Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17

EDITOR: MẬT MẬT

Sau khi bôi kem dưỡng tay, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy được thân thể mình có chút muốn nổ mạnh.

Cô tìm cớ về nhà lấy đồ, vừa vào nhà liền muốn vào phòng tắm rửa mặt, nhưng nhìn tay mới vừa được bôi kem dưỡng.... Cô không nỡ.

Thật sự không nỡ.

Du Tùy chính tay bôi kem dưỡng lên tay cho cô, không nỡ nhanh như vậy liền rửa tay.

Nhìn trong gương thấy tai của mình đang đỏ rực lên, Thẩm Mộ Xuy bỗng dưng nghĩ đến một màn kia --- Du Tùy nhẹ nhàng cúi đầu, bôi kem dưỡng tay cho cô.

Kem có màu trắng được bóp ra, ngón tay của anh có khớp xương rõ ràng đang đè nặng mu bàn tay của cô, đem kem xoa đều, ngón tay thon dài hữu lực đang xoa loạn trên mu bàn tay của cô....

Ngón tay hai người đụng vào nhau mang đến xúc cảm cực kì nóng bỏng.

Thẩm Mộ Xuy không khống chế được suy nghĩ của mình, cũng không thể khống chế được trái tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực, bất ngờ không kịp mở mắt, không tránh được đôi mắt sâu thẳm kia.

Bỗng dưng, Thẩm Mộ Xuy có chút chật vật.

...

Một lúc sau, hai người đều nín thở không nói chuyện, thậm chí hô hấp cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Thẳng đến khi giọng nói của Du Tùy vang lên, Thẩm Mộ Xuy giống như mèo nhỏ, tìm cái cớ chạy nhanh bước ra khỏi nhà.

--

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi rung lên làm Thẩm Mộ Xuy bừng tỉnh.

Cô cúi đầu vừa nhìn thấy, là Cố Thư gọi điện thoại đến.

"Mấy giờ đi đây?"

Tối hôm qua hai người có hẹn với nhau hôm nay sẽ đi ăn cái gì đó rồi cùng nhau dạo phố.

Thẩm Mộ Xuy nhướn mày hỏi: "Cậu muốn mấy giờ?"

Cố Thư: ".... Có thể sớm một chút đi. Tớ muốn ra ngoài đi uống trà sữa."

"À."

Thẩm Mộ Xuy nhìn chính mình trong gương, vừa định muốn nói cô còn chưa trang điểm. Rồi đột nhiên linh cảm vừa hiện lên, cô kích động nói: "Cố mỹ nữ."

Cố Thư: "??? Có chuyện gì, lại muốn tớ giúp đỡ cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy bật cười, khóe mắt cong cong: "Tớ thật sự hoài niệm kỹ thuật trang điểm của cậu đó."

".... Tớ không muốn biết."

"Không, Không được nói như vậy." Thẩm Mộ Xuy nhìn mình trong gương rồi cười khẽ: "Tới nhà tớ đi, trang điểm cho tớ, nha!!"

Cố Thư nghẹn họng, không nề hà hỏi: "Cậu không thể tự trang điểm sao?"

"Ừ!" Nói một cách thật hợp lí.

"Vì cái gì?" Điều này, Cố Thư có phần nghi hoặc.

Thẩm Mộ Xuy ho một tiếng, giả vờ nói: "Cậu đến rồi sẽ biết."

"Cậu nói cái gì?"

Cố Thư đang đứng ở trong phòng Thẩm Mộ Xuy cầm cọ phủ phấn lên mặt cô, trừng mắt nói: "Chỉ vì Du Tùy bôi kem dưỡng tay cho cậu. Cậu cũng không dám trang điểm, mà kêu tớ đến làm dùm sao?"

Thẩm Mộ Xuy: ".... Tớ quả thật có suy nghĩ như vậy."

Cố Thư bị bức tử.

Cô nói một cách thờ ơ: "Có phải hay không đợi cậu đi WC cũng cần nhờ đến tớ??"

Thẩm Mộ Xuy: "....."

Cô thực sự có suy nghĩ đó, nhìn về phía Cố Thư: "Điều này thực sự là không cần."

Cố Thư trào phúng cười: "A! Như thế nào, tiểu công chúa đi WC không tính toán đường trở lại sao?"

"Không phải."

Thẩm Mộ Xuy nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc thành thật nói: "Tớ hôm nay không tính toán đi WC."

Cố Thư: "........"

Không cứu nổi nữa.

Cô không tính toán giải cứu cô gái đang rơi vào "Bể tình" này.

Tuy rằng có nhiều bất mãn, nhưng trang điểm cho Thẩm Mộ Xuy, vẫn thật sự hết lòng.

Cô ấy trời sinh đã có làn da rốt, Cố Thư tùy tiện trang điểm một chút, liền sáng rọi động lòng người.

Thời điểm đến trung tâm thương mại, Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Muốn ăn cái gì?"

Cố Thư ngạo kiều hừ một tiếng: "Hôm nay cậu mời khách toàn bộ."

Thẩm Mộ Xuy gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tuy rằng hai người đều cố gắng tránh ánh mắt người khác bằng cách đeo khẩu trang cùng kính râm, nhưng khí chất xuất sắc. Mặc dù đi đến nơi không có quá nhiều người, nhưng cũng không ít người quay đầu lại nhìn các cô, tinh tế đánh giá.

Cũng may Cố Thư cùng Thẩm Mộ Xuy đã quen loại đánh giá này, giờ phút này cũng không quá để ý.

"Đến đây ăn đi, tớ nghĩ nơi đây sẽ ngon hơn."

Thẩm Mộ Xuy không có ý kiến.

Hai người tìm một góc sáng sủa ngồi xuống. Vừa mới đặt đồ xuống, tiếng nói chuyện của những người khác phía sau đã truyền đến.

"Aaaa phim điện ảnh của Tùy thần sắp chiếu rồi! Kích động quá aaa."

"Ừ tôi cũng vậy, giống như ngày mai bắt đầu công chiếu. Tôi nhất định phải kiếm được vé để đi xem xuất đầu."

"Ngày đó hình như là thứ sáu, hoàn toàn có thể."

"Được."

Thẩm Mộ Xuy nghe, theo bản năng mở di động.

Cố Thư xem xét sắc mặt của cô: "Cậu không biết?"

"Không phải, tớ biết."

Cố Thư liếc mắt nhìn cô: "Vậy cậu nhìn cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy dừng một chút, bĩu môi không vui nói; "Đêm mai Du Tùy phải đi rồi."

"Đi đâu?"

"Đi quảng bá a."

Tuy rằng Du Tùy là cấp bậc ảnh đế, nhưng ban đầu chiếu phim cũng phải đi các thành phố lớn để tuyên truyền, để cho nhiều người biết hơn.

Lúc trước Du Tùy có cùng Thẩm Mộ Xuy nói qua, khi chiếu phim điện ảnh cần phải ra ngoài một tuần liền, không có gì bất ngờ thì cô tính toán thời gian hẳn là đêm mai.

Cố Thư nhìn biểu tình uể oải của cô bạn bên cạnh, tạm dừng một lát hỏi: "Hai người hiện tại đang là mối quan hệ gì?"

Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, nâng mắt lên nhìn người đối diện: "Mối quan hệ gì là sao?"

Cố Thư: ".... Cậu đối với anh ấy có tình cảm gì tớ biết. Du Tùy đối với cậu cũng rất tốt, không tính toán nói ra sao?"

Thẩm Mộ Xuy im lặng không nói lắc đầu: "Không phải."

Cô nhìn Cố Thư, bổ sung một câu: "Còn không nghĩ sẽ nói ra thế nào, trước tiên cứ thuận theo tự nhiên."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, nhìn như không có vấn đề gì, nhưng thực tế là có... Còn có rất nhiều vấn đề. Nhưng trước mắt mà nói, hai người đều theo bản năng trốn tránh.

Trốn tránh làm cho bọn họ khó chịu trong chủ đề cùng nhau nói chuyện.

Thẩm Mộ Xuy nghĩ muốn chờ một chút nữa.

Đợi hai người quen thuộc một chút, ở lâu chung một chút. Đợi thời gian lâu hơn một chút, sẽ đem chuyện này nói ra.

Cố Thư cũng xem như hiểu biết tình hình của hai người, cô cúi đầu cắn ống hút, hàm hồ nói: "Du Tùy.... Đã cùng cậu nói chuyện trong nhà sao?"

Thẩm Mộ Xuy có chút sửng sốt, nhẹ giọng nói: "Không có."

"Một lần cũng không có?"

"Lúc nấu cơm có lơ đãng nói một câu, rồi không nói nữa."

Cô cũng không dám hỏi nhiều.

Cố Thư thở dài, vỗ vỗ bả vai: "Vậy thì trước cứ thuận theo tự nhiên. Dù sao cậu giỏi như vậy, đến lúc đó người sốt ruột chính là anh ấy."

Thẩm Mộ Xuy; "....."

Cô nghẹn cười, có nhận biết với bạn mình: "Cậu nói đúng."

Cô mới không nóng nảy, cũng không phải cô không cảm giác được Du Tùy đối với mình khác với mọi người xung quanh anh.

Sau khi nếm qua vị ngọt của ly trà sữa, Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư càng quét một đường để mua sắm.

Đến trung tâm mua sắm này là sự trùng hợp. Nhà Thẩm Mộ Xuy có cổ phần ở đây. Cô có một thẻ chuyên mua sắm ở trung tâm thương mại này. Cô quẹt nó một cách tình cờ, hóa đơn được gửi trực tiếp đến chú của cô.

Hai người mua cũng không ít đồ. Cuối cùng, Thẩm Mộ Xuy cũng nhớ đến một chuyện.

"Tớ có đặt hai cái váy ở đây, ghé vào trong lấy luôn."

"Chổ này sao?"

"Ừ."

Cố Thư cũng không nói hai lời, cùng cô đi đến cửa hàng phía bên kia.

Hai người đi vào. Thẩm Mộ Xuy còn chưa kịp tìm nhân viên của cửa hàng. Bên tai đã truyền đến cuộc nói chuyện của hai cô gái: "San San, cậu mấy ngày nữa có phải hay không ở chung với Tùy thần rồi cùng đi tuyên truyền phim điện ảnh mới."

Thẩm Mộ Xuy: "???"

Cùng nhau lộ diện.... Nói cùng nhau ở chung là sao???

Cùng ăn cơm cô có thể chấp nhận, đại bộ phận các diễn viên đều ăn cơm cùng nhau, nhưng từ ở cùng này có nghĩa khác đi?

Thẩm Mộ Xuy nghĩ rồi thất thần, cô gái kia thẹn thùng nói: "Cái gì cùng ăn cùng ở. Cậu cũng đừng nói lung tung. Vạn nhất để người khác hiểu lầm sẽ không tốt lắm."

Từ San mím môi: "Cũng chỉ là diễn chung bộ điện ảnh mà thôi."

"................"

Cố Thư không nhịn được, cọ cánh tay của Thẩm Mộ Xuy bật cười: "Ngữ điệu này, tuyệt đối không phải phủ nhận a."

Thẩm Mộ Xuy liếc đôi mắt ai oán nhìn cô.

Nghe được tiếng cười, Từ San cùng bạn mình cùng quay lại nhìn. Khi nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy, sắc mặc cô bỗng dưng thay đổi.

Bất quá không quen biết hai người kia, Từ San cũng sẽ không qua chào hỏi.

Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu, nhìn về nhân viên cửa hàng đang đứng một bên: "Xin chào, tôi đến lấy quần áo."

Nhân viên cửa hàng chưa gặp qua cô, nhưng thái độ như trước vẫn chuyên nghiệp.

Chưa gặp qua bao giờ không có nghĩa là người không có tiền, nhìn một thân quần áo của Thẩm Mộ Xuy, nhân viên cửa hàng cũng khá rõ ràng. Là quần áo số lượng có hạn của cửa hàng bọn họ.

"Xin chào tiểu thư, mời cô viết tên."

Thẩm Mộ Xuy đè nặng giọng nói của mình, ánh mắt cửa hàng sáng lên, kinh hỉ nhìn về phía cô: "Cô là Thẩm tiểu thư phải không?"

Nhân viên cửa hàng vội vàng nói: "Ngài chờ một chút, tôi lập tức lấy đồ cho ngài."

"Được. Cảm ơn."

Nháy mắt nhân viên cửa hàng tích cực hẳn lên, cũng không dám chậm trễ. Nhưng tổng thể mà nói, thái độ rất khác.

Từ San cùng bạn nhìn tình huống vừa rồi, Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư túi to túi nhỏ rời đi, cô mới giả làm bộ dáng không thèm để ý, cầm một cái tú, nhìn về phía nhân viên cửa hàng bên cạnh hỏi: "Vị vừa rồi là ai vậy, như thế nào chưa từng gặp qua?"

Nhân viên cửa hàng mỉm cười: "Là một khách hàng."

Từ San: "........"

Cô cố gắng nặn nụ cười: "Phải không, tôi có cảm giác người đó rất có tiền."

Nhân viên cửa hàng tiếp tục mỉm cười: "Chắc là vậy, cô ấy lúc trước đến đây đặt quần áo."

"........."

Đến cuối cùng, Từ San cái gì cũng không mua, tức giận từ trong cửa tiệm đi ra ngoài.

Nghĩ thái độ của hai nhân viên vừa rồi, cô quay đầu hung hăng trừng mắt.

Bạn thân thấy mặt cô rầu rĩ: "Đừng tức giận, tớ nghĩ nhân viên đó chắc không biết thật." Bạn thân cô nhỏ giọng nói: "Cậu có biết... Hiện tại nhà giàu mới nổi bao nuôi phụ nữ cũng không ít a."

Nghe vậy, mắt Từ San sáng rực lên.

"Cô ấy như vậy.... Không đến mức đó đi?"

"Như thế nào không đến mức." Bạn thân ghé vào bên tai Từ San nói: "Bằng không là vì sao? Cô ta không có bối cảnh gì, còn mua quần áo nhiều như vậy? Như thế nào có thể."

Nghe bạn mình nói những lời này, Từ San tinh tế tưởng tượng, cảm thấy phi thường có đạo lý.

Nháy mắt, Từ San đem Thẩm Mộ Xuy người không có năng lực cạnh tranh này buông xuống.

Hôm sau, là ngày quay hình của <Tiếng hát tốt nhất>.

Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy chân trước chân sau bước vào hiện trường, tiến hành diễn tập. Đêm nay quay hình, trước sau như một rất thuận lợi.

Thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Mộ Xuy cũng không biểu hiện nhiều sự vui vẻ.

Du Tùy chú ý đến vẻ mặt của cô, có chút kinh ngạc: "Ngủ không ngon?"

"Không phải."

"Như thế nào đột nhiên không vui?"

Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, sâu kín nhìn anh: "Bởi vì anh."

"Anh?"

Du Tùy vẻ mặt hoảng sợ: "Anh làm sao vậy?"

Thẩm Mộ Xuy ngạo kiều hừ một tiếng: "Mới không nói cho anh."

Du Tùy: "........."

Hai người đôi diện nhau, trầm mặc một lúc.

Thẩm Mộ Xuy chống cổ tay nhìn các nhân viên công tác đang bận rộn bên ngoài, thấp giọng hỏi: "Đêm nay có phải hay không anh phải ra sân bay?"

Du Tùy ngẩn ra, mỉm cười nói: "Không phải, buổi sáng ngày mai mới đi."

"A? Lúc trước không phải nói là đêm nay sao?"

Du Tùy cười cười, giải thích nói: "Hôm nay vừa lúc quay hình. Về quá muộn, anh lùi lại một chút cũng không sao."

"!!!!"

Nháy mắt, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy được tâm trạng của mình tốt lên đôi chút.

"Vậy đợi sau khi kết thúc...."

"Về nhà." Du Tùy nói tiếp câu nói của cô.

Thẩm Mộ Xuy "À" nói: "Như vậy hả, không tốt lắm."

Du Tùy cười nhẹ một tiếng, vỗ đầu cô: "Vui vẻ như vậy?"

"Một chút."

Nói là một chút, nhưng biểu tình của cô đều hiện hết ra. Cô sẽ không ở trước mặt Du Tùy che giấu cảm xúc.

Du Tùy nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang cười ngây ngô, hầu kết có chút lăn lộn: "Đợi cùng nhau trở về?"

Thẩm Mộ Xuy hơi sửng sốt, mím môi nói: "Được thôi."

Sau khi quay hình xong, Du Tùy cự tuyệt lời mời đi ăn khuya của Thịnh Úc, một chút cũng không lưu tình bước lên xe.

Lúc sau, Thẩm Mộ Xuy cùng người đại diện cũng cùng nhau đi vào.

Cô hưng trí bừng bừng, Lí Lộ liếc mắt: "Em vui vẻ như vậy để làm gì?"

Thẩm Mộ Xuy: "Có sao?"

Lí Lộ: ".... Còn kém viết lên mặt nữa thôi."

Thẩm Mộ Xuy đột nhiên cười: "Bởi vì buổi tối em sẽ qua nhà Du Tùy ăn khuya."

"???"

Lí Lộ: ".... Em là một diễn tấu gia kéo vi-ô-lông, nên chú ý hình tượng một chút không phải sao, đêm hôm còn ăn khuya! Em không sợ sẽ béo sao??"

Trong nháy mắt Thẩm Mộ Xuy nói: "Em có khi nào béo qua sao?"

Lí Lộ nghẹn họng.

Nói thật, từ khi cô quen biết Thẩm Mộ Xuy.... Người này vẫn ở trạng thái gầy, chưa từng béo qua.

Lí Lộ không nói gì, vừa định muốn nói. Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Mộ Xuy đã đánh gảy.

Cô kinh ngạc nhìn, chuyển mắt nhìn về xe bảo mẫu màu đen phía trước: "Du Tùy, làm sao vậy?"

"Em muốn ăn cái gì? Trong nhà không có đồ ăn."

Thẩm Mộ Xuy: ".... Anh còn muốn đi mua đồ ăn sao?"

"Bây giờ siêu thị vẫn còn mở cửa."

Thẩm Mộ Xuy nghẹn ngào, cất cao âm lượng hỏi: "Anh không sợ bị fan phát hiện sao?"

Du Tùy cười khẽ, âm thanh truyền đến bên tai cô: "Không sợ."

Thẩm Mộ Xuy tạm dừng một chút, cẩn thận hỏi: "..... Em có thể đi cùng anh sao?"

"Có thể."

Cúp điện thoại, Lí Lộ không nề hà khoát tay áo: "Đi thôi, đừng để bị chụp là được rồi."

Thẩm Mộ Xuy bới lông tìm vết nhìn về phía người đại diện: "Vạn nhất bị chụp thì sao?"

Lí Lộ quay lại xem thường: "Em cũng biết chúng ta chẳng sợ cái gì, công ty chúng ta có tiền, có nghệ sĩ tài hoa, cũng không phải người trong vòng, sợ cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy gật đầu, ôm Lí Lộ một cái, cười một cách đáng yêu nói: "Lộ tỷ uy vũ, em đi trước! Lộ tỷ ngủ ngon, yêu chị a!!!"

Lí Lộ không nói gì: ".... Về đến nhà gửi tin nhắn cho chị."

"Được."

Mười một giờ tại siêu thị, có hai người lén lút xuất hiện.

Thẩm Mộ Xuy đè thấp vành nón, đi sát vào người bên cạnh: "Đã trễ như vậy vì sao lại còn đông người như vậy?"

Du Tùy cũng có chút buồn rầu: "Không biết."

Thẩm Mộ Xuy: "....."

Cô thúc giục: "Chúng ta nên đi mua đồ thật nhanh. Em muốn ăn rau trộn cà chua, còn có một cái trứng chiên là được."

Khóe môi trong khẩu trang cong lên, Du Tùy sủng nịnh đáp ứng: "Được."

Hai người rất nhanh đã mua xong, rồi về nhà.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Mộ Xuy tháo khẩu trang rồi nhanh chóng chạy qua hướng đối diện.

Đúng lúc, Du Tùy cũng chiên trứng xong bưng ra cho cô.

Hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn, bên tai Thẩm Mộ Xuy lại vang lên câu nói của ngày kia trong cửa hàng. Tưởng tượng đến đây, cô lại sâu kín xem xét ánh mắt Du Tùy.

Du Tùy khụ một tiếng: "Nói đi, muốn cùng anh nói cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy: "....."

"Nghẹn một ngày, không khó chịu sao?"

Thẩm Mộ Xuy gật đầu: "Khó chịu, nhưng em thật sự có thể nói sao, anh sẽ không tức giận?"

"Có thể, anh cho em đặc quyền đó."

Thẩm Mộ Xuy đè nặng tâm tình sung sướng của mình khi nghe một câu kia, hít sâu một hơi: "Anh đi quảng bá phim trong bao lâu?"

Du Tùy ngẩn ra, trên tay đang cầm đôi đũa ngưng lại một chút; "Không rõ lắm, chắc khoảng một tuần. Nếu chậm trễ thì khoảng nửa tháng, nhưng anh sẽ trở về để quay chương trình."

Thẩm Mộ Xuy "À" một tiếng, bĩu môi nói: "Cho nên nửa tháng sau anh sẽ cùng người khác ăn ở sao?"

Cô nhỏ giọng nói thầm.

Bỗng dưng, người đối diện buông đôi đũa xuống.

Sau khi nghe được tiếng vang, Thẩm Mộ Xuy ngẩn đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Du Tùy.

"Em vừa nói cái gì?" Giọng nói của anh trầm thấp, không giống bình thường, cô cũng không hiểu, nhưng nghe có chút áp lực.

Cô giật mình, đột nhiên bị Du Tùy chất vấn như vậy, có chút ủy khuất.

"Em cũng không nói sai, là người khác nói."

"Người nào nói?"

Thẩm Mộ Xuy không hé răng, chỉ nhìn anh như vậy.

Chống lại cặp mắt mênh mông, cho dù Du Tùy có tức giận, liền biến mất không còn một chút gì.

Anh dời tầm mắt, khẽ thở dài nói: "Quảng bá cũng sẽ không ăn ở cùng người khác, em lại xem tin bát quái?"

".... Ừ."

Du Tùy nhìn cô: "Cúi đầu, cầm lấy đôi đũa."

"A?"

"Em nhìn xem, anh ăn cùng với ai?"

Thẩm Mộ Xuy: "....."

Hai người đối diện nhau, Thẩm Mộ Xuy hiểu được mình quá mức làm kiêu.

Bất quá chỉ là một câu nói của Từ San mà thôi, có việc gì mà cô phải suy nghĩ nhiều.

Trên thực tế.... Con gái phần lớn đều sẽ như vậy,

Mặc dù cô biết Du Tùy cùng Từ San không có quan hệ gì. Anh cũng không có ý tứ với Từ San, nhưng cô chỉ cần tưởng tượng đến hai người đi cùng nhau, ở cùng một khách sạn. Rồi cô ấy lại là người mỗi giây mỗi phút đều mơ ước người cô thích, Thẩm Mộ Xuy liền cảm thấy không thoải mái.

Đúng vậy, chính là khó chịu.

Không vui.

Nhưng là diễn viên khác, cô cũng không phải không có cảm giác gì. Nhưng dù sao loại chuyện cũng khó nói, Du Tùy còn là ước mơ của người khác, cô không có biện pháp thờ ơ được.

Vẫn sẽ rất để ý.

Nói đến đây, về việc tình cảm Thẩm Mộ Xuy vẫn là một tay mơ.

Từ nhỏ, Du Tùy đã khắc sâu nhiều ấn ký trong lòng của cô, dù cho cô không có nhiều cảm tình. Chỉ cảm thấy thật thích ca ca, thích cùng ở cùng một chổ với anh. Sau khi lớn lên, Thẩm Mộ Xuy hiểu ra đó là thích.

Mặc dù Du Tùy đã đi rồi, cô như trước vẫn đối với anh không thể quên, nhưng giấu trong đáy lòng.

Cho nên năm đó về nước, dù chỉ liếc mắt một cái thôi cô liền nhận ra.

Dấu vết này quá sâu, lại vì nguyên nhân tách ra nhiều năm. Làm Thẩm Mộ Xuy không có tự tin có thể nắm bắt được anh, có thể làm cho người này tương lai ở bên mình, không bao giờ... rời đi nữa.

.....

Suy nghĩ đến đây, Thẩm Mộ Xuy hạ mắt, rầu rĩ không vui nhưng vẫn ăn xong, cũng không tính toán rửa chén cho Du Tùy: "Em ăn no, trở về đi ngủ đây."

Du Tùy nâng mắt nhìn chằm chằm cô: "Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được."

Thẩm Mộ Xuy xoay người đi.

"Từ từ."

Cô quay đầu lại, nhìn về phía Du Tùy: "Có chuyện gì sao?"

"Vài ngày nữa em có công việc gì sao?"

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, không hiểu được ý tứ của anh, nhưng vẫn trả lời: "Không có."

Du Tùy mỉm cười, vuốt tóc của cô: "Có suy nghĩ sẽ đi chơi sao?"

Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên.

Du Tùy đã hiểu: "Em đi soạn đồ đi, buổi sáng ngày mai anh sẽ kêu em."

Trong lòng cô mơ hồ có đáp án, còn muốn xác định một chút.

"Anh dẫn em theo sao?"

Du Tùy nhìn cô, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm cô, cười cười, giọng nói khàn khàn mê người: "Mang em theo cùng để cùng ăn cùng ở."

---

Đôi lời của editor:

Mình vừa mới edit xong chương này luôn ><.. Học kỳ này deadline dí mình dữ quá. Nên thời gian đăng truyện có thể hơi chậm một chút, mọi người thông cảm cho mình nha. Đợi ổn định được việc học với edit sẽ ổn thôi à <3

Xinnn nỗi vì đã update trễ thế nàyyyyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro