Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 229-230

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 229】 Thập Nhị công chúa

Lại đi dạo một canh giờ, Kiều Thụy đi tới trước một sạp nhỏ ở một góc không thu hút. Y cầm lấy một khối đá hình thù kỳ quái, cẩn thận mà nhìn.

"khối đá kia là bọn ta đào lên từ dưới mặt đất, 50 linh thạch. Không trả giá." Nhìn thấy Kiều Thụy cầm lấy khối đá kia, một lão nhân bày hàng nhẹ giọng mở miệng.

Nghe được âm thanh, Liễu Thiên Kỳ nhìn qua, sau đó hắn thập phần kinh ngạc phát hiện, lão nhân kia cũng không thuộc Kim Kiến tộc, nhìn bộ dáng quần áo rách rưới kia, cùng thân thể rõ ràng lùn hơn rất nhiều kia, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy đối phương càng giống Nhân tộc hơn.

"Được, vậy 50 khối linh thạch đi." Kiều Thụy gật đầu,quyết định mua khối đá này. Có điều còn chưa đợi y móc ra linh thạch, phía sau lại truyền đến một giọng nói khác.

"Khối đá này ta muốn!"

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm và Băng Ngọc đồng thời nhìn hướng về phía người tới. Người đến là một nam một nữ, hai tu sĩ. Nam nhân là Nhân tộc, mà nữ nhân là một đầu tóc màu xanh lam, đôi mắt cũng màu xanh lam, vừa thấy chính là Yêu tộc. Hai người thực lực không thấp, nam tử là Kim Đan hậu kỳ, mà nữ tu cũng là Kim Đan trung kỳ.

Kiều Thụy mắt điếc tai ngơ, trực tiếp buông xuống 50 khối linh thạch rồi đem khối đá kia bỏ vào đai lưng trữ vật của mình ngay. khối đá này phong ấn một viên Thiên Hà Chi Thủy, thủy này chính là linh vật thượng cổ vào vạn năm trước, nếu để Thiên Kỳ luyện hóa, như vậy thực lực Thiên Kỳ nhất định có thể tăng lên rất nhiều. Cho nên, thứ tốt như vậy sao Kiều Thụy có thể nhường cho người khác được?

"Ngươi…. tên khốn kiếp này! Ta nói, khối đá kia ta muốn. Ngươi không nghe được sao?" Nhìn thấy Kiều Thụy trực tiếp thanh toán linh thạch, thu hồi khối đá, nữ tu bị chọc tức không nhẹ, tức giận mà kêu la lên.

"Hừ, ngươi nói ngươi muốn thì ta phải nhường cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?" Kiều Thụy khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Làm cái gì vậy? Nơi này là phường thị Kiến tộc, lại không phải nhà nàng, nàng muốn người khác phải nhường cho nàng ư? Dựa vào cái gì?

"Ngươi…. Cái tên khốn không biết xấu hổ này! Ngươi……"

"Sư muội!" Nam nhân đi theo bên canh nữ tu giơ tay, ngăn trở nữ tu chửi rủa, cất bước đi lên trước.

"Vị đạo hữu này, sư muội ta là Thập Nhị công chúa của Nhân Ngư tộc, nếu nàng thích khối đá ngươi đã mua kia, ngươi xem, có thể nhường khối đá kia cho chúng ta hay không? Ta nguyện ý ra một trăm linh thạch mua của ngươi, như thế nào?" Nhìn Kiều Thụy, nam tu khách khí hỏi.

"Không bán." Kiều Thụy nhún vai, trả lời đúng lý hợp tình.

Hóa ra là công chúa của Nhân Ngư tộc sao? Nghĩ đến, đối phương cũng cảm giác được sức mạnh thủy nguyên của một giọt Thiên Hà Chi Thủy kia, nên mới có thể đoạt khối đá với mình.

"Đi thôi!" Liễu Thiên Kỳ cất bước đi lên trước, kéo lại tay Kiều Thụy, bảo vệ ái nhân trong lồng ngực. Mang định mang theo mấy người rời khỏi ngay.

"Không chuẩn đi!" Công chúa Nhân Ngư tộc kia cất bước, trực tiếp mang theo nam tu nọ ngăn cản đường đi của bốn người.

"Vị công chúa này, nơi này là Kiến tộc không phải Nhân Ngư tộc của ngươi. Nếu ngươi muốn gây chuyện ở phường thị Kiến tộc của người ta, không cần chúng ta ra tay, Kiến tộc cũng không sẽ bỏ qua cho ngươi, mong ngươi tự giải quyết cho tốt." Mắt lạnh nhìn một nam một nữ đối diện, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ lạnh lẽo dừng trên người công chúa kia.

Bị nam nhân đối diện nhìn như vậy, Thập Nhị công chúa kiêu căng kia không tự giác mà cảm giác được một trận giật mình, nhất thời cũng không dám nói cái gì nữa.

"Như vậy đi, hai vị đạo hữu. Ta ra 500 linh thạch, mua khối đá kia, như thế nào?" nam tu tính tình tốt mà nói.

"Vẫn là câu nói kia, không bán." Nhìn nam tu, Kiều Thụy vẫn không thay đổi ý nguyện ban đầu.

"Ngươi…. ngươi đừng khinh người quá đáng!" Giá cả đều thêm tới 500 linh thạch, đối phương thế mà vẫn không bán, chuyện làm Thập Nhị công chúa cảm giác buồn bực dị thường.

"Hừ, khinh người quá đáng? Ta khinh ngươi khi nào? Đồ là ta coi trọng trước, ngươi đường đường là công chúa, mặt dày mày dạn một hai phải mua đồ của ta, còn ngăn cản đường chúng ta, không cho chúng ta đi. Rốt cuộc là ta khinh ngươi hay là ngươi đang khinh ta?" Buồn bực mà nhìn tiểu công chúa kia, Kiều Thụy cảm thấy công chúa này nhất định đời trước có thù oán với y, nên lúc này mới có thể càn quấy chạy tới dây dưa y.

"Ngươi…. ngươi nói ai mặt dày mày dạn đó?" Run rẩy mà dùng tay điểm chỉ vào Kiều Thụy trước mắt, Thập Nhị công chúa như là bị vô cùng nhục nhã, bị chọc tức đến sắc mặt xanh mét. Phải biết rằng, nàng chính là Thập Nhị công chúa của Nhân Ngư tộc, là công chúa nhỏ nhất Nhân Ngư tộc, từ nhỏ được phụ hoàng cùng mẫu hậu sủng ái, có bao giờ bị người ta giáp mặt giáo huấn như vậy đâu?

"Ngươi ngu ngốc à? Đương nhiên là nói ngươi. Bằng không ta đang nói mình sao?" Kiều Thụy nhún vai, buồn cười mà nói.

"Đồ nhân loại đê tiện hèn hạ nhà ngươi, ngươi dám nói bản công chúa như thế, ngươi tìm chết!" Thập Nhị công chúa mắng to ra tiếng, đánh ra một quả thủy cầu màu xanh thẳm, trực tiếp đập về phía Kiều Thụy.

"Hừ!" Khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, Kiều Thụy không chút hoang mang mà kích hoạt Phản Đạn phù trên người.

"Ầm……" Thủy cầu trực tiếp đập qua, trên người Kiều Thụy sáng lên một đạo kim quang. Công kích trực tiếp bị bắn ngược trở về.

"Phụt……" Thập Nhị công chúa không hề phòng bị, cứ như vậy bị công kích của mình làm bị thương vừa vặn.

"Sư muội! Sư muội!" nam tu kia vội vàng duỗi tay đỡ Thập Nhị công chúa.

"Ngươi! Tên khốn kiếp, ngươi dám ra tay với ta!" Không thể tin tưởng mà nhìn Kiều Thụy, Thập Nhị công chúa phẫn hận không thôi, một khuôn mặt đã từ xanh chuyển sang trắng.

"Ê, ngươi đừng oan uổng người tốt, ta không hề ra tay với ngươi. Đó là công kích của chính ngươi. Ta là tu sĩ tuân thủ luật pháp, sẽ không đánh nhau ở phường thị Kiến tộc của người ta." Nói đến cái này, Kiều Thụy đắc ý mà nhoẻn một bên miệng, bởi vì y nhìn đến một đội nữ binh Kiến tộc đang chạy sang bên này.

"Ngươi là đồ nhân loại đê tiện, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi!" Nói rồi, Thập Nhị công chúa còn muốn ra tay, lại bị nam nhân bên cạnh ngăn cản một phen.

"Sư muội, ngươi đừng xúc động. Nơi này có quy định, không thể động võ!"

"Hừ, ta quản hắn quy định chó má gì, hôm nay ta nhất định muốn giết tên khốn kiếp này!" Nói rồi, Thập Nhị công chúa liền tránh thoát khỏi trói buộc của nam nhân, lại muốn phát động công kích.

"Lớn mật! Ngoại tộc ngươi thế mà dám sử dụng linh thuật ở phường thị Kiến tộc chúng ta, quả thực là vô pháp vô thiên!" Nói rồi, một đội tám nữ binh Kiến tộc đã đuổi tới. Đội trưởng cầm đầu là một nữ binh Kim Đan hậu kỳ hét lớn ra tiếng.

"Ngươi là thứ gì? Cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ? Ngươi có biết bản công chúa là Thập Nhị công chúa của Nhân Ngư tộc hay không!" Khinh thường mà liếc nhìn đối phương một cái, Thập Nhị công chúa nói.

"Ta mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi không phải Kiến tộc, ngươi chính là ngoại tộc, mà ngoại tộc dám can đảm càn rỡ như vậy trên địa bàn Kiến tộc chúng ta, vậy cần phải tiếp nhận Kiến tộc chúng ta trừng phạt. Người đây, đem kẻ điên này đi!" Tiểu đội trưởng hạ lệnh mang người đi.

"Kẻ điên? Ta thấy ngươi mới là kẻ điên, các ngươi ai dám đụng đến ta!" Nhìn nữ binh Kiến tộc đến gần, Thập Nhị công chúa bày ra tư thế nghênh chiến.

"Hừ!" Khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, tiểu đội trưởng kia giương tay lên, một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, bay thẳng đến Thập Nhị công chúa.

"A……" Thập Nhị công chúa kêu lên, muốn sử dụng linh thuật phản kháng, chỉ là nàng lại kinh ngạc phát hiện, linh thuật của nàng thế mà không sử dụng được. Nên nàng thực bi thôi mà bị đối phương bắt vào lưới.

"Mang đi!"

"Dạ." Theo tiếng, hai nữ binh trực tiếp tiến lên, liền kéo mang xả mà lôi Thập Nhị công chúa đi.

"Ngươi chờ đó cho ta! Phụ vương ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không!" Mặc dù là bị khống chế, Thập Nhị công chúa vẫn thập phần không cam lòng.

"Vị đại nhân này." Nam tu đi cùng Thập Nhị công chúa vội vàng tiến lên.

"Ngươi là người nhà của nữ kẻ điên vừa rồi đúng không, trở về chuẩn bị linh thạch đi. Vào đại lao Kiến tộc chúng ta, không có một trăm vạn linh thạch thì nàng không ra được đâu." Nhìn nam tu, đối phương báo như thế.

Nghe vậy, Kiều Thụy cứng lưỡi, tâm nói: Kiến tộc này là thật sự biết làm ăn buôn bán, mang người từ trong phòng giam ra tới yêu cầu nhiều linh thạch như vậy luôn.

"A, ta đã biết." Bất đắc dĩ gật gật đầu, nam tu kia xoay người rời đi.

Tiểu đội trưởng kia cất bước đi tới, ánh mắt đảo qua trên người bốn người Liễu Thiên Kỳ. "Vừa rồi, trong số các ngươi ai đã đánh nhau với nữ nhân điên kia?"

"Chúng ta không có cùng nàng đánh nhau, là nàng ra tay dùng thủy cầu đánh bạn lữ ta." Liễu Thiên Kỳ vội giải thích.

"Ồ? Vậy nàng đánh các ngươi, các ngươi không đánh trả, cũng không bị thương?" Đối với chuyện này, tiểu đội trưởng kia tất nhiên là không tin.

"Ta không đánh trả. Nàng là một kẻ điên, ta làm sao lại đánh trả chứ?" Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng phủ nhận

Hú hồn, nếu bị bắt vào đại lao, một trăm vạn linh thạch đã có thể không còn đó!

"Hửm?" Có thâm ý khác mà nhìn nhìn bốn người, tiểu đội trưởng kia quay đầu đi tới một bên sạp, tìm hai Kiến tộc dò hỏi tình huống. So sánh với ngoại tộc, đối phương tất nhiên càng tin tưởng Kiến tộc của mình hơn.

"Ừm, ta nhìn thấy nữ tu kia đánh tiểu tử Nhân tộc đó, sau đó, trên người tiểu tử Nhân tộc thả ra kim quang, công kích của nữ tu đã bị bắn ngược trở về. Sau đó nữ tu đó liền bị thương. Nhân tộc kia không ra tay."

"Đúng vậy, ta cũng thấy được, người kia không ra tay."

Nghe xong hai người giảng thuật, nữ đội trưởng gật gật đầu. "Được, ta biết rồi."

Nữ đội trưởng xoay người, lại một lần đi tới bên Liễu Thiên Kỳ bọn họ.

"Mọi việc ta đều đã rõ ràng. Các ngươi đích xác không ra tay, nhưng các ngươi dùng thủ đoạn bắn ngược công kích người khác, nhiễu loạn trị an phường thị chúng ta. Xử phạt 500 linh thạch, các ngươi có vấn đề không?"

"Ta……" Làm cái gì vậy? Không ra tay còn muốn phạt linh thạch à? Có phải Kiến tộc này nghèo điên rồi không?

"Không có vấn đề gì." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp lấy ra 500 linh thạch cấp cho đối phương. Hao tiền miễn tai, cũng chỉ có thể như thế.

"Còn nữa, các ngươi làm sao bắn ngược công kích của đối phương? Chuyện này ta cần phải biết."

"À, chúng ta là dùng Phản Đạn phù." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tấm Phản Đạn phù, đưa đến trước mặt tiểu đội trưởng kia.

"Được, phù này ta muốn lấy đi làm chứng cứ cất chứa, các ngươi không có ý kiến chứ?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, nữ đội trưởng theo lý thường mà hỏi.

"Không ý kiến." Liễu Thiên Kỳ lắc đầu,  trực tiếp đưa lên linh phù.

Nhìn đội nữ binh thu linh thạch lại thu Phản Đạn phù xong trực tiếp rời khỏi, Kiều Thụy hung hăng mà nghiến nghiến răng.

"Đám khốn này, rõ ràng chính là đang hố linh phù, hố linh thạch của chúng ta mà!" Lời này Kiều Thụy không dám nói ra, chỉ là dùng truyền âm truyền cho Liễu Thiên Kỳ.

"Ha ha ha, ở địa bàn của người ta, tất nhiên là muốn nghe người ta an bài, bị tống tiền cũng là theo lý thường thôi. Ai bảo chúng ta là ngoại tộc kia chứ?"

Kỳ thật trước đó lúc ở khách điếm, Liễu Thiên Kỳ ngầm nghe được các tu sĩ khác nghị luận, nói rằng Kiến tộc này từ trước chỉ dựa vào đất tinh kiếm lấy linh thạch nên phi thường, phi thường nghèo. Sau đó tân nữ vương đăng cơ đã đưa ra một loạt cải cách mới, nên Kiến tộc mới chậm rãi giàu có lên. Bởi vậy, trong mắt Kiến tộc, ngoại tộc như bọn họ đó chính là dê béo, đại đại dê béo, không làm thịt cũng phải xin lỗi chính mình. Nên họ mới nghĩ mọi cách kiếm tiền của ngoại tộc, vì vậy mới có cuộc sống giàu có hôm nay.

"Thôi, không đi dạo nữa. Chúng ta về khách điếm đi!" Bị hố 500 linh thạch, còn bị hố một lá Phản Đạn phù, Kiều Thụy cũng không còn tâm tình lại mua sắm nữa. Hơn nữa, đi dạo đã gần canh giờ, rất nhiều linh bảo vừa rẻ vừa dùng tốt đã mua được vào tay, có mua nữa cũng chỉ có thể mua những món đắt tiền. Nếu mua đắt, đến chỗ Nhân tộc mua càng tiện lợi hơn, hà tất mua ở chỗ này?

"Được rồi." Nhìn ái nhân rầu rĩ không vui, Liễu Thiên Kỳ gật đầu, mang theo bốn người cùng nhau rời đi.

Hết chương 229.

-----------------------------------------------

【 chương 230】Tướng quân Dena

Tác Giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

Ngày hôm sau, Kiều Thụy lại đến khu bắc dạo một vòng, mua hết mấy thứ nên mua trở về. Sau đó, Kiều Thụy cũng không còn hứng thú với hai cái phường thị nữa, bèn trực tiếp giết đến lôi đài ở khu đông bên này.

Đầu tiên là đánh lôi đài bình thường bốn ngày, sau đó, Kiều Thụy liền bắt đầu đánh loại lôi đài Đổ Thải* 50 khối linh thạch. Bởi vì lôi đài Đổ Thải thượng, đều là Kiến tộc có thực lực Kim Đan hậu kỳ và Kim Đan đại viên mãn, nên lôi đài Đổ Thải cực kỳ khó đánh. Hơn nữa, hơn nữa lôi đài Đổ Thải trên cơ bản mỗi một trận đều phải đánh cuộc mười vạn, hai mươi vạn linh thạch, cho nên, mặc kệ là lôi chủ hay là Kiều Thụy đều không muốn thua, lôi đài càng thêm không dễ đánh.

(*đánh cuộc, cá cược)

Ngày đầu tiên đánh lôi đài Đổ Thải, Kiều Thụy là ba trận thắng hai. Đánh ba trận, chỉ thua một trận. Liễu Thiên Kỳ cũng đánh ba trận, có điều Liễu Thiên Kỳ lại thua hai trận, chỉ thắng được một trận. Như vậy tính ra, hai người là không kiếm cũng không bồi.

Ngày hôm sau, Kiều Thụy vẫn đánh ba trận, nhưng vẫn là thua một trận, mà Liễu Thiên Kỳ nói cũng là đánh ba trận thua một trận. Có thể nói thu hoạch còn tính không tồi.

Ngày thứ ba, kỳ hạn Liễu Thiên Kỳ bọn họ ở khách điếm thuê 10 ngày đã đến kỳ, nên bọn họ không đến khu đông nữa, trực tiếp từ cửa nam Kiến tộc rời khỏi Kim Kiến thành.

Nghỉ ngơi mười ngày, lại lần nữa lên đường, Hỏa Viêm cũng không nhiều câu oán hận vậy nữa. Bốn người ngồi trên lưng Kim Đầu Điểu, tiếp tục lên đường.

Năm ngày sau, một hàng bốn người dừng lại dưới chân một ngọn núi hoang, ăn cơm chiều, nghỉ ngơi.

"Mấy tên khốn các ngươi, chạy thật ra lại rất nhanh đấy!" Đột nhiên, một giọng nam nhân kiêu ngạo truyền tới. Ba tu sĩ Kiến tộc xuất hiện ngoài vòng phòng hộ của Liễu Thiên Kỳ bọn họ.

Liếc thấy ba người một tóc tím hai tóc đen, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. "Không biết ba vị đạo hữu có gì chỉ giáo?"

"Không có gì chỉ giáo. Đem mười vạn linh thạch trả lại cho ta!" Nói đến chuyện này, nam tử tóc tím vẻ mặt tức tối mà nhìn về phía Kiều Thụy. Tên khốn, thế mà thắng lấy linh thạch của ta!

"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, là chính ngươi đánh không lại ta thua linh thạch. Dựa vào cái gì muốn ta trả cho ngươi?" Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.

Trước đó đấu võ đài, y cũng thua linh thạch kia mà, chẳng lẽ cũng vô lại như vậy, đi tìm người ta đòi về hay sao?

"Ngươi nói hươu nói vượn, ta sao có thể đánh không lại ngươi? Đó là ta không phòng bị mới để ngươi chui kẽ hở thôi!" Nghe được Kiều Thụy nói mình kỹ không bằng người, thiếu gia tóc tím kia càng bực mình không thôi, sắc mặt cũng trực tiếp khó nhìn hơn ba phần.

"Vậy ngươi là có ý gì? Còn muốn cùng ta đánh một trận sao? Ngươi có linh thạch à?" Từ trên xuống dưới đánh giá đối phương, Kiều Thụy không xác định hỏi.

"Ngươi!" Nhìn thấy đáy mắt Kiều Thụy khinh thường m chói lọi, thiếu niên tóc tím bị chọc tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào qua trực tiếp ăn luôn Kiều Thụy. Từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ bị người nào chế nhạo như vậy, khinh thường như vậy.

"Như thế nào, ta nói sai rồi sao? Ngươi không phải là muốn ta đánh không không với ngươi đấy chứ? Xin lỗi, ta không làm bồi luyện miễn phí!" Nhìn đối phương, Kiều Thụy nói theo lý thường.

"Được, đánh thì đánh. Hai mươi vạn, ta đánh cuộc hai mươi vạn. Nếu ngươi đánh thắng ta, ta cho ngươi hai mươi vạn linh thạch, nếu ngươi thua, ngươi cho ta hai mươi vạn, thế nào?" Vươn hai ngón tay, thiếu niên tóc tím nói đánh cuộc hai mươi vạn.

"Được, ngươi muốn so thế nào? So thuần đấu vật hay dùng pháp khí, dùng linh thuật?" Kiều Thụy hỏi đối phương.

"Cái gì cũng có thể dùng, thắng là được." Lúc này đây, nam tử tóc tím cũng là bất cứ giá nào.

"Không được, không thể sử dụng độc thuật, không thể sử dụng công kích mà trưởng bối gia tộc phong ấn." Liễu Thiên Kỳ bổ sung một câu.

Hai dạng này là khó lòng phòng bị nhất, quyết không thể để đối phương sử dụng.

"Được!" Nhíu nhíu mày, nam tử tóc tím đáp ứng yêu cầu của Liễu Thiên Kỳ.

"Vậy được rồi." Nói rồi, Kiều Thụy đi ra từ vòng phòng hộ.

"Hỏa Viêm, ngươi và Băng Ngọc đứng ở chỗ này, không cho phép đi ra ngoài." Liễu Thiên Kỳ quay đầu, nghiêm túc mà công đạo một câu.

"Dạ, ta biết rồi, ta sẽ bảo hộ Ngọc Nhi." Hỏa Viêm gật đầu tỏ vẻ đã rõ.

"Ừm." Liễu Thiên Kỳ lên tiếng, cũng đi ra khỏi vòng phòng hộ, đứng một bên quan chiến Kiều Thụy.

Bắt đầu lên sân khấu, mặc kệ là Kiều Thụy vẫn là nam tử tóc tím ai cũng không sử dụng pháp khí cùng linh thuật, đều là quyền cước vật lộn. Kiến tộc trời sinh thần lực, mỗi người đều là đại lực sĩ, thân cao cùng thể trọng đều có ưu thế tuyệt đối, nên Kiến tộc mặc kệ là nam hay nữ, thể thuật đều rất tốt.

Tuy nói thiếu niên tóc tím thể thuật không tồi, nhưng so với Kiều Thụy thân kinh bách chiến mà nói, vẫn là kém một chút. Cho nên, dưới một phen quyền cước, thiếu niên tóc tím vẫn rơi xuống hạ phong.

Thấy quyền cước không được, thiếu niên tóc tím liền bắt đầu sử dụng linh thuật, nhìn thấy đối phương dùng linh thuật, Kiều Thụy cũng sử dụng linh thuật. Hai người đều là Kim Đan đại viên mãn, cho nên mấy phen so đấu linh thuật cũng không phân ra thắng bại.

"Igor, ngươi lại chạy ra hồ nháo!" Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến, theo sát, một nữ tử tóc tím bay đến giữa sân.

Nhìn thấy người tới, Igor đang cùng Kiều Thụy đua linh lực bị phân tâm, bị Hỏa Viêm kiếm của Kiều Thụy trực tiếp thiêu cháy quần áo.

"A……" Igor nhíu mày, kinh hô ra tiếng.

Nữ tu tóc tím kia đi đến cạnh nó, vung ống tay áo lên, một đạo linh lực trực tiếp đánh vào ống tay áo đối phương, tiêu diệt ngọn lửa kia.

"Tỷ tỷ, ngươi chạy tới làm gì, ngươi không thấy được ta đang so đấu linh thuật với người ta sao?" Nhìn tỷ tỷ của mình, Igor buồn bực không thôi.

"Muốn so đấu, đấu vật là được, làm gì muốn đua linh thuật, bị thương thì làm sao bây giờ?" Bất mãn mà nhìn đệ đệ, nữ tu nghiêm túc mà giáo huấn.

"Vậy ta đây, ta đây……" Igor nhíu nhíu màu, buồn bực một trận. Nếu đấu vật mà đánh thắng thì cần so linh thuật sao!

"Ngươi và vị đạo hữu này đều là Kim Đan đại viên mãn, nếu ngươi đấu vật so không lại người ta, vậy thì so linh thuật cũng không có ý nghĩa gì." Đều là đồng cấp, linh thuật tự nhiên cũng sẽ không kém quá nhiều, dù đệ đệ đến cuối cùng thắng cũng nhất định sẽ bị thương. Nữ nhân tóc tím cũng không muốn nhìn đến kết cục kia.

"Nhưng mà tỷ tỷ, trước đó y thắng ta trên lôi đài. Thắng ta mười vạn linh thạch, ta nuốt không được khẩu khí này." Nói đến cái này, Igor bực mình không thôi.

"Ngươi thua, thuyết minh ngươi kỹ không bằng người. Một Yêu tộc như ngươi bại thể thuật bởi Nhân tộc, thuyết minh ngươi sống trong nhung lụa, không chăm chỉ luyện tập thể thuật." Lời này, nữ nhân nói theo lý thường.

Ở phương tiện thể thuật, Yêu tộc có ưu thế bẩm sinh, mà Kiến tộc càng không cần phải nói, sinh ra tới chính là thần lực trời sinh, đều là đại lực sĩ. Nếu dưới tình huống như vậy cũng có thể thua, vậy chỉ có thể thuyết minh bản thân vẫn là không đủ mạnh, hoặc là đối thủ quá mức cường hãn.

"Ta……" Bị tỷ tỷ vừa nói như vậy, Igor ảo não mà đỏ mặt lên.

"Mẫu thân cho ngươi đi đấu võ đài là vì tôi luyện tâm tính của ngươi, đề cao kinh nghiệm thực chiến của ngươi, cũng không phải cho ngươi đi gây chuyện sinh sự. Ngươi có thể gặp được một người chân chính đánh bại ngươi, đối với tâm cao khí ngạo như ngươi mà nói thì cũng chưa chắc là chuyện xấu." Rốt cuộc, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, làm đệ đệ nhận thức được chính mình không đủ, chưa chắc là chuyện xấu gì.

"Tỷ tỷ, ta……"

"Không cần phải nói, thua chính là thua. Làm dũng sĩ Kiến tộc, nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua. Ngươi chạy tới tìm người ta phiền toái, là ngươi không đúng. Ta không cho phép ngươi cùng người khác so đấu linh lực!" Nhìn đệ đệ, nữ nhân từng câu từng chữ nghiêm túc mà nói.

"Dạ, tỷ tỷ." Nghe được tỷ tỷ nói, Igor cúi đầu, không dám phản bác nữa.

Nhìn thấy đệ đệ không nói chuyện nữa, nữ nhân ngược lại nhìn về phía đứng Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đứng một bên.

"Ta là chị của Igor, ta tên Dena. Nếu đệ đệ Igor của ta có chỗ nào mạo phạm, ta thay nó xin lỗi, hy vọng hai vị đạo hữu đừng để trong lòng."

"Không, Igor và bạn lữ của ta chỉ là luận bàn mà thôi, cũng không có chỗ nào mạo phạm. Dena đạo hữu không cần như thế." Liễu Thiên Kỳ cất bước đi lên trước, nhìn nữ nhân giỏi giang trước mắt, Liễu Thiên Kỳ vội vàng mở miệng.

Liễu Thiên Kỳ nhìn không ra thực lực của đối phương, nên hắn biết, thực lực của đối phương trên mình.

"Một khi đã như vậy, ta đây liền mang theo Igor đi về. Quấy rầy rồi, mong thứ lỗi!" Nói rồi, Dena liền muốn mang theo Igor rời đi.

"Dena đạo hữu, vị Igor đạo hữu này và bạn lữ của ta thực lực lực lượng ngang nhau, chúng ta cũng coi như là không đánh không quen biết. Trước đó, bạn lữ ta ở trên lôi đài thắng được lệnh đệ, những thứ này xem như chúng ta đáp lễ lại, hy vọng có thể cùng Dena đạo hữu, còn có Igor đạo hữu, kết một thiện duyên." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra ba lá Phản Đạn phù, đưa tới trước mặt Dena.

"Như thế, vậy đa tạ vị đạo hữu này. Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Tiếp nhận linh phù, Dena vội vàng nói tạ.

"Tại hạ Liễu Thiên Kỳ, là Phù Văn Sư Nhân tộc. Đây là ba lá Phản Đạn phù, đem nó dán trên người rồi kích hoạt, có thể bắn ngược công kích của người khác. Là linh phù, Igor đạo hữu hẳn là có thể sử dụng được." Nhìn nữ nhân nọ, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà nói.

"Được, ta biết rồi. Đa tạ Liễu đạo hữu. Ngày nào đó, nếu đạo hữu lại đến Kim Kiến thành ta, có thể tùy thời tới tìm ta, mọi người cũng coi như là bằng hữu." Nếu nhận lấy lễ vật của đối phương, Dena cũng thập phần hào sảng mà mời đối phương.

"Được." Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu, nhìn theo đối phương rời đi.

"Tỷ tỷ, phù này nghe thật là lợi hại ghê!" Nhìn phù trong tay tỷ tỷ, Igor lộ ra vẻ mặt tò mò.

"Đây chính là thứ tốt, chính ngươi thu lại đi!" Nói rồi, Dena đem phù cho đệ đệ.

"Dạ." Igor gật đầu, vui vui vẻ vẻ mà tiếp nhận, thu vào nhẫn không gian.

Nhìn thấy bốn người rời đi, Kiều Thụy nhướng mắt. "Không thể tưởng được Igor kia hấp tấp bộp chộp, thế mà lại có tỷ tỷ lợi hại như vậy!"

"Ta cảm giác đối phương hẳn là cao thủ cấp bậc Nguyên Anh." Tuy Dena không tiết hơi thở ra ngoài, nhưng Liễu Thiên Kỳ có thể rõ ràng cảm giác được, đối phương và mình tuyệt đối không phải nằm trên một trục hoành.

"Nếu ta không đoán sai, Dena này hẳn là chính là con gái đại tướng quân Sibeier tiếng tăm lừng lẫy của Kiến tộc, thiếu tướng quân Dena." Hỏa Viêm vuốt cằm, nói.

Nghe vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt. "Ngươi nhận thức thật đúng là nhiều người ghê!"

"Không, ta chưa thấy qua Dena, mẹ nàng là tướng quân Sibeier ta từng thấy ở tiệc mừng thọ của phụ vương. Thiếu tướng quân Dena lớn lên rất giống mẫu thân của nàng." Nếu thật sự là Dena tướng quân, vậy thực lực của đối phương ít nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ à nha.

"Ồ, thì ra là thế." Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch. Mặc kệ đối phương thân phận ra sao, cao thủ Nguyên Anh luôn không dễ đắc tội. Giao hảo một Nguyên Anh càng có ý nghĩa hơn giết một Nguyên Anh nhiều.

Hết chương 230.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro