CHƯƠNG 16
EDITOR: MẬT MẬT
Bóng đêm nồng đậm, trong xe không khí có chút quỷ dị.
Ngụy Tiểu Văn ôm lấy túi sách nhỏ của mình, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.
Lái xe rất có nề nếp, làm như cái gì cũng không biết.
Phía sau hai người.... Im lặng không được một lúc, cổ họng nghẹn cứng của Thẩm Mộ Xuy gian nan nặn ra từng chữ: "Vừa nãy vì sao anh lại nói như vậy?"
Thời điểm cô nói ra, trong lòng không hiểu ôm một chút hi vọng nào đó.
Thẩm Mộ Xuy nhìn thẳng về người đàn ông bên cạnh.
Du Tùy chống cổ tay "Ừ" đè nặng âm cuối nói: "Cái gì?"
"............."
Anh tạm dừng một lát, đột nhiên cười: "Anh nói có gì sai sao?"
Cặp mắt Thẩm Mộ Xuy mê mang mở to, Du Tùy nhích lại gần hướng đến bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Chúng ta ở cùng một chỗ."
"Kia cũng------"
"Hả?" Du Tùy nhướn mày, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Thẩm Mộ Xuy liền dừng lại, vội vàng quay mặt nhìn về phía cửa sổ: "Không có gì."
---- Kia cũng không phải nói là ở cùng nhau a.
Những lời nói này làm cho người ta có bao nhiêu hiểu lầm anh có biết không?
Thẩm Mộ Xuy muốn hỏi một chút, nhưng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đột nhiên cô hỏi không được.
Có thể.... Du Tùy chính là thuận miệng nói, lời ít nhưng ý nhiều mà thôi.
Thẩm Mộ Xuy đánh giá là mình nghĩ nhiều.
Nhìn theo ánh sáng lúc sáng lúc tối từ ngoài cửa tiến vào, Du Tùy nhìn thấy lỗ tai đỏ hồng của cô, trong mắt hiện lên ý cười.
"Vừa nãy là học trưởng ở nhạc viện của em?"
"À vâng."
Thẩm Mộ Xuy hoàn hồn, nhìn anh; "Một mình anh tới hả?"
Du Tùy lắc đầu: "Bọn Tương Thuyền cũng đến đây, nhưng chỉ xem em biểu diễn xong liền đi."
"A thật vậy hả?"
Du Tùy cười, vỗ đầu cô: "Thật sự."
Trong nháy mắt Thẩm Mộ Xuy vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Du Tùy nhìn thấu, dừng một chút nói: "Tiến bộ rất nhiều."
"Đương nhiên." Nói đến đây, Thẩm Mộ Xuy vẫn rất có tự tin: "Chứng minh em rất chuyên nghiệp."
Du Tùy "Ừ", không tiếng động cười cười.
Xem cô kéo đàn vi-ô-lông, có thể làm cho anh nháy mắt liền rơi vào tay giặc.
Nghĩ đến đây Du Tùy vẫn chân thành nói một câu: "Anh rất thích."
Như vậy, Thẩm Mộ Xuy mới cảm thấy được người khác khích lệ cô chẳng là cái gì.
Nhiều người vỗ tay như vậy, đều không thể bằng người cô thích nói một câu--- anh thích. Anh chính là thích cô kéo đàn, anh cảm thấy mình kéo đàn rất êm tai, rất lợi hại.
Cái lổ tai bỗng chốc lại đỏ rực lên, khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong lên, nhìn anh nói: "Cảm ơn Tùy thần."
Trong ánh mắt Du Tùy tràn ngập ý cười, thật đúng khi chúc mừng cô.
Anh lấy tay nhéo lấy mũi của cô, dù vậy vẫn ung dung nói: "Liền vui vẻ như vậy?"
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, gật đầu: "Vui vẻ."
Anh khen em, như thế nào em không thể vui vẻ.
Hai người ở phía sau trò chuyện rất vui vẻ, không khí dịu lại hơn rất nhiều.
Đột nhiên, Ngụy Tiểu Văn đang im lặng lại quay đầu lại hoảng sợ nhìn Thẩm Mộ Xuy nói: "Ngủ Ngủ tỷ."
"Làm sao vậy?" Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của cô.
Ngụy Tiểu Văn trợn tròn mắt, hít sâu một hơi nói: "Chị lên hotseach rồi!"
"...."
Tối nay là buổi biểu diễn của thiên tài dương cầm Cố Thiên Vũ, rất nhiều người chú ý đến. Hơn nữa, Cố Thiên Vũ có không ít những bạn bè trong giới ca sĩ, đêm nay buổi biểu diễn tại quốc nội, người cổ vũ đến rất nhiều.
Đương nhiên, cũng có nhiều fan theo đến đây.
Các cô ấy thưởng thức diễu tấu của đàn dương cầm, còn thực sự rất lắng nghe.
Thời điểm bắt đầu, quả thực bị khúc của đàn dương cầm làm kinh diễm. Nhưng dù sao cuộc sống của Cố Thiên Vũ cách các cô quá xa, gần thì cũng có thái độ thưởng thức mà thôi. Thẳng đến khi Thẩm Mộ Xuy đi ra, mọi người mới điên cuồng lên.
Thẩm Mộ Xuy lướt coi bảng hotseach, cô đã bay lên vị trí thứ năm.
Thẩm Mộ Xuy diễu tấu đàn vi-ô-lông.
Thẩm Mộ Xuy hít sâu một chút, chạm vào.
Dưới mi mắt cô phát hiện một bài đăng trên Weibo có nội dung là:
@Bảng Cửu Chương Yêu Âm Nhạc: Mẹ nói mẹ nó!!! Hôm đây đi theo mọi người đến nghe diễn tấu dương cầm của Cố Thiên Vũ, phát hiện ra kinh hỉ Thẩm Mộ Xuy lại là khách quý, hai người kết hợp diễn tấu một khúc, rất dễ nghe!!! Má ơi, hiện tại tôi mới biết dương cầm với đàn vi-ô-lông kết hợp dễ nghe đến như vậy, quả thực rất kinh diễm!! Cuối cùng muốn khoe một chút là Trầm Mộ Xuy rất đẹp aaaa, quả thực là thần nhan, cho mọi người xem tấm ảnh này [Hình ảnh].
Cô nhấn vào ảnh chụp, đây chỉ dùng camera của điện thoại chụp lấy. Lúc đầu cô yên lặng ngồi ở chổ kia, đến khi kéo đàn đối với người dưới đài cười, có vài tấm là biểu tình im lặng của cô, cùng với ba trạng thái khác, đều chứng minh được mỹ mạo đáng kinh ngạc.
Người trên sân khấu mặc váy, phu nếu mỹ từ, xương quai xanh rất câu người, mặt mày tinh xảo, ánh mắt sáng như cảnh thiên nga, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất tiên nữ, dùng từ khuynh nước khuynh thành cũng không đủ, trọng yếu hơn là --- khí chất đó, cái loại khí chất hơn người này khiến cho người ta đui mù.
[Aaaaaa chị em đồng đạo!!! Tối nay tôi cũng đi, má ơi phát hiện Trầm Mộ Xuy thật sự quá lóa mắt, quả thực ngưu bức!!]
[Cái khác không nói, cái này có thể so với thần nhan, vì cái gì có thể kéo đàn tốt như vậy!]
[Thì ra cũng thật sự có người đẹp đến như vậy!]
[Mọi người có phát hiện không, cô ấy tham gia tiếng hát tốt nhất cũng đáng xem a! Nhưng mà nói đến lễ phục, là một chiếc váy bình thường, chị ấy mặc lên vì sao lại có khí chất phi phàm như vậy!!!]
[Nói thật Thẩm Mộ Xuy không có tài hoa gì! Chỉ cần khuôn mặt này, tôi đều có thể nhìn đến ba ngày.]
[Chị em lầu trên, tôi phải phổ cập khoa học cho cô tài hoa của Thẩm Mộ Xuy một chút! Cô ấy là diễn tấu gia kéo vi-ô-lông nhỏ tuổi nhất Trung Quốc được bước lên sân khấu quốc tế, thậm chí ở nước ngoài còn rất nổi tiếng, hơn mười tuổi đã bắt đầu có tuần diễn cá nhân của mình. Đồng thời là đệ tử nhỏ tuổi nhất của học viện âm nhạc, là đệ tử duy nhất của Mỗ đại sư....]
[Lầu trên chưa nói xong.... Thẩm Mộ Xuy không chỉ có âm nhạc tốt, ngay cả những mặt khác Thẩm Mộ Xuy đều tốt đến cực điểm. Tóm lại cô gái này rất xuất sắc, không thể so với người thường.]
[Sau khi xem mọi người phổ cập khoa học, tôi muốn quỳ xuống trước mặt Thẩm Mộ Xuy. Tôi lúc trước cười nhạo cô ấy lấy C vị của Tùy thần....]
[Chị em, nghe tôi khuyên một câu, lên trên mạng sưu tầm diễn tấu của Thẩm Mộ Xuy nghe một chút. Sau khi nghe xong tôi cũng giống cô muốn quỳ.]
....
Thẩm Mộ Xuy nhìn bình luận thổi phồng chính mình, có chút muốn cười.
Du Tùy cũng thấy được, cười cười hỏi: : "Không thích ứng được?"
Thẩm Mộ Xuy có chút đau đầu: "...... Kỳ thật có chút không thể thích ứng."
Cô không thích lên hotseach.
Du Tùy cúi đầu nhìn cô: "Muốn hay không tìm người triệt đi?"
Thẩm Mộ Xuy nghĩ: "Lần này thôi đi, nhiều người thấy được. Nếu triệt hotseach đi có cảm giác giấu đầu hở đuôi, hơn nữa em cũng đang tham gia chương trình."
Về sau không chừng sẽ có những sự cố phát sinh, như thế nào cũng không thể triệt hotseach nhiều lần như vậy.
Du Tùy hiểu rõ: "Đừng để ý, bình luận trên mạng tốt nhất đừng xem, sẽ trực tiếp phá hư tâm tình."
"Vì cái gì?"
Du Tùy bỗng nhiên cười, ánh mắt cực nóng nhìn cô: "Em rất tốt rồi."
"............."
"Nói bậy." Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt phản bác: "Em không có tốt như vậy."
Du Tùy cũng không nhiều lời, thản nhiên nói: "Anh đã nói sẽ là như vậy."
Thẩm Mộ Xuy: "......"
Cô "À" một tiếng, cúi đầu tiếp tục lướt Weibo.
Màu đỏ của vành tai đã tiết lộ cảm xúc thật của cô.
Đêm nay, nhóm người trên mạng đối với giám khảo Thẩm Mộ Xuy có thêm một tầng hiểu biết.
Một cô gái vĩ đại như vậy, quả thực nên được mọi người kính nể. Liên quan đến fan của Du Tùy, cũng tỏ vẻ: Cô ấy có thể ngồi ở C vị của Du Tùy cũng có thể hiểu.
Dù sao đó cũng là chương trình âm nhạc.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Mộ Xuy thật có một chút mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được.
Giãy dụa một lát, cô từ trên giường đứng dậy đi quấy rầy Cố Thư.
"Ừ." Giọng nói của Cố Thư bị đánh thức truyền qua điện thoại.
Thẩm Mộ Xuy nở nụ cười: "Đang ngủ à?"
"Ừ." Cố Thứ nhắm mắt nói: "Đại tiểu thư, hơn nửa đêm người không ngủ được sao lại nhớ đến để gọi cho tôi?"
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, ánh mắt nhìn theo ánh trăng ngoài cửa sổ: "Tớ không ngủ được."
Cố Thư: "...... Cho nên cậu quấy rầy tớ."
"Không thể sao?"
Cố Thư nghẹn họng, dưới đáy lòng ám chỉ Thẩm Mộ Xuy chính là bạn thân nhất của mình, đừng nóng giận đừng nóng giận.
Một lúc sau khi ám chỉ vô số lần, Cố Thứ mới trái lương tâm nói: "Có thể, nhưng vì cái gì cậu không quấy rầy Du Tùy?"
Thẩm Mộ Xuy: "..... Chắc là anh ấy đi ngủ rồi."
Cố Thư không thể nhịn được nữa, giận giữ hét lên: "Bạn tôi! Du Tùy ngủ, tớ cũng đi ngủ rồi á? Đều đã giờ này rồi!!"
Thẩm Mộ Xuy có chút sửng sốt, nói ra: "Chị em, lời này của cậu có nghĩa khác."
Cố Thư: "............."
"Tớ rút về. Ý của tớ là giờ này mọi người ai cũng đã đi ngủ."
"Tớ không như vậy nha."
Cố Thứ: "....."
Phải nhẫn!!!
Sau khi náo loạn, Cố Thư cũng lấy lại sự tỉnh táo.
Cô ai u một tiếng: "Nói đi, hôm nay vì cái gì mất ngủ. Nói thật số lần cạu mất ngủ rất ít, nói cho tớ nghe hôm nay cậu gặp tình huống gì."
Thẩm Mộ Xuy xoay người lại, nằm xuống giường nhìn thẳng lên trần nhà: "Không biết. Chính là không có nguyên nhân gì để mất ngủ."
Cố Thư: ".... Vậy cậu dậy đi luyện đàn đi."
"À ừm.........."
Đến cuối cùng, hai người đấu khẩu hơn nửa giờ, Thẩm Mộ Xuy cũng mệt mỏi.
Cúp điện thoại, hẹn nhau ngày mai cùng ăn cơm. Hai người đều nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Mộ Xuy ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Cô lấy tay dụi mắt, bây giờ đã là mười hai giờ. Di động nhận được không ít những tin nhắn, có mẹ cô cùng em trai gửi đến, còn có Du Tùy và Cố Thư.
Thẩm Mộ Xuy trước trả lời tin nhắn của Chu Túy Túy, rồi trả lời Cố Thư một câu, cuối cùng mới trả lời Du Tùy.
Cô đứng lên rửa mặt, trực tiếp đi qua nhà đối diện.
Thời điểm Thẩm Mộ Xuy bước vào cửa, nhà Du Tùy bay ra mùi thơm của các món ăn.
Nháy mắt, Trầm Mộ Xuy liền đói bụng.
"Anh nấu cái gì nha, thơm quá đi."
Du Tùy quay đầu lại nhìn cô: "Đói bụng?"
"Vâng."
Khuôn mặt trắng nõn nghiêm lại, trong nháy mắt hiện lên ý cười.
Anh dời mắt, ho nhẹ: "Em thích ăn xương sườn."
"Hôm nay anh đi siêu thị?"
Du Tùy: "... Là Tiễn Bằng đưa đến."
"À à.."
"Trước ngồi xuống, sắp xong rồi."
"Được ạ."
Thẩm Mộ Xuy ngồi ở bàn cơm im lặng chờ đợi, cô cúi đầu hai tay bắt vào nhau. Rảnh tay nên lướt Weibo, điều làm cho cô ngạc nhiên chính là.... Sau một đêm, hotseach của cô còn chưa mất đi hoàn toàn, thậm chí đang còn ở vị trí thứ mười trong bảng.
Nghĩ, Thẩm Mộ Xuy gửi cho Lí Lộ một tin nhắn: [Lộ tỷ, hotseach kia là tiền của công ty sao?]
Lí Lộ: [Em cảm thấy công ty chúng ta nhiều tiền như vậy?]
Thẩm Mộ Xuy: [Như thế nào không thể, cả đêm qua sao còn chưa mất đi?]
Lí Lộ: [Em đang hot, nếu như không có chương trình, hiện tại chắc là sẽ mất đi. Nhưng em lại đang tham gia chương trình, chị nghĩ chắc tổ chương trình bên kia tiêu tiền.]
Thẩm Mộ Xuy: [.....]
Lí Lộ an ủi cô: [Em đừng nghĩ nhiều, ngày mai sẽ chiếu tập hai. Chương trình khẳng định muốn độ hot, nếu như em thấy không thoải mái thì cho người đi triệt.]
Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ, cả đêm đều treo, cũng không kém nữa là là nửa ngày.
[Không cần, cứ để vậy đi.]
Lí Lộ: [Được.]
Mùi thơm nồng nàn, Thẩm Mộ Xuy cũng hoàn thành cuộc trò chuyện cùng Lí Lộ, Du Tùy bưng thức ăn ra.
Ánh mắt của cô sáng lên, nhìn thẳng vào đĩa xương sườn kia.
Du Tùy nhìn biểu tình của cô y như chó nhỏ, không tiếng động cười một tiếng: "Ăn đi."
"Em ăn đây."
Cô ngửa đầu nhìn Du Tùy.
"Ừ." Du Tùy chủ động gắp cho cô một miếng xương sườn: "Thử xem."
Đôi mắt Thẩm Mộ Xuy run rẩy, buông mắt chăm chú ăn.
Xương sườn mà Du Tùy chế biến rất ngon, sắc hương vị có đủ. Hẳn là anh có sở trường là nấu ăn ngon.
"Ngon lắm!!" Thẩm Mộ Xuy ăn ngon tuyệt đối sẽ không keo kiệt lời khen.
Du Tùy nhướn mày chăm chú nhìn cô: "Vậy em ăn nhiều một chút!"
"Vâng."
Sau khi ăn cơm xong, cái bụng của Thẩm Mộ Xuy đã no căng.
Cô chủ động chạy đến rửa bát. Khi rửa bát xong, Du Tùy đang đứng ở cửa sổ để gọi điện thoại.
Thẩm Mộ Xuy nghe được giọng nói của anh khi nói chuyện với cô thì lãnh đạm hơn nhiều. Hẳn là việc quan trọng.
Cô còn nghe được hai chữ điện ảnh.
Không lâu sau, Du Tùy cúp điện thoại.
"Rửa xong rồi?"
"Dạ."
Du Tùy hướng đến bên cô đi đến, cúi đầu nhìn đôi tay ướt sũng của cô, nhíu mày nói: "Sao không lau khô tay?"
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, cúi đầu nhìn: "Em tính sẽ về nhà rửa chút đồ, rồi sau đó sẽ bôi kem dưỡng tay."
Tay đối với cô đặc biệt quan trọng, bởi vì cô đặc biệt kiếm ăn bằng tay. Mặc dù từ nhỏ luyện đàn nên bàn tay không được mềm mại và nhãn nhụi như những cô gái khác nên Thẩm Mộ Xuy vẫn rất chú ý.
Mỗi lần rửa tay xong cô luôn sử dụng kem dưỡng tay, thỉnh thoảng còn sử dụng mặt nạ tay việc bảo vệ rất tỉ mỉ.
Du Tùy nhướn mày, dừng một chút nói: "Rửa tay lại đi."
"Hả?"
Du Tùy xoay người, vào phòng tầm nửa phút sau người bên trong đi ra. Cầm trong tay một tuýp kem dưỡng tay nhỏ.
Là nhãn hiệu Thẩm Mộ Xuy hay sử dụng.
Đôi mắt cô có chút sáng hiện lên một tia kinh ngạc.
"Anh như thế nào có ....."
"Lần trước mua, em đi rửa tay đi."
Thẩm Mộ Xuy ngây người như phỗng xoay người trở lại phòng bếp, ngoài ý muốn chính là---- Du Tùy theo đi vào.
Sau khi rửa tay lại, Thẩm Mộ Xuy đang định lấy khăn để lau tay. Trước một bước Du Tùy đã cầm khăn trong tay, nâng mắt về phía cô: "Đưa tay em đây."
"......."
Thẩm Mộ Xuy cắn môi dưới, lông mi run rẩy nhìn anh: ".... Anh sẽ lau tay cho em hả?"
Du Tùy dừng tay một chút: "Em để ý sao?"
"Không ngại không ngại."
Thẩm Mộ Xuy sợ Du Tùy đổi ý, vội vàng nói: "Em không để ý."
Là vui vẻ.
Du Tùy cười nhẹ một tiếng, nói: "Em đã rửa bát thật sạch cho anh, anh không phải cũng nên phụ trách dưỡng da tay cho em sao?"
Thẩm Mộ Xuy đè nặng trái tim đang muốn nhảy ra của mình, nhẹ nhàng nói với anh; "..... Hình như là vậy."
Cầm khăn Du Tùy nắm tay của cô, chuyên chú cẩm thận giúp cô lau sạch nước trên tay.
Sau khi làm xong, Du Tùy nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh lấy kem dưỡng tay.
"Em tự mình bôi hay để anh giúp em?"
Thẩm Mộ Xuy run rẩy hỏi: "Anh bôi cho em sao?"
Du Tùy hạ mi: "Anh chưa bôi cho người khác bao giờ, hay để anh bôi thử cho em."
"....Được."
--
Sorry mọi người nay mình đăng truyện trễ như vậy... Nhưng thời kỳ rảnh rỗi của mình đã hết rồi. Bây giờ là thời đại của deadline ngập đầu. Mình sẽ cố gắng edit truyện trong thời gian rảnh để mau chóng hoàn nhen <3.
Hãy cho tui động lực nào....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro