Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Người nhà Thẩm Hân

"Nơi này thật thanh u" trên tay La Tĩnh cùng Thẩm Hân đều cầm một bó hoa thanh lịch, ở trong Linh Viên không những râm mát, mà còn truyền đến từng trận gió quét cùng lá cây xào xạc, bởi vì trên sườn núi có một đồng cỏ nhỏ, trong mũi mơ hồ ngửi được hương vị cây cối, ánh mặt trời chiếu sáng mười phần nhẹ nhàng khoan khoái cùng u lạnh.

Thẩm Hân cười nhẹ, tâm tình cũng mười phần bình tĩnh " Những chỗ như vậy đều rất thanh u"

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có hai người thì thầm cùng tiếng bước chân, tuy nói hai bên đều là mộ bia trang nghiêm, nhưng lại không doạ người, trái lại có thể cảm nhận được người sống vô cùng tôn trọng và tưởng niệm người chết.

Thẩm Hân mang La Tĩnh đến mộ bia tương đối lớn hơn những cái khác, nhìn toà hai mộ, bên trên viết tên hai vợ chồng " Hứa Phân" cùng "Triệu Hữu Thiên", ngày sinh cùng ngày mất, tính toán thời gian từ trần, tầm ba mươi mấy tuổi.

La Tĩnh lễ phép đối với mộ bia kia khom người một cái, quay đầu nói với Thẩm Hân " Hai vị này là gì của chị?"

Thẩm Hân ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trắng trong tay xuống bia mộ " là...cha mẹ của chị"

La Tĩnh sững sờ " Thế nhưng hôm trước....vị a di kia không phải mẹ của Thẩm tổng sao?"

Thẩm Hân cười cười " Bà ấy là em của mẹ chị, trong nhà xảy ra chuyện nên bà đem chị về Thẩm gia nuôi nấng, xem như nhận con nuôi"

Hai người tuy nói mặc quần áo đều không rẻ, nhưng chỗ này không có nhiều người, nên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bia mộ, tuy nói La Tĩnh cũng không có ý hỏi nhiều, nhưng Thẩm Hân có lòng muốn La Tĩnh biết nhiều hơn về cuộc sống của mình, liền êm tai kể về quá khứ của mình.

Nguyên lai Thẩm Hân trước kia gọi là Triệu Hân, cùng cha mẹ Hứa Phân và Triệu Hữu Thiên ba người một nhà sống không tệ, dù không có đại phú đại quý như hiện tại, nhưng cũng là một nhà ấm áp trải qua ngày tháng, cho đến khi bị rò rỉ khí gas, mà ngoài ý muốn thay đổi cuộc đời Thẩm Hân.

Lần đó Triệu Hân may mắn sống sót ở bệnh viện chỉ còn người dì vẻn vẹn gặp mặt vài lần là người duy nhất trên đời, đem về Thẩm gia nuôi dưỡng, liền nhận nuôi cô nhi Triệu Hân, bà cơ hồ còn đổi họ cho cô cùng một ngày, theo họ Thẩm của chồng Hứa Phương Đình, sau đó tranh thủ thời gian về nhà mới, Hứa Phương Đình liền dạy cô gọi hai tiếng cha mẹ.

Nói đến đây đã là chuyện mấy năm trước, hiện tại Thẩm Hân đã ngoài ba mươi, nhưng nhớ lại trận hỏa hoạn đó vẫn khiến cô khó ngủ, mỗi lần ngủ mơ vào ban đêm, hơi nóng cháy lan lúc đó sẽ xuất hiện trong mộng dày vò cô, cũng là lúc Thẩm Hân nhất định phải trường kỳ uống thuốc ngủ.

Cô cũng không hiểu, một mình ngủ trên mặt giường mát mẻ trái lại khiến cho nàng gặp ác mộng nóng rực, lúc hai người ôm nhau ngủ chung, rõ ràng nóng hơn nhiều, lại là hàng đêm ngủ say không mộng, đây là thứ khiến Thẩm Hân không hiểu rõ, chỉ biết hiện tại mình ngủ ngon chỉ có hai lựa chọn, thuốc ngủ hoặc là ôm La Tĩnh.

Mà cô cũng đã lâu không còn dùng thuốc ngủ.

La Tĩnh an tĩnh lắng nghe, nghe Thẩm Hân nói chuyện xảy ra khi cô bảy tuổi, trong lòng khó mà tưởng tượng đứa bé kia đã chịu bao nhiêu đả kích, nhìn ánh mắt Thẩm Hân liền biết vẫn chưa buông bỏ, nhẹ đưa tay đặt lên mu bàn tay, an ủi cô.

" Vô luận thế nào chị cũng muốn đưa em đến gặp cha mẹ một lần" Thẩm Hân trong lòng ấm áp xoay tay nắm lấy bàn tay nhỏ của La Tĩnh " Mặc dù chị bây giờ gọi người khác là cha mẹ, nhưng họ vẫn là...cha mẹ ruột của chị"

Thẩm Hân nói ra không hiểu sao có chút chột dạ, tựa như đây là một loại phản bội, phản bội vì bảo vệ mình mà cha mẹ mất mạng, nhưng phần chột dạ này còn cùng hổ thẹn, nhưng cũng không biết nên phát tiết hay thổ lộ, chỉ có thể nương theo một nụ cười khẽ che giấu quá khứ.

La Tĩnh lại rất nhạy cảm bắt được một tia không hài hoà, lập tức kéo Thẩm Hân đứng lên " Tụi mình trò chuyện cùng cô chú đi"

Nàng kéo Thẩm Hân Thẩm Hân để hai người sóng vai đứng bên nhau, bó tay trong tay được đặt xuống gọn gàng, liền đối với mộ bia kia nhẹ nhàng thì thầm " cô chú, con là La Tĩnh "

" Bạn gái của con" Thẩm Hân ở bên cạnh chen ngang nói, bị La Tĩnh chọt khuỷu tay mới an tĩnh lại.

" Cô chú cứ an tâm, Thẩm Hân hiện tại sống rất thoải mái, chị ấy rất có năng lực kiếm tiền, không cần lo lắng cuộc sống, đối với con rất tốt, chúng con bây giờ nỗ lực để ở bên cạnh nhau, ở với Thẩm Hân con rất hạnh phúc, chị ấy là người tốt, sau này con cũng sẽ thường đi cùng chị ấy đến thăm hai cô chú " Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Hân, chỉ thấy Thẩm Hân mặt mày mang theo nụ cười nhàn nhạt, La Tĩnh liền nói thêm " Thẩm Hân rất nhớ cô chú, cũng rất trân quý đoạn hồi ức sống cùng cô chú..."

Thẩm Hân có chút ngẩn ra, cảm giác La Tĩnh nhẹ bóp tay cô mấy cái, liền nghe La Tĩnh hỏi cô " Cô chú nhất định là những bậc phụ huynh tốt đúng không"

"Ừm..." yết hầu Thẩm Hân có hơi khô ngứa, nói không quá nhiều lời, cắn môi một cái, có nhiều chuyện muốn nói lại nói không nên lời.

La Tĩnh vỗ nhẹ cô mấy lần, cũng không buộc cô nói ra, chỉ là im lặng cổ vũ.

Sau một hồi Thẩm Hân mới cất tiếng nói " Con rất nhớ hai người, cha, mẹ" sau khi nói xong cô mới thở dài một hơi, bộ mặt biểu lộ cũng buông lỏng nhiều, dĩ vãng đi cùng Hứa Phương Đình, nói chuyện đều với Hứa Phương Đình, Hứa Phương Đình đều nói với cô rất nhiều lần, dặn dò Thẩm Hân đừng cô phụ sự chờ mong cha mẹ dành cho cô, muốn cô càng thêm cố gắng vân vân, Thẩm Hân chưa hề có cơ hội nói một chút lời thật lòng, lời này vừa nói ra miệng, lông mày đều giãn ra.

Làm sao biết vừa muốn cười với La Tĩnh, nước mắt lại chảy ròng ròng, mặt mày sa sút, cô cảm thấy lúng túng lau lau, mà càng lau càng chảy nhiều.

La Tĩnh cũng không nói nhiều, chỉ là ôm Thẩm Hân vào trong ngực, để nước mắt cô chảy xuống vai mình, Thẩm Hân tựa hồ là muốn đem nước mắt tích lũy bao nhiêu năm nay trút ra hết, dính trên vai La Tĩnh ẩm ướt một mảng, vải bị nhiễm nước mắt mà tối đi, khiến cho da thịt có chút lạnh.

Mà Hứa Phương Đình vừa chạy tới, ngay ở khúc cua đều nhìn thấy tất cả, trong lòng mười phần chấn kinh, bà vẫn cho rằng Thẩm Hân đã sớm buông bỏ đau buồn chuyện cha mẹ qua đời từ lâu, chí ít Thẩm Hân chưa hề nói với bà về chuyện này, không nghĩ lần này thấy được Thẩm Hân lại yếu ớt như vậy, trong ấn tượng Thẩm Hân từ bảy tuổi đến Thẩm gia vẫn luôn hiểu chuyện tỉnh táo, nơi nào có cái dạng ở trong ngực người khác khóc thút thít.

Tuy nói nhìn thấy Thẩm Hân cùng một cô bé khác ?? Thật không minh bạch tại sao Hứa Phương Đình lại cảm thấy chói mắt, nghĩ lao ra tách hai người, nhưng bước nửa chừng vẫn rụt chân trở về.

Hiện tại đang ở bên ngoài, Thẩm Hân nên có bao nhiêu xấu hổ...

Bà chỉ có thể trốn ở một bên lẳng lặng nhìn, Hứa Phương Đình không thể không thừa nhận Thẩm Hân ở trước mặt La Tĩnh buông lỏng rất nhiều, hai người nhẹ giọng nói chuyện khiến bà bên này nghe không rõ ràng, nhưng từ biểu lộ của La Tĩnh cùng phản ứng của Thẩm Hân, xác thực không khí muồi phần ôn hoà, kéo theo cũng làm cho Thẩm Hân nói rất nhiều lời trong lòng với cha mẹ đẻ của mình.

Bọn họ nói bao lâu thì Hứa Phương Đình ở góc vắng chờ bấy lâu, nghe Thẩm Hân nói chuyện cũng khiến lòng bà có chút chua xót, nghĩ đến đứa nhỏ này ở Thẩm gia cũng không dễ dàng, Hứa Phương Đình vì để cho cô nhanh chóng hoà nhập Thẩm gia cùng nhận được sự yêu thích của Thẩm Chính, đối với Thẩm Hân yêu cầu luôn rất cao, mà Thẩm Hân từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần đều hoàn thành tất cả yêu cầu cao mà bà đưa ra, có lẽ chỉ có trước mặt đứa bé La Tĩnh kia, Thẩm Hân mới có cơ hội thở một chút.

Vì tên hỗn đản Thẩm Chính kia, mọi thứ trở nên thế này khiến cho Hứa Phương Đình tự hỏi có đáng không

Cho đến khi hai người nói xong trở về, lúc này mới nhìn thấy Hứa Phương Đình đã chờ hai người từ lâu, Thẩm Hân cùng La Tĩnh hơi sửng sốt một chút, chỉ thấy Hứa Phương Đình nhìn đồng hồ bảo " Đi ăn cơm"

La Tĩnh có chút không biết làm sao, Hứa Phương Đình nhìn nàng một cái hơi nhếch môi, dù sao cũng đã đi cùng Thẩm Hân tế bái, một bữa sao không thể mời " Cô cũng đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro