CHƯƠNG 29
EDITOR: MẬT MẬT
Trên Weibo không phải chỉ có một hai bình luận của fan.
Hai người vốn được xem đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, một lần nhấn thích này, lại đem chuyện này lên đến đỉnh điểm.
Dù là fan hay là người qua đường với quần chúng ăn dưa không biết nói gì khi thấy Du Tùy thích cái bình luận kia.
Vài giây sau, mọi người phản ứng lại, bắt đầu điên cuồng bình luận.
[Tùy thần.... Trượt tay đi?]
[Trượt tay cũng không thể trượt tay vào một bình luận như vậy đi...... Đây cũng không phải là bài đăng, mà đây chỉ là một bình luận aaaaa! Điểm chính là đây không phải là bình luận đứng top.... Cho nên có thể nghĩ, đây chính là cố tình..... hay không?]
[Tôi quả thực không thể tin vào hai mắt của mình....]
[Tùy thần... Uống say?]
[Tôi đồng ý với tỷ muội lầu trên.]
[Aaaaaaa đêm nay CP đi vào cõi thần tiên quả thực được nhận quà lễ mừng năm mới! Chị em ơi, cố gắng lên!!!]
[Tôi phải xuống lầu chạy bộ!!!!! Aaaaaaa*1000+!]
[Đây cũng không phải giả!!!!!]
[Nói thật...... Chỉ cần hai bọn họ hơi thu liễm một chút, tôi cũng không có bộ dáng điên cuồng như vậy!]
[Từ từ..... Chỉ có một mình tôi tò mò, Tùy thần ấn thích nửa câu đầu hay nửa câu sau a?]
[Lầu trên nói đúng, vạn nhất là nửa câu đầu, Fan CP có phải hay không liền xấu hổ.]
......
Có rất nhiều bình luận.
Thẩm Mộ Xuy căn bản chỉ xem sơ qua, sau khi lướt một lúc, cả người trầm mặc.
Ngụy Tiểu Văn nhìn sắc mặt của bà chủ nhà mình, cẩn thận nói: "Ngủ Ngủ tỷ.... Chị có khỏe không?"
Trên mạng có Fan CP của Du Tùy và Thẩm Mộ Xuy, tự nhiên cũng sẽ có người mắng cô.
Loại tự do ngôn luận này, có rất nhiều mặt Thẩm Mộ Xuy có thể hiểu vừa mới tiến vào giới giải trí đã dính vào ca ca của chúng ta vân vân.... Dù sao nói cái gì đều có.
Đôi mắt Thẩm Mộ Xuy chợt lóe, sửng sốt nói: "Chị rất tốt."
Kỳ thật fan nói những lời này, cô cũng không phải đặc biệt để ý.
Trước kia Thẩm Mộ Xuy chỉ biết, loại hình lướt sóng của cư dân mạng, có người khen tốt, tự nhiên cũng có thể chửi mắng cô. Cô xem như chưa phát hiện, tâm lý vẫn còn rất tốt.
Ngụy Tiểu Văn gật đầu, mắt nhìn di động: "Cái thích kia... Chúng ta mặc kệ đi?"
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy buồn cười nhìn cô: "Chúng ta đương nhiên mặc kệ, nếu để ý thì sẽ khiến Du Tùy khó xử."
-------
"Du Tùy!!!!!" Triệu Khang nghiến răng nghiến lới nhìn người khởi xướng.
Hắn giơ cao tay chỉ về phía người kia: "Cậu một ngày không kiếm chuyện cho tôi thì thấy nhàm chán đúng không!!!!!"
Du Tùy nâng mắt, thản nhiên liếc mắt một cái: "Anh nói cái gì?"
"Cậu hiểu ý của anh chứ?" Triệu Khang trợn tròn mắt nhìn anh: "Cậu không biết cậu đã nhấn thích cái gì sao?"
Tay Du Tùy nắm chặt di động một chút, không để ý nói: "Em nhấn thích cái gì?"
Triệu Khang: "????"
Tiễn Bằng đang lái xe, sau khi nghe được vội vàng nói: "Tùy ca có phải hay không bị trượt tay?"
Triệu Khang kinh ngạc nhìn anh: "Thật sự là trượt tay?"
Hắn như thế nào lại không tin nổi điều này!
Du Tùy nhấc mí mắt lên, đôi mắt lãnh đạm hỏi: "Có ý gì?"
Triệu Khang ngẩn ra, bỗng dưng có ý nghĩ giống Tiễn Bằng---- không chừng thật sự trượt tay.
Dù sao, Du Tùy cũng không mê lướt Weibo. Hơn nữa cho dù Du Tùy có thật sự trượt tay cũng sẽ không nói dối.
Không biết nói gì, Triệu Khang nhanh chóng kể sơ qua chuyện đang diễn ra trên Weibo. Cuối cùng, hắn nhìn chằm Du Tùy hỏi: "Cậu thật sự trượt tay?"
Du Tùy thản nhiên nói; "Ừ."
Anh cũng không tới mức vào làm ra cái hành động nông nỗi này, càng phải nói..... không phải anh không dám làm nhưng anh sợ fan sẽ công kích Thẩm Mộ Xuy.
Tuy rằng Du Tùy không quá hiểu biết được những hành động của fan, nhưng dù sao anh cũng trong vòng này nhiều năm như vậy. cũng biết được những việc điên cuồng mà fan từng làm.
Về mặt này, anh tương đối cẩn thận.
Bình thường có thể tương tác, nhưng loại việc nhưng thế này anh sẽ không có tình làm.
Triệu Khang không nghĩ đến Du Tùy thật sự là bị trượt tay.
Hắn im lặng không nói trong vài giây, đột nhiên nhớ đến trọng điểm: "Từ từ!" Hắn trừng lớn mắt nhìn Du Tùy: "Cậu trượt tay anh có thể hiểu.... Nhưng vì sao lại trượt tay trong bình luận dưới bài viết trên Weibo?"
Du Tùy: "....."
Đây thật là vấn đề lớn.
Triệu Khang kinh ngạc nhìn về phía anh, khó tin nói: "... Cậu thật sự muốn mình với Thẩm Mộ Xuy có fan CP đi???"
Bằng không.... Hai người cùng nhau lên hotseach, có cái gì hay mà nhấn vào!!!!
Du Tùy cho hắn một ánh mắt tự hiểu đi!!!
Triệu Khang khóc không ra nước mắt. Tốt, đã phá được án.
Bên trong xe im lặng một lát, Triệu Khang đột nhiên cam chịu: "Quên đi, nếu đã là trượt tay thì cứ coi là trượt tay đi. Anh đã tuyệt vọng rồi, cậu nói như thế nào thì như thế đó đi."
Du Tùy: "......."
Anh chưa nói, thật sự anh đã nhìn chằm chằm cái bình luận đó rất lâu. Dù sao người đó hình như đã sớm biết được chân tướng.
Đương nhiên, loại đáp án này anh cũng không cần nói với người đại diện. Nếu nói anh lo lắng Triệu Khang sẽ nhảy xuống xe chạy đi mất.
*
Cư dân mạng thảo luận khí thế ngất trời. Nhưng Du Tùy cùng Thẩm Mộ Xuy bị người đại diện nhắc nhở hai câu, việc này cũng coi như bỏ qua.
Vài ngày sau, Thẩm Mộ Xuy có chút rảnh rỗi, mặc đồ ở nhà ngủ nghỉ. Nhàm chán tìm Cố Thư đi mua sắm để tiêu tiền, những ngày qua ở nhà có hơi chán.
Thứ sáu, chương trình của Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy rốt cuộc cũng phát sóng.
Cố Thư cố ý qua nhà cô để cùng nhau xem chương trình.
"Tốt nhất cậu hãy nói trước cho mình nghe về buổi tối thu hình của cậu và Du Tùy đi."
Thẩm Mộ Xuy liếc mắt nhìn người bên cạnh, tiếp tục cắn hạt dưa: "Thật sự không có gì để nói. Rất bình thường."
Cố Thư: "........."
Cô mới không tin.
Tám giờ, chương trình đúng giờ phát sóng.
Bởi vì có Du Tùy tham gia, không ít người từ bảy giờ đã bắt đầu canh giữ TV nhà mình.
Chương trình phát sóng, là bài hát quen thuộc.
Thẩm Mộ Xuy đã ghi lại, vì vậy cô rất rõ ràng sẽ xảy ra chuyện gì... Tuy nhiên, cảm giác có chút khác biệt khi là khán giả theo dõi.
Lúc cô quay hình, cũng không biết được Du Tùy nhìn mình nhiều lần, đặc biệt lúc chơi trò chơi. Cố ý là cho cô có cảm giác, ánh mắt đó... so với cô tưởng tượng thì sủng nịnh hơn nhiều.
Thẩm Mộ Xuy sợ sệt xem tiếp, chương trình kéo dài hai tiếng, cô vẫn chưa thể hoàn hồn.
Mà kế bên cô là Cố Thư, đã muốn điên rồi!
Cố Thư cầm lấy tay Thẩm Mộ Xuy điên cuồng nói: "Vậy mà cậu còn nói là không có gì! Vậy mà cậu dám nói không có gì sao?"
Thẩm Mộ Xuy: "????"
Cố Thư kích động không thôi: "Cậu lên Weibo xem đi! Ánh mắt của hai người, còn có một ít mờ ám, có bao nhiêu rõ ràng!"
Trên Weibo, tất cả các fan đều đang ở trạng thái điên cuồng.
Ở tập mới, nội dung thật sự bùng nổ, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy.... Là CP thật, bọn họ thật hợp.
Ánh mắt nhìn người đối diện, còn có sự sủng nịnh của Du Tùy đối với Thẩm Mộ Xuy, làm cho fan càng ngày càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Sau khi chương trình kết thúc, hai người cùng nhau lên hotseach.
# SựtươngtáccủaDuTùyvàThẩmMộXuy trongchươngtrình.
----- Chị em đã xem chương trình này chưa!!!! Cầu xin mọi người xem đi!!! Mẹ nó tôi là người qua đường như bị kéo vào Fan CP đi vào cõi thần tiên!!! Hai người này quả thực rất đẹp đôi.
[Aaaa!]
[Chỉ có một mình tôi cảm thấy được..... Bóng dáng của Thẩm Mộ Xuy rất giống người mà lần trước cùng ca ca lên hotseach sao?]
.....
Rất nhiều bình luận, rất nhiều bình luận bị nhấn chìm xuống dưới.
Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy cư dân mạng cắt ghép video, vô luận là hình ảnh hay âm thanh đều rất tốt.
Đúng lúc Cố Thư ở bên cạnh cùng nhìn thấy, không nhịn được mà vỗ bả vai của cô; "Ô ô ô tớ không được rồi, tớ muốn xin một chức vị."
"Cái gì?"
"Tớ sẽ là nhóm trưởng của fan CP của hai người."
Thẩm Mộ Xuy: "....."
Cô không nói gì nhìn về Cố Thư: "Cậu thật sự muốn làm?"
Cố Thư gật đầu: "Thật sự, tớ rất muốn! Gia nhập vào nhóm Fan CP của hai người."
Thẩm Mộ Xuy tiếp tục không nói gì.
Cô dừng lại ở một tấm hình, từng bước đem tấm hình đó... lưu về điện thoại.
Cố Thư nhìn thấy, cười ra tiếng.
Đêm nay, quả thật là một đêm điên cuồng của Fan CP.
Sự tương tác của hai người, làm cho fan vui vẻ cùng nhiệt tình nhiều hơn.
Đêm muộn nằm trên giường, Thẩm Mộ Xuy có chút không ngủ được.
Cô cầm di động nhìn vài lần, vẫn không thể nhịn được gửi tin nhắn cho Du Tùy.
[Anh đã ngủ chưa?]
Khoảng nửa phút sau, Du Tùy trả lời: [Anh vừa mới xong việc, em còn chưa ngủ sao?]
Thẩm Mộ Xuy: [Chưa có.]
Một phút sau, Du Tùy gọi điện video cho cô.
Thẩm Mộ Xuy trừng mắt nhìn, rất nhanh cầm lấy một cái gương nhìn chính mình vài lần, xác nhận không có gì không ổn mới nhấn nhận cuộc gọi.
Vừa nhìn, cô liền nhìn thấy được khuôn mặt của anh còn đang chảy mồ hôi, khuôn mặt người đàn ông như tượng tạc, mày kiếm mắt sáng. Mặc dù hồ hôi đang chảy xuống dưới vẫn như cũ kinh diễm vô cùng.
Thẩm Mộ Xuy có một chút thất thần, đến khi Du Tùy lên tiếng, cô mới hoàn hồn "A" một tiếng, nhìn thấy khung cảnh bên Du Tùy: ".... Anh còn chưa về sao?"
Du Tùy nhìn thấy cô cười, giải thích: "Anh vừa mới lên xe."
Nghe giọng điệu của anh, tâm của Thẩm Mộ Xuy đột nhiên có chút đau nhói: "Vội như vậy sao?"
"Hai ngày nay anh khá bận, qua vài ngày nữa khởi động máy thì tốt." Giọng nói của anh trầm thấp, nhưng không hề mệt mỏi.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ Du Tùy hẳn là rất thích diễn trò. Mặc dù mệt, anh vẫn cố gắng vui vẻ.
"À à.." Thẩm Mộ Xuy ngoan ngoãn đáp lời, mím môi nói: "Vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi."
Du Tùy đột nhiên cười, mặt mày ôn nhu nhìn cô: "Có việc hỏi anh sao?"
Thẩm Mộ Xuy: ".... Thật ra cũng không có gì."
Du Tùy liếc mắt nhìn cô, hiểu được tâm tư cẩn thận của Thẩm Mộ Xuy.
"Buổi tối ngày mốt anh sẽ trở về."
"A? Ngày mốt sao?"
Du Tùy gật đầu: "Ừ, phải khởi động máy nên anh có thể nghỉ ngơi hai ngày, vừa lúc chương trình quay tập mới."
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy cũng gật đầu nhìn an.
Du Tùy buồn cười nhìn cô: "Mấy ngày nay em đều ở nhà sao?"
"Vâng."
"Không đi ra ngoài chơi?"
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, oán niệm nhìn về phía anh: "Em cũng muốn ra ngoài, nhưng Cố Thư quá bận."
Cô ở trong nước cũng không có bạn bè. Lục Tâm Nghi cũng nói sẽ nhanh chóng về nước, nhưng lại bận việc đột xuất nên cũng chậm trễ chưa thể về.
Nghe vậy, Du Tùy đột nhiên hỏi: "Em có muốn đến đây chơi không?"
Di chuyển từ thành phố Điện ảnh về đây thì cần năm giờ đồng hồ đi xe.
Đêm đó, Thẩm Mộ Xuy đã soạn tốt hành lý của mình. Ngày thứ hai liền đi theo Du Tùy.
Thẩm Mộ Xuy không nghĩ đến người rước mình lại là Triệu Khang.
Hai người đối diện nhau cười, Triệu Khang cười nói: "Cô nhanh lên xe đi, chúng ta tranh thủ lên sớm một chút."
"Được."
Sau khi lên xe, Triệu Khang là người vui vẻ, lại là người đại diện cũng hiểu được cách tìm đề tài để nói chuyện.
Một đường đi, Thẩm Mộ Xuy ngồi trong xe thật đúng là Triệu Khang không làm cho cô cảm thấy quá câu nệ.
Hai người bắt đầu đi rất sớm. Đến khách sạn đã là giờ cơm trưa.
Triệu Khang nhìn về phía cô: "Tôi đã thuê phòng để bây giờ tôi đi lấy thẻ phòng."
Hắn nhìn đồng hồ: "Đợi Du Tùy trở rồi hai người đi ăn cơm."
Thẩm Mộ Xuy mím môi cười, gật đầu đáp ứng: "Được, cảm ơn Anh Khang."
Cô kéo hành lý vào phòng, đem hành lý của mình thu thập thật tốt, chuông của liền vang lên.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, đứng dậy bước ra cửa: "Ai vậy?"
Một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Là anh."
Mở cửa ra, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Mộ Xuy ngửa đầu, nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt, có một chút thất thần.
Du Tùy mặc đồ rất đơn giản, mặc áo sơ mi cùng quần tây màu đen, trên đầu có đội một cái mũ lưỡi trai. Dù cách ăn mặc rất đơn giản nhưng cố tình khuôn mặt kia đẹp khiến người khác đuôi mù.
Cô trừng mắt nhìn, nhìn người trước mặt: ".... Không phải mười hai giờ anh mới được nghỉ sao?"
Du Tùy cúi đầu, nhìn cô gái mấy ngày anh đã không gặp, hầu kết lăn lộn, đôi mắt tối sầm, theo bản năng lấy tay sờ tóc cô, cười nói: "Hôm nay được nghỉ sớm."
"Vì sao a?"
Du Tùy liếc mắt nhìn cô, bật cười nói; "Em nói xem."
Thẩm Mộ Xuy; "....... Em không biết."
Du Tùy nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, nói thẳng: "Có người đến đây, đạo diễn cho anh nghỉ."
Thẩm Mộ Xuy biết rõ còn cố hỏi: "Người đó là ai vậy?"
Du Tùy cười, lấy ngón tay gõ đầu cô, sủng nịnh nói: "Em cảm thấy sao?"
"........."
Nháy mắt cô cũng không biết trả lời với anh như thế nào.
Thẩm Mộ Xuy trừng mắt nhìn anh.
"Có đói bụng không?"
"Đói."
Cô một đường đến thẳng đây không ở trạm nghỉ ăn một chút gì.
Du Tùy cúi đầu cười: "Muốn mang đồ ăn lên đây hay đi ra ngoài?"
Thẩm Mộ Xuy nghĩ một chút nói: "Đi ra ngoài đi, đợi em thay quần áo đã."
".... Được."
Du Tùy nhìn xung quanh phòng của cô, hành lý lộn xộn được mở ra để dưới đất, trên giường toàn bộ là quần áo.
Bỗng dưng anh nghĩ lại bộ dáng giải thích hợp tình hợp lý trước kia của cô.
Nói mình ở rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Thẩm Mộ Xuy nhìn theo tầm mắt anh, vừa định giải thích, lại cảm thấy chính mình đang giấu đầu hở đuôi.
Cô nói lắp một chút, đơn giản cam chịu: "..... Anh nhìn thấy rồi, em sẽ không dọn đâu."
Du Tùy nâng mắt nhìn cô, trong ánh mắt chứa đầy ý cười: "Anh biết."
Anh xoay người, bước đi: "Nhưng mà không có quan hệ gì."
"Không quan hệ cái gì?"
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh.
Giây tiếp theo, Du Tùy rất tự nhiên mà thu dọn quần áo giúp cô, động tác trên tay của anh vô cùng thuần thục, như đã làm rất nhiều lần.
Thậm chí còn.... Du Tùy còn biết quần áo nào phải treo lên, gấp quần áo cũng không thành vấn đề gì.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy đống quần áo mình làm loạn lên đã được gấp chỉnh tề. Còn có đồ trang điểm của cô.... Được vứt bừa bãi trên bàn trang điểm, cô liếc mắt một cái là có thể tìm thấy được, duỗi tay ra cầm lấy.
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn, như quay trở về năm bốn tuổi.
Du Tùy cũng thường.... thay cô gấp quần áo và dọn dẹp phòng.
Thời điểm đó, trong nhà rõ ràng có người giúp việc. Dù cho cô có làm loạn đến đây, Du Tùy đều có thể thay cô dọn dẹp sạch sẽ lại. Thậm chí đặt ở vị trí nào cô có thể dễ dàng tìm kiếm.
Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của anh: "Không dọn dẹp cũng không quan hệ gì."
Anh đang trả lời câu hỏi của Thẩm Mộ Xuy.
Cô sửng sốt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía anh.
"Em sẽ không .... Anh..... Sẽ giúp em dọn dẹp sao?"
Du Tùy nâng mắt nhìn cô, lộ ra ý cười: "Chứ em nghĩ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro