Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 24

EDITOR: MẬT MẬT

Sáng sớm hôm sau, khi cô nhận được điện thoại của Lí Lộ, Thẩm Mộ Xuy mới ngủ không tới hai giờ.

Thời điểm điện thoại được bốc máy, Lí Lộ còn có chút ngạc nhiên: "Chị còn nghĩ em sẽ không nhận điện thoại."

Thẩm Mộ Xuy "Ừ" một tiếng, cả người tiến vào trong chăn, trong phòng bật điều hòa nên đóng kín cửa gió mạnh đập vào cửa tạo ra tiếng "két két", chân cô có chút lạnh.

"Em quên để chế độ im lặng."

Lí Lộ: "...."

Bị nghệ sĩ của mình thành thật đến mức thuyết phục.

"Nếu không chị cúp điện thoại cho em tiếp tục ngủ?" Lí Lộ cẩn thận hỏi han.

Thẩm Mộ Xuy: "..... Không cần." Cô nhíu mày, đôi mắt nhập nhèm vì còn buồn ngủ, giọng nói có chút khàn: "Có chuyện gì sao?"

Lí Lộ hiểu rõ, cô cũng không khách khí.

"Chuyện của Tiếu Lạc, em có muốn hay không đến công ty một chuyến?"

"Tiếu Lạc?" Thẩm Mộ Xuy nhíu mày: "Không phải cậu ta đang tham gia thi đấu sao?"

Chương trình <Tiếng hát tốt nhất> tất cả tuyển thủ tham gia đều phải tập trung huấn luyện.

Mặc dù có thể người đó đã ký hợp đồng với công ty, hoặc có một hoạt động gì khác ngoài chương trình. Đều phải xin phép mới có thể rời khỏi, nhưng tổ chương trình cũng không nhất định sẽ phê chuẩn.

Nói ngắn gọn --- bọn họ chính thức bị "bế quan" ở cùng nhau. Mỗi ngày luyện tập ca hát khiêu vũ, các loại chương trình học liên tiếp không ngừng.

Tiếu Lạc đã ký hợp đồng với công ty Thẩm Mộ Xuy, nhưng người cũng đến công ty mới được có một hai lần. Sau khi tham gia trận đấu, trừ bỏ gặp nhau trên sân khấu, Thẩm Mộ Xuy không có gặp riêng Tiếu Lạc.

Lí Lộ khó xử thở dài: "Em đến rồi sẽ biết."

Thẩm Mộ Xuy: "... Được."

Cúp điện thoại, Thẩm Mộ Xuy gian nan rời khỏi giường. Rửa mặt cũng chưa thể lên được tinh thần, sau đó bôi kem chống nắng cùng son môi liền đội mũ đeo khẩu trang bước ra khỏi cửa.

*

Một đêm qua đi, các fan trên Weibo vẫn còn trong trạng thái điên cuồng.

Thậm chí có rất nhiều fan đã tinh mắt tìm thấy được vô số điểm trong video biểu diễn của cô và Du Tùy.

Ngồi trên taxi, dù cho mi mắt sắp sụp xuống như cô vẫn cố gắng lướt Weibo.

Chỉ có như vậy, cô mới không ngủ quên ở trong xe này,

Đến công ty, Lí Lộ nhìn ánh mắt của cô khi tháo kính râm xuống, ngây ngẩn cả người.

"Tối hôm qua em đi ăn trộm ở đâu sao?" Lí Lộ kinh ngạc nói: "Vì sao quầng thâm ở dưới mắt của em lại nghiêm trọng như vậy?"

Thẩm Mộ Xuy thở dài một hơi ngả nhào vào sofa, ủy khuất nói: "Không ngủ được a!!"

Lí Lộ: "..... Lại mất ngủ?"

"Vâng." Cô ôm gối, suy nghĩ nói: "Nhìn trần nhà đếm cừu đến năm giờ sáng."

"....."

Lí Lộ ngây người, trầm mặc một lát hỏi: "Bởi vì chuyện lên hotseach nên không ngủ được?"

"Không phải." Thẩm Mộ Xuy thay đổi tư thế nằm, đối diện ánh mắt của Lí Lộ: "Nhưng cũng không khác gì lắm."

"Có ý tứ gì?"

Thẩm Mộ Xuy nhẹ nhàng thở dài một lần nữa, thổi những sợi tóc còn dính trên gương mặc cảm khái nói: "Vì sắc đẹp của đàn ông nên làm em mất ngủ."

Lí Lộ: "????"

-----

Đêm qua, khi Du Tùy nói xong một câu kia, cả hai người đều mở miệng không nói.

Thật ra Thẩm Mộ Xuy muốn hỏi anh: bạn gái anh là ai, bạn gái tương lai là ai?

Nhưng đây không phải là thời điểm để hỏi.

Cô nhịn xuống.

Cô không nói lời nào, Du Tùy lại không có lời nào để nói. Sau đó anh đã chuyển hướng đề tài, thúc giục cô đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.

Sau khi tắt cuộc trò chuyện, Thẩm Mộ Xuy tắm rửa xong tâm trạng đi xuống rất nhiều.

Trước đây cô đã làm một việc rất ngây thơ, đại khái chính là mê đắm phim cổ trang cung đình. Ở nhà còn muốn sắm một vai diễn trong bộ phim truyền hình cổ trang.

Khi đó phim cổ trang rất thịnh hành, Thẩm Mộ Xuy cùng các bạn học cũng có ước mơ sẽ được một vai diễn, nên mỗi một người phân một vai. Bọn cô còn có kịch bản riêng.

Du Tùy là Hoàng thượng, mọi người đều bỏ phiếu như vậy.

Rồi tới Hoàng hậu, tất cả mọi người đều rối rắm, không chọn ra người thích hợp.

Cuối cùng--- phải rút thăm để quyết định, cuối cùng là Thẩm Mộ Xuy.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đã chọn được, có người còn đề nghị đàn ông ngày xưa có rất nhiều vợ, còn có phi tử.

Lúc đó, Thẩm Mộ Xuy tức giận còn chưa kịp nói, Du Tùy đã nói trước.

Anh lúc ấy... Nói một câu cũng giống như ý tứ của câu nói ngày hôm qua.

Anh nói: Hoàng hậu của ta sẽ tức giận, ta không cần phi tử.

Mọi người ồn ào, cổ đại đều như vậy.

Du Tùy nhíu mày, lạnh lùng nói: Ta sẽ không.

Lời nói kiêu ngạo lại thành thật, tự nhiên ý muốn của mọi người không thành.

Rất nhiều năm sau, mỗi lần tâm trạng của Thẩm Mộ Xuy không vui, sẽ nghĩ đến câu chuyện cũ này.

Trí nhớ này, là cái trụ tinh thần chống đỡ cô đến bây giờ.

.......

Cho nên tối qua Du Tùy nói ra câu đó, Thẩm Mộ Xuy đã có chút thất thần.

Bạn gái có giống như Hoàng hậu không?

Cô rất muốn hỏi anh, nhưng lại sợ đáp án lại không giống như cô mong muốn.

Càng suy nghĩ lại càng không ngủ được, nửa giờ sau Thẩm Mộ Xuy lại lên Weibo .... Xem tất cả những người có quan hệ với Du Tùy, các loại mỹ nhân, lần này lại càng không ngủ được.

Nhắm một mắt lại liền hiện ra một người đàn ông, anh ấy không có sức chống cự với con gái. Cô lại càng không ngủ được.

Ai!

Lí Lộ nhìn cô, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Vậy hiện tại em muốn ngủ bù?"

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: "Tiếu Lạc xảy ra chuyện gì?"

Nghe vậy, Lí Lộ cũng không cùng Thẩm Mộ Xuy nói giỡn nữa.

Cô nghiêm mặt nói: "Trước khi kêu người đến đây, chị cần nói cho em biết trước một chút."

"Chị nói."

"Tiếu Lạc muốn nghỉ ba ngày."

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về Lí Lộ hỏi: "Hiện tại?"

"Đúng."

"Lý do là gì?"

"Không có lý do gì."

Thẩm Mộ Xuy: "......."

Đúng là bởi vì không có lí do gì, nên Lí Lộ mới không có cách.

Tổ chương trình bên kia nếu nghỉ nửa ngày có thể phê chuẩn một chút, nhưng cần phải có công ty phối hợp. Loại ba ngày nghỉ này, hoàn toàn là không thể. Hơn nữa đi ba ngày, cũng có nghĩa là sát ngày quay tập tiếp theo, cậu ta căn bản không có thời gian để luyện tập.

*

Tính ra tuổi của Tiếu Lạc còn nhỏ hơn Thẩm Mộ Xuy một chút.

Lúc trước ký hợp đồng, Thẩm Mộ Xuy phải đi hỏi một ít chuyện của Tiếu Lạc qua Tương Thuyền, nhưng cũng không rõ ràng. Điều cô biết được là ba năm trước Tiếu Lạc bắt đầu ở quán bar hát, cậu ta không học đại học, tốt nghiệp sơ trung liền đi làm công.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua thủy tinh, tăng thêm một tầng ánh sáng.

Thẩm Mộ Xuy nâng mắt nhìn về người đàn ông đứng bên ngoài, vóc dáng cao gầy, bộ dáng như trước thanh tú. Cậu ta thuộc loại có bộ dáng trẻ trung giống như trẻ con.

Khi Tiếu Lạc tiến vào trận đấu, so với lúc đầu Thẩm Mộ Xuy gặp được.... Giống như gầy đi một chút, thần sắc cũng thoáng mệt mỏi.

Tiếu Lạc nhìn cô, nhưng thật ra cũng không có điều gì ngoài ý muốn.

"Cậu muốn nghỉ?"

Thẩm Mộ Xuy đi thằng vào vấn đề.

Tiếu Lạc vuốt cằm: "Là nghỉ ba ngày."

"Không có lý do gì?"

Tiếu Lạc dừng một chút, ánh mắt dừng lại bên ngoài cửa sổ, tiếp tục gật đầu: "Không có."

Cậu mím môi, thoáng có chút câu nệ: "Nếu không thể... Tôi sẽ không...."

"Không cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy nâng mắt nhìn về phía Tiếu Lạc, nghiêm túc vài phần.

"Không tham gia trận đấu?"

Tiếu Lạc không hé răng.

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy khẽ cười, nhìn cậu: "Cậu cảm thấy chính mình có bao nhiêu phần thắng mà nói ra những lời này?"

Tiếu Lạc không hé răng.

"Còn nhớ rõ ban đầu tôi hỏi cậu vì sao chọn ở lại quán bar hát không?"

Lúc đó Thẩm Mộ Xuy muốn ký hợp đồng với Tiếu Lạc, nhưng cô muốn để cậu có không gian và thời gian để suy nghĩ.

Đương nhiên, Thẩm Mộ Xuy cũng không phải người có tài hoa cô sẽ cần, thứ cô cần thêm nữa đó chính là một loại phẩm chất khác.

"Cậu nói bởi vì cậu thích, cho nên liền đối mặt với một chút khó khăn như vậy, cậu nghĩ mình có thể buông tha được thứ âm nhạc mà bản thân mình yêu thích?" Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, không có gì gọi là nặng nề, nhưng lại cho Tiếu Lạc hít thở không thông.

Hắn nhìn cô gái trước mặt này, tuổi cũng không quá lớn khi so với hắn, thất thần.

Tiếu Lạc đột nhiên nghĩ đến một ngày ở quán bar, Thẩm Mộ Xuy tìm đến chính mình. Hắn nhớ lại bộ dáng mà cô thuyết phục.

Cô tự nói với bản thân một cách nghiêm túc rằng cô sẽ không ép buộc các ca sĩ hát những bài hát mà họ không thích, lại càng không làm điều gì để họ cảm thấy sự bất công bằng.. Ca sĩ chỉ cần chuyên tâm hát và sáng tác những bài hát mà mình thích là được.

Nếu lấy lòng người khác, thì nên thỏa mãn chính mình trước.

"Tôi...."

Thẩm Mộ Xuy nói xong, cũng không làm hắn rối rắm. Cô vẫy tay về phía Tiếu Lạc: "Đi thôi."

"Cái gì?" Tiếu Ljac kinh ngạc nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: "Đi làm chuyện mà cậu không thể nói, đừng trái pháp luật là được. Chương trình bên kia công ty sẽ ra mặt, sẽ xin cho cậu nghỉ ba ngày, hy vọng ba ngày sau cậu đúng giờ trở về."

Tiếu Lạc: "...."

Lí Lộ đứng một bên: "???"

Chị tìm em không phải để cho em thuyết phục cậu ta không đi nữa sao? Kết quả cái gì cũng không hỏi lại thả người đi???

Đến khi Tiếu Lạc đi rồi, Lí Lộ trừng mắt nhìn cô.

"Em----"

Thẩm Mộ Xuy nằm trên sofa: "Đừng chửi em. Em vừa rồi nói nhiều như vậy rất mệt mỏi, để em ngủ một giấc."

Lí Lộ: "........"

"A đúng rồi, nhớ rõ giúp Tiếu lạc xin phép. Lý do hả nói ông chủ của cậu ta phải kết hôn."

"???"

Thẩm Mộ Xuy mỹ mãn nằm ở công ty ngủ, khi cô tỉnh lại đã là hai giờ chiều.

Lí Lộ đi về đã mua cơm trưa giúp cô: "Tỉnh dậy rất đúng giờ."

Thẩm Mộ Xuy mím môi cười, khóe mắt cong lên: "Đó là nhờ Lộ tỷ hiểu biết em thôi."

"Đừng nói ngọt như vậy." Lí Lộ trừng mắt nhìn cô: "Nói nói, vì cái gì đồng ý cho Tiếu Lạc nghỉ?"

Thẩm Mộ Xuy cúi đầu ăm cơm, suy nghĩ: "Chị có cậu ta thích âm nhạc bao nhiêu không?"

Lí Lộ vô lực phản bác.

"Cậu ấy quả thực rất hưởng thụ sân khấu, lúc bước lên chưa từng có một cảm xúc gải dối nào. Lúc này xin nghỉ tất nhiên là có nguyên nhân, một khi đã như vậy vì cái gì không cho cậu ta nghỉ?"

Cô dừng một chút, còn thành thật nói: "Hơn nữa.... Cậu ấy đã kí hợp đồng với công ty chúng ta, nhưng cậu ấy là người tự do."

Đây là ước nguyện ban đầu của cô.

Công ty được thành lập cũng là vì nguyên nhân này.

Đây là quà sinh nhật mười tám tuổi của mẹ cô tặng, hy vọng cô có thể toàn tâm toàn ý dành cho âm nhạc, Phá vỡ luật lệ, làm chính mình, vô luận là công ty âm nhạc hay là gì khác, tùy tâm cô vui vẻ là được.

Lí Lộ trầm mặc.

Thẩm Mộ Xuy ăn uống no say, vỗ bả vai Lí Lộ: "Tin tưởng Tiếu Lạc, cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của em. Chúng ta là quan hệ hợp tác hẳn cho nhau sự tin tưởng."

"Đi đi, chị biết ý tứ của em."

"Ừ."

Khóe miệng của Thẩm Mộ Xuy cong lên, nhìn trước mắt; "Không có chuyện gì em đi trước, một chút nữa em muốn đi một chổ."

Bỗng dưng mí mắt Lí Lộ nhảy dựng: "Đi đâu?"

".... Đi cưỡi ngựa."

"--------------------"

*

Sau khi ra khỏi công ty, liếc mắt một cái Thẩm Mộ Xuy đã thấy được một chiếc xe đứng bên đường.

Là biển xe của Cố Thư.

Đúng hẹn là mười một giờ sáng sẽ xuất phát. Kết quả do Thẩm Mộ Xuy buồn ngủ, nên mới dời hẹn lại đến buổi chiều. Cuối cùng Cố Thư đi trước nói là bạn cô ấy có chuyện nên chậm trễ. Buổi chiều lại đến công ty rước cô đi.

Về điểm này, Thẩm Mộ Xuy cũng không có ý kiến gì.

Chính là----

Cô nhìn vào người đàn ông ngồi trong xe, dừng lại.

"Anh...." Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, chỉ chỉ: "Cố Thư kêu anh đến đón em?"

Du Tùy nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm ổn: "Không muốn anh đón em?"

"Không phải."

Thẩm Mộ Xuy nói: "Chỉ là không nghĩ tới."

Lên xe, Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng nói thầm; "Em còn nghĩ anh không có thời gian."

Du Tùy liếc mắt nhìn cô "Ừ" một tiếng: "Buổi sáng có một hoạt động."

"Aaaa."

Bên trong xe im lặng một lát, Thẩm Mộ Xuy thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mơ hồ.

Một lát sau, cô quay đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, ngón tay thon dài đang đặt trên tay lái, nhìn lên một chút nữa... Đó là khuôn mặt anh tuấn, phản phất như một bức tranh.

Bỗng dưng, Thẩm Mộ Xuy nghĩ đến những lời đánh giá của cư dân mạng.

Tuyệt.

Nhận xét phổ biến nhất mà cô thấy đó là bộ dạng rất tuyệt.

Thẩm Mộ Xuy tỏ vẻ đồng ý. Từ nhỏ đến lớn, anh đều trước sau như một, đẹp trai nhất.

Thậm chí càng ngày càng có mị lực.

Tưởng tượng đến điều này, Thẩm Mộ Xuy không tự chủ được mà đỏ một bên tai.

"Làm sao vậy?"

Anh bớt thời giờ liếc qua nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Anh chừng nào thì tiến vào đoàn phim?"

Du Tùy nói: "Nhanh thôi."

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy mím môi: "Quay phim có vui không?"

Du Tùy ngẩn ra, nâng mắt nhìn cô chăm chú: "Em muốn quay phim?"

"Không nghĩ nhưng có muốn đi xem một chút."

Chính là em muốn đi xem thế giới của anh.

Du Tùy nhìn cô, thấp giọng nói: "Nếu em cảm thấy hứng thú thì lúc đó có thể đến xem."

"Em có thể đi xem sao?" Thẩm Mộ Xuy trong nháy mắt có chút vui mưng: "Nhưng em nghe nói đoàn phim đều rất nghiêm, bình thường các fan cũng thể vào thăm ban."

Du Tùy liếc mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Em là fan sao?"

Thẩm Mộ Xuy: "...."

Cô chỉ hai ngón tay vào nhau, mím môi nói: "Xem như là vậy."

Du Tùy: "....."

Anh vừa định nói gì, di động của Thẩm Mộ Xuy đã vang lên.

"Điện thoại của Cố Thư."

Cô giải thích một câu.

"Các cậu đến chưa?"

Cố Thư than phiền: "Như thế nào còn chưa đến, đã sắp ba giờ."

Thẩm Mộ Xuy: "Rất nhanh liền đến, không phải vì kẹt xe sao?"

Cố Thư không nói gì: "Nhanh lên, cậu ăn cơm chưa? Muốn hay không để tớ kêu thức ăn trước, đến đây ăn là vừa."

Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng phản bác: "Tớ là heo sao?"

Vừa mới nói xong, cô không đợi Cố Thư phản bác, mặt dày nói: "Tớ muốn uống một chút gì đó, cậu biết á."

Cố Thư: ".... Du Tùy đâu?"

Cô quay đầu, nhìn về phía Du Tùy: "Anh có muốn ăn cái gì không, anh ăn cơm trưa chưa?"

Du Tùy nhướn mày, nhỏ giọng nó: "Ăn giống em là được rồi."

"Được."

Đê tài bị cắt ngang, Thẩm Mộ Xuy cũng không muốn khơi gợi lại nữa.

Cô bắt đầu cúi đầu nghịch tay của mình, ngẫu nhiên sẽ cùng Du Tùy nói hai câu, nháy mắt liền đến nơi.

Đây là trang trại ngựa của cậu Cố Thư. Rất nhiều người trong vòng bọn họ đều đến đây, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được mấy người quen biết.

Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư quen biết nhau rất sớm. Từ hồi nhỏ các cô học cưỡi ngựa ở trang trại này.

Trang trại ngựa rất lớn, hoàn cảnh rất tốt.

Một bên là trang trại ngựa, một bên là nơi yên tĩnh để nghĩ ngơi, thiết kế rất tốt. Thẩm Mộ Xuy còn rất thích nơi này.

Cô cùng Du Tùy vừa xuất hiện, có vài người liền nhìn lại đây.

Thịch Úc nhướng mày, liếc mắt nhìn: "Không phải nói không có thời gian sao?"

Du Tùy: "..."

Cố Thư bật cười: "Này không phải giữa trưa tôi có hỏi Tùy thần. Khi đó anh ấy có thời gian."

Tương Thuyền: "A."

Du Tùy lạnh lùng liếc nhìn mấy người này, nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: "Em đi uống nước đi."

"Vâng."

Hai người đi ăn cái gì, cũng không quản ánh mắt chế nhạo của mấy người xung quanh.

Uống vài ngụm nước, Thẩm Mộ Xuy nhìn về một phía khác: "Những người khác đâu?"

"Đều đã đi cưỡi ngựa, bây giờ em có muốn đi không?"

Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía Du Tùy: "Anh.... Ở trong hội cưỡi ngựa đúng không?"

Cô nhớ rõ Du Tùy có rất nhiều phân đoạn diễn cưỡi ngựa, một đoạn đều đặc biệt đẹp trai, tư thế lên xuống ngựa đẹp miễn bàn đều thật tiêu sái.

Du Tùy gật đầu: "Đi thôi."

Tương Thuyền ngồi ở gần đó lên tiếng: "Chúng ta cùng nhau đến đó."

Có vài người đi đến hướng khác, Thẩm Mộ Xuy cũng là một thành viên của hội cưỡi ngựa, thậm chí còn có một con ngựa cho riêng mình. Nhưng mà đã lâu không gặp, cũng không biết nó có còn nhớ cô hay không.

Thẩm Mộ Xuy đi sau Du Tùy vài bước, cùng Cố Thư ở đằng sau nói chuyện phiếm.

Bỗng dưng, cô phát hiện Du Tùy bất động.

"Như thế nào không đi?"

Du Tùy liếc mắt nhìn cô: "Chờ em."

"Đừng chạy lung tung, có nhiều con ngựa điên không nhìn người đâu."

Thẩm Mộ Xuy: "...."

Cô cũng đâu có chạy lung tung.

Nhưng nghe Du Tùy nói vậy, cô vẫn rất vui vẻ.

Đi theo đến chuồng ngựa, Cố Thư đột nhiên "A" lên một tiếng: "Ngủ Ngủ!"

"Làm sao vậy?"

"Ngựa của cậu hai ngày này không có ở đây."

Thẩm Mộ Xuy: : ".....Đi đâu vậy?"

Cố Thư gãi đầu nói: "Mấy hôm trước có đoàn phim đến đây. Thuê ngựa đi đóng phim, có nhân viên không biết là ngựa tư nhân, nên đã cho thuê ngựa của cậu."

"???"

Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng: Cậu cho tớ là người ngốc sao?

Nhân viên tại trang trại ngựa này làm sao có thể mắc phải một sai lầm cấp thấp như thế này?

Cố Thư trộm cho cô một ánh mắt.

Thẩm Mộ Xuy........

Cố Thư tiếp tục nói: "Nếu không cậu chọn một con ngựa khác đi."

Thẩm Mộ Xuy nói: "Nhưng con ngựa khác... Tớ cũng không quen thuộc."

Lâu lắm rồi cô không cưỡi ngựa, cô căn bản không dám đụng vào những con mà cô không quen.

Cố Thư nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ---"Chữ cuối cùng cũng không có nói, Du Tùy ở một bên đã dẫn một con ngựa khác đi ra.

Nghe được tiếng vó ngựa, hai người ngẩn đầu nhìn.

Nhìn đến người đàn ông trên lưng ngựa ánh mắt của Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên.

Vừa rồi tất cả mọi người vừa mới thay đồ cưỡi ngựa. Vừa đi ra, Thẩm Mộ Xuy đã nhìn thấy Du Tùy rất đẹp trai, nhưng lần này anh lại đứng kế bên một con ngựa. Tư thái này nghĩ cô lại muốn cảm khái----- phạm quy!!!

Như thế nào lại đẹp trai như thế này??

Lần này Thẩm Mộ Xuy hoàn toàn tin những lời mà fan của Du Tùy nói.... Những câu nói đó...

---- Người đàn ông này không cần làm gì, chỉ cần đứng ở chổ đó, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể làm chân của người khác mềm nhũn!

Anh chính là có mị lực như vậy, thật mê người.

Cô nhìn đến mê mẩn, anh cưỡi ngựa đến chổ của cô, đứng trước mặt.

Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, hốt hoảng nhìn anh: "Anh...."

Trong cổ họng còn chưa nói hết, trước mắt liền xuất hiện một bàn tay.

Cô cúi đầu nhìn, đầu tiên đập vào mắt cô chính là khớp xương rõ ràng, sau đó là lòng bàn tay của anh.... Hướng lên trên là áo bao vây lấy cánh tay của nha, vân da rất rõ ràng, tư thế hơi cúi người, đường cong lộ trước đôi mắt của cô.

Chỉ một tư thế này, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy hồn của mình đều đã bị mang đi rồi.

Bỗng dưng, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Đi lên."

Trong nháy mắt, Thẩm Mộ Xuy đưa tay cho anh.

Một tay Du Tùy dùng sức, chung quanh có người hét to, anh đem Thẩm Mộ Xuy kéo lên lưng ngựa, vững vàng để cô ngồi phía trước.

Trước khi đi, anh còn bỏ lại một câu cho Cố Thư: "Cô ấy ngồi cùng ngựa với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro