4
Tống Vũ Kỳ cảm thấy mình càng uống càng choáng váng nhưng vẫn không thấy Chu Chí Ba có ý định đề cập đến chuyện vai diễn, hắn chỉ một mực giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo. Khó khăn lắm cô mới có thể tìm một cái cớ đi ra ngoài giải rượu, men theo vách tường đi được nửa đường đã cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, vừa định ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lát thì đã bị người ta nắm lấy cổ áo xách từ dưới mặt đất lên.
“Làm gì vậy?’’ Tống Vũ Kỳ nhíu mày giằng cổ áo mình ra, không hề chú ý đến người kia là ai.
Tống Vũ Kỳ dán cả người vào bức tường lạnh như băng không ngừng thở hổn hển, tựa như làm như vậy thì đầu óc sẽ tỉnh táo hơn một chút.
Thái Từ Khôn giấu nửa người mình vào trong bóng tối sau ánh đèn của quán bar, chắc chắn chỗ này không hấp dẫn sự chú ý của mọi người quá nhiều, sau đó lại liếc nhìn Tống Vũ Kỳ một cái, chân mày khẽ nhíu chặt, hỏi: “Khương Mộc đâu? Một mình cô tới đây sao, hay là còn có chuyện khác?’’
Tống Vũ Kỳ cảm thấy mình đã gặp phải một người không quen biết nhưng thích chõ mũi vào chuyện của người khác, lắc đầu lắp bắp nói: “Tôi tới đây không phải để đi chơi, tôi… Tôi… Đến đây nói chuyện công việc.’’
Cô vừa dứt lời, một gã đàn ông khác đột nhiên đi đến bên cạnh, là một trong những phó đạo diễn mà Chu Chí Ba gọi đến, hắn nhìn thấy Tống Vũ Kỳ đang đứng dựa vào vách tường, không hề chú ý đến Thái Từ Khôn đứng trong bóng tối, nắm lấy cổ tay cô nói: “Vũ Kỳ, anh Chu đang gọi em đấy, mau quay lại phòng thôi.’’
Tống Vũ Kỳ theo phản xạ có điều kiện rút cổ tay ra, lắc đầu tỏ vẻ không muốn đi cùng hắn: “Không đi, tôi không đi, anh nói cho hắn biết tôi phải về nhà, tôi không đi.’’
Gã đàn ông vẫn nắm chặt lấy cổ tay Tống Vũ Kỳ không buông nhưng không kéo cô đi nữa, chỉ cười một tiếng, nói: “Không phải chúng ta còn chưa bàn xong chuyện vai diễn sao, nếu như em không quay lại thì anh Chu sẽ không vui, lần sau em có muốn gặp anh ấy cũng không có cơ hội nữa đâu.’’
Tống Vũ Kỳ ngẩn người, cúi đầu cắn môi dưới.
Gã đàn ông nọ tiếp tục nói thêm: “Yên tâm đi, lát nữa chúng ta sẽ đích thân đưa em về, thế nào?’’ Hắn vừa nói vừa buông cổ tay Tống Vũ Kỳ ra, “Đi, đi vào thôi.’’
Tống Vũ Kỳ dường như đang đấu tranh vùng vẫy một phen, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên: “Thật xin lỗi, tôi không đi, tôi không muốn quay lại nữa.’’
“Tôi phải về nhà, tôi đã uống say rồi.’’
Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi: “Vũ Kỳ, đừng chọc tôi mất hứng.’’
Hắn giả vờ như muốn đi đến túm lấy cô, bước chân của Tống Vũ Kỳ hơi loạng choạng một chút, hắn cũng theo đó mà quay đầu lại.
Hắn phát hiện cánh của Tống Vũ Kỳ dường như đã bị người nào đó giữ lấy, đang muốn bảo người kia đừng lo chuyện bao đồng, kết quả vừa ngẩng đầu lên một cái đã lập tức hoảng hốt không thể nói thành lời.
“Thái Từ Khôn……”
Một tay Thái Từ Khôn kéo cánh tay Tống Vũ Kỳ, trên khuôn mặt đẹp trai tựa như được kết thành một tầng sương lạnh, lạnh lùng mở miệng: “Người họ Chu kia, là Chu Chí Ba sao?’’
Gã đàn ông nọ trăm triệu lần không thể nào ngờ được mình sẽ đụng phải Thái Từ Khôn, sau đó lại nhìn thoáng qua Tống Vũ Kỳ đang say khướt bên cạnh anh ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán: “Không phải, chuyện này, ngài nghe tôi nói, chúng tôi và Lương tiểu thư đến đây chỉ để…’’
Hắn vừa nói được một nửa, Thái Từ Khôn lại làm như không có hứng thú nghe tiếp những lời nói nhảm này, cười lạnh một tiếng, sau đó nửa đỡ nửa ôm mang Tống Vũ Kỳ rời khỏi nơi này.
Gã đàn ông đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hai người, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười lạnh tựa như âm thanh từ địa ngục Tu La, không rét mà run.
Rốt cuộc quan hệ giữa Thái Từ Khôn và Tống Vũ Kỳ là như thế nào?
**
Tống Vũ Kỳ trực tiếp bị ném thẳng lên ghế sô pha trong phòng khách sạn.
Vừa rồi ở trên xe đã bị làm ầm ĩ suốt cả quãng đường, sau khi thành công mang cô vào trong phòng, Thái Từ Khôn khẽ thở gấp, xắn ống tay áo sơ mi lên đến tận khuỷu tay, chống nạnh nhìn người phụ nữ say rượu đang nằm xiêu vẹo trên ghế, hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Tống Vũ Kỳ.’’
Sau một phen lăn qua lăn lại, Tống Vũ Kỳ mới tỉnh rượu đôi chút, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy từ trên ghế sô pha, lúc này mới nhận ra Thái Từ Khôn đang đứng ở đối điện từ trên cao nhìn xuống.
Người mang cô ra khỏi quán bar là Thái Từ Khôn…
Tống Vũ Kỳ vươn ngón tay trắng nõn chỉ về phía trước: “Khôn… Thái Từ Khôn.’’
Thái Từ Khôn đã cố gắng nhẫn nhịn từ lúc bắt gặp cô trong quán bar đến giờ, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, nhìn Vũ Kỳ có vẻ như còn đang mơ màng, cũng không quan tâm cô có nghe thấy hay không, có hiểu hay không: “Cô cảm thấy bản thân mình rất có bản lĩnh đúng không? Bàn bạc công việc ở quán bar coi như không tính, nhưng còn phải uống rượu xong mới có thể nói sao?’’
“Chu Chí Ba là loại người như thế nào chẳng lẽ cô không biết?’’
Cũng không biết Vũ Kỳ có nghe hiểu những gì mà Thái Từ Khôn đang nói hay không, chỉ thấy cô ha ha cười ngây ngô hai tiếng: “Tôi biết.’’
Nghe vậy, Thái Từ Khôn chỉ hận không thể cạy đầu người phụ nữ trước mặt này ra để nhìn xem rốt cục bên trong đó đang chứa cái gì, tức giận cười lạnh: “Nếu như đã biết rồi thì tại sao cô còn đi? Lần trước va vào tay tôi, lần này lại va vào tay tôi, Vũ Kỳ, tôi nên nói là vận khí của cô quá tốt hay là tôi quá xui xẻo đây?’’
“Lần trước?’’ Tống Vũ Kỳ mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thái Từ Khôn, sau đó lắc lắc đầu, ký ức trong ba năm kia vẫn là một mảnh trống rỗng, không thể nào nhớ được điều gì.
“A, xin lỗi.’’ Tống Vũ Kỳ vùi đầu, trên mặt mang theo sự đau khổ vô cùng, “Tôi không nhớ nổi, tôi thực sự đã bị mất trí nhớ.’’
Thái Từ Khôn lại cười: “Mất trí nhớ? Lại lấy cái cớ này sao, bởi vì mất trí nhớ cho nên có thể làm những chuyện ngu xuẩn đến lần thứ hai, nếu như hôm nay tôi không có ở đó, Tống Vũ Kỳ, cô nói xem bây giờ cô đang ở đâu? Hử?’’
Tống Vũ Kỳ tựa như một đứa trẻ bị người lớn phê bình, tự biết mình đuối lý, càng ngày càng cúi thấp đầu như muốn chôn vùi vào trong ngực.
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, dường như Thái Từ Khôn còn muốn mắng tiếp, cho đến khi anh nghe thấy một tiếng khóc thút thít.
Tống Vũ Kỳ hít hít mũi, nghẹn ngào.
Cô trực tiếp dùng ống tay áo lau nước mũi, kết quả càng lau càng nhiều: “Hu hu hu, anh đừng… Đừng mắng tôi.’’
Thái Từ Khôn nhìn thấy nước mắt của Tống Vũ Kỳ, cắn răng nói: “Cô nên bị mắng.’’
Lương bỗng chốc bật khóc thành tiếng, thút tha thút thít vô cùng ủy khuất, không ngừng nói những lời say*.
(Lời say: Những lời sau nói trong lúc say rượu.)
“Anh cho rằng, những nữ diễn viên tuyến mười tám như chúng tôi… Dễ dàng lắm sao hu hu hu…’’
“Anh cho rằng tôi muốn đi sao… Anh cho rằng tôi muốn uống rượu lắm sao… Anh cho là tôi không biết gì sao… Nhưng người ta là nhà sản xuất phim, tôi không đắc tội nổi hu hu hu…’’
“Anh nổi tiếng như vậy đương nhiên không thể hiểu được tình cảnh của tôi, tôi không có vai diễn, trước kia… Trước kia…’’ Tống Vũ Kỳ nức nở một tiếng, “Mỗi ngày đều phải chạy đi thử thật nhiều vai diễn, chạy đến các đoàn làm phim, rõ ràng người ta đã bảo tôi hóa trang sẵn sàng đi rồi sẽ dùng tôi nhưng cuối cùng vai diễn lại bị người khác dùng quan hệ đi cửa sau cướp mất.’’
“Tôi cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.’’ Tống Vũ Kỳ khóc lóc tựa như một lệ nhân nhi*, gò má đỏ bừng, “Loảng xoảng một cái”, thậm chí cô dùng tay diễn tả một cách khoa trương, “Sau đó tôi không nhớ cái gì nữa cả, trước kia tôi có thảm hại như thế nào đi chăng nữa cũng có vai để diễn, nhưng tại sao bây giờ, bây giờ không có gì cả, hu hu hu hu hu… Không… Không có gì cả.’’ Tống Vũ Kỳ đột nhiên chỉ vào Thái Từ Khôn, “Còn có người… Người hâm mộ của anh… Hu hu hu… Mỗi ngày đều mắng tôi dữ dội.’’
(Thường được dùng để miêu tả người phụ nữ khóc đẫm nước mắt.)
Trong phút chốc Thái Từ Khôn không phân biệt được rốt cuộc là Tống Vũ Kỳ say thật hay giả vờ say, nhưng nghe cô lải nhải nói nhiều như vậy, lửa giận trong lòng anh bỗng nhiên được dập tắt hơn không ít.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã một giờ sáng.
Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.
Thái Từ Khôn thở dài một tiếng, bế Tống Vũ Kỳ lên giường nằm, sau đó cam chịu số phận cầm khăn lông lau chân lau tay coi như đang tắm rửa cho cô.
Tống Vũ Kỳ vừa nằm trên giường mềm mại đã nhắm mắt sờ soạng cởi quần áo ra ném xuống giường, ngủ thiếp đi trong chốc lát, sau đó cảm giác được phần đệm giường bên cạnh lún xuống.
Thái Từ Khôn vừa tắm xong đi ra, toàn thân thoang thoảng mùi hương bạc hà nhàn nhạt của sữa tắm.
Hắn đóng phim trên phim trường, nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, chỉ có một chiếc giường.
Ký ức của Tống Vũ Kỳ lại trở nên mơ hồ.
Tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến thế, hình như, hình như lần trước cũng như vậy, đêm đó cô đang ngủ một mình trên giường, sau đó phần đệm giường bên cạnh đột nhiên lún xuống, Thái Từ Khôn đã trở về.
Sau đó, sau đó…
Tống Vũ Kỳ đỏ mặt, ra sức vùi đầu vào trong gối.
Ngày hôm sau cô đã nổi cáu với anh ta, còn nói đêm qua không hề có cảm giác gì.
Thái Từ Khôn duỗi tay tắt đèn ngủ ở trên đầu giường, lại thấy Tống Vũ Kỳ giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong cát, mở miệng hỏi: “Sao vậy? Đau đầu sao?’’
“Không phải.’’ Giọng nói buồn bực khó chịu của Tống Vũ Kỳ xuyên qua chiếc gối đầu vang lên, cô chôn mặt vào trong gối nín thở một lát, cuối cùng vẫn không thể chịu được nữa, ngẩng đầu lên thở phì phò từng đợt từng đợt.
Thái Từ Khôn tắt đèn, bóng tối lập tức bao trùm khắp cả căn phòng, anh trở mình: “Ngủ đi.’’
Chẳng hiểu tại sao trong lòng Tống Vũ Kỳ lại cảm thấy hơi cáu kỉnh, chính cô cũng không biết bản thân mình đang say hay tỉnh, cảm nhận hơi thở nhàn nhạt của Thái Từ Khôn đang nằm bên cạnh, đột nhiên nói:
“Chuyện lần trước tôi nói không có cảm giác với anh, là nói dối đấy.’’
Đêm khuya tĩnh lặng, trên bầu trời đêm chỉ còn một vầng trăng lưỡi liềm dịu dàng tỏa sáng.
Trong một căn phòng khách sạn nào đó, Tống Vũ Kỳ khẽ híp mắt, vừa cắn môi hầm hừ vừa gian nan chấp nhận một sự thật.
Cô lại bị “thượng” rồi.
Đàn ông mà, quả nhiên buổi tối không thể nói với anh ta quá nhiều.
Khi hai người đối mặt nhau, một lần là trong tình cảnh tắt lửa tối đèn cô vừa không có kinh nghiệm chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng lúc này đây khi ngọn đèn nhỏ được mở ra, sau khi say lá gan của Tống Vũ Kỳ lớn hơn không ít, nương theo ánh đèn ấm áp nhìn thấy cơ ngực rắn chắc cùng với khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu tình dục hơi ửng đỏ của Thái Từ Khôn, không hiểu tại sao cô lại liên tưởng đến những người hâm mộ trong trang web video “sắc” Thái Từ Khôn, toàn bộ màn hình đều là những đạn mạc* không ngừng bật lên: “A a a a a a nam thần, cầu xin anh trực tiếp thượng em!’’
(*Đạn mạc: Barrage, một từ tiếng Trung phổ biến, đề cập đến lời bình luận bật lên khi xem video trên web.)
Tống Vũ Kỳ xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Cô sẽ không bao giờ xem những thứ lung tung trong thế giới của người hâm mộ kia nữa.
**
Ngày hôm sau, Tống Vũ Kỳ vò đầu bứt tai ngồi dậy từ trên giường, nhìn đến phần giường đã trống trơn ở bên cạnh mình, những ký ức đêm qua dần dần trở nên rõ ràng.
Quán bar, Chu Chí Ba, bàn về vai diễn, sau rượu, Thái Từ Khôn và sau đó là nơi này.
Tống Vũ Kỳ láng máng nhớ lại sáng hôm nay lúc Thái Từ Khôn thức dậy rời đi thì trời còn chưa sáng tỏ, cô còn đang ngủ say sưa thì Thái Từ Khôn đã có mặt ở đoàn làm phim, mỗi ngày đều phải dậy sớm đến hóa trang quay phim.
Tống Vũ Kỳ có gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình, lại xấu hổ phát hiện những ký ức vụn vặt ngày hôm qua hầu hết đều liên quan đến chuyện giường chiếu, cô không chỉ bị “thượng” chính diện, còn bị “thượng” ở phía sau, cuối cùng là “thượng” ở mặt bên nữa.
Cũng may những lúc không có việc gì làm cô đều tập yoga để rèn luyện tính dẻo dai của cơ thể mình, cho nên đêm qua bị Thái Từ Khôn bẻ thành những tư thế kia thắt lưng cũng không đến nổi đứt đoạn.
Mẹ kiếp!
Tống Vũ Kỳ đột nhiên nhận ra được mình đang càng nghĩ càng lệch lạc, trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó dùng sức lắc đầu để loại bỏ những hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi kia ra khỏi đầu mình, lại nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 11 giờ trưa.
Lúc này Tống Vũ Kỳ mới chợt nhớ ra mình còn có một chuyến bay trở về thành phố B vào chiều nay, cô nhanh chóng xốc chăn lên rời giường rồi rửa mặt thay quần áo, đầu tiên là chạy đến khách sạn mà mình đã đặt trước đó thu dọn đồ đạc, sau đó xách hành lý chạy như bay đến sân bay.
Trên đường trở về, chiếc xe taxi lại đi ngang qua tấm poster quảng cáo của Thái Từ Khôn ở trung tâm thương mại, Tống Vũ Kỳ nhìn hình ảnh người đàn ông trên đó, khẽ cúi đầu.
Mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, lần này cô nên nói với anh ta một tiếng cảm ơn mới phải, chỉ tiếc thời gian của hai người không trùng khớp, Tống Vũ Kỳ lấy điện thoại ra muốn gửi cho Thái Từ Khôn một tin nhắn cảm ơn nhưng lại nghĩ đến số điện thoại được lưu trong máy cô chỉ là một dãy số không tồn tại.
Tống Vũ Kỳ cầm di động thở dài, sau đó tiện tay mở Weibo ra, tìm đến# Hôm nay Thái Từ Khôn đã ly hôn chưa? Trên Weibo Super Topic. Nội dung trên diễn đàn đó ngoại trừ có mấy fan hâm mộ mỗi ngày dọn chỗ ngồi chờ bọn họ ly hôn, còn có những lịch trình hoạt động liên quan đến Thái Từ Khôn, tượng tự như một Super Topic nhỏ của Thái Từ Khôn.
Bài viết thứ nhất từ một Master fan của Thái Từ Khôn:
“Buổi chiều hôm nay sẽ có buổi phát sóng trực tiếp thăm ban phim trường “Ám dạ hành” của Thái Từ Khôn, đúng hai giờ chiều sẽ bắt đầu, mọi người đừng quên đấy nhé.’’
[Có thể nhìn thấy những hoạt động của ca ca thì sao có thể quên được.]
[Lót dép ngồi chờ hì hì.]

[Trong lúc phát sóng trực tiếp có quay đến hình ảnh diễn viên mặc trang phục trong phim không? Đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy hình ảnh Thái Từ Khôn mặc cổ trang hu hu.]
[Hôm nay lại là một ngày Tống Vũ Kỳ không có quay không cụp đấy, ly hôn đi.]
Tống Vũ Kỳ: “… … …”
Vạn tiễn xuyên tâm.
Tống Vũ Kỳ còn nhớ rõ ba năm trước một số đoàn làm phim trong quá trình quay phim sẽ mời giới truyền thông đến thăm phim trường để quảng bá cho bộ phim sắp tới của mình. Bây giờ mạng lưới internet đã phát triển, các đoàn làm phim cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp tương tác cùng người hâm mộ để tuyên truyền, cũng xem như là một phúc lợi cho fan.
Không biết có phải là do đêm qua bị “thượng” đến rõ ràng chính diện hay không mà bây giờ Tống Vũ Kỳ nhìn thấy hình ảnh Thái Từ Khôn trong Weibo Super Topic cũng đỏ mặt, thoát khỏi diễn đàn, dùng tay quạt quạt xua tan đi cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt.
Xe taxi đến sân bay, Tống Vũ Kỳ vội vội vàng vàng kiểm tra an ninh xong thì vừa kịp thời gian lên máy bay, máy bay còn chưa cất cánh, Tống Vũ Kỳ dựa vào thành ghế tự chụp mấy bức ảnh, sau đó chọn ra một tấm đẹp nhất, bắt đầu đăng lên Weibo.
Sau hot search liên quan đến “Sự thách thức của người dũng cảm’’ lần trước, và video chuyện tình của cô gái chuyển gạch và tổng tài bá đạo quá hot mà số fan hâm mộ của Tống Vũ Kỳ cũng tăng lên một con số nho nhỏ. Hầu hết trong số họ đều là CP phấn của cô và Nghiêm Chuẩn, hàng ngày đều tag cái tên @Nghiêm Chuẩn bên dưới Weibo của Tống Vũ Kỳ, còn một số khác đơn thuần chỉ thích tính cách của cô, cảm thấy thực tế cô vẫn luôn cố gắng làm việc giống như cô nàng chuyển gạch trong video kia, thậm chí còn có người nhắn riêng cho Tống Vũ Kỳ nói rằng mấy người trên mạng ngày ngày đăng bài viết mong chờ cô và Thái Từ Khôn ly hôn thực sự rất quá đáng, bảo cô đừng đau lòng.
Lúc Tống Vũ Kỳ đọc được tin nhắn quả thực chỉ muốn ôm chặt người nọ mà khóc lóc một trận, những fan hâm mộ dễ thương ít ỏi như thế này đều là động lực để cô đăng Weibo mỗi ngày, mỗi một bình luận để lại bên dưới cô đều xem hết, đôi lúc đọc được những bình luận tốt đẹp cũng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày.
“Đuổi kịp vào những giây cuối cùng, thật vui ha ha.’’ Tống Vũ Kỳ soạn xong Weibo, bên dưới kèm theo bức ảnh vừa chụp xong.
Máy bay dần dần cất cánh, Tống Vũ Kỳ tắt điện thoại, vô cùng háo hức chờ đọc những bình luận của fan khi xuống máy bay, chờ được tương tác với người hâm mộ.
Hành trình từ thành phố Cổ Đông đến thành phố B mất khoảng hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Lúc Tống Vũ Kỳ xuống máy bay đã là bốn giờ chiều, trước đó cô đã đặt một chiếc xe từ sân bay trở về chung cư của mình, vừa mới lên xe thì ngay lập tức bắt đầu tìm một tư thế thoải mái nhất để ngồi rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị đọc bình luận của người hâm mộ.
Tống Vũ Kỳ vừa mở Weibo, thông báo nhắc nhở con số bình luận dưới bài đăng đã đạt đến con số “999+” làm cho hoảng sợ.
Chuyện… Chuyện gì xảy ra thế này?
Hầu hết bình luận bên dưới mỗi bài viết Weibo trước đó của cô cũng chỉ duy trì mức hơn một trăm cái, nhưng tại sao hôm nay chỉ trong vòng hơn hai tiếng đồng hồ từ thành phố Cổ Đông về thành phố B thôi mà con số kia đã tăng đột ngột như thế này?
Tống Vũ Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù trong lòng rất muốn tự nhủ với bản thân rằng không chừng là do mình nổi tiếng, nhưng lý trí lại nói cho cô biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngồi trên máy bay ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cánh tay run rẩy mở những bình luận dưới bài viết Weibo mình đã đăng ba tiếng trước.
[Tống Vũ Kỳ, thực sự là cô sao?]
[Tống Vũ Kỳ, nói đi, nói rằng không phải là cô đi, cô và Thái Từ Khôn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.]
[Tống Vũ Kỳ, nếu như cô dám chạm vào Thái Từ Khôn thì bà đây sẽ anti cô cả đời.]
[Tống Vũ Kỳ, mau ra đây giải thích rõ ràng đi!]
[Tống Vũ Kỳ, cầu xin cô đừng nhúng chấm mút Thái Từ Khôn của chúng tôi được không, từ nay về sau tôi sẽ đánh giá bảng xếp hạng cho cô được không, cầu xin cô đấy.]
…
Tống Vũ Kỳ nhìn mấy ngàn bình luận bên dưới đều là những lời chất vấn của người hâm mộ mà cảm thấy đau trứng*.
(*Đau trứng: Nghĩa đen: Là đau tinh hoàn, bị kích thích quá mức bởi các yếu tố bên ngoài, hưng phấn tình dục quá lâu sẽ xuất hiện các triệu chứng đau trứng. Khi thần kinh tình dục bị kích thích quá lớn, cơn đau trứng sẽ xảy ra, chủ yếu là trong giai đoạn tê liệt tình dục của thanh thiếu niên, và cơn đau sẽ biến mất sau khi hưng phấn tình dục giảm. Nghĩa bóng: Là cảm giác bất lực, xoắn xuýt và thất vọng về một điều gì đó khiến con người cảm thấy không thoải mái từ trên xuống dưới, từ trái qua phỉa dễ sinh ra cảm giác nản lòng.)
Hình như chuyện này có liên quan đến Thái Từ Khôn?
Tống Vũ Kỳ mở trang chủ Weibo ra, chưa kịp tìm kiếm thông tin liên đến cô thì đã thấy “ Vết cào trên người Thái Từ Khôn” đã ngồi chễm chệ trên danh sách hot search, thậm chí bên cạnh còn có chữ “Sôi*” thể hiện sức nóng của tin tức này.
(*Sôi trong từ sôi sục.)
Lúc Tống Vũ Kỳ bấm vào hot search, đập vào mắt cô đầu tiên chính là bài viết của một kênh giải trí lớn nào đó “Tin hot! Trong buổi livestream thăm ban đoàn làm phim “Ám Dạ hành’’ chiều nay, một người hâm mộ đã phát hiện trên người Thái Từ Khôn có một vết cào mờ ảo, dấu vết ái muội, khơi dậy trí tưởng tượng vô hạn.’’
Thiếu chút nữa Tống Vũ Kỳ đã bị sặc chính nước bọt của mình.
Phía dưới còn kèm theo video phát sóng trực tiếp của đoàn làm phim “Ám dạ hành” vào lúc chiều, vì không thể để lộ tạo hình trong phim, Thái Từ Khôn phải mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài, ngồi trước gương hóa trang, anh vẫn lạnh lùng cao ngạo như thế, chỉ ngẩng đầu lên chào hỏi đơn giản với các fan của mình rồi tiếp tục để nhân viên phục trang sửa sang lại tạo hình cho mình, với góc nhìn từ cao xuống này, đã có người hâm mộ lanh mắt nhìn thấy dấu vết màu đỏ mờ nhạt phía dưới xương quai xanh của anh.
Người hâm mộ ngay lập tức phóng to bức ảnh chụp màn hình chi tiết này lên thì hoảng hốt phát hiện vết đỏ lại giống hệt như một vết cào, sau đó trong diễn đàn fan lại được một phen náo loạn.
[Có gì mà ngạc nhiên chứ, người ta bị muỗi cắn còn không được gãi gãi sao?]
[Mấy ngày gần đây thời tiết ở thành phố Cổ Đông chỉ mười độ thôi đấy, lầu trên có thể đi tìm thử xem có con muỗi nào không?]
[Chỉ chú ý tác phẩm không quan tâm đời tư, tôi nói ngươi đừng có giả dối như thế nữa được không?]
[Quan tâm đến chuyện này không bằng nhanh chóng tiết kiệm đủ tiền mua vé xem phim còn hơn?]
Cuộc tranh cãi lúc ấy dường như không quá gay gắt lắm, cho đến khi Tống Vũ Kỳ đột nhiên đăng một bài viết Weibo, là bức ảnh selfie, địa điểm check in: “Sân bay thành phố Cổ Đông?’’
Các fan hâm mộ, người qua đường ăn dưa lúc này mới bắt đầu bùng nổ.
[Trời ơi, Thái Từ Khôn của tôi…Không được rồi, tôi phải bình tĩnh lại một chút.]
[Anh ấy cũng là người đàn ông trưởng thành, lại còn đã kết hôn, không phải những chuyện vợ chồng như thế này rất bình thường sao, mấy người có nhất thiết phải kích động vậy không?]
[Không phải anh ấy và Tống Vũ Kỳ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi sao? Tôi không tin!]
[Không thể nào! Tuyệt đối không thể là Tống Vũ Kỳ! Chắc chắn Thái Từ Khôn không thèm quan tâm đến cô ta!]
[Không phải Tống Vũ Kỳ thì còn có thể là ai, người ta cũng ở thành phố Cổ Đông mà.]
[Nhất định người phụ nữ này đang muốn tự lăng xê chính mình đây, thật ghê tởm.]
[Chỉ một dấu đỏ thôi thì có thể nói lên điều gì? Hôm qua tôi cảm thấy ngứa nên mới gãi, chẳng lẽ hôm nay bị phát hiện thì mấy người đã nhận định rằng tôi đã lên giường với người khác sao? Khôi hài!]
……
Tống Vũ Kỳ ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không thể ngờ được rằng chỉ mới tắt điện thoại hai ba tiếng động hồ mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cô không thể nào tiêu hóa nổi.
Thái Từ Khôn? Vết cào?
Vũ Kỳ nhìn vào bức ảnh chụp màn hình một lần nữa, vắt óc cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng trong đầu cô chỉ tràn ngập hình ảnh mình bị “thượng” chính diện rồi “thượng’’ phía sau, còn cô ở đâu, đã làm cái gì? Cô cào Thái Từ Khôn? Cô đã cào Thái Từ Khôn sao?
Thực sự không hề có ấn tượng!
Nhìn những lời chất vấn càng lúc càng nhiều ở dưới bài đăng của mình, Vũ Kỳ cảm thấy vô cùng hối hận tại sao sớm không đăng, muộn không đăng, lại cứ khăng khăng chọn lúc này mà đăng, hơn nữa lại còn check in địa điểm?
Rõ ràng toàn bộ giới giải trí đang ngày đêm ngóng trông hai người bọn họ ly hôn, hành trình xây dựng hình tượng người vợ bị bỏ rơi cũng đã được lên kế hoạch đâu vào đấy, nếu như bây giờ thừa nhận dấu vết trên người Thái Từ Khôn là do chính tay cô cào…
Tống Vũ Kỳ rùng mình.
Gián tiếp thừa nhận cô đã lên giường và nhúng chàm một Thái Từ Khôn tựa như đóa hoa cao lãnh thanh khiết trong mắt công chúng…
Cô không bị người hâm mộ xé sống mới là lạ!
**
Thành phố Cổ Đông, trong phim trường “Ám Dạ hành’’.
Thái Từ Khôn sờ sờ dấu xước bỏ bừng vừa bị cào tối qua bên dưới xương quai xanh của mình, lúc chạm vào còn có cảm giác hơi đau nhói.
Trác Dương đứng bên cạnh đã rơi vào trạng thái bàng hoàng không thể tin nổi.
Vừa rồi chính miệng Thái Từ Khôn đã nói cho cô biết, cái vết cào vinh dự được lọt vào hot search kia chính là kiệt tác của Tống Vũ Kỳ để lại tối hôm qua.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm một người đại diện đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn, Trác Dương buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, chỉ trong chốc lát hàng trăm phương án đối phó với chuyện này nhanh chóng xoay chuyển trong đầu cô, cuối cùng lọc ra hai lựa chọn: “Thứ nhất, chúng ta sẽ im lặng, với những chuyện như thế này, nếu như nhân vật chính không phản hồi thì đến hôm sau cũng không có người hỏi lại. Thứ hai,’’ Trác Dương hít một hơi thật sâu, nhìn vào Thái Từ Khôn nói: “Cậu đăng Weibo bảo mình dị ứng, chuyện này không hề liên quan gì đến Tống Vũ Kỳ cả.’’
Thái Từ Khôn nhíu mày: “Chuyện này không hề liên quan gì đến Vũ Kỳ?’’
Trác Dương đột nhiên vỗ trán: “Chết tiệt, nếu như lúc này Tống Vũ Kỳ nhảy ra thừa nhận thì phải làm sao?’’ Cô làm ra vẻ muốn móc điện thoại ra, “Tôi lại phải gọi cho cô ta ngay.’’
Trác Dương lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi thì đột nhiên nhận được một thông báo, là Tống Vũ Kỳ vừa mới cập nhật một bài viết trên Weibo.
“Mẹ nó!’’ Trác Dương nghiến răng, còn chưa kịp nhìn nội dung trên đó đã nổi quạu: “Tôi đã bảo người phụ nữ này không phải là người tốt đẹp gì mà, lúc này là lúc nào mà lại vội vàng nhảy ra thừa nhận! Thái Từ Khôn, bao giờ thì cậu mới kéo cô ta ra khỏi người mình!’’
Vẻ mặt Thái Từ Khôn không hề kích động giống như Trác Dương, nhưng sau khi biết được Vũ Kỳ đứng ra thừa nhận là cô cào thì hai hàng chân mày nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Anh không muốn lừa dối người hâm mộ và công chúng, nhưng hành động nhanh chóng thừa nhận của Tống Vũ Kỳ lại khiến trái tim Thái Từ Khôn như có gì đó chặn lại.
Anh nhíu mày, lấy điện thoại ra, tìm đến Weibo của Tống Vũ Kỳ.
Đập vào mắt anh chính là câu trả lời và chia sẻ bình luận của fan.
Fan: “Tống Vũ Kỳ, thực sự dấu đỏ trên người Thái Từ Khôn là do cô cào thật sao? Cô đừng nhúng chàm Thái Từ Khôn được không, cầu xin cô đấy.’’
Tống Vũ Kỳ: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không xứng, mọi người đừng nghĩ nhiều (JPG khóc thút thít).”
Thái Từ Khôn: “………………”
Tống Vũ Kỳ mang theo tâm trạng thấp thỏm đăng Weibo xong, càn quét tất cả các bình luận phía dưới một lượt, ngoại trừ mấy cái âm dương quái khí* đại loại như [Ha ha, cô cũng biết mình không xứng sao] thì còn lại đều đồng loạt thả lỏng tinh thần [Phù, có thể yên tâm rồi.]
(Âm dương quái khí: Chỉ những sự vật, hiện tượng, tính cách hay một cái gì đó kỳ lạ, khác thường, khó hiểu.)
Tống Vũ Kỳ cũng âm thầm vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc lần này cũng không cần lo lắng sẽ bị fan của Thái Từ Khôn đánh chết rồi.
Bên này, Trác Dương vốn dĩ đang muốn bùng nổ nhưng khi nhìn thấy bài viết Weibo mà Tống Vũ Kỳ vừa mới đăng lên, khóe miệng lại co quắp tựa như vừa mới bị trúng gió: “Cô ta, chuyện này, chuyện này… Là có ý gì?’’
Theo như ấn tượng trước kia mà Trác Dương nghĩ về con người của Tống Vũ Kỳ, nếu như gặp phải những chuyện nghiêm trọng như vậy chắc chắn cô ta sẽ tỏ ra Bạch Liên Hoa mà nói rằng “cái này người ta chỉ vô tình cào phải thôi mà”, sau đó sẽ tạo ra một màn gió tanh mưa máu và nhân cơ hội này liều mạng ló mặt, tạo cảm giác tồn tại chết tiệt* ở trước công chúng gì đó. Nhưng bây giờ đột nhiên lại nhanh chóng chối bỏ thậm chí là phủi sạch quan hệ, Trác Dương cứ thế bị cô làm cho bất ngờ trở tay không kịp.
(*Nguyên văn của từ này là Thảo: (艹) Là một ký tự của Trung Quốc được sử dụng rộng rãi như một ngôn ngữ mạng, có ý nghĩa tương tự như từ “chết tiệt”, là một từ thô tục ám chỉ mình đang rất tức giận nhưng bất lực, gợi dục, được dùng phổ biến hơn trong các trò chơi trực tuyến, bài đăng, diễn đàn, v.v.)
Ánh mắt của Thái Từ Khôn vẫn nhìn chằm chằm vào bài viết phủ nhận của Tống Vũ Kỳ trên màn hình di động, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ tựa như một yêu nữ triền miên dây dưa ở trên người anh quấn chặt không buông của Tống Vũ Kỳ.
Vết cào dưới xương quai xanh vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ, là do Tống Vũ Kỳ đạt đến cao trào co rút chặt chẽ không thể chịu nổi kích thích quá mạnh nên đã vô tình để lại dấu tích trên người anh.
Càng nghĩ vẻ mặt Thái Từ Khôn càng xám xịt.
Bỗng nhiên anh có một cảm giác bản thân mình như bị Tống Vũ Kỳ sau khi tỉnh lại kéo quần lên liền trở mặt không nhận người.
Được lắm, Tống Vũ Kỳ!
Thái Từ Khôn tắt điện thoại di động, không nói một lời, áp lực bầu không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống, toàn thân anh tỏa ra một loại cảm giác lạnh lẽo người sống chớ đến gần.
Trác Dương không dám nhiều lời, nhìn đến số fan hâm mộ Tống Vũ Kỳ còn chưa bằng con số lẻ trên Weibo của Thái Từ Khôn, hừ một tiếng.
Sau khi Tống Vũ Kỳ đăng Weibo phủ nhận không bao lâu thì người đại diện của Thái Từ Khôn – Trác Dương cũng dùng tài khoản của mình đăng một bài viết: “Chỉ là dị ứng mà thôi, mọi người không cần phải thượng cương thượng tuyến* như vậy, [mỉm cười.jpg]’’
(*Thượng cương thượng tuyến: Một cụm từ ám chỉ những cách phân tích vấn đề bằng việc đề cập đến mức độ của đấu tranh giai cấp và đường lối đâu tranh, là một phương pháp tư duy và phương pháp diễn ngôn trong Cách mạng Văn học. Hiện nay nó thường được sử dụng để châm biếm hành vi quan trọng hóa vấn đề và có những suy nghĩ sai lầm trong các chủ đề thông thường.)
Vì là một người đại diện vàng nổi tiếng trong giới giải trí vậy nên hầu hết các fan và người qua đường đều biết Trác Dương là người đại điện của Thái Từ Khôn. Trong hoàn cảnh này, cô đứng ra phủ nhận mọi việc là chuyện vô cùng hợp lý, một là cho thấy bây giờ Thái Từ Khôn đang bận rộn quay phim, không có thời gian quan tâm đến những tin tức nhảm nhí như thế này, hai là Weibo của Trác Dương cũng có thể xem là một tài khoản cá nhân, việc cô đăng một bài viết phàn nàn càng dễ được người khác tiếp nhận hơn, vô hình chung cho thấy cái hot search này không là gì khác ngoài một vấn đề nho nhỏ.
Lúc Tống Vũ Kỳ mới từ sân bay trở về căn hộ của mình, nhìn thấy bài viết Weibo mới đăng của Trác Dương, gãi gãi đầu.
Các fan hâm mộ phía dưới chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng.
[ A a a a, cuối cùng cũng đứng ra làm sáng tỏ chuyện này rồi, vui vẻ vui vẻ!]
[Thái Từ Khôn bị dị ứng ư? Anh ấy không sao chứ, đau lòng quá.]
[Lại để cho Tống Vũ Kỳ cọ nhiệt rồi, không còn gì để nói.]
[Nói chung là có người vừa nhìn thấy cánh tay thì đã nghĩ ngay đến bắp đùi trắng tinh, nghĩ đến bắp đùi trắng thì lại tưởng tượng đến cơ thể trần trụi. Từ lúc Thái Từ Khôn ra mắt đến nay đều nói không với scandal, từ chối những suy đoán ác ý.]
Tống Vũ Kỳ khịt mũi khinh thường.
Có lẽ cho đến tận bây giờ vẫn còn có một bộ phận người hâm mộ cho rằng Thái Từ Khô vẫn còn là một xử nam cao lãnh thanh tâm quả dục cũng nên.
Cô thở dài một hơi, thả vali hành lý trong tay xuống rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, đúng lúc này lại nhận được một tin nhắn WeChat của Khương Mộc.
[Cô chạy đến thành phố Cổ Đông để làm gì?’’]
[Không phải tôi đã bảo cô đừng đến đó thử vai rồi sao???]
[Cô có thể nghe lời một chút được không, cô muốn chọc giận tôi đến chết ư?]
Tống Vũ Kỳ tự biết mình đuối lý, cách một lớp màn hình cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ phát điên của Khương Mộc lúc này, vì vậy chỉ trả lời: [Thử vai không thành công.]
Khương Mộc: [Trừ chuyện này ra, còn có… À… Tình huống đặc biệt gì khác nữa sao?]
Tống Vũ Kỳ chọn cách nói dối: [Còn có chuyện gì nữa, anh muốn cười nhạo tôi thì cứ nói thẳng ra đi.]
Một lúc lâu sau Khương Mộc mới trả lời: [Không có gì.]
Khương Mộc: [Cô không muốn tham gia chương trình livestream trò chơi trực tuyến mà lần trước tôi nói cũng được, nhưng lần sau không được trốn tôi đi khắp nơi thử vai nữa. Một Tống Vũ Kỳ đánh mất kí ức trong ba năm như bây giờ chẳng khác nào như con chim non mới ra ràng, còn non nớt thiếu kinh nghiệm, quá đơn thuần không am hiểu những góc khuất trong giới giải trí này.]
Tống Vũ Kỳ nhìn những dòng chữ trong khung chat, lại nghĩ đến lịch trình trống rỗng của mình, ánh mắt tối sầm: [Không đi thử vai, vậy anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ, Khương Mộc, tôi thực sự phải giải nghệ sao?]
[Tôi không muốn sau này có người nhắc đến Tống Vũ Kỳ ngoại trừ là vợ của Thái Từ Khôn, à không, có lẽ lúc đó đã trở thành vợ cũ, một ấn tượng duy nhất lại là một video CP với một nam nghệ sĩ khác trong chương trình tạp kỹ.]
Tống Vũ Kỳ đã xem hai bộ phim mà mình đã tham gia trong ba năm mất trí nhớ kia, ngay cả chính cô cũng có thể cảm nhận được trạng thái hốt hoảng mờ mịt của bản thân lúc diễn, gần như không thể phát huy được tất cả kỹ năng diễn xuất vốn có của mình, hơn nữa nhà sản xuất, nội dung kịch bản của cả hai bộ phim cũng thế, vậy nên chẳng có gì để hấp dẫn khán giả, ấn tượng trong mắt công chúng vẫn là một Tống Vũ Kỳ với kỹ năng diễn xuất tồi tệ.
Lần này, đã một hồi lâu mà vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Khương Mộc.
Bỗng nhiên Tống Vũ Kỳ cảm thấy lòng mình vô cùng buồn bã và mất mát, một mình một người ôm gối ngồi trên giường, thứ ánh sáng lạnh lẽo của màn hình di động phản chiếu trong ánh mắt cô. Tống Vũ Kỳ cầm ipad chăm chú xem video fan couple của cô và Nghiêm Chuẩn, sau đó lại dạo một vòng diễn đàn Super Topic #Hôm nay Thái Từ Khôn đã ly hôn chưa, nhìn thấy lượng người đông đảo vẫn lót dép ngồi chờ đến ngày cô và Thái Từ Khôn ly dị, rốt cuộc cũng hiểu rõ cái duyên của người qua đường với mình kém đến nhường nào.
Màn hình điện thoại trên gối đột nhiên sáng lên, là một tin nhắn mới từ Khương Mộc.
Tống Vũ Kỳ cầm điện thoại lên thì thấy Khương Mộc gửi cho cô một file tài liệu:
“Thư mời diễn viên tham gia dự thi chương trình tạp kỹ truyền cảm hứng- Cuộc thi biểu diễn nghệ thuật quy mô lớn “Trên màn huỳnh quang*’’
(*Trên màn huỳnh quang: chỉ màn hình truyền hình và cũng chỉ các chương trình trên truyền hình.)
Khương Mộc: [Một đài truyền hình trái cây đang có kế hoạch tổ chức chương trình tạp kỹ mới, bây giờ đang trong quá trình tìm kiếm người tham gia trong giới, thể lệ của chương trình rất đơn giản, một vở diễn của thí sinh trong mỗi kỳ sẽ do khán giả trong trường quay và người xem trên mạng chấm điểm, nhưng mà hình như đang gặp khó khăn trong việc tìm người.]
Khương Mộc: [Đây là một chương trình hoàn toàn mới, trước kia chưa từng có loại hình tương tự như thế này, cho nên người chơi có thể trở nên nổi tiếng hay không vẫn còn là một ẩn số. Hơn nữa những người có chút danh tiếng trong ngành cũng không muốn tham gia thi đấu, nếu như thua thì thật mất mặt, tổ sản xuất lại không có danh tiếng, mức độ được chú ý rất thấp.]
Khương Mộc: [Thư mời này vốn dĩ được gửi đến cho một nghệ sĩ dưới trướng của bạn tôi, bị bọn họ loại bỏ, tôi vừa bảo cậu ta gửi thư mời và cách thức liên lạc của tổ sản xuất, nếu như cô có hứng thú, tôi sẽ bàn bạc với phía người phụ trách, chúng ta thử một lần.]
Tống Vũ Kỳ mở thư mời mà Khương Mộc gửi qua tỉ mỉ xem xét một lần, cắn chặt môi.
Cho dù tất cả đều là ẩn số thì chương trình này cũng có thể là cơ hội cuối cùng cô…
Tống Vũ Kỳ gửi cho Khương Mộc một chữ: [Đi.]
**
Nửa tháng sau, Weibo chính thức “Trên màn hình quang” thuộc đài truyền hình trái cây công bố thời gian phát sóng tập đầu tiên cùng với đội ngũ ban giám khảo trong chương trình.
Chương trình có tất cả ba giám khảo cố định, đạo diễn nổi tiếng Từ Phong, ảnh đế kỳ cựu Trần Thạc Minh và tân ảnh hậu Diệp Tô.
Để tuyên truyền quảng bá đến đông đảo người xem, tổ sản xuất đã mua một cái hot search, trong ba giám khảo, người được chú ý nhiều nhất có lẽ là Diệp Tô, nhưng không phải vì tuổi tác còn quá nhỏ hay không đủ trình độ để ngồi trên chiếc ghế ban giám khảo mà là vì những câu chuyện say sưa thú vị xoay quanh cuộc gia đình cô.
[Thời gian trôi qua thật nhanh, Diệp Tô vừa mới sinh con chưa bao lâu mà, đã tái xuất nhanh như vậy sao?]
[Đúng vậy, tôi có cảm giác như ngày hôm qua cô ấy còn vác bụng lớn đi nhận giải thưởng thôi.]
[Đã lâu lắm rồi không thấy Kỷ Hằng lộ mặt, bận rộn làm ăn kiếm tiền mua sữa bột ư bổn cẩu nhan* ta thật sự rất nhớ anh ấy.]
(*Cẩu nhan: Mô tả một kiểu người rất quan tâm đến ngoại hình của người tháng, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài xinh đẹp.)
[Về diễn xuất của Diệp Tô thì không cần phải bàn cãi nữa, điển hình cho một tài năng thiên phú rồi, để xem lần này cô ấy sẽ đảm đương vai trò giám khảo như thế nào.]
Ngày hôm sau, tổ sản xuất tiếp tục lần lượt công bố những diễn viên khách mời tham gia tranh tài.
Là hai diễn viên gạo cội với nhiều kinh nghiệm trong những vai phụ, hai người mới vừa vào làng điện ảnh, một nữ diễn viên trung niên tái xuất sau nhiều năm kết hôn, và…Tống Vũ Kỳ.
Sau khi công bố cái tên Tống Vũ Kỳ, phía dưới Weibo ngay lập tức bùng nổ.
[Với kỹ năng diễn xuất mắt cay* của Tống Vũ Kỳ mà cũng được tham gia sao, chương trình mấy người không tìm được người khác nữa ư?]
(Mắt cay: Là một trong thuật ngữ được sử dụng để mô tả những thứ không nên nhìn, không thể chịu đựng được hoặc khủng khiếp.)
[Cô ta chỉ có thể có chuyển gạch thôi, còn diễn xuất, thôi bỏ đi.]
[Lúc xem Tống Vũ Kỳ xuất hiện trong chương trình tạp kỹ lần trước cũng không thấy phản cảm như vậy, ngoại hình xinh đẹp lại kiên trì trong công việc, nhưng không thể yên lặng làm bình hoa di động được sao?]
[Thời gian gần đây người này đã lên bao nhiêu hot search rồi nhỉ, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi sao?]
[Không sợ làm mất mặt Thái Từ Khôn à…]
[Lầu trên, Tống Vũ Kỳ là Tống Vũ Kỳ, Thái Từ Khôn là Thái Từ Khôn, xin đừng buộc hai người này với nhau (Mỉm cười.jpq)]
Trong phòng nghỉ ngơi ở trường quay số một của đài truyền hình trái cây, Tống Vũ Kỳ vừa mới trang điểm xong, trên người mặc một bộ đồng phục học sinh cao trung, nhìn những lời bình luận ác ý này, sục sôi ý chí chiến đấu ăn thêm hai bát cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro