Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1


EDITOR: MẬT MẬT

Lúc di động vang lên, Thẩm Mộ Xuy vẫn đang cuộn mình trên sofa, trên người là tấm chăn mỏng, quấn đầu và cả người vào trong, chỉ có đôi chân trắng nõn cùng đôi mắt sáng lộ ra ngoài.

Tiếng chuông vang lên rồi tắt đi, reo liên tiếp không ngừng.

Thẩm Mộ Xuy khẽ trở mình, hừ một tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình.

Khoảng mấy chục giây, rốt cuộc cũng im lặng.

Cô lại an an ổn ổn ngủ tiếp.

---

Nửa giờ sau, Thẩm Mộ Xuy lấy tay xoa mắt nhập nhèm tỉnh lại, xoay người nhặt chiếc điện thoại bị cô đá rơi xuống thảm.

Khoảng khắc cô cầm lấy điện thoại, trên màn hình liền xuất hiện một cuộc điện thoại.

"Bà chủ, người rốt cuộc cũng nghe điện thoại." Ngụy Tiểu Văn kêu than: "Tỉnh ngủ?"

"Ừ".

Thẩm Mộ Xuy lười nhác nằm trên ghế sofa, nhéo mi tâm. Kỳ thật, cô còn rất buồn ngủ.

Ngụy Tiểu Văn vừa nghe thấy giọng nói liền biết cô chưa tỉnh ngủ. Cô đã theo Thẩm Mộ Xuy đã mấy tháng, cũng xem như cũng có hiểu biết.

Thẩm Mộ Xuy cái gì cũng tốt, các phương diện được coi là hoàn mỹ. Khuyết điểm duy nhất đó là thích ngủ. Khi cô buồn ngủ, dù có một trăm cái đồng hồ báo thức, hay một trăm chuyện khẩn cấp cũng không thể gọi cô dậy.

----

Đương nhiên, bây giờ cũng không có chuyện gì khẩn cấp.

"Em hiện tại sẽ đến khách sạn, chị thu thập một chút."

"Ừ".

Khi Ngụy Tiểu Văn bước vào, Thẩm Mộ Xuy đã rửa mặt, đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Cô vừa vào liền liếc mắt nhìn, nhưng vừa thấy khuôn mặt ấy, cơn tức vừa rồi không phát tiết được trong điện thoại nháy mắt tan thành mây khói.

Nói thật, dù cho ai nhìn đến khuôn mặt của Thẩm Mộ Xuy đều không thể bực mình.

Từ khi Thẩm Mộ Xuy bước vào vòng luẩn quẩn này, liền được phong là thần nhan*.

(*) Là người có nhan sắc đỉnh nhất. Như các vị thần đứng đầu trong thần thoại Hy Lạp: thần mặt trời,....

Không có khoa trương, cô ấy chính là thần nhan. Còn có người nói rằng cô ấy là tiên tử hạ phàm, thế gian này còn có tiên nữ. Rõ ràng cũng không hoàn toàn là người của giới giải trí, nhưng có thể dùng dáng người cùng diện mạo bá chiếm hotseach, dẫn đến vô số người liếm bình.

Cô lại ngơ ngác nhìn, cảm thấy một tuần không gặp. Hình như bà chủ lại xinh đẹp hơn thì phải.

Chưa trang điểm nhưng da mặt trắng nõn, làn da sáng mịn, mày đẹp như họa, ánh mắt dài mà quyến rũ, hai mắt trong suốt, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn.

Ngũ quan phối hợp, tinh xảo làm cho người ta không thể bắt bẻ. Hơn nữa bản thân lại có khí chất, một chữ thôi là mĩ, nếu nhiều chữ hơn đại khái chính là---

Thuần túy đích mỹ*

(*) Chỉ người có vẻ đẹp tuyệt đối.

Vẻ đẹp làm rung động lòng người.

"Ngủ Ngủ tỷ" Đây là nhũ danh của Thẩm Mộ Xuy.

Thẩm Mộ Xuy gật đầu, người có tinh thần, tâm tình cũng tốt mấy phần, khóe môi cong cong nhìn qua cô: "Chào buổi sáng, Tiểu Văn".

".........."

Bây giờ đã là giữa trưa, sao có thể thành buổi sáng được.

Cô bất đắc dĩ cười: "Em mang cơm cho chị, chị chưa ăn cơm trưa đúng không?"

"Đúng".

Ngụy Tiểu Văn thở dài.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, nhịn không được liền trở thành mẹ già cằn nhằn vài câu: "Chị đã nghỉ ngơi một tuần, tính toán khi nào tiếp tục làm việc?"

Thẩm Mộ Xuy là nhà diễn tấu vi-ô-lông. Trước vẫn đều ở nước ngoài diễn tấu, cô ấy ở nước ngoài thành công vang dội, mấy tháng trước mới về nước.

Vừa trở về, thậm chí chưa kịp sửa tình trạng lệch múi giờ mà đã lao đầu vào trạng thái làm việc.

Tuần diễn ở mười mấy thành phố chấm dứt, cuối cùng cô cũng có thể về thành phố sinh sống từ nhỏ đến lớn để diễn tấu.

Sau khi kết thúc chuyến lưu diễn cuối cùng, cô liền biến mất một tuần, chỉ làm ổ trong phòng ngủ.

Thẩm Mộ Xuy vừa ăn vặt, mơ hồ không rõ: "Không tức giận?".

Cô đem cơm trưa ăn xong, cười nói: "Vẫn là thức ăn ở nhà ngon".

Ngụy Tiểu Văn: "......"

Cô dọn dẹp căn phòng bừa bộn của Thẩm Mộ Xuy, đột nhiên "A" lên một tiếng, liền nói: "Đúng rồi, Ngủ Ngủ tỷ em tìm phòng cho chị được rồi, chị khi nào đi xem phòng".

Cô về nước liền liên tục bay khắp nơi, vẫn chưa cố định chổ ở.

Thẩm Mộ Xuy: "Được", cười cười: "Đến khi đó thì đi xem".

"........."

Ngụy Tiểu Văn không nói gì: "Tốt"

*

Sau khi ăn xong, di động được Thẩm Mộ Xuy đặt một bên rung lên, là bạn tốt nhiều năm phát Wechat: "Ngủ công chúa, xin hỏi ngài ngủ ngon không, nếu không ngủ ngon tôi muốn đến khách sạn phá cửa! Đã trở về bao lâu rồi, mà không tụ tập?"

Tiếp theo là biểu tượng cảm xúc với thanh kiếm dài bốn mươi mét.

Thẩm Mộ Xuy bật cười, khóe mắt cong lên, rất vui vẻ.

Ngụy Tiểu Văn lơ đãng quay lại nhìn, đang nhìn đến khuôn mặt tươi cười của bà chủ, rồi yên lặng thở dài.

Bà chủ của cô ngàn vạn lần đừng tùy tiện cười, nụ cười khiến hồn phách thất lạc. Càng nói tính tình bà chỉ vẫn còn tốt. Trừ bỏ khi rời giường có hơi gắt ngủ, bà chủ cô một chút dáng vẻ tự kiêu cũng không có. Khi ở chung liền cảm thấy như em gái nhà bên vậy.

Thẩm Mộ Xuy tâm tình tốt liền trả lời: [Ngủ ngon, tớ thiếu ngủ lâu như vậy. Ngủ một tuần thì làm sao. Khi nào có cơ hội thì gặp mặt!]

Cố Thư: [Gặp mặt thì tạm thời không nói, buổi tối có buổi biểu diễn cậu đi không?]

Thẩm Mộ Xuy: [Ai diễn?]

Cố Thư cố gắng bẫy: [Đến lúc đó sẽ biết.]

Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ, đi một chút cũng không sao.

Cô ấy cũng là người làm âm nhạc, nhưng những nghệ sĩ biểu diễn trong nước không nhiều lắm. Cô đi xem cũng không sao.

Suy nghĩ, cô cần phải nói với tiểu trợ lí.

"Tiểu Văn".

"A?"

Ngụy Tiểu Văn nhìn cô: "Bà chủ, làm sao vậy?"

"Hôm nay có buổi biểu diễn của ai vậy?"

Ngụy Tiểu Văn sửng sốt, ánh mắt "chớp chớp" sáng lên: "Có! Bà chủ chị muốn đi xem buổi biểu diễn sao? Nhưng hiện tại có thể không mua được vé--"

Nói còn chưa xong, Thẩm Mộ Xuy liền buồn cười nhìn cô: "Là ca sĩ là em thích?"

"Cũng xem như là vậy".

Ngụy Tiểu Văn nói: "Trọng điểm không phải là ca sĩ mà là khách mời đặc biệt."

"A".

Thẩm Mộ Xuy hơi hứng thú, hạ mi: "Khách mời đặc biệt là ai?"

Nhắc đến điều này, ánh mắt của Ngụy Tiểu Văn càng sáng, tay cô đè lên trái tim đang đập bang bang, tất cả đều là ý cười: "Là thần tượng của bà chủ!"

Thân thể Thẩm Mộ Xuy cứng đờ, một lát cũng không phản ứng lại.

Cô lấy ngón tay chỉ chính mình: "Ai?"

---"Chị thần tượng?"

Ngụy Tiểu Văn gật đầu: "Đúng vậy, là Du Tùy. Không phải là thần thượng của chị sao?"

Lúc trước cô còn thấy Thẩm Mộ Xuy có rất nhiều ảnh chụp của Du Tùy.

Điều quan trọng là có một lần cô cầm di động của Thẩm Mộ Xuy, có người phát Wechat đến, Thẩm Mộ Xuy yêu cầu cô hãy xem, người kia viết chính là: [Nam thần lại có rất nhiều ảnh đẹp, đẹp trai số một, tớ phát Wechat cho cậu.]

Có mấy chục ảnh được gửi tới, tất cả đều là Du Tùy.

Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời. Nhất thời cũng không tìm được lời phản bác nói Du Tùy không phải là thần tượng của cô.

Cô trầm mặc một lát, rồi ngước mắt ngạc nhiên.

Ngụy Tiểu Văn hiểu rõ gật đầu: "Đúng vậy, trong vòng đã sớm phát tin tức từ lâu. Anh ấy đã thừa nhận và phát trực tiếp để tuyên truyền cho buổi biểu diễn. Du Tùy vừa đúng làm khách mời đặc biệt."

----

Thẩm Mộ Xuy bình thản định thần, nghi hoặc nói: "Là buổi biểu diễn thế nào?"

---- Anh như thế nào đồng ý?

Ngụy Tiểu Văn lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng mà Du Tùy và Thịnh Úc là bạn bè, buổi biểu diễn cũng có thể tham gia----"

Lời cuối cùng đã được nói xong, Ngụy Tiểu Văn cũng tưởng tượng.

Du Tùy là ai.

Đó là người đàn ông nổi tiếng trong giới, người giành được hai giải ảnh đế khi còn trẻ. Anh hai mươi tuổi ra mắt, đến bây giờ đã được sáu năm.

Từ khi tiến vào vòng luẩn quẩn này, Du Tùy chính là người thần bí nhất. Trừ khi quay phim truyền hình hay làm công tác đại ngôn ở ngoài. Anh rất ít khi xuất hiện ở các trường hợp này.

Thời điểm sinh nhật, fan còn muốn đưa ra thỉnh cầu với công ty, hy vọng anh có thể làm một buổi tiệc vân vân.

Cuối cùng kết quả là----

Không làm.

Hai chữ, có mười phần kiêu ngạo.

Anh ấy rất tự tin, không bao giờ muốn đi theo con đường thần tượng. Anh ấy âm thầm quay phim, cố tình là mị lực không ai có thể địch lại. Mặc dù không yêu thích kinh doanh, cũng có thể kiếm mấy ngàn vạn nhờ nhan phấn*.

(*) fan thị giác - 颜粉: là fans chỉ thích vẻ đẹp bề ngoài của nghệ sĩ

Trong vòng được xưng danh là: "Phái thần tượng thực lực".

Du Tùy không có tham gia tiệc sinh nhật, càng không tổ chức buổi biểu diễn.

Thật ra fan đã nghe qua anh ấy hát, là nhạc phim của bộ điện ảnh anh ấy đóng. Cho nên lúc này Thịnh Úc tổ chức buổi biểu diễn báo rằng anh là khách mời đặc biệt, các nhóm fan tranh nhau mua hết vé.

Dù chỉ có năm phút đồng hồ, làm cho bọn họ gần gũi với hạt đậu tình yêu của mình!

Du Tùy vì sao đồng ý làm khách mời đặc biệt không ai biết, nhưng Trầm Mộ Xuy có thể đoán ra được một chút---

Buổi biểu diễn tối nay, mặc dù cô đang rất mệt mỏi, cô cũng sẽ đi.

*

Chạng vạng tối, mặt trời lặn chiều tà ánh sáng ngọc làm lóa mắt, nhiễm đỏ cả bầu trời, tăng thêm một màu sắc khác cho bầu trời.

Lên xe Thẩm Mộ Xuy liền ôm gối ngồi xếp bằng ở ghế phó lái, cầm di động lướt.

Cố Thư thản nhiên liếc mắt một cái: "Cậu như thế nào không hỏi mình?"

"Hỏi cái gì?"

"Vì sao mời cậu tới xem buổi biểu diễn a." Cố Thư mỉm cười nói: "Không hỏi thăm có nghĩa là biết ai biểu diễn sao?"

Thẩm Mộ Xuy nhẹ nhàng liếc mắt qua: "Biết rõ."

Cố Thư cười thần bí: "Biết là tốt rồi, hết giận?"

Thẩm Mộ Xuy không để ý đến cô.

"Xuống xe xếp hàng."

"....."

Sau nửa giờ xếp hàng cuối cùng cũng đi vào trong sân khấu, bên trong liên tục có tiếng hét chói tai. Lúc Thịnh Úc xuất hiện các fan la hét đê-xi-ben rất cao.

Trong vòng này, Thịnh Úc là ca sĩ có tiếng, rất có ít người có thể hát bản thu âm và bản live như nhau.

Cố Thư liếc mắt xem xét cô: "Cảm giác thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

Cố Thư "Xùy", tựa nhìn như không nhìn cô: "Có thể để cậu nói một câu không tồi, thì rất tốt đó."

Trầm Mộ Xuy cười cười: "Cậu đừng nói như vậy."

Cố Thư còn muốn nói cái gì, trong sân khấu những tiếng thét chói tai đột nhiên cao lên. So với lúc đầu thì càng to hơn, đê-xi-ben kia muốn đem thủng màn nhĩ người khác cũng được.

Cô tùy ý ngẩng đầu, đập vào mắt chính là đôi chân dài được bao bọc bởi quần bò màu xanh thâm, thực gầy, nhưng chân rất thẳng. Nhìn lên trên, phối hợp với quần bò chính là áo sơ mi trắng, áo sơ mi nhét vào lưng quần, lộ ra thắt lưng thật gầy.

Màn hình lớn quay hình dáng của người đàn ông, rõ ràng xuất hiện trước mắt, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày thâm thúy, còn có cặp mắt màu hổ phách kia, cùng với---

Chóp mũi khiêu gợi khiến cho người ta muốn cắn một ngụm, tất cả đều chọc người khác phạm tội.

Cố Thư xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần nhìn người này cũng như những fan hâm mộ khác, đều hít một hơi.

Theo bản năng, cô quay qua xem biểu cảm của Thẩm Mộ Xuy.

Thần sắc của Thẩm Mộ Xuy như thường, cảm xúc duy nhất hẳn là ánh sáng được phát ra từ con ngươi.

Cố Thư thở phào một hơi.

---- mang cô ấy đến đây thật sự rất chính xác.

Du Tùy vừa mới ra, không khí của buổi biểu diễn đạt đến cao nhất, thật lâu chưa từng hạ xuống.

Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm, là giọng nói trầm thấp, khi hát khiến người khác say mê, khó có thể thoát ra.

Sau khi kết thúc bài hát, Du Hiền Hòa cùng mọi người chào hỏi.

Ánh sáng huỳnh quanh của buổi biểu diễn đang tỏa sáng, Trầm Mộ Xuy ngước mắt lên nhìn mọi người trên sân khấu, cố gắng đè lại sóng to gió lớn dưới đáy lòng, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Đến khi, có một ánh mắt nhìn qua.

Cô bất ngờ không kịp phòng bị rơi vào đôi mắt kia, hơi chấn động.

Bên cạnh là các fan hâm mộ điên cuồng la hét.

"A a a a a ca ca vừa mới nhìn tôi!!"

"Là nhìn tôi!"

"Nhìn chúng ta bên này a a a..... Bị ca ca liếc nhìn một cái chết cũng cam tâm tình nguyện a!"

............

Cố Thư "Xì" cười, ghé vào bên tai Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng nói: "Những fan hâm mộ nhỏ thật thú vị".

"......"

Cô lấy tay chỉ chỉ vào mặt người bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Anh ta nhìn cậu?"

Thẩm Mộ Xuy ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích.

"Không biết".

Liếc mắt một cái, ai biết là nhìn ai.

*

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Cố Thư nghe điện thoại.

"Đêm nay cùng các ca sĩ đi ăn khuya không?"

Cố Thư cũng xem như nửa người trong vòng này, biết Thịnh Úc cũng bình thường, bằng không cũng không thể lấy hai vé ở vị trí trung tâm.

Cô dừng một chút, lắc đầu cự tuyệt.

"Không đi".

Cố Thư còn muốn khuyên nhủ, đột nhiên tròng mắt liên tục di chuyển, rồi phát Wechat cho người ta tin tức lớn.

Giây tiếp theo, di động của Thẩm Mộ Xuy vang lên.

Nhìn đến người gọi đến, cô chần chờ vài giây, nhưng vẫn nghe.

"Vâng".

Giọng nói lạnh lùng thản nhiên, nhưng đan xen có chút ngọt ngào. Người bên kia điện thoại nghe được, cũng không quá khác biệt.

"Đến xem buổi biểu diễn?"

"Anh không phải đã nhìn thấy sao?"

Du Tùy sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Không muốn đi ăn cơm?"

Thẩm Mộ Xuy hỏi lại: "Anh đi không?"

"Đi".

Nghe vậy cô lười biếng "Aa" nói: "Vậy tôi không đi."

Du Tùy: "........."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro