Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 283-284

【 chương 283】 Đến báo thù

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Lại đi được một đoạn đường, mọi người tìm được một chỗ địa thế trống trải, từ Thập Nhất bố trí xuống vòng phòng hộ, Thập Nhị lấy ra một cung điện nhỏ, mọi người bèn trực tiếp tiến vào trong cung điện nghỉ ngơi.

Tám người đều ngồi cùng với nhau, Vương Thiên Ý nhìn về phía lão Thập và Thập Nhất. "Hai vị sư huynh, sưu hồn hai kẻ kia có được đến tình báo gì hữu dụng không?"

"Ta sưu hồn Trương Mẫn, là một tiểu lâu là thôi, biết đến cũng không nhiều. Chỉ là dựa theo mệnh lệnh cấp trên tiến vào trong thi thể của Trương Mẫn  sau đó đi theo kẻ khống chế Hỏa Lãng, cùng nhau hành sự mà thôi. Ả là thuộc hạ của kẻ khống chế Hỏa Lãng." Thập Nhất đúng sự thật trả lời.

"Ra vậy." Vương Thiên Ý gật đầu, nhìn về phía lão Thập.

"Ta sưu hồn kẻ khống chế Hỏa Lãng, gã tên Đổng Phi, là một tiểu đầu mục ở Vạn Quỷ Tông. Căn cứ theo ký ức gã, lúc này đây đám Vạn Quỷ Tông của gã tổng cộng lẫn vào tiểu bí cảnh chúng ta gồm mười hai người. Mà mười hai người này, bên trong có một người là thiếu chủ Vạn Quỷ Tông, là cô nhi năm đó. Cho nên, mười một tên khác đều là nghe theo mệnh lệnh đối phương mà làm việc." Lão Thập nghiêm túc mà nói.

"Mười hai người? Nói như vậy, vẫn còn mười người nữa?" nghe được tin tức này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhăn nhăn mày.

Nghĩ thầm: Vạn Quỷ Tông này thật đúng là không đâu không có nhỉ, thế mà một lần liền trà trộn vào mười hai người. Hơn nữa, Bích Thủy Tông bên này gồm trưởng lão, đường chủ, thậm chí là tông chủ như Vương Tấn đều không hề phát hiện. Không thể không nói, thủ đoạn đối phương thao tác thi thể thật sự rất cao minh.

"Đúng vậy, còn người kẻ nữa. Đám khốn kiếp này thật đúng là không ít!" Nói đến cái này, lão Cửu cũng là nghiến răng nghiến lợi.

"Vậy, mục đích thì sao? Bọn họ lẫn vào tiểu bí cảnh mục đích là gì?" Nhìn lão Thập, Vương Thiên Ý lại hỏi.

"Mục đích là Tam thiếu, bọn họ muốn bắt sống hoặc là trực tiếp được đến thi thể Tam, sau đó lại lợi dụng Tam thiếu tới đối phó với sư phụ." Nói đến chuyện này, đáy mắt lão Thập quay cuồng ra sát ý. Đám khốn kiếp, dám vọng tưởng muốn lợi dụng Tam thiếu tới ám sát sư phụ, thật đúng là vớ vẩn tuyệt luân!

"Hửm? Là vì tìm ngoại công báo thù sao?" Nói đến đây, Vương Thiên Ý nhăn lại mày.

"Đúng vậy, vị phụ thân của thiếu chủ kia, cũng chính là tông chủ Vạn Quỷ Tông chính là chết trong tay sư phụ." Lão Thập gật đầu, trả lời đúng sự thật.

"Về vị thiếu chủ kia, trong trí nhớ Đổng Phi còn có gì nữa không?" Nhìn lão Thập, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.

"Đổng Phi này tuy rằng là một tiểu đầu mục, nhưng gã cũng hoàn toàn không hiểu biết về thiếu chủ kia. Trong trí nhớ gã, đối phương vẫn luôn mang mặt nạ. Gã thậm chí cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của thiếu chủ. Nhưng Đổng Phi đối với vị thiếu chủ này thập phần kiêng kị, thiếu chủ hành sự tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc, hơn nữa thực lực cũng không yếu, phi thường lợi hại. Nếu không có người này, bộ hạ cũ của Vạn Quỷ Tông cũng không tài nào bị triệu tập lên, tro tàn lại cháy như vậy." Nghĩ nghĩ, lão Thập đem tình huống Đổng Phi biết đến, nghiêm túc mà nói một lần.

Nghe đến mấy việc này, mọi người một mảnh trầm mặc.

Nghe vậy, Vương Thiên Ý càng nhíu chặt mày. "Nhưng chúng ta ở bí cảnh căn bản liên hệ không được với ngoại công, không có cách nào mật báo cho ngoại công, bảo ngoại công cẩn thận một chút."

"Ngoại công là Luyện Hư lão tổ, đối phương muốn ở Bích Thủy Tông ám sát ngoại công là chuyện không có khả năng. Nếu đối phương có biện pháp ở bên ngoài động thủ, cũng sẽ không đem chủ ý đánh tới bí cảnh, đánh tới trên đầu đệ đâu." Nhìn đệ đệ, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng an ủi.

Tam đệ là Vương Tấn một tay nuôi lớn, cho nên lúc này vừa nghe đến chuyện này, Tam đệ đầu tiên nghĩ đến không phải an nguy của chính mình, mà là an nguy của ngoại công.

"Dạ, cũng đúng. Bọn họ là muốn lợi dụng đệ tới giết ngoại công. Cũng là nói rõ, bọn họ ở bên ngoài căn bản không làm gì được ngoại công, nên mới có thể nghĩ đến cách lợi dụng đệ tới giết ngoại công." Nghe được Liễu Thiên Kỳ phân tích, Vương Thiên Ý cũng đồng ý.

"Mặc kệ như thế nào, chúng ta chỉ cần tăng mạnh đề phòng, đừng để bất luận kẻ nào ngoài chúng ta tới gần Tam thiếu. Như vậy, đối phương muốn hại Tam thiếu chính là không có khả năng!" Nói đến đây, lão Cửu nhìn về phía những người khác.

"Đúng vậy, về sau, trong bí cảnh bất luận kẻ nào, đều đừng để bọn họ tiếp cận Tam thiếu! Bất luận người của đường nào, chúng ta đều không thể nhẹ nhàng tin tưởng! " Thập Nhất gật đầu, tán thành đối với lời lão Cửu nói.

"Trong bí cảnh có người của Vạn Quỷ Tông, chuyện này… liệu chúng ta hẳn là nên nói cho các sư huynh, sư tỷ đường khác không?"

Nhìn mọi người, Vương Thiên Ý hỏi.

"Cái này…." Nghe vậy, mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều trầm mặc.

"Thuận theo tự nhiên, nếu chúng ta gặp người của đường khác thì cứ nói cho họ một tiếng. Nếu không gặp được thì thôi. Đường đi của chúng ta là ngoại công đã quy hoạch tốt từ trước rồi. Chúng ta không có khả năng vì người khác từ bỏ con đường đã quy hoạch tốt. Lại nói, bí cảnh này lớn lắm, dù là chúng ta có tâm đi tìm người của đường khác thì cũng chưa chắc dễ dàng tìm được như vậy." Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

"Ừ, Thập Tứ nói rất đúng, mỗi người có cơ duyên cùng mệnh số của mỗi người. Nếu bọn họ lựa chọn tiến vào bí cảnh, vậy thì bọn họ phải rõ ràng, nơi này chẳng những có cơ duyên mà còn có nguy hiểm. Người của Vạn Quỷ Tông tuy rằng làm người ta khó lòng phòng bị, nhưng đối với bọn họ mà nói sao không phải là một loại rèn luyện cơ chứ? Chúng ta không có cách nào thay đổi nhân sinh của người khác, chúng ta cũng chỉ có thể làm tốt chính mình. Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh." Đối với cách nói của Liễu Thiên Kỳ, lão Cửu tán đồng sâu sắc. 

"Đúng vậy, mỗi người có mệnh số. Mục tiêu của đối phương là Tam đệ. Tam đệ, đệ vẫn nên bảo vệ chính mình đi. Người khác thì sống hay chết đều là mệnh số của bọn họ, đệ cũng cũng đừng nhọc lòng." Nhìn Vương Thiên Ý, Kiều Thụy nghiêm túc mà nói.

Kiều Thụy biết, Thiên Kỳ rất thương yêu đệ đệ Vương Thiên Ý này, nếu Thiên Ý thật sự xaye ra chuyện gì, vậy Thiên Kỳ nhất định sẽ rất khổ sở.

"Dạ, được rồi." Vương Thiên Ý gật đầu, hắn tất nhiên cũng rõ ràng, mình không có khả năng cứu được tất cả mọi người trong bí cảnh.

Đêm đã khuya, tám người đều từng người đi nghỉ ngơi. Vương Thiên Ý cùng lão Cửu Thập Nhất ở một phòng, Thập Tam muội cùng hai trượng phu ở một phòng, Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy ở một phòng.

Kiều Thụy nhìn ái nhân tháo xuống mặt nạ, sắc mặt âm trầm tâm sự nặng nề, y nhăn nhăn mày: "Thiên Kỳ."

"Tiểu Thụy, ta lo lắng cho Tam đệ." Nói đến đây, chân mày Liễu Thiên Kỳ nhíu càng sâu. Vạn Quỷ Tông này xuất quỷ nhập thần, thật sự là làm người ta khó lòng phòng bị. Liễu Thiên Kỳ thật sự sợ mình bảo vệ không tốt Tam đệ, làm đệ đêm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Yên tâm đi, nhiều người chúng ta bảo vệ như vậy kia mà. Tam đệ sẽ không có chuyện gì đâu." Giữ chặt tay ái nhân, Kiều Thụy nhẹ giọng trấn an.

"Nhưng mà, đối phương là vì báo thù mà đến, ta sợ… đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt. Căn cứ theo tình báo Thập sư huynh sưu hồn được, vị thiếu chủ Vạn Quỷ Tông kia có thực lực rất mạnh. Cho nên, đối với an nguy của Tam đệ, Liễu Thiên Kỳ đặc biệt lo lắng.

"Nếu không như vầy đi, ta để Kim Diễm bên người bảo vệ Tam đệ. Như vậy Tam đệ lại nhiều thêm một đòn sát thủ. Chúng ta cũng không cần như vậy gánh nặng tâm tình quá như vậy." Nghĩ nghĩ, Kiều Thụy chỉ chỉ túi dưỡng thú của mình.

"Chỉ là……" Có Kim Diễm bảo vệ, Tam đệ tất nhiên an toàn. Nhưng nghĩ đến ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lại có chút không đành lòng.

"Yên tâm, ta không có việc gì, mục tiêu của đối phương là Tam đệ, lại không phải ta. Với lại, ta là Kim Đan đại viên mãn rồi, trong tay lại có lệnh bài của Luyện Hư lão tổ, có ba kiện pháp khí khế ước nơi tay, đòn sát thủ có rất nhiều, không sao cả." Kiều Thụy lắc đầu, nói chính mình sẽ không sao.

"Cảm ơn đệ." Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn môi ái nhân.

"Nói cái gì đó? Tam đệ cũng là người nhà của ta mà." Kiều Thụy sâu kín mà nhìn nam nhân của mình, nói theo lý thường.

"Ừ." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, rồi ôm Kiều Thụy cùng nhau lên giường nghỉ ngơi.

"Thiên Kỳ, huynh nói xem, năm vị sư huynh sư tỷ kia sẽ không bị Vạn Quỷ Tông khống chế đi?" Đột nhiên nghĩ tới năm người kia, Kiều Thụy không yên tâm mà hỏi.

"Sẽ không. Nếu đối phương có thể lẫn vào Bích Thủy Sơn, vậy đối phương sẽ trực tiếp giết chết ngoại công, không cần phiền toái lẻn vào bí cảnh đối phó Tam đệ như vậy. Huống hồ, đệ tử của ngoại công, mỗi người đều có mặt nạ, từng người đều có đòn sát thủ của mình, muốn giết chết hoặc là khống chế cũng không dễ dàng như vậy."

"Cũng phải." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. "Lại nói tiếp, ngoại công thật đúng là một kỳ nhân, thu mười ba đệ tử, thế nhưng mỗi một đệ tử bản lĩnh đều là không giống nhau. Thật không biết ngoại công làm sao dạy ra được những người này nhỉ?"

Nghe được Kiều Thụy nói chuyện này, Liễu Thiên Kỳ cười. "Kỳ thật, ngoại công không nhất định một hai phải tay cầm tay dạy bọn họ. Ngoại công chỉ cần cung cấp cho bọn họ linh bảo, truyền thừa, cơ hội và thân phận là được rồi."

"Có ý gì?" Kiều Thụy nhướng mày, nhìn về phía ái nhân.

"Đầu tiên, ngoại công lúc thu đồ đệ rất chú trọng xuất thân, mười ba đệ tử ngoại Tứ sư huynh ra, mười hai người khác đều là xuất thân bần hàn, nhưng có tư chất tu luyện rất cao, thuộc về loại tu sĩ có tài nhưng không gặp thời. Tu sĩ hai bàn tay trắng như vậy càng dễ dàng biết ơn, cũng càng biết quý trọng những gì chính mình có được. Bởi vậy, ngoại công khảo nghiệm bọn họ, thu bọn họ làm đồ đệ. Đây là cho bọn họ một cơ hội xoay người, cũng là cho bọn họ một địa vị đệ tử của tông chủ. Sau đó, ngoại công chỉ cần lại cung cấp một ít tài nguyên cùng truyền thừa mà bọn họ cần, để bọn họ tự học là được."

"Ồ, ta hiểu rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ rồi.

"Kỳ thật, ngoại công thật sự là một người rất lợi hại, hiểu được biết dùng người. Thập Tam Vệ mỗi một người đều trung thành và tận tâm với ông, là một thanh vũ khí sắc bén trên tay ông." Đây cũng coi như là chỗ hơn người của Vương Tấn đi.

Nói đến Thập Tam Vệ này, lúc trước hắn mua tin tức về cuộc đời Vương Tấn ơt Tiêu Tức Các cũng có ghi lại. Từ trong ghi lại không khó coi ra, Thập Tam Vệ đang âm thầm vì Vương Tấn làm rất nhiều việc. Hơn nữa, cũng vẫn luôn trung thành với Vương Tấn không thay đổi.

Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, Vương Tấn sở dĩ có thể dễ dàng thu phục trái tim của mười ba người này, chuyện này cũng có quan hệ với bản thân Vương Tấn xuất thân nhà nghèo. Lúc trước Vương Tấn cũng là một tu sĩ xuất thân nhà nghèo, không có linh thạch tiến vào Thiên Hải Tông, nên hắn càng có thể hiểu rõ loại cảm giác gian khổ bần cùng mà lại khát vọng thực lực này. Cũng bởi vậy, hắn lấy thân phận chúa cứu thế xuất hiện, làm Thập Tam Vệ tự nhiên đem hắn trở thành cứu tinh, trở thành thần của bọn họ, người bọn họ kính nể nhất.

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ngoại công rất lợi hại." Kiều Thụy gật đầu, cũng phi thường tán đồng. Có thể dạy ra nhiều đệ tử xuất sắc như vậy, ngoại công tất nhiên không có khả năng là một nhân vật đơn giản.

Hết chương 283.

-----------------------------------------------

【 chương 284】 Giết yêu thực Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Càng đi sâu vào Kinh Cức sơn, yêu thú và yêu thực càng nhiều. Lúc ở bên ngoài, gặp được còn là vài con yêu thú cấp hai, càng đi vào trong núi thì yêu thú và yêu thực cấp ba càng nhiều.

Lúc mới đầu, ở ngoài Kinh Cức sơn, gặp phải yêu thú cấp hai đều là năm đệ tử của Vương Tấn ra tay giải quyết. Lúc này, gặp yêu thú cấp ba, Liễu Thiên Kỳ liền đề nghị để Vương Thiên Ý tham gia săn giết. Thực chiến là huấn luyện tốt nhất, Tam đệ sớm hay muộn cũng trưởng thành, không có khả năng vĩnh viễn bị cái này bảo vệ bị cái kia bảo vệ, hơn nữa, chính mình không có thực lực, Tam đệ làm sai kế thừa được Bích Thủy Tông to như vậy kia chứ? Cho nên, Liễu Thiên Kỳ chủ trương để Vương Thiên Ý rèn luyện một chút.

Đối với chuyện này, năm vị đệ tử của Vương Tấn tuy rằng có chút không yên tâm, nhưng cũng cảm thấy Liễu Thiên Kỳ suy tính là đúng. Rốt cuộc, Tam thiếu là người thừa kế sư phụ khổ tâm tài bồi, không có khả năng bị người ta bảo vệ cả đời, nên hắn yêu cầu rèn luyện cùng trưởng thành.

"Tam đệ, con Bán Lang thú phía trước này cấp ba sơ kỳ, đệ đi săn giết, ta ở một bên phối hợp tác chiến với đệ." Nhìn yêu thú từ xa đến gần, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

"Dạ." Vương Thiên Ý gật đầu, bay thẳng đến con yêu thú cao tầm ba mét kia.

Ở trong tông môn nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn học công pháp, học phù văn, học võ kỹ, suốt ngày tu luyện. Hắn thậm chí cả một con yêu thú cũng chưa giết qua. Hiện tại có cơ hội như vậy, tất nhiên là làm Vương Thiên Ý vừa khẩn trương vừa hưng phấn.

Liếc thấy Tam đệ vọt qua, Liễu Thiên Kỳ cũng thả người bay qua theo. Hắn dừng ở sau lưng Vương Thiên Ý chứ không tiếp tục đi về phía trước, chỉ là đứng ở đó nhìn thôi.

Nhìn thấy Vương Thiên Ý ra tay chính là một lá linh phù cấp ba, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày. Tâm nói: cách đấu của Tam đệ thật đúng là thổ hào mà!

Sau khi tung một lá linh phù ra ngoài, yêu thú kia bị đánh trọng thương, Vương Thiên Ý trực tiếp lấy ra pháp khí của mình, chỉ mấy lần đã giết được yêu thú.

Giết yêu thú, thu hồi thi thể yêu thú, Vương Thiên Ý hưng phấn mà chạy tới trước mặt Liễu Thiên Kỳ, muốn được khen ngợi.

"Ừm, tốt lắm!" Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục, tất nhiên là không thể đánh mất tính tích cực của đệ đệ rồi.

"Đại ca, đây chỉ là lần đầu tiên đệ giết yêu thú đó! Đệ muốn lấy lại, đem thú cốt đưa cho phụ thân, đem da thú đưa cho mẫu phụ, còn có đem yêu hạch đưa cho ngoại công nữa!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Vương Thiên Ý mang vẻ mặt hưng phấn mà nói.

"Ăn một viên đan dược ôn dưỡng linh lực đi, đệ tiêu hao quá lớn." Liễu Thiên Kỳ lấy ra một viên đan dược đưa cho đối phương.

"Dạ! Giết yêu thú thật đúng là hao phí linh lực ạ." Nói rồi, Vương Thiên Ý tiếp nhận đan dược nuốt xuống.

Nghe vậy, năm đồ đệ của Vương Tấn sờ sờ cái mũi. Tâm nói: Tam thiếu, ngài giết yêu thú giết quá nhà giàu, quá dùng sức rồi.

Tám người tiếp tục đi về phía trước, đi gần một canh giờ lại gặp một con yêu thú cấp ba sơ cấp nữa.

"Đại ca, con này cấp ba sơ kỳ, đệ tới." Nhìn con yêu thú thứ hai, Vương Thiên Ý nóng lòng muốn thử.

"Không, đệ đứng ở chỗ này xem!" Liễu Thiên Kỳ kéo lại Vương Thiên Ý, ngược lại nhìn về phía ái nhân đứng bên cạnh. "Tiểu Thụy, đệ đi làm mẫu cho Tam đệ nhìn xem đệ giết yêu thú như thế nào."

"Được." Kiều Thụy gật đầu, thả người bay qua đó.

Vương Thiên Ý nhìn Kiều Thụy bay đến trước mặt yêu thú, trực tiếp ra quyền cùng yêu thú chiến đấu, mười quyền liền đánh chết một con yêu thú, Vương Thiên Ý không khỏi chớp chớp mắt. "Thụy ca thật là lợi hại!"

"Thiên Ý, tuy rằng đệ là phù tu, nhưng đệ từ nhỏ đã luyện thể, thể thuật của đệ cũng không kém. Cho nên, vào thời điểm đối chiến, đệ có thể như Tiểu Thụy vậy, dùng võ kỹ trước, nếu võ kỹ vô pháp thắng thì lại nếm thử công kích bằng linh lực. Dùng phù và pháp khí tuy rất tiện lợi nhưng tiêu hao linh lực rất lớn. Nếu trong một lần đệ gặp phải hai con yêu thú, vậy đệ dùng phương thức này đối địch thì chính đệ sẽ có hại vô cùng. Còn nữa, lúc đệ sử dụng linh phù thì trong lòng phải có tính toán, chẳng hạn như đối phó yêu thú cấp ba sơ kỳ thì đệ sử dụng phù cùng đẳng cấp, số lượng khoảng năm đến mười lá, nếu linh phù cấp bậc càng tốt hơn thì có thể tương ứng giảm bớt số lượng. Không cần thiết giết một con yêu thú là ném một đống linh phù ra ngoài." Nhìn đệ đệ của mình, Liễu Thiên Kỳ kiên nhẫn mà nói.

"Dạ, đệ biết rồi đại ca." Vương Thiên Ý gật đầu, đem lời Liễu Thiên Kỳ nói ghi tạc trong lòng.

Dưới sự chỉ đạo của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, Vương Thiên Ý chậm rãi nắm giữ được kỹ xảo giết yêu thú. Giết yêu thú càng lão luyện càng thành thạo hơn trước đó nhiều. Chuyện này làm cho mọi người đều thật cao hứng.

Đi hai tháng ở Kinh Cức sơn, một hàng tám người đi tới chỗ sâu trong núi, yêu thú cấp bốn cũng chậm rãi xông ra. Vì bảo đảm sự an toàn của Vương Thiên Ý, bảy người Liễu Thiên Kỳ chia làm hai tổ, một tổ giết yêu thú, một tổ ở lại bảo vệ Vương Thiên Ý, hai tổ thay phiên phụ trách nhiệm vụ bảo vệ và giết yêu thú.

Lại thêm thêm một tháng nữa trong núi sâu, ngày này, đoàn người gặp một gốc cây yêu thực cấp bốn hậu kỳ, một cây hòe rất cao chừng 10 mét.

Liễu Thiên Kỳ phi thân lên, cùng Kiều Thụy công kích cây hòe kia.

"Hây!" Liễu Thiên Kỳ vung kiếm bổ về hướng cành cây quét đến hắn.

"Ha!" Kiều Thụy vung rìu trong tay lên, cũng đồng thời bổ hướng cây hòe kia.

Nhìn thấy Kiều Thụy bổ một rìu xuống, lôi quang màu tím lập loè không ngừng, cành cây hòe bị chém bị thương một tảng lớn, lão Thập không khỏi nhướng cao mày. "Hắc hắc, Tiểu Thập Ngũ này đúng thật là nhiều thứ tốt ghê á."

"Chiếc rìu đó là lôi thạch vạn năm khó gặp đúc ra, Thập Ngũ sư đệ có được pháp khí tốt như vậy, thật là có phúc khí quá đi!" Nhìn rìu trong tay Kiều Thụy, Thập Nhị cũng hâm mộ mười phần.

"Đúng vậy, đích xác không tồi." Thập Tam muội gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

"Thật là không nghĩ ra, Thụy ca đánh yêu thú lại hung hãn như vậy luôn." Trong ấn tượng của Vương Thiên Ý, vị đại tẩu này vẫn luôn là kiểu hiền huệ. Không nghĩ tới sức chiến đấu của đối phương lại mạnh như vậy, bưu hãn như vậy.

"Hắc hắc, người có thể so chiêu với Lục sư huynh, thực lực tất nhiên là sẽ không kém." Lời này, lão Cửu nói theo lý thường.

Yêu thực tuy đã mở linh thức, nhưng cấp bốn rốt cuộc cấp bậc có hơi thấp, hơn nữa thân thể lại bị giới hạn trong rễ của chính mình, nên lực sát thương của yêu thực cũng không như yêu thú cấp bốn, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đồng thời ra tay, phối hợp ăn ý, chưa đầy nửa canh giờ liền giải quyết yêu thực kia.

Cầm yêu châu vào tay, Kiều Thụy nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, vui mừng mà thu vào nhẫn không gian của mình.

"Đi thôi." 

Hai người Liễu Thiên Kỳ trở về, tám người tiếp tục đi về phía trước.

Tại Bích Thủy Sơn.

Vương An Dương nhìn trượng phu ngồi trên ghế như suy tư gì, nhẹ nhàng đi qua. "Đang lo lắng cho bọn nhỏ sao?"

Nghe vậy, Liễu Hà quay đầu tới nhìn về phía người bên cạnh. Liễu Hà kéo người đến trên đùi mình, để đối phương ngồi trong lòng ngực mình.

"Thiên Kỳ, Thiên Ý và Tiểu Thụy đã đi được nửa năm rồi, cũng không biết bọn nó ở bí cảnh thế nào, có gặp phải cái gì nguy hiểm hay không?" Nghĩ đến ba đứa nhỏ, Liễu Hà không khỏi có chút lo lắng.

"Đừng lo lắng, bọn nó có người bảo vệ, sẽ không có gì đâu. Huống hồ, chỉ là 50 năm mà thôi, rất nhanh bọn nó sẽ trở về mà." Nhìn trượng phu của mình, Vương An Dương cẩn thận mà an ủi.

"Ừm, ta biết, ta biết người của nhạc phụ đều rất lợi hại, có năm người đó bảo vệ sẽ không sao. Chỉ là Thiên Kỳ cùng Tiểu Thụy bằng mọi cách đi tới Cẩm Châu cùng chúng ta một nhà đoàn tụ, Thiên Ý năm nay mới 23, lại là lần đầu tiên rời đi khỏi chúng ta, trong lòng ta đây……" Nhìn ái nhân, Liễu Hà muốn nói lại thôi, dẫu biết rõ hài tử sẽ không sao, chỉ là làm phụ thân vẫn là không yên lòng.

"Ta hiểu, ngươi là không bỏ xuống được bọn nó. Nhưng con trẻ lớn rồi, luôn là muốn đi ra ngoài xông pha một lần. Chúng ta không có khả năng bắt bọn nhỏ cả đời đều làm bạn bên người chúng ta."

Nghe vậy, Liễu Hà hơi hơi gật đầu, bất đắc dĩ mà cười. "Đúng vậy, bọn nhỏ lớn rồi, luôn là phải có gia đình của mình, luôn là phải rời khỏi chúng ta. Nếu nói trên đời này có ai có thể vẫn luôn bồi cạnh ta, đối với ta không rời không bỏ, thì cũng chỉ có An Dương."

"Ừ, ta sẽ vĩnh viễn bên ngươi." Vương An Dương nhẹ nhàng dán đầu lên vai nam nhân, rúc vào trong lồng ngực của Liễu Hà.

Nhìn bạn lữ trong lòng, Liễu Hà nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc của y. "An Dương, có thể gặp được ngươi thật tốt."

"Phải không?" Vương An Dương ngước mắt, cười nhìn hướng về phía đối phương.

"Ngươi là ân mà trời cao ban cho ta, nếu không gặp được ngươi, có lẽ, đời này ta cũng chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại." Ngẫm lại những ngày trước khi gặp được An Dương, nghĩ lại những ngày cùng An Dương ở bên nhau hạnh phúc này, Liễu Hà có khi thậm chí cũng không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng nếu chính mình không gặp được người này, vậy nhân sinh của hắn sẽ thảm đạm như thế nào, cô độc như thế nào.

"Kỳ thật, ta cũng vẫn luôn rất cảm kích Thiên Kỳ, đem ta đưa đến trước mặt ngươi, để ta quen biết một người tình thâm nghĩa trọng như ngươi." Vương An Dương nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt nam nhân.

"Biết ta vì sao đặt tên cho hai đứa nhỏ là Thiên Tứ và Thiên Ý không?" Liễu Hà nhìn ái nhân, ôn nhu hỏi.

Nghe vậy, Vương An Dương nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi đối phương. "Vì sao?"

"Bởi vì, gặp được ngươi là ý trời, mà ngươi chính là trân bảo quý giá nhất trời cao ban cho ta."

Nghe thấy giải thích này, Vương An Dương cười, ngọt ngào mà cười. "Nếu hai nhi tử của ngươi nghe được giải thích này, bọn nó chỉ sợ sẽ thương tâm đó." Hai tiểu tử vẫn luôn cảm thấy tên của bọn nó ngụ ý là chính mình sủng ái vô tận của hai vị phụ thân, nếu để bọn nó biết cái ngọn nguồn này, chỉ sợ bọn nó sẽ thất vọng lắm cho coi.

Nghe được lời này, Liễu Hà cười nhẹ. "Ngươi quan trọng hơn bọn nó, ngươi là đại bảo bối, bọn nó là tiểu bảo bối."

"Hôm nay làm sao vậy, sao nói mấy câu buồn nôn như vậy?" Vương An Dương bất đắc dĩ mà nhìn đối phương, cười hỏi.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy, mấy năm nay vì ta, vì hai đứa nhỏ, quá vất vả cho ngươi, cũng quá ủy khuất ngươi rồi. Ta đau lòng." Liễu Hà ôm Vương An Dương bả vai, Liễu Hà nhẹ giọng nói.

Mấy năm nay, vì hai đứa nhỏ, Vương An Dương chậm trễ rất nhiều thời gian tu luyện, thực lực đến nay còn dừng lại ở Kim Đan sơ kỳ. Vì chính mình, An Dương vài lần đều ầm ĩ với nhạc phụ không thôi. Có thể nói, vì cái nhà này, An Dương đã trả giá rất nhiều rất nhiều.

Nghe vậy, Vương An Dương nhẹ nhàng hôn hôn môi Liễu Hà. "Có lời này của ngươi là ta thấy đủ lắm rồi."

"Chờ đến Thiên Kỳ, Thiên Ý và Tiểu Thụy trở về, chờ đến khi Thiên Tứ thăng cấp Kim Đan rồi, chúng ta liền cùng nhau bế quan trải qua cuộc sống hai người, để ba tiểu tử tự mình đi trải nghiệm, không để ý tới bọn nó nữa."

"Hì hì hì, được đó, đây chính là ngươi nói đó! Đừng đến lúc đó, Thiên Ý lôi kéo ống tay áo ngươi làm nũng một cái, ngươi liền thay đổi chủ ý nha." Vương An Dương nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, mỉm cười nói.

"Sẽ không." Nhìn ái nhân, Liễu Hà nghiêm túc mà bảo đảm.

Hết chương 284.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro