Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Ăn dấm

"La Tĩnh' ở trong phòng học lớn, Lữ Đình xa xa nhìn thấy thân ảnh La Tĩnh đến gần liền la lớn.

La Tĩnh quay đầu, liền nhìn thấy Lữ Đình từ phía xa chạy vội tới, trong tay còn cầm bảng bút ký của nàng, trên mặt nở nụ cười thật rộng, hô tên nàng.

" Đây là bút ký của cậu cho mình mượn, trả lại cho cậu"Lữ Đình đem bản bút ký màu hồng đưa cho La Tĩnh.

Hai người từ lần La Tĩnh bị té ngã thì mối quan hệ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, phải nói, Lữ Đình tựa hồ muốn làm bạn với La Tĩnh, lên xuống khoá đều chạy tới nói chuyện với bao nhiêu lý do, hắn rất rực rỡ, thường thường vô tình khiến cho La Tĩnh bật cười.

Lần trước nói mình ngủ trong lớp, Lữ Đình không có chép bài trên lớp, La Tĩnh liền viết dùm hắn. Lữ Đình chính là trả bút ký lại cho nàng.

" Bút ký cậu viết rất cẩn thận" Lữ Đình cười lộ răng nanh, lập tức nói " Vừa vặn không còn lớp học, mình đưa cậu về nhà"

La Tĩnh thấy Lữ Đình nói xong thì tự động đi về phía trước, hiển nhiên không cho nàng cơ hội từ chối, nhưng nàng vẫn gọi Lữ Đình lại " Cậu không cần đưa mình về, một hồi sẽ có người đưa mình về"

Lữ Đình nghe xong còn tưởng là người nhà, có chút đáng tiếc, chỉ có thể rút lại mà cầu việc khác " Vậy mình đưa cậu đến cửa trường"

"Được" Đều tan học, thì cùng ra đến cổng trường là đương nhiên, La Tĩnh không có lý do cự tuyệt hắn, bất quá có chút kỳ quái hỏi " Bạn của cậu đâu?"

Lúc trước Lữ Đình luôn có một nhóm người gọi là bạn tốt đi chung, mấy cái nam hài luôn cười toe toét, hôm nay chỉ thấy hắn đi một mình.

" Không biết đi đâu rồi" Lữ Đình cười nói " Cậu không phải coi mình là bạn bè sao?"

Hắn nghịch ngợm nháy mắt ra hiệu, La Tĩnh bị biểu lộ kỳ quái của hắn chọc cười, hai người sóng vai đi về hướng cửa trường.

Mà Thẩm Hân đã sớm lái xe tới chờ, trong công ty ít việc nên cô ném cho Duy Quốc làm, tên kia kinh nghiệm quá ít, phải rèn luyện thật nhiều, cái này không hề liên quan đến việc Thẩm Hân muốn tan ca sớm! khục....lúc này Thẩm Hân ngồi trong xe, không muốn La Tĩnh bởi vì cô mà xấu hổ, cho nên cô từ trước đến nay đều dừng xe cách trường một đoạn.

Tính toán thời gian chẳng mấy chốc La Tĩnh thì đi ra, Thẩm Hân nghĩ gần đây giữa hai người không thoải mái, có lẽ cô nên dẫn tiểu gia hoả đi dùng bữa tối, sau đó mang nàng đi tắm suối nước nóng...

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại Hứa Phương Đình gọi tới, Thẩm Hân nhận điện thoại có chút không an lòng, con mắt nhìn về phía cổng trường, liền sợ bỏ lỡ khoảnh khắc La Tĩnh bước ra.

Hứa Phương Đình gọi cũng chỉ muốn nói bà không đi tế bái được, trong giọng có chút căm giận, nhưng bà chung quy chiến tranh lạnh với chồng mấy ngày vẫn phải khuất phục " Năm nay một mình con đi, hai là dời lại tuần sau?"

Thẩm Hân sững sờ một lát " Không đi sao?"

Hứa Phương Đình tựa hồ có chút chột dạ áy náy nói " Con cũng biết tính cha con, nói một là một hai là hai, lần này Thẩm An cần được giúp, về thời gian cũng không tiện, cho nên mẹ định dời lại"

Bà ngữ khí mềm mại, nhưng nội dung có ý thỏa hiệp, Thẩm Hân trầm mặc hồi lâu sau mới nói " Vậy coi như năm nay con đi một mình cũng được, mọi người đều có việc bận"

Nói xong cô liền có chút tức giận cúp điện thoại, đương nhiên cô không kỳ vọng hành động này có thể khiến Hứa Phương Đình thay đổi chủ ý, nhưng cô không thể tâm bình khí hoà nói chuyện tiếp.

Cúp điện thoại xong, tâm tình Thẩm Hân rất là không tốt, xa xa trông thấy La Tĩnh của cô từ trường bước ra, hai người sớm đã định trước, vừa đưa mắt nhìn về hướng đậu xe của đối phương.

Thẩm Hân quay cửa sổ xe xuống đối với nàng vẫy tay, La Tĩnh bước nhanh muốn đuổi tới, sau lưng không biết ở đâu ra một nam hài, khoé miệng nhếch nhếch cười.

Sau đó La Tĩnh quay đầu nở nụ cười nhàn nhạt với hắn, muốn tạm biệt hắn, nhưng nam hài kiên trì theo nàng đi tới chỗ đậu xe hơi.

" Người này là chị cậu hả?" Lữ Đình tới gần nhìn vào cửa sổ xe thấy một thục nữ trưởng thành ngồi trong xe, xe này so với chiếc của cha hắn còn cao cấp hơn.

Thẩm Hân khoé miệng nở nụ cười, ý cười không có trong đáy mắt " Cậu là bạn học của La Tĩnh?"

La Tĩnh rất nhanh ngồi vào trong xe, nói với Thẩm Hân " ừm, là bạn cùng lớp của em"

Bộ dáng nghịch ngợm gây sự vừa rồi của Lữ Đình hoàn toàn thu lại, còn nhanh vuốt lại quần áo, đứng thẳng người, đối với Thẩm Hân hơi cúi người " Em tên là Lữ Đình, xin chào!"

Bộ dáng kia tựa như bạn trai nhỏ đi gặp gia trưởng, nụ cười của Thẩm Hân càng thêm thâm thuý, ngón tay nắm lấy bánh lái, hơi cứng nhắc nhẹ gật đầu với Lữ Đình " Xem ra cậu rất thích La Tĩnh nhà chúng tôi"

Nháy mắt mặt Lữ Đình đỏ lên, không biết trả lời cái gì mới tốt, vẫn là La Tĩnh nói nhanh " Lữ Đình mai gặp lại, mình cùng...Thẩm...chị mình còn có chút việc, cho nên..."

Lữ Đình nghe xong lúc này mới vội vàng cáo từ, Thẩm Hân giữ yên lặng đóng cửa sổ xe, trên đường lái xe mới nói " Tôi cho rằng...em vẫn còn nhỏ để hẹn hò"

" Phốc" La Tĩnh nhịn không được cười, vậy mà ở tình huống này còn cười sao?!

Thẩm Hân thừa dịp đèn đỏ trừng nàng một cái " Em cười cái gì?"

La Tĩnh mang theo ý cười, khuôn mặt nhỏ mười phần sáng chói " Thẩm tổng, em đã học tới đại học rồi, lời của chị, ngay cả mẹ em cũng không còn nói với em"

Lúc đầu La Tĩnh khẩn trương, nhưng Thẩm Hân vừa rồi nói chuyện với giọng điệu lão thái thái, La Tĩnh nhất thời không nhịn được muốn cười.

La Tĩnh đánh vỡ cái không khí tra hỏi, Thẩm Hân cũng không còn lời nào, đèn xanh nàng tiếp tục lái xe, cũng không nói là muốn đi nơi nào, chỉ hỏi " có phải em thích cái tên họ Lữ đó không?"

Câu hỏi kia hơi chua chua, trên xe tản ra mùi dấm nồng nặc.

La Tĩnh bị mùi dấm này làm cho bật cười, chỉ nói nói " Em cùng cậu ấy chỉ là bạn bè, quan hệ mượn bút ký mà thôi, thật đó"

Thẩm Hân nghe thấy khóe miệng đều trễ xuống, mượn bút ký...cô còn chưa cùng La Tĩnh mượn bút ký của nhau, cái này so với quan hệ giữa bọn họ chả lẽ tốt hơn rồi sao!? không thể nhịn " vậy chị cũng muốn cùng em mượn bút ký"

"..." La Tĩnh nhìn Thẩm Hân một chút, nghĩ đến Thẩm tổng đột nhiên nổi lên tính trẻ con " Đây là bút ký ở trường, chị mượn để làm gì?"

" Cho ta" Thẩm Hân mặc kệ.

La Tĩnh không có cách, chỉ có thể lấy cuốn bút ký màu phấn hồng đưa ra cho Thẩm Hân " Tốt a, nhưng tuần sau nhớ trả em"

Thẩm Hân thuận tiện muốn nhìn nội dung chương trình học của La Tĩnh thế nào, thừa dịp đèn đỏ mở ra coi, chữ viết bên trong đều do chính tay La Tĩnh viết, viết rất chỉnh tề ngăn nắp, còn có đóng khung, viết linh tinh, chữ viết ngay ngắn thanh tú, nhìn ra được từng chữ đều viết rất chân thành.

Ngay cả chữ viết cũng rất đáng yêu, Thẩm Hân ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến cầm bút ký lại nghĩ đến chuyện "ăn" không phải quá biến thái sao, sau đó lật từng tờ từng tờ, ngón tay dừng lại ở một trang giấy.

"Đây là cái gì?" cô hỏi " là em vẽ sao?"

La Tĩnh tiến tới, nhìn vào tờ bút ký của tuần trước, là những hàng chữ lít nha lít nhít, dùng nhiều màu mực khác nhau vẽ thành hình trái tim nhỏ.

" Không...không phải a" La Tĩnh căn bản không có vẽ cái này, lập tức nghĩ đến một người khác có khả năng hiềm nghi nhất...

Lúc này Thẩm Hân lành lạnh nói " Còn nói chỉ là quan hệ mượn bút ký của nhau thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro