu Thiên Kỳ mới an tâm.

Buổi sáng, hắn đã đem dịch đánh rắm của trùng Đánh Rắm thả một chút vào trà của phụ thân. Mục đích không phải vì độc hại phụ thân, mà là vì làm phụ thân nhanh chóng nhận rõ gương mặt thật của Liễu Giang. Chỉ là, nhìn thấy phụ thân không chút nghi ngờ mà uống trà mình pha, lòng Liễu Thiên Kỳ vẫn rất lo lắng, lo lắng phụ thân sẽ trúng độc thật.

“Diêu y sư, đây là trà của ta, thỉnh ngươi nghiệm xem một chút.” Nói rồi, Liễu Hà đưa ly trà của mình qua cho Diêu y sư.

Diêu y sư cẩn thận nghiệm nhìn một phen, gật đầu liên tục. 

“Trong trà có độc, độc này rất quái dị, lão phu nhìn không ra là độc gì. Bất quá, có một chuyện lão phu có thể khẳng định, đó chính là độc này và độc giết chết Nhị gia là giống nhau. Duy nhất bất đồng chính là phân lượng độc trong canh của Nhị gia nhiều hơn chén trà của Tam gia một chút."

"Ý Diêu y sư là, người hạ độc cũng không muốn trực tiếp độc chết phụ thân ta, mà muốn chậm rãi độc chết phụ thân?” Liễu Thiên Kỳ hỏi.

“Ừm, có khả năng này.” Diêu y sư gật đầu, cũng cho rằng như vậy.

“Ừm, ta biết rồi. Liễu Đồng đưa Diêu y sư!”

“Cáo từ Tam gia!” Diêu y sư cúi đầu thi lễ, xoay người theo Liễu Đồng rời đi.

“Phụ thân, ngài an tâm nghỉ ngơi một chút, hài nhi đây vào phòng bếp, nhìn xem là nước có vấn đề hay là do lá trà có vấn đề."

“Được.” Liễu Hà gật đầu, nhìn theo nhi tử rời khỏi đại sảnh.

Nhìn thấy nhi tử đi rồi, Liễu Hà cũng cầm ngân châm biến thành màu đen rời đi.

Sau nửa canh giờ, Liễu Đồng vội vội vàng vàng mà chạy vào trong bếp.

“Thất thiếu……”

“Đồng bá, bá tới vừa lúc, ta tìm được độc nguyên rồi, là lá trà ta mua cho phụ thân!” tay Liễu Thiên Kỳ cầm hộp lá trà, chạy tới trước mặt Liễu Đồng.

“Ôi chao, Thất thiếu đừng động lá trà. Người mau đi sang bên Đại gia đi, Tam gia và Đại gia đánh nhau rồi.” Liễu Đồng nhìn Liễu Thiên Kỳ, nôn nóng mà nói.

“Cái gì, phụ thân đi tìm đại bá?”

“Đúng vậy, hai người đã đánh nhau rồi!” Nói đến đây, Liễu Đồng nôn nóng không thôi.

“Đi mau!” Cầm hộp trà, Liễu Thiên Kỳ và Liễu Đồng cùng nhau rời khỏi phòng bếp, chạy về phía viện đại bá.

"Hai người các ngươi dừng tay cho ta!" Liễu Hán Thanh vọt tới trước mặt hai người, mỗi bên một chưởng, tách hai người đang đánh nhau ra.

“Phụ thân, là Lão Tam, là Lão Tam tới đánh ta trước!” Liễu Giang bị đánh khóe môi treo tơ máu, một thân chật vật, gã lớn tiếng mà cáo trạng.

“Lão Tam!” Liễu Hán Thanh nghiêng đầu, nhìn về phía con thứ ba.

“Hắn hạ độc ta!” Nói rồi, Liễu Hà lấy ra thanh ngân châm kia, đưa tới trước mặt Liễu Hán Thanh.

“Hạ độc? Ngươi nói hươu nói vượn, ta đang điều tra chuyện nhị đệ bị người hạ độc, sao có công phu hạ độc ngươi?” Liễu Giang trừng mắt Liễu Hà, cảm thấy đối phương không thể hiểu được.

“Lão Tam, chuyện gì xảy ra?” Nhìn con thứ ba, Liễu Hán Thanh vẻ mặt nghiêm túc mà dò hỏi.

“Phụ thân, ta phát hiện trong nước trà ta uống có độc, Diêu y sư nói có người hạ độc ta, hơn nữa giống độc hại nhị ca như đúc. Nhưng đối phương hạ ta lượng ít, không muốn để ta chết nhanh như vậy, muốn ta chết từ từ! Đây là ngân châm!” Nói rồi, Liễu Hà đưa ngân châm qua.

“Cái gì, cư nhiên còn có người dám hạ độc!” Nghe được lời này, Liễu Hán Thanh có chút không thể tin tưởng.

“Bái kiến gia gia, đây là hộp trà của phụ thân. Đây là ngân châm nghiệm độc. Thỉnh gia gia xem qua!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa lá trà hộp và ngân châm màu đen cho Liễu Hán Thanh.

“Ngươi là nói, lá trà của phụ thân ngươi bị người hạ độc?”

“Đúng vậy!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, khẳng định mà nói.

“Quản gia, đi mời Diêu y sư nghiệm xem!”

“Dạ."

Không bao lâu, Diêu y sư lại bị thỉnh trở về, kiểm tra thực hư độc trong hộp trà, xác định cùng độc chết Liễu Hải chính là cùng một loại độc.

“Lão Tam, lá trà này ngươi mua ở đâu?”

“Không phải ta mua. Là Kỳ Nhi mua hiếu thuận ta!”

“Đó chính là nhi tử ngươi hạ độc còn gì!” Liễu Giang nói theo lý thường.

“Nói bậy, nhị ca là uống canh xương thú Liễu Ti mua về trúng độc, lúc ấy ngươi liền nói là Liễu Ti muốn hại chết nhị ca. Hiện tại, ta là uống trà nhi tử ta mua trúng độc, ngươi liền nói là con ta muốn hại chết ta. Quả thực là vớ vẩn!” Theo lý cố gắng, Liễu Hà không chút nào sợ hãi đại ca mình.

“Không phải nhi tử ngươi, chẳng lẽ là ta sao?” Liễu Giang nhìn Liễu Hà phẫn nộ, cảm thấy đối phương quả thực là không thể hiểu được.

“Ngoài ngươi ra còn ai vào đây?" trong lòng Liễu Hà sớm đã nhận định là Liễu Giang làm.

“Liễu Hà, ngươi… ngươi quả thực là vô cớ gây rối!”

“Liễu Giang, ngươi muốn giết ta thì chúng ta ra chiêu thật. Đừng có làm mấy âm mưu quỷ kế. Tới đây! Hôm nay ta đứng đây cho ngươi giết, ngươi có bản lĩnh tới lấy mạng của ta này?” Liễu Hà nhìn vị thân ca ca này, tức giận mà nói.

“Liễu Hà, ngươi quả thực là không thể nói lý.”

“Đại bá, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng thương tổn phụ thân ta! Nương ta đã chết, ta chỉ còn lại một mình phụ thân, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng thương tổn phụ thân ta!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại quỳ xuống cầu tình.

“Tên nghiệp chướng nhà ngươi, ngươi đứng lên cho ta! Ai yếu hại phụ thân ngươi?” Liễu Ti nhìn Liễu Thiên Kỳ quỳ trên đất ủy ủy khuất khuất muốn khóc mag không khóc, càng nổi điên hơn. Tâm nói: Hai phụ tử này đây là thành tâm kẻ tung người hứng trước mặt phụ thân hả?

“Được rồi Lão Tam, ngươi và Kỳ Nhi đi về trước đi. Lão Nhị chết và chuyện hạ độc ngươi, vi phụ sẽ tự mình kiểm chứng. Nhất định sẽ cho ngươi và lão Nhị một công đạo!”

“Phụ thân, sự thật bày ra trước mắt, chính là Liễu Giang muốn giết chết ta và nhị ca. Ngài còn che chở hắn?” Liễu Hà nhìn phụ thân mình, ngay thẳng mà nói.

“Liễu Hà, ngươi bớt nói hươu nói vượn trước mặt phụ thân đi! Ta căn bản là không có hạ độc!” Liễu Giang bị oan uổng, vẻ mặt buồn bực.

“Được rồi, các ngươi đừng ồn. Chuyện này vi phụ sẽ tự điều tra rõ, nếu thật lão Đại làm, vi phụ nhất định tự tay giết hắn, vì lão Nhị và Lão Tam ngươi báo thù, như vậy được rồi chứ?”Liễu Hán Thanh bất đắc dĩ mà nói.

“Hừ!” Liễu Hà hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

“Phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ bò dậy khỏi đất, cũng vội vàng đuổi theo phụ thân rời đi.

Trở lại trong viện, nghe âm thanh đồ sứ bị ném vỡ trong phòng, Liễu Thiên Kỳ vag Liễu Đồng nhìn thoáng qua lẫn nhau. Họ đi tới cửa đại sảnh thì nhìn thấy gia cụ trong phòng đều bị Liễu Hà hung hăng mà ném vỡ nát.

“Phụ thân, cái nhà này chúng ta không thể lại ngốc ở đây. Đại bá sớm muộn gì cũng sẽ gài cha vào chỗ chết!” Liễu Thiên Kỳ đi vào nhà, nói. Khiến Liễu Hà đề phòng Liễu Giang, rời khỏi Liễu gia, đây mới là mục đích của Liễu Thiên Kỳ.

“Đúng vậy Tam gia, không thể lại ngốc ở đây!” Liễu Đồng gật đầu, cũng thập phần tán đồng cách nói của Liễu Thiên Kỳ.

“Phụ thân không cho ta rời khỏi Liễu gia, ta có biện pháp nào?” Liễu Hà bất đắc dĩ mà nói. Ông cũng muốn mang nhi tử rời đi, chỉ là phụ thân không đồng ý, ông lại có thể làm sao bây giờ?

Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ và Liễu Đồng đều trầm mặc!

Hết chương 55.

---------------------------------------------

Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

 Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 056】 Kế hoạch của Liễu Thiên Kỳ

Nhìn phụ thân vẻ mặt suy sút mà ngồi trên ghế, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng. Nơi này là cổ đại, vẫn là tương đối chú trọng hiếu đạo, nếu Liễu Hán Thanh không cho phụ thân rời nhà, phụ thân cũng thật là không có cách!

“Hài nhi thật ra có một chủ ý, không biết có được hay không?” Trầm tư một lát, Liễu Thiên Kỳ nghĩ đến một biện pháp.

“Chủ ý gì?” Nhìn nhi tử, Liễu Hà nghi hoặc hỏi.

“Nếu gia gia không muốn để phụ thân phân gia sống một mình, vậy chúng ta không đề cập tới phân gia, tháng sau, con và Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ còn có Tiểu Thụy, năm người phải đi Thánh Đô tham gia khảo hạch của học viện Thánh Đô. Phụ thân có thể lấy danh hộ tống cùng chúng con đi Thánh Đô. Chờ tới Thánh Đô rồi, phụ thân truyền tin cho gia gia, nói không xa được nhi tử, muốn bồi ta ở Thánh Đô một đoạn thời gian. Như vậy, ngài không phải đã rời khỏi Liễu gia rồi sao?” Trắng trợn không được thì ngầm ngầm là được. Chỉ cần rời khỏi Phúc Thành, tay Liễu Hán Thanh có dài cũng không bắt được Liễu Hà.

Nhìn nhi tử nói đạo lý rõ ràng, Liễu Hà liên tục gật đầu. “Biện pháp vậy cũng được.”

“Đúng vậy, biện pháp của Thất thiếu tốt lắm,  chờ Tam gia rời Phúc Thành không trở lại, gia chủ cũng là không có cách nào.” Liễu Đồng gật đầu, cũng tán đồng biện pháp của Liễu Thiên Kỳ. 

“Được lắm, vậy cứ làm như vậy đi. Liễu Đồng, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ngươi đi Thánh Đô trước, mua một căn nhà lớn khoảng viện này, lại mua thêm hai nha hoàn, mua mấy đầu bếp nữ và hạ nhân. Chuẩn bị hết mọi chuyện bên đó đi. Tháng sau ta và Thiên Kỳ sẽ sang đó." nói rồi, Liễu Hà lấy ra một túi linh thạch đưa cho Liễu Đồng.

Liễu Đồng là tâm phúc của ông, chuyện này giao cho Liễu Đồng làm, Liễu Hà tương đối yên tâm.

“Dạ Tam gia!” Theo tiếng, Liễu Đồng tiếp nhận linh thạch, xoay người rời đi.

“Phụ thân." Nhìn sắc mặt Liễu Hà rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi ra tiếng.

“Không có việc gì, đi thôi, phụ thân mang con đi tửu lầu ăn cơm.” Nói rồi, Liễu Hà đứng lên muốn mang Liễu Thiên Kỳ ly khai.

“Phụ thân, ngài trúng độc." Liễu Thiên Kỳ lo lắng mà nhìn phụ thân, có chút không yên tâm.

“Không sao đâu, Diêu y sư không phải nói rồi sao? Ăn Giải Độc đan thì không sao nữa.” Liễu Hà vẫy vẫy tay, không cho là đúng mà nói.

“Vậy saom” Nghe phụ thân nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đi theo phụ thân cùng rời nhà.

Vài ngày sau, viện Liễu Hải.

“Nương, ta nghe nói đại bá cũng hạ độc Tam thúc hạ, bị Tam thúc dùng ngân châm nghiệm ra được. Tam thúc chạy qua đó đánh nhau với Đại bá một trận, đại bá bị đánh không nhẹ, đã nằm vài ngày trên giường rồi.” Liễu Ti bẩm báo.

“Hừ, Liễu Giang cũng quá khinh địch. Tam thúc cũng không phải dễ đối phó như vậy." Liễu Vũ bĩu môi, khinh thường mà nói.

Liễu Hà là Kim Đan trung kỳ, Liễu Giang bất quá là Trúc Cơ hậu kỳ, tự nhiên không có khả năng là đối thủ của Liễu Hà.

“Ta thấy độc này cũng chưa chắc là Liễu Giang hạ!” Nói đến đây, Tô Hồng cúi đầu ngửi ngửi yên chi trong tay nữ nhi mua cho.

“Ý nương là...?”

“Có lẽ đây là khổ nhục kế của Tam thúc ngươi cũng không nhất định. Trước đó, đại bá tìm một khối thi thể giả, oan uổng và hãm hại Thiên Kỳ như vậy, Tam thúc há có thể không oán hận hắn hay sao?”

Nghe được Tô Hồng nói, Liễu Vũ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. “Nếu nói như vậy, kia Tam thúc cũng hận thấu Liễu Giang, bằng không cũng sẽ không làm như vậy."

“Chỉ là, Diêu y sư nói độc kia giống độc giết chết phụ thân mà?” Liễu Ti nghi hoặc mà hỏi.

“Hừ, ngươi biết cái gì, Tam thúc ngươi đã từng đã cứu mạng Diêu y sư kia, Diêu y sư kia có thể nói là Tam thúc ngươi nói gì nghe nấy.” Nói đến chuyện này, Tô Hồng nheo nheo mắt.

“À, thì ra là thế!” Liễu Vũ cùng Liễu Ti gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.

“Ta nghĩ, Tam thúc làm như vậy có lẽ không chỉ là vì trả thù, hắn còn muốn rời khỏi Liễu gia!” tâm tính Liễu Hà, Tô Hồng làm nhị tẩu hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút hiểu biết. Trước đó, Lão Tam có nói qua với lão gia tử phải rời khỏi Liễu gia, phân gia ra ngoài sống một mình, nhưng lão gia tử không đồng ý thôi."

“Rời Liễu gia? Tam thúc chính là Phù Văn Sư cấp bốn mà? Nếu Tam thúc rời Liễu gia, vậy, chẳng phải là Liễu gia sẽ tổn thất một nửa thu vào ư?” Nói đến chuyện này, Liễu Vũ không khỏi có chút nôn nóng.

“Đúng vậy, nếu Tam thúc đi rồi, vậy chính là một tổn thất lớn của Liễu gia.” Liễu Ti gật đầu, cũng cảm thấy vậy.

“Không, gia gia ngươi sẽ không để hắn đi.” Gia chủ lại không phải kẻ ngốc, sao sẽ để nhi tử có bản lĩnh như vậy phân gia đi ra ngoài sống một mình kia chứ?

“Dạ, cũng phải.” tỷ muội hai người  gật đầu, cũng cho rằng như vậy.

“Lấy tâm tính của Tam thúc các ngươi, chỉ sợ sẽ không nghĩ ra chủ ý như thế. Ta cảm thấy, chuyện này hơn phân nửa là Thiên Kỳ nghĩ ra được. Mấy năm nay, Thiên Kỳ có tiền đồ hơn rất nhiều, ta sắp có chút nhận không ra nó nữa.” Nói đến đây, Tô Hồng khẽ thở dài một tiếng.

Ngẫm lại lúc trong viện gia chủ, Liễu Thiên Kỳ đương trường vạch trần thi thể giả, nói mấy câu đã làm Liễu Giang giận đến ngứa răng. Nghĩ lại Liễu Thiên Kỳ quỳ gối trước mặt gia chủ dập đầu đến vỡ trán… Nói thật, Tô Hồng cảm thấy đứa nhỏ này tựa hồ thành thục quá nhanh, nhanh đến nàng cũng có chút nhận không ra.

“Thiên Kỳ bế quan ba năm, lại ra ngoài rèn luyện nửa năm. Hơn ba năm nay, hắn biến hóa đích xác rất lớn.” Liễu Ti gật đầu. 

“Đâu chỉ hắn biến hóa lớn chứ, hắn còn mang về một song nhi dữ như chằn, tiểu tử thúi kia đánh người, đáng giận!” Nghĩ đến Kiều Thụy kia, Liễu Vũ liền hận đến ngứa răng.

Nhìn Liễu Vũ vẻ mặt ủy khuất, Tô Hồng và Liễu Ti đều cười.

“Tiểu Vũ, tháng sau ngươi phải đi Thánh Đô, tính tình phải thu liễm một chút, không nên hơi một tí là tùy tiện ra tay đánh nhau với người ta. Hơn nữa, lúc nói chuyện cũng phải nghĩ xong trước rồi mới nói, không nên xuất khẩu đả thương người, nói lời ác ngữ. Thánh Đô cũng không phải là Phúc Thành, nơi đó quan to hiển quý nhiều lắm. Nếu ngươi không cẩn thận đắc tội người không nên đắc tội, không chỉ là ngươi, ngay cả tỷ tỷ ngươi, ta, thậm chí là toàn bộ Liễu gia đều sẽ bị ngươi bồi vào đó. Ngươi hiểu không?” Tô Hồng không yên tâm mà dặn dò.

“Dạ, ta biết rồi nương!” Liễu Vũ gật đầu, tỏ vẻ biết.

“Nương, ngài yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố muội muội.”

“Ti Nhi, Tiểu Vũ, các ngươi phải nhớ kỹ, phụ thân và đệ đệ các ngươi đều đã chết. Từ nay về sau, nhóm các ngươi không có chỗ dựa. Mọi việc đều phải dựa vào bản thân. Về sau, mặc kệ là Thiên Kỳ hay là Liễu San, hoặc là Thiên Dực, bất luận một người nào trong số bọn họ, các ngươi đều không nên đắc tội. Đặc biệt là người nhà Đại bá. Các ngươi phải giống như trước, không, các ngươi phải càng thân cận bọn họ hơn nữa, đối bọn họ càng tốt. Chỉ có khi bọn họ chân chính buông xuống cảnh giác với các ngươi, các ngươi mới có thể báo thù cho vi phụ. Các ngươi hiểu không?”

“Dạ, nữ nhi minh bạch!” Theo tiếng, hai người tỏ vẻ minh bạch.

Nửa tháng sau, Kiều Thụy bế quan ba tháng xuất quan.

Nhìn thấy Kiều Thụy sau khi xuất quan, thực lực đã đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh, ẩn ẩn đã có xu thế Trúc Cơ, Liễu Thiên Kỳ mừng rỡ như điên.

“Tiểu Thụy, đệ thật là lợi hại! Mới bế quan ba tháng thực lực đã tinh tiến nhiều như vậy!”

“Bảo vật đều bị ta dùng hết, thực lực nếu không thăng, vậy là không phải ta lãng phí hết sao." Nói đến cái này, Kiều Thụy mang vẻ mặt đau lòng.

Trước đó Kiều Thụy tìm được 32 kiện linh vật, trừ pháp khí và bốn món đưa cho Liễu Thiên Kỳ ra, còn thừa lại 23 món đều là linh vật tăng lên thực lực. Tuy đều là bảo vật bậc một và bai, tuy phân lượng không phải nhiều lắm, nhưng 23 kiện cộng lại cũng vẫn không ít. Hơn nữa Liễu Thiên Kỳ cho tam vạn linh thạch, có nhiều thứ tốt thúc giục như vậy, thực lực Kiều Thụy tự nhiên là cọ cọ tăng lên nhanh chóng.

“Ha ha, đừng không cao hứng vậy! Chờ lần sau, lần sau ta nhất định cùng đệ bế quan, cùng dùng thứ tốt đệ tìm được!” Nhìn thấy ái nhân không cao hứng cho lắm, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực dỗ dành. 

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt, sắc mặt mới hòa hoãn lại. “Đây chính là huynh nói đó. Nói chuyện phải giữ lời!”

"Nhất định mà." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cho ra bảo đảm.

"He he he…" Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy cười.

“Đi thôi, ta mang đệ đi đại tửu lâu ăn cơm, chúc mừng đệ thăng cấp Luyện Khí tầng chín.” Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, mang theo người xuống chân núi.

“Chỉ là tăng thêm một bậc mà thôi, lại không phải Trúc Cơ, không cần thiết chúc mừng đâu." Cứ việc ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Kiều Thụy vẫn là thập phần ngọt ngào.

“Như vậy sao được? Tiểu Thụy nhà ta lợi hại như vậy, bế quan ba tháng đã tấn một bậc. Sao có thể không chúc mừng một phen kia chứ?” Liễu Thiên Kỳ xụ mặt, nghiêm túc vô cùng mà nói.

“Ai... ai là người nhà huynh?” Nhìn nam nhân bên cạnh, sắc mặt Kiều Thụy ửng đỏ.

"Đệ đó, đệ là vị hôn thê của ta, không phải người nhà ta chứ nhà ai?"

"Huynh… huynh cứ thích nói hươu nói vượn!” Liếc đối phương một cái, Kiều Thụy vẻ mặt không được tự nhiên xoay đi.

“Ha ha ha, đi nhanh đi!” Lôi tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ mang người vừa nói vừa cười rời đi

Liễu gia.

Hai ngày sau, trong viện Liễu Hải.

“Nhị tẩu!” Liễu Hà cúi đầu nhìn Tô Hồng ngồi ở chủ vị, tất cung tất kính mà hành lễ.

“Tam đệ không cần đa lễ. Mau mời ngồi!”

“Tạ nhị tẩu!” Liễu Hà gật đầu ngồi xuống.

“Ta nghe nói, ngày mai Tam đệ phải hộ tống mấy hài tử đi Thánh Đô? Có phải thật không?”

“Đúng vậy, phụ thân bảo ta hộ tống mấy hài tử cùng nhau đi Thánh Đô." Liễu Hà gật đầu, thừa nhận chuyện này.

“Một khi đã như vậy, Ti Nhi và Tiểu Vũ nhà ta đành phải nhờ ơn Tam đệ một đường chiếu cố.” Nói đến đây, Tô Hồng thi lễ sâu.

“Nhị tẩu yên tâm, ta sẽ chiếu cố hai vị chất nữ thật tốt.”

“Tam đệ chuyến này đi, chỉ sợ sẽ không trở về quá nhanh đúng không?” lòng Tô Hồng biết rõ ràng, Liễu Hà lần này đi chỉ sợ dăm ba năm cũng sẽ không trở về đâu.

“Liễu gia này chướng khí mù mịt, thật sự làm người không quen.” Liễu Hà lạnh giọng nói.

“Tam đệ là đại nhân vật lợi hại, có tu vi Kim Đan, lại là Phù Văn Sư cấp bốn. Chỉ là, ta đây là một góa phụ, trượng phu đã chết, nhi tử đã chết, mà nay hai nữ nhi lại rời khỏi ta đi Thánh Đô. Sau này, ta ở Liễu gia này chỉ sợ là khó sống rồi!" Nói đến chuyện này, Tô Hồng đỏ hốc mắt.

“Nhị tẩu không cần lo lắng, có phụ thân ở, không ai dám làm gì ngươi. Mặt khác, nơi này là một chút tâm ý của Tam đệ, thỉnh nhị tẩu nhận lấy!” Nói rồi, Liễu Hà lấy ra một chồng linh phù cùng với một túi linh thạch.

“Tam đệ!” Nhìn đến một chồng linh phù thật dày kia, còn có một túi linh thạch này, Tô Hồng nhẹ gọi ra tiếng, đáy mắt tràn đầy cảm kích.

“Nhị ca không còn nữa, nhị tẩu ở trong nhà nếu gặp nạn, tùy thời liên hệ với ta. Phàm là trong khả năng cho phép của Liễu Hà ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ một vài. Mặt khác, một đường này Ti Nhi và Tiểu Vũ, ta cũng sẽ chiếu cố bọn chúng thật tốt. Nhị tẩu có thể yên tâm.”

“Ừm, vậy phiền Tam đệ!” Tô Hồng gật đầu liên tục, vội vàng nói tạ.

“Đều là người một nhà, nhị tẩu không cần khách khí."

Hết chương 56.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro