Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 239-240

Lam Vũ Minh mặt dày vô sỉ kinh khủng hiu hiu :((( ghê nhất là lúc nào cũng tỏ ra thâm tình :((

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

【 chương 239】 Bị ám toán 

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Buổi chiều.

Ăn xong cơm trưa, Kiều Thụy liền thở phì phì mà dẫn dắt những người khác đi sang phố tây bên này, giúp đỡ Hỏa Viêm tìm kiếm Ô Duyên thạch mà đối phương muốn.

"Kiều sư huynh, tên gặp ở tửu lầu là ai vậy?" Nhìn Kiều Thụy, Hỏa Viêm tò mò hỏi.

"Chỉ là một tên khốn thôi. Lần sau gặp lại gã, ta nhất định đánh gã răng rơi đầy đất!" Nói đến chuyện này, Kiều Thụy không khỏi siết chặt nắm tay, nghĩ thầm: vận khí của mình sao lại kém như vậy? Thế mà đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được tên vương bát đản Lam Vũ Minh kia.

"Đánh nhau chỉ sợ không được, trong thành có lệnh cấm sát." Nhìn gương mặt  Kiều Thụy đầy âm trầm, Hỏa Viêm hảo tâm mà nhắc nhở. Nghĩ thầm: Kiều sư huynh nhất định rất chán ghét Lam Vũ Minh kia đi. Nhưng vậy cũng không kỳ quái, tên kia cứ như keo da chó quấn lấy Kiều sư huynh, sao Kiều sư huynh không chán ghét đối phương cho được?

"Ừ, biết rồi." Kiều Thụy nhướng mắt, nói mình đã biết.

"Nếu Kiều sư huynh không thích đám người kia thì chúng ta dạo xong phố tây liền rời khỏi Song Thạch thành đi, cũng miễn lại gặp phải bọn họ." Hỏa Viêm cũng biết Lam Vũ Minh kia không phải người tốt gì, nên tự nhiên là cũng không hy vọng Kiều sư huynh tái ngộ đối phương.

"Được đó!" Kiều Thụy gật đầu, tán đồng.

Tiếp tục đi về phía trước, lại đi ra hai con phố, Kiều Thụy thật ra mua được không ít khối đá, nhưng vẫn không tìm được Ô Duyên thạch mà Hỏa Viêm muốn.

Lại xoay một con phố, Kiều Thụy rốt cuộc tìm được một khối Ô Duyên thạch trong một tiểu điếm không thu hút.

Một khối Ô Duyên thạch này tuy không nhỏ, nhưng bên trên phủ đầy chất bẩn khô cạn, có rất nhiều bùn đất cùng rêu xanh, vừa thấy liền biết là từ trong sông vớt ra.

Kiều Thụy cất bước đi lên trước, sờ sờ khối đá kia. "Ông chủ, tảng đá này bán thế nào?"

"Khối này hả, đây chính là Thanh Điền thạch tốt nhất đó. Năm vạn... năm vạn linh thạch." Ông chủ duỗi ra năm ngón tay, muốn năm vạn linh thạch.

"Hửm?" Nghe vậy, Kiều Thụy nhướng mày một chút, nghĩ thầm: Hẳn là do khối đá gần như hoàn toàn thay đổi, làm ông chủ cũng nhận sai chăng?

"Năm vạn linh thạch? Ta muốn!"

Nghe được sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc nọ, Kiều Thụy buồn bực không thôi. Y quay mặt đi nhìn sang Hỏa Viêm đứng bên cạnh. "Thất thần làm gì? Đá chọn cho ngươi rồi đây, trả tiền đi!"

"A? Dạ!" Hỏa Viêm hơi hơi sửng sốt một chút, vội vàng lấy ra năm vạn linh thạch giao cho ông chủ, rồi sau đó động tác nhanh chóng thu khối đá lại.

"Đa tạ vị khách quan này." Thu được linh thạch, ông chủ vui mừng không thôi. Kỳ thật, một khối Thanh Điền thạch căn bản là không đáng giá năm vạn. Ông cho rằng đối phương sẽ trả giá, kết quả, đối phương lại sảng khoái trực tiếp đưa luôn linh thạch.

"Ta nói tảng đá kia ta muốn. Các ngươi…. các ngươi làm gì vậy?" Nhìn đám người Kiều Thụy, Mộng Vô Ngân buồn bực không thôi. Đi vài cửa hàng, thật vất vả tìm được một khối Ô Duyên thạch, thế mà còn bị song nhi đáng giận kia mua mất.

Kiều Thụy nhìn cũng lười nhìn ba người Lam Vũ Minh, y xoay người lại, cất bước liền đi ra ngoài.

"Tiểu Thụy!" Lam Vũ Minh cất bước tiến lên, vội vàng ngăn cản y.

"Cút sang một bên đi!"

"Tiểu Thụy ngươi nghe ta nói, ta……I

"Không rảnh!" Kiều Thụy tránh đi Lam Vũ Minh, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng.

"Ta ra sáu vạn linh thạch, đem cục đá nhường cho ta!" Nói rồi, Mộng Vô Ngân ngăn cản đường đi của Hỏa Viêm.

"Hừ, nha đầu thúi! Bổn vương tử thèm một vạn linh thạch của ngươi sao?" Hỏa Viêm bĩu môi, khinh thường mà nói.

Nó bảo Kiều sư huynh hỗ trợ chọn lựa chính là Ô Duyên thạch. Ô Duyên thạch kia chính là tài liệu đá hi hữu, một khối Ô Duyên thạch cấp năm giá trị trăm vạn, nha đầu chết tiệt kia muốn lấy sáu vạn tống cổ ta, thật cho rằng ta là ăn xin ư?

"Ngươi… ngươi dám không Luyện Khí thành ta mặt mũi?" Chỉ vào Hỏa Viêm, Mộng Vô Ngân không phục mà nói.

"Luyện Khí thành, ngươi là một nữ nhân đã xuất giá, có thể đại biểu Luyện Khí thành sao? Nói nữa, Luyện Khí thành ngươi biết luyện khí, chẳng lẽ Hỏa Lang thành ta không luyện khí sao? Nếu hôm nay đứng trước mặt ta chính là Mộng thành chủ, ta đây làm vãn bối sẽ cho hắn ba phần bạc diện. Chỉ bằng ngươi? Ngươi cũng xứng à!" Mặc kệ Hỏa Viêm ngày thường có bao nhiêu cà lơ phất phơ, nhưng đối phương cũng dù sao cũng là xuất thân hoàng tộc, nếu thật muốn ầm ĩ tính tình lên, khí thế vương tộc trên người kia cũng không phải đùa.

"Ngươi... Tên khốn kiếp này!" Mộng Vô Ngân mắng to, định động thủ, nhưng lại trực tiếp bị Thanh Phong dùng uy áp, xụi lơ trên mặt đất.

"Hừ!" Hỏa Viêm lạnh lùng liếc nhìn Mộng Vô Ngân dưới đất một cái, rồi mang theo người cất bước rời khỏi cửa hàng.

"A Ngân!" Lam Vũ Minh kinh hô ra tiếng, vội vàng chạy tới nâng Mộng Vô Ngâ ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh đầy đầu lên.

"Vũ Minh, hắn mua khối đá đó đi rồi! Khối đá đó… khối đá đó là tài liệu luyện khí rất quan trọng!"

"Thôi bỏ đi. Chúng ta không phải đối thủ của bọn họ." Nhìn bóng dáng đám người kia rời đi, Lam Vũ Minh không còn cách nào mà nói.

"Vũ Minh, nếu huynh muốn cùng Kiều Thụy đơn độc nói chuyện, thật ra ta có một biện pháp."

"Hửm?" Nghe được Tô Lăng Tuyết nói, ánh mắt Lam Vũ Minh sáng lên.

Tô Lăng Tuyết cúi đầu, nói nhỏ vài câu bên tai Lam Vũ Minh.

"Được, cứ làm như vậy!" Lam Vũ Minh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

"Vũ Minh, huynh chỉ biết mỗi Kiều Thụy kia thôi, ta bị người ta đoạt vật liệu đá, huynh cũng mặc kệ ta…." Nhìn Lam Vũ Minh, Mộng Vô Ngân buồn bực mà nói.

"A Ngân, Tiểu Thụy là người nhất định phải trở thành thê tử ta, chờ y cùng ta ở bên nhau rồi, ta lại bảo y giúp nàng tìm vật liệu đá càng tốt hơn, còn không được sao?"

"Đúng vậy, ngươi không thấy được khối đá vừa rồi Hỏa Viêm mua là do Kiều Thụy chọn sao?"

"Tiểu Thụy chủ cơ duyên của ta, y có khả năng tầm bảo, chỉ cần y nguyện ý ở cùng chúng ta, ngày sau, y tất nhiên có thể tìm cho chúng ta càng nhiều linh bảo. Một cục đá hèn mọn thì lại tính cái gì?" Nhìn Mộng Vô Ngân, Lam Vũ Minh cấp đối phương truyền âm.

"Dạ, vậy được rồi." Nghe được Lam Vũ Minh nói như vậy, Mộng Vô Ngân chỉ có thể gật đầu.

Ban đêm.

Đi dạo suốt một buổi chiều, Hỏa Viêm mua được Ô Duyên thạch nó muốn, Kiều Thụy cũng thu hoạch phong phú. Một hàng người tìm một tửu lầu cùng nhau ăn cơm chiều.

"Một lát sau, ăn xong cơm chiều, chúng ta liền trực tiếp rời Song Thạch thành đi! Ta không muốn ở lâu." Kiều Thụy buồn bực mà nói. Y không muốn lại ở đây, lại phải đụng tới tên khốn Lam Vũ Minh nữa.

"Được thôi, dù sao muốn mua cũng mua được rồi." Nếu Ô Duyên thạch đã mua được, vậy cũng không tất yếu phải ở lâu nữa, nên Hỏa Viêm hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Kiều Thụy.

Sau khi ăn xong, một hàng tám người vừa mới đi ra tửu lầu, nghênh diện liền gặp ba người.

Nhìn thấy ba người này, trên mặt Kiều Thụy đầy vui mừng. "Mộng sư tỷ, Lục hoàng tử, Chung sư tỷ? Sao các ngươi cũng tới Song Thạch thành thế?"

"A, ta là cùng Phỉ Phỉ lại đây chọn lựa vật liệu đá. Thật trùng hợp nha Kiều sư huynh, thế mà ở chỗ này gặp được ngươi." Nhìn thấy Kiều Thụy, Âu Dương Hiểu Thiên cười mở miệng.

"Đúng vậy, thật là quá trùng hợp, ở chỗ này có thể gặp được gia hỏa ngươi đó!" Mộng Phỉ chớp chớp mắt, cũng là vui mừng khôn xiết.

"Kiều sư đệ, sao chỉ đi một mình vậy? Liễu sư đệ đâu?" Nhìn Kiều Thụy, Chung Linh hồ nghi hỏi.

"À, Thiên Kỳ không cùng ta ra tới." Kiều Thụy cười cười, nhàn nhạt mà nói.

"Kiều sư đệ, gặp được ngươi thì tốt rồi, có chuyện là về Liễu sư đệ. Ta không biết có nên nói với ngươi hay không……" Nhìn Kiều Thụy, Mộng Phỉ muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.

"Hửm? Là chuyện gì vậy Mộng sư tỷ?"

"Này……" Nói đến chuyện này, Mộng Phỉ nhìn nhìn mấy người Hỏa Viêm bên cạnh Kiều Thụy.

"A, các ngươi chờ một chút trước nhé!" Kiều Thụy quay đầu lại nhìn về phía Hỏa Viêm. "Hỏa Viêm, ba vị này là ta bằng hữu tốt của ta, ta đến phía trước cùng bọn họ tâm sự, các ngươi ở bên này chờ ta một chút, ta chốc lát liền trở về ngay."

"Kiều sư huynh, này, ba người này……" Nhìn nhìn ba người Mộng Phỉ, Hỏa Viêm có chút không yên lòng.

"Yên tâm đi, ta đi một lát rồi trở về thôi." Kiều Thụy nhàn nhạt liếc nhìn Hỏa Viêm một cái, Kiều Thụy liền đi theo ba người đến một hẻm nhỏ phía trước. 

Đi vào hẻm nhỏ, Âu Dương Hiểu Thiên lập tức thiết lập kết giới.

Kiều Thụy nhìn nhìn Âu Dương Hiểu Thiên vẻ mặt nghiêm túc, Kiều Thụy lại nhìn về phía Mộng Phỉ. "Mộng sư tỷ, ngươi vừa rồi nói được một nửa. Ngươi nói ngươi muốn nói với ta chuyện của Thiên Kỳ, là chuyện gì?"

"À, chính là chuyện có quan hệ với phụ thân Liễu sư đệ. Nghe nói, nghe nói……" Nói đến đây, mu bàn tay Mộng Phỉ đặt phía sau người, một bình sứ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Nàng nhổ nút bình, một luồng hương khí nhàn nhàn nhạt tản ra.

"Phụ thân? Chuyện về phụ thân? Là chuyện gì? Mộng sư tỷ ngươi mau nói đi!" Nhìn Mộng Phỉ, Kiều Thụy nôn nóng mà dò hỏi ra tiếng.

Nghĩ thầm: Chẳng lẽ là phụ thân đã xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ phụ thân và An thúc thật sự đã xảy ra chuyện sao?

"Ta… ta nghe hai tu sĩ trong tông môn nói, nói phụ thân Liễu sư đệ hình như… hình như gặp nguy hiểm, bị nhốt ở Tân Dã thành."

"Tân Dã thành? Không nên chứ, phụ thân và An thúc hẳn là ở Bích Thủy Tông mới phải." Kiều Thụy lắc đầu, cảm thấy khả năng không lớn.

"Ta cũng không biết có phải thật hay không, chỉ là nghe nói mà thôi."

"À, ta biết rồi. Cảm ơn ngươi Mộng sư tỷ, chuyện này ta sẽ nói với Thiên Kỳ sau." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

"Ừm, nói cho Liễu sư đệ một chút đi. Bằng không, nếu Liễu tiền bối thật sự xảy ra chuyện thì phiền toái lắm." Nhìn Kiều Thụy, Mộng Phỉ quan tâm mà nói.

"Ừm, ta biết, ta đây đi trước." Kiều Thụy gật gật đầu với ba người. Y cất bước định đi, nhưng mới đi được ba bước, liền trực tiếp xụi lơ dưới đất.

Kiều Thụy cảm giác được cả người xụi lơ vô lực, lập tức liền ý thức được không thích hợp. Mà càng làm cho y buồn bực chính là, y thế mà… thế mà cả linh khí cũng không tài nào sử dụng được.

"Các ngươi… các ngươi là người nào?" Kiều Thụy ngẩng đầu nhìn ba người, đề phòng hỏi.

Không có khả năng là Mộng sư tỷ, Chung sư tỷ và Lục hoàng tử. Mọi người là bạn tốt nhiều năm, bọn họ không có khả năng ám hại mình.

"Tiểu Thụy, theo ta đi đi! Ta có chuyện rất quan trọng, rất trọng yếu muốn nói cùng ngươi." Nói rồi, Âu Dương Hiểu Thiên khom người bế lên Kiều Thụy đang trên mặt đất cả người xụi lơ, không thể động đậy.

"Ngươi... ngươi là Lam Vũ Minh!" Tuy rằng đối phương vẫn là dán chằm chằm gương mặt Âu Dương Hiểu Thiên kia, nhưng đối phương vừa gọi tên mình một tiếng, Kiều Thụy liền biết người kia là ai.

"Tiểu Thụy, ta không muốn thương tổn ngươi, ta chỉ là muốn cùng ngươi đơn độc nói nói chuyện thôi."

"Khốn nạn! Buông ta ra, ta không muốn nói với ngươi!" Nghe được đối phương không phản bác, Kiều Thụy liền biết, người này tất nhiên là Lam Vũ Minh không thể nghi ngờ.

"Tiểu Thụy, ngươi đừng kích động như vậy, ta sẽ không thương tổn ngươi." Lam Vũ Minh ôn nhu mà nhìn người trong lồng ngực, nhẹ giọng nói.

"Vũ Minh, việc này không nên chậm trễ, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi!" Nói rồi, Mộng Phỉ giả kia lấy Truyền Tống phù ra. Thân ảnh bốn người liền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Hết chương 239.

----------------------------------------------

【 chương 240】 Thiên Kỳ tức giận

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Ngoài thành, rừng cây.

Lam Vũ Minh ôm Kiều Thụy, một hàng bốn người chạy vào trong rừng này. Mà lúc này, ba người dùng Dịch Dung đan cũng đều lộ ra dung mạo vốn có của mình, đúng là Lam Vũ Minh, Tô Lăng Tuyết, Mộng Vô Ngân không sai.

Đi tới một mảnh đất trống, Lam Vũ Minh dừng bước chân. Tô Lăng Tuyết cùng Mộng Vô Ngân cũng dừng chân theo.

"A Ngân, đưa cung điện của nàng cho ta mượn một chút, ta muốn cùng Tiểu Thụy đơn độc nói chuyện!" Nói đến đây, Lam Vũ Minh nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Kiều Thụy trong lồng ngực.

"Dám dịch dung thành bằng hữu của ta lừa gạt ta trúng kế. Lam Vũ Minh, ta thật đúng là xem nhẹ trình độ đê tiện của ngươi!" Đôi mắt Kiều Thụy giống như dao nhỏ trừng mắt nhìn đối phương, buồn bực mà nói. Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy giờ phút này Lam Vũ Minh đã sớm đã bị Kiều Thụy trừng đến vỡ nát.

"Ta cũng không muốn đối với ngươi như vậy, chỉ là bên cạnh ngươi có Thất vương tử Hỏa Lang tộc, nếu ta không ra hạ sách này, căn bản là không có cơ hội cùng ngươi đơn độc nói chuyện với nhau." Nói đến chuyện này, Lam Vũ Minh vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy xin lỗi. Nhưng Kiều Thụy lại nhìn cũng đều lười nhìn sắc mặt làm ra vẻ kia của gã.

"Dạ." Mộng Vô Ngân lên tiếng, lấy ra cung điện của mình. Cung điện lớn bằng bàn tay bị tung ra, đón gió mà phóng to lên, rất nhanh đã lên tới hơn năm mét, trở thành một cung điện chân chính. 

"Tuyết Nhi, A Ngân, các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi cùng Tiểu Thụy tán gẫu một chút." Nhìn hai vị thê tử của mình, Lam Vũ Minh nhẹ giọng dặn dò.

"Dạ, huynh đi đi." Tô Lăng Tuyết gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.

"Vậy huynh nhanh lên ra tới, chúng ta còn phải chạy trở về Thiên Hải Tông đó..." Nhìn thoáng qua Lam Vũ Minh, Mộng Vô Ngân liếc xéo một cái Kiều Thụy trong lồng ngực đối phương, rầu rĩ mà nói.

"Được." Lam Vũ Minh gật đầu, ôm Kiều Thụy liền trực tiếp đi vào tòa cung điện kia.

Vào trong cung điện, Lam Vũ Minh đem Kiều Thụy xụi lơ vô lực trong ngực trực tiếp đặt lên giường. Chính mình thì lại ngồi bên mép giường.

Kiều Thụy buông xuống đôi mắt, không nhìn đối phương. Y lười đi để ý, cũng lười phản ứng đối phương.

"Tiểu Thụy, ta biết, ta dùng phương pháp như vậy mời ngươi tới, ngươi giận ta. Nhưng chỉ là ta cũng không có biện pháp nào..."

"Giận? Chưa có. Ta chỉ biết giận Thiên Kỳ thôi. Còn ngươi, không có tất yếu như thế." Kiều Thụy nâng mắt, lạnh lùng mà nhìn về phía đối phương, trong ngôn ngữ tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.

"Tiểu Thụy, ngươi sai rồi. Ta mới là bạn lữ số mạng ngươi đã định. Trước đó ta đi Vấn Tiên Các, vị Vô Trần đại sư kia nói, ngươi vốn hẳn là vị thê tử thứ nhất của ta, ngươi làm chủ cơ duyên của ta. Hai chúng ta mới hẳn là trời đất tạo nên một đôi." Nói đến chuyện này, Lam Vũ Minh có chút kích động.

Tưởng tượng đến mình cùng người này có loại duyên phận như thế, gã liền cảm thấy phá lệ tự hào. Liễu Thiên Kỳ thì sao? Kết quả là, người này không phải theo thuộc về Lam Vũ Minh ta ư?

"Hừ, ngươi thích cầu thần xem bói, đó là chuyện của ngươi, có quan hệ gì với ta?" Đối với lời Lam Vũ Minh nói, Kiều Thụy bán tín bán nghi. Vấn Tiên Các nơi này, Kiều Thụy trước kia từng nghe Hỏa Viêm nói qua, đại sư nơi đó đích xác rất lợi hại, có thể biết được quá khứ tương lai. Nhưng kia lại có quan hệ gì với y đâu?

"Tiểu Thụy, này không phải là chuyện của một mình ta, đây là chuyện của hai người chúng ta. Chỉ cần ngươi cùng ta ở bên nhau, chúng ta mới có thể càng tốt, đại lộ tu chân của chúng ta mới có thể đi xa hơn." Lam Vũ Minh lôi kéo tay Kiều Thụy, từng câu từng chữ đều tình nghĩa thấm nồng đậm của gã.

"Ngươi……" Kiều Thụy nhíu mày, y thử hơn nửa ngày nhưng cũng không thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay đối phương.

Đáng giận, cũng không biết đối phương rốt cuộc là hạ thuốc gì, ngón tay y cũng nâng không nổi!

"Tiểu Thụy, tin tưởng ta. Chỉ có ta, chỉ có Lam Vũ Minh ta mới có thể cho ngươi hạnh phúc, mới có thể làm ngươi sống càng tốt. Những điều này Liễu Thiên Kỳ căn bản làm không được. Tin tưởng ta, ta là yêu ngươi, ta đối với ngươi là thiệt tình thực lòng. Kỳ thật, lúc ở bí cảnh Hằng Dụ, ta cũng đã thích ngươi. Đáng tiếc, khi đó ngươi đã cùng Liễu Thiên Kỳ thành thân. Hơn nữa, ngươi còn vẫn luôn bài xích ta như vậy." Nói đến đây, Lam Vũ Minh có vẻ mười phần suy sút.

Nhìn Lam Vũ Minh một bộ si hán, Kiều Thụy nhịn không được buồn nôn. "Được lắm, nếu ngươi đối ta thiệt tình chân ý như vậy, ta đây liền cho ngươi một cơ hội. Ngươi đi ra ngoài, giết hết hai nữ nhân bên ngoài kia, để ta nhìn xem một trái tim chân thành ngươi đối với ta đi!"

"Tiểu Thụy? Ngươi đang nói cái gì vậy? Trong số mạng ta có có sáu vị thê tử, tuy rằng đã chết hai vị, nhưng ngươi và Tuyết Nhi, A Ngân các ngươi đều giống nhau. Các ngươi đều là người ta yêu sâu sắc. Ta… sao ta có thể giết các nàng ấy kia chứ?"

"Cho nên nói, ngươi có sáu trái tim thật tình… Không, hoặc là càng nhiều, ha ha ha! Vậy thật tình của ngươi đúng là rẻ rúng nhỉ!" Nói đến đây, Kiều Thụy khinh thường mà cười lạnh ra tiếng.

"Tiểu Thụy, ngươi trúng độc của Liễu Thiên Kỳ rồi. Cho tới nay, hắn đều đang lừa gạt ngươi, lợi dụng ngươi. Hắn căn bản là không yêu ngươi. Mà hắn sở dĩ hư tình giả ý cùng ngươi thành thân, cùng ngươi làm bạn lữ, đó hoàn toàn là bởi vì hắn muốn lợi dụng ngươi tới cướp đoạt lấy cơ duyên của ta. Từ đầu đến cuối hắn đều đang lợi dụng ngươi, mà ngươi vẫn luôn bị hắn khinh lừa." Nói tới đây, gương mặt kia của Lam Vũ Minh lại tràn ngập đau lòng đối với Kiều Thụy.

"Ha ha ha, lừa gạt sao? Lừa gạt ta cần thiết thành thân với ta sao? Lừa gạt ta cần thiết ký kết khế ước bạn lữ độc nhất vô nhị với ta sao?" Nhìn Lam Vũ Minh, Kiều Thụy buồn cười hỏi.

Không sai, Kiều Thụy không phủ nhận, mấy năm nay bởi vì linh nhãn bẩm sinh của mình, y tìm được rất nhiều linh bảo. Nhưng linh bảo đó có hai phần ba kỳ thật đều là chính y dùng, mà chỉ có một phần cực nhỏ là mình mạnh mẽ đưa cho Thiên Kỳ, Thiên Kỳ mới phải lấy.

Hơn nữa, nói đến lừa gạt, Kiều Thụy liền càng cảm thấy buồn cười. Nếu Thiên Kỳ không yêu mình, sao sẽ ký khế ước bạn lữ với mình, hứa hẹn mình một đời một kiếp? Nếu Thiên Kỳ không yêu mình, sao lại nâng niu mình trong lòng bàn tay, thật cẩn thận che chở như vậy?

"Tiểu Thụy, đây mới là chỗ cao minh của Liễu Thiên Kỳ, ngươi bị hắn lừa rồi!"

"Hừ, ngươi không cần làm bộ làm tịch bày ra một bộ tốt với ta. Rốt cuộc ai mới là người chân chính yêu ta, ai mới là người muốn lợi dụng ta, lòng ta biết rõ ràng. Lam Vũ Minh, giờ phút này ngươi tìm ta nói lời này, đơn giản chính là bởi vì ngươi đi một chuyến đến Vấn Tiên Các, đã biết năng lực của ta, cho nên mới gấp không chờ nổi chạy tới bày tỏ tình yêu với ta. Lợi dụng ta sao? Ngươi mới hẳn là kẻ muốn lợi dụng ta đi?" Nhìn Lam Vũ Minh, Kiều Thụy từng câu từng chữ đều lộ ra nồng đậm trào phúng cùng khinh thường. Rõ ràng bản thân là tặc, lại muốn vừa ăn cướp vừa la làng. Lam Vũ Minh, ngươi là coi Kiều Thụy ta là kẻ ngốc ư?

"Tiểu Thụy, ngươi hiểu lầm ta quá sâu, ta là yêu ngươi. Ta là yêu ngươi."

"Yêu ta? Không, ngươi yêu chỉ có chính ngươi. Nếu Liễu San không phải thiên tài phù văn, ngươi sẽ yêu nàng sao? Nếu Lâm Nhan Nhan không phải Trận Pháp Sư, ngươi sẽ yêu nàng sao? Nếu Tô Lăng Tuyết không phải đan sư, ngươi sẽ yêu nàng sao? Nếu Mộng Vô Ngân không phải Luyện Khí Sư, ngươi lại sẽ yêu nàng sao? Nếu ta không có năng lực thức bảo, ngươi lại sẽ yêu ta sao? Nói đến cùng, ngươi bất quá chính là muốn lợi dụng những người này như chúng ta mà thôi. Chính là thật không khéo, ta và bốn nữ nhân kia của ngươi không giống nhau, ta có bạn lữ của ta, ta cũng có tình yêu sâu sắc của ta. Cho nên ta biết cái gì là tình yêu chân chính, cái gì là hư tình giả ý."

"Tiểu Thụy!" Đau lòng mà nhìn Kiều Thụy, Lam Vũ Minh nhẹ gọi ra tiếng.

"Đừng giả vờ nữa, ngươi giả vờ không mệt, ta xem cũng mệt mỏi rồi!" Kiều Thụy quét mắt liếc đối phương một cái, khinh thường mà nói.

"Tiểu Thụy, ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại nói như thế, ngươi làm ta quá thương tâm. Ta là kiếm tu, ta mạnh hơn Liễu Thiên Kỳ kia gấp trăm lần, tại sao ngươi gàn bướng hồ đồ, một hai phải nghĩ đến hắn chứ? Lưu tại bên người ta không tốt hơn sao?"

"Hừ, ngươi mạnh hơn Thiên Kỳ một trăm lần? Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Ngươi còn muốn so sánh với Thiên Kỳ? Ngươi cả tư cách xách giày cho Thiên Kỳ cũng không xứng!" Một tên tra nam thế mà cũng muốn so với Thiên Kỳ nhà mình, thật đúng là không biết xấu hổ!

"Tiểu Thụy, sao ngươi lại có thành kiến với ta sâu như vậy?" Nhìn Kiều Thụy dầu muối không ăn, Lam Vũ Minh có chút buồn bực.

"Xin lỗi, đó không phải thành kiến gì. Mà là từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền thấy khó chịu rồi."

"Ngươi……" Nghe được lời này, Lam Vũ Minh càng buồn bực không thôi.

"Lam Vũ Minh, ngươi muốn ta như hai nữ nhân ngu ngốc bên ngoài, bị hư tình giả ý của ngươi hồ lộng, làm bạn lữ cùng ngươi. Ta nói cho ngươi nghe, đó là không có khả năng, ngươi chết tâm đi. Dù nam nhân trong thiên hạ đều chết sạch, chỉ còn lại một kẻ như ngươi, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn kẻ đê tiện vô sỉ tiểu nhân như ngươi dù chỉ một cái!"

"Tiểu Thụy, ta đối với ngươi là thật tình, ta không muốn thương tổn ngươi, ngươi không nên ép ta!" Nói rồi, Lam Vũ Minh bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy Kiều Thụy, vọng vào đáy mắt đối phương.

Nhìn Lam Vũ Minh vẻ mặt tà ác, mắt lộ tinh quang, Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng. "Cái này mới là gương mặt thật của ngươi đi!"

"Tiểu Thụy, ta mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, hôm nay, ta cũng phải làm ngươi trở thành người của ta. Ngươi không phải nói Liễu Thiên Kỳ yêu ngươi sao? Ta đây muốn nhìn xem, hắn có thể quay đầu nhặt đôi giày rách mà ta chơi qua rồi hay không." Nói đến đây, đáy mắt Lam Vũ Minh càng hiện ra thần sắc điên cuồng.

"Lam Vũ Minh, ngươi tốt nhất đừng để ta tồn tại rời khỏi cung điện này, bằng không, ta nhất định giết ngươi!" Dám đối với y có cái loại ý tưởng xấu xa này, đáng chết!

"Hừ, giết ta? Chờ ngươi kiến thức đến ta tốt, ta bảo đảm, ngươi sẽ khóc la gả cho ta!" Giọng nói lạc đi, Lam Vũ Minh trực tiếp kéo ra quần áo Kiều Thụy.

"Xoạch!" Triệu Hoán Họa bị Kiều Thụy giấu trong lồng ngực rơi xuống mặt đất. Đôi vai tiểu xảo bóng nhuận của Kiều Thụy bại lộ trước mắt Lam Vũ Minh, càng thêm kích thích Lam Vũ Minh hai mắt đỏ lên.

"A……" Nhìn đến tranh của mình rơi xuống đất, Kiều Thụy kinh hô một tiếng.

"Thiên Kỳ, huynh xuất quan sao? Cứu ta, cứu ta!" Kiều Thụy cúi đầu nhìn tranh,  truyền âm cho ái nhân.

Lam Vũ Minh trực tiếp đè người trong lồng ngực dưới thân, gã một đường xé rách quần áo đối phương, đáy mắt tràn đầy thần sắc điên cuồng. Trong lòng có người thì như thế nào? Nên là của ta, làm sao thì vẫn là của ta. Kiều Thụy, ngươi chú định chỉ có thể làm mèo nhà của Lam Vũ Minh ta!

Đột nhiên, trong Triệu Hoán Họa nằm dưới đất dâng lên một đạo bạch quang, Liễu Thiên Kỳ lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện trong cung điện này.

Hắn nhìn ái nhân bị đè trên giường, quần áo bất chỉnh, cùng với Lam Vũ Minh đè trên người đối phương xé rách quần áo của y, Liễu Thiên Kỳ nhất thời đỏ bừng đôi mắt. Một chưởng liền hướng tới giữa lưng Lam Vũ Minh, hung hăng mà đập qua.

Lam Vũ Minh cho rằng Kiều Thụy nhất định thuộc về gã, cũng không có phòng bị, cho nên một chưởng này vững chắc mà dừng ngay trên lưng đối phương. Chưởng phong lạnh thấu xương trực tiếp đánh bay ngược Lam Vũ Minh ra ngoài.

"Rầm……" Lam Vũ Minh đâm nát cửa sổ, trực tiếp bị đánh bay ra khỏi cung điện. 

Hết chương 240.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro