Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 215-216

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 215】 Kiều Thụy bế quan 

Thân thể bị một trận vặn vẹo và lôi kéo, năm người Liễu Thiên Kỳ liền bị truyền tống về lại trên núi hoang trước đó họ đã cư trú.

Nhìn nhìn hoàn cảnh quen thuộc bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn nghĩ thầm, rốt cuộc cũng rời khỏi ma đầu và cung điện Như Ý kia.

“Tiểu Thụy, không sao chứ?” Liễu Thiên Kỳ duỗi tay, đỡ ái nhân bên cạnh từ mặt đất lên.

“Không sao.” Kiều Thụy lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.

Ba người khác cũng sôi nổi từ dưới đất ngồi dậy.

Hỏa Viêm nhìn quanh bốn phía, cười hắc hắc. “Không thể tưởng được, chúng ta lại về rồi!”

“Hỏa đạo hữu? Nơi này là địa phương nào?” Nhìn Hỏa Viêm, Tuyết Băng Tâm nghi hoặc hỏi.

“Cái này... ta cũng không rõ lắm, chính là chỗ chúng ta vốn ở. Liễu sư huynh?” Hỏa Viêm gọi một tiếng.

“À, Tuyết đạo hữu, Lý đạo hữu. Nơi này là núi hoang số 35.” Ở Cẩm Châu, núi hoang không có tên, chỉ có đánh số. Mà núi hoang nơi này, tiêu chí trên bản đồ là số 35.

“Ồ? Hóa ra là núi hoang số 35.” Hai người gật đầu hiểu rõ.

“Không biết hai vị đạo hữu kế tiếp muốn đi hướng nào?” Liễu Thiên Kỳ nhìn hai người, cười hỏi. Hai người này khí vũ bất phàm, Liễu Thiên Kỳ rất hy vọng kết giao.

“A, Liễu đạo hữu đa tạ ngươi có ân giúp ta ở cung điện Như Ý. Ta rời khỏi Tuyết Hồ tộc cũng được một thời gian, ta cũng nên trở về rồi. Đây là kim thoa của ta, nếu ngày nào đó Liễu đạo hữu gặp phiền toái, có thể nhờ người đến hoàng cung Tuyết Hồ tộc tìm ta. Ta tất nhiên dốc sức tương trợ!” Nói rồi, Tuyết Băng Tâm từ trên mái tóc rút xuống một cây kim thoa, đưa cho Liễu Thiên Kỳ.

“Được, đa tạ Tuyết đạo hữu. Tuyết đạo hữu đi đường cẩn thận!” Liễu Thiên Kỳ tiếp nhận, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

“Liễu đạo hữu bảo trọng, các vị đạo hữu bảo trọng!” Tuyết Băng Tâm gật gật đầu, liền lấy ra pháp khí phi hành của mình bay về phương bắc.

Nhìn thấy Tuyết Băng Tâm rời đi, Lý Trung Minh cũng cùng Liễu Thiên Kỳ ôm cổ tay. “Liễu đạo hữu, ta cũng nên đi rồi. Một lần này đa tạ ngươi tương trợ, ngày sau nếu có sai phái, cứ đến Lý gia ở Lạc Hoa thành tìm ta, đây là ngọc bội của ta.”

“Lý đạo hữu không cần khách khí, ngày khác nếu ta đi Lạc Hoa thành, tất nhiên sẽ đi tìm ngươi uống rượu!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ tiếp nhận ngọc bội của đối phương.

“Được, ta mời khách!” Lý Trung Minh gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.

“Trên đường phải cẩn thận!”

“Ừ, ta sẽ cẩn thận. Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu, Hỏa đạo hữu, ba vị bảo trọng!” Sau khi từ biệt, Lý Trung Minh cũng ngồi phi hành khí của mình rời đi.

“Ý, phi hành khí của Lý Trung Minh này hình như còn tốt hơn của Bát công chúa Tuyết Hồ tộc kia nha!” Nhìn bóng dáng đi xa ở chân trời, Hỏa Viêm âm thầm lầu bầu.

“Đó là tất nhiên, vị Lý đạo hữu này là xuất thân từ luyện khí thế gia, Luyện Khí Sư cấp bốn. Pháp khí của hắn tự nhiên là cực hảo!” Lý gia chính là luyện khí thế gia số một số hai Cẩm Châu! Cùng với Mộng gia nhà nữ chính số bốn, được xưng là Cẩm Châu song hùng. Đều là luyện khí thế gia nổi tiếng nhất Cẩm Châu.

“Nếu hắn lợi hại như vậy, Liễu sư huynh ngươi lại giúp hắn, sao ngươi không hỏi hắn muốn một kiện pháp khí phi hành lợi hại hơn một chút chứ?” Huhu, Liễu sư huynh, Kim Đầu Điểu của ngươi thật sự là rất kém cỏi, pháp khí phi hành rất mất mặt á!

“Hừ, loại việc nhỏ như lấy pháp khí này hà tất đi phiền toái Lý đạo hữu người ta?”

Ân cứu mạng này, nếu như bị đối phương đưa một kiện pháp khí liền trả xong, vậy chẳng phải là quá không có lời?

“Đúng vậy, Thiên Kỳ nhà ta cứu bọn họ cũng không phải vì mấy món lợi cực nhỏ đó đâu!” Nói đến cái này, Kiều Thụy bất mãn mà trừng mắt nhìn Hỏa Viêm một cái, cảm thấy đối phương có chút đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Thiên Kỳ nhà y là người rộng rãi như vậy, sao sẽ là loại người thi ân cầu báo chứ?

“Ha ha ha, cũng phải, Liễu sư huynh đạo đức tốt, tất nhiên là thi ân không cầu báo!” Hỏa Viêm gật đầu, vội vàng cười làm lành.

“Được rồi, hai người các ngươi đừng bàn nữa. Chúng ta cũng lên đường đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra Kim Đầu Điểu, mang theo hai người cũng rời khỏi núi hoang.

Đêm, ba người Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy và Hỏa Viêm dừng chân tại một ngọn yêu thú sơn.

“Tiểu Thụy, đem Vạn Dương Tán và Tử Viêm đỉnh lấy ra tới cho ta xem!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, hỏi Kiều Thụy tác muốn hai dạng pháp khí này.

“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, đem hai món pháp khí đều đưa cho Liễu Thiên Kỳ.

Liễu Thiên Kỳ nhận lấy, cẩn thận mà xem xét Tử Viêm đỉnh. Tử Viêm đỉnh xuất hiện một đường vết rách, chỉ sợ không được. Vạn Dương Tán thì là pháp khí khế ước của Tiểu Thụy, hẳn là có thể. Nghĩ như thế, Liễu Thiên Kỳ buông xuống Tử Viêm đỉnh, lại cầm lấy Vạn Dương Tán, cẩn thận mà xem xét, âm thầm suy nghĩ.

“Làm sao vậy Thiên Kỳ? Vạn Dương Tán có vấn đề gì sao?” Thấy ái nhân nhìn chằm chằm Vạn Dương Tán phát ngốc, Kiều Thụy tò mò hỏi.

“Tiểu Thụy, Vạn Dương Tán là pháp khí khế ước của đệ, đệ thử xem xem, có thể tiến vào trong dù này được không?” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ ý bảo đối phương tiến vào trong dù.

“Cái này, hẳn là có thể.” Nói rồi, Kiều Thụy mặc niệm chú ngữ, quả nhiên, không bao lâu, Kiều Thụy liền trực tiếp bay vào trong Vạn Dương Tán.

“Oa, pháp khí này của Kiều sư huynh thật là lợi hại ghê! Còn có thể giấu người nữa!” Thấy tình cảnh như vậy, Hỏa Viêm kinh hô ra tiếng.

“Hắc hắc, còn tạm!” Nói rồi, Kiều Thụy cười ha hả mà từ Vạn Dương Tán bay ra ngoài. 

“Tiểu Thụy, không gian bên trong Vạn Dương Tán có lớn không?”

“Cũng tạm thôi, lớn bằng cái lều trại này nè!” Nhìn lều trại bọn họ cư trú, Kiều Thụy đáp như thế.

“Vậy nếu đệ đi vào đó bế quan, thì có thể chứ?” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Ừm, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa, Vạn Dương Tán là pháp khí hệ Hỏa, nếu ta đi vào bế quan mà nói, đối với tu luyện của ta cũng thập phần bổ ích.” Vạn Dương Tán và bản thân y có hệ tương đồng, cho nên, đi vào không gian Vạn Dương Tán bế quan càng tốt hơn bình thường Kiều Thụy đến phòng tu luyện bế quan.

Nghe được ái nhân nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ vui vẻ. “Vậy tốt, đệ bế quan đi, ta mang theo đệ lên đường!”

“Thiên Kỳ?” Nhìn ái nhân đưa bình ngọc đến trước mặt mình, Kiều Thụy khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt.

“Oa, Quỳnh Tương ngọc dịch!” Nhìn thấy cái chai kia, Hỏa Viêm càng khoa trương kinh hô ra tiếng.

“Cầm đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng kéo tay Kiều Thụy qua, đem bình ngọc đặt lên tay Kiều Thụy.

“Không, không, Thiên Kỳ! Quỳnh Tương ngọc dịch này vẫn là để lại cho huynh đi?” Kiều Thụy lắc đầu, y muốn đem thứ tốt để lại cho ái nhân.

“Bình này cho đệ, ta còn có.” Nói xong, tay Liễu Thiên Kỳ nhoáng lên, lại lấy ra một cái bình ngọc.

“A? Hai bình sao?!” Nhìn thấy bình Quỳnh Tương ngọc dịch thứ hai trên tay ái nhân, Kiều Thụy khiếp sợ không thôi.

“Không phải chứ? Cửu Dạ kia thật đúng là hào phóng à nha!” Nhìn đến Liễu Thiên Kỳ một lát đã lấy ra hai bình Quỳnh Tương ngọc dịch, Hỏa Viêm hâm mộ không thôi.

“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy duỗi tay, định đi lấy bình Quỳnh Tương ngọc dịch thứ hai trong tay Liễu Thiên Kỳ kia, lại bị Liễu Thiên Kỳ trực tiếp né tránh.

“Bình này là của ta, không cho đệ.” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cười ha hả mà thu bình ngọc lại.

“Ừm, ta biết rồi.” Nhìn thấy ái nhân còn có bình Quỳnh Tương ngọc dịch thứ hai, Kiều Thụy mới cảm thấy an tâm.

“Được rồi, đệ tiến nhập vào Vạn Dương Tán bế quan trước đi. Nhớ kỹ, thu nhỏ Vạn Dương Tán lại một chút. Như vậy, ta là có thể trực tiếp đem giấu Vạn Dương Tán trong ngực.” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười nói.

“Được, ta đây bế quan trước, Kim Diễm và Thần Phủ để lại cho huynh phòng thân!” Kiều Thụy đem túi dưỡng thú và Thiên Lôi Thần Phủ của mình đều giao cho Liễu Thiên Kỳ.

“Được.” Liễu Thiên Kỳ không cự tuyệt, tiếp nhận hai thứ này.

“Ừm!” Kiều Thụy cười nhìn ái nhâ một cái, y mặc niệm chú ngữ, bay vào Vạn Dương Tán của mình. Mà sau đó, Vạn Dương Tán liền dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được co lại, thành lớn bằng bàn tay.

Liễu Thiên Kỳ đắc ý mà cong cong khóe miệng, cầm Vạn Dương Tán lên, thật cẩn thận mà cất vào trong lồng ngực mình.

“Liễu sư huynh, ta thương lượng với ngươi chuyện này được không?” Hỏa Viêm đi đến cạnh Liễu Thiên Kỳ, nhẹ giọng hỏi.

“Chuyện gì?” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.

“Bán cho ta hai giọt Quỳnh Tương ngọc dịch được không? Ta ra linh thạch mua của ngươi!” Lôi kéo Liễu Thiên Kỳ ống tay áo, Hỏa Viêm đáng thương hề hề mà cầu xin.

“Quỳnh Tương ngọc dịch? Nào có Quỳnh Tương ngọc dịch gì chứ? Ta không phải đã đưa cho Tiểu Thụy rồi ư?” Liễu Thiên Kỳ nhún nhún vai, nói không có.

“Vậy…  vậy ngươi không phải còn có một lọ khác sao?”

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ vui vẻ, ngón tay vừa chuyển, lấy ra bình ngọc kia. “Ngươi nói cái này à?”

“Đúng vậy, một mình ngươi dùng một lọ quá lãng phí, không bằng, ngươi bán cho ta vài giọt đi, thế nào?” Hỏa Viêm chớp chớp mắt, cùng Liễu Thiên Kỳ ôn tồn mà thương lượng.

“Chúng ta là bằng hữu tốt như vậy, hà tất bắt ngươi tiêu linh thạch mua chứ? Nếu ngươi nếu thích, ta tặng cho ngươi thôi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp đem bình ngọc ném cho Hỏa Viêm.

“Uy, ngươi cẩn thận một chút đi! Đây chính là Quỳnh Tương ngọc dịch đó!” Hỏa Viêm duỗi tay, nhanh tay nhanh mắt vội vàng tiếp được bình ngọc.

Hỏa Viêm cầm bình ngọc trong tay thử thử cảm giác được không thích hợp. Mở nắp bình ra, Hỏa Viêm chợt kinh hãi.

“Trống không? Sao lại là trống không? Ngươi…. ngươi đã sớm uống hết Quỳnh Tương ngọc dịch rồi ư?” Khiếp sợ mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Hỏa Viêm buồn bực. Nghĩ thầm: Liễu sư huynh thật là biết lừa gạt người, vậy mà lấy một cái bình không chọc ghẹo mình.

“Uống hết? Ha ha ha, ngươi cho rằng cung điện Như Ý là nơi nào? Ngươi cho rằng Cửu Dạ lại là kẻ nào? Ngươi cho rằng ta có tài đức gì, có thể khiến Cửu Dạ cho ta hai bình Quỳnh Tương ngọc dịch, hửm?”

Nghe Liễu Thiên Kỳ liên tiếp hỏi lại, Hỏa Viêm ngẩn người. “Đúng vậy, dù ngươi có thắng hắn, nhiều nhất cũng là có thể được một lọ Quỳnh Tương ngọc dịch thôi, không có khả năng có hai bình. Vậy cái này là...?”

“Nếu ta không nói với Tiểu Thụy ta có hai bình Quỳnh Tương ngọc dịch, đệ ấy sao có thể an tâm uống Quỳnh Tương ngọc dịch kia chứ?”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Hỏa Viêm bừng tỉnh. “Hóa ra…. Người ngươi muốn lừa gạt không phải ta, mà là kiều sư huynh?”

“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cũng không có phủ nhận.

“Liễu sư huynh, ngươi đối với Kiều sư huynh cũng thật tốt quá. Bảo bối như Quỳnh Tương ngọc dịch, đôi mắt ngươi cũng không nháy mắt một cái liền đưa ra rồi!” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm có chút hâm mộ Kiều sư huynh. Nghĩ thầm: Kiều sư huynh thật đúng là may mắn, thế mà có bạn lữ tốt như Liễu sư huynh vậy.

“Yêu y, nên cho y thứ tốt nhất!”

Chuyện này Liễu Thiên Kỳ cũng đã có suy tính của mình. Quỳnh Tương ngọc dịch có công hiệu tẩy kinh phạt tủy. Tư chất tu luyện của Tiểu Thụy bản thân đã tốt hơn mình, nếu lại uống Quỳnh Tương ngọc dịch, tu vi của y tiến bộ sẽ càng nhanh. Như vậy, mặc dù sau này gặp được nam chính cùng ba nữ nhân kia, y cũng có sức mà liều mạng.

Còn chính mình thì, Cửu Dạ đã cùng mình định ra ước định một trăm năm. Nên hai ngày nay Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn suy nghĩ làm sao vứt bỏ thân thể này, thoát khỏi Cửu Dạ dây dưa. Nếu muốn vứt bỏ thân thể mà nói, vậy tẩy kinh phạt tủy gì đó cũng không có ý nghĩa gì cả. Cho nên, Liễu Thiên Kỳ đem Quỳnh Tương ngọc dịch cho Tiểu Thụy của hắn.

“Chuyện này đừng nói cho Tiểu Thụy. Đệ ấy mà biết sẽ không cao hứng.”

“Dạ, ta rõ rồi.” Hỏa Viêm gật đầu tỏ vẻ đã biết .

“Nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai chúng ta tiếp tục lên đường!”

“Dạ.”

Hết chương 215.

----------------------------------------------

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits. 

【 chương 216】 Thiên Dực sơn 

Sau khi Kiều Thụy bế quan, chỉ còn lại hai người Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm. Mang theo Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ một đường hướng nam. Ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, cũng không mệt đến vị vương tử điện hạ này.

Hai mươi ngày sau, Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm đi tới ngọn núi Thiên Dực này.

Dựa theo trong nguyên tác nói, nữ ba Tô Lăng Tuyết chính là tại Thiên Dực sơn này tìm được Tiên Thổ hệ Mộc, một trong năm loại Ngũ Sắc Thổ kia. Có điều đối phương tìm được Tiên Thổ là mười năm sau, nên Liễu Thiên Kỳ cũng không biết lúc này hắn lên Thiên Dực sơn có tìm được Tiên Thổ hay không. Nhưng dù như thế nào thì vẫn phải thử xem.

Nếu Liễu Thiên Kỳ hắn tìm được Tiên Thổ, vậy thì nữ ba sẽ lỡ mất một phần cơ duyên. Hơn nữa nếu đem Tiên Thổ này đưa đến Linh Mộc thành thì có thể được đến một tuyệt bút linh thạch, có thể lấy tới cùng Tiểu Thụy tu luyện. Một công đôi việc, nên vô luận như thế nào, Liễu Thiên Kỳ đều muốn thử một lần.

“Liễu sư huynh, Thiên Dực sơn này chính là núi yêu thú đó? Chúng ta muốn ở bên này nghỉ ngơi sao?” Nghi hoặc mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm khó hiểu hỏi.

“Đêm nay ở chân núi nghỉ ngơi, ngày mai vào núi đi săn mấy con yêu thú, ăn một bữa ngon lành!”

Nghe được lời này, Hỏa Viêm vui mừng không thôi. “Oa, thật tốt quá! Từ sau khi Kiều sư huynh bế quan, Liễu sư huynh ngươi cũng không nấu cơm luôn! Ta đã hai mươi ngày không ăn cái gì rồi á!” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm không khỏi có chút giận dỗi.

Trước đó, lúc Kiều sư huynh không có bế quan, Liễu sư huynh lâu lâu liền làm món ăn ngon. Chỉ là Kiều sư huynh vừa bế quan, cái gì ngon cũng chẳng có. Quả nhiên, đãi ngộ với bạn lữ và đãi ngộ với bằng hữu đúng là không giống nhau gì hết!

“Ha ha, biết ngươi mấy ngày nay lên đường rất vất vả, cho nên mới mang ngươi tới nơi này, săn yêu thú cho ngươi ăn đó!” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

“Được, chúng ta ngày mai đi săn yêu thú liền đi. Liễu sư huynh, ngươi làm thịt nướng cho ta ăn được không?”

“Được, sớm một chút đi ngủ đi!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu đáp ứng.

“Dạ!” Nghĩ đến ngày mai sẽ có thịt nướng thơm ngào ngạt ăn, Hỏa Viêm vui mừng không thôi.

Ngày hôm sau, Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm liền lên núi. Mấy ngày đầu, ở bên ngoài cũng chỉ có thể săn giết được yêu thú cấp hai, nhưng Hỏa Viêm cũng không kén ăn, yêu thú cấp hai cũng có thể ăn vô cùng cao hứng.

Ngày thứ mười đi vào Thiên Dực sơn, Hỏa Viêm và Liễu Thiên Kỳ cuối cùng đã săndc một con yêu thú cấp ba, Liễu Thiên Kỳ làm một nồi nấm hầm thịt, cùng Hỏa Viêm thỏa mãn ăn một bữa.

Hai người ngồi trong vòng phòng hộ, đang ở hưởng thụ mỹ vị, ba tu sĩ mặc trang phục thống nhất đi ngang qua vòng phòng hộ. 

Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu, liếc nhìn ba người một cái. Ba tu sĩ là hai nữ một nam, hai nữ nhân đều là Kim Đan trung kỳ, mà một người nam tu kia lại là Kim Đan hậu kỳ. Nhìn thấy ba người ăn mặc phục sức thống nhất, Liễu Thiên Kỳ phỏng đoán, ba người hẳn là thuộc về cùng một môn phái.

Nhìn thấy hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm ngồi ở chỗ kia ăn thịt, trên mặt ba tu sĩ qua đường tràn ngập trào phúng cùng khinh thường. Vài bước liền từ trước mắt bọn họ đi qua, biến mất thân ảnh.

“Xí, cái kia, đó là ánh mắt gì chứ?” Nhìn chằm chằm bóng dáng ba người biến mất, Hỏa Viêm mang vẻ mặt không vui.

“Tu sĩ Kim Đan nên thanh tâm quả dục chuyên chú tu luyện, rất ít có tu sĩ Kim Đan ăn nhiều uống nhiều như chúng ta.” Nhìn Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói. Nghĩ thầm: ba tu sĩ vừa mới đi qua kia, chắc chắn là coi hắn và Hỏa Viêm như hạng người vô năng chỉ biết ăn uống thả cửa đi?

“Hứ! Ai quy định tu sĩ Kim Đan thì không thể ăn cơm chứ? Bổn vương tử đi đến nơi nào cũng phải đến tửu lầu ăn cơm.” Nếu không phải ăn quá nhiều, linh thạch cũng sẽ không tiêu hết. Nghĩ đến đây, Hỏa Viêm có chút buồn bực nho nhỏ. 

“Ha ha ha, không cần để ý tới ý tưởng của người khác, muốn ăn thì ăn đi!” Nhìn Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ không chấp nhận mà nói.

Kỳ thật, bọn họ ăn thịt yêu thú, có thể hấp thu phần lớn linh lực trong thịt yêu thú, cũng là một loại phương pháp tu luyện. Cứ việc loại phương pháp này tốc độ không nhanh như dựa vào linh thạch tu luyện, nhưng quanh năm suốt tháng ăn thịt yêu thú, đối với bọn họ tu luyện và luyện thể đều có chỗ tốt rất lớn, cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

“Đúng vậy, liên quan gì bọn họ đâu? Chẳng qua chỉ là ba tiểu đệ tử của Thiên Hải Tông mà thôi!” Hỏa Viêm bĩu môi, vẻ mặt khinh thường mà nói.

“Thiên Hải Tông? Ngươi biết?” Nghe được ba chữ Thiên Hải Tông, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng cao mày.

“Ta cũng không quen biết bọn họ. Nhưng ta biết y phục bọn họ mặc, loại quần áo màu tím thêu tường vân chính là tiêu chí của Thiên Hải Tông bọn họ.”

“Ồ, thì ra là thế.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

“Liễu sư huynh, ngươi không cần sợ bọn họ. Thiên Hải Tông có hơn một vạn đệ tử lận! Dù bọn họ là Thiên Hải Tông, cũng chẳng có gì ghê gớm!” Nói đến cái này, Hỏa Viêm mang vẻ mặt khinh thường.

Nếu là Phương Đông lão nhân, có lẽ nó có thể cho vài phần mặt mũi. Nhưng mấy đệ tử a miêu a cẩu này, nó mới không để vào mắt.

“Ừm, ta biết.” Sợ sao? Liễu Thiên Kỳ tất nhiên không sợ, hắn lại không tính toán đi Thiên Hải Tông, hà tất phải sợ hãi những đệ tử đó?

Ba đệ tử Thiên Hải Tông đi vào rừng cây, bắt đầu đàm luận lên.

“Hừ, cũng không biết hai người kia làm sao trở thành Kim Đan, thế mà chạy đến Yêu Thú Sơn ăn uống thả cửa, cũng không sợ đưa tới yêu thú, ăn luôn hai người bọn họ!” Nghĩ đến hai tu sĩ trước đó, Hoàng Lệ Linh vẻ mặt ghét bỏ mà nói.

“Ta thấy ấy à, bọn họ chính là lên Thiên Dực sơn chịu chết!” Nhạc San Hô hoàn toàn tán đồng lời Hoàng Lệ Linh nói, đối với hai tu sĩ Kim Đan ban nãy, nàng cũng mang vẻ mặt khinh thường.

Nam tu Cát Ưng đi tuốt phía trước liếc nhìn hai người một cái, không nói gì, cũng không gia nhập thảo luận của hai nữ nhân.

“Cát sư huynh, ngươi nói xem, hai tu sĩ kia có khi nào cũng hướng về Băng Diễm hoa kia mới tới không?” Nghĩ thế, Nhạc San Hô không khỏi có chút lo lắng.

Lúc này đây, gia gia vốn là muốn để Cát sư huynh và Hoàng sư tỷ lại đây tìm Băng Diễm hoa, mình là muốn theo tới. Nếu lần này lấy không được Băng Diễm hoa về, gia gia nhất định sẽ không cao hứng.

“Không biết.” Cát Ưng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Nhạc sư muội, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Chúng ta có ba người, bọn họ bất quá hai tên Kim Đan sơ kỳ mà thôi, dù bọn họ cố ý cùng chúng ta tranh đoạt Băng Diễm hoa, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!” Hoàng Lệ Linh nhẹ giọng an ủi Nhạc San Hô.

“Ừ, cũng đúng.” Nghe được Hoàng Lệ Linh nói, Nhạc San Hô cảm thấy có đạo lý.

“Chưa chắc.” Cát Ưng vừa mới thấy được vòng phòng hộ của Liễu Thiên Kỳ, nên hắn phỏng đoán, hai người kia có khả năng là Trận Pháp Sư.

“Cát sư huynh?” Nhìn nam nhân, hai nữ tu không khỏi có chút nghi hoặc.

“Hai người kia không đơn giản, nếu tái ngộ đến, nhất định phải phá lệ cẩn thận!”

“Cũng không lợi hại như vậy đi, bất quá chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà thôi!” Nhạc San Hô không cho là đúng mà nói.

“Đúng vậy, nhìn cũng chỉ có vậy. Một tiểu tử Nhận tộc, một tiểu tử Yêu tộc mà thôi!” Hoàng Lệ Linh cũng cảm thấy hai người kia không phải nhân vật lợi hại gì.

Nghe được hai người nói như vậy, Cát Ưng cũng không nhiều lời nữa, ba người tiếp tục hướng trong rừng cây đi tới……

Vài ngày sau.

Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm tiếp tục đi vào chỗ sâu trong Thiên Dực sơn, đi tới một hồi, Liễu Thiên Kỳ đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau.

“Cứu mạng! Cứu mạng……!”

Nghe nơi xa truyền đến tiếng kêu cứu, Hỏa Viêm nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ. “Liễu sư huynh, phía trước hình như có tu sĩ gặp nguy hiểm.”

“Đi đường vòng!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ quyết đoán mà lựa chọn một con đường khác.

“Chúng ta không đi phía trước nhìn xem sao?” Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm thấp giọng hỏi.

“Nhớ kỹ, bớt quản chuyện người khác đi, quản tốt bản thân mình là được, miễn cho gây hoạ vào thân!” Nhìn Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ cho đối phương một lời khuyên. Tại loại đại lục tu luyện cá lớn nuốt cá bé này, có thể ôm lấy bản thân mình không chết đã rất tốt rồi, ai còn nhàn hạ thoải mái đi quản người khác chết sống chứ?

“Ừm, ta đã biết.”

Vốn dĩ Liễu Thiên Kỳ là tính toán đổi một con đường khác, né tránh những phiền toái không cần thiết đó. Có điều Liễu Thiên Kỳ không nghĩ đến chính là, có vài phiền phức thật sự là trốn như thế nào cũng trốn không xong.

“Cứu mạng, cứu mạng……!”

Liễu Thiên Kỳ liếc thấy hai nữ tu Thiên Hải Tông dẫn một con Giáp Sắt thú chạy về phía bọn họ bên này, hắn cạn lời một trận.

“Liễu sư huynh, các nàng chạy về phía chúng ta kìa?” Hỏa Viêm dừng lại bước chân, buồn bực mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.

“Chuẩn bị nghênh chiến!” Nếu tránh không khỏi, vậy chỉ có thể nghênh chiến.

“Rõ!” Hỏa Viêm gật đầu, bày ra tư thế tác chiến. Liễu Thiên Kỳ đứng tại chỗ, hắn cũng nhíu mày lại, gắt gao nhìn chằm chằm con Giáp Sắt thú kia.

Con Giáp Sắt thú này là cấp bốn trung kỳ, thực lực cũng không cao, nhưng xác ngoài trên người nó vô cùng cứng rắn, cho nên bởi vậy mà được gọi là Giáp Sắt thú.

Nhìn Giáp Sắt thú bị Nhạc San Hô và Hoàng Lệ Linh hấp dẫn lại đây, Liễu Thiên Kỳ và Hỏa Viêm đành phải bị động ứng chiến. Nhưng mặc dù là bốn người hợp lực đối phó một con Giáp Sắt thú, vẫn là có chút cố sức. Giáp sắt của nó quá kiên cố, kiếm của hai nữ tu căn bản là không làm nó bị thương được. Mà kiếm của Liễu Thiên Kỳ và công kích hệ hỏa của Hỏa Viêm cũng không dậy nổi tác dụng gì.

“A…!” Nhạc San Hô kêu sợ hãi một tiếng, chân trái bị giáp sắt thú đâm xuyên qua, máu liền theo ống quần chảy xuống

“Ê, ngươi thế nào?” Hỏa Viêm thả người bay qua, nó cách đối phương gần nhất vội vàng đi qua xem xét.

“Ta……” Nhạc San Hô vừa muốn mở miệng nói mình bị thương, chợt nhìn thấy Giáp Sắt thú há cái mồm như bồn máu to cắn lại đây. Nhạc San Hô kêu lên sợ hãi, trực tiếp đẩy Hỏa Viêm bên người mình về phía yêu thú, bản thân mình thì lại thả người bay đi.

“Nhạc sư muội!” Nhìn thấy Nhạc San Hô đào thoát, Hoàng Lệ Linh cũng lung lay một kiếm, thả người bay đi.

“A……” Hỏa Viêm nhìn cái miệng rộng phóng đại mùi hôi huân tới trời trước mắt mình, kêu lên thảm thiết. Nghĩ thầm: Mình phải chết ở đây mất thôi!

Liễu Thiên Kỳ phi thân dựng lên, lăng không một chân trực tiếp đá văng Hỏa Viêm, theo sau, hắn ném ra một thủy cầu thẳng tiếp vào trong miệng con Giáp Sắt thú kia.

“ẦM……” Thủy cầu bị cắn, mười lá linh phù cấp bốn giấu trong thủy cầu trực tiếp bị kích hoạt, cùng nhau nổ mạnh trong miệng Giáp Sắt thú. 

Cùng với tiếng nổ mạnh thật lớn, Giáp Sắt thú cao tầm năm mét ngang nhiên ngã xuống đất, đập đến mặt đất vang lên rầm rầm.

Liễu Thiên Kỳ thả người bay qua, tung ra chính tiểu tháp của mình, nhắm ngay đầu Giáp Sắt thú lại đập mãnh liệt một trận, thẳng đến đập bẹp đầu yêu thú nọ. Xác định yêu thú đã chết thấu, Liễu Thiên Kỳ mới đào lấy yêu hạch, thu hồi thi thể yêu thú lại.

“Ui da, đau chết mất!” Một bên, Hỏa Viêm xoa té ngã đau mông từ trên mặt đất bò dậy, rũ đầu ủ rũ mà vỗ vỗ bụi bám trên người.

“Đáng lắm! Không bị yêu thú nuốt mất, coi như ngươi mạng lớn!” Liếc đối phương một cái, Liễu Thiên Kỳ sắc mặt bất thiện nói.

“Phải, là ta sai, ta không nên xen vào việc người khác. Nhưng… nhưng ta cũng không nghĩ tới, nữ tu kia lại ác độc như vậy, thế nhưng đẩy ta đi cho yêu thú ăn!” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm cũng là vẻ mặt buồn bực. Khi nó nhìn đến đối phương bị thương, chỉ là bản năng qua trợ giúp, ai ngờ đến, nữ tu này thật tàn nhẫn độc ác, vậy mà đẩy mình qua đút cho yêu thú, kết quả, người ta tự mình bỏ trốn mất dạng!

“Nhớ kỹ, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Đừng vì một nữ nhân mà tặng tánh mạng, không đáng!”

“Dạ, ta biết rồi Liễu sư huynh.” Hỏa Viêm gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Hết chương 216.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro