Chương 265-266
【 chương 265】 Tề tụ tại Hỏa Lang thành
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Nhìn bàn tay nắm chặt mình không buông kia, Liễu Hà bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng. "An Dương."
"Đối phương là Hóa Thần trung kỳ, dù ngươi đi thì cũng chưa chắc cứu được Thiên Kỳ và Tiểu Thụy. Không bằng… không bằng để ông ta đi cứu!" Nói rồi, ngón tay Vương An Dương chỉ về phía Vương Tấn đang ngồi trên ghế.
"Ta?" Vương Tấn đang uống trà, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn về phía nhi tử mình.
"Đúng vậy, ngươi là Luyện Hư, ngươi muốn từ trong tay Hóa Thần cứu hai người hẳn là không khó đi?" Lời này, Vương An Dương nói theo lý thường.
"Đó là tất nhiên, đừng nói một Hóa Thần, mười tên Hóa Thần cũng không phải đối thủ của ta. Nhưng… nhưng ta dựa vào cái gì mà phải cứu tiểu tử kia? Đó là nhãi con của Liễu Hà cùng nữ nhân khác sinh ra, lại không phải từ trong bụng ngươi sinh ra, chẳng quan hệ gì với Vương gia chúng ta." Lời này Vương Tấn nói theo lý thường.
Nếu đây là tôn tử bảo bối Thiên Tứ của mình, dù hắn có bồi cái mạng già này cũng sẽ đi cứu. Nhưng Liễu Thiên Kỳ và hắn chính là không có nửa điểm quan hệ huyết thống, tất nhiên là phải nói cách khác rồi.
"Ngoại công, ngài lợi hại như vậy, nếu ngài đi nhất định có thể cứu Đại ca và Đại tẩu ra. Thiên Tứ cầu xin ngài, cầu xin ngài đi cứu Đại ca Đại tẩu đi!" Nghe được Vương An Dương nói, Liễu Thiên Tứ lập tức chạy đến trước mặt Vương Tấn cầu xin.
"Ây da, cháu ngoan, Đại ca kia của con quá gây rắc rối, chúng ta vẫn là đừng động nó thì hơn." Lôi kéo cánh tay Liễu Thiên Tứ, Vương Tấn nhẹ dỗ dành.
"Ngoại công, ngài cứu Đại ca đi! Tuy rằng Đại ca không phải do mẫu phụ sinh, nhưng huynh ấy cũng là con trai của phụ thân, cũng là ca ca ruột của con mà! Ngài cứu huynh ấy đi!." Liễu Thiên Tứ lôi kéo ống tay áo Vương Tấn, nhẹ giọng khẩn cầu.
Liễu Thiên Tứ biết, ngoại công yêu thương mình nhất. Từ trước, mặc kệ là chuyện gì gì, chỉ cần mình cầu xin, ngoại công đều sẽ mềm lòng.
"Chuyện này……" Nhìn ánh mắt khẩn cầu của hài tử, Vương Tấn nhăn nhăn mày.
"Nếu ngươi không đi, ta tự mình đi!" Nhìn Vương Tấn do dự, Vương An Dương lạnh giọng mở miệng.
"Không được!" Liễu Hà cùng Vương Tấn gần như là trăm miệng một lời, đều hô lên hai chữ này.
"An Dương, ngươi không thể đi, quá nguy hiểm." Nhìn ái nhân, Liễu Hà tất nhiên là sẽ không để đối phương đi.
"Đúng vậy, đã bảy tháng, còn nghĩ đến chuyện chạy loạn. Làm bị thương Tam nhi trong bụng thì làm sao bây giờ?" Nhìn nhi tử, Vương Tấn bất mãn mà nói.
"Nếu ngươi không đi cứu người, đương nhiên là ta và A Hà đi, sao ta có thể để A Hà một mình đi mạo hiểm kia chứ?"
"Vậy…. Vậy con đây cũng cùng đi cứu Đại ca!" Liễu Thiên Tứ cũng tỏ vẻ muốn đi cứu người.
"Muốn tạo phản có phải hay không? Ai cũng không được đi!" Vương Tấn đứng dậy, khó chịu mà nhìn về phía nhi tử của mình.
"Vậy ngươi đi, mang hai người bọn họ bình bình an an mang về tới đi!" Nhìn Vương Tấn, Vương An Dương không chút khách khí mà nói.
"Hắc, có người uy hiếp lão tử, sai sử lão tử như ngươi sao?" Vương Tấn trừng mắt, khó chịu chất vấn.
Làm gì vậy? Đây là thành tâm mà uy hiếp ta, có phải hay không?
"Vậy ngươi rốt cuộc là có đi hay là không? Nói thẳng một lời cho thống khoái đi." Nhìn người, Vương An Dương lạnh giọng hỏi.
"Ta……"
"Ngoại công, cứu Đại ca về đây đi! Cầu xin ngài ngoại công!" Liễu Thiên Tứ kéo kéo tay áo Vương Tấn, đáng thương vô cùng mà cầu xin.
Nhìn thoáng qua tôn tử đang cầu xin, lại liếc sang nhi tử đang trừng mắt nhìn mình, Vương Tấn nhướng mắt. "Đi thì đi thôi! Ngươi trừng mắt ta làm gì? Ngươi không thể giống Thiên Tứ, nói chuyện với ta đàng hoàng được sao?"
Nhi tử trở về Cẩm Châu đã 45 năm, chưa từng cùng mình nói qua một câu, cũng không có kêu lên một tiếng phụ thân, chuyện này làm cho Vương Tấn vô cùng buồn bực.
"Mau đi, mạng người quan trọng." Vương An Dương mở miệng thúc giục.
"Ha." Vương Tấn nhướng mắt, rầu rĩ mà đi ra ngoài cửa. Nghĩ thầm: thằng nhóc chết tiệt này, rõ ràng đang cầu xin ta, lại một câu lời nói mềm mỏng cũng không có.
"Nhạc phụ đại nhân, ta cùng ngài đi đi." Nói rồi, Liễu Hà muốn cùng đi.
Nghe vậy, Vương Tấn dừng bước chân. "Ngươi vẫn là ở nhà đi, đi cũng là trói buộc, chẳng giúp được gì. Ở nhà trông An Dương, Đổng Kiều không phải nói thai này có khả năng sinh non sao?"
"Dạ, này……" Nghe được lời này, Liễu Hà lo lắng mà nhìn về phía ái nhân.
"Yên tâm, ta sẽ mang hai đứa con vợ trước kia của ngươi về. Ngươi ở nhà trông kĩ An Dương là được." Vương Tấn nhàn nhạt quét nhìn Liễu Hà một cái, đang muốn rời đi.
"Tay già chân yếu, cẩn thận một chút." Vương An Dương liếc nhìn Vương Tấn một cái, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói.
Nghe vậy, Vương Tấn ngẩn người. Ngay sau đó vui vẻ. "Thằng nhóc chết tiệt." Lại nhìn nhi tử một cái, Vương Tấn tâm tình không tồi mà rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Vương Tấn, Liễu Hà trầm mặc hồi lâu.
"Đừng lo lắng, nếu ông ta đã đáp ứng ta thì nhất định sẽ mang Thiên Kỳ cùng Tiểu Thụy về mà." Vương An Dương nắm tay Liễu Hà, nhẹ giọng an ủi.
"Ừm." Đối với thực lực của nhạc phụ nhà mình, Liễu Hà tất nhiên là yên tâm.
Một tháng sau, tại Hỏa Lang thành.
"Ha ha ha, đây là ngọn gió nào thổi Mộng đạo hữu tới vậy?" Hỏa Lang vương nhìn Mộng thành chủ phong trần mệt mỏi, cùng với hai nhi tử của Mộng thành chủ và hai mươi hộ vệ Nguyên Anh đi vào vương cung, ông vội vàng đứng dậy đón chào.
"Hỏa đạo hữu, lâu quá không gặp." Mộng thành chủ cúi đầu, tiếp đón một tiếng với đối phương.
"Bái kiến Lang Vương bệ hạ." Lão Đại Mộng gia - Mộng Kỳ và lão Tam Mộng gia - Mộng Kha, cùng với hai mươi hộ vệ đứng phía sau vội vàng hành lễ.
"Ha ha ha, hai vị hiền chất, miễn lễ."
"Tạ bệ hạ."
"Tới đây tới đây, Mộng đạo hữu, hai vị hiền chất, mời vào trong." Trên mặt treo nụ cười khéo léo, Hỏa Lang vương mời mọi người vào trong cung điện, lập tức phân phó người đưa lên linh trà và linh quả tiếp đãi.
"Hỏa đạo hữu, mọi người đều là chủ một thành, ta cũng không vòng vo nữa, hôm nay ta tới là vì……"
"Bệ hạ, tông chủ Bích Thủy Tông Vương Tấn cầu kiến." Một hộ vệ Hồng Lang đi vào vương cung bẩm báo.
"Hửm? Vương đạo hữu đến đây? Mau mời." Nghe được Vương Tấn đã đến, Hỏa Lang vương không khỏi nhướng mày. Tâm nói: Tại sao Vương Tấn lại đến vào lúc này?
Không bao lâu, Vương Tấn đi vào trong đại điện.
"Ha ha ha, Hỏa đạo hữu, lâu quá không gặp."
"Vương đạo hữu đại giá quang lâm, thật sự là bồng tất sinh huy*" Hỏa Lang vương đứng dậy rời vương tọa, vội vàng đón chào.
(*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà)
Mộng thành chủ đang ngồi một bên gần vương tọa cũng đứng lên, nhìn về phía Vương Tấn đi vào.
"Ồ, Mộng đạo hữu cũng tới à."
"Vương đạo hữu." Mộng thành chủ tiếp đón một tiếng.
"Bái kiến Vương tông chủ." Nhi tử của Mộng thành chủ và tùy tùng vội vàng hành lễ.
"Miễn lễ miễn lễ, vài thập niên không gặp, thực lực của hai vị hiền chất lại đề cao không ít rồi."
"Vương tông chủ quá khen."
Khách sáo một phen, Hỏa Lang vương về lại vương tọa, mà Mộng thành chủ và Vương Tấn ngồi một trái một phải bên cạnh Hỏa Lang vương.
Vương Tấn nhìn Mộng thành chủ ngồi ở đối diện sắc mặt tối tăm, cùng với phía sau Mộng thành chủ là hai tiểu tử và hộ vệ đứng một bên, hắn không khỏi nhướng mày. Tâm nói: Mộng gia thế trận này thật đúng là không nhỏ nhỉ. May mắn người đến đây là mình, nếu để Liễu Hà tới, phỏng chừng chết như thế nào cũng không biết.
"Ha ha ha, Mộng đạo hữu và Vương đạo hữu đột nhiên giá lâm, không biết là vì chuyện gì?" Nhìn hai người, Hỏa Lang vương cười hỏi.
"Vương đạo hữu, ngươi nói trước đi, chuyện của ta không gấp." Mộng thành chủ vẫy vẫy tay, ý bảo Vương Tấn nói trước. Dù sao chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhi tử của mình là Hóa Thần trung kỳ bị hai Kim Đan giết chết, việc này nói ra cũng rất mất mặt.
"À, ta cũng không chuyện đặc biệt gì. Chỉ là trước kia ở chỗ Hỏa đạo hữu đây uống được vò rượu Nữ Nhi Hồng ngon lắm, thật làm người ta nhớ mãi không quên. Giờ rượu đã uống hết rồi, ta liền da mặt dày tới đây."
"Hóa ra Vương đạo hữu là vì linh tửu mà Nhị nha đầu ủ à, chuyện này dễ thôi, chốc lát ta liền sai người đi đến chỗ Nhị nha đầu lấy hai vò cho Vương đạo hữu." Hỏa Lang vương liên tục gật đầu, tất nhiên là sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Vương Tấn.
"Ha ha ha, nếu là như vậy, đa tạ Hỏa đạo hữu."
"Hầy, giao tình nhiều năm, hai vò rượu tính cái gì." Hỏa Lang vương vẫy vẫy tay, không cho là đúng mà nói.
Nghe được Vương Tấn là tới muốn rượu, Mộng thành chủ nhịn không được trợn trắng mắt. Tâm nói, tửu quỷ chết tiệt này, chỉ biết uống rượu!
"Đúng rồi Mộng đạo hữu, ngươi tới Hỏa Lang thành làm gì? Không phải là vì cái kia cái gì, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi?" Vương Tấn quay đầu, nhìn về phía Mộng thành chủ đối diện.
Tâm sự bị nói trúng, sắc mặt Mộng thành chủ lập tức càng khó nhìn hơn. "Vương đạo hữu, chuyện này……"
"Ta nghe nói, có hai tiểu tử Kim Đan từ Vân Châu chạy tới, giết một cháu gái, ba cháu trai của Mộng đạo hữu. Thật là quá phận, quá càn rỡ! Mộng đạo hữu, nếu ngươi đến tính sổ với hai tên nhóc kia, tính luôn phần của ta, ta cùng ngươi cùng đi bắt người. Ta muốn nhìn xem, tiểu tử Kim Đan này là ba đầu sáu tay hay gì, sao cả tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể diệt sát?"
Nhìn Vương Tấn lòng đầy căm phẫn, Mộng thành chủ nhịn không được nhướng mắt. Tâm nói: Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm mà. Xem ra, chuyện Mộng gia, phỏng chừng các đại thành Cẩm Châu không ai không biết.
"Hửm? Mộng đạo hữu là vì kia hai người mà đến?" Nhìn Mộng thành chủ, Hỏa Lang vương hồ nghi hỏi.
"Không sai, lão phu đúng là vì hai tên tiểu súc sinh kia mà đến." Nói đến đây, Mộng thành chủ hung hăng cắn cắn hàm răng.
"Ha ha ha, chỉ là hai tên Kim Đan, còn có thể lật được trời ư? Chút việc nhỏ này, để hai hiền chất tới xử lý thì tốt rồi, Mộng đạo hữu ngươi cần gì phải tự mình đi một chuyến kia chứ?" Vương Tấn không cho là đúng mà nói. Nghĩ thầm: nếu ba phụ tử Mộng gia cùng nhau động thủ, muốn cứu hai tên nhóc kia về thật sự là không dễ dàng rồi.
"Vương tông chủ có điều không biết, hai tiểu tử Kim Đan kia chẳng những giết vài vị chất nhi, hơn nữa, ngay cả Tứ đệ của bọn ta cũng bất hạnh ngã xuống trong tay đối phương, cho nên lúc này phụ thân mới tự mình tiến đến treo cổ hai người nọ." Nói đến đây, Mộng Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
"A? Liền, cả Tứ chất nhi cũng đã ngã xuống?" Vương Tấn trừng mắt, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Mộng thành chủ. Tâm nói: hai đứa con vợ trước này của nhà Liễu Hà có khi nào quá có bản lĩnh rồi không? Thế mà… cả Tứ nhi tử của Mộng lão quỷ cũng bị chúng giết?
"Phải. Trước đó, ta bảo lão Tứ mang theo Vô Ảnh và Vô Ngần tới treo cổ hai tiểu súc sinh kia. Nhưng không nghĩ tới, hồn bia của lão Tứ và Vô Ảnh, Vô Ngần đều đã tan nát." Nói đến chuyện này, Mộng thành chủ khẽ thở dài một tiếng.
"Đúng vậy, đến nay, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã giết 37 người Luyện Khí thành chúng ta. 30 hộ vệ Kim Đan, Tứ đệ, năm vị cháu trai và một vị cháu nữ cũng đều ngã xuống trong tay hai tiểu súc sinh kia rồi!" Lão Tam Mộng Kha cũng nghiến răng nghiến lợi.
"Buồn cười, sao lại có hai tiểu súc sinh càn rỡ như vậy! Hỏa đạo hữu, người này ở đâu? Chúng ta cùng đi diệt sát bọn chúng, báo thù cho Mộng gia Tứ chất nhi và các vị tiểu tôn tử." Nhìn Hỏa Lang vương, Vương Tấn đúng lý hợp tình hỏi.
Hết chương 265.
----------------------------------------------
【 chương 266】 Lạc Hoa trấn
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Nghe được Vương Tấn hỏi chuyện này, Mộng thành chủ lập tức cũng nhìn về phía Hỏa Lang vương. Lần này, lão tự mình tiến đến chính là vì treo cổ hai tiểu tử kia, thay nhi tử và tôn tử báo thù. Cho nên, lão đến Hỏa Lang thành mới có thể trực tiếp tìm đến Lang Vương.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Hỏa Lang vương không khỏi nhíu mày lại. "Chuyện này nói ra thì rất dài. Lúc trước, Liễu Thiên Kỳ và bạn lữ hắn Kiều Thụy là cùng Tiểu Thất nhà ta đến Hỏa Lang thành. Lần đầu gặp gỡ, ta thấy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ đã có tu vi Kim Đan đại viên mãn, cảm thấy hai đứa nhỏ cũng không tệ lắm, hơn nữa hai người ở nửa đường còn cứu giúp Tiểu Thất Nhi nhà ta, ta bèn giữ người lại ở trong vương cung."
"Nói như vậy, bọn họ hiện tại đang ở trong vương cung?" Nhìn Hỏa Lang vương, Mộng thành chủ hỏi.
"Hầy, đó là chuyện một năm trước rồi. Lúc này đã sớm chạy mất." Nói đến đây, Hỏa Lang vương thở dài một tiếng.
"Chạy? Chạy bao lâu rồi?" Nghe thấy vậy, khóe mắt Mộng thành chủ muốn nứt ra.
"Đã chạy được hai tháng, giết Mộng Thiên nhà ngươi xong bỏ chạy. Lúc ấy, ta bảo lão Đại mang người đuổi theo, cũng chưa thể đuổi kịp." Lang Vương cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Hắc, hai tên tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt mà." Vương Tấn híp híp mắt. Chạy sao? Hai thằng nhóc này không ngốc chút nào!
"Hỏa đạo hữu, chúng thật sự không ở vương cung của ngươi sao?" Nhìn Hỏa Lang vương, Mộng thành chủ không xác định mà hỏi lại.
"Đương nhiên, loại chuyện này sao ta có thể lừa gạt Mộng đạo hữu kia chứ?" Lời này, Hỏa Lang vương nói theo lý thường.
"Cái đó cũng chưa chắc, người ta là ân nhân cứu mạng nhi tử ngươi kia mà." Mộng thành chủ liếc đối phương một cái, lành lạnh mà nói
"Ây da, ta nói chứ Mộng đạo hữu nói vậy thật oan uổng cho ta. Một năm trước, lúc Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi vào Hỏa Lang thành, ta cũng không biết bọn chúng ở Song Thạch thành bên kia giết cháu gái ngài Mộng Vô Ngân. Mộng đạo hữu ngài cháu gái Mộng Vô Ngân. Mà nửa năm trước, lúc ba tôn tử của ngài dẫn người tìm lại đây, ta mới biết được hóa ra hay tên tiểu súc sinh này phát rồ như thế, thích giết chóc thành tánh. Lúc ấy, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy quyết đấu với ba tôn tử của ngài ở Hồng Hà sơn ngoài thành, ta cảm thấy này dù sao cũng là việc riêng của Luyện Khí thành các ngươi, Hỏa Lang thành cũng không tiện nhúng tay, hơn nữa, Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy bất quá là hai Kim Đan, ba tôn tử của Mộng đạo hữu ngài đều là Nguyên Anh, muốn giết bọn nó tất nhiên là không cần tốn nhiều sức. Chỉ là không nghĩ tới, kết quả thế nhưng là ba tôn tử của Mộng đạo hữu ngài ngã xuống, hầy……" Nói đến đây, Hỏa Lang vương khẽ thở dài một tiếng.
"Nếu Hỏa đạo hữu có tâm hỗ trợ, nửa năm trước, vì sao không bắt lấy hai người này?" Nhìn Hỏa Lang vương, Mộng thành chủ bất mãn chất vấn.
Nghe vậy, Hỏa Lang vương cười khổ. "Mộng đạo hữu có điều không biết. Kỳ thật, sớm vào nửa năm trước Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy giết ba vị thiếu gia Mộng gia, Hỏa Lang thành bên này liền bắt đầu truy nã hai người này. Có điều hai người này quỷ kế đa đoan, lại am hiểu dịch dung. Ta bảo lão Tứ và lão Ngũ lùng bắt toàn thành cũng không thể tìm được. Thẳng đến hai tháng trước, Mộng Thiên chất nhi đi vào Hỏa Lang thành, giao chiến với Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy ở thạch lâm, lúc này ta mới biết được, hóa ra hai người này cũng không rời khỏi Hỏa Lang thành, mà vẫn luôn tiềm tàng trong thành. Sau khi biết chuyện này, ta bảo lão Đại dẫn người đi trợ giúp Mộng Thiên hiền chất bắt hai người này, nhưng Mộng Thiên hiền chất nói đây là việc riêng của Mộng gia, không hy vọng Hỏa Lang thành nhúng tay. Ta tưởng Mộng Thiên hiền chất là Hóa Thần, muốn chém giết hai tên tiểu súc sinh tất nhiên cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, nên cũng không có nhúng tay vào, chỉ là không nghĩ tới sau đó……" Hỏa Lang vương lại thở dài một tiếng.
"Hầy, chờ lão Đại nhà ta mang theo người đuổi tới thạch lâm, Mộng Thiên chất nhi đã ngã xuống. Mà hai tiểu súc sinh kia cũng đã trốn đi vô tung vô ảnh rồi."
"Hai tiểu súc sinh này thật đúng là giảo hoạt." Vương Tấn cau mày, vẻ mặt buồn bực mà nói. Tâm nói: Chạy thật đúng là nhanh đây, bằng không, chờ đến Mộng gia chủ tới, hai tên nhóc chỉ sợ cũng muốn chết ở nơi này mất.
"Đúng vậy, thật là giảo hoạt, thế nhưng trốn đi dưới mí mắt ta, thật là buồn cười!" Nói đến chuyện này, Hỏa Lang vương cũng mang vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ.
Nhìn nhìn Hỏa Lang vương, Mộng thành chủ âm trầm cả khuôn mặt, không nói gì. Đối với một phen lý do thoái thác của Hỏa Lang thành, Mộng thành chủ tất nhiên là bán tín bán nghi. Cho nên, Mộng thành chủ liền lấy danh nghĩa bạn bè cũ gặp nhau cùng nhau phẩm rượu ở lại, ngầm bảo hai nhi tử và thủ hạ tìm tung tích Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy trong Hỏa Lang thành.
Mộng thành chủ ở Hỏa Lang thành lăn lộn hơn một tháng, Hỏa Lang vương đối với chuyện này tuy là trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng không ngăn cản đối phương.
Cho nên, Mộng thành chủ ở Hỏa Lang thành tìm người tìm rất thông thuận, không bị ngăn cản, có điều lăn lộn một tháng trời lại cũng không thể tìm được người nào. Cuối cùng, Mộng thành chủ chỉ có thể mang theo nhi tử, bất lực trở về.
Mà Vương Tấn nhìn thấy người Mộng gia đi rồi, cũng cáo từ Hỏa Lang vương, nói phải đi về Bích Thủy Tông.
"Ha ha ha, nếu Vương đạo hữu đã tới, sao không ở lâu thêm mấy ngày, hà tất đi vội vã chứ?"
"Đã quấy rầy Hỏa đạo hữu nơi này nhiều ngày, ta cũng không ở lại thêm nữa." Vương Tấn vẫy vẫy tay, đáp lời.
"Được rồi, nếu Vương đạo hữu phải đi, ta đây tiễn ngươi."
"Không cần, không cần, Hỏa đạo hữu dừng bước đi."
"Vương đạo hữu, lần sau tới cần phải mang theo tôn tử của ngươi cùng nhau lại đây nha." Vương Tấn từ khi có được tôn tử này, chính là coi như bảo bối, đi đến nơi nào tham gia yến hội đều sẽ mang theo, lần này đối phương không mang theo tôn tử, Hỏa Lang vương ngược lại là cảm thấy rất kỳ quái.
"Ha ha ha, nhất định, nhất định, lần sau ta nhất định mang theo Thiên Tứ cùng nhau lại đây." Vương Tấn liên tục gật đầu, nói như thế.
"Nói đến cũng là trùng hợp, người giết con cháu Mộng đạo hữu tên là Liễu Thiên Kỳ, mà cháu của Vương đạo hữu ngài tên là Liễu Thiên Tứ, tên thật đúng là rất giống nha."
Nghe vậy, Vương Tấn sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha. "Hỏa đạo hữu, ngươi cũng thật biết nói giỡn, An Dương nhà ta năm nay mới 66 tuổi, chẳng lẽ còn có thể sinh ra một nhi tử 70 tuổi hay sao?"
"Ha ha ha, Vương đạo hữu nói phải. Ở Cẩm Châu này, người trùng tên trùng họ cũng không ít, huống chi là kém một chữ nữa chứ."
"Đúng vậy đúng vậy. Hỏa đạo hữu dừng bước đi, ta xin cáo từ." Đón ý nói hùa theo đối phương, Vương Tấn ở trong lòng trợn trắng mắt. Tâm nói: Hỏa Lang Vương thật cáo già, tám phần là đoán được một ít rồi.
Tiễn đi Vương Tấn, Hỏa Liệt nhìn về phía phụ thân của mình. "Phụ vương cảm thấy Liễu Thiên Kỳ và Vương Tấn có quan hệ?"
"Nếu ta nhớ không lầm, Liễu Thiên Kỳ kia từng nói với Thất đệ con, nói hắn có một ngoại công Luyện Hư, hơn nữa là bạn tốt tri giao của ta." Nói đến chuyện này, Hỏa Lang vương hơi hơi híp híp mắt.
"Phụ vương là nói, Vương Tấn chính là ngoại công của Liễu Thiên Kỳ ư? Này không quá khả năng đi? Liễu Thiên Kỳ năm nay 70 tuổi, chính là lớn hơn Vương An Dương 4 tuổi mà?" Đại vương tử Hỏa Liệt nhíu mày, cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.
"Tất nhiên không có khả năng là Vương An Dương sinh ra. Nhưng ngươi đừng quên, Vương An Dương cùng bạn lữ Liễu Hà đều là từ Vân Châu trở về. Liễu Hà gia cũng ở Vân Châu, trong nhà có huynh đệ tỷ muội gì không, có hay cháu trai cháu gái gì không, những chuyện đó không ai biết cả."
"Ý của phụ vương là, Liễu Thiên Kỳ rất có khả năng có quan hệ với trượng phu của Vương An Dương, Liễu Hà kia?
"Vô cùng có khả năng."
Nghe được phụ thân nói như vậy, Đại vương tử khẽ gật đầu, tỏ vẻ nhận đồng.
Tại Lạc Hoa trấn.
Thời gian hai tháng rất nhanh trôi qua, Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy liền dịch dung đi tới Lạc Hoa trấn.
Tìm một khách điếm vào ở, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền ở trong thị trấn hỏi thăm tình huống của Bích Thủy Tông bên kia.
Vài ngày sau, hai người bèn thương lượng trong khách điếm.
"Bích Thủy Tông phải ba năm sau mới có thể tuyển nhận đệ tử, nếu chúng ta muốn lấy danh nghĩa đệ tử mới tiến vào Bích Thủy Tông, chỉ sợ phải chờ ba năm nữa." Nói đến cái này, Kiều Thụy vẻ mặt buồn bực.
"Ba năm, thật sự là thời gian không ngắn." Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
"Vậy, nếu không chúng ta trộm lẻn vào Bích Thủy Tông, đi tìm phụ thân và An thúc bọn họ đi?" Kiều Thụy xoay chuyển tròng mắt, đề nghị nửa đêm lẻn vào Bích Thủy Tông.
"Nghĩ cái gì đó? Bích Thủy Tông có ba vạn đệ tử, còn có Luyện Hư lão tổ như Vương Tấn tọa trấn, đệ muốn trộm lẻn vào, làm sao có khả năng?" Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không tán đồng. Hắn không muốn còn chưa kịp nhìn thấy mặt phụ thân, đã bị những người khác coi như thích khách mà giết mất.
"Vậy… vậy làm sao bây giờ?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy bất đắc dĩ hỏi.
"Chờ đi, chờ đến ba năm sau, lấy thân phận đệ tử tiến vào Bích Thủy Tông." Tuy nói có chút không tình nguyện, nhưng Liễu Thiên Kỳ cũng biết rằng ngoại trừ như vậy, chỉ sợ cũng không có phương pháp nào khác.
"Nhưng có điều cứ như vậy, lại phải đợi ba năm…" Kiều Thụy bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
"Phụ thân và An thúc bọn họ sống rất tốt, Nhị đệ cũng rất tốt, ba năm cũng không lâu lắm." Sau khi đi vào Lạc Hoa trấn, Liễu Thiên Kỳ ngoại trừ hỏi thăm chuyện Bích Thủy Tông, cũng thuận tiện hỏi thăm một chút chuyện một nhà Liễu Hà, biết bọn họ đều sống rất tốt, Liễu Thiên Kỳ cũng rất yên tâm.
"Vậy chúng ta vẫn luôn chờ ở đây, chờ ba năm sao?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy lại hỏi.
"Không, ta tính toán thuê một phòng tu luyện, chúng ta có thể cùng nhau tu luyện. Trên người chúng ta có linh thạch linh bảo, dùng ba năm này để củng cố thực lực, hẳn là thích hợp nhất."
Giết nhiều người Mộng gia như vậy, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tìm được không ít linh thạch trong nhẫn không gian bọn chúng, hơn nữa, trước đó Tiểu Thụy vẫn luôn mua sắm linh bảo, cho nên hiện tại trên người bọn họ, linh thạch và linh bảo đều rất nhiều, rất thích hợp bế quan.
"Vậy cũng tốt. Nếu là bế quan, thời gian cũng có thể trôi nhanh hơn một chút." Kiều Thụy gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Không có biện pháp nào, nếu muốn tiến vào Bích Thủy Tông thì cũng chỉ có thể chờ đến khi người ta tuyển nhận đệ tử thôi.
Một tháng sau, Bích Thủy Tông.
"Cái gì? Người chạy mất rồi?" Nghe được phụ thân nói, Vương An Dương không thể tin tưởng hỏi.
"Ừ, giết người xong chạy rồi. Mộng thành chủ và hai nhi tử của lão đều vồ hụt rồi. Mà nay đã rời Hỏa Lang thành ba tháng, cũng không biết chạy đi nơi đâu." Vương Tấn gật đầu, trả lời như thế.
"Này… này phải làm sao cho phải?" Nghe được nhạc phụ đại nhân nói, Liễu Hà liên tục nhíu mày. Không biết hai đứa nhỏ đi đâu? Vậy phải tìm kiểu gì?
"Trước đó, ta vốn là tính toán hỏi ra tung tích hai tiểu tể tử, sau đó đi theo Mộng lão đầu và Hỏa Lang vương, bảo thủ hạ chế tạo hỗn loạn, thả người chạy đi. Không nghĩ tới hai đứa nhóc này thật ra khá khôn khéo, đã sớm chuồn mất. Nhưng phu phu các ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã phái tâm phúc đi tìm người, hơn nữa, hướng đi của Mộng gia bên kia ta cũng phái người nhìn rồi. Chỉ cần có tin tức, ta sẽ đi mang người về ngay."
"Như thế, đa tạ nhạc phụ đại nhân."
"Vậy ngươi lưu ý nhiều một chút đi." Nhìn phụ thân, Vương An Dương bất đắc dĩ mà nói.
"Được rồi, chuyện này giao cho ta đi, ngươi cũng đừng nhọc lòng. Thanh thản ổn định dưỡng thai cho tốt, đừng mệt tiểu Tam." Nói đến đây, ánh mắt Vương Tấn dừng lại trên cái bụng to của nhi tử.
Trước đó Liễu Hà đã đáp ứng rồi, tiểu Tam sinh ra sẽ cùng họ với An Dương, đó là họ Vương. Cho nên, đối với tôn tử này, Vương Tấn cực kỳ chờ mong.
Vương An Dương liếc mắt nhìn Vương Tấn một cái, nâng tay lên thật cẩn thận mà sờ sờ bụng mình. Nghĩ thầm: lão già đáng chết này, tám phần lại nghĩ đến bắt con trai mình họ Vương đây mà.
Hết chương 266.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro