CHƯƠNG 27
EDITOR: MẬT MẬT
Sau khi trở lại phòng đã là đêm khuya.
Đáng lẽ ra Thẩm Mộ Xuy đã phải 8sớm tiến vào mộng đẹp nhưng không thể ngủ được.
Một khi nhắm lại, trước mắt cô lại hiện lên vẻ mặt của Du Tùy khi đó, ôn nhu lại sủng nịnh, rất giống với trước đây.
Chẳng qua là do thời gian trôi qua, cảm tình của hai người chắc là đã có biến hóa.
Trước đây, cô đối với Du Tùy là sự chiếm hữu của một người em gái đối với anh trai, khi đó không hiểu tình cảm nam nữ là gì chỉ là rất thích. Chỉ đơn thuần là nhan khống, từ từ hãm sâu vào. Rốt cuộc lúc đó cô chưa từng di chuyển ánh mắt khỏi người của anh.
Lúc hiểu được thích là gì, cô liền một mực chờ, chờ Du Tùy trở về, chờ Du Tùy xuất hiện.
Khi người cô chờ đợi xuất hiện, cô lại lúng túng.
Trước đây khi bọn họ chia lìa rồi sau đó gặp lại nhau, hai người chưa từng mở lòng để nói chuyện với nhau.
Khi Thẩm Mộ Xuy gặp lại Du Tùy là thời điểm tất niên ở KTV. Nhưng mà lúc đó bọn họ cũng không lấy phương thức liên hệ của nhau.
Khi ở KTV, cô liếc mắt một cái liền nhận ra anh, Du Tùy có nhận ra cô hay không, điều đó cô không biết.
Đêm đó cô về nhà, Thẩm Mộ Xuy bắt đầu thu thập tin tức về anh. Mặc dù cô ở nước ngoài, vẫn cố gắng tìm Cố Thư để hỏi. Nhiều lần, Cố Thư cũng phát hiện có một chút mờ ám.
Sau đó, Cố Thư gửi cho cô rất nhiều tin tức về Du Tùy. Cố Thư cũng làm rất tốt công việc gián điệp của mình, cho Thẩm Mộ Xuy biết không ít về lịch trình công tác của Du Tùy, về ảnh chụp và vân vân... Lại chưa từng gián đoạn qua.
Chỉ cần có ảnh mới, Cố Thư khẳng định sẽ gửi cho Thẩm Mộ Xuy xem.
Chính thức có phương thức liên hệ với nhau là ở một bửa tiệc.
Thẩm Mộ Xuy nghe được tin tức Du Tùy sẽ xuất hiện, cố ý về nước trong im lặng để tham gia, thời điểm đó chuyện học hành của cô rất gấp gáp, nhưng không thể ngăn cản cô trở lại.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện rõ về chuyện tối hôm đó diễn ra.
Đó là bửa tiệc sinh nhật của một đại lão rất có tiếng, mời Du Tùy và một số nghệ sĩ, về phần Cố Thư.... Do cô ấy đi theo anh trai nên lấy được thư mời, mang theo Thẩm Mộ Xuy đi vào.
Nơi đó, xem như là địa điểm gặp lại của họ sau nhiều năm xa nhau.
Trong bửa tiệc, ánh đèn rất sáng, ăn uống linh đình, chén rượu đung đưa.
Thẩm Mộ Xuy bước vào liền tự giác tìm một góc sáng sủa để nghỉ ngơi, cô sợ gặp người quen, một đường đi đều rất cẩn thận.
Cố Thư gặp người quen, nhanh chóng đi chổ khác để nói chuyện.
Cô nhìn vị trí cách đó không xa chính là Du Tùy, có một chút thất thần.
Du Tùy ca ca của cô... Vô luận là lúc nhỏ hay hiện tại, vĩnh viễn đều là người nổi bật nhất, chung quanh rất nhiều người nịnh bợ anh, trước sau như một.
Trong lòng Thẩm Mộ Xuy hơi say, cũng không cùng ai nói chuyện phiếm, tự giác bước ra ngoài.
Cô ở hoa viên tìm một cái ghế dựa ngồi, ngồi được một lúc lâu, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, theo bản năng nâng mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Vừa nâng mắt lên, liền động phải một con ngươi thâm thúy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí chung quanh cũng yên tĩnh lại.
Người tới đang mặc tây trang, thân hình cao to, đứng ngược với ánh đèn, mặt mày so với lần trước cô gặp ở KTV hình như có độ ấm hơn. Khuôn mặt kia, trước sau như một đều tinh xảo như vậy.
Mỗi khung hình như được chạm khắc.
Cô chỉ đứng lẳng lặng nhìn anh như vậy, hơn nữa ngày cũng không có phản ứng.
Cuối cùng, Du Tùy là người mở miệng nói chuyện trước.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn tiểu cô nương trước mặt. Hầu kết lăn lộn, hơn nửa ngày trong cổ họng mới nhẹ nhàng nói lên hai chữ: "Ngủ ngủ."
Giọng điệu chắc chắn, không có chút nghi hoặc nào.
Anh nhận ra cô.
Tim của Thẩm Mộ Xuy đập kịch liệt, chính là vì hai chữ này, như một cách xưng hô. Cô cảm nhận tìm về được ánh sáng trong cô.
Cô sợ sệt, sau một lúc lâu mới "Vâng." Nói: "Là em."
Đã lâu không gặp, những ký ức nhớ lại cũng không phải một chút.
Du Tùy ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng hai người cũng không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, Du Tùy thấp giọng hỏi: "Khi nào thì nhận ra là anh?"
Thẩm Mộ Xuy có chút sửng sốt, đôi mắt chứa ánh sáng: "Vừa mới.... Em đi cùng với Cố Thư."
Cô nói dối.
Nghe vậy, Du Tùy gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu, ngón tay khẩn trương nắm lấy góc váy, cố lấy dũng khí hỏi: "Anh hiện tại.... Có khỏe không?"
Du Tùy giật mình, ảm đạm cười: "Ừ, rất tốt."
Một lúc sau, Thẩm Mộ Xuy mới thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh.
Là vì mình sao?
Một đêm đó, hai người trao đổi phương thức liên lạc.
Chẳng qua là mấy ngày nữa, cô phải trở về trường học. Hai người chỉ trao đổi Wechat rồi nói chuyện phiếm một hai câu.
Bọn họ lâu rồi không gặp, nhớ lại tình cảm trước đây, ai cũng không biết còn tồn tại bao nhiêu.
Mỗi một câu nói chuyện, đều lộ ra sự khách sáo, đều lộ ra sự cẩn thận dành cho đối phương.
Sau một thời gian dài mới có thể gặp lại, không ai muốn nó biến mất một nữa trong lòng bàn tay.
Liên tục một quãng thời gian rất dài, hai người đều như vậy.
Đến khi Thẩm Mộ Xuy tốt nghiệp về nước tiến hành tuần diễn của chính mình, hai người nhắn tin ngày càng nhiều... Mà bước ngoặt, đại khái chính là tuần diễn của cô kết thúc sau đó cùng Cố Thư đến concert của Thịnh Úc.
Thời điểm đó, Thẩm Mộ Xuy đã nửa tháng không liên hệ gì với anh.
Nửa tháng trước, mỗi tối hai người đều sẽ tán gẫu vài câu. Nhưng lúc đó Du Tùy bị lộ ra chuyện xấu, tuy biết rằng là giả. Thẩm Mộ Xuy đọc được những lời thanh minh từ phòng làm việc của anh, đột nhiên tức giận.
Không có nguyên nhân gì.
Cô lúc ấy nhìn thấy tin tức... trong đầu chỉ có một ý niệm... Thì ra nhiều năm như vậy, nhớ mãi không quên chỉ có mình cô.
Mà Du Tùy --- có thể từ đầu đến cuối, đều xem cô như em gái, chính là hồi nhỏ tận tâm chăm sóc một người em gái.
Anh cũng không có thích bất kể một cô gái nào, kể cả bản thân anh ấy.
Thẩm Mộ Xuy đã quên cảm giác khi cô đoc được tin tức đó. Cô hiện tại chỉ nhớ sau khi đọc xong tin tức cô ngủ một giấc, sau đó cài đặt chế độ im lặng khi tin nhắn của Du Tùy gửi đến. Toàn tâm toàn ý cố gắng làm tốt công việc của mình, đến khi kết thúc sau đó ở nhà ngủ một tuần. Rồi mới nghỉ thông suốt.
---
Sau đó, biến thành như bây giờ.
Thẩm Mộ Xuy mở mắt ra, ngơ ngắc nhìn trần nhà một lát.
Đến cuối cùng không thể nghĩ được gì, lúc này mới cầm điện thoại phát Wechat cho Cố Thư.
[Đã ngủ chưa??]
Khoảng nửa phút sau, Cố Thư gọi điện thoại đến.
Có chút ngoài ý muốn, khi nhìn thấy người xuất hiện ở bên kia màn hình: "Cậu như thế nào còn chưa ngủ?"
Cố Thư không do dự gật đầu một cái: "Đúng vậy, tớ đang chỉnh ảnh."
Cô trở mình hừ một tiếng xem thường: "Cậu có biết hôm nay tớ gặp được nghệ sĩ có bao nhiêu xảo quyệt không?"
Cố Thư tức giận bất bình nói: "Tự bản thân mình lớn lên đã như vậy, còn ở bên tớ nói rằng tớ chụp cho cô ta mắt nhỏ, còn nói má phải bị lệch, một hồi còn nói tớ chụp nhìn cô ta béo......." Nói xong, Cố Thư tổng kết một câu: "Tức chết tớ!"
Thẩm Mộ Xuy bật cười, cảm nhận được hơn nửa đêm nhưng Cố Thư vẫn tràn đầy sức sống.
"Đừng tức giận, cùng lắm thì chúng ta không làm nữa."
Cố Thư: "..."
Cô nàng cho Thẩm Mộ Xuy một ánh mắt khinh thường.
"Cậu làm sao, hơn nửa đêm không ngủ suy nghĩ cái gì?" Sau khi phát tiết xong, Cố Thư vẫn rất bình tĩnh hỏi han bạn mình.
Thẩm Mộ Xuy không biết nói cùng ai, ủy khuất nhìn: "Không ngủ được."
"Là vì Du Tùy?"
"..... Ừ"
Cố Thư không nói gì: "Cậu nói cho tớ biết, Du Tùy đã làm gì. Buổi tối tớ thấy cậu cùng Du Tùy lên hotseach, không phải đang bên nhau rất tốt sao?"
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: "Là rất tốt, nhưng là.... Cậu biết tớ sợ cái gì."
"Sợ Du Tùy biến mất một lần nữa?"
Thẩm Mộ Xuy có chút rối rắm: "50/50"
Chủ yếu là vẫn có khúc mắc.
"Vậy cậu có nói cho Du Tùy không?"
Thẩm Mộ Xuy giật mình.
Cố Thư thở dài nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không có đúng không?"
"Ừ."
"Không có cũng đừng nghĩ nữa!" Cố Thư khí thế nói ra: "Cậu xinh đẹp như vậy, lại là cô gái tài hoa đầy người. Du Tùy không chủ động thổ lộ hay là muốn cậu chủ động?"
Cô còn nói: "Cậu chủ động đã quá nhiều, cậu đã cho Du Tùy nhiều cơ hội như vậy, cái khác đều thuận theo tự nhiên. Đợi thời cơ thích hợp, Du Tùy nhất định sẽ thổ lộ."
Thẩm Mộ Xuy không phản bác.
"Đương nhiên, nếu như anh ấy không nhắc đến, chúng ta cũng không cần nữa! Trên thế giới này nhiều người đàn ông vĩ đại như vậy, cũng không phải hiếm lạ chỉ có một người."
Thẩm Mộ Xuy cứng họng, không hiểu sao cảm thấy Cố Thư nói có đạo lý.
"Cậu nói đúng."
Cố Thư buông tay: "Cho nên hiện tại cậu không có gì phải rối rắm.... Rối rắm như thế nào cũng chờ Du Tùy thổ lộ. Cậu cứ nghĩ nhiều như vậy làm gì, vẫn nên làm khó anh ấy một chút."
Thẩm Mộ Xuy bật cười, tâm tình đột nhiên vui vẻ.
"Cố quân sư không hổ là Cố quân sư."
Cố Thư hất cằm: "Đương nhiên."
Cô nhìn Thẩm Mộ Xuy, đột nhiên nói: "Đương nhiên, tớ biết chuyện quá khứ không thể hoàn toàn trách Du Tùy. Anh ấy có nổi khổ của mình, tớ đoán anh ấy cũng không có dũng khí nhiều như những người khác, cho nên cậu chờ đợi một chút, không được nóng nảy biết không?"
"Ừ."
"Có thể anh ấy cũng sợ là thổ lộ với cậu, cậu sẽ cự tuyệt, hoặc là sẽ trốn tránh anh ấy." Cố Thư tạm dừng: "Anh ấy đã mất đi tất cả, cho nên ở mỗi một chuyện, Du Tùy so với bất luận người nào sẽ có sự do dự. Tuy rằng tớ là bên phe cậu, nhưng đứng ở góc độ người xem mà nói, hai người cũng không dễ dàng gì."
Điểm này, Thẩm Mộ Xuy cũng rất rõ ràng.
Cũng chính vì như vậy, cô chưa từng ép anh nói cái gì, càng không nhắc đến những chuyện liên quan đến quá khứ.
...
Cô mỉm cười, khóe mắt cong lên: "Tớ biết, tớ sẽ không nóng nảy."
"Cái này mới đúng. Khi nào cậu về?"
"Mười giờ sẽ lên máy bay."
"Vậy nhanh đi ngủ đi, buổi tối ngày mai tớ đến nhà tìm cậu."
"Được."
Cúp điện thoại, thật đúng Thẩm Mộ Xuy không còn rối rắm nữa, nhắm mắt một lúc liền đi vào giấc.
Một đêm mộng đẹp.
Về nhà đã được vài ngày, Thẩm Mộ Xuy vẫn chưa từng nhìn thấy được bóng người của Du Tùy.
Người này quá bận.
Du Tùy quả thật rất bận, phim điện ảnh anh tham gia sắp khai máy.
Trong khoảng thời gian này anh đều vội vàng luyện tập, cả buổi tối cũng ở trại huấn luyện, hơn nữa Triệu Khang còn nhận không ít công việc khác nữa, ngẫu nhiên anh cũng phải bớt ít thời gian để kiếm tiền.
Hôm nay <Tiếng hát tốt nhất> quay hình, rốt cuộc cô cũng thấy được anh.
Thời điểm anh đến trường quay trời đã tối hẳn.
Tất cả mọi người đều đến từ trước.
Nhân viên công tác nhìn thấy Du Tùy đến, lớn tiếng hô một câu: "Tùy thần đến rồi."
Mọi người đều quay lại nhìn.
Du Tùy mỉm cười, nhìn mọi người nói: "Thật xin lỗi, vì đã đến trễ như vậy."
Thịnh Úc ngồi trên một cái ghế lớn tiếng nói: "Không muộn, còn chưa bắt đầu."
Du Tùy nhìn quanh một vòng, nhìn về phía Thịnh Úc hỏi: "Cô ấy đâu?"
Âm thanh lúc này rất thấp.
Thịnh Úc nhướng mi cười, cố ý hỏi: "Ai cơ?"
Du Tùy: "...."
"Đi toilet rồi." Thịnh Úc cũng không trêu chọc nữa.
Du Tùy vuốt cằm, đem đồ buông xuống, lập tức bước đến toilet.
Thẩm Mộ Xuy quả thực đang ở toilet, chẳng qua.... Cô là bị vây ở đây.
Bên cạnh đang có tiếng thảo luận của nhân viên công tác, đối tượng thảo luận thật trùng hợp lại là cô.
Thân phận của cô đến quan hệ của cô với đám người Du Tùy, cảm giác đều đang bị nói quá.
Nhưng cố tình .... Không một cái nào là thật.
Thẩm Mộ Xuy có chút muốn ra ngoài nói cho các cô ấy nghe, những tin đồn mọi người nghe đều là giả. Nhưng cuối cùng vì hôm nay quay chương trình, cô nhịn.
Trong lúc rối rắm cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, bên ngoài lập tức có tiếng hét lên: "Tùy thần!"
"Tùy thần."
Du Tùy liếc mắt nhìn thấy hai cô gái.
Rồi sau đó bước vào đối diện toilet.
Cô gái khi nhìn thấy bóng dáng của anh, kích động nói: "Aaaaaa không nghĩ tới thật sự có cơ hội nhìn thấy Tùy thần a!"
"Đúng vậy đúng vậy, Tùy thần quá đẹp trai a!!"
Hai cô là thực tập sinh mới đến.
Thẩm Mộ Xuy nghe tiếng hét của hai cô gái, di động trong tay rung lên, là tin nhắn của Du Tùy.
[Ở đâu?]
Thẩm Mộ Xuy: [..... Bị nhốt trong toilet.]
Du Tùy: [?]
Anh không hiểu.
Hai tròng mắt cô xoay vòng vòng, gửi tin nhắn cho anh: [Ngài có thể sử dụng sắc đẹp, mê hoặc hai cô gái ở trước cửa đi không?]
Du Tùy: [..............]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro