Chương 38: Con chính là thích cô ấy
La Tĩnh nhìn chằm chằm tờ chi phiếu để trống con số trước mặt, dẫn đến trong đầu cũng trống rỗng, thật có chút không hiểu rõ mình sao lại gặp loại kịch bản này rồi.
Hứa Phương Đình thấy lt chằm chằm nhìn tấm chi phiếu kia, nghĩ rằng nàng thấy tiền sáng mắt, tuy nói mình lấy ra tấm chi phiếu kia, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội tâm Hứa Phương Đình sinh ra coi thường trơ trẽn.
Bà nói " cô muốn bao nhiêu, nói thẳng"
Nữ hài kiểu như vậy, từ nông thôn đến thành thị ham mê vật chất cũng không hiếm gặp, Hứa Phương Đình cũng không sợ La Tĩnh có dùng công phu sư tử ngoạm, bối cảnh sinh trưởng như vậy, đoán chừng ngay cả toàn cục thế nào cũng không có khái niệm, tối đa hai trăm vạn liền có thể xử lý xong.
La Tĩnh lúc này mới lấy lại tinh thần, không thể không thừa nhận suy nghĩ của nàng y chang như bà đồn đoán, nàng chỉ mới ở bên cạnh Thẩm tổng vài tháng mà thôi, liền có người ném tiền cho nàng, yêu cầu cũng không nhiều, chính là đơn giản muốn nàng rời khỏi Thẩm Hân.
"Kỳ thật" La Tĩnh đem ánh mắt rời khỏi chi phiếu, khẩu khí có chút cẩn thận, sợ tổn thương đến lòng tự trọng của quý bà này " Cô không cần như vậy, một năm sau con đã phải rời đi rồi"
Nàng cùng Thẩm Hân ký kết hợp đồng cũng không có lâu, đương nhiên điều kiện trước mắt thì lợi hơn rất nhiều chẳng những giảm bớt công việc còn có thể nhận được thù lao gấp đôi, nhưng La Tĩnh không thể lựa chọn con đường này.
Thẩm Hân cho nàng không chỉ là tiền tài, còn có những thứ khác mà nàng không rõ, càng không có khả năng làm những chuyện khiến cô phiền lòng " Xin cô lấy lại chi phiếu, con sẽ không nhận" tấm chi phiếu kia còn chưa chạm vào, cũng không dám chạm.
Câu trả lời của La Tĩnh hiển nhiên khác với dự liệu của Hứa Phương Đình, đầu ngón tay bà đang gõ gõ trên bàn, trong lòng suy tự. Thẩm Hân đối với thứ mình thích từ trước đến giờ đều rất hào phóng, có lẽ La Tĩnh này nghĩ sẽ đào được nhiều hơn từ chỗ Thẩm Hân, một năm sau liền rời đi? lời này Hứa Phương Đình sao có thể tin?
Những tiểu thư bà biết qua đều là dạng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, đều là những người sống trong nhung lụa vàng son, thực sự tâm tư căn bản không thể sánh với những người trẻ muốn trèo cao, những người sẽ dùng nũng nịu khiến cho các công tử hoặc tiểu thiên kim mê mẩn không biết đông tây nam bắc.
Bao nuôi? bất quá chỉ là bước đầu tiên mà thôi, chân chính có thể gặp nhau rồi chia tay bao nhiêu người, chỉ có con rể bà Lạc Kiệt mấy năm trước thật vất vả mới có thể thoát được một cô nàng như thế, La Tĩnh nói một năm liền rời đi, Hứa Phương Đình chỉ xem là lời nói lừa gạt/
Xem ra dù dáng dấp La Tĩnh đơn thuần, so với mấy kẻ ngoài kia cũng không kém bao nhiêu, Hứa Phương Đình thấy tiền không đuổi được người, sắc mặt liền lạnh xuống, chân chuẩn bị đứng lên lại ngồi xuống, khí thế không giống lúc nãy, nhìn xem có uy hơn nhiều.
" Cô còn trẻ, có lẽ chỉ cần bắt được Thẩm Hân sẽ thu được lợi lộc, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở hiện thực cho cô thấy, cô cùng Thẩm Hân chính là người của hai thế giới, đây chính là sự thật dù cô có chết đi cũng không thay đổi được"
Khí thế của bà vừa tung ra liền kéo xa khoảng cách giữa hai người, giống như hồng câu mà La Tĩnh không tài nào vượt qua được.
Lần này nói chuyện để cho cô gái muốn thượng vị kia sẽ cảm thấy khó xử và không cam lòng, nhưng La Tĩnh căn bản không nghĩ vượt qua bất cứ hồng câu nào , chỉ là gật đầu " Con biết cuộc sống của tụi con không giống nhau, cô yên tâm, con sẽ không sống chết bám lấy chị ấy, cũng không muốn thay đổi sự thật gì"
Thấy Hứa Phương Đình tỏ ra không tin, La Tĩnh nhấn mạnh " Thẩm tổng lúc trước nguyện ý bao nuôi con đã chiếu cố cho con rất nhiều, nhưng con vĩnh viễn không có khả năng phụ thuộc chị ấy, con cũng có tương lai của chính mình, chờ một năm sau, cuộc sống của con trở lại quỹ đạo như trước kia, liền sẽ không quấy rầy cuộc sống lẫn nhau"
La Tĩnh sẽ đem hồi ức này vĩnh viễn chôn giấu trong lòng, có lẽ cả đời không quên được, cũng sẽ không chia sẻ cho bất kỳ ai khác, nhưng lúc này cũng là một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Hứa Phương Đình nghe xong trái lại không cao hứng, những lời này nghe qua sao giống như Thẩm Hân của bà bị người ta bỏ rơi " Cô nói vậy là có ý gì? Thẩm Hân nhà chúng ta không xứng với cô sao?"
"Ai?' La Tĩnh không có minh bạch tại sao chủ đề lại thay đổi như vậy " Không phải, Thẩm tổng rất tốt với con"
"Mẹ!" vừa nói được một nửa, hai người bị cắt ngang bởi một tiếng gọi.
Nhìn sang, chính là Thẩm Hân thở gấp bước nhanh về hướng này, vừa thấy tờ chi phiếu trên bàn liền lập tức nổi giận " Mẹ, không phải nói việc này để con tự xử lý sao? Làm sao còn chạy tới chỗ này?" Cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh La Tĩnh, hai người tựa như một đôi cầu gia trưởng đồng ý cho yêu nhau.
La Tĩnh thấy biểu lộ của Thẩm Hân không dễ nhìn, cũng không đoái hoài Thẩm Hân sao biết mà tìm tới, liền sờ lên tay của cô, vỗ nhẹ vài cái " Thẩm tổng, em chỉ là nói rõ vài chuyện hiểu lầm với mẹ chị thôi mà"
" Chị rất rõ ràng chuyện gì đang xảy ra" Thẩm Hân xoay tay nắm chặt lấy tay La Tĩnh, nhu hoà nhào nặn lòng bàn tay nàng.
Hứa Phương Đình lúc này cũng không còn tiếp tục tin vào cái gì gọi là quan hệ bao nuôi hoang đường này, vì cái gì bao dưỡng tiểu tình nhân mà vô cùng lo lắng chạy đến đây? Đem chuyện công ty ném qua một bên mà bảo chỉ là bao nuôi? chỉ là giải trí?
" Con tính giải thích với mẹ thế nào đây? Khi nào sẽ hết thời gian bao nuôi?" Khó mà duy trì ưu nhã, Hứa Phương Đình trách mắng, chỉ miễn cưỡng nhớ kỹ không được lớn tiếng mà điềm nhiên nói như bình thường.
Để trưởng bối sinh khí cũng không phải là chuyện tốt, La Tĩnh nhìn Hứa Phương Đình nổi giận, nhanh lắc tay Thẩm Hân " Chị tranh thủ thời gian giải thích với cô đi, chúng ta không phải loại quan hệ hẹn hò"
Lập tức hai người đều hướng mắt nhìn Thẩm Hân, liền chờ nàng nói cái gì để làm hoà hoãn sự căng thẳng.
Thẩm Hân dừng một chút, ánh mắt từ chổ La Tĩnh chuyển sang Hứa Phương Đình, lại từ Hứa Phương Đình chuyển trở về, thẳng tắp nhìn La Tĩnh đang chờ đợi câu trả lời của cô, La Tĩnh nghiêng nghiêng đầu thúc giục cô mau giải thích, còn liếm môi một cái, xem ra ở trước mặt mẹ cô, La Tĩnh có chút miệng đắng lưỡi khô vô cùng khẩn trương.
" Chúng con không phải loại quan hệ yêu đương" Cô rốt cuộc nói ra khỏi miệng, sắc mặt Hứa Phương Đình dịu xuống, mà Thẩm Hân đột nhiên nắm chặt tay La Tĩnh, dùng sức không cho nàng có cơ hội rút khỏi, ánh mắt lập tức kiên định nhìn về phía Hứa Phương Đình " Chỉ có con đơn phương yêu em ấy mà thôi"
Quan hệ yêu đương gì đó, cô thích người ta muốn chết, là La Tĩnh buộc hai người duy trì quan hệ bao nuôi mà thôi.
La Tĩnh nghe thấy khuôn mặt nhỏ đều cứng đờ, vô thức muốn rút tay lại không được, lo lắng bất an giãy dụa bàn tay bị nắm chặt, nhưng Thẩm Hân vô luận thế nào cũng không chịu buông tay.
Hứa Phương Đình đương nhiên sẽ không thấy động tác của hai người, giận quá cười gằn một tiếng " Mẹ xem thấy chưa chắc người ta hiểu tâm tư của con"
Thẩm Hân tự giễu giật nhẹ khoé miệng, lại cố chấp nói " Con đây mặc kệ, dù sao người con thích chính là em ấy, không chỉ muốn bao nuôi em ấy một năm, còn nghĩ bao nuôi em ấy cả đời"
" Cả một đời?"
"Cả một đời?"
Hai người đồng thanh không thể tin nổi vang lên, La Tĩnh cùng Hứa Phương Đình hỏi lại không trật một giây, La Tĩnh không để ý có trưởng bối ở đây " Thẩm tổng, nghề này em không ham, em không có ý định này" Nàng bị lời nói nặng ký của Thẩm Hân nổ vào đầu khiến cho lắp bắp không mạch lạc.
Hứa Phương Đình nhéo mi tâm của mình, cảm giác thật đau đầu, lần này tốt rồi, tình cảm không ai bám lấy Thẩm Hân, mà chính Thẩm Hân đuổi tới bám lấy người ta, cái này nên nói thế nào đây.
Mà Thẩm Hân cũng không quản sự đau đầu của mẹ, lôi kéo La Tĩnh hỏi " Em không nguyện ý sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro