Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Bữa tiệc

"Mau lên xe, không đi giờ sẽ trễ" Thẩm Hân đã ở trên xe chờ, liền nhìn thấy Lạc Kiệt lúc này nhanh bước chạy tới, ngủ hơi trễ nên có chút vội vàng.

Hai người nhanh chóng lên đường, Thẩm Hân lái xe, thời gian khẩn trương để nàng chạy hơi nhanh, đối với Lạc Kiệt ngủ trễ mang sắc mặt không tốt " Nếu đến trễ thì anh chờ chết đi"

Lạc Kiệt giơ lên hai tay có chút đầu hàng " lỗi của anh"

Thẩm Hân bình thường không thường về, nhưng mỗi lần về đều có chút căng thẳng, Lạc Kiệt không dám chọc cô, liền nghĩ muốn lái chuyện sang đề tài khác, miễn cho Thẩm Hân trở mặt với hắn.

Ánh mắt hắn nhìn bốn phía rồi nói : "Bất quá anh thấy em tâm tình gần đây cũng không tệ, tiểu muội muội La Tĩnh kia...rất hợp ý em hả?"

Nghe thấy Thẩm Hân lành lạnh liếc Lạc Kiệt một cái, Lạc Kiệt vội vàng nói " Đừng hiểu lầm, anh đối với em ấy không có tâm tư kia đâu, chính là hỏi một chút"

Thẩm Hân miễn cưỡng tin hắn, nhắc tới tiểu bảo bối mới thu nạp được, sắc mặt căng thẳng cũng giảm đi đôi chút, khóe miệng nhếch lên, mặc dù không nói gì, nhưng biểu lộ kia đã bán đứng tâm tư của cô.

"A...xem ra rất hài lòng..." Lạc Kiệt nhìn gương mặt kia liền minh bạch, bộ dạng này của Thẩm Hân hắn thấy lần đầu tiên, không khỏi có chút bận tâm " Em chú ý một chút, đừng lún sâu"

Thẩm Hân lái xe lại phát ra âm thanh ý vị thâm trường " Nếu thật lún sâu sẽ thế nào ?"

Lạc Kiệt không xác định Thẩm Hân có phải nói đùa hay không, nhưng riêng chuyện này tưởng tượng cũng cảm thấy đau đầu " Sẽ như thế nào chả lẽ em không rõ?"

Loại chuyện này nếu mình không xử lý tốt, gia trưởng sẽ đứng ra xử lý thay, đến lúc đó kết cục không đẹp mắt chút nào.

"Anh thấy La Tĩnh kia là một bé thỏ nhỏ, em mà thật thích bé ấy thì thương xót chút đi, chờ một năm sau thì thả bé ấy đi, đem mọi chuyện xử lý thiên y vô phùng, đừng để mẹ em nhúng tay vào việc này, đến lúc đó thảm nhất chính là bé ấy, em có tin không ?" bản thân Lạc Kiệt cùng thường trà trộn bụi hoa, đối với loại chuyện này có kinh nghiệm hơn Thẩm Hân một chút.

Thẩm Hân không nói lời nào, chính là bặm môi một chút.

Lạc Kiệt nhìn bộ dạng này của nàng cũng biết không cần nhiều lời, chỉ là cho nàng đề nghị " Anh biết em đối với bé ấy rất hài lòng, nhưng vị trí chúng ta khác nhau, em phải tự biết mình rõ ràng"

"ừm" Thẩm Hân hàm hồ đáp lời, không nghĩ nhắc đến chủ đề này nữa" Tháng sau anh đi Mỹ hả?"

"Ai đúng rồi, phiền ghê" công ty của cha Lạc Kiệt gần đây ở Mỹ phát triển tốt, muốn Lạc Kiệt sang quản lý, liền liên tiếp điều Lạc Kiệt sang Mỹ, mỗi lần đi cũng hơn một tháng.

Lạc Kiệt phàn nàn công ty đang phát triển nên lắm chuyện bận rộn, lại chốn xa xôi không tiện, ở đó buồn chết người, xung quanh ngay cả cửa hàng cũng không có.

Hai người tán gẫu một hồi đã tới Thẩm gia, hai lão gia trong nhà đều đã đến, may mà đồ ăn chưa nấu xong, mùi hương thức ăn từ nhà bếp bay lên nồng nặc, đầu bếp chính là vội vàng khí thế ngút trời.

Thẩm Chính ngồi ở trong phòng khách, trong tay lật tờ báo xem, Hứa Phương Đình ngồi bên tay phải ông đang xem tivi, tiếng TV mở rất nhỏ.

"Cha, mẹ, con về rồi" Thẩm Hân thấy hai người gần gũi, áo khoác trên tay treo ở cạnh cửa, nở nụ cười thản nhiên.

Hứa Phương Đình nhìn Thẩm Hân, lại liếc nhìn đồng hồ.

Thẩm Chính khục một tiếng, ánh mắt thậm chí cũng không rời khỏi tờ báo, chỉ ừ một tiếng.

Hứa Phương Đình nhìn con gái một cái, Thẩm Hân không có cách, chỉ có thể thấp giọng nói " Thật có lỗi thưa cha, con về muộn"

Kỳ thật cũng không muộn, chỉ mới mười hai giờ kém vài phút mà thôi, nhưng Thẩm Chính xem qua không cao hứng, gương mặt nghiêm túc, tuổi chừng năm mươi mấy sáu mươi, ngồi ở chính vị phòng khách toát ra khí thế không giận tự uy, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, áo sơ mi trên người thẳng tắp.

Thấy Thẩm Chính không nói lời nào, Thẩm Hân có chút xấu hổ, nhanh kéo Lạc Kiệt tới nói " Cha, Lạc Kiệt cũng tới ăn cơm"

Con mắt Lạc Kiệt khẽ liếc, Thẩm Hân là cái đồ lừa gạt, rõ ràng Thẩm cha cố ý phân phó muốn hắn cùng tới !

Sau đó Thẩm Hân húc cùi chỏ hắn một cái, Lạc Kiệt lấy ra một hộp nhỏ vô cùng ưu nhã, đưa đến trước mặt Thẩm Chính " Cha, đây là một ít trà lá, con nghe mẹ nói cha thích uống"

Thẩm Chính nhìn Lạc Kiệt, dù sao có người ngoài cũng không thể khiến cho bầu không khí quá căng thẳng, nên sắc mặt dịu đi đôi chút gật đầu đáp " Cùng nhau ăn cơm, bảo nhà bếp làm thêm hai phần"

"Em đi nói" Hứa Phương Đình nhanh đứng lên đi về phía nhà bếp

Rất nhanh mọi người đều an tọa trên bàn cơm, Lạc Kiệt trò chuyện làm dịu bầu không khí phần nào, Thẩm Hân nhìn xem tôm trên bàn liền lột mấy còn gắp cho Thẩm Chính, lại báo cáo tình hình công việc lần trước ra nước ngoài, Thẩm Chính cũng không trả lời nhiều, đối với công việc mới đáp lại mấy câu, nhưng Thẩm Hân cũng có thể tự mình nói tiếp, nói đến thức ăn trên bàn cũng không ăn được mấy miếng.

"Nhanh ăn đi, ba muốn đi chỗ Duy Quốc uống trà một lát" Thẩm Chính ăn no liền đứng dậy, liếc mắt nhìn Hứa Phương Đình, sau đó cầm bình trà đi về hậu viện, sau khi cơm nước xong, ông sẽ đến đó uống một chén trà.

Thẩm Hân nói được một nửa mới thu miệng lại, cúi đầu ăn một chút đồ ăn, nhưng luôn cảm thấy không có thơm ngon...

Hứa Phương Đình nhìn Thẩm Hân nhíu mày, Lạc Kiệt rất thức thời ăn cơm xong liền rời bàn đi ra hậu viện pha trà cho Thẩm Chính, trên bàn cơm chỉ còn hai mẹ con, Hứa Phương Đình sắc mặt liền có chút khó coi " Con trở về sao muộn như vậy, con biết cha con ghét nhất người đến trễ"

"mẹ, con xin lỗi" Thẩm Hân mất hết cả hứng lùa cơm vào miệng ăn.

"Không nói những chuyện này, con cùng Lạc Kiệt kết hôn hơn hai năm, vì cái gì chưa sinh con?" Hứa Phương Đình lời nói xoay chuyển " Con nhìn đứa nhỏ Duy Quốc hiện tại mấy tuổi rồi, các con thì tại sao chưa có tin tức nào ?"

Thẩm Hân nghẹn lời nói " Sinh con là chuyện đại sự, chúng con dự định lo sự nghiệp vài năm nữa, có con..."

"Công việc lúc nào cũng có thể làm! nhưng con lớn tuổi rồi khó sinh lắm!" Hứa Phương Đình cắt lời Thẩm Hân " Cha con cũng đến tuổi ôm cháu trai, làm con cái thì phải thực hiện nghĩa vụ chứ ? Không lúc này thì đợi lúc nào ?"

"Mẹ, tụi con còn chưa có dự định..." Thẩm Hân cau mày " Chẳng phải mẹ muốn con phải khiến cho công ty đứng vững sao ?"

"Cái đó cũng có thể xem xét thời thế mà" Thanh âm Hứa Phương Đình có chút gấp " con xem cha con thích trẻ con, gần đây đều hay tới Duy Quốc để xem Thẩm An, con tranh sủng nổi không ?"

Thẩm Hân buông đũa trong tay, cảm thấy Hứa Phương Đình hôm nay muốn mình về dùng cơm chính là trói buộc cô chuyện này, đầu có chút đau, nhưng vẫn cười nói " Mẹ, Duy Quốc là con của thúc thúc, hai năm trước thúc thúc qua đời, cha quan tâm cậu ấy thì có sao đâu"

"Chính là con của thúc thúc con mẹ mới lo lắng!" Hứa Phương Đình đập tay xuống bàn " con biết rõ cha con vẫn muốn nhận Duy Quốc làm con thừa tự trên danh nghĩa, làm sao còn nói những lời này, con đến cùng có để tâm cái nhà này hay không ?"

Thẩm Hân không nói gì, Hứa Phương Đình tức giận nhìn cô " Nếu con đã không chú ý đến cái nhà này, dứt khoát sau này không cần về nữa, cũng đừng gọi mẹ là mẹ nữa!"

"Được rồi mẹ, con sai được chưa ? con sai" Thẩm Hân thở dài, không thể nhìn Hứa Phương Đình tức giận như vậy nữa " Con sẽ nói chuyện với Lạc Kiệt, mẹ đừng nóng giận"

"Mẹ cũng không muốn tức giận, nhưng con đừng để người ta lo lắng như vậy" Thẩm Hân dịu thái độ thì Hứa Phương Đình cũng nguôi giận phần nào, dặn dò một câu " Vậy con nói chuyện với nó đi, nhanh sinh một đứa bé biết chưa? mẹ lo lắng cho con lắm"

Nói xong bà liền đứng dậy " Thời gian cũng sắp đến, mẹ không thể để cha con một mình, mẹ thay quần áo ra ngoài, con từ từ ăn, ăn no thì lại đi"

Thẩm Hân gật gật đầu, nhìn Hứa Phương Đình rời đi, nhìn bàn ăn chỉ còn một mình mình, lập tức chẳng còn chút hứng thú nào ăn hết, cúi đầu cô độc chậm rãi ăn trưa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro