Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15

EDITOR: MẬT MẬT

Cô run rẩy ấn vào, bài đăng thứ nhất trên Weibo có mất chục vạn fan đang cmt phía dưới.

---- nói cái gì chuyện tình kinh người. Đêm nay lúc Du Tùy phát trực tiếp, nhóm fan nghe được âm thanh kỳ quái, là loại âm thanh đang ăn gì đó. Cuối cùng Tùy thần giải thích mèo nhà anh ăn vụng này nọ.... Tôi nghĩ... Tùy thần khi nào giấu chị em chúng ta nuôi mèo.... (Tôi rất hư, nếu đây không phải mèo, giờ đó là nửa đêm, ai lại bên cạnh ăn vụng aaaa.....)

[???]

[????]

[?????]

[ô ô ô đừng phá tan giấc mộng của tôi, chính là mèo ăn vụng! Tùy thần không có bạn gái!!!]

[Đêm hôm khuya khoắc, đừng hỏi vì cái gì mèo lại bên cạnh ăn vụng. Tôi không biết, cũng không dám hỏi!!!]

[Tôi cảm thấy được.... Hẳn là bạn bè của anh ấy đi, không nhất định là nữ aaaa!!!]

[Chị em lầu trên, thời điểm khi cô bình luận, có run hay không???]

.....

Nháy mắt nhóm fan điên cuồng giằng co nhau, có người vững chắc tin tưởng đó là mèo, có người cảm thấy đó là bạn bè, còn có người cảm thấy được là ---- bạn gái.

Đây hẳn là --- Kim Ốc Tàng Kiều* của Du Tùy.

(*) "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.

Vô luận nói cái gì, Trầm Mộ Xuy nhìn đến liền cảm thấy bất an. Qua mạng, cô có chút lo lắng fan bạn gái trực tiếp sẽ xông đến đây.

Nhưng không đến một hồi sau, chờ có những bài đăng nói bạn gái thần bí của Du Tùy, tất cả các fan đều nhất trí, công kích bài đăng đó.

Trầm Mộ Xuy nhìn thấy, sâu kín thở dài.

Fan chính là rất lợi hại, sức chiến đấu quả nhiên không giống người bình thường.

Sau vài ngày, việc nhỏ khi trực tiếp cũng không ai nhớ rõ.

Độ hot cũng chậm rãi tiêu tán.

Nhưng Trầm Mộ Xuy cũng không dám tùy tiện đi qua nhà Du Tùy. Vạn nhất lại xuất hiện sai lầm, Du Tùy dù có mười cái miệng cũng giải thích không rõ.

Ngày hôm đó, Trầm Mộ Xuy có một buổi biểu diễn, là hổ trợ cho bạn tốt, làm nhạc đệm cho dương cầm.

Ngụy Tiểu Văn cùng cô đi đến địa điểm, trên đường còn cùng nhau tán gẫu.

"Ngủ Ngủ tỷ, đây là bạn của chị ở nước ngoài sao?"

Trầm Mộ Xuy mỉm cười: "Xem là như vậy, đều là người Trung Quốc, chúng ta tương đối quen thuộc."

"À à."

Trầm Mộ Xuy suy nghĩ một lát, khó được một lần giải thích nói: "Chủ yếu là anh ấy từng giúp chị một việc."

Sở dĩ cô đồng ý cũng là vì thiếu người ta một nhân tình.

Chuyện đàn dương cầm cùng đàn vi-ô-lông cũng không phải chưa từng xảy ra, mặt khác còn rất hay gặp. Thời điểm khi Trầm Mộ Xuy ở nước ngoài đi theo tuần diễn, cũng cùng đàn dương cầm hợp tác qua rất nhiều lần. Có một lần ngoài ý muốn, người hợp tác của cô chưa tới, Cố Thiên Vũ là người hổ trợ và giúp đỡ cô. Phần nhân tình này, Trầm Mộ Xuy vẫn còn nhớ rõ.

Tuần diễn đàn dương cầm cách nhà Trầm Mộ Xuy có chút xa, sau khi ra cửa còn kẹt xa, gần hai giờ mới có thể đến nơi.

Dừng xe, Trầm Mộ Xuy liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài.

Không phải một người mà là hai người.

Ngụy Tiểu Văn nhìn theo ánh mắt của Trầm Mộ Xuy, nhìn thấy biểu tình trên mặt Trầm Mộ Xuy có chút biến hóa, cô nhỏ giọng nói một câu: "Ngủ Ngủ tỷ, làm sao vậy?"

Trầm Mộ Xuy lắc đầu, mỉm cười nói: "Không có việc gì."

Cô xuống xe, Cố Thiên Vũ có bộ dáng nhã nhặn, khóe môi cong lên, mỉm cười nhìn cô: "Hoan nghênh diễn tấu gia vi-ô-lông nổi tiếng của chúng ta."

Trầm Mộ Xuy bật cười, liếc mắt nhìn: "Đừng tang bốc em như vậy chứ. Em nhận không nổi đâu."

Cố Thiên Vũ cười: "Em còn nhận không được, tụi anh làm sao có thể tiếp nhận được đây."

Trầm Mộ Xuy không nói gì, không cùng anh tranh luận vấn đề này.

"Anh như thế nào lại đi ra? Không cần ở bên trong luyện tập sao?"

Cố Thiên Vũ cười "Ừ" nói: "Anh ở đây chờ em."

Anh nhướn mày, nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Không chào hỏi sao?"

Người đàn ông đang đứng một bên lúc này mới ngẩng đầu nhìn về Trầm Mộ Xuy.

Hai người nhìn nhau, Trầm Mộ Xuy dẫn đầu chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Mẫn Tử Ngang vuốt cằm: "Đã lâu không gặp."

Trầm Mộ Xuy khụ một tiếng, nhìn về phía Ngụy Tiểu Văn, thu hồi tầm mắt, như những người bạn bình thường nói chuyện phiếm: "Anh trở về lúc nào?"

Mẫu Tử Ngang cũng không nói nhiều: "Ngày hôm qua."

"À ừm...."

Trầm Mộ Xuy không hề hỏi nhiều, thuận tay đem đàn đang được Ngụy Tiểu Văn giữ cầm lấy. Còn chưa đeo được lên vai, trước mặt liền có một đôi tay vươn đến—là Mẫn Tử Ngang.

"Để anh cầm giúp em."

"Không cần." Trầm Mộ Xuy không có nửa điểm do dự cự tuyệt, cô mỉm cười nói: "Em có thể tự đeo được."

Nghe vậy, Mẫn Tử Ngang cũng không cưỡng cầu nữa.

Cố Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, đánh vỡ hoàn cảnh xấu hổ này: "Tiểu Mộ Mộ em đúng thật là khách khí."

Trầm Mộ Xuy hừ một tiếng, cười ảm đạm: "Em chủ yếu là vì chưa thích ứng được."

Cố Thiên Vũ: "................"

Đến rạp hát, Trầm Mộ Xuy cùng Cố Thiên Vũ tiến vào hậu trường.

Buổi diễn tấu đến bảy giờ tối mới bắt đầu, buổi chiều hai người cần phải tập vài lần. Trầm Mộ Xuy lúc trước đã từng hợp tác qua, nên cũng không có khó khăn gì lớn.

Thời điểm Cố Thiên Vũ biểu diễn cũng không giống bình thường. Anh tương đối chuyên chú, cũng không giống bình thường hay cùng Trầm Mộ Xuy nói giỡn.

Hai lần diễn tập đã xong, Cố Thiên Vũ nhìn về phía Trầm Mộ Xuy giơ ngón tay cái lên.

"Trước sau như một."

Trầm Mộ Xuy bật cười; "Anh cũng vậy."

Cố Thiên Vũ lắc đầu: "Anh không thể so với em, em hơn anh nhiều lắm."

"..............."

Trầm Mộ Xuy không phản ứng cùng anh, xoay người thu dọn đàn, Cố Thiên Vũ từ đằng sau đột nhiên nói một câu: "Trước kia không có nói cho em."

"Cái gì?"

"Tử Ngang.......... Anh giữa trưa cũng mới nhìn thấy cậu ấy."

Thần sắc Trầm Mộ Xuy tự nhiên, lạnh nhạt gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"........."

Anh nghẹn lời, hồ nghi nhìn Trầm Mộ Xuy: "..... Chẳng lẽ không có một chút hy vọng?"

"Hy vọng cái gì?"

Trầm Mộ Xuy mỉm cười nhìn anh.

Cố Thiên Vũ không nói được gì.

Trầm Mộ Xuy nhìn anh một lát, đột nhiên cười lớn.

"Tốt lắm, mặc kệ anh là vì bản thân tò mò hay vì ai hỏi. Hiện tại em sẽ nói cho anh, không có hy vọng."

"-------- em liền xác định như vậy?"

"Xác định a." Trầm Mộ Xuy mỉm cười, khóe mắt cong cong: "Tình cảm của bản thân làm sao không xác định được, em đã có người mình thích."

Cố Thiên Vũ há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì, Trầm Mộ Xuy tiêu sát khoát tay rời đi.

"Em đi đến phòng nghỉ ăn cơm, đợi biểu diễn."

.....

Nhìn thấy bóng dáng người đã biến mất, Cố Thiên Vũ cúi đầu thở dài vì bạn thân mình.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy được người đứng đó không xa. Anh sửng sốt, bước lại vỗ vai an ủi Mẫn Tử Ngang: "Đều nghe được?"

Mẫn Tử Ngang mỉm cười: "Ừ."

"Vậy cậu......"

"Đó là chuyện của em ấy."

Cố Thiên Vũ: "........."

Anh không còn cách nào khác, nhún vai nói: "Đi thôi, không nói cái này nữa, đi ăn cơm trước. Đợi tớ biểu diễn."

Mẫn Tử Ngang nhìn, bỗng dưng bật cười: "Đi."

Buổi tối, buổi biểu diễn của diễn tấu gia dương cầm nổi tiếng thuận lợi bắt đầu.

Đến bảy giờ hai mươi, hiện trường rạp hát đã có rất nhiều người xem, không có ít người đến vì danh khí của Cố Thiên Vũ. Đây là tuần diễn vòng quanh thế giới của anh ấy, đã được diễn ra hơn hai tháng. Bây giờ mới đến đây, đây là quê hương của bọn họ.

Trầm Mộ Xuy được xếp vị trí tốt nhất, màn mở đầu, cô liền nhìn lên sâu khấu.

Ngoài ý muốn chính là người bên cạnh là Mẫn Tử Ngang. Nhưng mà suy nghĩ lại, cảm thấy đây rất bình thường.

Di động rung lên, Trầm Mộ Xuy cúi đầu là tin nhắn của Du Tùy.

Du Tùy: [Em đang ở đâu? Ăn cơm không?]

Trầm Mộ Xuy lúc này mới nhớ đến, mấy ngày nay cô trốn tránh Du Tùy. Tin tức liên quan về anh cũng không quá tích cực, tự nhiên cũng không đem chuyện rạp hát này nói cho anh.

Trầm Mộ Xuy cắn môi, có chút chột dạ, trả lời Du Tùy: [Em đang ở rạp hát, hôm nay học trưởng của em có buổi diễn tấu, em lại đây hổ trợ. Anh ở nhà sao?]

Du Tùy trả lời rất nhanh: [Em ở rạp hát nào? Là Kính Hồ Lộ sao? Anh đang ở bên ngoài.]

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn trên di động, Du Tùy nhìn người đàn ông kế bên: "Hôm nay bên Kính Hồ Lộ có buổi diễn tấu gì sao?"

Tương Thuyền nhẹ nhàng liếc nhìn: "Như thế nào?"

"Hổ trợ hỏi một chút."

Tương Thuyền có chút khó chịu hỏi: "Chẳng lẽ là tình định của cậu?"

Du Tùy: "......."

Nhìn thấy sắc mặt của Du Tùy, Tương Thuyền nổi hứng hét to: "Không thể nào, thật đúng là tình địch?"

Du Tùy nhìn người bên cạnh, xoa thái dương đang đau nhức cố nén tức giận, nghiến rang nghiếng lợi nói: "Không phải!"

"Aaaa, vậy cậu để ý làm gì?"

Du Tùy không hé răng, lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh.

Tương Thuyền bị ánh mắt lạnh lùng này làm run sợ, sờ sờ mũi khụ một tiếng: "Lập tức hỏi cho cậu."

Tầm mười phút sau, Tương Thuyền nói tin tức hỏi được cho Du Tùy.

"Là Cố Thiên Vũ, cậu biết sao?"

Du Tùy suy nghĩ lắc đầu nói: "Là học trưởng của em ấy."

"Haiz..." mới vừa nói xong, Tương Thuyền liền phản ứng lại.

Anh cười khẽ, vỗ bả vai của Du Tùy trêu chọc: "Người kia đối với cậu không quá ảnh hưởng, như thế nào? Muốn đi xem?"

Du Tùy cho anh một ánh mắt.

Tương Thuyền vui vè: "Muốn đi liền đi. Hiên tại cậu không có vé tớ liền cho cậu."

"......"

Cùng Du Tùy tán gẫu xong, Trầm Mộ Xuy liền chuyên chú xem biểu diễn.

Mẫn Tử Ngang đặt tầm mắt trên sân khấu một lát, rồi nhìn đến ánh mắt đầy ý cười của cô. Nháy mắt lại có chút sợ sệt, một lát lát sau liền có chút vui vẻ.

Hai người im lặng xem biểu diễn, trong lúc đó không có trao đổi gì,

Thời điểm gần đến bài hát cuối cùng kết thúc, Trầm Mộ Xuy lặng lẽ đứng dậy, đi đến hậu trường.

Cố Thiên Vũ biểu diễn rất nhiều người khen không dứt được miệng. Anh ở giới giải trí cũng có một chút danh tiếng.

Thời điểm Trầm Mộ Xuy lên sâu khấu cùng hợp tấu với Cố Thiên Vũ. Cố Thiên Vũ nở nụ cười cầm lấy microphone, nhìn về phía khán giả: "Phần biểu diễn kết thúc, tôi đã mời bạn tốt lên sân khấu. Nào, chúng ta hãy cùng hoanh nghênh diễu tấu gia vi-ô-lông Trầm Mộ Xuy lên sân khấu."

Tiếng nói vừa dứt, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ánh đèn trên sân khấu mờ đi ngay lập tức. Vào thời khắc đó, bọn Du Tùy cũng vừa đến, nhìn thấy một màn này.

Trên sân khấu chỉ chừa lại hai ngọn đèn, dừng ở Cố Thiên Vũ, cùng với.... Tiên nữ mặc váy có khí chất thần tiên.

Cô hôm nay mặc một lễ phục màu trắng, ngồi ôm đàn vi-ô-lông, ngọn đèn có màu sắc ấm chiếu lên khuôn mặt của cô, tinh xảo xinh đẹp. Cô an vị ở đó cái gì cũng không làm, như cũ lóa mắt.

Du Tùy có chút sợ sệt, những người dưới đài cũng không nói nữa, từng chút từng chút có điểm ngốc nghếch.

Âm thanh từ phím đàn đen trắng bắt đầu vang lên. Đuổi theo tiết tấu trầm thấp từ đàn vi-ô-lông, tiết tấu trầm thấp của đàn vi-ô-lông cũng không kéo quá dài, cùng đàn dương cầm phối hợp một chỗ, phá lệ nghe rất êm tai.

Hai người diễn khúc <Vũ khúc Hunggarian>* chương thứ năm. Tiết tấu tự do, giai điệu thay đổi thất thường, có tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt... Làm cho người nghe như say như dại.

(*) Danzas húngaras (匈牙利舞曲),Sáng tác của Johannes Brahms. Được dịch từ tiếng Anh-Các điệu nhảy Hungary của nghệ sĩ Julian Brahms, là một bộ gồm 21 giai điệu khiêu vũ sống động chủ yếu dựa trên các chủ đề Hungary, được hoàn thành vào năm 1879. Chúng thay đổi từ khoảng một phút đến năm phút chiều dài. Chúng là một trong những tác phẩm phổ biến nhất của Brahms và mang lại lợi nhuận cao nhất cho ông.

: link cho bạn nào cần nhé.

Vô luận là đàn vi-ô-lông hay dương cầm. Thực lực đều rất mạnh, sức lực ngang nhau, hai người đều đang phô bày bãn lĩnh. Làm cho hàng vạn người nghe bên dưới vô cùng cảm khái và say mê trong đó.

Du Tùy ... cũng là một trong số đó.

Anh vẫn biết Trầm Mộ Xuy kéo đàn vi-ô-lông rất lợi hại. Thật lâu trước kia, Du Tùy đi xem rất nhiều buổi biểu diễn của cô. Mỗi một lần, cô đều có tiến bộ.

Thời điểm bắt đầu, cô có chút khẩn trương. Nhưng đến bây giờ, cô đứng trên sân khấu đã có thể đem đàn vi-ô-lông của chính mình vận dụng rất tự nhiên, thậm chí có thể nói "Chơi" cùng đàn vi-ô-lông.

Nhạc khí hòa thuận vui vẻ trong lúc biểu diễn có chút va chạm, tiếng đàn của hai người va chạm vào nhau, điều này làm cho khúc nhạc trở nên đẹp và tuyệt diệu hơn. Âm nhạc còn có ma lực thần kỳ như vậy.

Một lúc sau kết thúc, người xem dưới đài còn chưa hoàn hồn.

Một hồi, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng của thính phòng. Rất phấn khích!!

Buổi diễn tấu trọn vẹn hoàn thành.

Trầm Mộ Xuy xuống sân khấu, Ngụy Tiểu Văn kích động nhìn về phía cô: "Aaaaaa, Ngủ Ngủ tỷ, rất dễ nghe!!!"

Cô là một người thất học, không có sự chuyên nghiệp trong lời nói, nhưng thật sự rất dễ nghe.

Trầm Mộ Xuy khẽ cười một tiếng, nhéo mặt cô; "Thật vậy hả?"

"Thật sự, khúc này thật sự rất dễ nghe."

Trầm Mộ Xuy gật đầu: "Chủ yếu là Cố học trưởng thực lực mạnh."

Cố Thiên Vũ ở một bên lắc đầu: "Em cũng rất mạnh, nếu là người khác tuyệt đối sẽ không có tiết tấu nhanh như vậy."

Khóe mắt Trầm Mộ Xuy cong lên.

Cố Thiên Vũ nhìn cô: "Cảm ơn, chúng ta cùng nhau đi ăn một bửa cơn chúc mừng đi?"

Trầm Mộ Xuy vừa muốn nói chuyện, di động được Ngụy Tiểu Văn cầm đột nhiên nổi lên nhạc chuông.

Cô dừng một chút, đang nhìn màn hình, ánh mắt rõ ràng sáng lên.

Cố Thiên Vũ cũng nhìn thấy, cùng Mẫn Tử Ngang liếc mắt nhìn nhau.

"Dạ." Trầm Mộ Xuy đè lại tâm tình đang nhảy nhót của chính mình: "Anh đến rồi?"

Vừa nãy, Trầm Mộ Xuy nhận được tin nhắn của Du Tùy nói anh sẽ đến.

"Đến rồi, hiện tại em ở đâu?" giọng nói Du Tùy rất nhẹ nhàng.

"Em ở phía sau hậu trường." Nói xong, Trầm Mộ Xuy nhìn Cố Thiên Vũ: "Em có thể cho bạn mình đến hậu trường không?"

Cố Thiên Vũ: "..... Có thể."

Trầm Mộ Xuy cười cười, gật đầu cùng Du Tùy nói: "Anh có thể hay không đến hậu trường chờ em. Trực tiếp đi đến, bên ngoài hẳn là có phóng viên."

Du Tùy mỉm cười: "Được, Chờ anh."

"Vâng."

Tắt điện thoại, Cố Thiên Vũ nhướn mày nhìn cô: "Ai vậy?"

Trầm Mộ Xuy nhún vai: "Du Tùy."

Cố Thiên Vũ: "........." Anh trầm mặc một lát, nhìn về Trầm Mộ Xuy: "Em quen anh ta sao?"

Trầm Mộ Xuy đang tháo trang sức. Nghe vậy có chút sửng sốt, gật đầu chần chờ nói: "Có thể coi là như vậy đi."

Cố Thiên Vũ: "........"

Mẫn Tử Ngang: "........"

Mẫn Tử Ngang giương mắt về phía cô, dừng một chút hỏi: "Còn đi ăn cơm sao?"

Trầm Mộ Xuy tự hỏi vài giây, lắc đầu cự tuyệt: : "Không đi được." Cô mỉm cười: "Mọi người chúc mừng là đươc rồi, chúc mừng nha Cố học trưởng."

Cố Thiên Vũ không nề hà nhìn cô: "Cảm ơn."

Nói xong Trầm Mộ Xuy đi thay quần áo. Khi thay xong, Cố Thiên Vũ cùng Mẫn Tử Ngang vẫn còn ở bên ngoài.

"Tiểu Mộ Mộ......." Cố Thiên Vũ nhìn cô.

"Như thế nào?"

Trầm Mộ Xuy rất nhanh đã thu thập xong đồ vật của mình, nhìn thấy sự lo lắng của Cố Thiên Vũ.

Anh khụ một tiếng, không nhịn được nói: "Đã hơn nửa đêm, Du Tùy đến là để đưa em về sao?"

"Ừ." Trầm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn anh, mê mang hỏi; "Có vấn đề gì sao?"

Anh ta hẳn là không đến để xem buổi biểu diễn đi.

"???"

Cố Thiên Vũ nghẹn họng, kinh ngạc nhìn cô: "Em không lo lắng sao?"

"Lo lắng cái gì?"

Cố Thiên Vũ vô ngữ, tính dài dòng đột nhiên bộc phát: "Anh phải phổ cập khoa học cho em một chút, cô nam quả nữ sẽ có rất nhiều nguy cơ, vạn nhất Du Tùy là người xấu thì sao? Còn có, hơn nửa đêm Du Tùy đến đón em, sẽ không lo lắng bạn gái của anh ta tức giận sao? Anh ta có tiện không?"

Nói thật, Cố Thiên Vũ cũng không có ý tứ phá hư, chỉ đơn thuần.... Nghĩ muốn cho bạn mình một cơ hội mà thôi.

Trầm Mộ Xuy: "........."

Cô vừa định nói gì, có âm thanh quen thuộc từ người đàn ông truyền đến không xa: "Xin lỗi, tôi cắt ngang một chút."

Hai tay Du Tùy đút vào túi quần, một thân cao lớn đứng ở cửa, khẽ ngước nhìn về phía bên này, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ: "Vị tiên sinh này, chỉ sợ anh đã hiểu lầm. Thứ nhất, tôi không có bạn gái. Thứ hai, tôi đưa cô ấy cùng nhau về nhà, không có gì không tiện."

Cố Thiên Vũ trừng lớn mắt, run rẩy bắt được trọng điểm: "..... Về nhà?"

Du Tùy bước đến đứng bên cạnh Trầm Mộ Xuy, thuận tay nhận đàn của cô, lạnh nhạt nói: "Cô ấy không nói với anh?"

"Cái gì?"

"Chúng tôi ở cùng với nhau."

Cố Thiên Vũ: "???"

Trầm Mộ Xuy: "..........."

----

Đôi lời của editor:

- Anh nhà hơi nóng chút. Vì chị í thu hút nhiều ong bướm quá mà. ><

- Thứ hai có thể mình sẽ không edit được nhiều như trước nữa. Vì kì này của mình khá nặng, nếu như gớt môn là mình ăn cám luôn. Huhu. Mình sẽ cố gắng nhất có thể. Cảm ơn mng nhaaaaa <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro