Chương 05: Nụ hôn tạm biệt
Trái với dự kiến của Thẩm Hân, La Tĩnh hiển nhiên là tiểu tình nhân rất tri kỷ, thổi tóc cho cô, chải đầu cho cô mười phần ôn nhu, đương nhiên nàng sẽ không giúp cô tạo hình tóc, nhưng thật ra cũng không kéo đau tóc cô, thậm chí cô có thể cảm giác được La Tĩnh cẩn thận từng li từng tí chải vuốt tóc, ngón tay mềm mại thỉnh thoảng chạm vào tai cô cùng cổ, phối hợp với gió nóng của máy sấy, để người ta có cảm giác buồn ngủ...
La Tĩnh thổi tóc cô đến chân thành, cho đến khi tóc Thẩm Hân khô mát xõa tung trên vai mới có chút hài lòng nhìn thành quả của mình, Thẩm Hân thường xuyên đến tiệm làm tóc chỉnh lại tóc tai, chất tóc được bảo dưỡng định kỳ sờ vào rất thích, trơn mượt, tuỳ tiện thổi cũng rất trơn nhuận.
Nàng nhìn Thẩm Hân một chút, vốn chỉ là định nhìn lén, không nghĩ tới đối phương cũng đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt hai người lập tức va chạm nhau, La Tĩnh chớp mắt nói " Thổi khô rồi"
Bầu không khí làm sao xấu hổ như vậy ?
Thẩm Hân gật gật đầu, sau đó hỏi " Em sẽ xoa bóp chứ ?"
La Tĩnh đàng hoàng lắc đầu, nếu như chỉ tuỳ tiện đấm vài cái lên chỗ đau ai mà không biết ? Nhưng nàng rất rõ ràng Thẩm Hân ám chỉ tuyệt đối không chỉ là xoa bóp bình thường, đoán chừng là bắt làm cái gì khác, nếu như quá chuyên môn thì nàng làm sao biết.
Thẩm Hân cũng không ngoài ý muốn, chỉ yêu cầu nói " Đi học chút nhập môn, sau này có cơ hội giúp tôi ấn một chút, hôm nay liền giúp tôi bóp bả vai vài cái"
"Dạ" La Tĩnh yên tĩnh đi tới, thấy Thẩm Hân kéo áo choàng lỏng một chút, lộ ra đầu vai, nàng liền khẽ bóp lên bả vai trắng noãn kia.
Làn da mười phần bóng loáng, nhưng cơ bắp cũng vô cùng cứng chắc, Thẩm Hân làm việc lâu, hôm nay vừa xuống máy bay, thêm nữa lần này đi công tác toàn là dự hội nghị, thân thể đặc biệt mỏi mệt, La Tĩnh ở trên ghế salon, xoa bóp cho cô, cô còn muốn La Tĩnh dùng chút sức " Nơi đó mạnh chút"
La Tĩnh cơ hồ dốc toàn lực, cố gắng cho Thẩm Hân buông lỏng bả vai, nhìn qua Thẩm Hân có vẻ lớn tuổi hơn nàng một chút, đoán chừng có thể hơn ba mươi đi, nhưng bả vai cứng chắc đến lợi hại " Công việc có mệt lắm không ?"
Ngữ điệu của nàng mềm mềm, sau khi hỏi ra tiếng, cảm thấy mình không nên hỏi nhiều, ngậm miệng cúi đầu.
Thẩm Hân lại thở dài " Mệt còn đỡ, chính là quá bận bịu"
Hai người cứ như vậy câu có câu không nói về cuộc sống lặt vặt, Thẩm Hân liếc nhìn đồng hồ, đã nhanh tới ba giờ sáng, cô vỗ vỗ tay La Tĩnh để nàng dừng lại, bả vai được đấm bóp có chút linh hoạt không ít, cô thoải mái hít sâu, dời cái lưng mỏi khỏi ghế salon " Tôi cũng nên đi rồi, đêm nay em liền ngủ ở đây đi, có thể ngủ đến trước mười hai giờ trưa mai, trước đó tôi sẽ cho người đến đón em"
"Bây giờ về rồi?" La Tĩnh nhìn sắc trời tối đen như mực " Nhưng bây giờ cũng khuya lắm rồi "
Thẩm Hân cũng đã mặc quần áo, không có vấn đề gì nói " Không sao, tôi cũng chỉ ở gần đây thôi" cô không có ý định trở về nhà thật, vậy nhưng ở thành phố khác, đoán chừng giờ này cũng sắp sáng, cô chỉ chuẩn bị đi tới nhà ở thành phố khác nghỉ tạm một đêm.
Đối phương cũng đã mặc quần áo, La Tĩnh không tiện nói gì, chỉ là theo phía sau lưng cô, một mực đưa đến cửa phòng, Thẩm Hân còn mặc bộ trang phục buổi sáng, một bước rời khỏi phòng, mới quay đầu phân phó La Tĩnh.
"Ngày mai tôi sẽ cho người mang quần áo mới tới, về sau không cho phép mặc loại váy ngắn này nữa" Cô không thích người của cô mặc loại quần áo hở hang này, nhìn rất không có phẩm vị, đều lộ đùi để người khác nhìn.
La Tĩnh dưới ánh nhìn của Thẩm Hân mà gật đầu, đối phương là kim chủ, cao hứng muốn làm gì nàng cũng phải nghe theo, vừa đúng lúc nàng cũng không thích mặc kiểu váy này, thật xấu hổ.
Thẩm Hân thấy nàng gật đầu, lại cúi đầu xuống " Tới hôn tôi một cái" Nàng so với La Tĩnh cao hơn mấy centimet, hiện tại còn mang giày cao gót, muốn cùng La Tĩnh nhìn thẳng phải cúi đầu.
La Tĩnh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Thẩm Hân, mặc dù ở trên hành lang không người, nhưng cửa phòng mở rộng để nàng chủ động dâng hiến nụ hôn vẫn không được tự nhiên, một hồi do dự mới nhanh chóng chạm lên môi Thẩm Hân một cái, như chuồn chuồn lướt nước, chột dạ mặt đỏ ửng.
Nụ hôn nhẹ nhàng mang đến xúc cảm, khiến cho Thẩm Hân khẽ cười sờ lấy môi mình.
Đây nhất định là nụ hôn đầu.
Cô vuốt vuốt đầu La Tĩnh " Về sau nhớ phải chủ động hôn tạm biệt tôi, biết chưa"
La Tĩnh bị Thẩm Hân kéo vào trong ngực, hơn nửa đêm trên hành lang không người, Thẩm Hân đưa tay luồn vào cổ áo khoác, vò lấy ngực mềm mại, triệt để hưởng thụ xúc cảm ngấp nghé một đêm, quả thật vừa mềm lại đầy đặn, thật sự sờ sướng.
Hai người ở ngoài gian phòng làm chuyện như vậy, hai tay La Tĩnh đè lấy bàn tay Thẩm Hân, lại không cản được cô nhào nặn, ngược lại cảm giác bàn tay kia có bao nhiêu càn rỡ bóp vò, toàn thân lập tức cứng đờ chỉ có thể ngẩng đầu " Không nên ở chỗ này..."
Nàng nói đến nhỏ, giống như lớn tiếng sẽ khiến khách khác mở cửa phòng thò đầu nhìn, liền dùng đôi mắt như nước long lanh cầu khẩn Thẩm Hân.
Lại muốn khóc...
Thẩm Hân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không biết mình bị bệnh gì, nhìn La Tĩnh khóc liền có cảm giác thoải mái khó nói nên lời, tuỳ ý thay phiên trêu chọc hai viên đầu ngực non nớt cứng lên rồi mới rút tay, La Tĩnh giống như thoát được một kiếp liền trốn vào trong phòng, cổ áo còn mở rộng, lộ ra gần nửa quầng ngực.
"Hảo hảo đi ngủ" Thẩm Hân xấu xa không có nhắc nàng, trước khi đi còn hôn trán nàng mới rời khỏi.
La Tĩnh thấy Thẩm Hân đi xa rồi, mới trở về phòng đóng cửa lại, thở ra một hơi trầm tĩnh lại, nhìn xem gian phòng từng có một trận phong ba bão táp thổi qua, nghĩ đến mình biến thành tình nhân để phú bà có tiền bao nuôi, lập tức khó chịu, cũng không biết nếu như bị người nhà biết được sẽ làm thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, mấy giọt nước từ hốc mắt chảy xuống, bên người không có ai để kể khổ, La Tĩnh chỉ có thể đem đầu chui vào đầu gối, ô ô khóc một đêm.
Hôm sau sắc mặt La Tĩnh cực kém, ban đêm chỉ ngủ trong giây lát vẫn là khóc đến ngủ thiếp đi, con mắt sưng tấy còn có quầng thâm, đại khái mười giờ liền có tiếng gõ cửa cùng tiếng người gọi, bên ngoài có người đang gọi nàng.
"La tiểu thư, La tiểu thư, xin hỏi cô đã dậy chưa ?"
La Tĩnh lúc này mới nhớ hôm nay sẽ có người tới đón nàng, người bên ngoài khẳng định là Thẩm Hân gọi tới, nhanh chóng chỉnh lại áo khoác đi mở cửa.
Người ngoài cửa cầm mấy cái túi, trên mặt không biểu tình nhìn La Tĩnh, trực tiếp đưa túi trên tay cho nàng " Đây là Thẩm tổng đưa cho cô, phiền cô nhanh chóng thay đồ"
La Tĩnh nhận lấy liền đi xem xét, nguyên lai là quần áo mới, thậm chí còn có đồ lót, nàng nhìn đối phương mặt không biểu tình đã cảm thấy người này giống như không có chút nào cao hứng, không dám kéo dài thời gian liền đi đổi quần áo.
Dáng người nàng thuộc loại trung bình cũng không khó mua, bất quá ngay cả nội y cũng do người này mua khiến nàng có chút xấu hổ, áo ngực màu hồng nửa che viền ren khiến cho bộ ngực của nàng trở nên trắng hơn, chỉ là bên trên còn chưa gỡ tem mác, nhìn xem giá tiền khiến trái tim nàng lạnh đi một chút.
"La tiểu thư, cô thay xong chưa?" Người kia không có đi vào bên trong phòng, âm thanh băng lãnh bên ngoài vang lên.
"A....được, thật xin lỗi để cô đợi lâu" La Tĩnh bước nhanh ra, đối phương đã nhường đường mời nàng ra khỏi phòng.
Cô ta nói " Tôi là trợ lý của Thẩm tổng, cô có thể cọi tôi là Lý thư ký là được, tôi sẽ phụ trách nhu cầu hằng ngày của cô, mời đi hướng này " Cô ta đưa La Tĩnh xuống đất, một chiếc xe hơi màu đen đã ở đó chờ bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro