Chương 259-260
【 chương 259】 Hiểu biết chân tướng
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Một chưởng này Kiều Thụy sử dụng mười thành lực đạo. Hơn nữa đối phương cảm thấy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã mắc mưu, cũng không hề phòng bị hai người, cho nên một chưởng này là vững chắc đánh vào giữa lưng Vương Hải.
‘‘Phụt……"
Vương Hải phun ra một ngụm máu, thân mình lảo đảo một cái, đi về phía trước hai bước mới khó khăn lắm mới đứng vững lại được.
"Ngươi……" Vương Hải xoay người lại, Kiều Thụy đã đi tới trước mặt gã, nắm tay bùng lên bao vây lấy sức mạnh ngọn lửa liền đập thẳng thẳng đến đầu Vương Hải.
"A……" Vương Hải kinh hô ra tiếng, vội vàng trốn tránh.
"Hây!" Một quyền không đánh trúng, Kiều Thụy ngay sau đó lại ra ba quyền. Chiêu chiêu tàn nhẫn, không cho đối phương bất luận một chút cơ hội thở dốc nào.
"Vương Hải!" Trương Lực kinh hô ra tiếng, định qua hỗ trợ, nhưng Liễu Thiên Kỳ lại ngăn cản đường đi của đối phương. Một quả thủy cầu trực tiếp liền đánh về phía đối phương.
"A!" Trương Lực kinh hô lên, cũng vội vàng dùng linh thuật đánh trả lại.
"Ầm……" Thủy cầu nổ tung, Trương Lực trực tiếp bị mười lá Bạo Tạc phù trong thủy cầu nổ bị thương, xốc bay trên mặt đất.
"Ha!" Liễu Thiên Kỳ thừa cơ mà lên, tung ra ba kiện pháp khí cấp bốn đập vào đối phương.
"Này, này……" Nhìn đến bốn người hai đối hai đánh vào nhau, Âu Dương Hiểu Thiên đứng bên cạnh mang vẻ mặt buồn bực.
"Tiểu tử, ngoan ngoãn đứng yên, bằng không một cái tát của ta là chụp chết ngươi được rồi!" Kim Diễm lớn bằng bàn tay thả người bay qua, dừng trước mặt Âu Dương Hiểu Thiên, thân thể đón gió mà lớn lên, trực tiếp lớn đến ngang bằng một người.
"Ngươi, ngươi……" Nhìn tiểu hồ ly miệng phun tiếng người, Âu Dương Hiểu Thiên khiếp sợ không thôi.
"Thành thật một chút, bằng không, ta trực tiếp một cái tát chụp chết ngươi!" Nhìn đối phương, Kim Diễm quơ quơ móng vuốt của mình.
"Ta……" Nhìn con hồ ly trước mặt này, Âu Dương Hiểu Thiên nhất thời cạn lời.
Bị một con hồ ly uy hiếp, Âu Dương Hiểu Thiên buồn bực nói không nên lời. Nhưng Âu Dương Hiểu Thiên không phải đồ ngốc, từ khi con hồ ly này đứng trước mặt hắn, hắn liền cảm giác được uy áp trên người đối phương, nên mặc dù bị uy hiếp, hắn cũng không dám lộn xộn. Bởi vì hắn biết, mình tuyệt đối không phải đối thủ của con hồ ly này.
Vương Hải và Trương Lực dù sao cũng là Kim Đan hậu kỳ, thực lực so với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy yếu hơn một cấp bậc, hơn nữa Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy gần đây giết tu sĩ Luyện Khí thành tương đối nhiều, trên người cũng không thiếu pháp khí và linh phù, nên chỉ trong chốc lát, hai người nọ trực tiếp bị giết chết.
Liễu Thiên Kỳ nâng tay, trực tiếp thu thi thể hai người vào nhẫn không gian của mình. Sau đó hắn bước đi chậm rãi về phía Âu Dương Hiểu Thiên bên này.
"Liễu đạo hữu." Nhìn Liễu Thiên Kỳ vừa mới giết người xong đang đi về phía mình, Âu Dương Hiểu Thiên nhịn không được giật giật khóe miệng.
Người Liễu Thiên Kỳ vừa rồi giết tên là Trương Lực, là Kim Đan hậu kỳ, nhưng Liễu Thiên Kỳ lại chỉ dùng một chén trà công phu đã giải quyết xong. Mình là Kim Đan trung kỳ, lại không phải thuần võ tu, nếu Liễu Thiên Kỳ động thủ với mình, phỏng chừng là thời gian một chén trà nhỏ mình cũng duy trì không được.
"Là Mộng Thiên bắt Mộng sư tỷ, buộc Âu Dương sư huynh lại đây dẫn chúng ta đến Hồng Hà sơn, đúng không?" Liễu Thiên Kỳ trực tiếp dò hỏi lên.
"Phải, là như vậy." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, cũng không có giấu giếm, trực tiếp đem chuyện trải qua một năm một mười nói cho Liễu Thiên Kỳ.
"Lam Vũ Minh tên rùa rút đầu!" Kiều Thụy nghe được là Lam Vũ Minh bán đứng mình và Thiên Kỳ, Mộng gia mới có thể tìm hai vợ chồng Mộng Phỉ uy hiếp bọn họ, chuyện này làm cho y càng tức đến ngứa răng.
"Lam Vũ Minh cùng Tô Lăng Tuyết đã khỏi hẳn sao?" Liễu Thiên Kỳ híp mắt nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, ba tháng trước phu thê họ đã về tới Thiên Hải Tông, bình yên vô sự." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu nói.
"Ha ha, xem ra Tô thành chủ quả nhiên là có chút bản lĩnh." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ cười lạnh ra tiếng. Không thể tưởng được độc của hoa Song Sinh mà Tô thành chủ cũng có thể giải được, thương thế nặng như vậy, thế nhưng chỉ bế quan tám tháng thì khỏi. Vận may nghịch thiên này của nam chính thật đúng là không tầm thường!
"Hai tiện nhân đó vậy mà không chết?!" Nghĩ đến Lam Vũ Minh bộ đồ lòng kia thế mà còn sống, Kiều Thụy liền cảm thấy buồn bực.
"Đừng lo lắng, tương lai còn dài. Ta sẽ khiến gã chết." Liễu Thiên Kỳ giữ chặt tay ái nhân, cười nói.
Nhìn đáy mắt Liễu Thiên Kỳ tràn đầy sát ý, Âu Dương Hiểu Thiên không khỏi cảm giác được cả người phát lạnh. Nghĩ thầm: cũng không biết Lam Vũ Minh và Liễu Thiên Kỳ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, Liễu Thiên Kỳ thế mà căm hận đối phương như vậy.
"Ừm." Nghe thấy vậy, Kiều Thụy liên tục gật đầu. Nghĩ thầm: Luôn sẽ có cơ hội tái ngộ đến tên khốn kia, sau đó giết chết đối phương.
"Âu Dương sư huynh, chúng ta về thành trước đi! Mộng sư tỷ bên kia ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách cứu người ra." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ mở ra kết giới.
"Ta… được.", Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Bởi vì hắn biết, lúc này lại nói cái gì cũng vô dụng.
Về tới vương cung, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mang theo Âu Dương Hiểu Thiên tìm Hỏa Viêm. Giờ phút này Hỏa Viêm đang nghiên cứu sách trận pháp.
"Hỏa Viêm."
"Liễu sư huynh, Kiều sư huynh, là các ngươi à. Sao các ngươi tới đây?" Nhìn thấy người tới, Hỏa Viêm vui mừng không thôi.
"Sư phụ ngươi đâu?" Không thấy được Tôn Thượng, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái.
"À, sư phụ nói muốn bế quan mấy ngày, bảo ta đọc sách trước. Liễu sư huynh, ngươi tìm sư phụ ta sao?"
"Không, ta tìm ngươi, ta có một vị bằng hữu gặp một chút phiền toái, nên ta muốn cho hắn ở trong vương cung hai ngày, phiền toái ngươi phái người bảo vệ hắn một chút." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Âu Dương Hiểu Thiên.
"Tại hạ Âu Dương Hiểu Thiên, gặp qua Hỏa Viêm vương tử." Âu Dương Hiểu Thiên cúi đầu, vội vàng hành lễ.
"Âu Dương đạo hữu không cần đa lễ." Hỏa Viêm xua tay, bảo đối phương không cần đa lễ.
"Hỏa Viêm, phái người giam lỏng người này, đừng để hắn bước ra khỏi vương cung nửa bước."
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Hỏa Viêm chớp chớp mắt, rồi gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
"Vậy được rồi, Âu Dương sư huynh giao cho ngươi tiếp đón, ta và Tiểu Thụy đi trước." Liễu Thiên Kỳ vỗ vỗ bả vai Hỏa Viêm.
"Được, Liễu sư huynh yên tâm, ta sẽ chiêu đãi khách nhân thật tốt." Hỏa Viêm gật đầu đồng ý chuyện này.
Về lại phòng, Liễu Thiên Kỳ lập tức dán Cách Tuyệt phù lên cửa.
"Thiên Kỳ, chúng ta giết người của Mộng Thiên, liệu gã có thể gây bất lợi cho Mộng sư tỷ không?" Nói đến chuyện này, Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.
"Sẽ không, chỉ cần một ngày ta không xuất hiện, vậy Mộng sư tỷ vẫn còn giá trị lợi dụng, nên bọn họ sẽ không giết Mộng sư tỷ." Liễu Thiên Kỳ lấy hai thi thể kia ra, nhổ lấy nhẫn không gian, trực tiếp thu thi thể vào trong Triệu Hoán Họa.
"Cầm lấy." Liễu Thiên Kỳ kéo tay ái nhân qua, đem hai chiếc nhẫn không gian bỏ vào lòng bàn tay Kiều Thụy.
Nhìn nhẫn không gian trong tay, Kiều Thụy vui vẻ. "Giết hai tên, hiện tại bên kia còn lại mười một tên thôi."
"Không nóng nảy, từ từ tới. Qua mấy ngày nữa là bọn họ sẽ thiếu kiên nhẫn, sẽ lại phái người lại đây. Đến lúc đó, lại giết một đám."
"Ừm." Kiều Thụy gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
"Hôm nay xem đệ ra tay, thực lực của đệ tăng trưởng không ít nhỉ." Hôm nay nhìn thấy ái nhân chỉ ra mấy quyền liền đánh chết đối thủ, cả một lá linh phù, một kiện pháp khí cũng không dùng đến, thật sự làm Liễu Thiên Kỳ không khỏi có chút khiếp sợ.
"Đúng vậy, chúng ta ở Hỏa Lang thành mười một tháng nay, ta vẫn luôn đều bế quan đứt quãng, thực lực từng tăng lên một khoảng lớn đó!" Hỏa Lang thành nơi này vốn dĩ đã rất thích hợp Kiều Thụy tu luyện, hơn nữa Kiều Thụy luyện hóa mồi lửa, còn có các loại bảo bối chính y tìm được, thêm vào Cố Bổn đan, cùng với thể chất tu luyện tuyệt hảo kia của y. Nên mười một tháng thời gian tu luyện này, tuyệt đối so được với năm ba năm khổ tu ở nơi khác.
"Hức hứ , xem ra rất nhanh nữa ta phải lưu lạc đến nông nỗi bị đệ gia bạo rồi!" Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ có chút buồn bực.
Từ tình huống chiến đấu hôm nay xem ra, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, nếu mình và Tiểu Thụy đối đầu, xác định vững chắc là bị Tiểu Thụy thắng tuyệt đối. Tuy nói hai người đều là Kim Đan đại viên mãn, nhưng mặc kệ là quyền cước hay là linh thuật, thực lực của Tiểu Thụy đều cao hơn mình một mảng lớn.
"Hì hì, thôi mà, nào có nghiêm trọng như vậy chứ." Nhìn bộ dáng ái nhân đáng thương không thôi kia, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà cười.
"Sao lại không có, ta cảm thấy Tiểu Thụy bây giờ thực lực lợi hại hơn ta thật nhiều rồi." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ như làm nũng mà ôm eo Kiều Thụy.
"Không, không phải. Thiên Kỳ lại không phải võ tu, Thiên Kỳ là phù tu mà, Thiên Kỳ sẽ vẽ phù, sẽ bày trận, lợi hại hơn ta rất nhiều. Thiên Kỳ là lợi hại nhất!" Nhìn nam nhân của mình, Kiều Thụy nghiêm túc mà ca ngợi.
"Ha ha ha, đệ đó!" Đối mặt với khích lệ của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà cong lên khóe miệng.
Vài ngày sau, tại Hồng Hà sơn.
"Sao lại thế này, đã được bảy ngày rồi, sao một chút nhi tin tức cũng không có?" Nhìn lão Ngũ, Mộng Vô Ảnh buồn bực hỏi.
"Đúng vậy, đích xác có chút không thích hợp." Mộng Vô Ngần ẩn ẩn nhíu mày.
Lúc này, ngọc bội trên người Mộng Thiên sáng lên. Nhìn thoáng qua tin tức trên ngọc bội, Mộng Thiên khẽ thở dài một tiếng.
"Sẽ không có tin tức. Gia tộc bên kia nói, hồn bia của Vương Hải và Trương Lực trong nhà đều nát hết rồi."
"Đã chết?" Nghe thấy tin tức này, Mộng Vô Ngần khiếp sợ không thôi.
"Sao lại thế này? Tại sao đều đã chết?" Mộng Vô Ảnh cũng khiếp sợ không thôi.
"Chẳng lẽ là Âu Dương Hiểu Thiên kia giết Vương Hải cùng Trương Lực, tự mình chạy trốn?" Mộng Vô Ngần vuốt cằm, âm thầm suy nghĩ lên.
"Có khả năng, phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi*. Nói không chừng tiến vào thành thì người của chúng ta đã bị Âu Dương Hiểu Thiên kia giết rồi." Mộng Vô Ảnh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
(*phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người bay đi)
"Chỉ là theo lý thuyết, Âu Dương Hiểu Thiên là thực lực Kim Đan trung kỳ, Vương Hải và Trương Lực thực lực cao hơn hắn mà." Điểm này làm Mộng Vô Ngần nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Ây da, đừng nghĩ hai người kia chết như thế nào nữa, vẫn là ngẫm lại làm sao đem tin tức Mộng Phỉ ở chỗ này nói cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi." Nhìn Lão Ngũ, Mộng Vô Ảnh bất đắc dĩ mà nói.
"Trực tiếp phái hai người đi đưa tín vật của Mộng Phỉ cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, bảo bọn chúng trong vòng 3 ngày tới cứu người, bằng không liền giết Mộng Phỉ." Mộng Thiên lạnh giọng nói.
Nếu trong tối không được, vậy chỉ có thể ra tay ngoài sáng! Nghĩ đến đây, Mộng Thiên híp híp mắt.
"Dạ, phụ thân. Con đi làm ngay." Mộng Vô Ngần gật đầu, xoay người rời đi.
Hết chương 259.
----------------------------------------------
【 chương 260】Vào hang hổ
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Ngày hôm sau, hai gã hộ vệ Luyện Khí thành trực tiếp tìm đến vương cung, yêu cầu muốn gặp Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Sau khi được Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đồng ý, hai người được tôi tớ mang vào viện của Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngồi ở trong viện hóng mát, hai hộ vệ trao đổi một ánh mắt ghét bỏ.
"Ai là Liễu Thiên Kỳ?" Một hộ vệ vóc dáng cao cất bước tiến lên, vênh mặt hất hàm hỏi.
"Chính là ta." Nhìn người tới, Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt mở miệng.
"Liễu Thiên Kỳ, Tứ gia nhà ta bảo bọn ta lại đây truyền lời cho ngươi. Bằng hữu của ngươi Mộng Phỉ, hiện tại ở trong tay bọn ta, trong vòng 3 ngày, nếu ngươi không đi Hồng Hà sơn, vậy ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy bằng hữu ngươi. Hiểu rõ chưa?" Nói rồi, đối phương lấy ra một chiếc roi mà Mộng Phỉ thường dùng nhất, đưa tới trước mặt Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn nhìn roi trong tay đối phương, Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu. Chiếc roi này là lúc trước Mộng Phỉ mua da thú từ tay hắn luyện chế, nên hắn thực khẳng định đây đích đích xác xác là đồ của Mộng Phỉ.
"Còn chuyện gì cần nói sao?" Nhàn nhạt nhìn kia hộ vệ, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
"Đã không." Hộ vệ lắc đầu, nói không có.
"Được." Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chậm rãi đứng dậy, trực tiếp tung một lá Kết Giới phù phong ấn toàn bộ không gian.
"Ngươi… các ngươi?!" Nhìn đến không gian bị phong ấn, hai hộ vệ lập tức ý thức được không đúng. Có điều Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nhưng không cho bọn họ cơ hội sững sờ, trực tiếp nhào lên chém giết hai người.
Thu thi thể và nhẫn không gian của hai người kia xong, Liễu Thiên Kỳ mới mở ra kết giới, cùng Kiều Thụy về lại phòng mình.
"Làm sao bây giờ? Còn ba ngày thời gian, chúng ta có đi cứu Mộng Phỉ sư tỷ không?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy lo lắng hỏi.
"Đi, chúng ta đêm nay sẽ đi."
"Đêm nay?" Nghe thấy vậy, Kiều Thụy không khỏi chớp mắt.
"Ừm, ta dịch dung thành Âu Dương Hiểu Thiên, đệ tiến vào Vạn Dương Tán đi, ta trộm mang đệ đi."
"Dạn" Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Vào đêm, Hồng Hà sơn —— trong Hắc Thiết tháp.
"Người của chúng ta buổi sáng vào thành, sao đến tối rồi còn chưa trở về?" Mộng Vô Ảnh nhìn nhìn Tứ thúc và lão Ngũ ngồi trên ghế, nôn nóng hỏi.
"Đúng vậy, theo lý thuyết, buổi chiều nên trở về rồi. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Nói đến chuyện này, Mộng Vô Ngần cũng cảm thấy sự việc có kỳ quái.
"……" Mộng Thiên nhíu mày không nói gì, nhưng cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Trước đó ba người Âu Dương Hiểu Thiên vào thành liền mất tích. Kết quả, hai hộ vệ kia hồn bia đã nát, hai hộ vệ lần này lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ lại bị giết?
"Tứ gia……" Một người hộ vệ canh giữ ngoài Hắc Thiết tháp đi vào trong đại sảnh tầng một*.
(*bên Trung hay Nhật thì tầng 1 là tầng trệt bên mình nha)
"Chuyện gì?" Mộng Thiên liếc nhìn người đến, trầm giọng mở miệng.
"Tứ gia, trượng phu của Mộng Phỉ là Âu Dương Hiểu Thiên đã trở lại, đang ở ngoài cửa, muốn gặp Tứ gia cùng hai vị thiếu gia." Hộ vệ đúng sự thật bẩm cáo.
"Âu Dương Hiểu Thiên? Tên nhãi ranh kia đã trở lại?" Nghe thấy lời này, Mộng Vô Ảnh cả kinh.
"Âu Dương Hiểu Thiên?" Mộng Vô Ngần cũng cả kinh.
"Bảo hắn tiến vào." Mộng Thiên bảo cho người tiến vào.
"Dạ." Theo tiếng, hộ vệ rời đi. Không bao lâu, Liễu Thiên Kỳ dịch dung thành Âu Dương Hiểu Thiên đi đến.
"Nhãi ranh, ngươi còn dám trở về? Nói, Vương Hải và Trương Lực có phải do ngươi giết hay không?" Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ, Mộng Vô Ảnh từ ghế trên đứng lên đầu tiên, trực tiếp đi đến trước mặt Liễu Thiên Kỳ, nắm lấy vạt áo hắn lên.
"Nhị thiếu, ngài đang nói cái gì vậy? Trương đạo hữu và Vương đạo hữu thực lực đều cao hơn ta, làm sao ta có thể giết được bọn họ?" Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói. Nghĩ thầm: Xem ra Thanh Phong nói một chút cũng không sai, Mộng Vô Ảnh này thật đúng là ngốc nghếch ngu si, nếu là hắn giết người bỏ chạy, vậy hắn còn trở về làm gì?
Trước khi đến đây, Liễu Thiên Kỳ cẩn thận hỏi qua Thanh Phong, Thanh Phong cũng đem tình huống ba người Mộng gia nói rất kỹ càng tỉ mỉ. Ông nói, Mộng Thiên người này tối tăm, ngoan độc, là nhân vật tàn nhẫn khó đối phó. Mộng Vô Ngần là con trai độc nhất của Mộng Thiên, người này cũng là quỷ kế đa đoan. Chỉ có Mộng Vô Ảnh là kẻ ngu ngốc mười phần, dễ xúc động, lại không có đầu óc.
"Lão Nhị, buông hắn ra." Mộng Thiên bất đắc dĩ mà nói. Nghĩ thầm: Lão Nhị này đúng là không có đầu óc, nếu Âu Dương Hiểu Thiên thật sự giết hai hộ vệ chạy trốn, còn có thể lại trở về ư?
"Hừ." Nghe được Tứ thúc nói, Mộng Vô Ảnh mới không tình nguyện mà buông Liễu Thiên Kỳ ra.
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, Mộng Thiên lạnh giọng mở miệng.
"Dạ, là thế này, ta cùng hai vị đạo hữu kia đi lừa Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ra khỏi thành, kết quả lại bị Liễu Thiên Kỳ nhìn thấu. Hắn và Kiều Thụy liền giết hai đạo hữu kia, còn nhốt ta vào phòng giam. Sau đó, các ngươi bên này lại phái đi hai người, cũng… cũng bị bọn họ giết. Đây là lễ vật Liễu Thiên Kỳ bảo ta mang cho Mộng tiền bối." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ từ nhẫn không gian lấy ra bốn cái đầu người, đặt trên bàn trước mặt Mộng Thiên.
"Liễu Thiên Kỳ!!!" Nhìn thấy bốn cái đầu người trên bàn, Mộng Vô Ảnh rít gào ra tiếng, khuôn mặt bị chọc tức đến xanh mét.
Nhìn đến bốn cái đầu của hộ vệ kia, sắc mặt Mộng Thiên và Mộng Vô Ngần cũng đều cực kỳ khó coi.
"Ngoại trừ đầu người ra, hắn còn nói cái gì?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Mộng Thiên hỏi.
"Liễu Thiên Kỳ nói, ba ngày sau, giờ Thân, hắn sẽ đúng giờ tới Hồng Hà sơn tìm các ngươi. Bảo… bảo các ngươi.…" Nhìn Mộng Thiên, Liễu Thiên Kỳ làm ra một bộ muốn nói lại thôi.
"Nói tiếp đi" Nhìn đối phương, Mộng Thiên ý bảo đối phương tiếp tục.
"Hắn… hắn nói, cho các ngươi chuẩn bị chịu chết, hắn còn nói, các ngươi dám bắt bằng hữu của hắn, hắn sẽ không buông tha các ngươi. Hóa Thần cũng không có gì ghê gớm, hắn cả Nguyên Anh cũng có thể giết, cũng… cũng không ngại Hóa Thần."
"Khốn kiếp, cái đồ rùa rút đầu!" Nghe lời nói như thế, Mộng Vô Ảnh càng giận đến tột đỉnh, trực tiếp ra một chưởng chụp nát cái bàn trước mặt.
"Ồ? Còn muốn giết ta?" Mộng Thiên nhướng mày, ý vị thâm trường mà ánh mắt từ từ xoay chuyển.
"Ta khinh! Còn muốn động vào Tứ thúc? Hắn một tên Kim Đan, hắn dựa vào cái gì? Cũng không rải nước tiểu soi xem mình là thứ chó gì!" Đối với Liễu Thiên Kỳ cuồng vọng không giới hạn này, Mộng Vô Ảnh hận đến ngứa răng.
"Ha ha, trước đó liên tiếp giết 24 người Mộng gia ta, xem ra lúc này, Liễu Thiên Kỳ đã tự bành trướng bản thân không biết đông nam tây bắc? Cả phụ thân cũng dám khiêu khích!" Đáy mắt Mộng Vô Ngần xẹt qua một luồng sáng lạnh.
"Hừ, này cũng không phải chuyện xấu. Hắn càng cuồng vọng tự đại thì cách cái chết càng gần. Xem ra chúng ta rất nhanh có thể giải quyết Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, về Luyện Khí thành." Ra ngoài cũng được năm tháng, Mộng Thiên tất nhiên là hy vọng nhanh chóng trở về.
"Phụ thân nói phải." Mộng Vô Ngần gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
"Tứ thúc, tên khốn kia đến lúc đó thật sự sẽ đến sao? Đừng lúc này nói mạnh miệng, đến lúc đó lại không dám tới! Ta xem ra, chúng ta không bằng trực tiếp giết vào Hỏa Lang vương cung, làm thịt Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy là được rồi!" Ngẫm lại đối phương nói những lơig cuồng vọng tự đại, Mộng Vô Ảnh liền ngứa răng tàn nhẫn.
"Không, không thể tùy tiện vào thành. Chuyện này chỉ là ân oán giữa chúng ta và Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy. Nếu chúng ta tùy tiện vào thành, xâm nhập vương cung của Hỏa Lang tộc, vậy có khi sẽ trở thành mâu thuẫn giữa Luyện Khí thành và Hỏa Lang thành." Mộng Thiên xua tay, lập tức cự tuyệt.
Nếu nói Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bất quá chỉ là hai con kiến mà nói, vậy Hỏa Lang thành tuyệt đối là đối thủ cùng cấp bậc với Luyện Khí thành bọn họ. Cho nên, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, Mộng Thiên không muốn đối đầu với Hỏa Lang thành.
"Đúng vậy, lúc chúng ta tới, gia gia không phải nói giết chết Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy là được, không cho chúng ta đối đầu Hỏa Lang thành hay sao?" Mộng Vô Ngần gật đầu, nghiêm túc mà nói.
"Ừm." Nghe Mộng Thiên cùng Mộng Vô Ngần đều nói như vậy, Mộng Vô Ảnh rầu rĩ mà lên tiếng.
"Người đâu, đem Âu Dương Hiểu Thiên đưa đến tầng hai, nhốt cùng với Mộng Phỉ." Mộng Vô Ngần phân phó một tiếng.
"Dạ." Theo tiếng, một người hộ vệ mang theo Liễu Thiên Kỳ lên tầng hai Hắc Thiết tháp, đi tới ngoài cửa một căn phòng có hai gã hộ vệ trông coi. Hộ vệ kia tiếp đón một tiếng với hai hộ vệ đó, rồi trực tiếp đẩy mạnh Âu Dương Hiểu Thiên vào trong phòng giam giữ Mộng Phỉ.
"Hiểu Thiên, ngươi đã trở lại. Có nhìn thấy Liễu sư đệ và Kiều sư đệ không? Bọn họ thế nào? Ngươi không bị thương chứ?" Thấy trượng phu trở về, Mộng Phỉ lo lắng dò hỏi.
Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn Mộng Phỉ một cái, trực tiếp lấy ra linh phù phong tỏa không gian này.
"Ngươi…?" Nhìn thủ pháp và động tác đối phương sử dụng linh phù, Mộng Phỉ ngẩn người, bản năng lui ra phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa mình và nam nhân. "Ngươi… ngươi không phải Hiểu Thiên!"
"Mộng sư tỷ, ta là Liễu Thiên Kỳ." Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lấy Vạn Dương Tán trong lồng ngực ra.
"Tiểu Thụy, kéo Mộng sư tỷ vào Vạn Dương Tán của đệ đi."
"Được." Kiều Thụy gật đầu niệm động chú ngữ, rất nhanh, Mộng Phỉ liền biến mất tại chỗ.
Từ Triệu Hoán Họa lấy ra một con rối cấp bốn, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp vỗ một lá linh phù lên người nó, dịch dung nó thành bộ dáng của Mộng Phỉ, sau đó mới mở ra kết giới.
An trí Mộng Phỉ giả trên giường xong, Liễu Thiên Kỳ cất bước đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
"Ngươi làm gì?" Thấy Liễu Thiên Kỳ mở cửa, thủ vệ lập tức nhìn về phía hắn.
"Hai vị đạo hữu, bụng ta đau quá, muốn…. muốn đi vệ sinh một chút."
"Vệ sinh? Ngươi ăn cái gì?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, một hộ vệ vóc dáng thấp bé nghi hoặc hỏi.
"Ừm, ở chỗ Liễu Thiên Kỳ bọn họ bên kia ăn chút thịt thú." Liễu Thiên Kỳ trả lời.
"Hừ, một tu sĩ Kim Đan như ngươi, thế mà còn dục vọng ăn uống nặng như vậy." Nhìn bộ dáng Liễu Thiên Kỳ kia, thị vệ vẻ mặt khinh thường.
"Phải, ta không nên… không nên ăn bậy. Đạo hữu, ngươi mau mang ta tìm một chỗ đi, ta thật sự là không nín được!" Liễu Thiên Kỳ ấn bụng, ăn nói khép nép mà khẩn cầu.
"Được rồi, ta mang ngươi đi. Tam Tử, ngươi tại đây nhìn nữ nhân kia! Ta dẫn hắn đi ra ngoài giải quyết một chút." Hộ vệ vóc dáng thấp bé dặn dò một câu với hộ vệ còn lại.
"Ừ, được rồi, mau đi đi." Đối phương gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
"Đi thôi." Mang theo Liễu Thiên Kỳ, hộ vệ kia rời khỏi tầng thứ hai.
Hết chương 260.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro