Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 223-224

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 223】 Thiếu nữ Băng Điệp

Sau khi rời phủ thành chủ, Liễu Thiên Kỳ cùng Hỏa Viêm liền trực tiếp ra khỏi thành.

Ngồi trên lưng Kim Đầu Điểu, Hỏa Viêm sờ sờ mặt mình, cảm giác thực lực trên người mình chậm rãi thay đổi, dung mạo cũng khôi phục nguyên dạng, Hỏa Viêm nhịn không được thở dài liên tục. "Hầy, nếu ta là Hóa Thần thì tốt biết bao nhiêu!"

"Không cần sốt ruột, lại hơn trăm năm, ngươi cũng sẽ trở thành Hóa Thần." Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, hắn cũng đã khôi phục dung mạo.

"Nói dễ hơn làm. Ngươi cũng không biết, đại ca ta năm nay hơn tám trăm tuổi vẫn mới Hóa Thần trung kỳ mà thôi. Còn có nhị ta, nhị tỷ năm nay đều hơn bảy trăm tuổi, cũng bất quá Hóa Thần sơ kỳ thôi. Nếu ta muốn thành vì Hóa Thần, nhanh nhất chỉ sợ cũng phải mất 500 năm luôn!" Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm vẻ mặt buồn bực.

"Chuyện tu luyện, một bước một dấu chân cũng rất tốt. Thực lực thăng cấp quá nhanh, ngược lại sẽ vô pháp ổn định."

"Cũng phải." Đối với chuyện này, Hỏa Viêm cũng rất tán đồng. "Đúng rồi Liễu sư huynh, ngươi làm sao biến mình thành Hỏa Lang tộc vậy? Sao sau khi ngươi dịch dung, cả ta cũng không ngửi được hơi thở nhân loại trên người ngươi thế?"

Chuyện này Hỏa Viêm cảm thấy rất thần kỳ, cũng rất kỳ quái. Bởi vì một nhân loại ngụy trang thành Lang tộc, kĩ càng đến đâu cũng nên có dấu vết để lại, chỉ là không biết Liễu sư huynh dùng biện pháp gì, thế mà Hỏa Lang như mình cũng đã lừa gạt được.

"Bởi vì ta bỏ thêm một giọt máu lang của ngươi vào trong Dịch Dung phù, nên trên người ta liền có hơi thở Hỏa Lang, làm người khác rất khó phân biệt ra được."

"Ồ? Máu của ta còn có tác dụng này sao?" Hỏa Viêm chớp chớp mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

"Đương nhiên, máu của ngươi chính là bảo bối đấy." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa qua hai quả Thất Thải quả. "Của ngươi!"

"Dạ, cảm ơn Liễu sư huynh!" Hỏa Viêm gật đầu nói tạ, cười tiếp nhận thu vào nhẫn không gian của mình.

"Còn có cái này." Liễu Thiên Kỳ lại đưa qua một lá Thu Nạp phù, lá phù này có một cân tiên thổ, hắn cũng đưa cho Hỏa Viêm làm thù lao.

"Dạ!" Hỏa Viêm gật đầu, vô cùng cao hứng mà tiếp nhận, thật cẩn thận mà thu lên.

Còn vòng cổ của Hỏa Viêm, trước khi đi phủ thành chủ, Liễu Thiên Kỳ cũng đã trả cho nó. Nên bây giờ, thù lao mà Liễu Thiên Kỳ hứa hẹn cho Hỏa Viêm có thể nói là đã đưa không ít cho đối phương.

"Liễu sư huynh, cây Hỏa Diễm Thảo cấp sáu kia của ngươi có thể bán cho ta không?" Nghĩ đến cây linh thảo ngàn năm kia, Hỏa Viêm không khỏi có chút tâm động.

"Cái kia là cấp sáu, ngươi lại dùng không được." Nhìn Hỏa Viêm muốn mua linh thảo của mình, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt hoang mang.

Hỏa Diễm Thảo tuy tốt, nhưng đó dù sao cũng là linh bảo cấp sáu, tương đối thích hợp tu sĩ Hóa Thần kỳ sử dụng. Bây giờ mặc kệ là Tiểu Thụy cấp bốn hay là Hỏa Viêm cấp bốn đều không thích hợp sử dụng cây linh thảo này.

"Ta đương nhiên không dùng được. Nhưng ta muốn đưa cho mẫu hậu. Mẫu hậu là Hóa Thần hậu kỳ, mẹ dùng linh thảo này rất thích hợp. Thế nào, bán cho ta đi?" Lôi kéo góc áo Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm nhẹ giọng khẩn cầu.

"Được, để ta suy xét lại. Chờ ta nghĩ kỹ giá cả rồi, ta lại báo cho ngươi." linh thảo cấp sáu Tiểu Thụy không dùng được, đặt trong tay cũng chỉ có thể gây hoạ, chi bằng bán cho Hỏa Viêm, kiếm lấy một ít linh bảo và đan dược hắn và Tiểu Thụy có thể dùng được càng thích hợp hơn.

"Được, được, bao nhiêu linh thạch đều không thành vấn đề!" Hỏa Viêm gật đầu lia lịa, cười nói.

Sau khi rời Mộc Linh thành, Liễu Thiên Kỳ cùng Hỏa Viêm liền một đường hướng nam, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi,

Mỗi một ngày đều đang liều mạng lên đường.

Một tháng sau, Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm đi tới dưới chân một ngọn núi hoang nghỉ ngơi.

"Liễu sư huynh, chúng ta đây mệt chết mệt sống cũng chạy suốt một tháng rồi, ngươi xem có phải nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút không? Nếu không, chúng ta ngồi tàu bay của ta đi, ngươi hiện tại không phải có linh thạch rồi sao?" Ngồi trong vòng phòng hộ, Hỏa Viêm một bên ăn cá nướng, một bên oán giận. 

"Ngươi làm gì nói nhảm nhiều vậy, có Kim Đầu Điểu không bảo chính ngươi tự bay đã rất không tệ rồi." Liếc mắt nhìn đối phương một cái, Liễu Thiên Kỳ theo lý thường mà đáp.

"Nhưng mà lên đường như vậy mệt lắm á!" Nhắc đến chuyện này, Hỏa Viêm rất buồn bực.

"Một mảnh này, không phải yêu thú sơn thì chính là núi hoang, cũng không có địa phương nào có thể nghỉ ngơi. Chúng ta nắm chặt thời gian lên đường, để tránh gặp phải nguy hiểm. Chờ tới tòa đại thành tiếp theo, chúng ta lại tìm một khách điếm vào ở, nghỉ ngơi đàng hoàng cũng không muộn."

"Dạ, biết rồi." Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Hỏa Viêm gật đầu.

Hai người ngồi ở bên này đang ở nhàn nhã mà nướng cá, đột nhiên, một cô bé khoảng 11-12 tuổi từ xa chạy đến bên này.

"Hai vị đại ca ca, cứu ta! Có người muốn bắt ta!" Tiểu nữ hài chạy vào bên này, cô bé một thân bạch y, đầy đầu tóc bạc, nôn nóng mà cầu cứu.

"Kẻ nào? Đáng giận như vậy, cả một cô bé cũng không buông tha!" Nhìn tiểu nữ hài đáng thương vô cùng đứng ngoài vòng phòng hộ, Hỏa Viêm lòng đầy căm phẫn mà từ trên mặt đất đứng lên. Nó muốn đi ra ngoài nhưng không được, quay đầu nhìn lại, nó phát hiện Liễu Thiên Kỳ không nhúc nhích.

"Liễu sư huynh?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm nhẹ giọng mở miệng.

"Tu sĩ có duyên pháp của mình, chuyện  không quan hệ với chúng ta, chúng ta không cần phải nhúng tay." Bình tĩnh mà nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ sắc mặt như thường mà nói, không hề có ý định muốn hỗ trợ.

"Này……" Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Hỏa Viêm buồn bực không thôi. Đột nhiên nghĩ tới trước đó, nó cứu nha đầu họ Nhạc kia, kết quả lại bị nha đầu kia ném qua cho yêu thú ăn. Đúng vậy, có vài thời điểm đích xác không thể quá thiện tâm.

Vào thời điểm Hỏa Viêm do dự, không biết có nên lao ra cứu người hay không, có ba nam tu đã truy đuổi lại đây.

Liếc thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn một chút. Ba nam tu này đều là Nhân tộc, hai người là Kim Đan trung kỳ, một người là Kim Đan hậu kỳ, thực lực đều không yếu.

"A……" Liếc thấy người tới, tiểu nữ hài mặc áo trắng hơi kinh hãi.

"Nha đầu thúi, ngươi còn dám chạy! Theo bọn ta về!" Nam tu hắc y cầm đầu thấp giọng mắng mỏ, bước lên định kéo tiểu nữ hài kia, lại bị cô bé né tránh.

"Ta không muốn… ta không muốn theo các ngươi về đâu! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo!" Nhìn người tới, tiểu nữ hài lớn tiếng phản bác.

"Nha đầu thúi, ngươi còn dám tranh luận! Ta thấy ngươi là tìm đánh!" Giọng nói rơi xuống, tu sĩ dẫn đầu giơ tay giáng xuống một cái tát.

"A!" tiểu nữ hài bị tát vào miệng, khuôn mặt trực tiếp sưng lên. Khóe miệng cũng chảy ra máu theo, một đôi mắt to đáng yêu chứa đầy nước mắt ấm ức.

"Lão Tam, Lão Ngũ, mang nó đi!" Nhìn thoáng qua hai người phía sau, người dẫn đầu bảo mang cô bé đi.

"Dạ!" Theo tiếng, hai người tiến lên bắt được cô bé đang muốn chạy trốn, vừa kéo vừa xả phải lôi người đi.

"Ta không đi! Ta không cùng các ngươi trở về! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo, đã nói đưa ta đi Thiên Âm thành, nhưng mà các ngươi lừa hết linh mật của ta, còn muốn cầm tù ta nhưỡng mật cho các ngươi! Các ngươi căn bản chính là lừa đảo!"

"Nha đầu thúi, ngươi nói nhảm nhiều quá rồi đấy!" Nói rồi, nam tu cầm đầu giơ tay lại chuẩn bị tát một cái về phía miệng cô bé.

"Dừng tay!" Thật sự là nhìn không được, Hỏa Viêm hô to một tiếng, từ vòng phòng hộ trong đi ra ngoài

"Tiểu tử, chuyện này không quan hệ gì với ngươi, thức thời liền cút ngay cho ta!" Trừng mắt nhìn Hỏa Viêm lên trước, nam nhân cầm đầu lạnh giọng uy hiếp.

"Các ngươi…. Ba đại nam nhân các ngươi bắt nạt một cô bé, các ngươi cũng không biết xấu hổ?" Nhìn nhìn tiểu nữ hài bị đánh khóe miệng rướm máu, mặt đều sưng lên, nước mắt lưng tròng, Hỏa Viêm cảm thấy đối phương rất đáng thương, cũng vô cùng đồng tình với cô bé.

"Tiểu tử, ta thấy ngươi là thiếu đánh rồi!" Nói rồi, nam th cầm đầu một quyền liền đập về phía Hỏa Viêm.

 "A!" Hỏa Viêm nghiêng đầu, vội vàng trốn tránh.

Cứ việc, bên này Hỏa Viêm và nam tu cầm đầu đã đánh nhau rồi, nhưng Liễu Thiên Kỳ ngồi trong vòng phòng hộ vẫn đang nướng cá như cũ, không có chút ý tứ muốn nhúng tay vào.

Nhìn Hỏa Viêm xúc động chạy ra cứu người như vậy, thật ra Liễu Thiên Kỳ cũng rất hoài nghi, tiểu tử Hỏa Viêm này tự tại một mình sinh sống 50 năm bên ngoài, tâm địa lại thiện lương như vậy, có thể sống tới ngày nay thật đúng là kỳ tích trong kỳ tích. Có lẽ, phải nói rằng cha mẹ, ca ca và tỷ tỷ Hỏa Viêm cho nó rất nhiều bảo bối phòng thân, nên nó mới có thể sống tới ngày nay chăng? Bằng không, Hỏa Viêm như vậy đã sớm chết rồi, lại còn tuyệt đối là chết ra sao cũng không biết!

Kim Đan sơ kỳ Hỏa Viêm nơi nào là đối thủ của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia. Chỉ vài cái đã bị tu sĩ kia thẳng tiếp đánh tới, một con mắt bị đánh bầm đen, khóe miệng và trên mặt cũng đều bị đánh ra vết bầm xanh, ngay cả máu mũi cũng bị đánh ra luôn.

Nhìn Hỏa Viêm quỳ rạp trên mặt đất, bị đánh mặt mũi bầm dập bò không đứng dậy nổi, Liễu Thiên Kỳ vẫn không hề động đậy, cúi đầu gặm cá nướng của mình.

"A, đại ca ca, ngươi thế nào rồi?" Thấy Hỏa Viêm bị đánh nằm bệt xuống, tiểu nữ hài kinh hô ra tiếng.

"Không sao." Hỏa Viêm từ trên mặt đất bò dậy, khó chịu mà trừng về phía tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia.

"Hừ, thằng nhóc chết tiệt! Còn không cút đi! Ngươi không đi, ta trực tiếp làm thịt ngươi!"

Nghe được lời này, khóe miệng Hỏa Viêm giật giật. Nó ngẩng đầu lên thét dài một tiếng với trời cao, một mỹ thiếu niên áo đỏ lập tức hóa thân thành sói, hóa thành một con Hỏa Lang màu đỏ như lửa.

Nam tu cầm đầu híp mắt, nhìn Hỏa Viêm trước mắt cao tầm năm mét, một thân màu lông lửa đỏ, không có một sợi lông tạp, gã không khỏi nhướng nhướng mày.

"Lão Đại, gia hỏa này da lông không tồi nha, nếu lột da, hẳn là có thể bán được giá tốt đó!" 

"Đúng vậy Lão Đại!" Nhìn chằm chằm Hỏa Viêm mang một thân da sói, hai người mắt thèm mà nói.

"Ừm, tấm da này đích xác không kém." Tên đầu lĩnh kia gật đầu, sử dụng linh thuật liền hướng tới Hỏa Viêm công kích qua.

Nhìn thấy linh cầu hệ mộc của đối phương đánh lại đây, Hỏa Viêm vội vàng xoay người trốn tránh.

Liễu Thiên Kỳ nhìn Hỏa Viêm hóa thân hình thú và tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia đánh nhau, hắn nhấp nhấp môi.

Nhưng vẫn không cử động. 

Hỏa Viêm tránh thoát công kích linh thuật của đối phương, nó cũng phóng ra công kích của mình, từng quả cầu lửa từ miệng Hỏa Viêm nhổ ra, mãnh liệt phóng về phía đối phương.

"Hừ!" Khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, bàn tay gã dẫn đầu vung lên, một cây cung và tên do dây mây biến ảo mà thành xuất hiện trong tay gã.

"Phạch phạch phạch……" Ba mũi tên liền kề bắn ra, cầu lửa của Hỏa Viêm nhất nhất bị đánh bại, không hề tổn thương đến đối phương.

"Grào grào……" Hỏa Viêm gầm lên, lại hộc ra một tấm lưới màu đỏ, bên trên mang theo ngọn lửa thiêu đốt tấn công qua đối phương.

"Phá!" Gã hét lớn một tiếng, huyễn hóa ra một thanh trường kiếm hệ mộc, trực tiếp chặt đứt hỏa võng của Hỏa Viêm.

"Grào grào……" Hỏa Viêm thả người nhào tới đối phương.

"Súc sinh đáng chết!" tu sĩ kia vội vàng trốn tránh, nắm kiếm trong tay bèn đâm tới Hỏa Viêm.

"Grào grào……" Chân trước bên trái Hỏa Viêm bị đâm bị thương, đau đến nó thẳng kêu gào.

"Hây!" Thủ lĩnh vũ động kiếm trong tay, lại một lần hướng tới Hỏa Viêm chém lại.

"Grào grào……" Hỏa Viêm thả người dựng lên, vội vàng trốn tránh đối phương công kích.

Hết chương 223.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Lời của editor: Tác giả viết cảnh đánh nhau bình thường thì chết hay gì mà cứ thích thêm lời thoại trước hành động kiểu không cần thiết, như đoạn này nè, Hỏa Viêm cứ grào grào rồi hành động, rồi grào grào :)) 

----------------------------------------------

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 224】Lai lịch của Băng Ngọc 

Theo lý thuyết, Yêu tộc sau khi hóa ra hình thú, sức chiến đấu là cường hãn nhất. Nhưng thực lực Hỏa Viêm bày ra đó, nên mặc dù nó đã hóa ra hình thú thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Kim Đan hậu kỳ. Chưa đầy mười chiêu, Hỏa Viêm vẫn là bị đối phương đánh đến ngã xuống đất.

"Ha ha, tiểu tử, là chính ngươi đưa tới cửa thôi! Ngươi chớ có trách ta!" Nói rồi, người dẫn đầu hướng tới Hỏa Viêm đang bị thương quỳ rạp trên mặt đất.

"Ha ha, tấm da sói này nhất định có thể bán được cái giá tốt!"

"Ai nói không phải đâu!" Nhìn chằm chằm da ngoài của Hỏa Viêm, hai người khác cũng đang đắc chí, nghĩ đến chuyện lấy da của Hỏa Viêm đem bán như thế nào.

"Liễu sư huynh!" Hỏa Viêm hóa thành hình người, quay đầu nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ đang ăn cá.

"Ta nói rồi, bảo ngươi không cần xen vào việc người khác. Chính ngươi chọc họa, chính ngươi giải quyết!" Liễu Thiên Kỳ lạnh mặt, không biểu cảm gì mà nói.

"Liễu sư huynh, ta biết sai rồi. Ngươi cứu ta đi!" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm đáng thương hề hề mà cầu.

"Không cứu." Không hề có đường sống thương lượng, Liễu Thiên Kỳ nói xong bèn tiếp tục ăn cá nướng.

"Hắc hắc, tiểu tử ngươi nhận mệnh đi!" Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ không nhúc nhích, người dẫn đầu càng thêm đắc ý.

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói không cứu, trong lòng Hỏa Viêm không khỏi có chút thất vọng. Nó cho rằng đi chung một đường như vậy, nó và Liễu sư huynh đã là sinh tử chi giao, mà Liễu sư huynh cũng đã sớm coi mình là bằng hữu, coi như là người bên mình. Hóa ra… hóa ra là không phải ư?

Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, xoay chuyển đầu ngón tay, năm bọt nước nho nhỏ trực tiếp bị bắn ra ngoài.

"A……" Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ đang bắt lấy tiểu nữ hài kinh hô một tiếng, đột ngột không dấu hiệu mà ngã xuống đất. 

"Tiểu Ngũ? Chuyện gì xảy ra vậy?" Liếc thấy đồng bạn ngã xuống đất, kẻ cầm đầu cả kinh.

Một người khác cũng vội vàng buông cô bé ra, đi lên xem xét tình huống của đồng bạn.

"Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ……"

 Lão Tam nâng người dậy, nhìn thấy giữa mày Tiểu Ngũ có một điểm máu lớn cỡ quả trứng cút. Gã sờ sờ hơi thở Tiểu Ngũ, phát hiện đối phương đã tắt thở.

"Chuyện gì xảy ra?" Kẻ cầm đầu cũng vội vàng lại đây xem xét.

"Lão Đại, Tiểu Ngũ… Tiểu Ngũ tắt thở rồi!" Hoảng loạn mà nhìn Lão Đại nhà mình, đối phương kinh hô ra tiếng.

"Cái gì? Sao có thể?" Nghe được thủ hạ nói, nam tu cầm đầu khiếp sợ không thôi.

Vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn nhìn thi thể dưới đất, tiểu nữ hài quay đầu, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ ngồi một bên ăn cá nướng, vừa rồi người khác không thấy được, nhưng cô bé thấy được. Là ca ca đang ăn cá nướng kia đánh qua một giọt nước, giết kẻ xấu đó.

Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt nghi hoặc của cô bé. "Lại đây ăn cá đi!"

"Dạ." Hơi hơi sửng sốt một chút, tiểu nữ hài vài bước liền chạy sang chỗ Liễu Thiên Kỳ bên kia.

Liễu Thiên Kỳ mở ra một lỗ hổng, để cô bé thuận lợi đi vào trong vòng phòng hộ. 

Tiểu nữ hài đi vào bên cạnh Liễu Thiên Kỳ, khom người ngồi xuống, nhận lấy cá nướng trong tay Liễu Thiên Kỳ.

"Cảm ơn đại ca ca!"

"Ừ, ăn đi!" Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt nói, lấy ra khăn tay xoa xoa tay mình.

"Tiểu tử, là ngươi! Là ngươi giết Ngũ đệ của ta!" Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ gọi tiểu nha đầu kia đi rồi, đối phương còn có gì không rõ nữa?

"Ha ha, ngu ngốc!" Liễu Thiên Kỳ cười thấp giọng một tiếng, mở túi dưỡng thú thả ra Hắc Hổ của mình. Hắc Hổ và trùng Đánh Rắm thực lực vừa mới đạt tới Kim Đan trung kỳ, thực lực thoáng có chút thấp, nhưng cả hai đối phó với tu sĩ Kim Đan trung kỳ kia vẫn không thành vấn đề.

"A grừ……" Bị thả ra khỏi vòng phòng hộ, Hắc Hổ nhào thẳng đến một tu sĩ Kim Đan trung kỳ chưa chết khác.

"A!" Tu sĩ kia kinh hô một tiếng, vội vàng đối phó với địch.

"Ngươi…. Tên khốn kiếp này!" Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ một chốc giết huynh đệ của mình, trong chốc lát lại thả thú sủng đi công kích một huynh đệ khác, còn mang con bé kia đi, nam tu cầm đầu phẫn hận không thôi, một cái linh cầu hệ mộc liền hung hăng đánh sang hướng Liễu Thiên Kỳ.

"Ầm……"

Một đạo công kích này ập lại đây, trực tiếp kích hoạt linh phù trên vòng phòng hộ. Tường phòng hộ màu lam nhạt kiên quyết dựng lên, một đạo kim hỏa bắn ngược lại trực tiếp công kích ngược lại đối phương.

"Phụt……" Tu sĩ cầm đầu không thể tưởng tượng mà hộc ra một mồm máu to.

"Hừ!" Nhìn nam tu bị thương, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi…. ngươi tên khốn này, có ngon thì ngươi lăn ra đây cho ta! Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!" Chỉ vào Liễu Thiên Kỳ, kẻ cầm đầu chửi ầm lên.

"Hừ, ta đứng ở chỗ này cũng có thể giết ngươi như nhau, hà tất đi ra ngoài?" Nói rồi, cổ tay Liễu Thiên Kỳ chuyển động, một cái thủy cầu liền trực tiếp từ bức tường đánh ra ngoài.

Nhìn thủy cầu công kích về phía mình, tu sĩ cầm đầu khinh thường mà hừ lạnh một tiếng. Gã giơ tay, Mộc Linh Chi Kiếm vung lên, trực tiếp đánh nát thủy cầu kia.

"Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh lớn lao, cũng bất quá chính là dựa vào trận pháp kia mà thôi. Rùa đen rút đầu!" Có kinh nghiệm trước đó, kẻ cầm đầu không dám tùy tiện công kích Liễu Thiên Kỳ, gã chỉ có thể dùng phép khích tướng, ý đồ khiến Liễu Thiên Kỳ rời khỏi trận pháp cổ quái kia. Một kích vừa rồi gã dùng tám phần lực, nếu không phải trên người có pháp y chặn lại một nửa công kích, vậy có khi không phải phun một ngụm máu đơn giản như vậy.

Liễu Thiên Kỳ bĩu môi, không cho là đúng lại đập ra ba cái thủy cầu, nhưng kết quả vẫn bị đối phương nhẹ nhàng đánh nát như cũ.

"Hừ, trừ thủy cầu ta ngươi không có công kích linh thuật nào khác, có phải hay không? Đồ phế vật, đồ rùa đen rút đầu!" Dùng Mộc Linh Chi Kiếm trong tay chỉ vào Liễu Thiên Kỳ, kẻ dẫn đầu chửi rủa ra tiếng.

"Không phải là không có công kích khác, chỉ là ta cảm thấy, ta dùng thủy cầu thì có thể giết ngươi rồi!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ làm như vô ý mà lại đánh ra ba cái thủy cầu.

"Giết ta, chỉ bằng thủy cầu nát này của ngươi liền muốn giết ta, ngươi nằm mơ đi!" Kẻ dẫn đầu lăng không dựng lên, lại lần nữa vung kiếm bổ ba cái thủy cầu bay qua.

"Ầm Ầm Ầm……"

Linh phù bên trong thủy cầu bị kích hoạt, tiếng nổ mạnh liên tiếp hết đợt này đến đợt khác. Kẻ cầm đầu trực tiếp bị xốc bay ra ngoài.

"Ngươi, ngươi……" kẻ cầm đầu quỳ rạp trên mặt đất, lại phun ra hai ngụm máu tp. Trên người, trên mặt gã bị tạc cháy đen một mảnh, đã là bị thương bò không đứng dậy nổi.

"Hừ!" Liễu Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, phủi tay tung ra một ngọn tháp nhỏ màu bạc, đập thẳng đến đối phương.

"A……" Tu sĩ cầm đầu kêu sợ hãi ra tiếng, vội vàng vận chuyển linh cầu hệ mộc ngăn chặn. 

"Đi tìm chết đi!" Hỏa Viêm tung ra năm lá Hỏa Diễm phù, ném thẳng đến đối phương.

"A……" Kẻ cầm đầu kêu thảm thiết một tiếng, không tài nào tránh thoát những lá Hỏa Diễm phù đó, trực tiếp bị đốt thành tro bụi.

Bên này đã giải quyết tên cầm đầu, bên kia, đôi bạn nối khố Hắc Hổ cùng trùng Đánh Rắm cũng đã sớm giải quyết một tên tu sĩ cuối cùng. 

Liễu Thiên Kỳ cất bước đi ra, trực tiếp nhổ đi nhẫn không gian của ba người, cũng đốt hai cỗ thi thể khác thành tro bụi. 

Sau khi làm xong những việc này, Liễu Thiên Kỳ lập tức động thủ dỡ bỏ vòng phòng hộ của mình, thả Kim Đầu Điểu ra.

Mang theo tiểu nữ hài áo trắng kia, ba người ngồi trên Kim Đầu Điểu, cùng nhau rời yêu thú sơn bên này.

Ngồi trên lưng Kim Đầu Điểu, Hỏa Viêm nhìn Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn không để ý đến mình, nó sờ sờ cái mũi. "Liễu sư huynh."

"……" Liễu Thiên Kỳ nhìn phía trước, không nói gì.

"Liễu sư huynh……"

"……" Liễu Thiên Kỳ vẫn nhìn phía trước, làm lơ đối phương.

"Liễu đại ca, ngươi đừng giận Hỏa Lang ca ca, được không?" Kéo kéo góc áo Liễu Thiên Kỳ, tiểu nữ hài nhút nhát sợ sệt mà nói.

"Ngươi tên là gì, là chủng tộc gì?" Nhìn nữ hài, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.

"Dạ, ta tên là Băng Ngọc. Là Băng Điệp tộc. Nhà ta ở tại Băng Điệp thành. Biểu tỷ ta bị bệnh, cô cô bảo ta hỗ trợ đi đưa thuốc cho biểu tỷ. Chỉ là một mình ta không biết đường, liền gặp ba tu sĩ kia. Ba người nọ nói muốn mang ta đi tìm biểu tỷ. Có điều bọn họ nói chuyện không giữ lời gì hết, luôn tìm mọi cách muốn linh mật bách hoa của ta. Trên người ta đã không còn linh mật, bọn họ liền đưa ta tới một sơn cốc nở khắp linh hoa, bắt ta nhưỡng mật cho chúng. Ta lo lắng biểu tỷ bị bệnh nên trộm chạy ra đây. Kết quả, vẫn là bị bọn chúng tìm thấy." Nói đến đây, Băng Ngọc khẽ thở dài một tiếng.

"Ừm." Nhàn nhạt ừm một tiếng, Liễu Thiên Kỳ không nói thêm gì.

"Tiểu Ngọc Nhi quá đáng thương. Đứa bé nhỏ như vậy đã biết đưa thuốc cho chị. Thật là quá tri kỷ!"

"Tri kỷ? Người nhà cô bé sẽ để một tiểu nha đầu ngàn dặm xa xôi đi đưa thuốc sao? Loại lời nói dối cấp thấp này mà cũng có người tin tưởng à. Thật là xuẩn hết thuốc chữa!" Liễu Thiên Kỳ liếc xéo Hỏa Viêm một cái, thật hận không thể cạy đầu Hỏa Viêm ra nhìn xem là cấu tạo gì.

"Này……" Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Hỏa Viêm xoay chuyển tròng mắt, sai biệt mà nhìn về phía tiểu nữ hài.

Đúng vậy, mình là trộm đi ra, rời nhà trốn đi. Nhưng tiểu nữ hài này nhìn còn nhỏ hơn cả mình, người nhà cô bé sao có thể để cô bé một mình ra ngoài? Lý do thoái thác này, vừa nghe liền thấy có vấn đề rồi.

"Không, ta không có nói sai, ta nói chính là sự thật!" Băng Ngọc lắc đầu, vội vàng phản bác.

"Ta tốt xấu cũng là tu sĩ Kim Đan, nói thật và nói dối, ta vẫn còn phân rõ được." Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói không giữ lại chút cảm tình nào. Liễu Thiên Kỳ không thích người có quá nhiều tâm nhãn, đặc biệt không thích tiểu hài nhi có quá nhiều tâm nhãn!

"Không phải, ta nói thật mà! Hỏa Lang ca ca, ngươi tin tưởng ta đi!" Giữ chặt ống tay áo Hỏa Viêm, tiểu nữ hài nôn nóng mà nói.

"Tiểu Ngọc Nhi à, tuy rằng đầu của ta không quá thông minh, nhưng Liễu sư huynh hắn là người rất lợi hại, hắn rất thông minh. Ngươi không lừa được hắn đâu. Ngươi cũng đừng nói dối trước mặt hắn. Bằng không, trong chốc lát hắn không cao hứng ném ngươi xuống cho xem." Nhìn tiểu nữ hài, Hỏa Viêm nhẹ giọng dỗ.

"Ngươi…. Sao cả ngươi cũng không tin ta? Ta nói chính là sự thật. Cô cô ta bị phong ấn, cô cô nói biểu tỷ bị bệnh, nên mới bảo ta mang thuốc đi cứu biểu tỷ. Những người khác trong nhà ta không biết, ta là trộm đi ra ngoài." Nói đến cái này, Băng Ngọc vẻ mặt ủy khuất.

"Vậy ngươi nhỏ như vậy, ngươi làm gì muốn trộm ra ngoài? Dù muốn đi cứu biểu tỷ của ngươi, ngươi cũng có thể mang theo hộ vệ cùng nhau đi kia mà." Nhìn tiểu nữ hài, Hỏa Viêm bất đắc dĩ mà nói.

Nó chính là ví dụ trộm đi ngoài chơi thất bại nhất. Nó ở bên ngoài du ngoạn 50 năm, chẳng những đem bảo bối bảo mệnh phụ vương, mẫu hậu, ca ca tỷ tỷ đưa cho nó dùng sạch không còn, còn tiêu sạch linh thạch trên người mình, đến cuối cùng bị người ta đuổi giết, chỉ có thể dựa vào Liễu sư huynh và Kiều sư huynh hỗ trợ.

"Hỏa Lang ca ca ngươi không biết đâu, dượng ta là kẻ thù lớn của Băng Điệp tộc chúng ta, phụ vương cùng mẫu hậu ta, còn có các trưởng lão sẽ không đáp ứng để ta đưa thuốc cứu biểu tỷ. Ta chỉ có thể một mình trộm chạy ra thôi." Nói đến chuyện này, Băng Ngọc ủy khuất mà đỏ hốc mắt.

"Đối thủ một mất một còn của Băng Điệp tộc? Chẳng lẽ dượng ngươi là thành chủ Thiên Âm thành - Lâm Hàm?" Sờ sờ cằm, Hỏa Viêm nghĩ tới khả năng này.

Băng Điệp tộc và Thiên Âm thành xưa nay bất hòa, hai nhà thế như nước với lửa, đã đánh nhau gần ngàn năm.

"Phải, Lâm Hàm chính là dượng ta." Băng Ngọc gật đầu nói phải.

"Vậy, biểu tỷ của ngươi là…?"

"Biểu tỷ ta là Lâm Diệu Âm. Là đại nữ nhi của dượng ta. Dượng ta sau khi tách khỏi cô cô lại cưới nữ nhân khác, cho nên những người con khác của dượng đều là do nữ nhân kia sinh. Chỉ có biểu tỷ ta là con của cô cô và dượng thôi."

"Ngươi là nói, biểu tỷ ngươi chính là nữ nhi mà Thiên Âm thành chủ treo giải thưởng muốn trị liệu kia, Lâm Diệu Âm?" Nhìn tiểu nha đầu, Liễu Thiên Kỳ không thể tưởng tượng hỏi.

Nếu hắn nhớ không lầm nói, Thiên Âm thành treo giải thưởng nói chính là Lâm Diệu Âm trúng độc, nhưng chưa nói Lâm Diệu Âm là bị bệnh a!

"Đúng vậy, chính là treo giải thưởng đó. Biểu tỷ là một nửa Băng Điệp tộc, cho nên nàng có thể chất hàn băng thể, loại thể chất này mỗi một trăm năm đều sẽ bùng nổ một lần. Cho nên, mỗi một lần trước khi biểu tỷ muốn bùng nổ thể chất, dượng ta đều sẽ phát treo giải thưởng như vậy. Nhưng kỳ thật người mỗi một lần cứu biểu tỷ đều là cô cô cả. Bởi vì bệnh này của biểu tỷ, chỉ có dùng huyết nhục của cô cô làm thuốc dẫn tinh luyện linh dược mới có thể chữa khỏi được. Trước kia thể chất biểu tỷ bạo phát hai lần, đều là ca ca ta trộm đưa thuốc qua đó. Lần này trùng hợp ca ca ta bế quan, cho nên cô cô mới xin ta đi đưa thuốc sang." Nói đến đây, Băng Ngọc thương tâm muốn khóc.

"Thì ra là thế." Liễu Thiên Kỳ gật đầu hiểu rõ.

Hết chương 224.
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro