Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 251-252

【 chương 251】 Bị nhốt mười tám ngày

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Mộng Vô Hoa đi ra không đến trăm mét lại gặp đợt sóng công kích thứ hai, lần này không chỉ có lưỡi dao không gian tập kích, lại còn kèm theo rất nhiều Bạo Tạc phù công kích. Khi bọn họ đang đối kháng những lưỡi dao không gian bay loạn khắp nơi, đánh đánh một hồi thì mặt đất dưới chân đột nhiên nổ mạnh, làm người khó lòng phòng bị.

"A, khốn kiếp……!" Mộng Vô Nhai không lưu ý một chút đã bị tạc chân trái bị thương, buồn bực mà mắng to ra tiếng.

"Thất đệ!" Mộng Vô Ngu vội vàng đi qua đỡ Mộng Vô Nhai.

"Đây là trận pháp chó má gì, sao lại có hai loại công kích?" Nhìn Mộng Vô Ngu, Mộng Vô Nhai vẻ mặt buồn bực mà nói.

Tuy nói bọn họ là Luyện Khí Sư không hiểu trận pháp, nhưng đại gia tộc như Mộng gia bọn họ, Trận Pháp Sư thường xuyên đến tìm bọn họ luyện chế trận kỳ cũng không ít, nên bọn họ đối với trận pháp cũng có hiểu biết nhất định. Ít nhất bọn họ biết rằng, Lôi Trận chính là Lôi Trận, Hỏa Trận chính là Hỏa Trận, mỗi một loại Sát trận đều có được sát chiêu độc nhất vô nhị của mình, mà không có khả năng xuất hiện nhiều loại công kích. Chỉ là trước mắt bọn họ gặp phải cái này……

"Ta cũng cảm thấy có điểm kỳ quái." Mộng Vô Ngu cau mày, cũng cảm thấy không quá thích hợp. Tựa hồ dưới nền đất này đang cất giấu cái gì đó, chỉ cần đạp sai một bước, dưới bàn chân sẽ lập tức nổ mạnh ngay.

"Mặt đất này có khả năng có cổ quái. Chúng ta trực tiếp bay qua đi!" Nói rồi, Mộng Vô Hoa dẫn đầu hướng tới phía trước bay vút đi. Theo sát sau đó, Mộng Vô Ngu và Mộng Vô Nhai cũng bay theo về phía trước.

"Ầm…  Ầm ……"

Từng luồng lôi điện to bằng miệng chén từ đỉnh đầu ba người bổ xuống.

"Chết tiệt!" Mộng Vô Hoa rít gào ra tiếng, tức giận không thôi, ném ra hai kiện pháp khí hung hăng đập về phía lôi điện trên đỉnh đầu.

"Đoàng… Đoàng…"

Phía chân trời truyền đến hai tiếng vang lớn, ngay sau đó, hai kiện pháp khí bay ngược lại đập về phía Mộng Vô Hoa.

"Ư……" Tuy rằng trên người có phòng hộ y, không đến mức bị thương, nhưng bị hai kiện pháp khí như đập xuống như vậy cũng sẽ đau. Mộng Vô Hoa xoa xoa ngực, thốt một tiếng từ cổ họng.

"Xem ra lôi điện này không thích hợp dùng pháp khí đối phó rồi, không bằng chúng ta dùng linh lực đối kháng đi!" Mộng Vô Nhai thu hồi pháp khí trong tay, bắt đầu dùng hỏa linh lực của mình đối phó lôi điện bổ đến.

Nhìn thấy Mộng Vô Nhai bên này có hiệu quả, Mộng Vô Hoa cùng Mộng Vô Ngu cũng đều sử dụng linh lực đối phó những lôi điện đó.

Liếc thấy ba huynh đệ bắt đầu sử dụng linh lực đối phó công kích lôi điện của mình, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng. Một núi linh thạch trực tiếp bị j đánh vào một cái tiết điểm trong trận pháp. Thoáng chốc, một mảnh kim quang đong đưa trên bầu trời, công kích của ba huynh đệ trực tiếp bị bắn ngược về.

"A……" Mộng Vô Nhai kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống đất.

"Ầm……" Trong nháy mắt rơi xuống đất, lập tức kíp nổ Bạo Tạc phù dưới đất. Mộng Vô Nhai trực tiếp bị tạc đến mặt xám mày tro.

"Ư..." Tuy rằng không bị thương nghiêm trọng như Mộng Vô Nhai, nhưng Mộng Vô Hoa cùng Mộng Vô Ngu cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Bởi vì bọn họ đánh ra công kích quá mãnh liệt, chợt bị bắn ngược về, làm cho bọn họ đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Hai người ổn định thân hình lại, tuy rằng không trực tiếp ngã xuống nhưng cũng là một thân chật vật. Hai người bay vút xuống, kéo lấy Mộng Vô Nhai dưới đất lên.

Giờ phút này Mộng Vô Nhai bị tạc cả người cả mặt đều đen, chân trái đã bị thương, đang đổ máu, thêm vào đó phòng hộ y nửa người trên rõ ràng đã bị bắn thủng một lỗ.

"Lão Thất, ngươi thế nào?"

"Không chết được." Mộng Vô Nhai cắn môi, buồn bực mà nói.

"Dùng một viên đan dược đi!" Mộng Vô Ngu đưa qua một viên đan dược cho đối phương.

"Ừm." Mộng Vô Nhai nhận lấy, cúi đầu nuốt vào. Rồi sau đó gã cởi ra phòng hộ y bị đánh xuyên trên người ra, trực tiếp lại thay đổi một kiện phòng hộ y cấp năm, lại thay đổi một thân quần áo sạch sẽ.

Thấy một màn như vậy, Kiều Thụy nhíu mày. "Thiên Kỳ, trên người bọn này pháp khí quá nhiều!"

"Không sao, chậm rãi mài bọn chúng, luôn có thể mài đến chết thôi." Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, không cho là đúng mà nói.

Pháp khí lại nhiều thì luôn có thời điểm dùng hết, thực lực có mạnh thì cũng luôn có thời điểm linh lực khô kiệt, chỉ cần mài bọn chúng từ từ là được.

Năm ngày sau, ba huynh đệ lãng phí rất nhiều pháp khí và linh phù, đấu đá công kích lung tung trong trận pháp, ý đồ phá vỡ trận pháp chạy thoát, có điều vẫn luôn không thể phá trận.

Mà Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vẫn luôn ở nơi tối tăm quan sát đến ba người này, trận pháp chỗ nào bị phá hư thì bọn họ liền kịp thời tu bổ nơi đó, không để lại góc chết nào. Mặt khác, Liễu Thiên Kỳ còn ngoài ý muốn tìm được một gốc cây độc trong cánh rừng sương độc. Lúc này, Triệu Hoán Họa truyền đến ý thức, nói rằng nó muốn cây độc kia. Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ bèn dán lên Triệu Hoán Họa Ẩn Thân phù, thả nó ra, làm nó hấp thu cây độc vào trong tranh.

"Thiên Kỳ, sao huynh đem cái cây có độc kia vào trong Triệu Hoán Họa vậy?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy khó hiểu mà truyền âm với đối phương.

"Là ý của Triệu Hoán Họa." Liễu Thiên Kỳ mỉm cười truyền âm lại.

"Cái gì? Ý của Triệu Hoán Họa?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.

"Đúng vậy, sau khi ta bế quan trong Triệu Hoán Họa liền có thể thành lập liên tiếp ý thức cùng Triệu Hoán Họa. Nó nói cây kia rất bổ cho nó, ăn xong có thể trợ giúp nó tăng lên thực lực."

"Ồ, là như thế sao." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. 

Lại qua mười ngày, ba huynh đệ Mộng gia tam vẫn không tìm được phương pháp rời khỏi trận pháp này. Lúc này, nhóm bọn gã so với mười ngày trước càng thêm chật vật, pháp khí và linh phù đều dùng gần hết, đan dược trên người cũng dùng sạch. Hơn nữa, làm cho bọn gã nhất sợ hãi chính là, bọn gã phát hiện mình trúng độc.

Đúng vậy, là trúng độc. Kỳ thật sớm vào mười ngày trước, bọn gã cũng đã bước vào khu độc của trận pháp. Độc của hoa Song Sinh vô sắc vô vị, lúc mới đầu ba người căn bản không nhận thấy được. Hơn nữa ba người đều là tu sĩ Nguyên Anh, độc dược cấp bốn ngay từ đầu bị bọn gã hút vào, bọn gã căn bản là không có cảm giác gì cả. Vì thế cứ như vậy chậm rãi qua đi mười ngày, bọn gã phát độc. Một đám đều bắt đầu phun máu, hơn nữa nhổ ra đều là máu có màu đen.

"Tam ca, Lục ca, làm sao bây giờ? Ta cảm giác độc trong cơ thể ta căn bản là bức không ra được." Ba huynh đệ đầu tiên là dùng đan dược giải độc, sau đó lại dùng linh lực bức độc ra, nhưng một phen lăn lộn xuống đều không có hiệu quả.

"Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, lập tức về Luyện Khí thành. Nếu không, chúng ta sẽ bị độc chết! Phụt……" Nói đến đây, Mộng Vô Ngu phun ra một mồm máu độc to.

"Đúng vậy, chúng ta đã bị nhốt mười lăm ngày rồi. Không thể lại ở đây nữa!"  Mộng Vô Hoa gật đầu, giờ này khắc này cũng có ý rút lui.

"Có điều pháp khí và linh phù trên người ta đều dùng hết, vài món pháp khí cấp sáu cũng dùng rồi, cũng không còn dùng được nhiều lắm a." Nói đến chuyện này, Mộng Vô Nhai có chút nhụt chí. Lúc này, trên người gã chính là một kiện pháp khí cũng không có.

"Dùng phong ấn công kích, dùng ngọc bài trên người chúng ta đi! Ta cũng không tin, công kích của phụ thân là Hóa Thần, chẳng lẽ còn phá không được trận pháp này!" Mộng Vô Hoa híp híp mắt.

"Công kích cấp sáu chỉ sợ cũng chưa chắc dùng được, trước đó không phải chúng ta cũng sử dụng pháp khí cấp sáu rồi sao?" Mộng Vô Ngu âm thầm nhíu mày.

"A……" Đột nhiên, Mộng Vô Hoa kêu lên thảm thiết một tiếng, tay trái bị chém rớt lặng yên không một tiếng động.

"Tam ca……"

"Tam ca!" Mộng Vô Ngu cùng Mộng Vô Nhai kinh hô lên, vội vàng dựa sát lại đây.

"Tay của ta!!!" Nhìn cánh tay không ngừng đổ máu, Mộng Vô Hoa sắc mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.

"Người nào?" Mộng Vô Ngu đứng dậy, vẻ mặt đề phòng mà nhìn quanh bốn phía. Bỗng nhiên, hai con rối kim nhânxuất hiện sau lưng Mộng Vô Ngu, trực tiếp phát động công kích với gã.

"A..!!" Mộng Vô Ngu nhíu mày, vội vàng đánh trả. Trên người đã không còn pháp khí để dùng, nên Mộng Vô Ngu chỉ có thể sử dụng linh thuật công kích, dùng hỏa cầu của mình công kích hai con rối kim nhân kia.

"Thiên Kỳ, kim nhân có thể đánh thắng được Mộng Vô Ngu sao?" Kiều Thụy xem ra, đối phương là Nguyên Anh, còn kim nhân là Kim Đan đại viên mãn, thực lực vẫn kém một chút.

"Không thử thăm một chút, làm sao có thể biết được thành quả nửa tháng nay của chúng ta?" Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, như định liệu trước mà nói.

"Cũng phải." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Liễu Thiên Kỳ sớm đã lặng lẽ thu đi nhẫn không gian của Mộng Vô Hoa, hắn dùng linh hồn lực đảo qua, phát hiện nhẫn không gian của đối phương có ba khối lệnh bài, một khối là Luyện Hư lão tổ, hai khối là Hóa Thần.

Hắc hắc, không còn lệnh bài, để xem các ngươi làm sao đi ra ngoài!

"Thiên Kỳ, mau thu hồi kim nhân lại đi, bọn nó bị thương rồi!" Nhìn thấy hai kim nhân bị Mộng Vô Ngu đánh đến một đứt cánh tay một đứt chân, Kiều Thụy rất là đau lòng.

"Không cần lo lắng, còn có thể đánh trong chốc lát nữa." Liễu Thiên Kỳ thấp giọng truyền âm, hắn híp híp mắt, phát ra mệnh lệnh với hai kim nhân.

Lập tức, hai kim nhân bèn bắt đầu mãnh liệt tung linh phù với Mộng Vô Ngu. Bạo Tạc phù, Hỏa Diễm phù, Kim phù, Lôi phù, tóm lại một đống lớn công kích linh phù cứ như là không cần tiền, che trời lấp đất mà công kích về hướng Mộng Vô Ngu.

Mộng Vô Ngu từ sớm đã trúng độc, sau khi trải qua một đợt lại một đợt trận pháp công kích, lúc này lại bị công kích như thế, quả thực làm gã trở tay không kịp.

"Phụt phụt phụt……" Mộng Vô Ngu liên tục hộc máu, cả người toàn là vết thương trực tiếp bị xốc bay ra ngoài, một kiện phòng hộ y còn sót lại trên người cũng nát đầy đất như đậu hủ.

"Lục ca, Lục ca!" Mộng Vô Hoa cùng Mộng Vô Nhai nhào qua, kinh hô ra tiếng.

"Tam ca, hai con rối kim nhân kia rất lợi hại, các ngươi… phải… phải cẩn thận..!" Nói xong lời này, Mộng Vô Ngu liền trực tiếp ngất đi.

"Đáng giận!!" Mộng Vô Hoa quay đầu lại tìm. Nào còn hai con rối kim nhân nào, chúng đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.

Cứ như vậy, ba huynh đệ Mộng gia lại bị nhốt thêm ba ngày trong trận pháp này. Trong ba ngày này, Mộng Vô Hoa mất nhẫn không gian, Mộng Vô Ngu thân bị trọng thương hơi thở thoi thóp, mà Mộng Vô Nhai bị con rối kim nhân vài lần đánh lén cũng bị mất nhẫn không gian, cũng bị thương.

Thẳng đến sáng sớm ngày thứ tư, Mộng Vô Ngu hôn mê ba ngày rốt cuộc tỉnh lại. Có điều sắc mặt gã lại tái nhợt như tờ giấy, nhìn càng thêm hư nhược hơn ba ngày trước.

"Lục đệ, ngươi tỉnh rồi?" Liếc thấy Mộng Vô Ngu tỉnh lại, Mộng Vô Hoa vui mừng không thôi.

"Tam ca, Thất đệ, mau… dùng cái này phá vỡ trận pháp! Rời khỏi nơi này!"  Mộng Vô Ngu từ nhẫn không gian của mình trực tiếp lấy ra ngọc bội của gia gia.

"Đây… đây chính là ngọc bội của gia gia mà." Nhìn thấy ngọc bội kia, Mộng Vô Hoa chấn động.

Ngọc bội của gia gia chính là một luồng công kích cấp bảy của Luyện Hư lão tổ. Ngọc bội này là sau khi huynh đệ bọn gã sinh ra được gia gia cấp cho. Mỗi người cũng chỉ có một khối, cực kỳ trân quý.

"Đúng vậy, dùng cái này nhất định có thể đi ra ngoài. Ta… ta sắp chịu đựng không nổi." Trúng độc tăng thêm thương thế, lại không có đan dược, Mộng Vô Ngu sớm đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn lại có một nửa khẩu khí cuối cùng như vậy.

"Được." Mộng Vô Hoa gật đầu, tiếp nhận ngọc bội kia.

Hết chương 251.

----------------------------------------------

【 chương 252】 Kim Đan giết Nguyên Anh 

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Nhìn thấy lệnh bài trong tay Mộng Vô Hoa, Liễu Thiên Kỳ không nói hai lời liền trực tiếp tung ra trăm lá công kích phù, đập về phía đối phương đang mê đầu váng mắt.

Mộng Vô Hoa tuy rằng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đã bị nhốt trong trận pháp 18 ngày, vừa trúng độc vừa bị thương, lại bị chém mất một bàn tay, lúc này sớm đã thành nỏ mạnh hết đà. Cho nên, linh phù của Liễu Thiên Kỳ nện xuống, trực tiếp liền đập chết người.

"Tam ca, tam ca!" Nhìn Mộng Vô Hoa nằm yên dưới đất không nhúc nhích, Mộng Vô Nhai kinh hô ra tiếng, vội vàng nhào tới.

 Mộng Vô Nhai bế thi thể tam ca dưới đất lên, gã phát hiện tam ca đã tắt thở. Hơn nữa, lệnh bài thuộc về gia gia trên tay tam ca kia sớm đã không cánh mà bay.

"Tam ca, tam ca!" Ôm Mộng Vô Hoa bị tạc đến mặt xám mày tro, cả thân thể cháy đen, Mộng Vô Nhai khóc rống thất thanh.

"A…"

Đột nhiên, Mộng Vô Nhai nghe được một tiếng rên rỉ thống khổ, gã quay đầu thì kinh ngạc phát hiện, Lục ca một bên hơi thở thoi thóp bị một nam tử bạch y cầm rìu chém đầu, mà nhẫn không gian của đối phương cũng bị một vị nam tử áo lam khác thu đi rồi.

"Liễu Thiên Kỳ? Kiều Thụy?" Nhìn hai người, Mộng Vô Nhai hai mắt đỏ như máu.

Trước đó bọn gã đã điều tra, nên Mộng Vô Nhai biết, người bạch y là Kiều Thụy, quen dùng một thanh lôi rìu. Mà người lam y lại là Liễu Thiên Kỳ, là một vị Phù Văn Sư cấp bốn.

"Hai tên này đều đã chết. Đến lượt ngươi." Nói rồi, Kiều Thụy hướng tới Mộng Vô Nhai ngoắc ngón tay.

"Hai tên đê tiện vô sỉ khốn kiếp các ngươi! Trận pháp, độc thuật, đánh lén, các ngươi đơn giản là không chỗ nào không dùng!" Nhìn hai người này, Mộng Vô Nhai mắng to ra tiếng.

Có thể nói, bị nhốt tại trận pháp này 18 ngày, tuyệt đối là 18 ngày hắc ám nhất trong nhân sịn của gã. Từ nhỏ lớn lên ở Mộng gia, thân là cháu trai thành chủ, gã sống đến tùy tâm sở dục, ở Luyện Khí thành, trước nay…. trước nay không có một ai dám vi phạm gã. Nhưng khi đến nơi này thì sao?

Đầu tiên là bị cái trận pháp không thể hiểu được này vây khốn, bị một lần lại một lần công kích, từ đầu đến chân đầy vết thương, ba kiện phòng hộ y cũng đều huỷ hoại. Hơn nữa bị thương còn không phải điểm chết người, điểm chết người chính là trúng độc, loại độc này bức không ra, đan dược cũng không dùng được. Trúng độc còn phải chịu đựng hai tên khốn kiếp kia cách hai ngày ba bữa đánh lén, chốc lát thì phái con rối ra đánh lén, một hồi lại linh phù, còn không nữa thì là năm tám loại công kích trong trận pháp. Có thể nói, 18 ngày này làm Mộng Vô Nhai chân chân chính chính nếm đến tư vị cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

"Hừ, chỗ nào nói nhảm nhiều như vậy." Kiều Thụy vung rìu, bèn hướng tới đối phương chém qua.

"A……!" Mộng Vô Nhai đứng dậy, vội vàng trốn tránh công kích của Kiều Thụy.

Bên này hai người đánh vào nhau, bên kia, nguyên anh của Mộng Vô Hoa và Mộng Vô Ngu cũng rất nhanh mà hiện ra từ trong thi thể.

Nhìn chằm chằm hai nguyên anh của hai người, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. Đây là Liễu Thiên Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy nguyên anh của tu sĩ Nguyên Anh, thứ kia cũng không lớn, cũng cỡ khoảng bàn tay một nam nhân thành niên, hai tiểu nguyên anh dung mạo lớn lên giống như đúc chủ nhân bọn chúng, hoàn toàn là chủ tử bản thu nhỏ.

"Liễu Thiên Kỳ, tên khốn kiếp!" Nguyên anh của Mộng Vô Hoa trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ, mắng to ra tiếng, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập phẫn nộ.

"Liễu Thiên Kỳ, ngươi quả nhiên thật sự thủ đoạn." Nhìn Liễu Thiên Kỳ, nguyên anh của Mộng Vô Ngu lại có chút không thể quản ngại mà khẽ thở dài một tiếng.

Một tu sĩ Kim Đan thế mà lại hố giết gã và tam ca - hai tu sĩ Nguyên Anh, tuy rằng là đối địch, nhưng Mộng Vô Ngu cũng không thể không nói, đối phương thật là thủ đoạn cao, mưu kế cao, tính kế giỏi.

"Đa tạ khích lệ, hai vị thân thể đã hủy, nguyên anh muốn chạy trốn ra khỏi đại trận của ta cũng không quá có khả năng. Cho nên, hai vị liền nhận mệnh đi!" Nói tới đây, Liễu Thiên Kỳ rất xin lỗi mà cong cong khóe miệng.

"Ngươi còn muốn diệt nguyên anh của bọn ta? Chỉ bằng ngươi?" Mộng Vô Hoa trừng mắt trước Liễu Thiên Kỳ thực lực Kim Đan đại viên mãn, vẻ mặt khinh thường.

Không sai, gã không phủ nhận Liễu Thiên Kỳ này có chút bản lĩnh, sống sờ sờ hố chết thân thể gã. Có điều đối phương muốn giết nguyên anh của mình, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Tuy nguyên anh của mình không có thực lực như mình ở kỳ cường thịnh, nhưng hai phần ba thực lực vẫn phải có, chỉ bằng hắn - một Kim Đan muốn diệt sát, nói thẳng ra là người si nói mộng.

"Tam ca, đừng khinh địch, chúng ta cùng nhau động thủ!" Nói xong, nguyên anh của Mộng Vô Ngu bay đến bên cạnh nguyên anh Mộng Vô Hoa.

"Ha ha ha, vậy các ngươi liền cùng nhau đến đây đi, thủ hạ bại tướng!" Liễu Thiên Kỳ ngưng tụ ra một viên thủy cầu.

"Ha!" Hét lớn ra tiếng, nguyên anh của hai huynh đệ Mộng gia sáng lên hồng quang, hai luồng ngọn lửa dung hợp thành một đoàn, bay thẳng đến thủy cầu của Liễu Thiên Kỳ.

"Ầm!"

Hai đạo công kích ở giữa không trung chạm vào nhau, phát ra một trận tiếng nổ mạnh, ngay sau đó, một luồng uy áp tiêu diệt nhắm thẳng về nguyên anh của hai huynh đệ Mộng gia.

"A…" Kinh hô ra tiếng, nguyên anh của hai người trực tiếp bị vỡ thành tro bụi.

"Ngu không ai bằng!" Nhìn hai dúm tro bụi trên mặt đất, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Hai tên ngu ngốc này, chẳng lẽ bọn chúnh cho rằng mình hao hết tâm tư mà đoạt nhẫn không gian của chúng là để chơi sao? Ngu ngốc, Liễu Thiên Kỳ hắn chính là vì những ngọc bội phong ấn công kích đó. Bởi vì chỉ có những thứ đó mới có thể giết được bọn chúng!

"Tam ca, Lục ca!" Nhìn thấy nguyên anh của hai người bị giết, Mộng Vô Nhai rít gào ra tiếng, bị Kiều Thụy một rìu trực tiếp chém thành hai nửa.

"Khốn kiếp!" Nguyên anh của Mộng Vô Nhai từ trong thi thể tránh thoát mà ra, gào rống nhào tới Kiều Thụy.

"Hây!" Kiều Thụy quát to một tiếng, một hỏa cầu trực tiếp đánh qua.

"Ha!" Đồng dạng, Mộng Vô Nhai cũng phát ra một quả cầu lớn hơn đỏ hơn, hướng tới hỏa cầu của Kiều Thụy va chạm qua.

"Ầm……" Hỏa cầu nổ mạnh giữa không trung, một luồng công kích Nguyên Anh hậu kỳ trực tiếp dừng trên nguyên anh của Mộng Vô Nhai.

"Chết tiệt……" Rít gào một tiếng, nguyên anh của Mộng Vô Nhai hóa thành tro bụi.

"Thiên Kỳ." Kết thúc chiến đấu, Kiều Thụy đi đến bên cạnh ái nhân.

"Ừm, làm không tồi." Liễu Thiên Kỳ cười khích lệ ái nhân một câu, hắn tung ra Triệu Hoán Họa, trực tiếp thu thi thể ba người vào trong Triệu Hoán Họa.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm những thi thể khác, thu hết tất cả thi thể vào Triệu Hoán Họa. Nó yêu cầu linh khí trong huyết nhục tu sĩ." Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nói.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau dọn sạch chiến trường, thu thi thể của mọi người vào Triệu Hoán Họa, sau đó lại đi theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau dỡ bỏ trận pháp. Chờ làm tốt hết thảy xong, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới ngự kiếm trở về Hỏa Lang thành.

 Thanh Phong cùng Thanh Trúc đi theo sau hai người, cũng về đến vương cung.

Trong thư phòng Lang Vương.

"Ngươi nói cái gì? Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy giết 23 người kia?" Khiếp sợ mà nhìn Thanh Phong, Lang Vương không thể tin tưởng hỏi.

"Đúng vậy, đều giết." Thanh Phong gật đầu, phi thường chắc chắn. 

"Giết như thế nào?" Đó là 23 tu sĩ đó! Hơn nữa, còn có ba người là Nguyên Anh đó! Sao lại dễ dàng bị giết như vậy chứ?

"Hẳn là dùng trận pháp. Ngày đầu tiên, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy dịch dung ra khỏi thành, ở trong rừng sương độc Hồng Hà sơn kia bố trí trận pháp. Ngày hôm sau, bọn họ lại thoải mái hào phóng mà dạo trong thành, dẫn đám người Mộng Vô Hoa kia ra ngoài thành, vào Sát trận. Sau đó, 23 người kia bị nhốt trong trận pháp mười tám ngày. Chạng vạng hôm nay, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rút trận pháp về, nói đều đã giải quyết xong rồi." Nhìn Lang Vương, Thanh Phong kỹ càng tỉ mỉ mà nói một lần quá trình.

"Trực tiếp hố giết Nguyên Anh, có biết là trận pháp gì không?" Nhìn Thanh Phong, Lang Vương lại hỏi.

"Cái này thuộc hạ không biết, lúc ấy, Liễu Thiên Kỳ nói cho ta, trận pháp kia rất lợi hại, không cho ta cùng Thanh Trúc theo vào. Nói là chúng ta không hiểu trận pháp, đi vào sẽ có nguy hiểm, bảo chúng ta ở ngoài bìa rừng chờ là được, cho nên thuộc hạ cũng không dám vào."

"Ừ." Lang Vương gật đầu lên tiếng.

"Bệ hạ, Liễu Thiên Kỳ này quả nhiên là có chút thủ đoạn." Nói đến đây, đáy mắt Thanh Phong nhiều thêm vài phần kính nể.

"Ừm, Kim Đan giết Nguyên Anh, người này tuyệt không phải vật trong ao." Lang Vương gật đầu, tự nhiên cũng minh bạch chuyện này.

Phải biết rằng, ở Cẩm Châu, chuyện Kim Đan giết Nguyên Anh này không phải chưa từng phát sinh, mà là quá ít quá ít. Hơn nữa, mặc dù tu sĩ Kim Đan có thể vượt cấp giết chết Nguyên Anh, như vậy thì tu sĩ Kim Đan kia cũng tất nhiên là cũng cửu tử nhất sinh. Như Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy giết ba Nguyên Anh còn có thể bình yên vô sự, thật sự có thể xưng là kỳ tích trong kỳ tích!

"Nhưng vậy thì gần đây, vị kia ở Luyện Khí thành chỉ sợ phải ngồi không yên rồi." Nói đến đây, Thanh Phong hơi nhíu lại mi.

Nếu là cháu gái đã xuất giá như Mộng Vô Ngân, đối với lão gia hỏa Mộng gia mà nói là một nhân vật có thể có có thể không, đã chết cũng không để ý đến cỡ nào. Nhưng Mộng Vô Hoa, Mộng Vô Ngu, Mộng Vô Nhai kia chính là cháu trai ruột của lão gia hỏa kia, là người đời thứ ba của Mộng gia bọn họ. Một chút đã chết ba tôn tử, chỉ sợ lão gia hỏa kia muốn điên rồi!

"Ha ha ha, để cho bọn họ làm ầm ĩ đi. Luyện Khí thành ồn ào càng loạn, càng hợp tâm ý bổn vương." Đối với Luyện Khí thành, Hỏa Lang vương tất nhiên là chướng mắt.

"Chỉ là như vậy thì Luyện Khí thành bên kia có thể giận chó đánh mèo đến Hỏa Lang thành chúng ta không?" Đối với việc này, Thanh Phong có chút lo lắng.

"Ha ha ha, ngươi cảm thấy Liễu Thiên Kỳ sẽ làm mình sống trong nguy hiểm sao? Cũng hoặc là nói, ngươi cảm thấy hắn sẽ không suy tính đến những điều này ư?"

Nghe thấy vậy, Thanh Phong ngẩn người. "Vậy, ý của bệ hạ là?"

"Liễu Thiên Kỳ sẽ không cho bổn vương cơ hội lựa chọn bỏ xe bảo soái. Bởi vì, trước khi chuyện đó xảy ra, hắn sẽ rời Hỏa Lang thành trước. Mà hiện tại, nghiễm nhiên còn chưa tới nông nỗi đó."

"Thuộc hạ minh bạch." Ý của bệ hạ là Liễu Thiên Kỳ sẽ chủ động rời đi, sẽ không liên lụy Hỏa Lang thành.

"Ừ, đi đi. Bảo vệ tốt Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, cũng giám thị bọn họ. Nhớ lấy, vào lúc hắn không cần ngươi ra tay thì ngươi và Thanh Trúc không cần ra tay."

"Dạ." Theo tiếng, Thanh Phong xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Thanh Phong rời đi, Hỏa Lang vương sờ sờ cằm. Liễu Thiên Kỳ đã từng cùng Tiểu Thất nói qua, ngoại công của hắn là một vị Luyện Hư lão tổ, là bạn tốt tri giao của mình, chính bản thân hắn cũng xuất thân từ đại gia tộc. Chỉ là tại sao hắn lại muốn đem cơ hội giao hảo Mộc Linh thành và Thiên Âm thành nhường cho Hỏa Lang tộc?

Sau lưng Liễu Thiên Kỳ rốt cuộc có cái gọi là đại gia tộc kia hay không? Ngoại công của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trước đó Lang Vương cũng từng nói bóng nói gió mà dò hỏi qua thân thế của Liễu Thiên Kỳ, nhưng đối phương giữ kín như bưng, vẫn luôn không muốn nói thêm về chuyện gia tộc. Chuyện này làm cho Lang Vương cũng không tiện hỏi nhiều, mà này thân thế Liễu Thiên Kỳ cũng trở thành một bí ẩn.

Hết chương 252.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro