Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 291-292

【 chương 291】Con sen Vương Thiên Ý

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: KaoruRits.

Không gian mật thất.

Vốn không gian này là do Sở Sở chạm vào, nhưng vào thời điểm cuối cùng Sở Sở lại dùng roi cuốn lấy Vương Thiên Ý, cho nên hai người liền cùng nhau rơi vào không gian này.

Đáp trên mặt đất phủ kín gạch xanh, Sở Sở kêu rên ra tiếng. "A, đau chết mất, mông của ta!"

"Nha đầu chết tiệt kia, chỗ này là nơi quỷ quái gì?" Kim Diễm chui ra từ  Vương Thiên Ý túi dưỡng thú, nhảy lên trên đầu Vương Thiên Ý, xoa eo, nhìn về phía nha đầu đáng giận chết tiệt Sở Sở kia.

"Ta… ta nào biết chứ." Sở Sở lắc đầu bảo không biết.

"Sở Sở sư tỷ, ngươi không sao chứ?" Vương Thiên Ý bò dậy từ dưới đất, nhìn về phía Sở Sở.

"Không sao." Sở Sở cũng bò dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người mình.

"Nha đầu chết tiệt kia, đây là không gian kỳ ngộ của ngươi, lại không phải của Vương Thiên Ý, ngươi bắt hắn làm gì? Ngươi đúng là đồ khốn!" Kim Diễm tức giận trừng mắt nhìn đối phương, không thuận theo không buông tha mà nói.

"Ta… lúc ấy ta… ta sợ mà." Nói đến chị này, vẻ mặt Sở Sở đầy ủy khuất.

"Thôi Kim Diễm, chúng ta tới cũng tới rồi, ngươi cũng đừng oán giận Sở Sở sư tỷ nữa." Vương Thiên Ý nói chuyện thay Sở Sở.

Nghe vậy, Kim Diễm trợn trắng mắt. "Hừ, thằng nhóc chết tiệt, tâm địa ngươi sao mềm như vậy? Sao một chút cũng chẳng giống đại ca ngươi?!"

Này nếu là Liễu Thiên Kỳ bị người ta kéo vào trong không gian của người khác, lúc này đã sớm một chưởng chụp chết nha đầu chết tiệt kia rồi, còn có thể mang vẻ mặt ôn hoà nói chuyện đối phương? Có mới là lạ!

"Không giống thì làm sao? Không giống càng tốt, người kia cả ngày hung dữ, vừa thấy liền biết không phải người tốt gì." Nói đến Liễu Thiên Kỳ, Sở Sở liền cả bụng tức.

"Sở Sở sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi. Đại ca đối với ta rất tốt, rất yêu thương ta, hơn nữa đối với người khác cũng rất tốt. Huynh ấy không phải người xấu." Đối với đại ca của mình, Vương Thiên Ý chính là vô cùng sùng bái.

"Xí, không phải đâu, hắn cả ngày nhìn ta không vừa mắt, hở một tí là thổi râu trừng mắt đuổi ta đi. Chính là người xấu rõ đầu rõ đuôi." Sở Sở lắc đầu, lớn tiếng mà phản bác.

Nghe vậy, Vương Thiên Ý trầm mặt xuống. "Sở Sở sư tỷ, ngươi cùng chúng ta ở bên nhau cũng mười năm. Ta là coi ngươi là người một nhà, nếu ngươi còn nói đại ca ta như vậy, ta không được vui đâu." Làm đệ đệ, đương nhiên sẽ không cho phép người khác nói đại ca mình như vậy, dù là Vương Thiên Ý không biết giận thì lúc này cũng rất là bất mãn với lời nói của Sở Sở.

"Được được được, không nói thì không nói, ta cũng chẳng muốn nói. Chúng ta vẫn nên xem đây là nơi nào, như thế nào tìm được chìa khóa rời đi đi." Nói rồi, Sở Sở nhìn nhìn quanh bốn phía.

"Nơi này hình như không có cửa sổ, cũng không có cửa." Vương Thiên Ý nhìn khắp nơi, hắn phát hiện ra bọn họ rớt vào một mật thất không cửa sổ, không có cửa chính, chỉ có sáu mặt tường phủ gạch xanh.

"Không phải chứ? Không cửa sổ, không cửa chính, không cơ duyên, không chìa khóa, cũng không có yêu thú. Đây là nơi quỷ quái gì vậy?" Nhìn mật thất trống trơn chẳng có vật gì, Sở Sở buồn bực mà nói.

Kim Diễm liếc nhìn khinh thường Sở Sở hoàn toàn thất vọng một cái, trực tiếp nhảy lên vai Vương Thiên Ý.

"Tiểu Tam Tử, ngươi muốn cơ duyên không?" Nhìn chằm chằm mặt Vương Thiên Ý, Kim Diễm hỏi.

"Nếu đi tới bãi cỏ cơ duyên, tất nhiên là hy vọng tìm được cơ duyên rồi." Nhìn Kim Diễm trên vai, Vương Thiên Ý nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lông trên đầu đối phương.

"Mặt tường ở phía đông kia, hàng thứ bảy, ô thứ chín. Đi gõ gõ khối gạch xanh kia đi."

"Ồ." Theo tiếng, Vương Thiên Ý dựa theo lời Kim Diễm chỉ dẫn đi qua, gõ ba cái lên khối gạch mà Kim Diễm chỉ định.

"Cụp." Gạch xanh bắn lên, xuất hiện một ô ngầm.Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞. 

Nhìn bầu rượu bạch ngọc trong ô ngầm, Vương Thiên Ý vui mừng mà liên tiếp chớp mắt vài cái. Hắn vươn đôi tay, thật cẩn thận mà lấy bầu rượu ra.

"Đây là bầu rượu bạch ngọc, rót nước vào, nó liền có thể tự biến nước thành rượu. Rất thích hợp cho bọn tửu quỷ*." Nhìn Vương Thiên Ý, Kim Diễm nghiêm túc nói.

(*ý chỉ nghiện rượu, yêu rượu, bợm nhậu…)

"Phải không? Ta đây lấy về đưa cho ngoại công, ngoại công nhất định sẽ thích lắm." Vương Thiên Ý yêu thích không buông tay bóp bóp bầu rượu trong tay, cười nói.

"Oa, hóa ra là vậy sao? Vậy, tường này là của ta, tường đó cũng là của ta. Đây là không gian của ta, các ngươi chung quy phải chừa chút cho ta chứ!" Sở Sở chỉ vào tường tây và tường bắc, nói muốn hai mặt tường đó.

"Hừ, vậy ngươi trách được ai? Ngươi cho rằng bọn ta là cam tâm tình nguyện tới đây sao? Không phải là ngươi mời chúng ta tới à?" Lời này, Kim Diễm nói theo lý thường.

Nghe vậy, Sở Sở ủy khuất mà nhăn cái mũi lại. "Ta… ta cũng không nghĩ tới các ngươi sẽ cướp cơ duyên với ta mà. Ta… ta sợ gặp được yêu thú, một mình đánh không lại chứ bộ."

"Ha ha ha, như vậy đi, chúng ta cũng không cần chia ra mặt tường nào. Chúng ta ở trong không gian này tìm được cơ duyên, hai người mỗi người một nửa, vậy được không?" Nhìn Sở Sở, Vương Thiên Ý hỏi.

"Mỗi người một nửa?" Nghe thấy cái này, Sở Sở xoay chuyển tròng mắt. "Được rồi, vậy mỗi người một nửa."

"Thằng ba đáng chết, ngươi làm gì muốn chia cho nó một nửa? Thứ tốt ở đây, có ta thì đều là của ngươi!" Trừng mắt nhìn Vương Thiên Ý, Kim Diễm hận sắt không thành thép mà nói.

"Được rồi Kim Diễm, mặc kệ nói như thế nào, không gian này là Sở Sở sư tỷ chạm vào. Ta còn có cơ hội. Chúng ta không thể cướp sạch cơ duyên của người ta chứ." Dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lông Kim Diễm, Vương Thiên Ý nhẹ giọng trấn an.

"Hừ, thằng nhóc chết tiệt, làm người tốt nát, nhìn thấy nữ tu ngươi liền sắc mê tâm thần rồi." Kim Diễm trợn trắng mắt, buồn bực vô cùng mà nói.

"Được được được, ta là người tốt nát. Vậy Kim Diễm đại nhân đại lượng, không tức giận được không?" Vương Thiên Ý cười nhẹ, nhẹ giọng dỗ dành Kim Diễm.

"Ngươi đó!" Bị Vương Thiên Ý vuốt lông như vậy, lửa giận của Kim Diễm thật ra lại tiêu tan không ít.

Phải biết rằng, trước đó hai thằng nhóc Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy chết tiệt kia cũng chỉ biết uy hiếp y thôi, cho tới bây giờ cũng không có kiên nhẫn dỗ dành y, vuốt lông cho y như vậy.

"Kim Diễm, vừa rồi có phải ngươi dùng bí thuật gì đó mới tìm được cái bầu rượu kia không? Có mệt không?" Xoa đầu đối phương, Vương Thiên Ý nhẹ giọng hỏi.

"Còn tạm." Nhìn thoáng qua một cái thôi, có thể mệt được cỡ nào chứ? Thằng ba này thật ngốc mà!

"Vậy nghỉ ngơi một chút đi." Nói rồi, Vương Thiên Ý nâng Kim Diễm trong lòng bàn tay, khom người ngồi xuống, sau đó đặt Kim Diễm lên hai chân, để đối phương nghỉ ngơi.

Ghé vào trên đùi đối phương cọ cọ, Kim Diễm cảm thấy, hai huynh đệ Vương Thiên Ý cùng Liễu Thiên Kỳ này, thật là một điểm cũng không giống nhau.

"Ây, tam thiếu. Ngươi bảo nó đi tìm bảo bối đi. Nó lợi hại như vậy nhất định có thể tìm được rất nhiều bảo vật." Nhìn thấy Vương Thiên Ý tự nhiên dừng lại, Sở Sở vẻ mặt buồn bực.

"Kim Diễm mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Chờ nó nghỉ ngơi tốt rồi lại tìm cũng không muộn. Kim Diễm là chiến sủng của đại tẩu, ta không thể làm nó mệt hay bị thương." Nhìn đối phương, Vương Thiên Ý trả lời theo lý thường.

Nghe vậy, Sở Sở nhịn không được trợn trắng mắt. "Một con chuột thối mà thôi, mới tìm được một thứ, còn muốn nghỉ ngơi."

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi kêu ai chuột thối hả?" Nghe được Sở Sở lầu bầu, Kim Diễm lập tức liền dựng lông. Y trực tiếp nhảy từ đùi Vương Thiên Ý xuống, đáp trên mặt đất, thân mình to cao lên tầm ba mét, phô bày ra năm cái đuôi ngạo nhân của mình.

"Ngươi, ngươi……" Chỉ vào hồ ly đỏ cao lớn, Sở Sở không nói lên tiếng.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhìn cho rõ ràng, bổn tọa là hồ —— Hỏa Hồ. Không phải chuột!" Kim Diễm lớn tiếng gào vào lỗ tai Sở Sở.

"Biết, biết rồi." Cảm giác được uy áp tnv đối phương, Sở Sở rụt rụt cổ, tỏ vẻ hiểu rõ. 

"Hừ, nha đầu chết tiệt kia, còn dám nói lung tung, ta trực tiếp chụp chết ngươi!" Để lại lời nói tàn nhẫn, Kim Diễm lại một lần nữa biến trở về cỡ bàn tay, bay lại lồng ngực Vương Thiên Ý.

Nhìn tiểu hồ ly trong lồng ngực, Vương Thiên Ý ngẩn người. "Ha ha, hóa ra… hóa ra ngươi cao như vậy luôn?"

"Tất nhiên không phải rồi, chân thân ta cao cỡ trăm mét đó! Nếu không phải bởi vì ta bị thương, ta mới sẽ không bị thằng nhóc chết tiệt Kiều Thụy kia khế ước đâu." Nói đến cái này, Kim Diễm cảm thấy buồn bực lợi hại, y đường đường là một linh thú mà. Hầy… một đời anh danh hủy hết, hiện tại còn muốn lưu lạc đến nông nỗi phải làm vệ sĩ cho Tiểu Tam Tử, y dễ dàng sao?

"Ha ha ha, thật lợi hại." Vương Thiên Ý nhẹ giọng nói, xoa xoa lông đỏ sáng bóng trên người Kim Diễm.

Kim Diễm vươn móng vuốt nhỏ tới, đem móng vuốt đặt lên cánh tay Vương Thiên Ý. "Cắt móng cho ta đi, móng tay dài quá."

"Ừ." Vương Thiên Ý khẽ lên tiếng, lấy ra dụng cụ tới, chịu thương chịu khó mà chăm sóc móng tay cho đối phương.

Nhìn một người một thú ở nơi đó nhàn nhã tự đắc lười biếng, Sở Sở buồn bực mà nhướng mắt, trực tiếp đi tới vách tường phía tây, bắt đầu gõ gõ đánh đánh tìm ô ngầm.

Kim Diễm tà tà liếc mắt nhìn nha đầu đi tìm kiếm cơ duyên kia, hừ lạnh ra tiếng. Nghĩ thầm: Tìm đi, mặt tường đó chính là cái gì cũng không có đâu!

"Kim Diễm, ngươi muốn tắm rửa một cái không, ta giúp ngươi tắm rửa được không?" Nhìn chằm chằm Kim Diễm ngốc manh trong lồng ngực, Vương Thiên Ý mang vẻ mặt lấy lòng mà hỏi.

"Tắm rửa? Đi đâu tắm? Nơi này lại không có nước mà?"

"Không sao, ta là hệ thủy. Ngoại công cho ta một cái đỉnh, ngươi có thể tắm rửa trong đỉnh."

"Được thôi, nếu ngươi nguyện ý hầu hạ ta như vậy, ta đây liền cho ngươi một cơ hội vậy." Thằng nhóc chủ nhân chết tiệt cũng chưa tắm cho mình qua lần nào đâu.

"Ừm, vậy ngươi chờ nhé." 

Nói rồi, Vương Thiên Ý đặt Kim Diễm trên mặt đất. Hắn phất tay lấy ra một cái đỉnh vuông màu vàng kim đặt trên mặt đất, Vương Thiên Ý làm đỉnh lớn đến kích cỡ thích hợp, sau đó trực tiếp cho nước vào đỉnh. Sau khi cho nước vào còn ném một lá Hỏa Diễm phù vào, biến nước lạnh thành nước ấm. Lúc này mới thật cẩn thận mà đem Kim Diễm bỏ vào đó, một tay nâng cổ đối phương, một tay vốc nước lên, cẩn thận mà tắm rửa cho đối phương.

"Ngươi, ngươi, ngươi……" Nhìn đến Vương Thiên Ý tắm rửa cho Kim Diễm, Sở Sở không khỏi trừng lớn hai mắt, khí sắc mặt trắng bệch.

"Làm sao vậy, Sở Sở sư tỷ?" Nghi hoặc mà nhìn đối phương, Vương Thiên Ý khó hiểu.

"Ngươi… ngươi vậy mà cầm pháp khí cấp bốn thượng phẩm cho hồ ly tắm rửa, ngươi quả thực là phí phạm của trời! Ngươi…." Nhìn kim đỉnh cấp bốn thượng phẩm kia, Sở Sở đau lòng lợi hại.

"Nha đầu chết tiệt, đỉnh không phải của ngươi, ngươi quản được à?" km liếc xéo đối phương một cái, bất mãn nói.

"Chỉ là tắm rửa mà thôi, không có sao cả. Lại không ngại gì, về sau ta lại sử dụng được mà." Đối với chuyện này, Vương Thiên Ý không cho là đúng. Trên tay hắn vẫn tiếp tục vốc nước, xoa tẩy thân thể nho nhỏ cho Kim Diễm.

"Ngươi… các ngươi… các ngươi thật là không thể hiểu được." Nghe một người một thú trả lời thế, Sở Sở càng là buồn bực.

Hết chương 291.

▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬

【 chương 292】Chìa khóa không gian

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIAREdeunghoeditor. 

Trong không gian hài cốt.

Nhìn lại có một mảnh xương cốt bị Triệu Hoán Họa ăn luôn, Kiều Thụy nhẹ nhàng cong cong khóe miệng. "Dựa theo tiến độ này, non nửa tháng nữa là Triệu Hoán Họa có thể ăn sạch xương cốt trong không gian này rồi."

Bọn họ ở trong không gian hài cốt này đã hai tháng. Hai tháng nay, Triệu Hoán Họa vẫn luôn mãi ăn ăn ăn. Ăn một bữa tiêu hóa bốn năm ngày, lại ăn bữa tiếp theo. Cho nên, một mảnh không gian hài cốt nhìn bất tận, giờ phút này đã có thể nhìn đến mảnh đất đen như mực dưới chân. Xương cốt cũng là càng ăn càng ít, đã còn thừa không được bao nhiêu. 

"Đúng vậy." Đối với điều này, Liễu Thiên Kỳ tự nhiên cũng thấy vậy vui mừng. Triệu Hoán Họa là pháp khí khế ước của hắn, nếu thực lực của nó tăng lên, thực lực của hắn tất nhiên cũng sẽ được đề cao theo. Hơn nữa, Triệu Hoán Họa càng mạnh thì năng lực công kích của Liễu Thiên Kỳ cũng sẽ càng mạnh.

"Thiên Kỳ, huynh nói xem chìa khóa của không gian này sẽ là cái gì?" Trước đó Tam đệ nói, mỗi một không gian có chìa khóa đều là không đồng nhất hình dạng, hơn nữa, mỗi một chìa khóa cũng đều là một phần cơ duyên.

"Cái này không dễ nói cho lắm. Có lẽ chính là một khối xương cốt cũng nói không chừng? Tam đệ nói qua, chìa khóa có thể là một cục đá, có thể là một đóa hoa, cũng có khả năng là cây, là một trái cây. Mỗi một không gian mang chìa khóa đều không giống nhau. Nhưng vào thời điểm chìa khóa xuất hiện, yêu thú bảo vệ trong không gian này cũng sẽ xuất hiện. Mà nếu người trong không gian muốn rời khỏi không gian thì nhất định phải chiến thắng yêu thú kia mới có thể."

"Xương cốt?" Nói đến cái này, Kiều Thụy xoay chuyển tròng mắt, nhìn hướng về mớ xương cốt còn sót lại kia.

"Ha ha ha, đừng lo lắng, chúng ta kiên nhẫn tìm đi, luôn là sẽ tìm được. Huống hồ Triệu Hoán Họa còn cần một ít thời gian mới có thể ăn sạch sành sanh xương cốt trong không gian mà. Cho nên, chúng ta cũng không cần nóng vội."

"Ừm." Gật đầu, Kiều Thụy tỏ vẻ hiểu rồi.

Trong không gian hoa độc.

Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy bên này còn chưa tìm được chìa khóa không gian, nhưng ba người Thập Tam muội bên này nhi cũng đã tìm được chìa khóa rồi.

Nhìn nhánh hoa độc màu đen trong tay, Thập Tam muội nhẹ nhàng cong cong khóe miệng. "Đóa hoa này thật không tệ, đây là hoa độc nhất mà ta đã thấy đấy."

"Thập Tam cẩn thận!" Thập Nhị kinh hô lên, lôi tức phụ sang một bên.

"A……" Thập Tam Muội nhìn đại mãng xà màu đen một thân đen nhánh, cao chừng 10 mét xuất hiện mà khiếp sợ mà mở to hai mắt. 

"Đây hẳn là chính là yêu thú bảo vệ không gian đi?" Nhìn đại hắc xà, lão Thập hỏi.

"Chính là nó, chúng ta cùng nhau thượng, giết nó!" Nói rồi, Thập Tam muội trực tiếp huyễn hóa ra chân thân của mình, biến thành một thanh xà dài hơn 8 mét, nhào về hướng đại hắc xà.

Trông thấy tức phụ ra tay, lão Thập và Thập Nhị vội vàng ra tay, đồng thời công kích về phía hắc xà.

Tuy là ba người liên thủ, cũng cùng đại xà chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm, cuối cùng mới diệt sát được đại xà.

Nhìn thấy đại xà chết, thân thể nó hóa thành một cánh cửa đen như mực, mọi người nhìn thoáng qua nhau, đều lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Thập Tam muội bay qua, trực tiếp đem đóa hoa màu đen trong tay bỏ vào khe lõm có hình cánh hoa trên cửa. Cửa mở. Ba người cuối cùng cũng đi ra khỏi không gian.

"Xoạch." Mang theo một sợi ánh sáng lưu chuyển màu đen, một đóa màu đen dừng trên đầu vai Thập Tam muội.

 "Tức phụ, Thập Nhị, chúng ta ra tới rồi!" Nhìn trước mắt là mặt cỏ mênh mông vô bờ, lão Thập cười nói.

"Đúng vậy, chúng ta ra ngoài rồi." Thập Nhị cũng là vẻ mặt hưng phấn.

"Nhưng Tam thiếu cùng Cửu sư huynh bọn họ ở đâu? Chúng ta làm sao mới tìm được bọn họ?" Nói đến đây, Thập Tam muội vẻ mặt buồn bực.

"Đừng lo lắng Thập Tam. Thập Tứ nói, chúng ta cần đi về phía đông. Chỉ cần chúng ta một đường hướng đông, chờ bọn họ ngoài bãi cỏ thì có thể cùng bọn họ hội hợp." Thập Nhị nói.

"Đúng vậy, chủ ý này tốt,đó." Lão Thập gật đầu tán đồng.

"Vậy được rồi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ chữa thương, sau đó liền đi về hướng đông đi.", Thập Tam muội gật đầu, cuối cùng quyết định đi phía đông tìm mọi người.

"Đi thôi." Theo tiếng, ba người hướng tới phía đông đi đến.

"A……" Cảm giác được dưới chân dẫm vào khoảng không, lão Thập kinh hô một tiếng.

"Lão Thập!" Thập Tam cùng Thập Nhị kêu lên sợ hãi, vội vàng kéo lấy đối phương, ngay sau đó, ba người lại một lần biến mất trên bãi cỏ cơ duyên.

Trong không gian cây hoa đào.

Cây hoa đào không gian.

Cây hoa đào vẫn là cái cây cao lớn đó. Dưới cây hoa đào, đầy đất đều là cánh hoa, lão Cửu nằm dưới mặt đất phủ kín cánh hoa, gắt gao ôm lấy Thập Nhất trong lòng ngực. Hai người chân thành tương đãi, ai cũng không mặc quần áo.

"Ưm.…" Thập Nhất khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt.

"Tỉnh rồi hửm?" Nhìn đến người trong lòng ngực tỉnh lại, Lão Cửu nhẹ giọng mở miệng hỏi, ôn nhu mà hôn hôn lên trán đối phương.

Nhìn nam nhân bên người, Thập Nhất xấu hổ mà rũ xuống mi mắt. Nhất thời cũng không biết nên nói gì với đối phương bây giờ. 

"Thuận Tử, đệ cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Nhìn chằm chằm người trong lòng ngực, lão Cửu quan tâm dò hỏi.

"Không… không có." Thập Nhất rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn bộ dáng đối phương, lão Cửu thật cẩn thận mà hôn hôn gương mặt y. "Bực ta?"

"Không." Thập Nhất lắc lắc đầu, vẫn như cũ rũ mắt, không nhìn đối phương.

"Thuận Tử, ta… ta muốn cùng đệ lập khế ước, làm bạn lữ. Có thể chứ?" Nhìn chằm chằm đối phương, Lão Cửu nghiêm túc hỏi.

"Cái… cái gì?" Nghe được lời này, Thập Nhất đột nhiên nâng đầu, không thể tin tưởng mà nhìn về phía đối phương.

"Ta nói rồi, ta vẫn luôn đều thích đệ. Hiện tại, đệ là người của ta. Ta… ta muốn cùng đệ làm bạn lữ. Muốn đệ cả đời đều là người của ta. Muốn tiếp tục thích đệ, yêu đệ, được không?" Nhìn chằm chằm đôi mắt kinh ngạc của Thập Nhất, lão Cửu ôn nhu hỏi.

"Không, chúng ta chỉ là trúng độc mà thôi. Là ngoài ý muốn, không cần lập khế ước." Thập Nhất lắc đầu, theo bản năng cự tuyệt.

"Nhưng đệ biết đó, ta thích đệ, dù không có ngoài ý muốn này thì ta cũng hy vọng đệ có thể làm bạn lữ của ta, cùng ta ở bên nhau." Nhìn chằm chằm đối phương, Lão Cửu không buông tay mà tiếp tục nói.

"Cửu sư huynh, chuyện này quá đột nhiên. Ta…. ta muốn suy xét một chút." Đối mặt đối phương thâm tình một mảnh, Thập Nhất ngẩn người, lời cự tuyệt đến bên miệng rồi nhưng chung quy không thể nói ra được.

"Được, vậy đệ chậm rãi suy xét, ta không bức ép đệ." Lão Cửu gật đầu, lại cẩn thận hôn hôn lên khóe miệng của y.

"Đứng dậy đi, chúng ta… chúng ta lộn xộn lung tung đã lâu rồi." Không được tự nhiên mà liếc nhìn đối phương một cái, Thập Nhất ngồi dậy khỏi lồng ngực đối phương.

 Bọn họ đi vào không gian này đã có hơn hai tháng, có điều cái gì cũng không tìm được, lại song song trúng độc, lăn lộn hơn hai tháng.

Nhìn thấy đối phương đứng dậy, lão Cửu cũng vội vàng đứng dậy theo. Thấy y lấy quần áo ra mặc vào, lão Cửu cũng vội vàng ân cần giúp đỡ đối phương gài cúc áo.

"Thuận Tử, đệ trắng thật đó." Sờ sờ hai dấu hôn sâu trên đôi vai trắng nõn của đối, lão Cửu cười nói.

"Qua mấy ngày thì không có việc gì nữa." Nhìn thoáng qua, Thập Nhất nhàn nhạt nói.

"Thuận Tử, nếu đệ bực ta, cảm thấy trong lòng không thoải mái, đệ cứ đánh ta một trận xả giận đi. Đừng giữ yên lặng nghẹn, nha?" Lão Cửu lấy qua áo ngoài, một bên mặc quần áo cho y, một bên trấn an y.

"Không, ta thật sự không có. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Thập Nhất lắc đầu, không cho là đúng mà nói.

Nghe được đối phương nói như vậy, lão Cửu không biết chính mình là nên âm thầm thở phào một hơi, hay là nên oán trách đối phương không thèm để ý nữa. Giúp đỡ đối phương sửa sang lại quần áo, lão Cửu cũng yên lặng mặc xong quần áo của mình. Nhìn người bên cạnh, khóe miệng lão Cửu bất giác hơi cong, đáy mắt tràn đầy vui sướng cùng ngọt ngào không giấu được.

"Cửu sư huynh, ta cảm giác thức hải của ta hình như nhiều ra một bộ công pháp." Thập Nhất cúi đầu cảm giác một chút, phát hiện thức hải của mình tựa hồ xuất hiện một bộ công pháp tu luyện.

"Hửm?" Nghe vậy, Lão Cửu ngẩn người, lập tức cảm giác một chút thức hải của mình. Quả nhiên cũng phát hiện có một bộ công pháp tu luyện. "Ừm, ta cũng có xuất hiện một bộ công pháp tu luyện."

"Chẳng lẽ, đây là cơ duyên trong không gian này ư?" Nhìn lão Cửu, Thập Nhất hồ nghi hỏi.

"Có lẽ bộ công pháp này hẳn là công pháp song hưu đi." Nghĩ tới đoạn trải qua trước đó của hai người, lão Cửu suy đoán hẳn không phải là công pháp bình thường gì.

"Hở?" Nghe cách nói như thế, Thập Nhất nhướng mày. "Cũng có khả năng."

Vô duyên vô cớ xuất hiện chuyện hai người đồng thời trúng xuân dược, lại vô duyên vô cớ hai người đều được công pháp. Chuyện này thật sự là rất kỳ quái, cũng đích xác có khả năng đó.

"Muốn tu luyện thử xem không?" Nhìn đối phương, lão Cửu hỏi.

"Chuyện này……" Nghe được đối phương hỏi, Thập Nhất có chút do dự.

"Nếu đệ cảm thấy không được tự nhiên, vậy chúng ta có thể tu luyện phần thứ nhất thử xem. Phần thứ nhất là linh thuật, không cần song hưu, chỉ cần hai người phối hợp sử dụng là được." Lão Cửu đọc đại khái một chút, hắn phát hiện công pháp có hai bộ phận, một bộ phận là dùng linh thuật, một bộ phận khác là pháp quyết bạn lữ song hưu.

"Ừm, vậy được rồi." Thập Nhất gật đầu đáp ứng.

Vì thế, hai người liền bắt đầu cùng nhau tu luyện linh thuật, hơn nữa còn cùng nhau luyện tập phối hợp phát động công kích. Mặc kệ là lão Cửu hay là Thập Nhất, thiên phú tu luyện của cả hai đều rất không tồi, một bộ phận công pháp này hai người cũng đều học rất nhanh.

Mới một tháng thời gian, hai người liền có thể phối hợp cùng nhau sử dụng công kích trong công pháp này. Hơn nữa, phối hợp mười phần ăn ý. Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

"Ầm……" Nhìn nơi xa bị đánh ra một hố sâu, lão Cửu vừa lòng mà cong cong khóe miệng. "Bộ công pháp này uy lực cũng lớn ghê."

"Linh quả!" Thập Nhất kinh hô lên, y phi thân qua, duỗi tay bắt được linh quả màu hồng phấn bay ra từ hố sâu.

"Thuận Tử, cẩn thận!" Nhìn thấy nhánh cây quất về phía ái nhân, lão Cửu kinh hô lên, một chưởng trực tiếp vỗ đứt nhánh cây kia, rồi bay đến bên người Thập Nhất.  

Thập Nhất quay đầu, nhìn cây hoa đào mở hai mắt, hoạt động rễ cây công kích về hướng bên này, y hơi hơi cả kinh, vội vàng công kích lại.

Lão Cửu cùng Thập Nhất cùng nhau sử dụng công pháp song hưu bọn họ vừa mới học được, phối hợp thập phần ăn ý, nghiễm nhiên chiếm thượng phong.

"Thuận Tử, trái cây trong tay đệ có khả năng chính là chìa khóa của không gian này."

Nghe vậy, Thập Nhất ngây ra một lúc, trực tiếp thu chìa khóa trong tay vào.

Hai người phối hợp ra tay, trải qua một phen ác chiến, cuối cùng đánh cây hoa đào kia thành mảnh nhỏ.

Nhìn cây đào biến ảo thành một cánh cửa màu hồng phấn, trên cửa vừa vặn có một lỗ trống hình trái đào, Thập Nhất hơi hơi có chút kinh ngạc.

 Thập Nhất liếc mắt nhìn lão Cửu một cái, đưa quả đào trong tay mình vào khe lõm trên cửa. Cửa mở, lão Cửu cùng Thập Nhất thuận lợi rời khỏi không gian cây hoa đào.

Hết chương 292.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro