Chương 273-274
【 chương 273】 Một nhà đoàn tụ
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Nghe được Vương Tấn hỏi chuyện dịch dung, Liễu Thiên Kỳ cười.
"Ta dùng cũng không phải Dịch Dung đan, mà là Dịch Dung phù hiệu quả dài. Loại phù này có thể duy trì dung mạo ba tháng không đổi. Bởi vì ta vào lúc vẽ bùa có tích vào một giọt máu của nhân ngư, cho nên sau khi dịch dung, trên người sẽ tự nhiên mà lây dính đến mùi của nhân ngư. Cũng bởi vậy nên không dễ dàng bị người khác nhìn thấu."
Trước đó ở vương cung Hỏa Lang thành, Ngũ vương tử phi vài lần lại đây mua linh phù, Liễu Thiên Kỳ đều không thu một khối linh thạch nào, chỉ cần vài giọt máu của đối phương, chính là để dùng vẽ loại Dịch Dung phù hiệu quả dài này.
"A a, cha ngươi nói ngươi rất có thiên phú ở phương diện phù văn, xem ra thật ra không phải giả." Không thể tưởng tượng được đối phương thế nhưng là dựa vào linh phù dịch dung. Điểm này thật ra làm Vương Tấn rất tán thưởng.
Nói thật, dù là người lên đến cấp bảy Luyện Hư như hắn, nếu muốn dịch dung cũng sẽ trước hết nghĩ đến Dịch Dung đan, mà không phải Dịch Dung phù.
"Vậy bạn lữ này của ngươi cũng không phải Hỏa Lang tộc?" Vương Tấn nhìn về phía Kiều Thụy.
"Đúng vậy. Ta không phải Hỏa Lang tộc, ta cũng là Nhân tộc." Kiều Thụy gật đầu, vội vàng thừa nhận.
"Được rồi, trước cứ để Thiên Ý ở chỗ ngươi một đêm đi. Ngày mai, ta bảo cha ngươi và An Dương lại đây đón nó về." Nhìn nhìn tiểu gia hỏa không chịu về, Vương Tấn đáp ứng thỉnh cầu của Liễu Thiên Kỳ.
"Dạ được, đa tạ tiền bối." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, vội vàng nói tạ.
"Thiên Ý, thành thành thật thật nghe lời, chớ chọc phiền toái, đừng chạy lung tung khắp nơi đó. Ngày mai ta bảo mẫu phụ và phụ thân ngươi tới đón ngươi, biết không?" Nhìn đứa bé, Vương Tấn nghiêm túc dặn dò.
"Dạ, con biết rồi ngoại công." Vương Thiên Ý ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Ừ." Vương Tấn lên tiếng, thân mình nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
"Ý, ngoại công đi rồi ạ?" Bé con không thể tin tưởng mà chớp chớp mắt, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bên cạnh.
"Ừ, đệ được tự do rồi." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cười ôm bé lên.
"Hì hì, Đại ca ca, huynh tốt quá!" Vương Thiên Ý ôm lấy cổ Liễu Thiên Kỳ, cười làm nũng.
Nhìn Vương Thiên Ý trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nhấp nhấp môi, tay không tự giác mà sờ về phía bụng mình.
Rõ ràng đều là song nhi mà… Hơn nữa, y và Thiên Kỳ còn thành hôn sớm hơn cả phụ thân và An thúc, nhưng tại sao An thúc đã sinh hai đứa nhỏ, chính y thì chưa sinh được đứa nào kia chứ?
Nghĩ vậy, Kiều Thụy cảm thấy có chút buồn bực. Chẳng lẽ chính y là cái loại song nhi không thể sinh con sao? Chẳng lẽ y không thể sinh con cho Thiên Kỳ sao? Kiều Thụy suy nghĩ miên man, không tự giác mà siết chặt nắm tay.
"Làm sao vậy, đệ ghen à?" Nhìn ái nhân sắc mặt không tốt lắm, Liễu Thiên Kỳ duỗi tay kéo đối phương một chút, lại không nắm được tay đối phương, mà là bắt được một bàn tay gắt gao nắm chặt.
"Nói bừa cái gì?" Kiều Thụy sửng sốt một chút, tức giận nhi mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái. Xong rồi y mới buông lỏng nắm tay ra.
Một đứa bé ba tuổi, lại là em ruột của Thiên Kỳ, sao y có thể ăn giấm được kia chứ?
"Đại ca ca, huynh tên Liễu Thiên Kỳ sao?" Vương Thiên Ý mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nghiêm túc hỏi.
"Đúng vậy, ta tên Liễu Thiên Kỳ." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, trả lời khẳng định mười phần.
"Phụ thân nói, Đại ca ta tên là Liễu Thiên Kỳ. Vậy huynh vừa rồi nói với ngoại công, huynh tên Liễu Thiên Kỳ, là Đại ca ta. Lời này là là gạt ngoại công hay là nói thật vậy?" Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, tiểu gia hỏa lại hỏi.
Nghe vậy, Kiều Thụy không khỏi ngẩn người. "Tiểu gia hỏa, tâm nhãn của ngươi thật đúng là nhiều nha."
"Ha ha ha, nếu ta không phải Đại ca của đệ, ngoại công sẽ yên Tam đệm đệ giao cho ta sao?" Nhìn tiểu gia hỏa hỏi vô cùng nghiêm túc, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi lại đối phương.
"Cái này không chắc nha, mẫu phụ nói ngoại công là lão hồ đồ. Ai biết ngoại công có hồ đồ hay không đâu?" Nhìn bé nói theo lý thường như vậy, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy buồn cười, đều thấy vui vẻ.
"Ha ha ha, thằng nhóc con này." thấy Tam đệ thông minh như thế, Kiều Thụy cười xoa xoa đầu của bé.
"Tam đệ, ta nói cho đệ nghe, người biết ta là Đại ca chỉ có người một nhà chúng ta thôi. Cho nên sẽ không có người nào giả mạo Đại ca đệ được." Biết Liễu Thiên Kỳ là con trai cả của Liễu Hà cũng chỉ có người một nhà Vương Tấn. Cho nên, khi hắn nói ra chính mình là Liễu Thiên Kỳ, là Đại ca của nhóc con, Vương Tấn mới không tỏ vẻ hoài nghi.
"Vậy huynh biết vẽ Yên Hoa phù không? Phụ thân nói Yên Hoa phù là Đại ca tự nghĩ ra, dưới bầu trời này chỉ có phụ thân và Đại ca, hai người biết vẽ thôi. Nếu huynh biết vẽ, vậy huynh mới là Đại ca. Nếu không, vậy huynh chính là đang gạt ta." Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, đứa bé nhắc tới Yên Hoa phù.
"Ha ha ha, được, vậy Đại ca vẽ cho đệ một lá Yên Hoa phù." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đặt bé xuống đất, lấy bàn của mình ra, ngồi xuống bắt đầu vẽ phù.
Vương Thiên Ý đứng cạnh Liễu Thiên Kỳ, bé nghiêm túc mà nhìn, chờ đợi đối phương vẽ phù.
Vẽ một lá Yên Hoa phù cấp ba đối với Liễu Thiên Kỳ mà nói cũng không phải việc khó gì, nên rất nhanh đã hoàn thành.
"Cho đệ." Liễu Thiên Kỳ mỉm cười, đem phù đưa cho tiểu gia hỏa.
Vương Thiên Ý nhận lấy, lăn qua lộn lại nhìn nhìn. "Ta không biết phù cấp ba, huynh kích hoạt cho ta xem đi."
"Được." Nhìn thằng nhỏ tinh quái này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà tiếp nhận linh phù, kích hoạt lên.
"Vèo……" Một viên hỏa cầu bay lên chân trời, ngay sau đó tạc vỡ ra, hóa thành một đóa hoa mẫu đơn màu hồng phấn.
"Oa, thật xinh đẹp, đẹp như Yên Hoa phù của cha vậy!" Nhìn thấy đóa hoa lộng lẫy nơi chân trời, Vương Thiên Ý kinh hô ra tiếng
Một lát sau, đóa hoa lộng lẫy biến mất, một loạt chữ vàng xuất hiện ở chân trời.
"Nguyện Tam đệ Thiên Ý cả đời trôi chảy, bình an vui vẻ." Vương Thiên Ý đọc chữ trên cao, không khỏi chớp chớp mắt.
"Thế nào? Hiện tại đệ còn cảm thấy Đại ca này là giả sao?" Liếc tiểu gia hỏa, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
"Không phải giả, là thật. Đại ca!" Vương Thiên Ý giang đôi tay ra, để Liễu Thiên Kỳ ôm lấy bé.
Liễu Thiên Kỳ khom người ôm nhóc con lên. "Thằng nhóc lanh lợi này!"
"Hì hì, Đại ca lợi hại nhất!" Ôm cổ Liễu Thiên Kỳ, Vương Thiên Ý hôn một cái chóc lên mặt Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ hơi hơi sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía ái nhân đứng bên cạnh. "Tiểu Thụy, Tam đệ đùa giỡn ta này."
Nhìn Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt ủy khuất, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt. "Tam đệ mới bao lớn chứ, huynh nói bừa cái gì đó?"
"Đệ không ăn dấm là được." Liễu Thiên Kỳ nhéo nhéo ngón tay Kiều Thụy, cười nói.
Nghe vậy, Kiều Thụy tức giận nhi trừng mắt nhìn đối phương một cái. "Tam đệ, để Thụy ca ôm một cái đi, được không?"
Nhìn Kiều Thụy mở ra hai tay muốn ôm mình, Vương Thiên Ý khẽ gật đầu. "Dạ được."
Nhìn thấy Kiều Thụy muốn ôm, Liễu Thiên Kỳ liền giao bé cho Kiều Thụy.
Vương Thiên Ý nhìn chằm chằm mặt Kiều Thụy, nghiêm túc nói. "Thụy ca, huynh thật xinh đẹp quá. Khó trách Đại ca sẽ cưới huynh làm lão bà."
"Ha ha ha, vậy đệ có muốn hôn ta một cái luôn không?" Nhìn bé con mềm như bông trong lồng ngực, Kiều Thụy vừa lòng chờ mong hỏi.
"Không được, huynh là lão bà của Đại ca. Ta không thể đùa giỡn huynh."
"Phụt……" Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp cười phun.
"Ta……" Nghe thấy lời này, Kiều Thụy buồn bực mà nhăn cái mũi. Nghĩ thầm: thằng nhóc chết tiệt này thế mà phân biệt đối xử quá. Rõ ràng vừa rồi dây nước miếng đầy mặt Thiên Kỳ, lúc này y chủ động muốn thơm, bé cũng không chịu thơm y.
Nửa canh giờ sau.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đang ôm Vương Thiên Ý chơi trong sân, chợt nhìn thấy Vương Tấn đi mà quay lại, hơn nữa còn có Liễu Hà, Vương An Dương và một vị tu sĩ thiếu niên cùng nhau chạy đến bên này.
"Này……" Liễu Hà đi vào trong viện, nhìn một tu sĩ Yêu tộc tóc đỏ, một tóc xanh lam, hắn hơi hơi chinh lăng. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết ai mới là nhi tử của mình.
Vừa rồi nhạc phụ đại nhân trở về, vừa mới nói một nửa, hắn liền thấy được Thiên Kỳ phóng Yên Hoa phù, bèn mang theo một nhà trực tiếp đuổi lại đây.
Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy phụ thân đã 48 năm không gặp, hắn ngẩn người, không tự giác mà đỏ hốc mắt. Hắn khom người, đặt Tam đệ xuống đất.
"Phụ thân, mẫu phụ, nhị ca!" Thằng bé thấy người tới thì cười ha hả, chạy tới trước mặt mẫu phụ của mình.
"Thiên Ý." Vương An Dương nhẹ gọi một tiếng, khom người bế tiểu nhi tử của mình lên.
Liễu Thiên Kỳ ngơ ngẩn mà nhìn phụ thân mình, rồi khom người trực tiếp quỳ xuống. "Phụ thân, hài nhi bất hiếu."
"Phụ thân, An thúc, khiến hai người lo lắng cho con và Thiên Kỳ rồi." Kiều Thụy nói, cũng quỳ xuống theo.
"Kỳ Nhi." Liễu Hà mở miệng gọi một tiếng, hắn cũng đỏ hốc mắt, vội vàng tiến lên, nâng dậy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
"Thiên Kỳ, Tiểu Thụy, mấy năm nay các ngươi sống có khỏe không?" Nhìn hai người, Vương An Dương kích động hỏi.
"Dạ, làm An thúc nhọc lòng rồi. Chúng ta đều rất tốt." Kiều Thụy gật đầu nói hết thảy đều tốt.
"Phụ thân." Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng, kích động mà ôm lấy Liễu Hà, giọng nói ẩn ẩn có chút nghẹn ngào.
"Đứa nhỏ ngoan, bình an là tốt, bình an là tốt rồi." Liễu Hà vỗ vỗ sống lưng nhi tử, cười nói.
Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, nhìn về phía Liễu Thiên Tứ đứng phía sau Liễu Hà, hắn kích hoạt cảm ứng huyết mạch.
Cảm giác được máu trong thân thể sôi lên, cảm giác được loại lôi kéo đến từ huyết thống này, Liễu Thiên Tứ chợt thấy kích động và hưng phấn dị thường. "Đại ca!"
"Nhị đệ." Liễu Thiên Kỳ cười nhìn đối phương, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai y.
"Nóng quá." Vương Thiên Ý nhăn cái mũi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
"Thiên Ý, đây là sức mạnh huyết mạch. Con và Đại ca là huynh đệ ruột thịt, cho nên con có thể cảm giác được sức mạnh huyết mạch của Đại ca." Nhìn nhi tử, Vương An Dương nghiêm túc mà giải thích.
"Dạ." Vương Thiên Ý gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
"Thiên Kỳ, Tiểu Thụy, đây là ngoại công của các con, tông chủ Bích Thủy Tông - Vương Tấn." Mang theo nhi tử, Liễu Thiên Kỳ trịnh trọng giới thiệu Vương Tấn cho hai người.
"Bái kiến ngoại công." Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cúi đầu, trịnh trọng hành lễ.
"Ừm." Liếc nhìn hai người một cái, Vương Tấn nhàn nhạt lên tiếng.
"Nhạc phụ đại nhân, Thiên Kỳ là nhi tử của ta, ta muốn nó và Tiểu Thụy ở một chỗ cùng chúng ta. Ngài xem…" Nhìn Vương Tấn, Liễu Hà nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi muốn cho bọn nó ở trên Bích Thủy Sơn ư?" Vương Tấn nhướng mày, bất mãn mà nhìn về phía Liễu Hà.
"Người một nhà tất nhiên là muốn ở cùng một chỗ rồi." Vương An Dương nói theo lý thường.
Nghe vậy, Vương Tấn buồn bực mà nhướng mắt. "Được rồi, vậy cùng nhau trở về đi! Dù sao phòng ở đủ nhiều, cũng không thiếu chỗ cho hai người nữa."
"Đa tạ nhạc phụ đại nhân."
"Đa tạ ngoại công."
Sau khi gặp nhau, người một nhà liền vô cùng vui vẻ mà về đến Bích Thủy Sơn, Vương An Dương tự mình chọn lựa cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy một tiểu viện yên tĩnh, bảo hạ nhân quét dọn sạch sẽ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền chính thức ở tại Bích Thủy Sơn.
Hết chương 273.
---------------------------------------------
【 chương 274】 Nhận được mặt nạ
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Vài ngày sau, người một nhà cùng nhau ăn cơm chiều.
"Thiên Kỳ và Tiểu Thụy kết oán với Mộng gia của Luyện Khí thành, không tiện bại lộ thân phận. Hơn nữa, cũng không thể luôn mãi dựa vào Dịch Dung phù qua ngày được. Không bằng ông đem mặt nạ của ông cho bọn họ một người một cái đi?" Nhìn phụ thân của mình, Vương An Dương không khách khí nói.
Nghe vậy, Vương Tấn trừng mắt lên. "Mặt nạ của ta là chuẩn bị cho đồ đệ của ta mà. Bọn nó lại không phải đồ đệ của ta, sao phải cho bọn nó chứ?"
"Còn không phải là hai cái mặt nạ thôi à? Cần phải keo kiệt như vậy sao?" Thấy Vương Tấn không muốn, Vương An Dương buồn bực mà nhướng mắt.
"Này không phải là keo kiệt, mà là quy tắc. Đồ đệ của ta đều là chọn lựa kỹ càng mà ra, mặt nạ không chỉ là mặt nạ, càng là tượng trưng cho thân phận và địa vị. Mang theo mặt nạ đi ra ngoài, đại biểu chính là Vương Tấn ta." Nhìn nhi tử, Vương Tấn nghiêm khắc mà nói.
"Thiên Kỳ và Tiểu Thụy đều là Kim Đan đại viên mãn, Thiên Kỳ là Phù Văn Sư cấp bốn, Tiểu Thụy là võ tu thực lực cường hãn. Bọn họ so với năm đệ tử Kim Đan kia của ông cũng không thua kém chút nào. Chẳng lẽ, ông còn sợ bọn họ làm mất mặt ông hay gì?" Nhìn phụ thân, Vương An Dương tức giận mà nói.
"Ê, thằng nhóc chết tiệt, bây giờ ngươi đang cầu xin ta đúng không? Có ai cầu xin người khác như ngươi không?" Trừng mắt nhìn nhi tử, vẻ mặt của Vương Tấn vẫn không được vui.
Nhìn tư thế giương cung bạt kiếm của hai phụ tử, Liễu Thiên Kỳ sờ sờ cái mũi. Tâm nói: Hai cha con này vừa thấy mặt đã cãi nhau, thật đúng là làm người ta không có biện pháp mà. Cũng không biết phụ thân mấy năm nay vượt qua hai người này đấu võ mồm như thế nào nữa. Nhưng chuyện này trong nguyên tác cũng từng nhắc qua, Vương An Dương có nỗi hận sâu đậm đối với phụ thân Vương Tấn, nên quan hệ của hai phụ tử vẫn luôn vô cùng không hòa hợp.
"Nếu ông không đáp ứng, sau này cũng đừng hòng chạy đến bên nhà bọn ta cọ cơm, về viện của ông đi!" Nhìn phụ thân, Vương An Dương không chút khách khí mà uy hiếp.
"Ta……" Bị nhi tử nói thành cọ cơm, Vương Tấn buồn bực không thôi.
"An thúc, ngoại công là tông chủ của một tông, ngài ấy cũng có khó xử riêng. Ta và Tiểu Thụy cũng không quan trọng, chỉ cần ở trong viện của mình tu luyện cho tốt, không rời khỏi Bích Thủy Sơn thì tốt rồi.", Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng khuyên bảo.
"Hừ, không rời khỏi Bích Thủy Sơn, nói nhẹ nhàng ghê. Ngươi có biết hay không, cái đầu của Liễu Thiên Kỳ ngươi, Luyện Khí thành bên kia đang treo giải thưởng một ngàn vạn linh thạch kia kìa? Phỏng chừng, đời này ngươi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng rời khỏi đây. Bằng không, đi ra ngoài là bị người ta phanh thây rồi." Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Vương Tấn không khách khí mà nói.
"Một ngàn vạn linh thạch? Vậy thật đúng là danh tác." Nghe thấy con số này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày.
"Con thì sao? Không có con sao?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang hỏi.
"Có, bạn lữ Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy, treo giải thưởng 500 vạn linh thạch. Chết sống bất luận." Nhìn Kiều Thụy, Vương Tấn tức giận mà nói.
"Tại sao Thiên Kỳ một ngàn vạn, con mới 500 vạn vậy? Hai chúng con cùng nhau giết người mà." Đối với giá trị con người thấp hơn ái nhân, Kiều Thụy có chút buồn bực nho nhỏ.
Nghe vậy, Vương Tấn nhịn không được giật giật khóe miệng. "Thằng nhóc chết tiệt, ngươi còn ngại 500 vạn quá ít, có phải hay không?"
"Không, không có..." Nhìn bộ dáng Vương Tấn thổi râu trừng mắt, Kiều Thụy vội vàng lắc đầu.
"Hai thằng nhóc chết tiệt, ta cảnh cáo các ngươi, ở Bích Thủy Tông ta phải an an phận phận nép mình vào. Đừng gây chuyện xấu nữa, nếu các ngươi còn dám gây hoạ cho ta, ta liền trực tiếp đưa hai người các ngươi đến Luyện Khí thành đổi linh thạch đó!" Trừng mắt hai người, Vương Tấn nghiêm túc mà cảnh cáo
"Dạ, ngoại công." Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hai người liên tục gật đầu.
"Ngoại công, Đại ca và Thụy ca hiện tại bị Luyện Khí thành treo giải thưởng rồi, thật sự rất nguy hiểm, ngài đưa mặt nạ của ngài cho hai huynh ấy đi mà!" Liễu Thiên Tứ lôi kéo ống tay áo Vương Tấn, nhẹ giọng khẩn cầu.
"Đúng vậy ngoại công, con không muốn Đại ca và Thụy ca có nguy hiểm. Không muốn bọn họ bị người ta bắt nạt, bị người cầm đi đổi linh thạch đâu!" Vương Thiên Ý ngồi trong lồng ngực Vương Tấn, nhẹ giọng cầu xin.
Nhìn hai đứa nhỏ, Vương Tấn khẽ thở dài một tiếng. Mỗi lần đều như vậy, thằng nhóc chết tiệt vừa nói cái gì, hai đứa nhỏ này liền tới đây nhõng nhẽo mềm cứng cầu xin hắn, làm hắn mềm lòng, không nỡ nào cự tuyệt.
"Ngoại công à, ngoại công ơi, cầu xin người đó, được không ạ?" Vương Thiên Ý ôm lấy cổ Vương Tấn, một cái hôn to bự ướt nhẹp trực tiếp bị ịn lên mặt Vương Tấn.
"Thằng nhóc lanh này!" Bị cháu trai hôn như vậy, Vương Tấn cong khóe miệng lên đầy vui vẻ.
"Hì hì, ngoại công tốt nhất, thương Thiên Ý nhất luôn, đúng không nè?" Vương Thiên Ý chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nghiêm túc hỏi.
"Phải, là con tri kỷ nhất, con biết dỗ ngoại công vui nhất. Ngoại công đương nhiên thương con nhất rồi."
"Vậy ngoại công giúp Đại ca được không ạ?" Vương Thiên Ý sờ sờ theo râu của Vương Tấn, thanh thúy hỏi.
"Được, con nói gì cũng được hết." Xoa xoa đầu nhỏ của bé, Vương Tấn bất đắc dĩ mà nói.
Thằng bé thứ ba này sau khi được sinh ra đã bị nhi tử trực tiếp ném cho hắn, bảo chính hắn tự nuôi tự mang người thừa kế, tự chăm cháu ngoại. Thật ra Vương Tấn biết, nhi tử làm như vậy chính là đang trừng phạt hắn, để hắn tự mình nếm thử gian khổ khi một mình nuôi lớn một đứa trẻ, làm hắn cảm thụ một chút cực khổ và tra tấn mà mẫu phụ An Dương năm đó phải chịu.
Nhoáng cái ba năm đã trôi qua, cũng chỉ là một cục tròn tròn nho nhỏ đã biến thành một tiểu tri kỷ biết thương người biết dỗ dành người. Có thể nói, mỗi một ngày Vương Thiên Ý trưởng thành đều là trải qua khắc cốt ghi tâm của Vương Tấn đời này. Mà đứa nhỏ này cũng là hắn một tay phân một tay nước tiểu chăm đến lớn, nên đối với Tiểu Tam này, Vương Tấn tấn yêu thương càng sâu đậm hơn cả Liễu Thiên Tứ. Đó là yêu thương chân thật đến tận xương tủy.
"Hì hì, con biết mà, ngoại công thương con nhất!" Nói rồi, Vương Thiên Ý lại xoạch một ngụm trên mặt Vương Tấn.
"Ha ha ha, con đó!" Xoa đầu nhỏ của bé, Vương Tấn lộ ra vẻ mặt tươi cười đầy nuông chiều.
Nhìn Tam đệ và Vương Tấn ở chung với nhau tự nhiên như thế, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng. Tuy nói An thúc vào thời niên thiếu không có nhận được tình thương của cha từ trên người Vương Tấn, nhưng hiện tại, Vương Tấn lại đem phần yêu thương này nhân lên gấp mười lần, gấp trăm lần mà bồi thường cho hai đệ đệ. Có lẽ cũng là vì cảm thấy có lỗi đi.
Nhìn hai ông cháu ngồi cùng nhau vừa nói vừa cười, tâm tình Vương An Dương rất phức tạp. Năm đó, y bắt Vương Tấn chăm Thiên Ý vốn dĩ cũng là vì giận dỗi. Chỉ là không nghĩ tới, Vương Tấn thật sự đúng là tay phân tay nước tiểu chăm lớn đứa nhỏ. Có thể là từ nhỏ được ngoại công chăm lớn, nên Thiên Ý thân thiết ngoại công hơn Thiên Tứ, mà Vương Tấn cũng càng yêu thương Thiên Ý. Có thể nói, chỉ cần là thứ Thiên Ý muốn có, chuyện Thiên Ý muốn làm, Vương Tấn trước nay đều sẽ không nói một chữ không nào.
Nhìn thấy Vương Tấn vô điều kiện sủng ái Thiên Ý như vậy, lòng Vương An Dương thường xuyên sẽ cảm thấy ê ẩm, nhức nhối. Có đôi khi y cũng có chút ghen ghét tiểu nhi tử. Bởi vì trong thời thơ ấu của y, y vẫn luôn không có được tình thương của cha. Chỉ là hiện tại, Vương Tấn lại đem phần yêu thương này, đều cho Thiên Ý.
"Cầm đi, mỗi người một cái." Vương Tấn lấy ra hai chiếc mặt nạ, giao cho Liễu Thiên Kỳ.
"Đa tạ ngoại công.", Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vội vàng nói tạ.
"Đây là pháp khí phòng hộ cấp sáu, lúc gặp phải nguy hiểm thì trực tiếp kích hoạt, có thể tại hình thành một vòng phòng hộ bên ngoài cơ thể. Nếu không phải Luyện Hư lão tổ, vậy không ai có thể đánh vỡ được vòng phòng hộ này."
"Dạ, chúng con rõ rồi." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
"Ngươi và Kiều Thụy thực lực đều không yếu. Thiên Ý còn nhỏ, trong tông môn, các ngươi phải chăm sóc hắn nó nhiều hơn. Đối ngoại thì các ngươi lấy thân phận đệ tử của ta xuất hiện là được. Không cần bại lộ tên họ thật của mình, miễn cho bị người ta bắt được đi làm thịt đổi linh thạch." Nhìn hai người, Vương Tấn nghiêm túc mà báo cho.
"Dạ, chúng con minh bạch. Đa tạ ngoại công." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, liên tục nói lời cảm tạ.
"Mang mặt nạ đệ tử của ta rồi, đi Tàng Thư Các, Trọng Lực Thất, phòng tu luyện trong tông môn đều miễn phí. Hai ngươi tư chất không tệ, phải nắm chắc cơ hội vào đấy!"
"Dạ, ngoại công yên tâm. Chúng con biết rồi.", Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ sẽ chăm chỉ tu luyện.
Vài ngày sau.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới vừa từ trong phòng đi ra, chợt nghe được sân kế bên truyền đến một tiếng vang lớn.
Nhìn thoáng qua lẫn nhau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vội vàng bay vào trong viện Liễu Thiên Tứ kế bên.
"Nhị đệ, đệ làm sao vậy?" Nhìn thấy Liễu Thiên Tứ đứng trong viện đầy mặt đầy người đen thui, Liễu Thiên Kỳ kinh hô ra tiếng.
"Nhị đệ, không sao chứ?" Kiều Thụy thấy Liễu Thiên Tứ chật vật cả người, cũng nôn nóng không thôi.
"Ta không sao, chỉ là nổ lò mà thôi, Đại ca Thụy ca không cần lo lắng." Liễu Thiên Tứ lắc đầu, nói không sao cả. Trên người y có trang phục phòng hộ cấp năm, chỉ nổ lò như này căn bản là không làm y bị thương được.
"Nổ lò sao? Nhị đệ là Đan sư hả?" Kiều Thụy cúi đầu, nhìn nhìn đan lô bị nổ đến chia năm xẻ bảy dưới đất, y kinh hô ra tiếng
"Đúng vậy, ta là Đan sư cấp ba, nhưng luyện chế đan dược cấp hai còn có thể, luyện chế đan dược cấp ba lại thường xuyên nổ lò." Nói đến chuyện này, Liễu Thiên Tứ có chút buồn bực.
"Đừng lo lắng, từ từ tới là được rồi." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lá Tịnh Trần phù, giúp đỡ Liễu Thiên Tứ sửa sang lại một chút.
"Hầy, Đại ca có điều không biết, ta là hệ mộc. Kỳ thật, phụ thân và mẫu phụ là muốn ta làm Chủng Thực Sư. Bởi vì tu sĩ hệ mộc tương đối phù hợp linh thảo, nên nếu là làm Chủng Thực Sư đều sẽ có thành tựu rất lớn. Nhưng ta không cam lòng chỉ làm một Chủng Thực Sư trồng linh thảo mà thôi. Mộng tưởng của ta là làm Đan sư, có thể luyện chế đan dược cho người trong nhà sử dụng. Nhưng ta không có ngọn lửa của riêng mình, nên luyện đan luôn thất bại, nổ lò." Nói đến đây, Liễu Thiên Tứ thở dài liên tục.
"Hóa ra là vậy" Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
Nghe nói, tu sĩ song hệ hỏa mộc là thích hợp làm Đan sư nhất. Thuần hệ hỏa và thuần hệ mộc thì hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bẩm sinh không đủ, làm Đan sư rất khó phát triển.
"Ngọn lửa của riêng mình sao? Cái này thật cũng không phải việc khó gì. Giao cho Đại ca đi, Đại ca giúp đệ nghĩ cách." Liễu Thiên Kỳ sờ sờ cằm, nghĩ tới cửa hàng mồi lửa ở Hỏa Lang thành kia.
"Đại ca?" Nghe thấy chuyện này, Liễu Thiên Tứ không thể tưởng tượng mà nhìn về phía ca ca mình.
"Yên tâm, Đại ca nhất định nghĩ cách làm đệ có được ngọn lửa của mình, làm đệ được như ý nguyện trở thành một Đan sư ghê gớm." Liễu Thiên Kỳ cười liếc đệ đệ, nghiêm túc vô cùng mà nói.
"Dạ, cảm ơn Đại ca ." Liễu Thiên Tứ gật đầu, liên tục nói lời cảm tạ.
Hết chương 274.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro