Chương 261-262
【 chương 261】 Bắt lấy Mộng Vô Ảnh
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Lúc Liễu Thiên Kỳ cùng hộ vệ kia đi xuống tầng một, hắn phát hiện, ba vị Mộng gia kia đã không còn trong đại sảnh tầng một nữa. Giờ phút này, trong đại sảnh có hai hộ vệ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
"Mã Lục, ngươi đi đâu vậy?" Nhìn thấy hộ vệ Mã Lục dẫn Liễu Thiên Kỳ, hai hộ vệ khác tò mò hỏi.
"A, tên gia hỏa không tiền đồ này ăn thịt yêu thú, nói muốn đi vệ sinh, ta dẫn hắn đi một chút."
"Hừ, gia hỏa này thật ra biết hưởng thụ, chúng ta đều là gặm Tích Cốc đan, kết quả người ta đi một chuyến Hỏa Lang thành còn ăn cả thịt yêu thú." Nói đến cái này, một hộ vệ mang vẻ mặt hâm mộ.
"Đúng vậy." Một hộ vệ khác gật đầu, cũng rất là hâm mộ.
"Hừ, đúng là không tiền đồ!" Mã Lục liếc xéo Liễu Thiên Kỳ một cái. "Đi thôi!"
"Ừm." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đi theo Mã Lục cùng nhau đi ra khỏi cửa lớn tầng một.
Ra cửa, Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy còn có hai hộ vệ thủ trước cửa. Nghĩ thầm: hai hộ vệ này và hai hộ vệ nghỉ ngơi hẳn là thay phiên nhau bảo vệ chỗ này.
Cùng này hai hộ vệ hàn huyên vài câu, Mã Lục liền đưa Liễu Thiên Kỳ đến một bên rừng cây.
"Được rồi, ở nơi này đi. Nhanh lên!" Nhìn nhìn nơi này cách Hắc Thiết tháp khoảng 500 mét, sẽ không thối đến bên kia, Mã Lục dừng bước chân.
"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tung ra một lá Kết Giới phù. Theo sau một chưởng của hắn liền công kích về phía Mã Lục.
"Ngươi?" Bị Liễu Thiên Kỳ đánh lén, Mã Lục kinh hãi.
Không cho đối phương thời gian và cơ hội tránh thoát, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp tung linh phù, vứt pháp khí, giải quyết hộ vệ tên là Mã Lục này.
"Tiểu Thụy, đệ ra đi." Liễu Thiên Kỳ lấy Vạn Dương Tán ra, bảo Kiều Thụy ra ngoài.
"Dạ." Kiều Thụy lên tiếng, bay ra khỏi Vạn Dương Tán.
"Tiểu Thụy, dịch dung thành bộ dáng người này, thực lực áp chế ở Kim Đan hậu kỳ đi."
"Dạ, ta biết." Kiều Thụy gật đầu, nhìn nhìn dung mạo người dưới đất, lập tức lấy ra Dịch Dung phù dịch dung thành bộ dáng của đối phương.
Liễu Thiên Kỳ thu hồi thi thể, mở kết giới ra, cùng Kiều Thụy một trước một sau quay về Hắc Thiết tháp.
"Quay lại rồi sao Mã Lục." Thấy hai người trở về, hộ vệ đang canh giữ chào hỏi Kiều Thụy.
"Đúng vậy, đã quay lại." Kiều Thụy gật đầu, nhìn thoáng qua Liễu Thiên Kỳ đi theo phía sau.
Liễu Thiên Kỳ tung ra linh phù, trực tiếp thiết lập kết giới. Kiều Thụy thấy Liễu Thiên Kỳ động thủ, y bèn nhào tới hộ vệ đang nói chuyện với mình, một chưởng chụp chết hộ vệ không hề phòng bị.
Theo sau, Liễu Thiên Kỳ cũng giải quyết một hộ vệ khác. Hai người thu thi thể rồi mới mở kết giới ra, mở cửa đi vào Hắc Thiết tháp.
Đi vào tầng một, Liễu Thiên Kỳ đóng kĩ cửa phòng, trực tiếp làm đúng công đoạn, trước tiên dùng Kết Giới phù phong tỏa toàn bộ không gian, sau đó lại trực tiếp giải quyết hai hộ vệ đang nghỉ ngơi ở tầng một.
Sau khi giải quyết xong, Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy trực tiếp lên tầng hai.
"Đã trở lại hả, Lục ca." Nhìn thấy Kiều Thụy trở về, thủ vệ Tam Tử chào hỏi y.
"Ừm, về rồi." Kiều Thụy gật đầu, đi tới bên người Tam Tử, Liễu Thiên Kỳ phía sau trực tiếp sử dụng Kết Giới phù. Kiều Thụy một chưởng liền trực tiếp giải quyết Tam Tử toàn bộ không hề phòng bị.
Giải quyết xong, Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy đều vào phòng Mộng Phỉ.
"Tiểu Thụy, đệ lên tầng năm, đi tìm Mộng Vô Ảnh. Đệ nói thế này thế này với hắn……"
"Ừm, ta hiểu." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, xoay người rời đi lên tầng năm.
"Cốc cốc cốc"
Nghe được tiếng gõ ngoài cửa, Mộng Vô Ảnh ngồi trên giường tu luyện mở hai mắt. Thân ảnh gã nhoáng lên đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
"Nhị thiếu gia!" Nhìn thấy Mộng Vô Ảnh, Kiều Thụy nôn nóng mà gọi một tiếng.
"Chuyện gì?" Thấy người đến là Mã Lục, Mộng Vô Ảnh biết, đối phương hẳn là có việc tìm mình.
"Nhị thiếu gia, ngài lên tầng hai nhìn xem đi. Ngũ thiếu gia… hắn bảo Tam Tử mang Âu Dương Hiểu Thiên kia xuống tầng một. Hắn… hắn muốn chơi chơi Mộng Phỉ kia." Nói đến đây, vẻ mặt Kiều Thụy đầy bất đắc dĩ.
"Cái gì?" Nghe được lời này, Mộng Vô Ảnh cả kinh.
"Nhị thiếu gia, Mộng Phỉ kia là có bạn lữ. Vạn nhất nàng không chịu, tự bạo, vậy chúng ta cũng vô pháp ăn nói với Tứ gia rồi không phải sao? Ngài mau đi khuyên nhủ Ngũ thiếu gia đi! Nữ nhân trên đời này ở đâu mà chẳng có, phải không? Ngài nói đi?"
"Lão Ngũ này, thật đúng là kỳ cục!" Mộng Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng, cất bước liền đi ra ngoài.
Kiều Thụy đi theo Mộng Vô Ảnh, dẫn người tới tầng hai, vào trong phòng Mộng Phỉ.
Thời điểm Mộng Vô Ảnh đẩy cửa xông vào bỗng nhìn thấy, Liễu Thiên Kỳ dịch dung thành Mộng Vô Ngần đang đứng ở mép giường, cởi quần áo của Mộng Phỉ giả kia, mà Mộng Phỉ giả kia thì đang hôn mê.
"Lão Ngũ, ngươi đừng hồ nháo! Nữ nhân này còn phải dùng để đối phó Liễu Thiên Kỳ!" Mộng Vô Ảnh đi nhanh qua, kép lại cổ tay Liễu Thiên Kỳ một phen.
"Nhị ca? Nếu không thì ngươi tới trước đi. Cùng nhau chơi?" Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười tà mị.
"Nói lời thô tục gì vậy, người này không thể động vào!"
"Chơi chơi thôi mà, cũng đâu có chết người." Liễu Thiên Kỳ nhún vai, không sao cả mà nói.
"Lão Ngũ, nữ nhân Luyện Khí thành xinh đẹp hơn nàng ta rất nhiều, ngươi trở về lại chơi không được sao?" Mộng Vô Ảnh trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ, buồn bực mà khuyên bảo.
"Nhưng nơi này chỉ có một mình nàng ta thôi."
"Vậy cũng không được, trở về phòng đi, bằng không ta nói với Tứ thúc!" Nhìn Mộng Vô Ngần, Mộng Vô Ảnh lạnh giọng uy hiếp.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ nhíu nhíu mày, kéo lại cánh tay Mộng Vô Ảnh một phen, trực tiếp lấy đi nhẫn không gian của đối phương.
"Lão Ngũ, ngươi lấy nhẫn không gian của ta làm gì?" Nhìn đệ đệ, Mộng Vô Ảnh mang vẻ mặt buồn bực.
"Nhị ca, ngươi đáp ứng ta không nói cho phụ thân, ta trả nhẫn cho ngươi ngay."
Nghe vậy, Mộng Vô Ảnh bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng. "Được, ta đáp ứng. Trả lại ta." Mộng Vô Ảnh duỗi tay đòi lại nhẫn.
"Được." Liễu Thiên Kỳ nói một tiếng được. Kiều Thụy đứng ngoài cửa nhận được ám hiệu của Liễu Thiên Kỳ, trực tiếp lấy ra một kiện pháp khí cấp sáu —— Tuyết Thiết Kim Lung.
"A……" Mộng Vô Ảnh kinh hô một tiếng, trực tiếp bị thu vào lồng sắt.
"Đi!" Thu hồi con rối trên giường, Liễu Thiên Kỳ kéo lại tay Kiều Thụy, trực tiếp sử dụng Truyền Tống phù rời khỏi Hắc Thiết tháp.
Tại tầng sáu Hắc Thiết tháp.
Mộng Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, đột nhiên, ông ta cảm giác được bên trong Hắc Thiết tháp có một luồng dao động linh lực.
Mộng Thiên chậm rãi mở mắt, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. "Dao động linh lực cấp sáu? Chẳng lẽ là tu sĩ Hóa Thần?"
Nghĩ như thế, Mộng Thiên lập tức đứng dậy, thân ảnh nhoáng lên, Mộng Thiên đi xuống tầng năm. Đi đến ngoài cửa phòng Mộng Vô Ảnh, Mộng Thiên đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng không có người.
"Vô Ảnh, Vô Ảnh!" Kêu gọi hai tiếng, cũng không được đến đáp lại.
Mũi chân Mộng Thiên chuyển hướng, đi tới ngoài cửa phòng nhi tử của mình là Mộng Vô Ngần. Ông đẩy đẩy cửa, lại phát hiện cửa phòng đẩy không nhúc nhích.
Mộng Thiên nhăn mày, thân hình nhoáng lên, đi xuống tầng hai. Giờ phút này toàn bộ tầng thứ hai cũng không một bóng người, hơn nữa, phòng giam giữ con tin mở rộng cửa, trong phòng cũng không một bóng người.
Thân ảnh nhoáng lên, Mộng Thiên đi xuống tầng một, trong đại sảnh tầng một không có hộ vệ, đồng dạng đi ra ngoài Hắc Thiết tháp, ngoài cửa cũng không có lấy một hộ vệ nào.
"Sao lại thế này?" Nhìn thấy toàn bộ Hắc Thiết tháp cũng chỉ còn lại một mình mình, Mộng Thiên không khỏi có chút buồn bực, ông xoay người về lại tầng năm.
Đi tới ngoài cửa phòng nhi tử, Mộng Thiên lại đẩy đẩy cửa phòng, vẫn là đẩy không được. Trường hợp bình thường khi cửa phòng mở không ra thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là chủ nhân sử dụng Kết Giới phù, phong ấn không gian của mình, để tu luyện hoặc là luyện khí. Nhưng bởi vì giờ phút này trong tháp một người cũng không có, nên Mộng Thiên cũng mặc kệ nhi tử là đang tu luyện hay đang luyện khí, ông trực tiếp tung một chưởng bổ ra kết giới của đối phương, xông vào phòng nhi tử.
"A!"
Trong phòng là một luồng dao động linh lực, một thanh pháp đao màu bạc vốn đã thành hình, trồi lên khỏi lò luyện khí đã bị linh lực xâm nhập, trực tiếp hóa thành một mớ chất lỏng, rơi xuống lò luyện khí.
"Phụ thân…." Nhìn một mớ đen tuyền trong lò luyện khí, sắc mặt Mộng Vô Ngần xanh mét, buồn bực mà nhìn về phía phụ thân đột nhiên xông vào phòng mình.
"Vô Ngần, con không sao chứ?" Nhìn nhi tử, Mộng Thiên lo lắng hỏi.
"Con không sao, nhưng Vô Ảnh Đao của con bị phụ thân làm hỏng mất rồi." Nói đến cái này, Mộng Vô Ngần mang vẻ mặt buồn bực.
"Vừa rồi con có nhìn thấy có tu sĩ Hóa Thần tiến vào Hắc Thiết tháp của chúng ta không?" Nhìn chằm chằm nhi tử, Mộng Thiên lại hỏi.
"Tu sĩ Hóa Thần? Không thấy ạ, con vẫn luôn luyện khí." Mộng Vô Ngần lắc đầu, nói không thấy được.
"Vậy Nhị ca của con đâu? Con có nhìn thấy không?"
"Nhị ca? Hắn không phải ở trong phòng tu luyện sao?" Nghe phụ thân hỏi đến Nhị ca, Mộng Vô Ngần vẻ mặt hoang mang.
"Không, trong phòng nó không có ai. Cả tòa tháp ngoại trừ hai phụ tử chúng ta ra, không còn những người khác." Mộng Thiên lắc đầu nói.
"Không có ai? Phụ thân là nói, Nhị ca, những hộ vệ kia, còn có hai vợ chồng Mộng Phỉ đều không ở trong tháp?" Nhìn phụ thân, Mộng Vô Ngần không thể tin tưởng hỏi.
"Đúng. Ta vừa rồi đang tu luyện thì cảm giác được một luồng linh lực cấp sáu dao động, ta liền đi xuống xem xét. Ta phát hiện tất cả mọi người mất tích, mà cửa phòng con lại mở không ra. Ta lo lắng con gặp nguy hiểm, cho nên mới xông vào phòng của con." Mộng Thiên gật đầu, nghiêm túc mà nói một lần.
"Sao có thể? Tại sao lại như vậy?" Mộng Vô Ngần khiếp sợ mà nhìn phụ thân, có chút không thể tin tưởng.
"Ta cũng không biết." Mộng Thiên lắc đầu, nói không biết.
"Chẳng lẽ là Liễu Thiên Kỳ bên kia mời tu sĩ Hóa Thần tới trợ trận, cứu đi phu thê Mộng Phỉ, còn bắt Nhị ca đi mất?"
"Có khả năng này." Mộng Thiên gật đầu tán đồng.
"Chỉ là… nếu bọn họ mời đến tu sĩ cấp sáu, tại sao không trực tiếp tìm tới chúng ta, mà phải trộm bắt đi những người đó kia chứ?" Đối với chuyện này, Mộng Vô Ngần cảm thấy không tài nào lý giải.
"Ch này ta cũng cảm thấy rất kỳ quái." Mộng Thiên cũng cảm thấy thực khó hiểu. Nhưng đạo công kích cấp sáu kia ông đã rành mạch cảm giác được. Tuy chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng tuyệt đối sẽ không sai.
"Phụ thân, chúng ta đây phải làm sao bây giờ?"
"Hầy, tiến vào thành trước đi. Mặc kệ nói như thế nào, phải tìm Nhị ca của con về trước đã." Những người khác có thể mặc kệ, nhưng Mộng Vô Ảnh dù sao cũng là cháu trai ruột của Mộng Thiên, Mộng Thiên tất nhiên là không có khả năng bỏ mặc.
"Dạ." Mộng Vô Ngần gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Mộng Vô Ảnh ngu xuẩn kia, cũng không biết là bị đối phương trực tiếp giết chết hay là bị bắt nữa.
Hết chương 261.
-----------------------------------------------
【 chương 262】 Rời Hỏa Lang thành
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Hỏa Lang vương cung.
Về phòng, nhìn ái nhân sắc mặt trắng bệch, Liễu Thiên Kỳ đau lòng không thôi. Hắn vội vàng cấp đút cho ái nhân một viên đan dược bổ dưỡng linh hồn lực.
"Tiểu Thụy, đệ cảm giác thế nào?" Liễu Thiên Kỳ đỡ người lên giường, lấy ra Tụ Linh phù, dán lên người ái nhân từng lá một.
"Không sao, huynh đừng lo lắng." Kiều Thụy cố nhoẻn khóe miệng lên, nói không sao.
"Sao có thể không sao, kia chính là pháp khí loại công kích cấp sáu đó! Làm sao dễ dàng sử dụng như vậy?" Nói đến chuyện này, Liễu Thiên Kỳ có chút tự trách. Nếu thực lực của hắn lại cao hơn một chút, hắn có thể trực tiếp bắt được Mộng Vô Ảnh rồi. Nào còn cần Tiểu Thụy liều mạng như vậy?
Kỳ thật, hai người sớm định ra kế hoạch là hắn hấp dẫn lực chú ý của Mộng Vô Ảnh, lấy đi nhẫn không gian của đối phương, còn Tiểu Thụy dùng pháp khí cấp năm bắt Mộng Vô Ảnh. Nhưng Tiểu Thụy lo lắng Mộng Vô Ảnh thực lực quá cao, pháp khí cấp năm bắt không được đối phương, bèn trực tiếp sử dụng pháp khí cấp sáu.
Pháp khí loại công kích cấp sáu và loại phòng hộ cấp sáu tuyệt đối là hai loại khái niệm. Đừng nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy có thể mặc phòng hộ y cấp sáu, có thể sử dụng Ẩn Thân Châu cấp sáu, nhưng pháp khí loại công kích cũng không phải là dùng lung tung. Pháp khí công kích cấp sáu sử dụng tương đương như công kích của Hóa Thần, dù tu sĩ Nguyên Anh dùng cái này cũng rất cố sức, huống chi là tu sĩ Kim Đan?
"Chỉ là hao tổn một ít linh lực thôi, ta bế quan hai ngày thì không sao rồi." Khuôn mặt trắng bệch nhưng Kiều Thụy vẫn cười nói.
"Ừ." Đau lòng mà hôn hôn đôi môi ái nhân trở nên trắng bệch, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, lại dán càng nhiều Tụ Linh phù cho y.
Kiều Thụy nhàn nhạt mà liếc nhìn đối phương một cái, cười nhắm hai mắt lại, bắt đầu hấp thu hỏa linh lực nồng đậm trong không khí.
Bảy ngày sau.
Nhìn ái nhân chậm rãi mở ra hai mắt, Liễu Thiên Kỳ lập tức buông xuống bút phù văn trong tay, đi đến bên người ái nhân.
"Thế nào?", Liễu Thiên Kỳ nắm tay Kiều Thụy, lo lắng hỏi.
"Không sao rồi, đã khôi phục." Kiều Thụy lắc đầu, nói không sao.
Nhìn thấy ái nhân sắc mặt trở nên hồng hào lên, người cũng tinh thần hơn rất nhiều, lúc này Liễu Thiên Kỳ mới xem như chân chính yên tâm.
"Đệ đó, lần sau không cho dùng pháp khí loại công kích cấp sáu lung tung. Biết không?" Nhìn chằm chằm ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
"Hì hì, biết rồi." Kiều Thụy gật đầu đáp.
"Sau này đệ còn dám dùng lung tung, ta liền thu hồi hết pháp khí cấp sáu của đệ." Nghiêm túc mà nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng mà uy hiếp
"Dạ." Kiều Thụy nhàn nhạt lên tiếng, đem Tuyết Thiết Kim Lung của mình ra.
Nhìn lồng sắt lớn bằng bàn tay trong tay ái nhân, cùng với Mộng Vô Ảnh lớn cỡ một con chuột trong đó, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
"Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, hai tên khốn các ngươi, thả ta ra! Thả ta ra!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy, Mộng Vô Ảnh lớn tiếng mà rít gào.
"Tiểu Thụy, ta thấy hắn hình như yếu hơn trước rất nhiều." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nghi hoặc mà nhìn về phía ái nhân.
"Ừm, Tuyết Thiết Kim Lung có năng lực hấp thu linh lực của tu sĩ. Hắn ở trong lồng sắt thời gian càng dài, linh lực trên người hắn tản ra khắp nơi càng nhanh."
Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. "Ồ? Cái này thật ra không tồi. Vậy hắn mất bao lâu mới có thể biến thành phế nhân?"
"Lại qua tám ngày nửa tháng, linh lực của hắn sẽ bị rút cạn, linh điền khô kiệt, linh mạch đứt gãy, linh căn khô héo, biến thành phế nhân chân chính."
"Tốt lắm.", Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đối với việc này rất là vừa lòng.
"Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, hai tên khốn các ngươi, thả ta ra! Thả ta ra ngoài!" Nghe được hai người nói chuyện, tức khắc mặt Mộng Vô Ảnh không còn giọt máu. Biến thành phế nhân càng không bằng giết gã, sao gã có thể cam tâm làm một phế nhân chứ?
"Ồn quá!" Kiều Thụy nhăn cái mũi, trực tiếp thu lồng sắt vào nhẫn không gian của mình.
"Tiểu Thụy, ta đã nghĩ ra phương pháp đối phó Mộng Thiên và Mộng Vô Ngần rồi."
"Hửm?" Nghe thấy vậy, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt.
"Ha ha ha, tám ngày sau chính là ngày chết của bọn chúng. Đến lúc đó, chúng ta cũng rời khỏi nơi này."
"Được." Kiều Thụy gật đầu, không có ý kiến.
Tám ngày sau……
Ánh sáng chớp động, ngọc bội đưa tin của Mộng Thiên lại sáng lên.
Cúi đầu vừa nhìn, tin tức vẫn là do Mộng Vô Ảnh phát, vẫn chỉ có đơn giản mấy chữ "Tứ thúc, cứu con với!"
"Là Nhị ca sao?" Nhìn thấy phụ thân dừng bước chân, Mộng Vô Ngần hỏi.
"Phải, là Vô Ảnh, vẫn là bảo ta cứu nó." Mộng Thiên gật đầu nói.
"Chỉ bảo chúng ta cứu hắn, cũng không nói mình ở nơi nào? Chúng ta làm sao cứu?" Mộng Vô Ngần buồn bực không thôi.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, ngọc bội đưa tin của phụ thân vẫn luôn sáng lên, chỉ là lặp đi lặp lại chỉ có một câu như vậy, bảo bọn họ cứu rồi lại không nói ở nơi nào, thật là làm người buồn bực.
"Không quan hệ, chỉ cần biết nó còn sống là được. Chúng ta có thể dùng huyết mạch truy tung." Nói rồi, Mộng Thiên rạch một đường ứa máu trên bàn tay mình, lấy ra một giọt máu. Sau đó ông niệm động chú ngữ, giọt máu lơ lửng trước mắt ông liền bay lên.
Đi theo giọt máu kia, hai phụ tử rất nhanh đến ngoài Hỏa Lang thành, trong một mảnh thạch lâm* ở thành nam.
(*Thạch Lâm hay Rừng đá (tiếng Hoa: 石林) là một khu rừng đá tự nhiên. Có thể tìm Thạch Lâm ở Vân Nam để dễ hình dung bối cảnh nha)
Đi theo giọt máu kia, Mộng Thiên cùng Mộng Vô Ngần rất nhanh tìm được Mộng Vô Ảnh một thân chật vật, bị trói ở trên một tảng đá lớn.
"Vô Ảnh, Vô Ảnh……" Mộng Thiên cất bước đi đến bên người cháu trai, vội vàng cởi dây thừng trên người đối phương.
"Nhị ca, nhị ca." Mộng Vô Ngần nhẹ gọi, lay lay cánh tay Mộng Vô Ảnh.
Được phụ tử Mộng Thiên cứu, Mộng Vô Ảnh đang hôn mê chậm rãi mở hai mắt ra.
"Tứ thúc, Ngũ đệ." Nhìn thấy thân nhân, Mộng Vô Ảnh không khỏi đỏ hốc mắt.
"Không sao, không sao đâu." Vỗ vỗ sau lưng cháu trai, Mộng Thiên an ủi nói.
"Tứ thúc, bọn họ nhốt con vào Tuyết Thiết Kim Lung của Bát muội, con… hiện tại con không tài nào sử dụng linh thuật được." Nói đến đây, Mộng Vô Ảnh không khỏi cắn răng.
"Không cần phải sợ, Tứ thúc mang con về Luyện Khí thành. Chúng ta có thể đi Đan thành tìm thành chủ Đan thành trị liệu cho con."
"Dạ." Nghe được Mộng Thiên nói như vậy, Mộng Vô Ảnh liên tục gật đầu.
"Đi thôi." Nói rồi, Mộng Thiên nâng Mộng Vô Ảnh dậy.
Bỗng nhiên, một trận đất rung núi chuyển, dưới đất mạ lên một luồng hàn quang nhàn nhạt.
"Phụ thân!" Cảm giác được không ổn, Mộng Vô Ngần kinh hô ra tiếng.
"Là trận pháp, khó trách bọn họ có thể giết được bọn Vô Hoa, hóa ra là biết trận pháp." Nói đến đây, Mộng Thiên không khỏi híp híp mắt.
"Vậy chúng ta đây làm sao bây giờ?" Nghe thấy vậy, sắc mặt Mộng Vô Ngần lập tức khó coi lên.
"Không cần lo lắng, vi phụ tới phá trận pháp, con đỡ Nhị ca con đi theo phía sau ta."
"Dạ." Mộng Vô Ngần gật đầu, nâng đỡ Mộng Vô Ảnh, gắt gao đi theo sau Mộng Thiên.
Một tháng sau……
"Thiên Kỳ, huynh nói xem ba người bọn chúng có chết trong trận pháp không?" Ở bên ngoài thủ đã được một tháng cũng không thấy một ai ra tới, chuyện này làm cho Kiều Thụy cực kỳ cao hứng.
"Không, trận pháp này tuy rằng lợi hại, nhưng chỉ là một trận pháp cấp năm. Mộng Thiên hẳn là vẫn có thể ra được. Hắn là Hóa Thần trung kỳ, muốn vây khốn hắn cũng không dễ dàng."
Cứ việc, Phong Phá Trận này là trận pháp cấp năm thượng phẩm, uy lực cao hơn Càn Khôn Trận rất nhiều, giết cấp bậc Nguyên Anh như Mộng Vô Ảnh và Mộng Vô Ngần vậy thì dư dả. Nhưng muốn giết chết Mộng Thiên là tu sĩ Hóa Thần, chỉ sợ vẫn không dễ dàng. Mặc dù đối phương chỉ là một Luyện Khí Sư, nhưng thực lực còn bày ở nơi đó, chết trong trận pháp không quá khả thi, có điều muốn ra ngoài cũng không dễ dàng gì.
"Ầm…. Ầm…."
Nhìn trận pháp ầm vang rung động, Kiều Thụy quay sang nhìn về phía ái nhân.
"Hẳn là Mộng Thiên đang dùng pháp khí phá trận."
"Ồ… Vậy huynh cảm thấy hắn có thể phá vỡ trận pháp sao?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy lại hỏi.
"Phá vỡ trận pháp là chuyện sớm muộn thôi, nhưng dù hắn có thể ra ngoài, cũng phải lột mất lớp da." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nhắm mắt lại, cảm giác một chút tình huống trong trận pháp. Hắn nhìn thấy một người đầy máu đang không muốn sống mà ném pháp khí, ở phương đông bạo phá, ý đồ cậy mạnh phá trận.
"Thế nào?" Nhìn thấy ái nhân mở mắt ra, Kiều Thụy vội vàng dò hỏi.
"Trận pháp xuất hiện vết rách, lập tức sắp tan vỡ. Chúng ta đi phía đông, gặp một lần Mộng Thiên này đi."
"Được." Nghe được muốn đi gặp một lần tu sĩ Hóa Thần, Kiều Thụy mang vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
"Dựa theo lời ta nói làm là được, đừng qua loa sơ suất."
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ bay về hướng phía đông trận pháp.
"Ầm ầm ầm……"
Dưới Mộng Thiên kiên trì không ngừng công kích, một đường vết rách trên trận pháp cuối cùng cũng bị đánh nát thành một lỗ thủng. Mộng Thiên tung người lên, ôm theo thi thể Mộng Vô Ảnh và Mộng Vô Ngần trực tiếp từ lỗ thủng bay ra ngoài.
"Ha ha ha, Mộng Thiên tiền bối, kính ngưỡng đại danh." Liễu Thiên Kỳ liếc thấy Mộng Thiên ôm hai cổ thi thể, cả người đều là máu, tóc rơi rụng rốt cuộc rời khỏi trận pháp, hắn và Kiều Thụy liền một trái một phải trực tiếp tiến lên, ngăn cản đường đi của đối phương.
"Liễu Thiên Kỳ!!" Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ cứ như vậy công khai mà xuất hiện trước mặt mình, Mộng Thiên rít gào ra tiếng, trực tiếp thu hai thi thể trong lồng ngực vào nhẫn không gian của mình.
"Liễu Thiên Kỳ, ngươi để mạng lại đi!" Mộng Thiên hét lớn, lấy ra pháp kiếm của mình, bay thẳng lên đâm về phía Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ liên tục lùi lại, vội vàng trốn tránh.
Kiều Thụy ngưng tụ ra một hỏa cầu, đập thẳng đến giữa lưng Mộng Thiên.
Cảm giác được sau lưng có công kích, Mộng Thiên xoay người vung kiếm, một kiếm bổ ra hỏa cầu của đối phương.
Hỏa cầu tan vỡ, lập tức lại có công kích ngập đầu bay thẳng đến Mộng Thiên.
"A……" Mộng Thiên kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bị đốt thành tro bụi.
Nhìn một nhúm tro bụi trên mặt đất, Kiều Thụy không khỏi nhăn nhăn mày. "Đáng tiếc, năm khối ngọc bội Luyện Hư, hiện tại chỉ còn lại bốn khối thôi."
Ngọc bội của Luyện Hư lão tổ chính là thứ tốt đó, trước đó bọn họ giết Mộng Vô Ngân, Mộng Vô Hoa, Mộng Vô Nhai, Mộng Vô Ngu, từ trên người bốn người này được đến bốn khối, lại thêm khối của Mộng Vô Ảnh kia. Nhưng đáng tiếc, lúc này đây vì đối phó Mộng Thiên, đành phải dùng hết một khối.
"Ha ha ha, không sao. Bọn chúng vẫn còn." Liễu Thiên Kỳ cười xoa xoa đầu Kiều Thụy. Hắn nhặt nhẫn không gian dưới đất lên, giao cho ái nhân.
Hết chương 262.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro