Chương 249-250
【 chương 249】 Bị theo dõi
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Về đến phòng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy thương lượng lên.
"Muốn hoàn thành một giao dịch linh phù lớn như vậy, sợ là dịch phù văn của chúng ta lại phải bổ sung hàng hóa." Nói đến chuyện này, Kiều Thụy nhăn nhăn mày.
"Không riêng gì dịch phù văn, giấy phù văn cùng bút phù văn đều phải chuẩn bị. Lại còn phải điều chế một ít dịch phù văn cấp ba nữa." Liễu Thiên Kỳ sờ sờ cằm.
"Vậy buổi chiều chúng ta liền ra trong thành mua linh thảo đi! Trên người huynh, máu yêu thú và xương thú có đủ không, cần mua thêm không?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nghiêm túc hỏi.
"Xương thú và máu thú vẫn còn một chút, tạm thời đủ dùng, cần mua linh thảo, linh hoa, giấy phù văn và bút phù văn là được. Bút phù văn có thể mua nhiều thêm hai cây, pháp khí bên này tương đối rẻ."
"À đúng rồi, chúng ta còn phải trả lồng sắt này về nữa. Đây chính là mười vạn linh thạch đó!" Nói rồi, Kiều Thụy lấy cái lồng sắt trước đó đựng mồi lửa kỳ lân ra.
"Được, vậy chiều chúng ta đi trả lồng sắt, chọn mua linh thảo và linh hoa."
Buổi chiều, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau rời khỏi cung điện Hỏa Viêm.
Hai người đi đến cửa hàng mồi lửa trước, trả lồng sắt lại.
Nữ tu sói xám cười thu hồi lồng sắt, hơn nữa đưa lại mười vạn linh thạch và một khối ngọc bội đưa tin.
"Đây là ngọc bội đưa tin của bổn tiệm, nếu hai vị khách quý sau này muốn mua sắm mồi lửa thì có thể trực tiếp liên hệ chúng ta. Nếu ở thành thị khác, chỗ chúng ta cũng phụ trách giao hàng."
"Được, đa tạ." Thu hồi linh thạch và ngọc bội, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói lời cảm tạ, rồi mang theo Kiều Thụy đi mua tài liệu.
Một buổi chiều, hai người toàn mua mua mua, tiêu hết mười vạn linh thạch mới lấy được một phân không dư thừa. Kiều Thụy nhìn thấy linh thạch biến thành một đống lớn linh thảo, linh hoa, giấy phù văn cùng bút phù văn, y đau lòng từng cơn.
Đi suốt cả buổi chiều trong Hỏa Lang thành, lúc mới đầu, Liễu Thiên Kỳ mua còn rất vui vẻ. Có điều càng gần đến cuối thì sắc mặt hắn càng khó xem.
Chờ đến khi mua đồ xong trở lại trong vương cung, sắc mặt Liễu Thiên Kỳ đã trực tiếp âm trầm xuống.
"Thiên Kỳ, huynh làm sao vậy?" Dù phản ứng có trì độn nhưng Kiều Thụy cũng rốt cuộc ý thức được ái nhân không thích hợp rồi.
"Chúng ta bị người khác theo dõi suốt một buổi chiều."
"Theo dõi? Huynh… huynh không phải nói có hai vị tiền bối phụ trách ở chỗ tối bảo hộ chúng ta sao? Bị hai vị tiền bối đi theo cũng bình thường mà." Chuyện Thanh Phong và Thanh Trúc trước đó Thiên Kỳ có nói qua với y, nên Kiều Thụy cũng biết.
"Không, không phải là hai vị tiền bối kia, là những người khác."
"Hả?" Nghe thấy điều này, Kiều Thụy kinh hãi. "Vậy… vậy là người nào?"
"Ta phỏng đoán, là người của Luyện Khí thành."
"Luyện Khí thành sao?" Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Kiều Thụy càng thêm khó coi.
"Thanh Phong tiền bối." Liễu Thiên Kỳ đứng trong viện, nhẹ gọi một tiếng.
"Liễu hiền chất, có chuyện gì sao?"
"Tiền bối, người hôm nay theo dõi ta và Tiểu Thụy…." Nhìn Thanh Phong, Liễu Thiên Kỳ muốn nói lại thôi.
"Liễu sư điệt không cần lo lắng. Ta đã bảo Thanh Trúc đi điều tra rồi. Liễu sư điệt và Kiều sư điệt tạm ủy khuất trước một chút, trong nhiều ngày tới đừng ra khỏi cung. Chờ đến Thanh Trúc bên kia điều tra rõ ràng lai lịch và tình huống của đối phương, ta sẽ nói cho hai vị hiền chất."
"Như thế, vậy đa tạ Thanh Phong tiền bối." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, thấp giọng nói tạ.
"Liễu sư điệt không cần khách khí." Thanh Phong vẫy vẫy tay, rời đi.
"Thiên Kỳ, chúng ta đây……" Kiều Thụy nhìn ái nhân, vẻ mặt lo lắng.
"Không cần lo lắng, tài liệu chúng ta đều lấy đủ rồi. Trước tiên cứ vẽ bùa đi! Qua mấy ngày rồi lại nói."
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, không nhiều lời nữa.
Năm ngày sau.
Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy qua, đem ba phần linh phù giao cho Kiều Thụy.
"Tiểu Thụy, đây là phù của Lang Vương bệ hạ, đây là của Nhị công chúa cùng Tam công chúa. Đệ đi đưa qua cho bọn họ đi! Thuận tiện thu linh thạch luôn, cứ theo giá thị trường bán cho bọn họ là được, không cần ưu đãi, cũng không cần thu linh thạch nhiều hơn."
"Dạ, ta biết rồi." Kiều Thụy tiếp nhận linh phù, thu vào nhẫn không gian của mình, y xoay người rời phòng.
Liễu Thiên Kỳ cầm lấy bút, hắn tiếp tục vẽ bùa……
Sau nửa canh giờ.
"Cốc cốc cốc"
Nghe được tiếng đập cửa ngoài cửa, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày, nếu Tiểu Thụy trở về thì sẽ vào thẳng nhà, sẽ không gõ cửa, cho nên khi tiếng đập cửa vang lên, Liễu Thiên Kỳ biết ngay là không phải Tiểu Thụy.
Liễu Thiên Kỳ buông bút phù văn trong tay, đứng dậy đi mở cửa, phát hiện người đến là Thanh Phong.
"Thanh Phong tiền bối, mời vào trong." Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, tất cung tất kính mà mời người vào phòng.
"Liễu sư điệt, đệ đệ ta Thanh Trúc đã trở lại."
"Ồ? Vậy Thanh Trúc tiền bối nói như thế nào?" Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Kỳ lập tức dò hỏi lên.
"Mấy ngày trước, kẻ theo dõi Liễu sư điệt và Kiều sư điệt chính là người của Luyện Khí thành. Lúc này đây Luyện Khí thành tổng cộng có 23 người đến. Mười tên hộ vệ Kim Đan trung kỳ, mười tên Kim Đan hậu kỳ. Còn có ba người đều là thiếu gia Mộng gia, người cầm đầu là ca ca ruột của Mộng Vô Ngân - Mộng Vô Hoa, thực lực Nguyên Anh trung kỳ. Còn có hai vị là đường ca của Mộng Vô Ngân, Mộng Vô Ngu và Mộng Vô Nhai, cũng đều là Nguyên Anh sơ kỳ. Bọn họ hiện tại đều đang ở một khách điếm thành nam. Mục đích hẳn là lại đây tìm Liễu sư điệt trả thù." Nói đến đây, đáy mắt Thanh Phong nhiều thêm vài phần lo lắng.
"Đa tạ Thanh Phong tiền bối, ta đã biết." Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ.
"Liễu sư điệt?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ mang vẻ mặt trấn định, Thanh Phong hơi hơi ngẩn người.
Một tu sĩ Kim Đan, vào thời điểm nghe được có ba tu sĩ Nguyên Anh tìm hắn trả thù, thế nhưng có thể biểu hiện đến bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh như vậy?
Liễu Thiên Kỳ này thật đúng là……
"Thanh Phong tiền bối, chuyện này không cần nói cho bệ hạ, đây là việc tư của ta, ta sẽ tự mình xử lý. Không thể bởi vì ta mà liên lụy Hỏa Lang thành phải kết oán với Luyện Khí thành." Lời này Liễu Thiên Kỳ nói thập phần nghiêm túc
"Được, lão phu biết." Thanh Phong gật đầu, rời khỏi phòng Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn theo Thanh Phong rời đi, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ trầm trầm. 23 người à? Tới thật đúng là không ít nhỉ.
"Thiên Kỳ, Thanh Phong tiền bối đã tới sao?" Kiều Thụy đi vào cửa bèn dò hỏi trước.
"Ừ." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, hắn không hề giữ lại, một năm một mười kể chuyện Thanh Phong báo cho ái nhân nghe.
"Hai mươi Kim Đan, ba Nguyên Anh? Tới thật đúng là không ít!" Nói đến đây, Kiều Thụy híp híp mắt, đáy mắt tràn đầy chiến ý nóng lòng muốn thử.
"Đừng lỗ mãng! Đối phương người đông thế mạnh, vẫn là dùng trí thắng được vẫn hơn."
"Vậy Thiên Kỳ, tính toán làm sao bây giờ?" Kiều Thụy hỏi ý kiến của Liễu Thiên Kỳ.
"Đừng nóng vội, để ta ngẫm kĩ lại, nghĩ ra một đối sách vạn toàn đã." Liễu Thiên Kỳ kéo lại tay ái nhân, nhẹ giọng nói.
Người nhiều cũng không có gì, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, luôn sẽ có biện pháp.
Trong thư phòng của Lang Vương.
Nghe được Thanh Phong bẩm báo, Hỏa Lang vương không khỏi nhướng nhướng mày. "Hắn không cho ngươi nói với bổn vương?"
"Đúng vậy, Liễu Thiên Kỳ là nói như vậy. Hắn nói không hy vọng Hỏa Lang thành và Luyện Khí thành bởi vì hắn mà kết oán với nhau."
"Hừ, tiểu tử này thật đúng là thông minh, hắn hẳn là từ sớm đã nghĩ đến, ngươi sẽ đem lời hắn nói, nói cho bổn vương đi?" Hỏa Lang vương cảm thấy, đối phương hẳn là cố ý nói như vậy.
"Cái này thì thuộc hạ không biết. Nhưng thuộc hạ cảm thấy Liễu Thiên Kỳ này thật không đơn giản." Nói đến đây, Thanh Phong nhíu mày một chút. Nói thật, phần trấn định cùng thong dong của Liễu Thiên Kỳ kia không phải người bình thường có thể làm được.
"Ừm, 68 tuổi Kim Đan đại viên mãn, còn nhỏ hơn Viêm Nhi nhiều như vậy, thế mà lại gặp nguy không loạn. Biết có ba Nguyên Anh trả thù cũng có thể khí định thần nhàn, bình tĩnh tự nhiên như vậy, thật là không đơn giản." Hỏa Lang vương khẽ thở dài một tiếng.
Nếu thằng nhãi ranh nhà mình kia có một nửa trầm ổn như tiểu tử này, ông cũng không cần nhọc lòng vậy rồi.
"Vậy bệ hạ cảm thấy, ta cùng Thanh Trúc cần trợ giúp Liễu Thiên Kỳ trong việc này không? Hoặc là nói, Hỏa Lang tộc chúng tôi có tham dự vào ân oán giữa Liễu Thiên Kỳ và Luyện Khí thành không?" Nhìn chủ tử của mình, Thanh Phong thấp giọng hỏi.
"Không, tạm thời không cần ra tay, tiểu tử kia không phải nói hắn muốn tự mình xử lý sao? Vậy ngươi cứ âm thầm đi theo, xem hắn làm sao xử lý. Còn ngươi cứ đem động tĩnh bên chỗ hắn báo với bổn vương là được."
"Dạ, bệ hạ." Theo tiếng, Thanh Phong khom người lui ra.
Vài ngày sau……
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy dịch dung thành hai gã Hỏa Lang tộc, cùng rời khỏi hoàng cung.
Thanh Phong cùng Thanh Trúc đi theo từ chỗ tối, nhìn hai tiểu tử mang đầu tóc đỏ, chẳng những thay đổi dung mạo, ngay cả hơi thở trên người cũng giống Lang tộc bọn họ như đúc, hai người đều thập phần kinh ngạc.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mang theo bản đồ, trực tiếp ngự kiếm ra khỏi thành, bay suốt một canh giờ thì trực tiếp đi đến dưới chân một ngọn núi yêu thú.
"Chính là nơi này sao?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy tò mò hỏi.
"Ừ, chính là nơi này, nơi này là núi yêu thú cách Hỏa Lang thành gần nhất, là một ngọn núi yêu thú loại nhỏ, tên là Hồng Hà sơn." Liễu Thiên Kỳ lấy bản đồ ra, lặp lại xác định một chút vị trí địa lý bên này.
Ở Cẩm Châu, núi yêu thú chia làm ba loại kích cỡ lớn, trung, nhỏ. Núi yêu thú loại lớn không riêng diện tích lớn, hơn nữa trong núi cũng có nhiều yêu thú cấp sáu, thậm chí là cấp bảy lui tới, nên rất nhiều núi yêu thú loại lớn đều bị Trận Pháp Sư phong ấn lên, để những yêu thú đẳng cấp cao đó mới không chạy ra gây họa nhân gian. Núi yêu thú cỡ trung cũng rất nguy hiểm, thường là yêu thú cấp năm và cấp bốn tương đối nhiều, nên rất nhiều phụ cận thành thị đều không có núi yêu thú cỡ trung. Mà núi yêu thú loại nhỏ, yêu thú lợi hại nhất cũng bất quá cấp bốn thôi. Bởi vậy, có vài đại thành sẽ lựa chọn thành lập ở phụ cận núi yêu thú loại nhỏ, như vậy thì núi yêu thú loại nhỏ sẽ trở thành kho lương dự trữ của đại thành.
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Liễu Thiên Kỳ mang theo Kiều Thụy đi một vòng dưới Hồng Hà sơn. Hắn phát hiện ba chỗ đông, tây, nam có rất nhiều tu sĩ Hỏa Lang tộc vào núi, mà phía bắc lại ít có người nào đi qua.
Liễu Thiên Kỳ tìm hai Lang tộc, hỏi thăm một chút mới biết được, hóa ra ở phía bắc có một cánh rừng sương mù, trong rừng kia có độc vật, quanh năm bị khói độc bao phủ, cho nên tu sĩ Hỏa Lang vào núi đều sẽ không đi vào từ phía bắc.
Được đến tin tức này, Liễu Thiên Kỳ mừng thầm, bèn lấy ra linh phù tránh độc dán cho chính mình và Tiểu Thụy mỗi người ba lá. Trên người cả hai hình thành ba tầng bảo hộ, hắn mới đi thăm dò rừng cây tràn ngập sương độc kia.
Trước tiên là đi một vòng bên ngoài rừng cây, sau đó Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lại tiến vào trong rừng cây nhìn nhìn. Cuối cùng, Liễu Thiên Kỳ quyết định, ngay tại trong rừng cây này, bố trí Thiên Phù Tụ Độc Càn Khôn Trận của hắn.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lấy ra trận kỳ và linh phù mà bày trận cần, rồi bắt đầu bận rộn trong rừng.
Mất không sai biệt lắm hai canh giờ, hai người mới bố trí xong trận pháp, rời khỏi Hồng Hà sơn.
Hết chương 249.
---------------------------------------------
【 chương 250】 Trúng bẫy rập
Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Vài ngày sau.
Từ nhẫn không gian, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai kiện pháp y cấp sáu cùng với hai viên Ẩn Thân Châu cấp sáu.
"Ha ha ha, pháp khí của Mộng Vô Ngân này thật đúng là không tồi!" Mặc vào pháp khí cấp sáu này, Kiều Thụy nhẹ nhàng sờ sờ vạt áo, cực kỳ yêu thích.
"Nhớ kỹ, đừng động thủ với bọn chúng, chúng ta hôm nay chỉ cần dẫn bọn chúng vào cánh rừng kia là được." Liễu Thiên Kỳ đưa Ẩn Thân Châu sang, nghiêm túc mà nói.
"Dạ, ta biết." Kiều Thụy gật đầu, đem Ẩn Thân Châu trực tiếp cất vào trong lồng ngực.
"Thiên Kỳ, kỳ thật chúng ta sử dụng Ẩn Thân phù cũng có thể mà?" Nói thật, Kiều Thụy cảm thấy Ẩn Thân Châu cấp sáu kia không có tác dụng gì, có phần râu ria, còn không dùng tốt bằng này phòng hộ y cấp sáu này.
"Không được, đối phương có tu sĩ Nguyên Anh, Ẩn Thân phù của ta chỉ có cấp bốn, chưa chắc có thể giấu được đối phương. Vẫn là Ẩn Thân Châu càng bảo hiểm hơn một chút."
"Dạ." Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy đành phải gật đầu.
Mặc xong ráo ngoài, Liễu Thiên Kỳ nắm lấy tay Kiều Thụy, hai người lại lần nữa rời vương cung.
Lúc này đây, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy không có dịch dung, trực tiếp nghênh ngang rời khỏi vương cung. Đi dạo một vòng chợ yêu thú trong thành, rất nhanh, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lại một lần nữa cảm giác được bị người ta theo dõi.
"Thiên Kỳ, bọn họ tới!" Kiều Thụy liếc nhìn ái nhân một cái, truyền âm cho hắn.
"Ừ, chúng ta ra khỏi thành." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, mang theo Kiều Thụy liền trực tiếp ra khỏi thành.
Vẫn là ngự kiếm phi hành, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trực tiếp ngựa quen đường cũ mà đi đến Hồng Hà sơn, tiến vào trong cánh rừng có sương khói độc kia.
Hai tu sĩ Kim Đan trung kỹ ngừng ngoài rừng cây, nhìn thoáng qua lẫn nhau.
"Mau đi bẩm báo ba vị thiếu gia tin tức Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ra khỏi thành."
"Ừm." Một tu sĩ Kim Đan gật đầu rời đi, mà một người khác vẫn ở yên tại chỗ chờ đợi. Nửa canh giờ sau, Mộng Vô Hoa mang theo mọi người chạy đến ngoài rừng sương độc này.
"Người đâu?" Mộng Vô Hoa nhìn về phía Kim Đan ở lại thủ kia.
"Tam thiếu gia, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều tiến vào rừng cây, còn chưa ra tới." Tu sĩ Kim Đan cúi đầu vội vàng bẩm báo.
"Hửm? Vào rừng cây? Đi săn giết yêu thú à?" Mộng Vô Hoa vuốt cằm, nhướng mày.
"Hẳn là vậy, trước đó Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi vài cửa hàng yêu thú chọn lựa thịt yêu thú, nhưng hình như đều không chọn được thứ thích hợp, nên liền ra khỏi thành tới bên này." Một Kim Đan khác gật đầu trả lời.
"À, thì ra là thế. Mọi người vào cùng ta đi, làm thịt hai tên tiểu tử kia, báo thù cho Bát muội." Nói rồi, Mộng Vô Hoa bèn định dẫn dắt mọi người tiến vào rừng cây.
"Tam ca, trong rừng này có vẻ sương mù rất lớn." Nhìn một cánh rừng tràn ngậpsương mù này, Mộng Vô Ngu ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an.
"Lão Lục, ngươi suy nghĩ nhiều quá đi? Bất quá chỉ là hai tên Kim Đan mà thôi, chẳng lẽ còn có thể gây ra được chiêu trò gì à?" Mộng Vô Hoa khinh thường mà vẫy vẫy tay, đối với hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, gã căn bản là không để vào mắt.
"Đúng vậy Lục ca, kia bất quá chỉ là hai con chuột thối từ Vân Châu đến mà thôi. Có thể giết Bát muội, vậy cũng chỉ có thể thuyết minh hắn vận khí tốt. Muốn chạy thoát khỏi tay chúng ta, đó căn bản chính là si tâm vọng tưởng!" Đối với địch nhân của mình, Mộng Vô Nhai cũng thập phần khinh bỉ và coi thường.
Gã thậm chí cảm thấy Mộng Vô Ngân bị loại dế nhũi từ Vân Châu này giết, đó đều là sỉ nhục của Luyện Khí thành, là sỉ nhục của Mộng gia bọn họ.
"Tam ca, Thất đệ, một mình Liễu Thiên Kỳ kia là có thể giết chết Bát muội, lại còn làm trọng thương Lam Vũ Minh cùng Tô Lăng Tuyết, tất nhiên là có chỗ hơn người. Chúng ta vẫn là đừng khinh địch cho thỏa đáng!"
Nghe nói, sau khi Lam Vũ Minh cùng Tô Lăng Tuyết trở lại Tô gia, Tô thành chủ bèn lập tức bế quan chữa thương cho hai người. Hai người tựa hồ bị thương vô cùng lợi hại, nhoáng đã nửa năm trôi qua, lại cũng chưa nghe được tin tức hai người khỏi hẳn xuất quan. Cho nên, đối với Liễu Thiên Kỳ này, Mộng Vô Ngu càng thêm kiêng kị vài phần.
"Hừ, lợi hại hơn thì có thể thế nào? Cũng bất quá chỉ là tu sĩ Kim Đan mà thôi, Kim Đan ở trước mặt Nguyên Anh chúng ta, một hạt tro hạt bụi cũng không tính. Một ngón tay của bổn thiếu là có thể nghiền chết hắn!" Nói đến đây, đáy mắt Mộng Vô Hoa tràn đầy sát ý.
Liễu Thiên Kỳ đáng giận, thế nhưng dám động vào người Mộng gia, dám giết muội muội của gã, Mộng Vô Hoa tất nhiên muốn hắn chết không có chỗ chôn!
"Đúng vậy Lục ca, hai tên Kim Đan mà thôi, cũng chỉ có kẻ bất lực như Lam Vũ Minh, cả vợ của mình cũng không bảo vệ được mới có thể làm Bát muội chết trong tay Liễu Thiên Kỳ. Đối với chúng ta mà nói, Liễu Thiên Kỳ hắn lại tính là cái gì?"
Kỳ thật, Mộng Vô Nhai vẫn luôn đều rất khinh thường Lam Vũ Minh xuất thân từ Vân Châu. Cảm thấy đó chính là tên mặt trắng mồm mép lém lỉnh dẻo miệng, thực lực chẳng ra gì, còn muốn cưới người của Mộng gia bọn họ, mà Bát muội còn ngây ngốc gả cho người ta làm bình thê. Thật là không biết gọi là gì!
"Ta chỉ là cảm thấy, chúng ta hẳn nên cẩn thận vẫn hơn." Mộng Vô Ngu không cảm thấy cẩn thận một chút có gì sai.
"Lão Lục, nếu ngươi sợ, ngươi liền ở chỗ này chờ đi, ta cùng Lão Thất đi vào băm hai tên tạp chủng kia ra là được!" Mộng Vô Hoa liếc mắt nhìn Mộng Vô Ngu một cái, tức giận mà nói.
"Đúng vậy Lục ca, nếu không ngươi ở bên ngoài tiếp ứng ta và tam ca đi!" Mộng Vô Nhai cũng liếc xéo Mộng Vô Ngu, đáy mắt tràn ngập khinh thường.
"Không cần." Lời nói đều nói đến tận đây, Mộng Vô Ngu biết, nếu mình nói cái gì nữa thì hai huynh đệ cũng nghe không vào.
"Đi, vào rừng cây!" Nhìn thoáng qua mọi người, Mộng Vô Hoa mang theo mọi người liền đi vào trong rừng sương độc.
Kiều Thụy ẩn mình ở chỗ tối, từng tên từng tên mà đếm nhân số. "Thiên Kỳ, 23 tên đều đi vào rồi!"
"Ừ." Nghe được ái nhân truyền âm, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, trực tiếp kích hoạt đại trận.
Mới vừa đi tới vị trí giữa rừng cây, đám người Mộng Vô Hoa bỗng dưng cảm giác được mặt đất lay động một trận.
"Sao lại thế này?" Mộng Vô Hoa lập tức đề phòng lên, nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện bất luận tình huống gì.
Đột nhiên, hai bóng người chợt bay qua trước mắt mọi người.
"Là Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, đuổi theo!" Mộng Vô Hoa quát to một tiếng, lập tức dẫn người đuổi theo.
Đi đến điểm công kích, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lập tức kích hoạt Ẩn Thân Châu trong lồng ngực, ẩn tàng thân ảnh.
"Sao lại thế này? Sao không thấy nữa?" Mộng Vô Hoa truy đuổi lại đây, không có phát hiện bóng người, chuyện này làm gã có chút buồn bực.
"Đúng vậy, rõ ràng nhìn thấy bọn họ bay qua bên này mà." Mộng Vô Nhai cũng rất hoang mang.
"Tìm! Năm người một tổ, ở phụ cận tìm một chút, bọn chúng nhất định trốn đi rồi!"
"Dạ." Theo tiếng, hai mươi hộ vệ Kim Đan, năm người một tổ, chia làm bốn tổ, dọc theo bốn hướng tìm bóng dáng của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
‘‘A..!"
‘‘Không!!!"
"Ầm……"
"Đùng……"
Đột nhiên, phía đông truyền đến tiếng nổ mạnh, âm thanh tu sĩ đánh nhau cùng với tiếng kêu thảm thiết. Ba huynh đệ Mộng Vô Hoa nhìn thoáng qua nhau, liền bay vút thẳng đến phía đông.
Chờ huynh đệ ba người đuổi tới, bên này chỉ còn lại năm cái thi thể.
"Đáng giận, dám giết người của ta! Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, hai tên khốn các ngươi, lăn ra cho ta! Lăn ra đây! " Đối diện rừng cây rỗng tuếch, Mộng Vô Hoa rít gào ra tiếng.
Mộng Vô Ngu cong thân xuống, cẩn thận kiểm tra một chút thi thể của năm Kim Đan kia.
"Ba hộ vệ Kim Đan trung kỳ chết vì xương cổ đứt gãy, một kích mất mạng, hai hộ vệ Kim Đan hậu kỳ chết vì nổ mạnh, còn có một người có vẻ như… có vẻ như là chết vì công kích của chính mình?" Nhìn chằm chằm một khối thi thể cuối cùng kia, Mộng Vô Ngu cảm thấy cái chết của đối phương rất quỷ dị.
"Chết vì công kích của mình? Sao có thể, ai sẽ đang bình thường mà tự giết mình đâu?" Mộng Vô Nhai lắc đầu, cảm thấy chuyện đó không có khả năng.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái." Mộng Vô Ngu gật đầu, cũng cảm thấy rất kỳ quái.
"Tam ca, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Mộng Vô Nhai ngẩng đầu hỏi Mộng Vô Hoa.
"Hai tên tạp chủng kia nhất định ở gần đây. Chúng ta đi về phía trước đi, nhất định có thể tìm được bọn chúng!"
"Dạ." Mộng Vô Nhai gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Mộng Vô Ngu gật gật đầu, cũng không có tỏ vẻ phản đối.
Huynh đệ ba người dọc theo phương hướng này một đường đi về phía trước. Mới vừa đi không đến trăm mét, từng luồng công kích không gian vô hình đã tấn công đến ba người.
Dù sao cũng là Nguyên Anh, cảm giác thấy không đúng, ba huynh đệ liền lập tức lấy pháp khí của mình ra, trốn tránh cùng chống lại những công kích đó.
"Tam ca, đây là có chuyện gì vậy, rõ ràng không có người, tại sao lại có công kích?" Một bên dùng pháp khí trong tay đón đỡ những công kích nhìn không thấy sờ không tới đó, một bên Mộng Vô Nhai nghi hoặc đầy bụng hỏi Tam ca của mình.
"Chẳng lẽ là bọn họ sử dụng ẩn thân thuật gì?" Đối với tình huống người nhìn không thấy lại có công kích thế này, Mộng Vô Hoa cũng mờ mịt đầy đầu.
"Không, không giống như ẩn thân thuật, như là trận pháp." Mộng Vô Ngu liên tiếp nhíu mày.
"Trận pháp?" Nghe thấy vậy, sắc mặt Mộng Vô Hoa cùng Mộng Vô Nhai đều không được tốt.
"Không phải nói, Liễu Thiên Kỳ là một pvs từ Vân Châu tới hay sao? Hắn sao có thể biết trận pháp được?" Đối với chuyện này, Mộng Vô Nhai nghi hoặc đầy bụng.
Trước khi đến đây, Mộng gia đã điều tra kĩ càng tỉ mỉ về Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy. Bọn họ điều tra đến, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều là tu sĩ Vân Châu ngồi Thiên Độ Thuyền tới Cẩm Châu, hơn nữa, bọn họ còn tìm đến tu sĩ cùng ngồi thuyền với Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy, để hiểu biết càng sâu hơn.
Biết rằng Liễu Thiên Kỳ là hệ thủy, Phù Văn Sư cấp bốn, mà bạn lữ hắn Kiều Thụy là hệ hỏa, thuần võ tu. Trong nhiều lần bọn họ hỏi thăm, chính là không có bất luận kẻ nào nói Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy là Trận Pháp Sư a?
"Ta cũng không biết là chuyện như thế nào, nhưng vào lúc ta vừa mới đứng ở ngoài bìa rừng, ta liền có một loại trực giác, ta cảm thấy trong rừng cây này sát khí tứ phía, rất nguy hiểm." Mày Mộng Vô Ngu nhíu càng chặt.
"Ngươi cảm giác được? Sao ngươi không nói sớm!" Nhìn Mộng Vô Ngu, Mộng Vô Hoa vẻ mặt oán giận.
"Chỉ là cảm giác, ta cũng không có nắm chắc hay chứng cứ gì, cho nên chưa nói." Bản thân Mộng Vô Ngu cũng có chút hối hận, nếu thật sự biết đây là một Sát trận, vậy gã đã ngăn cản Tam ca không vào rồi.
"Không sợ, Liễu Thiên Kỳ có lợi hại cũng bất quá là tu sĩ Kim Đan, dù biết trận pháp cũng rất nhiều là một cái trận pháp cậu mà thôi. Chúng ta hướng tới một hướng mà đi, trực tiếp phá trận pháp này của hắn, rời đi là được!" Ổn định tâm thần lại, Mộng Vô Hoa cảm thấy, Liễu Thiên Kỳ là tu sĩ Kim Đan, dù là bố trí trận pháp cũng chỉ có thể bố trí ra một cái trận pháp cấp bốn mà thôi, không đủ đáng sợ.
"Được rồi." Nếu đã vào, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách thoát thân.
Kiều Thụy nhìn ba huynh đệ một thân chật vật, quần áo trên người đều bị lưỡi dao không gian vẽ ra vết thương to, nhưng người lại có thể bình yên vô sự xuyên qua lưỡi dao không gian công kích, y không khỏi nhăn nhăn mày. "Ba gia hỏa này thật đúng là khó đối phó..."
"Không nóng nảy, từ từ tới." Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, cười truyền âm. Chỉ cần vào trận pháp của hắn thì cũng đừng hòng ra ngoài, dù là tu sĩ Nguyên Anh, không chết cũng phải làm ngươi bị lột da.
Hết chương 250.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro