Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Diễn kịch

Sáng sớm hôm sau, khâm sai đại nhân Thẩm Kỳ Mặc cùng vài tên thiết kỵ mặc hắc giáp đến bái phỏng Tương Vương phủ, được báo lại rằng Tương Vương điện hạ chưa tỉnh dậy.

Hắn vẫn luôn ở trong chính điện chờ đến trưa, vị Tương Vương điện hạ kia mới lười biếng duỗi eo, từ từ chậm rãi bước vào trong điện, thần sắc uể oải, nghiễm nhiên phô bày bộ dáng túng dục đêm qua.

Sắc mặt Thẩm Kỳ Mặc xanh mét cực kỳ, hận không thể sớm đem nước trà đã lạnh ngắt hắt lên mặt người này, khiến 'hắn' thanh tỉnh cho tốt. Hắn cười lạnh nói, "Xem ra tại đất phong này, Tương Vương điện hạ sống thật sung sướng tựa như thần tiên."

Tuy Thẩm Kỳ Mặc là trọng thần của Yên Cảnh Đế, nhưng đối với Vương gia, châm chọc như vậy đã là quá mức, nhưng Mộ Dung Nhan không những không bực, ngược lại còn lộ vẻ mặt tiêu sái, ngữ khí khiêm tốn, "Thẩm đại nhân nói đùa, Ung Bắc khổ hàn, bản vương không một ngày không nhớ nhung thê nhi ở Yên Kinh xa xôi, cớ sao sống tốt cho được…"

Lời vừa nói ra, trong lòng Thẩm Kỳ Mặc càng thêm khinh thường, thầm nghĩ trong lòng, làm bộ làm tịch... Nếu thê nhi nhà ngươi biết được hàng đêm ngươi tìm hoan mua vui, chỉ sợ đã lạnh thấu tâm can.

Nhưng hắn cũng không nói ra, liền đi thẳng vào vấn đề, nói "Lần này thần đến Yên Môn Quan, một là thay bệ hạ thị sát tình hình nơi biên ải, hai là thay triều đình săn sóc bá tánh U Châu, sợ là đến quấy rầy Vương gia nhiều ngày, thỉnh Vương gia thông cảm nhiều hơn."

Mộ Dung Nhan nghe xong, lập tức cười đáp, "Chẳng phải, chẳng phải, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, bệ hạ nhân từ, bản vương mang ơn đội nghĩa thay bá tánh U Châu còn không kịp, lại như thế nào là cảm thấy bị quấy rầy cho được. Thẩm đại nhân muốn lưu lại bao lâu liền lưu lại bấy lâu, chỉ cần xem Tương Vương phủ này như quý phủ của chính mình là được."

"Như thế, ngày sau làm phiền Tương Vương điện hạ mau chóng đưa vi thần đi gặp tướng sĩ nơi biên quan đi." Thẩm Kỳ Mặc cũng không khách khí, trực tiếp nói ra.

Mộ Dung Nhan nhướng mày, cười nói, "Nói hay nói hay, một đường tới đây, chắc hẳn Thẩm đại nhân đã vất vả mệt nhọc, không bằng trước cùng bản vương cùng chư vị tướng lĩnh tại quý phủ dùng bữa. Nghỉ tạm một lát, sáng sớm ngày mai bản vương liền dẫn đại nhân đi thị sát.” Nói xong, Mộ Dung Nhan ra hiệu cho người hầu chạy nhanh đi xuống chuẩn bị rượu ngon món ngon.

Trong tiệc rượu, Mộ Dung Nhan mời Thẩm Kỳ Mặc cùng ngồi ở phía trên, hai bên là các tướng lĩnh dũng mãnh của biên ải.

Yên Sơn có bốn vị anh hùng: Tuyết Nghi, Dương Đại Hữu, Thạch Phong, Chu Nguyên Sơn, bọn họ đều là đi theo Yên Cảnh Đế cùng Tương Vương điện hạ giữa thời bình thời loạn, lập được nhiều công trạng lớn nhỏ. Bốn người đều là nhân sĩ Ung Châu, cố nhân nhớ nhà sốt ruột, liền chủ động thỉnh cầu Cảnh Đế cho phép mình cùng Tương Vương điện hạ đến Yên Môn Quan trấn thủ biên cương.

Giữa yến hội, Mộ Dung Nhan vẫn luôn hết lời khen ngợi Thẩm Kỳ Mặc, ca ngợi rằng kỳ thật hắn mới chính là rường cột nước nhà, chư vị Yên Môn tướng lĩnh cũng đều tận lực lấy lòng vị khâm sai đại nhân này, thay phiên tiến lên kính rượu chúc mừng.

Sau vài chầu rượu, Thẩm Kỳ Mặc được khen đến lâng lâng, không kiềm chế được vẻ mặt ngà say, chậm rãi dỡ xuống tâm phòng bị.

“Thẩm đại nhân, bản vương thập phần nhớ Hoàng huynh, cũng không biết Hoàng huynh ở trong cung, hết thảy có mạnh khỏe hay không?” Mộ Dung Nhan chậm rãi buông chén rượu xuống, mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Mặc, thành khẩn nói, “Bản vương ở biên cương khong thường ở trong triều vì bệ hạ phân ưu giải nạn, thật sự với lòng có thẹn. Nếu có thể từ miệng đại nhân biết được Hoàng huynh mạnh khỏe không việc gì, cũng có thể khiến bản vương vơi đi ưu phiền.”

Thẩm Kỳ Mặc vẫn còn ngà say, đắc ý đáp lại: “Điện hạ yên tâm, bệ hạ long thể an khang, mấy năm gần đây quảng nạp hậu cung, vì hoàng thất khai chi tán diệp, sống rất tốt.”

Mộ Dung Nhan nghe đến hai chữ “hậu cung”, trong nháy mắt đôi mắt biểu lộ sự chua xót, cố sức cười nói, “Đúng không, kia thật đúng là phúc của Đại Yên, phúc của xã tắc.”

“Quả nhiên, nhưng ít nhiều đều nhờ vào Hoàng Hậu nương nương hiền đức hào phóng, mỗi năm nương nương vì bệ hạ mà tuyển chọn giai nhân vào cung phụng dưỡng, có thể nói nàng đúng là một bậc mẫu nghi chi phạm (*), quả thực là phúc của lục cung.” Thẩm Kỳ Mặc nghĩ đến nữ nhi của hắn vào cung làm phi, cũng là vị Hoàng Hậu nương nương này tự mình làm mai, lòng hắn cũng tràn đầy cảm kích.

(*) Người phụ nữ có đức hạnh, phong thái mẫu mực

Mộ Dung Nhan có chút thất thần, nghe đến nàng ấy từ chính miệng Thẩm Kỳ Mặc nhắc đến, hình ảnh ngày xưa đột nhiên hiện ra mãnh liệt:

“Cầu ngươi, nhất định phải bình an.”

Đó là câu cuối cùng nàng ấy nói với nàng vào đêm trước ngày nàng rời đi, nhìn trong mắt nàng ấy ngập nước, vì mình mà dịu dàng sửa sang lại vạt áo. Trong phút chốc, nàng suýt nữa quên mất nàng ấy là Hoàng Hậu một nước, là Hoàng tẩu của mình. Nàng chỉ mong được ôm lấy nàng ấy một lần nữa, người mà nàng đã từng khắc cốt ghi tâm thuở ban sơ.

Nhưng chung quy lại, chính mình cũng không có làm như vậy, bởi vì đôi tay này đã nhuốm quá nhiều máu tươi cùng tội ác… Sao chính mình lại có thể dùng đôi tay đã dính đầy máu tươi nhơ nhuốc, làm dơ bẩn tay nàng ấy cho được.

Bình an sao?

Đáng tiếc… Cho đến bây giờ ta mới hiểu được, chân chính làm người bình an không phải trong tay cầm binh khí, không phải võ công vô song, mà là quyền lực chí cao vô thượng.

Quyền lực, chỉ có quyền lực, mới là thứ hữu dụng duy nhất trên đời này.

Nếu nàng có thể hiểu đạo lý này sớm hơn một chút, có lẽ… Nàng ấy cũng không vì lần động tâm và sự vô năng mà chết đi.

Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Nhan bất động thanh sắc, thu liễm cảm xúc, tiếp tục toàn lực bồi vị này, người mà Hoàng đế phái đến ngầm diễn một màn kịch.

Sau đó, liên tục nhiều ngày liền, hàng đêm Mộ Dung Nhan mời Thẩm Kỳ Mặc lưu luyến nơi phong nguyệt, sênh ca cuồng hoan, mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao mới thản nhiên tỉnh dậy, cũng không đến võ trường luyện binh. Mà phần lớn tướng lĩnh biên quan đều trầm mê với tuyệt kỹ ném thẻ vào bình rượu mà chểnh mảng thao luyện, toàn bộ quân Ung Bắc trên dưới đều tràn ngập phong thái phù hoa.

Mấy ngày sau, Thẩm Kỳ Mặc khởi hành hồi kinh, đem hành vi của Vương gia cùng quân Ung Bắc mà hắn chứng kiến, hết thảy bẩm báo đúng sự thật lên Yên Cảnh Đế.

Mà Yên Cảnh Đế không tức giận, cũng không trách phạt, chỉ hạ một chiếu thư, lệnh Tương Vương nhanh chóng điều động nhân mã đi Kiến Nam tại Thanh Châu, tiêu diệt tàn quân Bắc Tung.

—------------------------------------------------------

Đêm khuya, trăng sáng vằng vặc.
Trên lưng ngựa, một thanh niên cao gầy mặc nhung giáp, nửa khuôn mặt bị che đi bởi mặt nạ bạc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, soi rọi đường nét lạnh băng của 'hắn' thêm tuấn mỹ.

Âm thanh ‘lộc cộc lộc cộc’ từ xa dần dần đến gần, người nọ hơi nâng tay lên, không bao lâu một con bồ câu xám đậu trên cánh tay nàng.

Nàng rút thùng thư ra, mở giấy thư, con ngươi sau lớp mặt nạ đột nhiên nheo lại.

Mặt trên viết: Trong quân Ung Bắc có biến, ấn soái đã chuyển cho kẻ khác.
Nàng siết giấy thư đến nghiền nát, giương tay lên, thở dài một tiếng, âm thanh hòa lẫn cùng những mảnh vụn bay tứ tán trong gió.

Than ôi, chính mình đã giả ngây ngốc đến vô năng, sống không tranh không chấp, người nọ vẫn một mực không tín nhiệm nàng… Trước đem chính mình đến Thanh Châu trấn áp thổ phỉ, sau phái người thay thế địa vị của mình ở Ung Bắc, bước kế tiếp sợ là đường đường chính chính tước đi vương quyền… Chẳng lẽ chính nàng còn muốn ở lại đây ngồi chờ chết sao?

Không, tuyệt đối không thể!

Nàng nắm chặt dây cương trong tay, thật lâu sau mới lạnh lùng cất giọng, nói, “Dương Trung, bản vương muốn ngươi tự mình quay về Yên Sơn một chuyến, báo với cha ngươi cùng Tiết đại ca bọn họ, đã đến lúc những chú chim non kia trưởng thành rồi.”

“Vâng, sư phụ.” Thiếu niên mười ba tuổi cúi đầu dứt khoát đồng ý, liền xoay người lên ngựa biến mất, lẩn vào trong bóng đêm.

Ánh mắt Mộ Dung Nhan thâm trầm, im lặng nhìn bóng dáng Dương Trung giục ngựa rời đi, ai cũng không biết ẩn sau lớp mặt nạ bạc kia… Rốt cuộc là vẻ mặt gì.

Hoàng huynh… Vì sao cho đến ngày hôm nay, ngươi còn muốn bức ta?
Ta đã hai bàn tay trắng… Vì sao ngươi vẫn là không chịu buông tha ta?

Thuân Trinh năm hai, cuối thu, giám sát Ngự Sử Hoắc Chấn đem nữ nhi Hoắc Sanh đưa vào trong cung trình diện với bệ hạ, được lòng thánh ý, cùng năm nàng được sắc phong Chiêu Nghi, mà Hoắc Chấn cũng được phong làm Thượng Thư Hữu Nhị Phẩm. Theo sau đó, nhiều đại thần trong kinh thành lần lượt đem nghĩa nữ vào trong cung làm phi.

Nhưng đến mùa xuân năm thứ năm, Yên Cảnh Đế ban chiếu chỉ công bố thiên hạ: tuyển chọn phi tần từ các địa phương. Trong lúc nhất thời, quan viên địa phương đều dậy sóng, đem nữ nhi chưa lập gia thất đến kinh thành, đưa vào trong cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro