Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 227-228

【 chương 227】Lôi đài Suất Giao

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

Về tới phòng của mình, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp ghép hai cái giường lại làm một, biến thành một cái giường đôi. 

Nhìn ái nhân vừa về phòng đã vội vã dịch giường, Kiều Thụy cười. "Đừng hòng có ý đồ xấu, đi đường lâu như vậy, ta còn đang muốn ngủ ngon lành một giấc đây."

"Ha ha ha, được, đệ mệt mỏi thì ngủ nghỉ ngơi trước, chờ đệ nghỉ ngơi tốt rồi, ta lại sủng đệ sau." Liễu Thiên Kỳ đi tới, cười ôm bả vai ái nhân, kéo người vào trong lồng ngực của mình.

"Huynh đó!" Kiều Thụy hờn dỗi mà trừng mắt nhìn đối phương một cái, lấy ra Cách Tuyệt phù, trực tiếp dán trên cửa và cửa sổ.

"Sao vậy? Bây giờ Tiểu Thụy đã muốn sao?" Liễu Thiên Kỳ chớp chớp mắt, cười hỏi.

"Đừng có lạc đề. Ta là muốn hỏi chuyện Tiên Thổ hệ mộc kia kìa." trước đó đều mải vội vã lên đường, lại có Ngọc Nhi ở bên người, Kiều Thụy cũng không tiện hỏi nhiều. Lúc này không có ai, vừa vặn có thể cẩn thận hỏi một chút cho rõ ràng.

"À, chuyện này sao. Chúng ta đi trên giường chậm rãi nói đi!" Liễu Thiên Kỳ kéo người lên giường, giúp đỡ Kiều Thụy cởi áo ngoài ra, ôm người cùng nhau nằm xuống.

"Nói đi." Gối lên khuỷu tay nam nhân, Kiều Thụy cố chấp hỏi.

"Ừm, là thế này……" Liễu Thiên Kỳ liền đem toàn bộ sự kiện, tỉ mỉ mà nói một lần lại với ái nhân.

"Ừm, hóa ra là vậy." Kiều Thụy gật đầu đã hiểu. "Thiên Kỳ, cho ta xem Hỏa Diễm Thảo kia đi!"

"Ở đây." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hộp gấm nọ, đưa cho Kiều Thụy.

Kiều Thụy nhận lấy, thích thú mà nhẹ nhàng sờ sờ cây linh thảo kia.

"Đáng tiếc, cấp bậc quá cao, ta cũng không dùng được." Nói 1 này, Kiều Thụy có chút thất bại mà than nhẹ một tiếng. Nếu là cấp bốn thì tốt rồi, chính mình có thể trực tiếp cầm lấy bế quan. Đáng tiếc là cấp sáu, cấp quá cao.

"Hỏa Viêm muốn mua tới đưa cho mẫu hậu của nó. Ta tính toán dùng cây linh thảo này đổi lấy đan dược phụ trợ kết anh, đệ cảm thấy thế nào?" Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ cùng đối phương thương lượng.

"Đan dược phụ trợ kết anh? Thiên Kỳ, có phải quá sớm rồi không? Ta mới vừa thăng cấp đến Kim Đan đại viên mãn thôi, muốn kết anh chỉ sợ còn phải vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm ấy!"

"Không sớm. Đệ hiện tại đã tiếp nhận Quỳnh Tương ngọc dịch tẩy kinh phạt tủy, tư chất tu luyện của đệ sẽ càng ngày càng tốt, nếu không còn sớm một chút chuẩn bị đan dược, đến thời điểm kết anh sẽ rất phiền toái."

"Ừm, cũng phải. Nhưng mà lấy một gốc cây linh thảo cấp bốn đổi hai viên đan dược cấp bốn cùng Hỏa Viêm, thật là quá tiện nghi cho nó rồi."

"Ha ha ha, không phải hai viên, là bốn viên, hai viên đan dược phụ trợ kết anh, hai viên đan dược củng cố thực lực, mặt khác lại muốn một kiện pháp khí phi hành cấp năm của nó. Kim Đầu Điểu của chúng ta bay quá chậm."

"Bốn viên đan dược, một kiện pháp khí cấp năm mà nói, còn kém không nhiều lắm." Kiều Thụy gật gật đầu, cảm thấy trao đổi như vậy thì bọn họ mới không lỗ.

"Nếu đệ cảm thấy tốt rồi, vậy ngày mai ta nói với nó."

"Được." Chuyện này thì Kiều Thụy không ý kiến.

Ngày hôm sau, Liễu Thiên Kỳ mang theo ba người đã nghỉ ngơi tốt cùng đi khu đông.

Đi vào khu đông bên này, Kiều Thụy cảm giác thấy mới mẻ. "Oa, Thiên Kỳ huynh xem, bên này có thật nhiều lôi đài luôn này!"

"Đúng vậy, lôi đài không ít." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới, toàn bộ khu đông phóng mắt nhìn lại, thế mà đều là lôi đài Suất Giao.

Những lôi đài này có hoa lệ, có đơn giản. Tuy rằng tạo hình không giống nhau, nhưng độ cao đều hơn nửa người. Hơn nữa, mỗi một lôi đài trên cơ bản cũng là lớn nhỏ tương đồng. Mặt khác, dưới mỗi một lôi đài đều có ghi thẻ bài, bên trên viết rõ ràng giá cả cần khi đấu võ đài, cùng với thực lực cấp bậc có thể tham gia và tin tức thân phận của lôi chủ.

Một đường đi tới, phần lớn đều là lôi đài của Kim Đan và Trúc Cơ, lôi đài Nguyên Anh rất ít. Có điều như vậy cũng không kỳ quái, nếu là Nguyên Anh, ai còn dựa vào đánh lôi đài kiếm lấy linh thạch chứ?

"Thiên Kỳ, huynh xem, có rất nhiều tu sĩ ngoại tộc đều lên sân khấu kìa." Nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đều giao linh thạch, chiến đấu với Kiến tộc đang bày võ đài, Kiều Thụy cũng có chút nóng lòng muốn thử.

"Ừ, nếu đệ thích thì cũng tìm một cái lôi đài thử xem đi!" Nhìn ra tâm tư của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười nói.

"Được nha!" Kiều Thụy gật đầu, nhìn thẻ bài tìm nửa ngày, rất nhanh đã tìm được một lôi đài Kim Đan đánh dấu 20 khối linh thạch một lần.

"Ế, Kiều sư huynh, lôi đài này không thể lên!" Nhìn đến Kiều Thụy nóng lòng muốn thử liền muốn lên lôi đài, Hỏa Viêm vội vàng chạy tới, lôi kéo cánh tay Kiều Thụy một phen.

"Sao không thể lên? Cái này giá cả tiện nghi mà." Đại đa số lôi đài Kim Đan đều là 30 hoặc là 50 linh thạch, mà cái này lại chỉ có 20 linh thạch, cho nên Kiều Thụy mới có thể lựa chọn cái này.

"Đây là lôi đài của giống cái Kiến tộc!" Nhìn Kiều Thụy, Hỏa Viêm bất đắc dĩ mà nói.

"Quan tâm người đó là nam hay nữ chứ? Cũng giống nhau thôi." Kiều Thụy không phải người bắt bẻ, đối thủ là nam hay nữ đều không sao cả.

"Không, không phải, lôi đài nữ nhân này là lôi đài chiêu thân, không thể đánh lung tung đâu." Nhìn bộ dáng Kiều Thụy không biết gì cả kia, Hỏa Viêm đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm: nếu Kiều sư huynh thật sự bị nữ nhân Kiến tộc coi trọng, phỏng chừng Liễu sư huynh lại muốn bạo phát mất thôi!

"Ồ, còn có cách nói này ư?" Vừa nghe là lôi đài chiêu thân, Kiều Thụy vội vàng xin miễn thứ cho kẻ bất tài, thối lui sang một bên.

"Đúng vậy, lôi đài của nữ nhân Kiến tộc thì tám chín phần mười đều là lôi đài chiêu thân. Cho nên, nếu ngươi muốn đánh lôi đài, tất nhiên cần tìm lôi đài nam nhân mà đánh. Bằng không ngươi đánh thắng người ta, người ta muốn cưới ngươi làm phu quân thì làm sao bây giờ?"

"Ừm, ta biết rồi, ta đây tìm nam đánh, không tìm nữ!" Kiều Thụy liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Chuyện này cũng không phải là nói giỡn, y không muốn mơ màng hồ đồ lại có một cô vợ đâu.

Lại đi về phía trước, Kiều Thụy lần này lựa chọn một lôi đài 30 khối linh thạch đánh một lần, hơn nữa trên lôi đài là một vị nam tu Kiến tộc tóc đen.

"Cái này không thành vấn đề chứ?" Chỉ vào lôi đài này, Kiều Thụy hỏi Hỏa Viêm.

"Cái này không thành vấn đề, vị lôi chủ này là Kim Đan trung kỳ, Kiều sư huynh hẳn là có thể ứng phó." Nhìn một chút giới trẻ trên thẻ bài, Hỏa Viêm cẩn thận mà nói.

"Ừm." Kiều Thụy gật đầu, bay lên lôi đài.

Nhìn thấy tiểu tử Nhân tộc bay lên lôi đài của mình, Dern nhướng mày. "Ngươi gầy yếu như vậy, cũng muốn chơi đấu vật sao?"

"Ha ha ha, Nhân tộc chúng ta và Kiến tộc các ngươi không giống nhau, không phải lớn lên béo thì nhất định có sức lực." Nói rồi, Kiều Thụy lấy ra 30 viên linh thạch, đặt trên bàn một bên.

Nhìn thoáng qua linh thạch trên bàn, Dern nhấp nhấp môi. "Tiểu tử, ta nói cho ngươi nghe, 30 khối linh thạch này chỉ là giá cả để ngươi chơi đấu võ với ta. Nếu ngươi té bị thương, đừng hy vọng ta bồi linh thạch cho ngươi mua đan dược đấy!"

Nghe vậy, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt. "Được rồi, đừng dong dài, đến đây đi!"

Xì, có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải là vóc dáng cao hơn so với Nhân tộc bọn họ thôi sao? Còn không phải là khổ người lớn hơn thôi sao?

"Chờ một chút!" Nói rồi, Dern đi qua đó, cầm lấy linh thạch trên bàn, từng khối từng khối một mà đưa vào trong nhẫn không gian của mình.

Nhìn gia hỏa động tác chậm như vậy, Kiều Thụy giật giật khóe miệng. Tâm nói: Không phải 30 khối linh thạch sao, cần đếm như vậy à?

"Ta là Dern, thực lực Kim Đan trung kỳ." Thu hồi linh thạch, Dern to con đi tới đối diện Kiều Thụy, đứng ngoài năm mét.

"Kiều Thụy, Kim Đan đại viên mãn." Kiều Thụy tự báo gia môn.

"Ồ?" Nghe được thực lực của đối phương cao hơn mình hai cấp, Dern không khỏi chớp chớp mắt. Nghĩ thầm: tiểu tử Nhân tộc này thật là lợi hại!

"Này, có thể bắt đầu rồi chứ?"

"Được, ai nằm sấp xuống trước người đó thua, không thể sử dụng linh thuật và bất luận thuật số, bất luận pháp khí gì. Đây là quy củ, nếu ngươi phạm quy thì phải bồi thường phí đan dược cho ta, còn bị đại nhân quản lý lôi đài Kiến tộc bọn ta phạt linh thạch. Ngươi rõ không?"

"Biết, thẻ bài của ngươi viết rồi." Nhìn tên to con lải nhải kia, Kiều Thụy nhịn không được phiên xem thường. Tâm nói: gia hỏa này thật đúng là nhiều lời vô nghĩa.

"Được, đến đây đi." Nói rồi, Dern bày ra tư thế nghênh chiến.

"Xem quyền!" Kiều Thụy huy quyền, một quyền bèn đập về phía ngực đối phương.

"Hây!" Dern giơ tay, bắt được nắm tay Kiều Thụy, dưới chân liền hướng tới cẳng chân Kiều Thụy đá qua, nếu như bị đá trúng thì xác định vững chắc là trực tiếp thua trên lôi đài.

Hai chân Kiều Thụy lăng không dựng lên, y dùng một góc độ tinh xảo bay thẳng đến đạp vào bụng Dern.

"Hây!" Một tay bắt lấy cổ tay Kiều Thụy, Dern vội vàng tránh thoát Kiều Thụy công kích, theo sau, một bàn tay khác trảo qua eo Kiều Thụy, Dern định quật ngã Kiều Thụy khỏi lôi đài.

Kiều Thụy lăn long lóc một cái, trực tiếp xoay người tới sau lưng Dern, hai chân dũng mãnh mượn lực phía sau lưng Dern, tránh thoát đối phương kiềm chế, uyển chuyển nhẹ nhàng mà dừng sau người Dern.

"A……" Mũi chân vừa chuyển, Dern vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Thụy đứng phía sau.

Còn không đợi Dern ra tay, Kiều Thụy một phen xả qua một cánh tay của Dern, lôi kéo người trực tiếp xách lên khỏi lôi đài.

"A!" Dern ở giữa không trung dạo qua một vòng, một chân hướng tới bụng nhỏ Kiều Thụy đạp qua.

Kiều Thụy nâng lên nắm tay, vội vàng chặn lại công kích của đối phương.

"Kiều sư huynh thật là lợi hại!" Nhìn Kiều Thụy chu toàn mấy hiệp với Dern, không hiện nhược thế một chút nào, Hỏa Viêm vui sướng không thôi.

"Tiểu Thụy vốn chính là võ tu, thể thuật rất tốt." Đối với ái nhân của mình, Liễu Thiên Kỳ vẫn rất có tin tưởng.

Cứ việc, nam tử Kiến tộc thành niên thân cao khoảng trên dưới hai mét đến hai mét ba, cao hơn Nhân tộc rất nhiều, hình thể cũng rất to mọng. Nhưng mặc dù đánh cùng to con như vậy, Kiều Thụy lại không hề hiện ra nhược thế, hơn nữa còn đang chậm rãi học tập thủ pháp đấu vật của đối phương.

Mấy vòng chu toàn, chưa đầy một chén trà nhỏ công phu, Kiều Thụy tay mới này liền trực tiếp quật ngã Dern trên đài, giành được thắng lợi.

"Ngươi thắng rồi." Dern từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt nhìn Kiều Thụy nhiều thêm vài phần sùng bái.

"Đa tạ!" Kiều Thụy ôm quyền với đối phương, xoay người xuống lôi đài.

"Kiều sư huynh thắng rồi! Kiều sư huynh uy vũ! Kiều sư huynh tuyệt nhất!" Kiều Thụy vừa xuống đài, Hỏa Viêm liền vội vàng hoan hô Kiều Thụy.

"Xí, thắng cũng không có linh thạch, không thú vị!" Nói đến cái này, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà bĩu môi. 

"Kiều sư huynh muốn chơi đánh cuộc sao? Vậy ngươi phải đi đến lôi đài 50 khối linh thạch. Hơn nữa, ngươi nếu muốn chơi đánh cuộc, tự mình cũng phải đặt vào linh thạch." Nhìn Kiều Thụy, Hỏa Viêm cẩn thận mà giải thích.

"Ồ." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

Hết chương 227.

----------------------------------------------

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 228】 Mua sắm điên cuồng 

Rời khỏi lôi đài của Dern, một hàng bốn người Liễu Thiên Kỳ lại đi một đoạn đường về phía trước, lúc này đây Kiều Thụy tìm tới một lôi đài Kim Đan dùng 50 khối linh thạch đánh một lần.

Thẻ bài dưới lôi đài viết là có thể đánh cuộc, hơn nữa ghi rõ chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể lên đài.

"Cái này có thể đánh cuộc nè!" Chỉ chỉ vào lôi đài này, Kiều Thụy hứng thú bừng bừng mà nói.

"Kiều sư huynh, kỳ thật ngươi có thể đánh thêm một trận lôi đài bình thường rồi hẵng lại đánh cuộc. Vì trên lôi đài đánh cuộc này, rất nhiều tu sĩ đều có thực lực Kim Đan đại viên mãn, thậm chí có vài người đều là nửa bước Nguyên Anh, đều rất lợi hại." Kéo kéo ống tay áo Kiều Thụy, Hỏa Viêm cẩn thận mà cùng đối phương giải thích.

"Ồ, vậy vậy sao. Ta đây trước đánh lôi đài bình thường trước đi! Chờ có kinh nghiệm lại đánh lôi đài cược." Kiều Thụy cũng không muốn lỗ mãng hấp tấp mà thua linh thạch.

"Ha ha ha, đệ thích chơi như thế nào thì cứ chơi thế ấy đi." Liễu Thiên Kỳ sủng nịch xoa xoa đầu ái nhân, không chút nào để ý mà nói. Dù Tiểu Thụy thua sạch linh thạch trên người mình cũng chẳng sao. Hắn còn có thể kiếm lại.

"Ừm. Vậy…. ta có thể đánh nhiều thêm mấy trận được không?" Nhìn chằm chằm ái nhân, Kiều Thụy nhỏ giọng hỏi.

"Năm trận." Liễu Thiên Kỳ vươn năm ngón tay, tỏ vẻ chỉ có thể cho phép Kiều Thụy đánh năm trận.

"Dạ, được, vậy năm trận." Kiều Thụy biết Thiên Kỳ đau lòng mình, không nỡ để mình bị thương, nên y cũng không phản đối. Dù sao bọn họ muốn ở bên này nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày, mỗi ngày đánh năm trận mà nói, y tin tưởng rất nhanh y sẽ có thể thăm dò cách thức đấu vật, đến lúc đó lại đi chơi lôi đài đánh cuộc mới ổn.

Lôi đài 30 khối linh thạch phần lớn đều là tu sĩ Kim Đan trung kỳ cùng Kim Đan hậu kỳ, cho nên năm trận này Kiều Thụy không hề trì hoãn mà đều thắng cả.

Kiều Thụy đánh xong, Liễu Thiên Kỳ cũng đánh ba trận, cũng đều đánh thắng. Nhìn đến Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều đánh thắng, Hỏa Viêm cũng có chút nóng lòng muốn thử muốn đánh một trận, vì thế, Liễu Thiên Kỳ giúp đỡ nó chọn lựa một lôi đài của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, giao cho nó 30 khối linh thạch, Hỏa Viêm liền lên sân khấu.

"Trời ạ, thực lực này còn chơi đấu vật à?" Kiều Thụy nhìn Hỏa Viêm trên lôi đài bị tu sĩ Kiến tộc người ta dùng như bao cát, ném tới ném đi, cuối cùng trực tiếp quăng ngã nằm sấp mặt, Kiều Thụy sờ sờ cái mũi, không nỡ nhìn thẳng.

Nhìn Hỏa Viêm thảm bại, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng. Tâm nói: sớm biết rằng Hỏa Viêm là tiêu tiền bị đánh, còn không bằng không tìm lôi đài cho nó, không không tiêu mất 30 khối linh thạch không nói, còn làm Hỏa Viêm bị người ta đánh tơi bời một trận.

"Hỏa Viêm ca ca, ngươi không sao chứ?" Nhìn Hỏa Viêm mặt mũi bầm dập mà từ trên lôi đài đi xuống tới, Băng Ngọc lo lắng hỏi.

"Không sao." Nhìn Băng Ngọc một cái, Hỏa Viêm xấu hổ mà kéo kéo khóe miệng.

"Hầy, bằng ngươi tay nhỏ chân nhỏ, vẫn là đứng bên dưới xem thì tốt hơn." Liễu Thiên Kỳ nhìn Hỏa Viêm cả người thương tích, bất đắc dĩ mà nói.

"Đúng vậy, ngươi bị đánh, chúng ta còn phải tiêu linh thạch cho ngươi, quá không có lời!"

Nghe được Kiều Thụy nói, Hỏa Viêm càng thêm xấu hổ mà đỏ bừng khuôn mặt. "Ta… ta từ nhỏ liền đã sống trong nhung lụa, làm sao là đối thủ của mấy tu sĩ Kiến tộc đó chứ."

"Biết không phải đối thủ, ngươi còn dám lên, ngươi thật đúng là dũng khí đáng khen ghê!"

"Ha ha!" Hỏa Viêm kéo kéo khóe miệng, cười khổ. Này cũng không thể trách nó được, nó đây không phải nhìn thấy Kiều sư huynh cùng Liễu sư huynh thắng quá đơn giản sao, cho nên liền nghĩ thử một lần. Ai ngờ sẽ như vậy đâu!

"Ngọc Nhi, ngươi muốn chơi không?" Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn về phía Băng Ngọc.

Bên này cũng có lôi đài Trúc Cơ, nếu Băng Ngọc muốn thử một lần, Liễu Thiên Kỳ đảo cũng không kém mấy khối linh thạch, huống hồ, lôi đài Trúc Cơ là hai mươi khối linh thạch đánh một lần, còn rẻ hơn Kim Đan mười khối linh thạch.

"Không, ta không chơi, ta đánh không lại những người đó." Băng Ngọc lắc đầu, nói không chơi.

Trước đó, lúc những người khác đấu võ đài, Băng Ngọc vẫn luôn nhìn. Nên cô bé không hy vọng như là Hỏa Viêm ca ca vậy, bị người ta tẩn cho một trận.

"Vậy được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta về khách điếm ăn cơm chiều, nghỉ ngơi. Ngày mai lại đến."

"Được!" ba người gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.

Sau giờ cơm chiều, Kiều Thụy trực tiếp bị Liễu Thiên Kỳ lột sạch.

Kiều Thụy nhìn ái nhân không nói một tiếng, cúi đầu mà bôi thuốc cho mình, y lấy lòng mà sờ sờ mặt Liễu Thiên Kỳ.

Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, không phản ứng đối phương.

"Đừng nóng giận mà, lần sau ta sẽ cẩn thận. Sẽ không làm mình bị thương nữa."

"Mỗi lần đệ đều nói như vậy, nhưng mỗi lần đệ đều làm cho bản thân vết thương chồng chất." Nhìn trên người Kiều Thụy bầy vết bầm xanh và trầy da, Liễu Thiên Kỳ hiện tại cũng có chút hối hận đáp ứng cho đối phương đánh năm trận.

"Được rồi Thiên Kỳ, ta bảo đảm, ta bảo đảm sau này không để mình bị thương nữa, được không?" Ôm đầu Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nhẹ giọng dỗ dành. 

Nhìn ái nhân cực lực lấy lòng, Liễu Thiên Kỳ không khách khí mà gặm một mồm to lên môi đối phương, cắn mành mạnh ra một cái dấu răng.

"Ưm..." Kiều Thụy ấm ức mà nhăn cái mũi lại, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi bị cắn.

Nhìn dấu răng trên môi ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng liếm liếm lên đó. "Là ta không tốt, ta còn chưa đủ cường đại, không thể làm đệ vô ưu vô lự sống dưới sự bảo hộ của ta."

****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits. 

Nếu chính mình đủ cường đại, vậy Tiểu Thụy căn bản là không cần vất vả tu luyện, cũng căn bản không cần luôn phải tìm người luận bàn, đấu võ đài để tăng lên sức chiến đấu. Chỉ cần đứng sau lưng để mình bảo vệ là được. Đáng tiếc……

"Không phải, Thiên Kỳ rất lợi hại. Thiên Kỳ biết vẽ bùa, Thiên Kỳ biết kiếm thuật, Thiên Kỳ còn biết bày trận. Thiên Kỳ lợi hại nhất!" trong mắt Kiều Thụy xem ra, bạn lữ của mình vĩnh viễn là tốt nhất.

Đối mặt vẻ mặt sùng bái, vẻ mặt khâm phục của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ có chút bất đắc dĩ mà cười. "Còn chưa đủ, ta phải làm cường giả lợi hại nhất, cường đại nhất, như vậy ta mới có thể bảo vệ tốt Tiểu Thụy của ta, khiến Tiểu Thụy không chịu đến bất cứ thương tổn gì, để Tiểu Thụy của ta có thể vô ưu vô lự mà cùng ta ở bên nhau, sống cuộc sống khoái hoạt vui sướng."

"Ha ha ha, không sao, ta cũng sẽ thật nỗ lực thật nỗ lực tu luyện, cũng muốn trở nên rất lợi hại, sau đó ta cũng có thể bảo vệ Thiên Kỳ, không cho người khác bắt nạt Thiên Kỳ. Nên Thiên Kỳ không cần vất vả như vậy, chúng ta chỉ cần cùng nhau mạnh hơn thì tốt rồi." Ở Kiều Thụy xem ra, chỉ có một người đi bảo vệ một người khác thật quá vất vả. Hai người bảo vệ lẫn nhau, bảo vệ đối phương mới tốt.

"Đồ ngốc!" Sủng nịch mà xoa xoa sợi tóc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà đem người kéo vào trong lồng ngực.

"Thiên Kỳ, Tiểu Thụy rất yêu huynh!" Dán trong lồng ngực nam nhân, Kiều Thụy nhẹ giọng nói nhỏ.

Thiên Kỳ toàn tâm toàn ý mà vì mình trả giá như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ muốn đề cao thực lực để bảo vệ mình, làm sao Kiều Thụy lại không yêu tận tâm khảm cho được?

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía người trong lồng ngực.

Kiều Thụy ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên cánh môi ái nhân.

Liễu Thiên Kỳ ngậm lấy cánh môi y, nhiệt tình đáp lại. Hắn đỡ thân thể Kiều Thụy, trực tiếp đè người lên giường. 

"Tiểu Thụy, ta muốn!" Khẽ liếm vành tai đỏ rực của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ ở bên tai Kiều Thụy nhẹ giọng nỉ non.

"Ừm..." Kiều Thụy lên tiếng, chủ động bám lấy cổ nam nhân, lại lần nữa bắt giữ lại môi của đối phương. Rất nhanh, môi hai người lại một lần nữa hòa quyện vào nhau……

Ngày hôm sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy thẳng đến mặt trời lên cao mới từ trong phòng đi ra. Nhìn đến hai người xuống đến lầu một, Hỏa Viêm và Băng Ngọc cười đón lên.

"Liễu sư huynh, chúng ta hôm nay còn đi đánh lôi đài không?"

"Không, hôm nay đi đi dạo bên khu nam trước. Trước đó chúng ta đến khu bắc, còn chưa đi khu nam. Khu đông chỗ lôi đài thì ngài mai lại đi." Trước đó lúc mọi người vào thành, vào chính là cửa thành bắc, nên phường thị kia cũng là phường thị khu bắc, khu nam vẫn chưa đi qua.

"Dạ, cũng được." Hỏa Viêm gật đầu, không ý kiến.

Nghe được ái nhân an bài như vậy, bên tai Kiều Thụy ửng đỏ. Nghĩ thầm: Thiên Kỳ nhất định là cảm thấy tối hôm qua song hưu, sợ ta đi đấu võ đài ăn không tiêu đây mà. Thật ra buổi sáng đã nói với huynh ấy là không sao rồi mà!

Xác định muốn đi đâu rồi, một hàng bốn người Liễu Thiên Kỳ liền rời khách điếm, thẳng đến phường thị khu nam.

Khu nam bên này càng phồn hoa hơn khu bắc, thương phẩm tấp nập bày biện trước mắt, cũng càng hoa hoè loè loẹt, cái gì cần có cũng có. Bởi vì bên này thương phẩm tương đối nhiều, nên cũng hấp dẫn không ít ngoại tộc đến mua hàng. Phường thị người đến người đi, náo nhiệt phi phàm.

Bởi vì trước đó Liễu Thiên Kỳ đề qua chuyện kết anh, cho nên lần này Kiều Thụy mua đồ không mềm tay chút nào. Phàm là linh bảo có thể phụ trợ y cùng Thiên Kỳ thăng cấp, mặc dù giá cả hơi chút đắt một chút, Kiều Thụy cũng không hề do dự, chỉ cần là bị y phát hiện là hữu dụng cho hai người thăng cấp Nguyên Anh, vậy thì không nói hai lời, trực tiếp mua. Có thể nói, lúc này đây Kiều Thụy mua thập phần hào sảng, cũng thập phần hào phóng, không hề bủn xỉn linh thạch chút nào.

Giữa Kim Đan và Nguyên Anh là cách một đường ranh giới. Đừng nhìn Kim Đan đại viên mãn cách Nguyên Anh chỉ có một bước, nhưng kia lại là vượt qua một đại cảnh giới, tuyệt không phải chuyện dễ. Cho nên, Kiều Thụy cảm thấy, nếu muốn thăng cấp, linh bảo trong tay tự nhiên là càng nhiều càng tốt. Vì có thể thuận lợi thăng cấp Nguyên Anh, Kiều Thụy có thể nói là phòng ngừa chu đáo, đã chuẩn bị đủ các loại linh bảo có thể phụ trợ thăng cấp. 

Đi theo bên người ái nhân, nhìn đôi mắt Tiểu Thụy phiếm ánh sáng nhàn nhạt, nhất nhất đảo qua các thương phẩm trong phường thị, sau đó mua về các loại đồ vật hiếm lạ cổ quái, Liễu Thiên Kỳ ngẩn người.

Sao tự nhiên hắn lại phát hiện, tiểu quỷ bủn xỉn nhà hắn đùng một cái hóa thân thành cuồng mua sắm rồi? Chẳng lẽ là chỗ nào xảy ra vấn đề sao?

Nghiêng đầu nhìn ái nhân đang mua mua mua, điên cuồng quét hàng, Liễu Thiên Kỳ chung quy cảm thấy hình như có chỗ nào đó không quá thích hợp. Này ngày thường dùng nhiều thêm một khối linh thạch, Tiểu Thụy nhà mình cũng đau lòng. Hôm nay lúc này mới đi dạo nửa canh giờ, tiêu hơn 50 vạn linh thạch ra ngoài, Tiểu Thụy đây là làm sao vậy?

"Tiểu Thụy." Kéo qua cánh tay ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lo lắng mà duỗi tay sờ sờ cái trán đối phương.

"Huynh… huynh làm gì vậy?" Trước công chúng bị Liễu Thiên Kỳ động tay động chân như vậy, Kiều Thụy không tự nhiên mà kéo tay đối phương ra, đỏ mặt.

"Thân thể đệ không thành vấn đề chứ?" Kỳ thật Liễu Thiên Kỳ muốn hỏi, đầu óc đối phương có phải mắc lỗi rồi không.

"Ta… ta khỏe mà, có vấn đề gì đâu?" Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường. Nhưng tầm mắt lại có chút mơ hồ, rất chột dạ. Nghĩ thầm: Thiên Kỳ không phải là chỉ chuyện tối hôm qua song hưu đấy chứ!

"Ừm, không sao thì tốt. Ta còn tưởng rằng thân thể đệ không thoải mái, cho nên mới mua một đống lớn như vậy." Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười.

"Cái gì? Rõ ràng là huynh nói……" Nói đến một nửa, Kiều Thụy dừng một chút. "Rõ ràng là huynh nói muốn chuẩn bị đan dược kết anh, nên ta mới mua sắm linh vật có thể phụ trợ chúng ta tu luyện mà. Sao huynh lại nói ta có vấn đề?" Trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy buồn bực mà truyền âm.

"Ồ, là vậy sao. Là vi phu không tốt, vậy đệ cứ tiếp tục mua đi, thích cái gì thì mua cái nấy, linh thạch không đủ thì chỗ ta còn có." Được đến đáp án, Liễu Thiên Kỳ lúc này mới an tâm. Bằng không hắn cũng phải hoài nghi Tiểu Thụy nhà mình bị đoạt xá.

"Hừ!" Kiều Thụy trừng mắt liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, quay đầu rời đi, hướng về sạp hàng tiếp theo. 

Hết chương 228.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro