Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Nụ hôn hẹn gặp lại (H)

La Tĩnh bị dọa đến toàn thân cứng nhắc, Thẩm Hân lại giống như không phát hiện ra, chẳng những ba ngón tay tiếp tục quấy lấy, một tay còn ấn lên phần mu của La Tĩnh, để hoa huyệt vốn chặt chẽ của nàng càng chặt hơn.

Nào giống như chân không hấp lực hút lấy ngón tay của cô, xúc cảm dinh dính khiến Thẩm Hân miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn nghe được tiếng La Tĩnh bất lực rên rỉ, để nàng dưới sự điều khiển của mình chìm sâu vào ái dục.

Thắt lưng La Tĩnh tê dại đến không dùng được lực, ngay cả một câu nói cũng không rõ ràng " Có ân a! có, có người ân ngô ngô! Ngừng a ừm!"

Thẩm Hân lúc này mới bỏ qua đài hoa bị cô hút sưng gấp đôi bình thường, ngẩng đầu xem xét xa xa, xác thực người lái xe mô tô xác thực đi ngang trong chốc lát, La Tĩnh cuối cùng thở phào, liền mấy giây cũng đủ nàng chụp lấy y phục khoác lên thân.

Không nghĩ Thẩm Hân lại không quan tâm, thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn cuống quả non cứng rắn kia, liếm liếm môi lại cúi đầu ngậm vào một ngụm, như hổ đói vồ mồi vừa mút vừa liếm đài hoa sưng to kia, thỉnh thoảng còn dùng răng gãi gãi.

"Y y!" chỗ vốn bị hút sưng căn bản không chịu nổi bị hút chặt như vậy, La Tĩnh không còn biết xấu hổ mà cứ như vậy dạt dào phun trào thuỷ triều, để áo khoác càng thêm ướt đẫm.

Trên mặt nàng bị nước mắt ẩm ướt ngượng ngùng, mũi đỏ lên bất lực xô đẩy đầu Thẩm Hân chôn giữa hai chân nàng, nhưng chỉ bị bú liếm một ngụm nàng liền không còn khí lực giãy dụa, mười ngón thon dài quấn tóc Thẩm Hân, hỗn loạn sớm đem tóc đuôi ngựa chỉnh tề bung ra, một đầu tóc quăn tán ra, hai người cuồng loạn đến một đi không trở lại.

Thẩm Hân xoát liếm viên đài hoa kia, ngẩng đầu lên hôn La Tĩnh, khiến tiếng nàng hốt hoảng rên rỉ nuốt vào trong miệng, để nàng chỉ có thể phát ra tiếng mũi hừ hừ.

La Tĩnh quơ hai tay, muốn nói cho Thẩm Hân chẳng mấy chốc sẽ có người đi qua, lại bị Thẩm Hân bị ép trở về.

" Đừng để ý đến hắn" Thẩm Hân vội vã ném một câu, càng thêm chuyên chú đẩy nước bọt vào trong miệng La Tĩnh ?? trong miệng, quấy lấy đầu lưỡi không phân rõ là hương vị của ai

La Tĩnh váng đầu hô hô, lại bị Thẩm Hân thay đổi tư thế, để tứ chi nàng quỳ sấp, hai chân quỳ trên ghế lái, hai tay đặt lên ghế phụ xe, Thẩm Hân liền ở sau lưng nàng tiếp tục làm hoa huyệt nàng, La Tĩnh chính là hai chân kẹp chặt cũng không làm nên chuyện gì, khóc cầu Thẩm Hân cũng không để ý tới nàng.

Cuối cùng La Tĩnh chỉ có thể cúi đầu, cảm giác được người lái mô tô từ cửa xe chậm rãi chạy qua, toàn thân La Tĩnh đều nổi da gà, vào thời khắc ấy, Thẩm Hân cũng không biết có phải cố ý không, tam sai sử kình đâm vào hoa tâm nàng, nàng ở trong xấu hổ cùng cực vẫn như cũ triều phun không cách nào khống chế.

Cúi đầu, toàn thân vô lực, thân thể nàng gần như nhịn không nổi, xương vai lũng xuống, đường nét nữ tính mềm mại khiến Thẩm Hân rút ngón tay ra lại trìu mến vuốt ve sau lưng La Tĩnh.

Sờ vào mới phát hiện lưng La Tĩnh rung lắc dữ dội, đem người đỡ lấy, mới phát hiện La Tĩnh khóc đến mặt mũi toàn nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra.

Bị phát hiện khóc, La Tĩnh dứt khoát khóc lớn tiếng hơn, khóc đến không ngăn được dòng nước mắt, Thẩm Hân bị bộ dáng này của nàng làm cho giật nảy mình, lúc này mới nhanh chóng kéo người vào trong ngực, luồn tay ra phía sau lấy áo khoác lên người La Tĩnh, che khuất một thân trần trụi..

Cô ôm lấy La Tĩnh khóc thành bánh bao trong ngực mình, lúc này mới nói với nàng " Không sao, người bên ngoài không thấy cảnh bên trong xe"

La Tĩnh khóc như hài tử, đứt quãng nói " Lừa gạt, gạt người! người kia, nhất định nhìn thấy, nhìn thấy rồi !"

Nàng khóc đến đáng thương, Thẩm Hân lúc này mới hối hận mình lại khi dễ La Tĩnh như vậy, sớm biết tiểu gia hỏa này như thế sẽ không khi dễ quá mức, nàng thế nhưng đều tự mình tìm đường chết, cuối cùng đau lòng nhất không phải chính nàng.

Thở dài, Thẩm Hân ba chân bốn cẳng mặc quần áo cho La Tĩnh như lúc ban đầu, tiểu gia hoả vừa rồi nội tâm bị thương, lúc này đặc biệt không chịu phối hợp, chống cự bên trong miệng còn khóc lóc, nói mình bị nhìn hết, Thẩm Hân chỉ có thể loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, thật vất vả mới có thể mặc đồ chỉnh tề lại cho La Tĩnh.

Vừa rồi còn không phát giác, giờ mới nhận ra trong xe nhỏ hẹp động tác khó khăn đến mức nào, làm xong chính mình đổ đầy mồ hôi, so với làm tiểu gia hoả cao trào còn hơn gấp mấy lần !

La Tĩnh nhìn qua cực thương tâm, mặc quần áo tử tế vẫn tiếp tục khóc, Thẩm Hân không có cách, chỉ có thể kéo người xuống xe, để nàng tận mắt nhìn đứng ngoài cửa sổ xe thật không trông thấy thứ gì/

Ra khỏi xe, gió thổi mát mới khiến La Tĩnh tỉnh táo lại, từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ xe xác thực nhìn không thấu, nước mắt mới không còn một giọt lại một giọt, chỉ là nức nở như toàn thân bất lực, cúi thấp đầu giống như là mệt mỏi cực kỳ, nhỏ giọng mang theo tiếng hít mũi nói " Em, em muốn về nhà"

Hai người trên đường về không nói lời nào, Thẩm Hân cảm thấy mình có chút quá đáng, nhưng lại mất hết mặt mũi xin lỗi, cho dù phát tiết qua đi, cô vẫn canh cánh trong lòng khoảng cách giữa mình và La Tĩnh, La Tĩnh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện, mới vừa rồi thật mệt chết, đầu nghiêng vào cạnh cửa sổ liền ngủ.

Chờ La Tĩnh từ trong cơn mơ tỉnh lại đã đến chung cư, con mắt nàng có chút sưng, một hồi lâu nhìn ra ngoài đều mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, mấy phút đồng hồ sau mới phản ứng được là Thẩm Hân đang nhẹ lay nàng.

" Về nhà rồi, mau lên nghỉ ngơi đi" Thẩm Hân nói chuyện rất nhẹ, giống như gió đêm uyển chuyển mát mẻ.

La Tĩnh gật gật đầu ngồi ngay ngắn, lúc này mới phát hiện trên vai đặt túi xách của Thẩm Hân, vừa khớp đặt dưới đầu nàng, chống đỡ cổ cho nàng, không có cái túi này, đoán chừng nàng bị đau cổ chết.

Xuống xe, La Tĩnh nhìn Thẩm Hân trong xe, giữa hai người có chút yên tĩnh, một hồi La Tĩnh mới nói " Em đi lên trước, cám ơn chị đưa em về"

" Ừm, ngủ ngon" ngữ khí Thẩm Hân vẫn như cũ hơi căng cứng, đang chuẩn bị nâng lên kính cửa sổ xe, liền nhìn thấy La Tĩnh đang muốn rời đi, thì chạy vòng qua bên cửa sổ ghế lái của cô.

"?" Thẩm Hân không biết La Tĩnh muốn gì, liền mở cửa sổ xe bên phía mình.

La Tĩnh không hề nói gì, nửa người chui vào trong xe, bờ môi mềm mềm hướng về má Thẩm Hân chạm một cái, phát ra tiếng chụt nho nhỏ.

" Thẩm tổng, hẹn gặp lại" La Tĩnh sau khi nói xong mới thật nhanh chạy vào chung cư, giống như con ong nhỏ trộm hái mật mà không dám quay đầu lại, khiến cho ánh mắt Thẩm Hân muốn thu hồi cũng không làm được.

Cho đến khi người đã đi vào cửa lớn chung cư, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng nàng, Thẩm Hân mới chậm rãi sờ lên mặt mình, xúc cảm mềm mại dường như còn tồn tại, cô chậm rãi nằm úp mặt xuống tay lái, kiệt sức, nhưng khóe miệng lại không ngừng run rẩy, một hồi lâu sau, đáy lòng đều nhào nhào chực chờ nhảy lên.

Cô rất ưa thích tiểu gia hoả kia, thời gian một năm căn bản không đủ, cô muốn càng có thêm nhiều thời gian để cột La Tĩnh ở bên người cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro