Chương 285-286
【 chương 285】 Mặc Ngọc
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Bích Thủy Sơn, động phủ của Mặc Ngọc.
Mặc Ngọc, đại đệ tử của Vương Tấn, thực lực Hóa Thần trung kỳ. Là người Vương Tấn tín nhiệm nhất trong Thập Tam Vệ, cũng là người đi theo Vương Tấn thời gian dài nhất, đã đi theo Vương Tấn 580 năm.
Trong động phủ của Mặc Ngọc, ngoại trừ bàn đá, ghế dựa, giường đá ra, còn có hai cái ao to, một cái trong ao chứa đầy nước thuốc màu đen, mà một ao khác lại là chứa đầy nước suối màu xanh biếc.
Thế nhân đều biết, đại đệ tử của Vương Tấn là kiếm tu, nhưng bọn họ lại không biết, ngoại trừ kiếm thuật ra, Mặc Ngọc còn hiểu được Ngự Thi thuật của Vạn Quỷ Tông. Mà giờ phút này, nước thuốc màu đen trong ao ngâm đó là thi khôi* do Mặc Ngọc luyện chế!
(*con rối bằng xác chết)
Mặc Ngọc lấy ra một ít thuốc bột, rót vào ao nước màu đen. Mười thi khôi trong ao lập tức mở hai mắt.
Nhìn thi khôi trong ao một đám sắc mặt trong sạch, hai mắt vô thần, Mặc Ngọc nhẹ nhàng cong cong khóe miệng. Một đám thi khôi này, y chính là mất thời gian mười năm a, rốt cuộc đã đại công cáo thành!
"Đang bận à?"
Nghe được giọng nói ôn nhuận sau lưng, ngón tay nắm bình thuốc của Mặc Ngọc không tự giác mà nắm thật chặt. Sửng sốt hơn nửa ngày, y mới chậm rãi xoay người nhìn về phía người tới.
Mặc Ngọc nhìn Vương Tấn đứng trước mặt mình, y cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ. "Sư phụ."
"Ừ." Vương Tấn nhàn nhạt lên tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt đối phương.¯\_(⊙_ʖ⊙)_/¯
"Ta…. ta đi tắm, rửa mặt chải đầu một chút." Mặc Ngọc có chút bất an mà nắm nắm góc áo, xoay người định đi. Nhưng eo y lại bị nam nhân ôm lấy từ sau lưng.
"Cùng nhau." Dán bên tai Mặc Ngọc, lời nói của nam nhân mang theo hơi thở nóng rực, trực tiếp thổi vào tai Mặc Ngọc.
"Ưm." Mặc Ngọc khẽ gật đầu, sớm đã đỏ mặt.
Vương Tấn cởi ra từng lớp quần áo trên người hai người, trực tiếp mang theo người bay vào ao suối màu xanh biếc……
Chờ đến khi Mặc Ngọc lại lần nữa mở mắt ra đã là ba tháng sau, từ trên giường bò dậy, y phát hiện bên người đã không còn bóng dáng nam nhân đâu.
Nhìn vị trí trống không bên cạnh, Mặc Ngọc khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi ghé vào trên giường, đôi tay quyến luyến vuốt ve da thú trên giường, ngửi hơi thở nam nhân còn tàn lưu trên da thú.
Mặc Ngọc xuất thân nhà nghèo, mẫu thân là một người thường, sinh hạ y không bao lâu thì đã chết, phụ thân là một tu sĩ Ngưng Khí kỳ thích đánh bạc thành tánh, thiếu một số tiền lớn do đánh cuộc bên ngoài, thường xuyên sẽ bị đòi nợ tới cửa, cho nên thơ ấu của Mặc Ngọc là vượt qua trong tránh né chủ nợ và chuyển nhà hết lần này đến lần khác.
Năm Mặc Ngọc mười ba tuổi ấy, dung mạo y nẩy nở rất nhiều, thanh tú tuấn mỹ, là song nhi số một làng trên xóm dưới. Mà phụ thân Mặc Ngọc cũng nhìn ra giá trị của nhi tử, bèn trực tiếp đem bán y vào thanh lâu, kiếm lấy một số tiền lớn bán mình, cầm đi đánh cuộc.
Mặc Ngọc mười ba tuổi có tư chất tu luyện cực tốt, đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể cam tâm ở thanh lâu làm tiểu quan kia chứ?
Vì thế, Mặc Ngọc trốn ra khỏi thanh lâu, chạy vào trong núi hoang, nhưng đáng tiếc, vẫn bị chủ thanh lâu mang theo người bắt được.
Bởi vì Mặc Ngọc đào tẩu, chủ thanh lâu bị chọc giận, trực tiếp bảo thủ hạ truy đuổi lại đây phế đi linh căn của Mặc Ngọc, hơn nữa, còn bảo năm tên hộ vệ kia cường bạo Mặc Ngọc.
Vào ngay thời điểm nhân sinh Mặc Ngọc hắc ám nhất, bi thảm nhất, Vương Tấn xuất hiện. Cứu y trở về, thay đổi vận mệnh hắc ám, bi thảm của y.
Có lẽ, từ một năm mười ba tuổi kia, từ khi nam nhân xuất hiện trên núi hoang, cứu bản thân chật vật bất kham như vậy về, Mặc Ngọc đã yêu đối phương rồi. Chỉ là y biết, nam nhân không yêu y, nam nhân chỉ coi y trở thành đệ tử, trở thành là con cái mà bồi dưỡng y. Nhưng không sao, y có cả đời, y có thể chờ đối phương chú ý đến y, yêu y.
Vì thế, Mặc Ngọc trở thành đồ đệ đầu tiên của Vương Tấn, vẫn luôn ở bên người Vương Tấn, chờ đợi nam nhân cho y một ánh mắt, chờ đợi nam nhân cho y một tia ấm áp, một chút yêu thương.
500 năm trước, Vương Tấn đại chiến với tông chủ Vạn Quỷ Tông, Vương Tấn bị thương, yêu cầu điều dưỡng. Mà lúc ấy, Mặc Ngọc đã theo nam nhân hơn 50 năm, nam nhân phi thường tín nhiệm y, để y bồi bên người mình. Cũng là vào lúc ấy, Mặc Ngọc chủ động đem chính mình dâng cho đối phương.
Tuy Mặc Ngọc biết, nam nhân đối với y là nghĩa hơn yêu, nhưng y vẫn không hối hận mà đem chính mình cho đối phương, bởi vì y biết ngoại trừ Vương Tấn ra, đời này y cũng không thể yêu bất luận kẻ nào, bởi vì y biết, từ một khắc đối phương cứu y kia, cả đời này của y sẽ nhất định phải vì đối phương mà sống.
Sau đó, Vương Tấn vì con nối dõi, lấy thê tử, đón tiểu thiếp, hậu viện có vô số nữ nhân. Tuy Mặc Ngọc cảm thấy đau lòng, lại cũng chưa từng trách cứ đối phương, bởi vì y yêu chính là hèn mọn như vậy, cẩn thận như vậy. Y thậm chí không dám, không dám biểu lộ ra mình không vui trước mặt nam nhân, chỉ sợ bị đối phương ghét bỏ, bị đối phương chán ghét.
Sau đó nữa, nam nhân đã chết hai nhi tử, giết chính thê, đuổi đi tất cả tiểu thiếp, suy sút một thời gian. Mà ở khoảng thời gian này, Mặc Ngọc vẫn luôn đều bồi cạnh bên đối phương. Cũng là vì có Mặc Ngọc làm bạn, Vương Tấn đối với y càng tốt hơn trước, cũng càng săn sóc hơn.
Sau đó, bọn họ đi Vân Châu, tìm về nhi tử và con rể của nam nhân. Nam nhân vì bận tâm nhi tử, không lại cưới vợ nữa. Sau đó, nam nhân lại có cháu trai. Vì bận tâm cháu nên hắn cũng không lại cưới vợ. Cho nên, chậm rãi chậm rãi, bên người nam nhân chỉ còn lại một mình y.
Mặc Ngọc nhắm mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn da thú, si ngốc mà cong lên khóe miệng.
"Ta… ta dùng cả đời chờ ngươi. Ngươi có một ngày nào đó có thể yêu ta không? Chỉ cần một ngày, một ngày là được rồi…." Nói đến đây, một nước mắt trong suốt rơi xuống trên tấm da thú.
"Ta hứa với ngươi cả đời."
Nghe thấy lời nói có khí phách kia, Mặc Ngọc đắm chìm trong suy nghĩ của mình hơi hơi ngây ngẩn một chút, chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhìn nam nhân đứng ở mép giường, Mặc Ngọc cuống quít từ trên giường ngồi dậy.
"Sư phụ." Thật cẩn thận mà nhìn đối phương, Mặc Ngọc nhẹ gọi ra tiếng.
"Tỉnh rồi?" Vương Tấn khom người ngồi bên cạnh Mặc Ngọc, giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt y.
"A…" Mặc Ngọc nhất thời có chút luống cuống tay chân, bởi vì y không nghĩ tới đối phương sẽ đi mà quay lại.
"Đột nhiên nhớ tới. Không lâu trước đây, ở Hỏa Lang thành bên kia có luyện chế cho ngươi một kiện pháp y, bị ta đặt trong động băng hàn dưỡng hơn 50 năm. Lúc này lấy ra tới cho ngươi mặc hẳn là thích hợp nhất." Nói rồi, Vương Tấn lấy ra một kiện pháp y cấp sáu màu xanh băng. Mặc Ngọc là tu sĩ hệ Băng, kết hợp với pháp y hắn dùng băng hàn dưỡng này không thể nào thích hợp hơn.
Pháp y vừa được lấy ra tới, hơi thở lạnh băng lập tức dật tản ra. Mặc Ngọc say mê mà hút một ngụm khí hàn băng nồng đậm kia, nhẹ cong lên khóe miệng. "Đa tạ sư phụ."
"Mặc vào xem." Vương Tấn kéo cánh tay Mặc Ngọc, giúp đỡ đối phương mặc vào xiêm y.
Mặc Ngọc để chân trần xuống giường, mặc vào pháp y của mình, đứng trước mặt nam nhân cho đối phương thưởng thức.
"Ừ, Ngọc Nhi thiên sinh lệ chất. Xứng với này xiêm y rất hợp, lại càng tăng thêm sức mạnh." Nhìn người trước mặt, Vương Tấn vừa lòng gật gật đầu.
"Ta… ta thích lắm." Mặc Ngọc vuốt góc áo, trên mặt toàn là nụ cười vui vẻ. Chỉ cần là nam nhân đưa cho y, y tự nhiên là thích vạn phần.
"Thích thì tốt." Vương Tấn đứng lên, duỗi tay sửa sang lại cổ áo cho đối phương, động tác thập phần ôn nhu.
"Sư phụ." Nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Mặc Ngọc nhẹ gọi ra tiếng.
"Ngọc Nhi, thật xin lỗi, vẫn luôn đều khiến ngươi chờ ta."
"Không, không cần nói như vậy, ta cam nguyện, ta cam nguyện.", Mặc Ngọc lắc đầu, vội vàng phản bác.
"Nhưng còn muốn ngươi lại chờ ta thêm vài thập niên. Chờ đến khi Thiên Ý bình an trở về, ta cưới ngươi." Vọng vào đáy mắt Mặc Ngọc, Vương Tấn nghiêm túc mà hứa hẹn.
"Không, không thể, cưới ta đối với thanh danh ngài không tốt. Huống hồ…. huống hồ ta thân mình dơ bẩn, cũng không xứng làm bạn lữ ngài..." Nói đến chuyện này, Mặc Ngọc bất an mà cắn cắn môi.
Bọn họ là thầy trò mà, nếu để làm người ngoài biết nam nhân dan díu với đồ đệ, chuyện này đối với thanh danh của nam nhân thật sự không tốt.
Huống hồ, y không phải là thân thể hoàn bích, lại bị tú bà kỹ viện huỷ hoại thân mình, cả đời đều không thể sinh con nối dõi. Y như vậy làm sao xứng làm đạo lữ của hắn chứ?
"Ngọc Nhi." Vương Tấn nhíu mày, nhẹ gọi một tiếng.
"Sư phụ, như thế này là được rồi. Chỉ cần trong lòng ngươi nghĩ đến Ngọc Nhi, thường xuyên tới xem Ngọc Nhi là được. Thật sự, như vậy là được." Có thể nghe được đối phương nói những lời này, thật ra Mặc Ngọc đã rất thỏa mãn.
"Ngươi đó, luôn là ngốc như vậy." Vương Tấn nâng tay lên, đau lòng mà sờ sờ dung nhan khuynh thành của đối phương.
"Sư phụ, vậy… vậy ngài để Ngọc Nhi ngây ngốc như vậy bên cạnh ngài được không?" Nhẹ nhàng vòng lấy nam nhân eo, Mặc Ngọc thật cẩn thận hỏi.
"Được." Vương Tấn dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa ngạch văn giữa mày coa hình một đóa hoa mai của Mặc Ngọc, hắn nhẹ giọng nói được.
Nhiều năm như vậy, chính thê, tiểu thiếp, có ai có thể như Ngọc Nhi, không cầu danh phận, tri kỷ bồi cạnh bên người hắn?
Lại có ai có thể ép dạ cầu toàn, cũng không trách cứ, cũng không oán giận, một lòng chờ hắn như vậy?
Nhiều năm ở chung, Vương Tấn biết, Mặc Ngọc là đệ tử chân thành nhất, đặc biệt nhất. Cũng là người yêu nhất hắn, có thể vì hắn mà không màng tất cả. Cho nên, đối đãi với người này, Vương Tấn cũng vẫn luôn rất dụng tâm. Tuy nói thương tiếc so với tình yêu càng nhiều hơn một chút, nhưng cũng có yêu trong đó. Chỉ là hắn không yêu sâu sắc bằng đối phương mà thôi.
Nhận được câu trả lời của nam nhân, Mặc Ngọc cảm thấy mỹ mãn mà dựa sát vào trong lồng ngực đối phương.
Vương Tấn cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc của y. Bỗng nhiên, Mặc Ngọc trừng lớn hai mắt.
"Làm sao vậy Ngọc Nhi?" Cảm giác được đối phương không thích hợp, Vương Tấn hơi kinh hãi.
"Sư phụ. Hắn mở to mắt!" Nói rồi, Mặc Ngọc vung ống tay áo lên, một thi khôi xuất hiện một bên.
Nhìn thi khôi mở to mắt, Vương Tấn không khỏi nhướng mày. "500 năm. Nha đầu kia hẳn là đã chờ không kịp phải về tìm ta báo thù rồi."
"Sư phụ, ta nhất định giết nàng!" Nói đến chuyện này, đáy mắt Mặc Ngọc xẹt qua một luồng sát ý ngoan tuyệt. Muốn giết sư phụ y, vậy cần phải hỏi một chút xem kiếm của y có đáp ứng hay không!
Năm đó, Vương Tấn giết tông chủ Vạn Quỷ Tông, đem Vạn Quỷ Tông ngự thi bí cảnh đều đưa cho Mặc Ngọc. Cho nên, Mặc Ngọc học biết được thuật ngự thi này, có thể luyện chế và thao tác thi khôi. Mà giờ phút này, khối thi khôi bị Mặc Ngọc thả ra này không phải ai khác, đúng là vị tông chủ đại nhân của Vạn Quỷ Tông kia.
"Ha ha ha, bất quá là một nha đầu miệng còn hôi sữa thôi, có thể làm khó dễ được ta?" Năm đó lão tử của nó, tông chủ Vạn Quỷ Tông đều bị Vương Tấn hắn tiêu diệt. Một nha đầu mới lớn, Vương Tấn tất nhiên sẽ không đặt vào mắt.
"Nếu gã cảm giác được hơi thở của nữ nhi gã, sư phụ ngài vẫn nên cẩn trọng một chút đi." Nhìn nam nhân, Mặc Ngọc không yên tâm dặn dò.
"Ừ." Vương Tấn nhàn nhạt lên tiếng, trực tiếp ôm bên cạnh lên trên giường……
Hết chương 285.
-----------------------------------------------
【 chương 286】 Lôi Cốc
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Hai tháng sau.
Đã trải qua một đường chém giết, một hàng tám người Liễu Thiên Kỳ rốt cuộc đi qua Kinh Cức sơn, đi tới Lôi Cốc.
Jt ngẩng đầu nhìn không trung phủ đầy u ám, không khỏi nhướng mày. "Nơi này thật là được trời ưu ái nhỉ. Những chỗ khác đều vạn dặm không mây, chỉ có một mảnh này vẫn luôn mây đen giăng đầy, sét đánh tia chớp."
"Ta nghe ngoại công nói, mỗi một không gian trong tiểu bí cảnh đều là một ít mảnh nhỏ không hoàn chỉnh của Tiên giới. Là bị ông và tông chủ Vạn Quỷ Tông sử dụng bí thuật ghép nối lại với nhau, lúc này mới trở thành tiểu bí cảnh. Cho nên Lôi Cốc này kỳ thật là một không gian khác." Vương Thiên Ý nghiêm túc mà nói.
"Ồ, hóa ra là nhiều không gian." Nghe giải thích như thế, Kiều Thụy liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
"Nói trắng ra là, chính là một đống lớn rác rưởi Tiên giới không cần, tạo thành đó." Kim Diễm đứng trên vai Vương Thiên Ý, không khách khí mà nói.
Nghe vậy, mọi người sờ sờ cái mũi. Rác rưởi Tiên giới sao? Chắc vậy đi! Bọn họ cảm thấy tiểu bí cảnh này linh khí nồng đậm, trân bảo vô số. Nhưng trong mắt tu sĩ ở Tiên giới, nơi này chỉ sợ thật đúng là rác rưởi.
"Vạn Quỷ Tông? Bí cảnh cũng có quan hệ với Vạn Quỷ Tông?" Đối với chuyện này, Liễu Thiên Kỳ cực kỳ mẫn cảm.
"Đúng vậy. Năm đó, nhưng mảnh nhỏ này là ngoại công và tông chủ Vạn Quỷ Tông cùng nhau tìm được. Sau đó, bọn họ chế tạo ra tiểu bí cảnh, dùng để cấp cho đệ tử hai tông môn tu luyện. Nhưng Vạn Quỷ Tông năm lần bảy lượt ở trong bí cảnh tàn hại đệ tử Bích Thủy Tông chèn ép Bích Thủy Tông, vẫn luôn muốn độc bá bí cảnh. Cho nên sau đó, hai đại tông môn liền đánh lên, tông chủ Vạn Quỷ Tông đã bị ngoại công đánh chết."Đối với sự việc năm đó, Vương Thiên Ý cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ là ngẫu nhiên nghe được ngoại công nhắc tới.
"Thì ra là thế." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
"Ngoại công bảo chúng ta tới Lôi Cốc luyện thể. Nhưng lôi điện này còn không thô bằng tay ta, bổ vào người không đau không ngứa. Hình như cũng không có tác dụng gì mấy nha." Kiều Thụy ngẩng đầu nhìn từng luồng lôi điện dừng trên người mình, lôi điện mỏng manh như vậy làm y cảm thấy có chút thất vọng.
Bởi vì trước đó nghe được địa phương Lôi Cốc này, Kiều Thụy tràn ngập ảo tưởng. Y thậm chí tưởng, hiệu quả luyện thể trong Lôi Cốc còn cao hơn trọng lực thất nữa. Chỉ là bây giờ nhìn đến từng luồng lôi điện vô thanh vô tức rơi xuống như con giun, Kiều Thụy lại thất vọng tột đỉnh.
"Nơi này chỉ là bên ngoài, càng đi vào trong, cường độ lôi điện hẳn là càng lớn đi?" Liễu Thiên Kỳ híp mắt, nhìn ngắm khắp nơi, hắn suy đoán ngay đúng sự thật.
"Đúng vậy, ngoại công nói, lôi điện ở Lôi Cốc càng là đi vào trong thì càng hung mãnh. Ông bảo chúng ta căn cứ thực lực bản thân, lượng sức mà làm, đừng tiến vào khu lôi điện cao nhất, bên kia rất nguy hiểm, rất dễ dàng trực tiếp bị đánh chết." Vương Thiên Ý gật đầu đáp như thế.
"Ồ." mọi người gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
"Hì hì, còn ghét bỏ lôi điện nhỏ, tiểu tử thúi, ta và ngươi đánh đố, ngươi như vậy cũng là có thể đi một nửa. Đừng nhìn đây là không gian rác rưởi do Tiên giới không thèm, nhưng lôi điện ở đây chính là khá cường hãn bá đạo đó!" Kim Diễm đứng trên vai Vương Thiên Ý, nhìn về phía Kiều Thụy.
Nghe được Kim Diễm nói, mọi người bất đắc dĩ mà lắc đầu bật cười.
"Xì, chỉ có ngươi vô nghĩa nhiều. Còn lẩm bẩm nữa, ta trực tiếp ném ngươi vào khu lôi cao bây giờ!" Trừng mắt nhìn hồ ly đáng chết một cái, Kiều Thụy không hề hòa khí mà nói.
"Hừ." Kim Diễm từng mắt nhìn ngược lại Kiều Thụy, trực tiếp nhảy lên đỉnh đầu Vương Thiên Ý, ngạo kiều mà không phản ứng đối phương.
"Hê, Kim Diễm tiểu gia hỏa này không cao hứng sao?" Nhìn tiểu hồ lý ghé vào đầu Vương Thiên Ý cáu kỉnh, lão Thập cười nói.
"Ngươi mới là tiểu gia hỏa đó! Cút sang một bên đi, bằng không ta một ngụm nuốt ngươi luôn!" Kim Diễm trừng mắt nhìn lão Thập, tức giận mà nói.
"Hì hì……" Nhìn tiểu hồ ly chọc cưng trừng mắt như vậy, Thập Tam muội cười khẽ ra tiếng, kéo lão Thập sang một bên.
"Vậy chúng ta hướng vào trong thôi?" Nhìn Kiều Thụy một cái, Vương Thiên Ý ý bảo mọi người đi sâu vào trong Lôi Cốc.
"Được." mọi người gật đầu, tiếp tục đi hướng vào trong.
"Chờ một chút." Đi chưa được hai bước, Liễu Thiên Kỳ đột nhiên dừng bước chân, nheo mắt lại nhìn về phía một tảng đá lớn.
Nơi này là Lôi Cốc, cũng không thích hợp cho linh hoa, linh thảo sinh trưởng, cho nên bên này khắp nơi đều là đá đất vàng trụi lủi. Mà ngay vừa rồi, Liễu Thiên Kỳ cảm giác được có linh lực dao động phía sau tảng đá.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ cẩn thận mà nhìn về phía tảng đá kia như vậy, những người khác lập tức đề phòng lên.
"Ra đây!" Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng về hướng tảng đá.
Nghe vậy, phía sau tảng đá to chậm rãi dò ra một cái đầu nhỏ. Một nữ tu dung mạo thanh tú, vẻ mặt đề phòng mà nhìn về phía đám người Liễu Thiên Kỳ. "Các ngươi…. các ngươi là người nào?"
"Vị sư tỷ này, ta là Vương Thiên Ý, ngươi là người của đường nào?" Vương Thiên Ý thấy là tu sĩ, cũng không phải yêu thú, hắn chủ động mở miệng
"Vương Thiên Ý? Hừ, đừng tưởng rằng các ngươi dịch dung thành dáng vẻ này, ta sẽ nghe lời các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, sư huynh sư tỷ ta lập tức đến ngay. Thức thời thì mau cút cho ta!" Nhìn mọi người, nữ tu lạnh giọng uy hiếp.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. Đối phương tuy rằng nhìn rất trấn định, nhưng Liễu Thiên Kỳ vẫn thấy được mồ hôi lạnh trên trán đối phương. Đối phương chỉ có Kim Đan sơ kỳ, gặp được tám người bọn họ, lại là tư thái như vậy, tám phần là hư trương thanh thế rồi.
"Sư tỷ, ta thật sự là Vương Thiên Ý, Bích Thủy Tông - Vương Thiên Ý! Đây là eo bài của ta." Nói rồi, Vương Thiên Ý móc ra eo bài của mình.
"Ngươi… ngươi là thật sao?" Nhìn chằm chằm Vương Thiên Ý, nữ tu không xác định hỏi.
"Phải, ta không phải dịch dung, ta là Vương Thiên Ý thật. Tu sĩ hệ Thủy, Phù Văn Sư cấp ba." Vương Thiên Ý gật đầu, kiên nhẫn mà giải thích.
"Ngươi… ngươi thật là tam thiếu?" Nữ tu chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi tảng đá lớn kia.
Nhìn nữ tu một bộ quần áo tràn đầy lỗ thủng, khắp nơi trên người đều là vết máu và dơ bẩn, Vương Thiên Ý nhăn nhăn mày: "Sư tỷ, ngươi gặp phải tập kích sao? Là gặp yêu thú hay là……"
"Sở Sở, sao ngươi chạy đến nơi này, sư tỷ và các sư huynh đều đang tìm ngươi đó! Mau cùng ta trở về!" Vương Thiên Ý còn chưa kịp nói xong, một nữ tu và ba nam tu cũng chạy tới bên này.
"Các vị sư huynh, sư tỷ là?" Nhìn thấy người tới, Vương Thiên Ý nhướng mày.
"A, tại hạ Luyện Khí Đường Hà Hồng, bái kiến tam thiếu." nữ tu tự giới thiệu một phen.
"Bái kiến tam thiếu." Những người khác cũng cúi đầu, hướng Vương Thiên Ý hành lễ.
"Không, bọn họ không phải, bọn họ không phải người của Luyện Khí Đường! Bọn họ là hung thủ, hung thủ giết người!" Nữ tu Sở Sở kinh sợ mà nhìn bốn tu sĩ mới đến, tránh người phía sau tảng đá to, liên tục lui về phía sau.
"Sở Sở, chứng ảo giác giật mình của ngươi lại tái phát rồi. Ta là sư tỷ của ngươi Hà Hồng, sao ngươi cả ta cũng không quen biết chứ?" Nhìn đối phương, Hà Hồng bất đắc dĩ mà nói.
"Không, ngươi không phải sư tỷ của ta, ngươi không phải! Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!" Nói rồi, Sở Sở lại một lần trốn đến phía sau tảng đá to.
"Nha đầu này, đừng làm loạn! Nơi này là bí cảnh, không thể tùy tiện chạy loạn, mau cùng ta trở về!" Nói rồi, Hà Hồng ném ánh mắt cho hai nam tu bên cạnh. Hai nam tu lập tức phi thân đến phía sau tảng đá, nắm Sở Sở ra.
"Không, ta không đi cùng các ngươi! Buông ta ra, buông ta ra!" Bị nam tu bắt được, Sở Sở vẫn đang liều mạng giãy giụa, chỉ là lại vô lực xoay chuyển trời đất.
"Vương Thiên Ý, tam thiếu, cứu ta, cứu ta!" Khẩn cầu mà nhìn Vương Thiên Ý bên này, Sở Sở lớn tiếng kêu cứu.
Nhìn Sở Sở đáng thương sắp bị lôi đi, Vương Thiên Ý bất giác nhíu mày. "Hà sư tỷ, nếu Sở Sở sư tỷ không muốn trở về, vậy không bằng để Sở Sở sư tỷ đi cùng chúng ta thôi."
"Không không không, Sở Sở là người của Luyện Khí Đường chúng ta, sao có thể phiền toái tam thiếu cơ chứ?" Hà Hồng lắc đầu cự tuyệt.
"Không, bọn họ không phải người Luyện Khí Đường! Người của Luyện Khí Đường chính là bị bọn họ giết! Ngoại trừ ta ra, tất cả mọi người bị bọn họ giết chết. Bọn họ không phải, bọn họ không phải!" Sở Sở lắc đầu, lớn tiếng mà kêu lên.
"Sở Sở, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó?" Hà Hồng bất đắc dĩ mà nói, liếc nhìn nam tu đang áp chế Sở Sở một cái.
Nhận được ý Hà Hồng, nam tu trực tiếp dùng linh lực phong ấn năng lực ngôn ngữ của Sở Sở.
"Ta, ta……" Sở Sở há miệng, kinh ngạc phát hiện chính mình nói không ra lời.
Sở Sở nôn nóng mà nhìn đoàn người Vương Thiên Ý, một đôi mắt to tràn ngập sợ hãi cùng không cam lòng.
"Tam thiếu, chúng ta cáo từ." Hà Hồng cúi đầu hành lễ, mang theo Sở Sở cùng chuẩn bị rời đi.
"……" Sở Sở không cam lòng mà nhìn Vương Thiên Ý, không chịu đi. Chỉ là nàng lại không chịu nổi hai nam tu xô đẩy.
Mắt thấy năm người sắp rời khỏi, Vương Thiên Ý cấp cho lão Cửu và lão Thập một ánh mắt. Hai người thả người liền bay qua, ngăn cản đường đi của năm người.
"Hai vị các hạ, không biết có gì phân phó?" Nhìn hai người, Hà Hồng cẩn thận hỏi.
"Để lại nha đầu kia, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với các ngươi."
"Các hạ, Sở Sở là người của Luyện Khí Đường chúng ta. Ngài muốn người như vậy không hợp quy tắc đi?" Hà Hồng nhíu mày nhìn về phía đối phương.
"Hừ." lão Cửu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tấn công về phía Hà Hồng. Mà Lão Thập lại trực tiếp tấn công về phía hai nam tu bắt lấy Sở Sở. Hai nam tu tạm thời buông ra Sở Sở, vội vàng nghênh chiến.
Mắt thấy bên này bốn đối hai đánh lên, Sở Sở kinh hoảng thất thố mà thoát khỏi chiến trường, trực tiếp chạy tới bên Vương Thiên Ý bọn họ.
Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn Sở Sở một cái, hắn trực tiếp chặn ngang đối phương lập tức, không để đối phương tới gần Vương Thiên Ý.
Thập Tam muội giơ tay, giải trừ phong ấn ngôn ngữ cho đối phương.
"A, bọn chúng… bọn chúng rất lợi hại, bọn chúng sẽ làm thi thể sống lại, công kích chúng ta! Các ngươi mới lên hai người không được đâu!" Nhìn Vương Thiên Ý, Sở Sở nôn nóng mà nói.
Nghe vậy, Vương Thiên Ý nhìn về phía Thập Nhị và Thập Tam muội. "Thập Nhị sư huynh, Thập Tam sư tỷ, các ngươi cũng đi hỗ trợ đi."
"Được." Theo tiếng, hai người cũng phi thân rời đi.
Vốn dĩ là cục diện bốn đối hai, Hà Hồng bên này nhi còn rất có ưu thế, nhưng lúc này biến thành bốn đối bốn, Hà Hồng bên này liền rơi vào hoàn cảnh xấu. Chỉ trong chốc lát, hai nam tu bị lão Thập và Thập Tam trực tiếp giải quyết, cục diện biến trở về bốn đối hai, nhưng là bên Hà Hồng chỉ còn hai người.
"Đáng giận!" Hà Hồng quát to một tiếng, vung tay lên thả ra năm con thi khôi, một nam tu khác cũng thả ra ba con thi khôi.
Trong lúc nhất thời, bốn người lão Cửu bị tám thi khôi vây khốn lại.
Hết chương 286.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro