CHƯƠNG 4
EDITOR: MẬT MẬT
Căn phòng đơn giản, rộng rãi thoáng mát.
Trên đỉnh đầu là ngọn đèn chói mắt. Căn phòng hết sức đơn giản, chưa thấy có dư thừa cái gì. Cực kì giống cá tính của Du Tùy.
Thẩm Mộ Xuy nhìn một vòng xung quanh căn phòng. Cô đang cầm cái cốc thành thật ngồi trên sofa, ngón chân cuộn lại, có điểm bất an.
Một lát sau, Du Tùy từ trong phòng đi ra, Trên tay cầm một chiếc khăn sạch và máy sấy.
Anh đưa cho Thẩm Mộ Xuy, nâng mắt nhìn cô: "Đã gọi cho quản lí tòa nhà chưa?"
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: "Họ còn chưa đến."
Sở dĩ cô phải mặc đồ ngủ ra ngoài, hoàn toàn do gặp phải chuyện rắc rối.
Cô căn bản không nghĩ đến tiểu khu sa hoa như vậy tự nhiên cúp điện.
Vừa mới tắm xong, quần áo còn chưa kịp mặc, ngọn đèn trong phòng tắm đột nhiên tắt. Cô đi đến mới phát hiện, tiểu khu ở đối diện có đèn, nghĩ nghĩ chỉ có thể do phòng cô bị cúp điện mà thôi.
Căn cứ vào lời Ngụy Tiểu Văn nói, Thẩm Mộ Xuy cầm di động rồi bật đèn pin lên, ra cửa xem có phải bị đứt cầu dao điện hay không?
Kết quả còn chưa nhìn ra cái gì, Du Tùy đã trở lại.
Vừa nghĩ đến chuyện rắc rối vừa rồi Thẩm Mộ Xuy nghĩ cô muốn giả bộ làm một con đà điểu.
Du Tùy liếc mắt nhìn cô, con ngươi hiện lên ý cười.
"Trước sấy khô tóc, anh đi gọi cho quản lí tòa nhà."
"Vâng."
Trong phòng vang lên âm thanh của máy sấy tóc. Du Tùy nhìn chằm chằm vào vóc dáng nhỏ gầy kia một lát, ho nhẹ một tiếng sau đó gọi điện thoại cho thợ sửa điện hỏi rõ tình huống.
Một lát sau, Thẩm Mộ Xuy đã sấy xong tóc, quản lý tòa nhà cùng thợ sửa điện cũng đến đây.
"Thẩm tiểu thư xin lỗi, phòng không có vấn đề gì. Chúng tôi vừa kiểm tra lại một lần, nguyên nhân là lâu rồi không có người sử dụng nên khi sử dụng điện quá nhiều tự động ngắt điện mà thôi."
Anh thợ sửa điện rất nhanh nói; "Hiện tại đã được sửa xong."
Thẩm Mộ Xuy gật đầu, mỉm cười: "Cảm ơn."
Quản lí tòa nhà nhìn thấy ánh mắt của Du Tùy, lau mồ hôi trên trán. Rõ ràng là buổi tối không nóng đến như vậy ---- vì cái gì anh ta lại có thể đổ mồ hôi.
Du Tùy lạnh lùng, mang theo vài phần tức giận nói: "Anh đã không kiểm tra khi người thuê chuyển đến?"
Quản lí tòa nhà: "..... Là chúng tôi không cẩn thận. Thật xin lỗi."
Du Tùy còn muốn nói cái gì, Thẩm Mộ Xuy đã vội nắm lấy ống tay áo của anh. Mặt tươi cười nhìn quản lí tòa nhà đang khẩn trương: "Không có việc gì không có việc gì. Thật có lỗi. Phiền toái mọi người, hiện tại đã ổn rồi đúng không?"
"... Đúng, hoàn toàn có thể sử dụng. Nếu còn vấn đề gì, lúc nào Thẩm tiểu thư cũng có thể tìm chúng tôi."
Vừa mới nói xong, Du Tùy lạnh lùng hỏi: "Mấy người còn muốn xảy ra vấn đề gì?"
Quản lí tòa nhà và nhân viên sửa điện: "........"
Thẩm Mộ Xuy: "......"
Mọi người đi rồi, Thẩm Mộ Xuy mới quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Anh có khuôn mặt thanh tú, con ngươi màu hổ phách giống như những ngôi sao võ, khiến người ta không thể không mở mắt.
Cô mím môi, gọi: "Du Tùy."
"Hả?" Giọng mũi Du Tùy rất nặng, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt dao động.''
Có một ít ánh sáng nhỏ vụn trong đôi mắt của cô, mái tóc vừa sấy đã khô. Một trận gió thổi qua, Du tùy ngửi được mùi hương của dầu gội đầu.
Là vị mật đào*, hương vị thật mê người. Theo bản năng Du Tùy quay đầu đi, hầu kết lăn lộn.
(*) vị mật ong pha với hương đào.
Yết hầu quả thực rất khô.
"Giọng của anh sao vậy, bị cảm sao?" Thẩm Mộ Xuy nói sang chuyện khác.
Du Tùy: "Một chút. Không đáng ngại."
"........"
"Vậy anh uống thuốc chưa?"
Nói xong, Thẩm Mộ Xuy hơi chấn động, nghĩ đến một sự kiện.
---- Du Tùy không thích uống thuốc.
Hồi nhỏ khi Du Tùy bị ốm đã không thích uống thuốc, Thẩm Mộ Xuy không biết nguyên nhân là gì. Nhưng trước đây khi Du Tùy bị bệnh không uống thuốc cũng không muốn chích thuốc. Đem lại ấn tượng sâu nhất là khi Du Tùy phát sốt quật cường không chịu uống thuốc.
Sau Du mẫu tìm Thẩm Mộ Xuy, cô lừa anh một lúc lâu, anh mới nguyện ý uống.
Sau này--- Mỗi lần Du Tùy bị bệnh uống thuốc hay chích Thẩm Mộ Xuy nhất định sẽ ở cùng với anh.
....
"Uống."
Thẩm Mộ Xuy bị kiềm hãm, vẻ mặt hoảng hốt: "À. Kia.... Vậy là tốt rồi."
Dù Tùy: "Ừ" thấp giọng hỏi cô: "Có đói bụng không?"
Thẩm Mộ Xuy đang định nói không đói bụng, bụng cô cũng không thua kém kêu lên một tiếng.
Nháy mặt, khuôn mặt của Thẩm Mộ Xuy đỏ lên.
Du Tùy cúi đầu cười, khóe môi nhếch lên.. một cái, lấy tay vỗ vỗ đầu cô: "Ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?"
"Tôi đã định sẽ ra ngoài ăn."
Du Tùy vuốt cằm, nhìn người trước mặt: "Trước tiên em thay quần áo đi, anh dẫn em ra ngoài ăn."
".... Được"
Sau khi Thẩm Mộ Xuy vào phòng, lấy tay sờ sờ lên đỉnh đầu nơi mà Du Tùy mới vừa sờ qua. Cô nhẹ nhàng chạm xuống, chỉ thấy đỉnh đầu như bị cái gì ấm áp bao trùm.
Có điểm nóng, có điểm muốn bỏng.
Cô nhéo nhéo lỗ tai của mình, vỗ mặt bảo với chính mình: bình tĩnh một chút, chỉ là một cái vỗ đầu mà thôi. Đừng kích động.
Lại một lần nữa ngồi lên xe Du Tùy, Thẩm Mộ Xuy đã thật bình tĩnh.
Sau khi nghĩ về điều đó, cả người đều sống động. Tính tình cô cũng không phải người yên tĩnh. Chớp chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đi ăn cái gì vậy?"
Du Tùy liếc mắt nhìn cô: "Không phải muốn đi ăn tôm hùm đất sao?"
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt: "Aaa... Nhưng anh bị cảm."
"Ừ. Anh ăn cháo."
"......."
"Kỳ thật, tôm hùm đất lần sau rồi ăn cũng được." Thẩm Mộ Xuy có điểm không đành lòng.
Lần trước sở dĩ cô nói như vậy, là còn tức giận.
Du Tùy đột nhiên cười "Ừ" giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: "Không được."
"Vì... Vì cái gì?"
Anh nhìn ngã tư đường phía trước, ngón tay thon dài nắm chặt tay lái, hầu kết lăn lộn, giọng nói khàn khàn mê người: "Em muốn ăn."
"........."
Không có nguyên nhân gì khác. Chỉ cần em muốn ăn. Dù khó khăn đều có thể thõa mãn em.
Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy lóe lên "À", từ từ dựa lưng vào ghế; "Được rồi."
Du Tùy mang Thẩm Mộ Xuy đến cũng không phải chổ nào quá bí mật. Là nhà hàng có tiếng về tôm hùm đất ở thành phố này, nó thuộc thương hiệu quốc gia. Hương vị tôm hùm đất ở đây rất ngon. Khi trầm Mộ Xuy về nước, vô luận là mùa gì đều nhất định phải đến đây ăn một chút.
Du Tùy đội mũ cùng khẩu trang, Thẩm Mộ Xuy cũng giống vậy.
Do là ban đêm, hai người quang minh chính đại đi lại trên đường cũng không ai chú ý đến bọn họ.
Một lúc sau, Thẩm Mộ Xuy đến một chỗ có vị trí sáng sủa ngồi xuống.
Du Tùy đưa lưng về phía mọi người, hoàn toàn đem chính mình che dấu.
Sau khi gọi món, Thẩm Mộ Xuy chờ đợi trong sự thích thú, còn bớt thời gian gửi Wechat cho Cố Thư.
Cố Thư: [!!! Cậu đi ăn tôm hùm đất? Vì cái gì không gọi cho tớ?]
Thẩm Mộ Xuy cười: [Tớ có hẹn nha.]
Du Tùy thấy cô cười, nâng mắt lên liếc nhìn.
"Như thế nào?"
"Không." Thẩm Mộ Xuy lắc đầu giải thích : "Tôi đang cùng Cố Thư nói chuyện phiếm."
Du Tùy không hỏi nhiều, cúi đầu đặt một ly nước ấm ở bên cạnh cô.
Một lúc sau, tôm hùm đất được đưa lên.
Thẩm Mộ Xuy có thói quen ăn tôm không tốt lắm. Cô không muốn lấy tay bóc tôm, bình thường hay dùng miệng cắn. Nhưng đuôi tôm thì được, chứ tôm hùm đất to không tiện lắm.
Nhìn trước mặt là đuôi tôm và tôm hùm đất. Đầu tiên cô lựa chọn đuôi tôm để dễ dàng ăn rồi nói sau.
Khi ăn Thẩm Mộ Xuy vẫn luôn im lặng. Du Tùy không quá đói, mấy ngày nay ăn uống cũng không tốt lắm, nhưng nhìn tiểu cô nương đối diện ăn vui vẻ như vậy. Tâm tình anh tốt hơn vài phần.
Du Tùy mang bao tay vào, đem tôm hùm đất đặt trước mặt, chuyên chú bóc tôm.
Thẩm Mộ Xuy lơ đãng ngẩng đầu, nhìn được một màn này.
Người đàn ông đối diện ngón tay có khớp xương rõ ràng bị đèn chiếu xuống càng trắng liền hấp dẫn người khác. Động tác trên tay không nhanh cũng không chậm, đâu vào đấy. Một con tôm bị anh bóc vỏ bỏ xuống dưới, đặt vào một cái bát.
Lông mi che khuất đôi mắt của cô, đang muốn nói anh không nên bóc vỏ tôm, nhưng lại tưởng tượng--- trong tiềm thức cô biết. Du Tùy bóc vỏ tôm cho cô.
Thẩm Mộ Xuy mím môi, dâng lên cảm xúc, đột nhiên từ bàn sau cô nghe được mấy nữ sinh náo loạn, các cuộc đối thoại của các cô làm cho Thẩm Mộ Xuy không tự chủ được mà lắng tai nghe.
"Mọi người có xem tin tức không! Từ San buổi chiều nhận phỏng vấn vậy mà còn dám nhắc đến Tùy thần! Cô ta còn không biết xấu hổ."
"Nhìn đi! Mẹ nó, nữ nhân như thế nào mới xứng đáng với Tùy thần của chúng ta."
"Tùy thần đã sớm nói không có điểm quan hệ nào với cô ta, cô ta quả là có da mặt dày!"
.....
Các nữ sinh nói nỗi lòng đầy căm phẫn của mình.
Thẩm Mộ Xuy đang ăn tôm thì dừng lại, các nữ sinh phía sau đang nhắc đến Từ San--- là nữ diễn viên lần trước tuồn ra chuyện xấu cùng Du Tùy.
Miệng cô cắn tôm, hạ mắt tiếp tục nghe bát quái.
"Nhưng thật sự, chuyện xấu của Tùy thần và Từ San là giả. Nhưng tớ có điểm tò mò----- Tùy thần của chúng ta chưa có bạn gái."
"Chắc là có đi, đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, Như thế nào... cũng phải có mối tình đầu đi."
"Nhưng những nhân viên công tác đều nói Tùy thần đối với ai cũng lạnh lùng, không giống người đã có bạn gái."
"Không rõ ràng lắm."
...
Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực, vừa định tiếp tục nghe. Đột nhiên trước mặt đặt xuống một chén tôm đã được bóc vỏ.
"Ăn tôm."
Cô lờ mờ, nhìn về phía người đối diện đang bắt đầu bóc tôm khụ một tiếng.
Du Tùy nâng mắt lên, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Mộ Xuy khụ một tiếng, đối với anh chưa thay đổi sắc mặt tỏ vẻ bội phục: ".... Anh--- vừa rồi nghe hết rồi."
Cô chỉ chỉ về phía đối diện.
Không nên a, Du Tùy còn đang ở gần đám nữ sinh kia.
Du Tùy đang đưa lưng về phía mấy nữ sinh kia, tự nhiên cũng sẽ nghe được.
Anh chậm rãi nheo mắt, biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Nghe được cái gì?"
Thẩm Mộ Xuy xác định, người này đang giả ngu.
Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu ăn tôm, cảm thấy mỹ mãn: "Bọn họ đang nói về anh, anh-----"
Lời nói chưa dứt, người đối diện liền mở miệng.
"Không có."
"Cái gì?"
Du Tùy liếc mắt, thấp giọng nói: "Anh chưa từng có bạn gái."
"....."
Tay Thẩm Mộ Xuy cầm con tôm dừng lại, đưa nó vào miệng và cắn nhẹ xuống. Người kia khẽ nhìn cô, nói: "Nhưng anh—đã có mối tình đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro