CHƯƠNG 8
EDITOR: MẬT MẬT
Văn phòng được lấp đầy bởi ánh sáng mặt trời.
Triệu Khang giống như bà mẹ già đang đứng chống nạnh một bên, tận tình khuyên bảo: "Chương trình tìm kiếm tài năng bên kia cậu không xem xét sao? Cậu không định trả lời họ sao?"
Du Tùy đang tựa vào sofa, chắc là vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ có chút không theo kịp.
"Hả?" Anh nhấc mí mắt lên rồi nhìn Triệu Khang.
Triệu Khang: "....."
Anh không biết nói gì, lập lại một lần nữa; "Phim điện ảnh đã đóng máy lại không nhận phim mới. Tính toán sẽ nghỉ ngơi sao?"
Lúc trước Triệu Khang còn có tự tin sẽ hiểu được một chút suy nghĩ của Du Tùy, từ khi xuất đạo đến nay cậu ta chỉ làm việc và làm việc. Ngoài nhân vật chính của các bộ phim điện ảnh còn nhận làm cameo của các bộ phim khác.
Trừ bỏ những năm trước sẽ có thời gian nghỉ ngơi cố định, căn bản những thời gian còn lại hoàn toàn không nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ và ngày xưa rất khác, không cần kỉ nghĩ cố định. Bây giờ còn chưa tiến vào đoàn phim cũng không nên bỏ phí đoạn thời gian này đi.
Bất kể như thế nào thì vẫn phải hoạt động. Ngay cả khi Du Tùy không đi theo con đường lưu lượng nhưng thỉnh thoảng anh vẫn muốn cho fan hâm mộ biết nhiều hơn về nghệ sĩ nhà mình.
Chỉ số tìm kiếm trên Weibo cũng không thể hạ xuống được.
Du Tùy ngẩn người, đau đầu xoa thái dương đau nhức: "Không có."
Ánh mắt Triệu Khang sáng lên, đánh giá mình còn hi vọng: "Nói thật, cậu cũng nên thả lỏng một chút. Bằng không cậu sẽ không có đề tài để nói chuyện với những người trẻ tuổi, cậu xem chương trình giải trí không coi. Ngẫu nhiên chỉ xem nhạc kịch cùng điện ảnh và vân vân--- còn tất cả đều không am hiểu. Fan cũng không hiểu, lỡ như ngày nào đó cậu nhận phỏng vấn, phóng viên nói những từ lưu hành cậu cũng không biết..."
Nói đến câu sau, giọng của Triệu Khang càng ngày càng nhỏ: "Việc này cũng không phải chưa từng xảy ra không phải sao?"
"....."
Du Tùy bị Triệu Khang làm cho nói không được, nặng nề hỏi: "Chương trình tìm kiếm tài năng mời em làm gì? Tìm kiếm diễn viên sao?"
Triệu Khang nhướng mắt nhìn anh: "Người khác không biết. Nhưng anh rất rõ ràng, lúc cậu học đại học..."
"Dừng." Lời nói chưa dứt đã bị Du Tùy nhíu mày đánh gãy: "Để tối nay em suy nghĩ rồi nói cho anh."
Nghe vậy, Triệu Khang cũng thấy được hi vọng, chỉ cần có suy nghĩ là tốt rồi: "Đi, cậu đi xem đại ngôn hoạt động ngày mai. Đến lúc đó anh cho Tiễn Bằng đến rước cậu."
"Được."
Người đi rồi, Du Tùy liếc đến phần tư liệu kia, tay dừng một chút rồi lật lại xem. Đang nhìn đến phần khách quí "Diễn tấu gia kéo vi-ô-lông", anh trực tiếp gọi điện cho Triệu Khang.
"Tổ tông, có chuyện gì, liền suy nghĩ xong rồi sao?"
Du Tùy: "..... Khách quý diễn tấu gia kéo vi-ô-lông được mời là ai?"
"À?" Triệu Khang vẻ mặt kinh ngạc: "Không rõ ràng lắm, chắc là chưa mời được."
Không đợi Du Tùy nói chuyện, Triệu Khang đột nhiên lên tiếng: "Lầm rồi lầm rồi, tổ chương trình lần đầu đưa cho anh tư liệu, buổi sáng bọn họ cũng có gửi qua một phần nữa. Hiện tại anh kiểm tra một chút rồi gửi qua cho cậu."
Cúp điện thoại, Du Tùy suy nghĩ rồi gửi cho Thẩm Mộ Xuy một tin nhắn.
--
Khi tin nhắn của Du Tùy đến, Thẩm Mộ Xuy vừa tập xong piano và đang chuẩn bị đi ăn lẩu cùng Cố Thư.
Di động của cô rung lên, cúi đầu xem.
Du Tùy: [Gần đây em có lịch trình gì đặc biệt không?]
Thẩm Mộ Xuy có chút kinh ngạc: [Làm sao vậy?]
Du Tùy: [Tùy tiện hỏi thôi, tuần diễn trong nước đã xong, em phải đi theo dàn nhạc sao?]
Thẩm Mộ Xuy vừa định trả lời, Cố Thư một bên chạy lại nhìn nhìn: "Ai gửi tin nhắn cho cậu?"
Cô cúi đầu nhìn nhìn: "Dù Tùy a."
"À."
Cố Thư thật sự rất muốn nhìn đoạn đối thoại này, cọ cọ cánh tay cô: "Cậu tính toán làm gì?"
Thẩm Mộ Xuy cười khanh khách trừng mắt nhìn: "Cậu đoán."
"Đoán cái quỷ." Cố Thư nói thẳng: "Cậu đã nói--- tạm thời còn chưa có ý định. Xem tình huống này, đừng nói cho Du Tùy biết là cậu không đi theo dàn nhạc, một cô gái phải chừa chút thần bí cho chính mình."
Thẩm Mộ Xuy bật cười, tuy rằng thấy những lời Cố Thư nói như là đang biện minh. Nhưng quả thật hiện tại cô cũng không có tính toán sẽ nói cho Du Tùy, tương lai cô sẽ ở trong nước trong một thời gian dài.
Thẩm Mộ Xuy: [Tạm thời còn chưa nghĩ đến, xem tình hình.]
"Đi thôi." Sau khi trả lời tin nhắn, Cố Thư thúc giục: "Đừng trả lời tin nhắn nữa. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm rồi đến quán bar chơi."
Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực, nghiêng đầu xem cô: "Là nơi cậu nói có người ca hát rất êm tai?"
"Đúng vậy."
Khi Thẩm Mộ Xuy chưa về nước, ngẫu nhiên một lần Cố Thư đến quán bar, ngoài ý muốn nghe được một người hát ở đây. Lập tức không chút nghĩ ngợi liền gọi video cho cô.
Trọng điểm là: quán bar kia có người hát rất hay.
Lúc Thẩm Mộ Xuy nghe xong còn có chút kinh ngạc, bài hát kia rất khó hát, được rất nhiều ca sĩ nổi tiếng hát qua nhưng luôn kém một chút gì đó, mà người hát ở quán bar kia hát rất có cảm xúc.
Rất phù hợp với tâm tình của Thẩm Mộ Xuy khi viết bài hát này.
Lúc đó hai người còn thảo luận một chút, nói chờ cô về nước còn muốn tự mình đi nghe một chút.
Cố Thư lôi kéo cô ra ngoài, cười nói: "Cậu nói xem chàng trai kia nếu biết bài hát đó là cậu sáng tác sẽ kinh ngạc thế nào?"
Thẩm Mộ Xuy không nói gì: "Có cái gì kinh ngạc đâu."
"Hừ.. Một diễn tấu gia nổi tiếng và một ca sĩ vô danh, cậu nói xem nó có đáng để kinh ngạc không?"
Thẩm Mộ Xuy cho cô một cặp mắt xem thường.
"Câm miệng. Nếu cậu dám nói ra ngoài, cậu liền xong đời."
Cố Thư: "Aaaaa."
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi quán bar.
Cửa quán bar tương đối im lặng, cách trang trí ở đây rất sang trọng. Đây là lần đầu tiên đến quán bar của Thẩm Mộ Xuy khi về nước.
Cô hơi ngạc nhiên: "Đây thực sự là quán bar?"
"Đúng vậy." Cố Thư cười giải thích: "Quán bar này người tới đều phải có thẻ hội viên. Đối với cậu trong này có thể sẽ gặp rất nhiều người trong vòng, tính riêng tư rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ không tuồng ra ngoài. Cho dù bên trong cậu có lấy chồng hay hôn nhau, cũng không có một chút chuyện gì."
"....."
Thẩm Mộ Xuy tỏ vẻ ghét bỏ trừng mắt nhìn Cố Thư: "Cậu lấy cái gì so sánh đó?"
Cố Thư nhún vai: "Cái này không phải suy nghĩ cho cậu lúc quen bạn trai sao, ở quán bar này cậu có thể yên tâm dính lên người bạn trai. Tuyệt đối sẽ không bị tuồng ra ngoài."
Vừa dứt lời, nhận được một quyền của Thẩm Mộ Xuy.
Cố Thư cười cười, giải thích với cô: "Cậu có biết ông chủ của quán bar này là ai không?"
"Ai?"
"Tương Thuyền."
Thẩm Mộ Xuy: "...."
"Là bạn thân của Du Tùy?"
"Đúng."
"Tương Thuyền không phải là ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình sao?"
Cố Thư cảm khái: "Cái này cậu không biết chứ. Ông chủ lớn thích làm đầu tư."
"......."
Bầu không khí ở quán bar này so với tưởng tượng của Thẩm Mộ Xuy tốt hơn nhiều. Tuy rằng rất ồn ào nhưng so với những nơi trước đây cô tới quả đúng là xa hoa rất nhiều.
Hai người trực tiếp tìm một chổ ở đại sảnh ngồi xuống, kêu hail y rượu.
"Bao giờ bắt đầu?"
"Người ca sĩ kia chín giờ mới đến, đợi một chút đi."
"Được."
Thẩm Mộ Xuy thất thần, rồi đột nhiên như thấy được bóng dáng quen thuộc.
Cô trừng mắt nhìn, còn chưa phục hồi tinh thần. Trước mặt liền có một người đàn ông bước lại đây.
"Thẩm tiểu thư lại gặp nhau."
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: "Thật trùng hợp."
Trần Bá Ích thuận thế ngồi ở bên cạnh, mặt mày ôn nhu nhìn cô: "Lần đầu tiên tới đây sao?"
"Rõ ràng như vậy?"
"Không phải." Trần Bá Ích tạm dừng một lát nói: "Thẩm tiểu thư là người rất sạch sẽ."
Thẩm Mộ Xuy: "???"
Cố Thư một bên: "......."
Không phải, điều này có thể nói sao?
Trần Bá Ích nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Mộ Xuy, làn da trắng nõn, ngọn đèn chiếu xuống càng thêm sáng ngời, một đôi mắt hạnh kiều mỵ mê người. Ngũ quan quả thực xinh đẹp đến lạ.
Dáng người càng tựa như vưu vật. Mặt ngoài có hứng thú, khí chất phi phàm.
Lần trước có gặp qua một lần, Trần Bá Ích còn cố ý tìm người hỏi thăm một chút. Một diễn tấu gia mới từ nước ngoài trở về, không có bối cảnh gì, cũng không phải bạn gái Du Tùy. Tin tức này làm hắn yên tâm.
Chẳng qua tiếc nuối duy nhất của Trần Bá Ích là, hắn gửi tin nhắn cho cô toàn bộ như chìm trong đáy biển.
Đêm nay nhìn thấy cô, hắn còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Thẩm Mộ Xuy xấu hổ cười: "À, có thể tôi còn chưa uống rượu."
Trần Bá Ích lắc đầu, khóe môi dâng lên một nụ cười: "Tất nhiên không phải." Hắn giơ chén rượu: "Là quán bar này quá bình thường, không thích hợp với thân phận của cô."
Thẩm Mộ Xuy tiếp tục: "........."
Cố Thư thật sự nhịn không nổi nữa, nở ra một nụ cười: "Trần tiểu công tử, ngài học hỏi ở đâu a."
Trần Bá Ích nhìn Cố Thư: "Tôi nghe không hiểu ý của tiểu thư đây."
Cố Thư chịu đựng muốn cười: "Ngài thông minh như vậy, nhất định có thể nghe hiểu."
Cô xem hành động của Trần Bá Ích, thu liễm nụ cười: "Bạn của tôi thất lễ dọa đến anh rồi."
Trần Bá Ích dừng lại rồi đột nhiên hỏi: "Lúc trước còn chưa nghe nói Cố tiểu thư có một người bạn như vậy?"
Cố Thư chịu đựng trợn mắt, thản nhiên nói: "Bạn của tôi đều ở nước ngoài học tập."
"Như vậy a."
Trần Bá Ích không biết là đã hiểu hay cố tình không hiểu và anh tiếp tục trò chuyện với Thẩm Mộ Xuy.
Cố Thư chịu không nổi những lời hắn nói. Đi đến một bên nói người tiếp viên nhìn chằm chằm rồi hướng vào toilet.
"Tớ đi toilet." Cô hạ xuống nói bên tai của Thẩm Mộ Xuy: "Nếu Trần Bá Ích có hành động gì, cậu liền ném cho hắn cái ly. Người tiếp viên này tớ có quen, sẽ kêu người đến."
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, quay đâu nhìn người ngồi cách mình không xa; "Yên tâm, cậu đã quên ba tớ là ai sao?"
Từ nhỏ Thẩm Nam đã dạy quyền cước cho Thẩm Mộ Xuy, đối phó với Trần Bá Ích, dư sức.
"Tớ đi năm phút rồi sẽ về liền."
"Được."
Cố Thư đi rồi, Trần Bá Ích yên lặng hướng đến Thẩm Mộ Xuy nói một chút: "Đúng rồi, Thẩm tiểu thư không hay cầm di động sao?"
Thẩm Mộ Xuy tự nhiên mỉm cười: "Cũng không sai biệt lắm, tôi không quá thích---" lời nói chưa dứt, ánh mắt Thẩm Mộ Xuy đã sáng rực lên, cô vui mừng khi thấy một người đột nhiên xuất hiện ỏ đây, tuyệt đối không che dấu cảm xúc: "Du Tùy? Thì ra anh cũng sẽ đến quán bar a."
Cô vừa nhìn đến bóng dáng kia liền biết mình không xuất hiện ảo giác.
Mặt mày Du Tùy lãnh đạm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Bá Ích, cúi đầu nhìn cô: "Không thấy di động?"
"A?"
Thẩm Mộ Xuy theo bản năng lấy di động ra, phía trên còn có tin nhắn của Du Tùy.
Đã một giờ trước đó.
--- Du Tùy hỏi cô ăn cơm ở đâu, sau đó còn nói buổi tối mình có hẹn với Tương Thuyền nếu cô còn ở bên ngoài có muốn hay không anh đi rước cô.
....
Thẩm Mộ Xuy tự biết đuối lý, vội vàng nói: "Em quên nhìn."
Du Tùy "Ừ" thản nhiên hỏi: "Có muốn đi lên lầu?"
Thẩm Mộ Xuy còn định muốn nói "Muốn", còn chưa nói ra đã bị người khác đánh gãy.
Trần Bá Ích mím môi, đôi mắt xoay tròn nhìn hai người, hung hăng nói: "Du ảnh đế đừng có cái suy nghĩ này, tôi cùng Thẩm tiểu thư đang nói chuyện rất tốt, anh đây là muốn trực tiếp cướp người?"
Hắn dựa vào ghế ngồi nói: "Không có đạo lí này đi."
Du Tùy đột nhiên cười, lấy chén rượu của Thẩm Mộ Xuy dơ lên: "Đa tạ tiểu Trần tổng giải buồn cho tiểu cô nương lần đầu đến quán bar. Nhưng hiện tại, tôi phải mang cô ấy đi nghỉ ngơi rồi."
Nói xong, anh trực tiếp uống hết rượu trong cốc.
"Anh----" Thẩm Mộ Xuy vừa muốn cản, đã bị Du Tùy trừng mắt nhìn.
????
Trừng em để làm gì???
Nụ cười trên mặt Trần Bá Ích cứng đờ, híp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cười lạnh: "Nếu tôi nói không được?"
Du Tùy khẽ cười, âm điệu thực lạnh: "Phải không?"
Anh nâng mắt, tạm dừng một lát: "Vậy anh thử xem."
"-----"
---
Ngửi mùi thuốc súng đâu đâyyyy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro