Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 257-258

【 chương 257】 Mộng Vô Ngần tính kế 

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Ba tháng sau……

Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ chỉ dùng ba tháng đã học xong một cái Sát trận cấp năm thượng phẩm, Tôn Thượng tiếc hận mà than một hơi thật sâu. "Liễu Thiên Kỳ, ngươi nói một chút xem ngươi thông minh như vậy, có thiên phú trận pháp như vậy, sao ngươi không chịu cùng ta học trận pháp kia chứ?"

Nhìn Tôn Thượng vẻ mặt buồn bực, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười. "Tôn tiền bối, ta không phải mới vừa học ngài biết mỗi một cái trận pháp thôi sao?"

"Kia, vậy ngươi có suy xét một chút bái ta làm thầy, học trận pháp không?" Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Tôn Thượng không cam tâm mà lại hỏi.

"Xin lỗi Tôn tiền bối, ta muốn làm một vị Phù Văn Sư."

Nghe vậy, Tôn Thượng trợn trắng mắt. "Cút, cút đi! Thằng nhóc chết tiệt dầu muối không ăn nhà ngươi!"

Nhìn bộ dáng Tôn Thượng tức muốn hộc máu, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà sờ sờ mũi. "Đa tạ ơn dạy dỗ của Tôn tiền bối, vãn bối cáo từ."

Nhìn Liễu Thiên Kỳ rời đi, Hỏa Viêm không khỏi chớp chớp mắt. Tâm nói: Liễu sư huynh thiên phú trận pháp còn thật tốt, không học trận pháp cũng đáng tiếc quá!

"Nhìn cái gì mà nhìn, khắc trận bàn của ngươi đi! Khắc trận bàn không tốt, đêm nay liền không cần ăn cơm à?" Tôn Thượng xoay đầu lại, nhìn Hỏa Viêm đang xem náo nhiệt, ông tức muốn hộc máu mà nói.

"Dạ, biết rồi mà sư phụ." Hỏa Viêm gật đầu, rầu rĩ mà tiếp tục sử dụng linh hồn lực khắc ấn trận bàn của mình.

Nhìn đồ đệ tính tình tốt, Tôn Thượng nhướng mắt. Hỏa Viêm tiểu tử này tuy rằng thiên phú không bằng Liễu Thiên Kỳ, nhưng cũng may là đứa chịu nỗ lực, có lòng cầu tiến, hơn nữa làm người cũng hiếu thuận, cuối cùng vẫn là có chút ưu điểm.

Hầy, thôi, xem ra làm thầy trò cũng phải xem duyên phận!

Vài ngày sau……

Liễu Thiên Kỳ nhìn ái nhân xuất quan, cười đón lên. "Cảm giác thế nào?"

"Ưm, cảm giác đặc biệt tốt. Ta luyện hóa năm kiện linh bảo hệ hỏa, lại dùng Cố Nguyên đan, cảm giác thực lực của mình lại vững bước tăng trưởng một mảng lớn rồi." Nói đến chuyện này, Kiều Thụy trưng ra gương mặt tươi cười.

"Tốt lắm." Nghe được ái nhân nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười hôn hôn cái trán ái nhân.

"Còn huynh sao rồi? Trận pháp học xong chưa?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy không yên tâm mà dò hỏi.

"Ừm, năm ngày trước học xong rồi. Mấy ngày nay ta vẫn luôn vẽ bùa, ta muốn vẽ nhiều hơn một chút linh phù công kích và phòng hộ, như vậy thì an toàn của chúng ta càng có bảo đảm." Học trận pháp, lại vẽ bùa, Liễu Thiên Kỳ gần đây chính là bận rộn túi bụi.

"Ừm." Nghe ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy không khỏi có vài phần đau lòng. Đáy mắt cũng nhiễm sắc thương tiếc với ái nhân.

"Mệt sao? Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Liễu Thiên Kỳ gom lại tóc mái trên trán ái nhân, hỏi y.

"Không mệt. Ta cảm giác trạng thái bây giờ đặc biệt tốt đó." Kiều Thụy giữ chặt tay ái nhân, nói không mệt.

"Vậy chúng ta ra đường dạo đi."

"Sao vậy, muốn mua linh thảo và linh hoa sao?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nghi hoặc hỏi.

"Mua đồ vật là thứ yếu. Ta chính là muốn nhìn một chút Luyện Khí thành bên kia có người nào tới hay không. 23 người Mộng Vô Hoa kia đều đã chết năm tháng, dù Luyện Khí thành bên kia cách Hỏa Lang thành có chút xa, nhưng năm tháng thời gian, làn sóng báo thù thứ hai cũng nên tới rồi." Dựa theo thời gian suy tính, Liễu Thiên Kỳ cảm giác đối phương đã tới.

"Dạ, cũng phải." Ngẫm lại  Kiều Thụy cũng cảm thấy, nếu tới thì cũng nên tới rồi.

Vì thế, hai người thay đổi quần áo rồi trực tiếp rời đi, đi đến phố đông.

Ở phố đông bên này, Kiều Thụy chọn lựa hai món linh vật hệ hỏa, Liễu Thiên Kỳ cũng mua một ít linh hoa linh thảo thích hợp điều chế dịch phù văn cấp bốn. Hai người ở phố đông xoay một vòng lớn, ước chừng đi dạo khoảng một canh giờ mới về vương cung.

Về trong viện, lúc này đây không chờ Liễu Thiên Kỳ triệu hoán, Thanh Phong liền xuất hiện.

"Thanh Phong tiền bối." Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cúi đầu, vội vàng mở miệng.

"Hôm nay, có hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đang theo dõi Liễu hiền chất và Kiều hiền chất." Nhìn hai người, Thanh Phong ăn ngay nói thật.

"Ừm, ta và Tiểu Thụy cũng cảm giác được. Chuyện này còn muốn phiền toái Thanh Phong tiền bối rồi."

"Liễu hiền chất không cần khách khí, ta đã bảo Thanh Trúc đi điều tra." Nếu từ trước Thanh Phong đối với Liễu Thiên Kỳ chỉ là cảm kích, như vậy hiện tại, Thanh Phong lại nhìn tu sĩ Kim Đan giết ba Nguyên Anh này, trong mắt càng nhiều thêm một phần cẩn thận và kính nể.

"Làm phiền tiền bối."

"Là ta nên làm." Thanh Phong gật đầu, xoay người rời đi.

"Luyện Khí thành này thật đúng là giết không dứt mà!" Kiều Thụy nhăn cái mũi lại, vẻ mặt buồn bực mà nói.

"Ha ha ha, không cần lo lắng, chậm rãi đối phó bọn họ là được." Liễu Thiên Kỳ ôm chặt bả vai ái nhân, cười dẫn y cùng nhau đi vào phòng bọn họ.

Ngoài Hỏa Lang thành, trong một pháp khí hình tháp dưới Hồng Hà sơn.

"Tứ gia, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hôm nay ra khỏi cung đi đến phố đông." Một hộ vệ Kim Đan đi đến trước mặt một vị nam tử trung niên, bẩm báo.

"Phố đông? Đi làm cái gì?" Nam nhân híp híp mắt, tiếp tục truy vấn.

"Đi mấy cửa hàng linh thảo và tiệm tạp hóa. Hẳn là đi mua đồ."

"Ừm, lui xuống đi." Nam tử trung niên xua tay, ý bảo đối phương lui xuống.

"Dạ." Theo tiếng, tu sĩ Kim Đan xoay người rời đi.

"Tứ thúc, ta thấy chúng ta cứ trực tiếp vào thành, giết Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy kia là được. Ở ngoài thành chờ người ta ra khỏi thành như vậy, phải chờ tới khi nào?" Lão Nhị Mộng Vô Ảnh vẻ mặt buồn bực

Ở Hỏa Lang thành bên này, bọn họ đã đợi hơn một tháng, luôn chờ như vậy  chờ bao lâu mới có thể báo thù cho mấy đệ đệ muội muội được?

"Lão Nhị, chớ có sốt ruột. Liễu Thiên Kỳ này có thể giết 24 người Mộng gia ta, tuyệt không phải hạng người hời hợt, không thể tùy tiện ra tay. Phải nắm rõ trước tình huống trong thành mới được." Đối với lần này tới Hỏa Lang thành giết hai tiểu bối này, Mộng Thiên cực kỳ cẩn thận.

"Tứ thúc, còn không phải là hai tên Kim Đan sao? Ngài chính là đại năng Hóa Thần mà, hà tất cẩn thận như vậy?" Nhìn Tứ thúc của mình, Mộng Vô Ảnh bất đắc dĩ hỏi.

"Lão Nhị, sư tử vồ thỏ cũng xuất toàn lực. Tính tình nóng nảy bộp chộp của ngươi là không được. Đừng cho rằng ngươi là Nguyên Anh, đối phương là Kim Đan, thì ngươi liền nhất định có thể giết được người ta. Đừng quên, lão Tam, lão Lục cùng lão Thất cũng giống như ngươi, đều là Nguyên Anh."

"Dạ." Nghe được lời này, lão Nhị Mộng Vô Ảnh rầu rĩ mà hừ một tiếng.

"Phụ thân, kỳ thật có một câu Nhị ca nói không sai. Chúng ta ở ngoài thành chờ người ta ra khỏi thành thật là có chút bị động, không bằng chúng ta ngẫm lại biện pháp, khiến bọn họ ra khỏi thành?" Nhìn phụ thân, lão Ngũ Mộng Vô Ngần hỏi.

"Đúng đúng đúng, lão Ngũ nói rất đúng, chúng ta có thể nghĩ cách làm cho bọn họ hai cái nhãi ranh ra khỏi thành chịu chết a! Không cần vẫn luôn như vậy thủ a." Liên tục gật đầu, lão Nhị tỏ vẻ tán đồng.

"Lão Ngũ, ngươi có chủ ý gì?" Nhìn nhi tử, Mộng Thiên thấp giọng hỏi.

"Phụ thân, trước khi đến ta đã từng hỏi qua Bát muội phu, hắn nói Liễu Thiên Kỳ là kẻ thù của hắn ở Vân Châu. Trước đó bọn họ gặp Liễu Thiên Kỳ ở Song Thạch thành. Mà Bát muội cũng là vì cứu hắn mới bất hạnh chết thảm dưới tay Liễu Thiên Kỳ." Nói đến chuyện này, Mộng Vô Ngần khẽ thở dài một tiếng.

"Hừ, lúc trước nhị bá đã không đồng ý Bát muội gả cho tên tiểu bạch kiểm kia, chỉ là Bát muội không nghe. Không phải bởi vì tiểu bạch kiểm Lam Vũ Minh kia, sao Bát muội đang êm đẹp lại tặng đi tánh mạng của mình chứ?" Nói đến Lam Vũ Minh, lão Nhị Mộng Vô Ảnh liền tức giận.

Đồ quê mùa từ Vân Châu tới kia, thực lực kém như vậy, gia cảnh lại kém như vậy, còn cưới Tô Lăng Tuyết trước, cũng thật không biết Bát muội là cọng dây thần kinh nào không đúng, vậy mà còn có thể coi trọng người đã có vợ, đáng tiếc Bát muội phải gả cho một kẻ như vậy, thật là làm người ta bóp cổ tay thở dài.

"Lam Vũ Minh còn nói cái gì?" Nhìn nhi tử, Mộng Thiên tiếp tục hỏi.

"Hắn còn nói, Liễu Thiên Kỳ có vài vị bạn tốt đều ở Thiên Hải Tông. Cho nên ta đã cho người đi Thiên Hải Tông, mời hai vị lại đây." Nói đến đây, Mộng Vô Ngần búng tay một cái, liền có hộ vệ đem hai tu sĩ một nam một nữ vào.

 Mộng Phỉ nhìn người trong tháp, cúi đầu hành lễ. "Bái kiến tộc thúc."

"Ngươi là người bên chi nhánh Vân Châu của Mộng gia bên kia đúng không?" Nhìn đối phương, Mộng Thiên nghi hoặc hỏi.

Ngàn năm trước, trong Mộng gia xuất hiện một chút vấn đề, chủ gia và chi nhánh bạo phát đại chiến. Sau đó, có một bộ phận chi nhánh bỏ chạy đến Vân Châu, không còn trở lại Cẩm Châu nữa.

"Đúng vậy. Ta tên là Mộng Phỉ, là đời thứ 6 của gia tộc Mộng thị." Mộng Phỉ gật đầu, không kiêu không nịnh mà nói.

"Ừm" Mộng Thiên gật đầu, nhưng không tiếp tục nói gì.

"Ngươi là bằng hữu của Liễu Thiên Kỳ?" Nhìn nhìn Mộng Phỉ, rồi ánh mắt Mộng Vô Ảnh dừng trên người Lục vương tử Âu Dương Hiểu Thiên.

"Không sai, ta đích xác quen biết Liễu Thiên Kỳ." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, có chút bất đắc dĩ mà nói.

"Ha ha ha, Nhị ca, lần này ngươi sai rồi. Hảo hữu chí giao của Liễu Thiên Kỳ là Mộng Phỉ và Chung Linh. Vị Âu Dương Hiểu Thiên này là bạn lữ của Mộng Phỉ muội muội." Mộng Vô Ngần cười giải thích.

"Xem ra vị đường ca này rất hiểu biết chuyện của Liễu Thiên Kỳ nhỉ." Nhìn Mộng Vô Ngần, Mộng Phỉ không gì biểu cảm gì mà nói.

"Không, không phải ta hiểu biết, là Lam Vũ Minh hiểu biết." Mộng Vô Ngần gợi khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười đẹp.

Nghe vậy, sắc mặt của Mộng Phỉ và Âu Dương Hiểu Thiên đều trở nên dị thường khó coi. Hóa ra là hai kẻ chết tiệt Lam Vũ Minh và Tô Lăng Tuyết kia, khó trách Mộng gia sẽ tìm tới bọn họ!

"Tộc muội, mặc kệ nói như thế nào ngươi cũng mang họ Mộng, chúng ta sẽ không làm khó ngươi. Hôm nay, chúng ta mời vợ chồng các ngươi lại đây, chính là vì muốn các ngươi hỗ trợ, dẫn Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy ra khỏi thành mà thôi." Nhìn Mộng Phỉ, Mộng Vô Ngần cười nói.

"Ha ha." Nghe được lời này, Mộng Phỉ cười lạnh.

"Ngươi cười cái gì?" Nhìn Mộng Phỉ, lão Nhị Mộng Vô Ảnh khó chịu mà nhìn về phía đối phương.

"Ta cười tộc thúc và hai vị đường ca quá để mắt ta. Liễu Thiên Kỳ là dạng người gì, ta càng hiểu biết hơn các ngươi. Có thể nói, ở trên đời này, người chân chính có thể làm hắn để ý cũng không nhiều. Mà ta, tuyệt đối không có khả năng là người hắn sẽ liều chết tới cứu. Cho nên dù ta ở chỗ này, hắn cũng sẽ không tới." Lời này, Mộng Phỉ nói rất khẳng định.

Không sai, Mộng Phỉ cũng không phủ nhận, Chung Linh và Liễu Thiên Kỳ đều là bạn tốt nhất tốt nhất của nàng. Nhưng đối với bằng hữu của mình, Mộng Phỉ đã quá hiểu biết. Không phải nói bọn họ không để bụng nàng, mà bất kể là Chung Linh hay Liễu Thiên Kỳ đều vô cùng có đầu óc, là người vô cùng bình tĩnh. Cho nên, bọn họ không có khả năng giống như một kẻ ngu ngốc, nghe được tin tức nàng bị bắt thì hấp tấp tới cứu viện, chui đầu vô lưới.

"Ha ha ha, chuyện này thì tộc muội không cần nhọc lòng." Mộng Vô Ngần nhàn nhạt mà liếc nhìn đối phương một cái, gã nhìn ngược lại về phía Âu Dương Hiểu Thiên. "Bạn lữ của ngươi sẽ lưu lại nơi này, sẽ chờ ngươi nghĩ cách cứu viện. Nên lúc này đây chuyện có thể thành hay không, phải xem ngươi rồi."

Nhìn vẻ mặt đối phương cười dối trá, Âu Dương Hiểu Thiên mím môi. "Ngươi muốn làm gì?"

"Rất đơn giản, ta muốn ngươi mang hai người vào thành, đưa Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy tới nơi này. Còn việc ngươi biên ra câu chuyện như thế nào để Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy đến đây cứu bạn tốt của bọn họ - thê tử tốt của ngươi Mộng Phỉ, đó chính là chuyện của ngươi."

"Được, ta biết làm như thế nào rồi." Âu Dương Hiểu Thiên nghiến răng gật đầu.

Nếu ở Thiên U Quốc, ai dám vênh mặt hất hàm sai khiến nói chuyện với hắn kia chứ? Nhưng đến Cẩm Châu rồi, Lục hoàng tử như hắn, thực lực Kim Đan trung kỳ như hắn, lại hoàn toàn không đủ dùng. Chuyện này làm cho Âu Dương Hiểu Thiên rất là buồn bực.

Hết chương 257.

----------------------------------------------

【 chương 258】 Tương kế tựu kế 

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Vài ngày sau……

Sau khi đã biết người Luyện Khí thành bên kia đã đến, mấy ngày nay Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn vẽ phù, mà Kiều Thụy thì lại đang nắm chặt mỗi một phút một giây tu luyện, vẫn luôn rất nỗ lực hấp thu này hỏa linh lực nồng đậm nơi đây.

"Cốc cốc cốc"

Nghe được tiếng gõ cửa, Liễu Thiên Kỳ dừng động tác vẽ phù lại, buông xuống bút phù văn trong tay. Mà Kiều Thụy ngồi ở một bên tu luyện cũng mở hai mắt ra.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xoay sang nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó, hai người sôi nổi đứng dậy đi ra cửa.

Liễu Thiên Kỳ mở cửa phòng, liền thấy được Thanh Phong đứng ngoài cửa.

"Thanh Phong tiền bối, mời vào." Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, tất cung tất kính mà mời người vào trong.

"Ừm." Thanh Phong gật đầu, đi vào phòng Liễu Thiên Kỳ.

"Thanh Phong tiền bối, mời ngồi, mời uống trà." Kiều Thụy đã rót một ly linh trà cho đối phương.

"Làm phiền Kiều hiền chất." Thanh Phong nhìn nhìn chung trà, khách khí một câu, nhưng lại không có ngồi vào chỗ, cũng không nhúc nhích ly trà trên bàn.

"Thanh Phong tiền bối, có phải Thanh Trúc tiền bối bên kia có tin tức không?" Nhìn Thanh Phong, Liễu Thiên Kỳ quan tâm mà dò hỏi.

"Đúng vậy. Lúc này Luyện Khí thành bên kia có mười lăm người đến đây. Có mười người là hộ vệ Kim Đan hậu kỳ, người cầm đầu là Tứ nhi tử của thành chủ Luyện Khí thành - Mộng Thiên. Người này là Tứ thúc của Mộng Vô Ngân, Hóa Thần trung kỳ, hơn nữa cũng là Luyện Khí Sư cấp sáu. Mặt khác, con trai Mộng Thiên là Mộng Vô Ngần và cháu trai Mộng Thiên - Mộng Vô Ảnh cũng tới. Hai người này đều là Nguyên Anh trung kỳ." Thanh Phong đem tình huống bên này nói lại một lần

"Một Hóa Thần, hai Nguyên Anh, mười Kim Đan. Lúc này mới mười ba người thôi mà? Còn có hai người nữa đâu?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, hồ nghi mà nhìn về phía Thanh Phong.

"Một nam một nữ còn lại kia không phải người Mộng gia. Chúng ta còn chưa tra được thân phận của bọn họ, nhưng hai người kia thực lực cũng không cao, nam nhân là Kim Đan trung kỳ, nữ nhân là Kim Đan sơ kỳ, đều là tu sĩ Nhân tộc."

"Hửm?" Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. Nếu là người Mộng gia mời từ bên ngoài, thực lực không nên thấp như vậy chứ? Nhưng nếu không phải Mộng gia mời người bên ngoài đối phó mình, vậy tại sao còn phải đưa đến nơi này?

"Thanh Phong tiền bối, những người này đã vào khách điếm trong thành sao?" Nhìn Thanh Phong, Kiều Thụy lại hỏi

"Không, vị Tứ gia Mộng gia này vô cùng khiêm tốn, không ở tại khách điếm, mà là ở tại ngoài cánh rừng ở Hồng Hà sơn kia."

"Bọn họ ở Hồng Hà sơn?" Nghe thấy lời này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày.

"Đúng vậy, bọn họ ở Hồng Hà sơn. Hơn nữa, nghe nói là những người này tới là đi thẳng đến Hồng Hà sơn ngay. Hẳn là muốn tìm một chút thi thể ba huynh đệ Mộng gia kia đi."

Nghe vậy, Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng. "Tưởng bở, đã sớm đốt thành tro. Đến chỗ nào tìm được?"

"Đa tạ Thanh Phong tiền bối báo cho." Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, tất cung tất kính mà hành lễ.

"Liễu hiền chất không cần đa lễ. Không biết lúc này đây, Liễu hiền chất và Kiều hiền chất có tính toán gì không?"

"Kỳ thật, Hóa Thần cũng không đáng sợ bao nhiêu. Chuyện này thì ta và Tiểu Thụy có thể xử lý tốt, Thanh Phong tiền bối không cần lo lắng, cũng không cần làm bệ hạ lo lắng." khóe môi Liễu Thiên Kỳ treo lên nụ cười nhàn nhạt, không chút nào để ý mà nói.

"Rõ rồi." Thanh Phong khẽ gật đầu, xoay người lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy. Liễu Thiên Kỳ dương tay tung linh phù ra, ngăn cách toàn bộ không gian.

Kiều Thụy nhíu đôi mày nhỏ, vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn về phía ái nhân, đáy mắt tràn đầy lo lắng. "Hóa Thần hẳn là lợi hại hơn Nguyên Anh đi?"

"Sợ sao?" Liễu Thiên Kỳ cười liếc ái nhân, nhẹ giọng hỏi.

"Không sợ, chỉ cần cùng Thiên Kỳ ở bên nhau, ta sẽ không sợ." Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nói đến phá lệ nghiêm túc.

"Ha ha ha……" Liễu Thiên Kỳ cao giọng cười to, đem người kéo vào trong lồng ngực.

"Đừng lo lắng, Hóa Thần cũng không phải không có nhược điểm. Hai Nguyên Anh kia chính là nhược điểm của Mộng Thiên, chỉ cần chúng ta lợi dụng thật tốt nhược điểm của gã, muốn giết gã cũng không phải không có khả năng. Lần này, nếu chúng ta đắc thủ, vậy chúng ta liền phải lập tức rời khỏi Hỏa Lang thành. Đương nhiên, thất bại thì chúng ta cũng phải lập tức rời Hỏa Lang thành. Nên là chuẩn bị một chút đi, nơi này chúng ta không thể ở lại."

Nghe vậy, Kiều Thụy ngẳng đầu lên, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ. "Tới lúc chúng ta nên đi rồi ư?"

"Đúng vậy, nếu lúc này đây chúng ta trực tiếp giết nhi tử và hai tôn tử của Mộng thành chủ, vậy Mộng thành chủ nhất định sẽ tới Hỏa Lang thành đòi người. Đến lúc đó, Lang Vương không có khả năng vì hai người ngoài chúng ta mà hy sinh Hỏa Lang thành của ông ấy, cho nên ông ấy sẽ giao chúng ta ra. Trái lại, nếu chúng ta thất bại, Hỏa Lang vương cũng vô cùng có khả năng lấy gậy đánh giập đầu rắn, bắt lấy chúng ta đưa cho Mộng Thiên đổi một nhân tình. Cho nên, lúc này đây, chúng ta cần phải đi."

"Ừm, ta hiểu." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Cứ việc Kiều Thụy là thật sự rất thích Hỏa Lang thành này, thánh địa tu luyện của tu sĩ hệ hỏa này. Nhưng nếu đã đến thời điểm không thể không đi thì y cũng không quá mức lưu luyến.

Sau khi có quyết định, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng không sốt ruột đi gặp một lần bọn người Luyện Khí thành đó, mà là ở trong vương cung bận bận rộn rộn mà chuẩn bị lên. Liễu Thiên Kỳ thì vội vàng vẽ một ít linh phù cần dùng chạy trốn, công kích. Mà Kiều Thụy thì giúp đỡ Liễu Thiên Kỳ mài bột xương và phấn hoa, giúp đỡ trợ thủ.

Mười ngày sau.

Liễu Thiên Kỳ bên này hết thảy chuẩn bị ổn thoả xong mới mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời khỏi vương cung, bắt đầu đi dạo khắp phường thị trong thành.

"Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu, sao các ngươi lại ở chỗ này?"

Nghe được giọng nói, Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy đang xem hàng ở sạp nhỏ trên đường cùng quay đầu lại, nhìn về phía người tới.

Trông thấy người đến là Âu Dương Hiểu Thiên, đôi mắt Kiều Thụy lúc ấy liền đỏ lên. Lam Vũ Minh đáng giận, còn muốn đến gạt ta? Xem ta có làm thịt ngươi hay không!

"Thiên Kỳ, tên Lam Vũ Minh đáng giận kia lại tới nữa!" Kiều Thụy cúi đầu, truyền âm cho Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.

 "Chưa chắc. Đừng xúc động, yên tĩnh xem biến đã."

"Âu Dương sư huynh, sao ngươi lại đến Hỏa Lang thành vậy?" Liễu Thiên Kỳ trưng ra nụ cười lễ phép, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

"À, là thế này. Ta cùng Phỉ Phỉ, còn có Chung sư tỷ, ba người bọn ta là ra ngoài rèn luyện. Nhưng lúc đi tới Hồng Hà sơn ở ngoại thành bên kia, nơi đó xuất hiện một mảnh sương mù, sau đó thì ta và Phỉ Phỉ, còn có Chung sư tỷ bị tách ra. Ta ở bên kia tìm suốt ba ngày cũng không tìm được các nàng, cho nên ta vào thành tới tìm hai vị sư huynh hỗ trợ.", Âu Dương Hiểu Thiên nhìn về hai người đang đứng sau lưng mình.

"Ồ?" Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, ánh mắt hơi hơi lóe lóe.

Hồng Hà sơn sao? Vậy xem ra ba người này hẳn là muốn lừa hắn và Tiểu Thụy đi Hồng Hà sơn cứu người rồi?

"À, đã quên giới thiệu, hai vị này là sư huynh của ta ở Thiên Hải Tông, đây là Vương sư huynh, đây là Trương sư huynh." Âu Dương Hiểu Thiên giới thiệu một chút hai người phía sau mình.

"Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu." Hai người rất lễ phép mà chào hỏi.

"Vương đạo hữu, Trương đạo hữu." Liễu Thiên Kỳ mỉm cười, liên tục gật đầu. Hai người kia trên mặt mang vẻ bình đạm, nhưng đáy mắt lại chứa đầy khinh thường cùng căm hận. Hiển nhiên, đây là người của Luyện Khí thành. Chỉ có người ở Luyện Khí thành mới căm hận hắn như vậy.

"Vương đạo hữu, Trương đạo hữu." Kiều Thụy không tình nguyện mà gọi một tiếng.

"Nếu Mộng sư tỷ Chung sư tỷ gặp nguy hiểm, vậy ta và Tiểu Thụy cũng cùng nhau qua nhìn xem đi. Người nhiều sức lớn, chúng ta giúp đỡ các ngươi cùng nhau tìm người được chứ?" Nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, Liễu Thiên Kỳ hỏi.

"Này… sẽ không chậm trễ Liễu đạo hữu đi?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ sảng khoái liền đáp ứng tìm người như vậy, Âu Dương Hiểu Thiên âm thầm nhăn nhăn mày.

Kỳ thật chính hắn cảm thấy lý do thoái thác của mình có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, mà Liễu Thiên Kỳ lại là một người thông minh như vậy, không nên nghe không hiểu chứ? Nhưng vì sao Liễu Thiên Kỳ còn dễ dàng mắc mưu như vậy? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì quá lo lắng cho Phỉ Phỉ và Chung Linh ư?

"Âu Dương sư huynh nói cái gì vậy. Mộng sư tỷ Chung sư tỷ đều là bằng hữu tốt của ta, ta hỗ trợ tìm người cũng là theo lý thường thôi. Vương sư huynh, Trương sư huynh, chúng ta đi nhanh đi!" Nói tới đây, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía hai vị kia.

"Đúng vậy, Liễu đạo hữu nói rất đúng." Vị Vương sư huynh kia liên tục gật đầu nói phải. Nghĩ thầm: Ngũ thiếu gia thật đúng là thần cơ diệu toán, Âu Dương Hiểu Thiên này chạy tới nói bậy một hồi, Liễu Thiên Kỳ ngu ngốc này vậy mà tin tưởng ngay.

"Ở nơi nào? Âu Dương sư huynh, ngươi đi trước dẫn đường đi!" Nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, Liễu Thiên Kỳ nôn nóng mà thúc giục.

"À, bên này." Âu Dương Hiểu Thiên nhăn mày, cất bước hướng tới cửa thành. Hai vị sư huynh kia theo sát sau đó, cũng làm ra bộ dáng vô cùng sốt ruột muốn đi tìm người. Mà Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng khẩn theo sát phía sau ba người họ.

"Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Thiên kia cũng không biết có phải thật sự không, lời hắn nói có thể tin sao?" Kiều Thụy cúi đầu truyền âm cho Liễu Thiên Kỳ.

Sau khi bị Lam Vũ Minh lừa gạt hết một lần, Kiều Thụy hiện tại vừa thấy gương mặt Âu Dương Hiểu Thiên là muốn đánh người ngay.

"Ba người này đều có vấn đề, chốc lát ra khỏi cửa thành, đệ đối phó tên họ Vương, ta đối phó tên họ Trương. Nhớ kỹ, đừng lưu thủ, trực tiếp giết chết!" Nhìn bóng dáng ba người, Liễu Thiên Kỳ truyền âm cho Kiều Thụy.

"Ừm, đã rõ."

"Thả Kim Diễm ra, bảo nó phụ trách nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, chỉ cần đối phương dám phản kháng, cưỡng chế di dời, lập tức giết chết."

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, trực tiếp xách Kim Diễm từ túi dưỡng thú ra, đặt lên vai mình.

"Tại sao bảo ta nhìn Âu Dương Hiểu Thiên vậy? Tên kia không phải bằng hữu của các ngươi sao?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kim Diễm nghi hoặc mà truyền âm cho hắn.

"Là địch hay bạn, hiện tại còn khó mà nói." Đối phương rốt cuộc có phải thật sự là Âu Dương Hiểu Thiên hay không, còn chờ suy xét.

"Biết rồi."

Rất nhanh, một hàng năm người đi đến ngoài cửa thành, vừa bước ra khỏi cửa thành, Liễu Thiên Kỳ liền trực tiếp tung ra một lá Kết Giới phù, đem năm người đều bao vây trong kết giới. Mà Liễu Thiên Kỳ vừa động thủ, Kiều Thụy lập tức cũng động thủ lên, một chưởng liền hung hăng đánh về phía giữa ngực gã Vương sư huynh kia.

Hết chương 258.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro