Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Phong nguyệt

Thuận Trinh năm thứ hai, mùa thu.

Một đoàn hơn mười thiết kỵ mặc hắc giáp đi theo một cỗ xe ngựa gồm hai ngựa và bốn dây cương tiến vào cửa thành cao của Yên Môn Quan, mắt nhìn thẳng.

Trong xe ngựa là một nam nhân trung niên ngồi nghiêm chỉnh, đôi tay ẩn trong trung y to rộng, thần sắc nghiêm nghị.

Hắn là Binh bộ Thượng thư Đại Yên Thẩm Kỳ Mặc, là cữu cữu của đương kim thánh thượng Yên Cảnh Đế. Trước đây không lâu, Cảnh Đế còn nạp nữ nhi nhỏ nhất của hắn Thẩm Ngọc Nhi làm quý phi, càng là thêm thân tình.

Lần này, hắn phụng mệnh của bệ hạ đi đến Yên Môn Quan để gặp một người.

"Đại nhân, tới rồi." Xe ngựa vững vàng dừng lại, xa phu cúi đầu, cung kính nhắc nhở.

Thẩm Kỳ Mặc sửa sang lại y quan, chậm rãi bước ra xe ngựa. Hắn ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu khắc chữ vàng rồng bay phượng múa "Tương Vương phủ" phía trên mình, thật lâu không nói gì.

Thời gian trôi nhanh đủ làm lòng người phai nhạt sự khốc liệt của chiến loạn, phai nhạt hình ảnh bầu trời bị gió lửa nhuộm thành máu tươi, phai nhạt tiếng nức nở của chim nhạn hoang... Nhưng lại không tài nào khiến lòng người quên đi bóng hình của một người lạnh lùng vô tình.

Toàn bộ trời cao đều bị ánh lửa nhuộm thành một màu đỏ thẫm khiến người tê tâm liệt phế, máu văng tung tóe lên gương mặt, nhiễm đỏ quần áo, nhưng người nọ vẫn đơn thương độc mã rong ruổi nơi sa trường... vẫn đang cười.

Đến tột cùng phải có một viên Tu La tâm thế nào, mới có thể lấy việc giết chóc làm vui?

Mấy năm gần đây, vị Vương gia máu lạnh này vẫn luôn phụng mệnh trấn thủ biên ải Tây Bắc, dựa vào một cây ngân thương trầm hàn, trước sau càn quét một số bộ lạc du mục phương Bắc, ngăn chặn bọn man di xâm lược phương Nam, có thể nói là chiến công hiển hách.

Nhưng mà, điều khiến người giật mình không chỉ có huyền thoại bất khả chiến bại của hắn, còn có ác danh đồn xa của hắn.

Nghe nói, Tương Vương mê đắm nữ nhân còn trinh nguyên, sau đó bắt cóc họ, lăng nhục một đêm xong liền vứt đi như giày rách.

Những lời tán dương công trạng lớn lao của 'hắn' cùng những lời buộc tội 'hắn' hoang dâm vô độ dấy lên sôi nổi, truyền đến trong tấu chương được trình lên long án phía trên của vị đế vương kia.

Nghi kỵ cùng đa tâm làm vị cữu ngũ chí tôn này tâm sinh hoài nghi, rốt cuộc, Yên Cảnh Đế phái cữu cữu Thẩm Kỳ Mặc mà mình tín nhiệm nhất, lấy cớ săn sóc dân tình, đưa người đến Tương Vương đất phong, tìm tòi đến tận gốc rễ.

Quản gia Tương Vương phủ nghe được hạ nhân truyền báo, vội vã chạy ra, mặt đầy xấu hổ, đối diện Thẩm Kỳ Mặc liên tục ôm quyền chắp tay thi lễ nói, "Thẩm đại nhân, Vương gia... Vương gia hắn tạm không ở trong phủ."

"Vương gia kia ở đâu?"

Sắc mặt Thẩm Kỳ Mặc hơi hơi trầm xuống, không khỏi nghi vấn, Tương Vương điện hạ này biết rõ chính mình phụng mệnh thánh thượng mà đến, cớ gì lại chậm trễ coi khinh, cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì.
"Vương gia hắn..." Quản gia lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu hổ thẹn mà nói, "Hẳn là ở Như Ý Lâu."

Như Ý Lâu là thanh lâu nổi danh nhất Yên Môn Quan, có thể so với Yên Kinh Vọng Nguyệt Lâu.

Nơi đó tồn tại trong thiên hạ để cho người trầm mình trong tửu sắc, mỹ nhân mê người câu hồn đoạt phách.

Dung mạo các nàng tựa như hoa sen vươn mình từ mặt nước, có thể hào hứng làm thơ ngâm vịnh; eo thon lượn lờ; có thể làm hài lòng binh qua sa trường, tướng quân giáp sắt; có thể xướng những khúc ca du dương khiến nợ nước thù nhà toàn bộ hóa thành mây khói.

Vì thế, vô số thi nhân hào hoa, lang quân bạc tình, đệ tử ngả ngớn, công khanh nghèo túng, ngày đêm tại đây sa đọa đến thần hồn điên đảo, hưng phấn mà đến, tận hứng mà về, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.

Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm vị Vương gia Đại Yên, người luôn được tranh luận nhiều nhất, Tương Vương Mộ Dung Nhan.

Thẩm Kỳ Mặc trừng lớn con mắt, nghỉ chân tại tòa điện nguy nga tràn ngập mùi phấn hương, hắn không nghĩ tới tại đây, ban ngày ban mặt, nơi này truyền đến âm thanh cầm kỹ cùng giọng hát của các ca nữ, vô cùng choáng ngợp.

Hắn đi theo tên quản gia Tương Vương phủ, chậm rãi bước lên bậc thang, lướt qua tầng tầng lớp lớp rèm mỏng buông rủ, đi đến một nhã gian trước mặt.

Quản gia kia dừng bước, xoay người nhìn về phía Thẩm Kỳ Mặc, chỉ vào cánh cửa gian phòng, thấp giọng nói, "Đại nhân, Vương gia hiện ở bên trong, xin mời ngài."

Thẩm Kỳ Mặc nhíu mày, dù ở ngoài cửa, hắn vẫn nghe được tiếng cười nói huyên náo vọng ra từ trong gian phòng.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, không gian rộng lớn hiện ra trước mắt, trên mặt đất là sàn đá trắng mịn bóng loáng, phía xa thấp thoáng bóng người uyển chuyển ẩn hiện sau trướng rủ màn che.

Hắn hơi chần chừ một chút, trướng màn đã bị đôi tay trắng nõn của hai người xốc lên, lộ ra hai gương mặt mang dung mạo xinh đẹp, trẻ trung.
"Đại nhân, mời vào."

Âm thanh các thiếu nữ tựa như tiếng chim hoàng oanh hót ngày xuân, trong trẻo mà tươi tắn làm sao.
Thẩm Kỳ Mặc liếc mắt một cái liền thấy được vị Vương gia Đại Yên, đôi mắt hắn bị che đi bởi chiếc khăn gấm màu lam. Hắn dang rộng đôi tay tiến về ba, năm nữ nhân yêu kiều đang cười không ngớt. Hắn nhào tới mấy lần, đều bị các nàng dễ dàng tránh đi mất.

"Ha ha, điện hạ à, lại trượt mất rồi."

"Điện hạ, ta ở ngay đây."

"Điện hạ... Điện hạ..."

Thấy vị Vương gia này liên tục bắt hụt, ý cười của đám nữ nhân phong tình này càng thêm nồng đậm, nheo mắt lại, nét cười lộ ra ý xuân.

Trên người Mộ Dung Nhan nồng đậm men say, nhướng mày cười mắng, "Tiểu yêu tinh các ngươi, nếu một hồi bản vương tóm được, ta sẽ trừng phạt các ngươi thật nghiêm khắc!"

Liễu Y Y ngưng mắt nhìn tên Vương gia tuấn dật phi phàm còn thở hổn hển, sắc mặt nàng ửng hồng, trái tim đập loạn nhịp nhảy thình thịch, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy hắn.

Đêm đó vừa gặp hắn, một người dáng vẻ thanh mảnh đang tựa vào lan can uống rượu, trên người mặc bạch y, tóc đen bay bay theo gió tung xõa tứ tán, khó mà hình dung rõ dung nhan của hắn.

Khoảnh khắc hắn quay đầu lại, mặt mày như họa, phong tư mê hoặc lòng người, tuy rằng hắn nhìn nàng với ánh mắt giễu cợt châm chọc, lại đủ sức cướp đi nguyệt hoa, khiến chính mình say đắm điên đảo.

Đang suy nghĩ miên man, Liễu Y Y chỉ cảm thấy trước mặt như có một luồng gió mát lành, nàng chưa kịp thốt nên lời, liền rơi vào vòng tay ôm ấp đậm mùi hương hoa lê.

Mộ Dung Nhan một tay ôm mỹ nhân eo thon trong lòng ngực, một tay kéo xuống khăn gấm quấn quanh trước mặt, ngữ khí vô cùng ngả ngớn, "Cuối cùng cũng tóm được ngươi, lại đây bản vương nhìn xem, là tiểu yêu tinh nào đây..."

Liễu Y Y nhìn đôi mắt khép hờ của hắn, tim đập loạn nhịp như muốn thoát khỏi lồng ngực, đành phải chôn gương mặt đỏ bừng trong lòng ngực hắn, không dám nhúc nhích.

"Hay lắm hay lắm, hóa ra là Liễu Y Y sao." Mộ Dung Nhan dán môi mỏng đến mang tai phiếm hồng của nàng, không chút kiêng dè mà đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, thanh âm rạo rực khàn khàn, đầu ngón tay lại dịu dàng như ngọc, "Để bản vương ngẫm lại xem, nên phạt ngươi như thế nào..."

Thẩm Kỳ Mặc nhìn thấy một màn hoang dâm trước mặt, không thể nhẫn nhịn được nữa, cuối cùng là xấu hổ ho khan một tiếng kín đáo.

Nghe tiếng vọng lại, Mộ Dung Nhan quay đầu, hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt Thẩm Kỳ Mặc tái xanh. Một hồi lâu, hắn mới buông mỹ nhân trong lòng ngực, say khướt mà nói, "Người kia không phải là quốc cữu Thẩm đại nhân đó chứ? Ngài đến Yên Môn Quan đây, chẳng hay là vì việc gì?"

Thẩm Kỳ Mặc cười lạnh từ tận đáy lòng, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, nói, "Vương gia quả thật là quý nhân hay quên, vi thần được bệ hạ phong làm khâm sai đại nhân, lần này phụng mệnh thánh thượng đến Ung Châu tra xét dân tình, không phải tháng trước bồ câu đã đưa thư đến cho điện hạ rồi sao?"

Mộ Dung Nhan ngẩn người một lát, hồi tưởng lại rồi bật cười sang sảng, "Phải phải phải, bản vương nhớ ra rồi! Ai, là bản vương nhớ lầm ngày đại nhân đến đây, thật sự là chiêu đãi ngài không chu toàn! Mong rằng Thẩm đại nhân bao dung rộng lượng!"

"Tới! Bản vương tự phạt mình ba ly, coi như tạ lỗi, thế nào?"

Vừa dứt lời, Mộ Dung Nhan loạng choạng đi đến bàn rượu, tự mình rót đầy ly rồi nửa đầu uống cạn một hơi. Sau khi dốc ba ly liền, Mộ Dung Nhan tay trái tay phải ôm áp hai vị mỹ nhân, cười nói với Thẩm Kỳ Mặc, "Thẩm đại nhân, sáng nay có rượu sáng nay cứ say đã, nếu đại nhân không ngại, liền chọn giúp ta vài vị mỹ nhân bồi ta uống hai ly đi, sau đó lại đàm luận việc chính sự cũng không muộn!"

"Thần là một giới mãng phu, không dám quấy nhiễu nhã hứng của điện hạ." Đáy mắt Thẩm Kỳ Mặc lộ ra vẻ khinh thường, ôm quyền nói lấy lệ, "Trước mắt thần xin cáo lui trước, ngày mai lại đến phủ bái kiến Vương gia là được."

Không đợi Mộ Dung Nhan còn say khướt kịp phản ứng, Thẩm Kỳ Mặc lắc đầu bất đắc dĩ, vội vàng rời khỏi nhã gian, sợ lại chứng kiến vị Vương gia này làm ra chuyện dâm dục, cử chỉ bất nhã giữa ban ngày ban mặt.

Sau khi Thẩm Kỳ Mặc đẩy cửa rời đi, Mộ Dung Nhan mới ngoái đầu nhìn đôi má ửng hồng của Liễu Y Y, cười giễu cợt, "Thiết nghĩ, bản vương nên phạt ngươi tối nay lưu lại bồi bản vương, như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, đám nữ nhân mặt ai nấy đều kinh ngạc, tuy rằng vị Vương gia này thường xuyên lui tới Như Ý Lâu, nhưng lại chưa bao giờ qua đêm với vị cô nương nào, đây quả thực là lần đầu tiên.

"Vương gia bất công, đây nào gọi là phạt, rõ ràng là thưởng..." Một ca nữ khẽ ghen tị, nửa cười nửa giận mà nói.

Một ca nữ khác dáng người quyến rũ, vẻ mặt đầy mất mát, lập tức tiếp lời, "Còn không phải sao... Mới vừa rồi Vương gia.... Cố tình dùng cớ để giữ lại Y Y muội muội."

"Từ lời hai vị mỹ nhân này nói, chẳng lẽ sau này bản vương sẽ không đến nữa sao." Mộ Dung Nhan híp đôi mắt màu hổ phách, dáng vẻ phóng túng, không kiềm lòng được mà bật cười, "Các vị mỹ nhân đều là ái nhân của ta, sao lại nói đến chuyện bất công."

Mộ Dung Nhan cong khóe môi, thần sắc mê hoặc, tiếp tục nói, "Tương lai còn dài, chậm đã, bản vương phải tận lực thử qua mới biết được."

Dáng vẻ tùy tiện của hắn, khiến các nữ nhân chốn thanh lâu lầm tưởng hắn là vị Vương gia cao quý, nhưng thực chất hắn lại là quỷ Tu La máu lạnh, tàn sát vô số mạng người nơi sa trường.

Đám nữ nhân cùng vị Vương gia đặc biệt này cười cợt một phen mới lưu luyến ly biệt.

Ban đêm, Mộ Dung Nhan tựa lưng trên giường, nhắm nghiền mắt lại. Nhưng trong lòng Liễu Y Y, người đang nằm bên cạnh nàng, lại tràn đầy bất an. Mới vừa rồi vị Vương gia này ôm mình đến bên giường, nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn. Tuy rằng chính mình đã không còn trinh tiết, nhưng tưởng tượng đến cảnh kết tiếp hắn sẽ cùng mình thân mật khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng thấp thỏm nhưng lại vui vẻ, chỉ hy vọng có thể dùng thủ đoạn cá nhân trói chặt thể xác và tinh thần của hắn, e là sẽ có một đêm tận hứng.

Nhưng mà, sau khi người nọ đem nàng lên giường, hắn chỉ nằm xuống, thay y phục, rồi nằm bất động.
Mới đầu Liễu Y Y còn không tin vào mắt mình, bởi tại đây, nàng từng chứng kiến nhiều nam nhân giở trò 'lạt mềm buộc chặt' (*). Trong giây lát, chẳng biết vị Vương gia này rốt cuộc đang toan tính điều gì, cho nên nàng quyết định tiếp tục ra vẻ rụt rè.

(*) muốn bắt được thì phải thả ra trước, để đối phương lơi lỏng phòng bị, từ đó khống chế tốt hơn.

Nhưng nàng đợi thật lâu, lại vẫn không thấy vị Vương gia kia phản ứng, lúc này mới chậm rãi mở đôi mắt đẹp, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía mình, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ say.

Liễu Y Y giật mình nhìn chuyên chú bộ dáng của Mộ Dung Nhan, trong lòng khó hiểu. Mời vừa rối vị Vương gia còn nóng lòng ham sắc dục như thế, trong nháy mắt liền biến thành Liễu Hạ Huệ (*). Nàng trằn trọc suy nghĩ, nhưng Mộ Dung Nhan bên cạnh còn ngáy ngủ, trên người tản ra mùi rượu ngon cùng hương hoa lê nhàn nhạt thanh nhã.

(*) Ý chỉ người quân tử nhìn thấy "sắc dục" nhưng tâm không bị nhiễu loạn.

Liễu Y Y nhịn không được ngồi dậy, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Mộ Dung Nhan một hồi, thở dài một hơi, liền duỗi tay muốn vì hắn mà cởi bỏ y phục, giúp hắn ngủ thoải mái một chút. Nhưng tay nàng vừa chạm đến ngoại y của hắn, lại bắt gặp Mộ Dung Nhan mở mắt, ánh mắt sắc lạnh tựa như hàn băng, kinh sợ đến mức đôi tay nàng co rụt lại, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trong lòng mê đắm hắn càng sâu.

Bộ dáng này hoàn toàn khác với vị Vương gia lỗi lạc, nói năng hoa mỹ, tựa như hai người khác.

Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm Liễu Y Y còn đang kinh hoàng thất thố, sau một lúc lâu, nàng chỉ trầm mặc xoay người xuống giường, xỏ giày rồi đi ra ngoài cửa.

Liễu Y Y nhìn hình bóng Mộ Dung Nhan rời đi, không cam lòng mà hô, thanh âm khẽ run, "Vương gia... Đã trễ thế này, ngài còn muốn đi đâu?"

Tay Mộ Dung Nhan đặt lên cửa, lúc này hơi cứng lại. Nàng ngoái đầu nhìn nữ nhân ngã ngồi trên giường, cũng không giải thích cái gì, chỉ là nhàn nhạt nói, "Y Y cô nương, bản vương nhớ ra trong phủ còn có chuyện quan trọng chưa làm, đến ngày khác lại đến thưởng thức mỹ nhân."

Nói xong, nàng tản bộ bước ra nhã gian, không hề dừng lại.

Lúc này Liễu Y Y mới nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của Mộ Dung Nhan cùng khóe miệng mang ý cười trào phúng của hắn.

Nàng ngơ ngẩn nhìn, gió thổi xao động trướng màn, nhớ tới tiệc rượu trước đó, nàng chuyên tâm điểm trang, bên cạnh còn có vài vị tỷ muội khe khẽ nói nhỏ cái gì, xa xa vài câu, lọt vào tai nàng:

"Am hiểu tình trường... Hiểu biết nữ hồng... Thông thạo gảy Hồ cầm... Hiểu biết vũ khúc... Là người thân mật, khiến người khác ấm lòng."

Đáng tiếc,.. Nghe nói chỉ có nữ nhân còn trinh tiết... Nhưng không hiểu vì lý do gì, trước nay chưa từng qua đêm..."

"Ôi... Cũng không biết rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể lọt vào mắt hắn."

Liễu Y Y nắm chặt khăn trải giường, lúc này bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra hắn luôn đùa bỡn... Chỉ có chính mình, còn ngây ngốc cho rằng mình có thể cùng hắn diễn đễn xuất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro