Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap46,47,48

Chap 46

“Cạch”

Căn phòng trở nên vắng lặng một cách kỳ lạ khi Yunho bước ra từ phòng tắm, vài phút trước hãy còn tiếng nức nở đòi giải thích của Jaejoong, hãy còn đấm mạnh vào cửa đòi vào cho bằng được mà bây giờ lại biến mất tựa như chưa bao giờ tồn tại. Hắn không quan tâm, bắt buộc đôi mắt không nhìn xung quanh, trói buộc trái tim không vang lên những nhịp đập lo lắng. Hắn ép mình bình thản và làm mọi việc như thể hắn luôn một mình.

“ Yunho àh! Em đang hâm lại thức ăn dưới nhà. Anh tắm xong thì xuống ăn nha, em chờ anh !”

Vò nát tờ giấy đặt trên giường, quan tâm hắn đến thế ư? Lo lắng cho hắn đến thế ư? Cậu muốn chứng minh rằng cậu yêu hắn àh? Không! nếu cậu yêu hắn, nếu cậu thật sự chỉ có một mình hắn trong trái tim thì cậu đã không làm điều đó, cậu sẽ không khiến hắn thất vọng đến như thế. Hắn không cần cậu quan tâm nữa, hắn cũng không cần đến sự chăm sóc của cậu. Hắn sẽ tự làm tất cả!

Lấy chiếc gối ném lên ghế sofa trước mặt trước khi ngã mình lên đó và tìm cho mình một giấc ngủ muộn. Hắn muốn mọi thứ trở nên thật bình thường, rồi sáng mai hắn lại là con người của công việc, niềm vui của hắn là ở đó, không phải ở đây!

Dưới nhà, Jaejoong thở dài nhìn số thức ăn đã nguội lạnh, cậu đem tất cả để vào tủ lạnh trước khi nhấc những bước nặng nề lên phòng. Đau! Bụng cậu thật đau khi cậu vô ý ngã xuống sàn sau cái tát tai nảy lửa của Yunho. Cậu vỗ về thiên thần đừng khóc nữa, cậu biết hắn không cố ý, chỉ vì cơn giận khiến hắn không thể kiểm soát được mình mà làm đau cậu, làm đau thiên thần của cả hai, cậu biết hắn đã rất hối hận khi nói rằng đó không phải là con của hắn. Cậu biết chắc chắn là như vậy và cậu tha thứ hắn vì điều đó. Jung Yunho luôn là một người yêu thương vợ con tận sâu trong tâm hồn, hắn không bao giờ thể hiện ra ngoài nhưng cậu có thể cảm nhận được điều đó qua những hành động nhỏ nhặt của hắn, qua cách hắn nhìn cậu đầy yêu thương, qua cách hắn lén vuốt ve đứa con sắp chào đời của hai người. Vì những điều đó, cậu tha thứ cho câu nói nhẫn tâm của hắn, vì điều đó, cậu sẽ thật ngoan ngoãn, sẽ chiều hắn mọi điều để hắn có thể trở về con người trước kia. Cậu biết hắn chỉ giận cậu nhất thời và rồi gia đình sẽ một lần nữa trở về không khí ấm áp hạnh phúc mà nó đã có.

“Cạch”

Căn phòng sáng đèn khiến cậu nhận thấy cái lạnh lẽo của sự cô độc. Yunho đang nằm trên ghế sofa chỉ với chiếc áo pull mỏng và quần kaki lửng để ngủ. Seoul về đêm lạnh đến thấu xương nhưng hắn vẫn điềm tĩnh ngủ mà không cần bất cứ một sự ấm áp nào bên mình. Trên giường, cái chăn duy nhất hắn dành cho cậu phải không? hắn quan tâm đến cậu ngay cả khi giận cậu.

Phủ lên người Yunho chiếc chăn ấm áp mà cả hai luôn sử dụng, Jaejoong cố gắng ngồi xuống bên cạnh hắn. Với cái bụng to và nặng nề, Jaejoong không nghĩ rằng mình có thể ngồi dưới sàn như thế này để nhìn hắn. Nhìn hắn thật kỹ, thật kỹ để biết rằng Yunho của cậu hoàn hảo đến thế nào. Hắn có gương mặt của những bức tượng điêu khắc hoàn hảo nhất, nét cương nghị, cái bá khi lúc nào cũng hiện diễn thật rõ ràng qua đôi lông mày rậm luôn nhíu lại. Đã nhiều lần cậu vuốt ve và cố làm chúng thoải mái nhưng rồi chúng vẫn trở về vị trí của mình. Yunho có thể ngủ, hắn đang ngủ rất say…còn cậu thì không. Càng nhìn Yunho, cậu càng không thể ngủ được. Cậu đã làm gì, cậu khiến con người đang co ro trước mặt mình đau lòng, cậu khiến hạnh phúc mà khó khăn lắm mới có được bị rạn nứt chỉ vì hành động ích kỷ của mình. Không gian tĩnh lặng khiến cậu nhận ra rằng cậu đã quá ích kỷ trong tình yêu, cậu muốn níu giữ những kỹ niệm quá đẹp đẽ, quá lãng mạn của cậu và Hyunbin nhưng vẫn muốn có được tình yêu hoàn hảo của Yunho. Cậu muốn cả hai luôn nằm trong trái tim mình nhưng cậu đã không biết rằng, với họ, họ muốn trái tim cậu chỉ lấp đầy hình ảnh của một mình họ. Họ muốn cậu chỉ chú ý đến họ, yêu thương họ và chung thủy với họ đến trọn đời. Họ không muốn bất cứ một bóng hình nào thoáng qua trong tim cậu cả. Jaejoong quá ích kỷ và cho rằng mọi thứ luôn nằm trong sự kiểm soát của mình. Yunho không bao giờ động vào việc nhà, hắn luôn nói với Jaejoong rằng trong nhà đã có người làm, tại sao lại phải đi làm những việc mà đáng lẽ người làm phải làm? Hắn ghét việc Jaejoong cùng Maya làm bếp, ghét cả việc nhìn cậu lau dọn nhà cửa, giặt drap hay bất cứ một việc nào khác thuộc về công việc của người làm. Hắn không thích điều đó nhưng cậu không ngờ rằng cũng có ngày hắn vì cậu mà chấp nhận điều đó và lần đầu tiên hắn giúp cậu lại khiến hắn thất vọng đến thế.

_Anh àh! Em xin lỗi…đáng lẽ em phải đưa anh xem bức thư đó. Đáng lẽ em không nên giấu chúng, em chỉ là… sợ anh nổi giận, sợ anh nghĩ rằng em vẫn không chung thủy khi ở bên anh. Em chỉ là…chỉ là… dường như em quá ích kỷ…em không nghĩ đến cảm xúc của anh Yunho àh. Nhưng đừng nghi ngờ tình yêu của em dành cho anh được không…

Hôn nhẹ lên môi Yunho và giữ thật lâu để đôi môi lạnh lẽo ấy ấm lên bằng tình yêu của mình. Môi hắn khô lắm, không mềm và ẩm như môi cậu nhưng cậu yêu đôi môi này biết bao. Chạm và làm ướt chúng bằng tình yêu của mình, nụ hôn có vị ngọt lẫn vị mặn của nước mắt. Cậu không muốn khóc! Cậu thật sự không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt bướng bĩnh vẫn chạm vào đôi môi hắn. Cậu đã rất sợ, cậu sợ bản thân mình đang đánh mất điều quý giá nhất của cuộc sống, cậu sợ mình đã làm một việc sai lầm đến nỗi không thể cứu vãn được nữa. Cậu chỉ biết ngồi ngắm nhìn hắn, giải thích âm thầm và lén đặt lên môi hắn một nụ hôn xin lỗi. Hắn có cảm nhận được sự chân thành của cậu không? có cảm nhận được sự lo lắng của một người vợ như cậu không? Cậu đã rất sợ, rất lo lắng nhưng lại không biết cách để hắn cảm nhận được điều đó. Chính bản thân cậu cũng không thể chấp nhận một người vợ điên cuồng giải thích nhưng không có một nét thống khổ nào hiện diện trên gương mặt. Không! Cậu không muốn mình gục ngã, cậu muốn tạo một cơ hội cho cậu, cho hắn và cho cả sinh linh đang tồn tại này nữa. Chẳng phải cậu không được khóc sao? Không được quá xúc động, không được quá lo lắng, không được… rất nhiều điều không được để bảo dưỡng sinh linh này và chính điều này lại khiến khoảng cách của cả hai càng lúc càng xa lạ. Ôm chặt lấy Yunho, Jaejoong cảm thấy thật an toàn, thật hạnh phúc, cậu biết con người này sẽ sỡ hữu trái tim và linh hồn của cậu mãi mãi, cậu nguyện giao tất cả hạnh phúc vào tay con người này và chắc chắn cậu sẽ không hối hận. Cậu sẽ đưa hắn trở về một Jung Yunho kiêu ngạo nhưng lại yêu thương vợ con, nhất định cậu sẽ làm được.

Giấc ngủ nhẹ nhàng đến bên Jaejoong khi cậu áp má mình vào tay hắn, mỉm cười! Nhất định cậu sẽ làm được, nhất định cả hai sẽ được hạnh phúc một lần nữa.

…………

Đêm!

Chưa bao giờ Yunho nhận ra rằng đêm lại dài đến thế, Jaejoong vẫn đang ngủ say bên cạnh hắn. Cậu ngồi bệch dưới sàn nhưng lại ngủ một cách ngon lành sau bao nhiêu chuyện xảy ra ư? Cơn giận lại ùa về tưởng chừng như muốn nổ tung mọi thứ, hắn lắng nghe lời xin lỗi của cậu nhưng hắn không thể cảm nhận được sự chân thành trong đó, hắn không cảm nhận được tình yêu của Jaejoong dành cho hắn. Nụ hôn cậu trao hắn không có vị ngọt mà chỉ có vị mắn đắng của nước mắt và sự giận dữ hay là hắn đã từ chối nụ hôn đó và biến vị ngọt ngào đáng có trở thành vị đắng của sự giận dữ trong bản thân mình. Hắn không biết và hắn cũng không muốn biết, mọi điều Jaejoong làm bây giờ đều khiến hắn nhức mắt. Tại sao hắn vẫn không thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, hắn vẫn không thấy cảm động trước chân tình của cậu, hay là tình yêu của hắn dành cho cậu quá nhỏ bé, nó không đủ để xoa dịu sự ghen tức trong lòng hắn? Không đủ để hắn mở rộng trái tim mình một lần nữa để tha thứ cho cậu? Hắn đã cho cậu quá nhiều cơ hội, đã chấp nhận quá nhiều điều mà bản thân không muốn vì cậu. Hắn chấp nhận và biến chúng trở thành lẽ đương nhiên vì cậu. Hắn đã chấp nhận quá nhiều thứ tưởng chừng như không thể chấp nhận được chỉ với hai chữ “Vì cậu” nhưng bây giờ hắn không thể chấp nhận thêm bất cứ một điều gì nữa vì cậu. Hắn đã vì cậu quá nhiều nhưng tại sao cậu không vì hắn một lần? Không vì hắn mà nghĩ rằng những điều cậu đã làm sẽ khiến hắn và tình yêu của hắn bị tổn thương? Tại sao cậu không một lần nghĩ rằng hắn sẽ đau lòng rất nhiều nếu biết được cậu dối gạt hắn? Tại sao cậu không nghĩ như thế? Tại sao không có một chút đau đớn trên gương mặt thiên thần kia? Có phải vì cậu là một thiên thần và đau đớn của hắn không thể chạm vào trái tim cậu? Cậu ngồi đây, ngay bên cạnh hắn, vuốt ve gương mặt, đôi lông mày và hôn hắn, thì thầm lời xin lỗi và chạm vào tim hắn bằng những giọt nước mắt hối hận của mình. Những điều đó vẫn chưa thể khiến hắn quên đi cái suy nghĩ một ngày nào đó, nếu Hyunbin trở về, hắn sẽ một lần nữa mất cậu, một lần nữa nhìn cậu trở về với anh và sống một cuộc sống hạnh phúc, quên đi kẻ đã, đang và sẽ yêu cậu mãi mãi như hắn. Hắn sợ và nỗi lo sợ khiến cơn giận của hắn tồn tại, khiến hắn trở nên ích kỷ và không chấp nhận hai từ “tha thứ” và “ vì cậu”.

“Soạt”

Thua!

Yunho tự cười chính mình, hắn là một kẻ thua trận ngay từ những bước đầu tiên. Trong lòng nhủ rằng sẽ không quan tâm đến cậu nữa, sẽ khiến cậu phải hối hận cho những việc làm của mình nhưng hắn vẫn không thể thờ ơ với cậu. Hắn không thể nhìn một Jaejoong với cái bụng to ngồi bệt dưới sàn và ngủ trong thời tiết lạnh giá thế này, hắn cũng không thể không hỏi thăm kẻ đang ngủ ngon lành trong khoang bụng đó và nói một lời xin lỗi vì đã khiến nó đau bởi cái tát tai lúc sáng. Hắn thua rồi, một kẻ thua cuộc thảm hại trong chính cuộc chiến giữa tình yêu và sự ích kỹ, thua ngay từ khi nó chưa bắt đầu.

Nhật Bản 03:00 Am

“Keng”

_ha ha ha ha! Bây giờ đã quá nửa đêm rồi nhưng tao vẫn chưa thể ngủ được. Mày biết không, trong đời tao…hôm nay là ngày vui nhất- Seohyun ngã người ra sao mỉm cười tự mãn

_Tao phải cám ơn ai đây? Mày? Ông trời? “Bác” Jung hay là “Anh” Jung đây?

Mina nói một cách châm biếm trước khi nuốt trọn chất lỏng màu nâu đầy quyến rũ, chưa bao giờ cô cảm thấy thỏa mãn đến như thế, sau những khổ đau mà Yunho đã gây ra cho cô, sau những lo lắng cho kế hoạch của mình, bây giờ cô có thể thưởng cho mình một giấc ngủ không mộng mị. Nhìn ra ngoài cửa số, Yunho như thế nào? Hẳn sẽ vui lắm nếu hắn biết những hy vọng của mình về tương lai hoàn toàn sụp đổ chỉ sau một đêm, hẳn sẽ rất vui nếu biết rằng kẻ khiến hắn trở nên như thế không ai khác chính là kẻ đã từng bị hắn từ bỏ.

_Khi nào tiền đến tay chúng ta?- Seohyun nhướn mày

_Sáng mai!- Mina nhếch mép- mày nghĩ xem, Yunho sẽ thế nào khi biết đó là tác phẩm của chúng ta?

_Tao không quan tâm đến chuyện đó, tao chỉ muốn biết Jung Ara sẽ như thế nào nếu biết đứng sau sự thất bại của Jung Yunho là Seohyun này thôi ha ha ha ha ha ha!

Cuộc vui dường như trở nên bất tận với những kẻ chiến thắng, họ say sưa trong sự thỏa mãn của bản thân mình, mục đích đã được thực hiện một cách hoàn hảo đến không ngờ, ông trời cũng giúp họ. Tất cả mọi thứ đều giúp họ!

Jung Yunho! Tôi đã nói rằng anh sẽ hối hận khi khiến tôi đau lòng, tôi đã nói anh sẽ phải trả giá. Tôi đã nói như thế! Chỉ là anh vẫn ngoan cố! Chỉ là anh không tin tưởng vào câu nói của tôi. Đừng trách tôi ha ha ha ha ha ha!

End chap 46

Chap 47

_Con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với con- Ông Jung nghiêm mặt nhìn con trai mình bước vào phòng- hôm qua con về nhà lúc nào?

_Con không nhớ!- Yunho xoa hai bên thái dương- ba gọi con vào đây chỉ để hỏi bao nhiêu đó thôi àh?

_Không chỉ “bao nhiêu đó”, con nên nhớ là Jaejoong nó đang có mang, dù gì nó cũng là con dâu của ba và cũng là vợ của con. Con đã không làm đúng theo kế hoạch, điều đó chứng tỏ hai đứa đã có ý với nhau thật sự. Ba cũng hy vọng cháu nội ba chào đời trong hoan hỉ chứ không phải chồng một nơi, vợ một nơi, về tới nhà khuya lắc khuya lơ như vậy.

_Ba! Chúng ta có thể chấm dứt chủ đề này không? con không muốn nói về vấn đề này!- Yunho cắt ngang lời ba mình, hắn thật sự không muốn nghe bất cứ chuyện gì về Jaejoong cũng như đứa con sắp chào đời của họ. Hắn đã đủ phiền toái rồi, hắn không muốn rướt thêm bất cứ một điều phiền toái nào nữa

_Được thôi, tốt nhất là con nên xem lại thái độ của mình, chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà ngồi lại nói chuyện. Tánh của con rất nóng nên con phải biết kiềm chế đúng lúc! Không phải lúc nào mọi việc cũng xuôi theo ý của con biết chưa- ông vỗ nhẹn tay Yunho trước khi ngã người ra sau ghế- ba cũng đã lớn tuổi rồi, cơ nghiệp này sớm muộn cũng giao cho con. Nếu con không biết kiềm chế mình lại, ba e rằng con sẽ làm nhiều đối tác phật lòng đấy. Họ không nói ra nhưng họ sẽ từ từ rời bỏ chúng ta mà sang những ngân hàng khác.

_Con biết rồi!- Yunho đáp nhanh- hôm qua, buổi ký kết hợp đồng thành công không ba?

_Rất thành công! Nhưng… năm năm tỉ won có quá lớn so với một cửa hàng không? bởi vì họ nói với ba rằng con đã thông qua hồ sơ yêu cầu của họ và chấp nhận số tiền cho vay đó, ba đã rất phân vân trước khi đặt bút ký vào hợp đồng đó. Con nghĩ nó sẽ thành công ở Hàn Quốc àh? Và khả năng trả nợ của nó nữa

_Ba yên tâm! Con đã điều tra và cân nhắc rất kỹ lưỡng trước khi chấp nhận hồ sơ của họ. Tuy rằng đây là một sự mạo hiểm nhưng con tin vào phán đoán của mình. Chúng ta có tài sản thế chấp là công ty mẹ của JFashion, so với năm trăm tỉ của chúng ta thì công ty đó đáng giá hơn nhiều. Con tin rằng mình sẽ thu được lời từ việc này. – Yunho khẳng định- chưa bao giờ con có niềm tin nhiều như vậy cả- năm trăm tỉ so với ngân hàng chúng ta không phải là nhỏ nhưng chúng ta có thể chi ra được. Giới báo chí biết chúng ta có thể chi một số tiền lớn như thế, họ sẽ đánh giá cao thực lực của ngân hàng chúng ta, những nhà đầu tư sẽ đến nhiều hơn, những người thừa tiền sẽ gởi vào đây nhiều hơn và chúng ta sẽ nhanh chóng lấp vào lỗ hổng năm trăm tỉ đó và chờ cái chúng ta cho đi mang lại lợi nhuận cho chúng ta- Yunho nhếch mép, dường như nói về kinh tế khiến hắn phấn chấn hơn và quên đi vài điều khó chịu trong lòng. Dù là không hoàn toàn nhưng ít ra hắn tìm được một điều gì đó có thể an ủi tâm hồn hắn- tiền! Tiền có thể giúp hắn cảm thấy nhẹ nhỏm hơn

_Con đừng quá chủ quan như thế! Ba đã nói với con rất nhiều lần, mỗi khi chúng ta chi tiền ra thì đó là một sự mạo hiểm. Con không được đặt trọn niềm tim vào bất cứ cái gì vì nếu nó thất bại, cái con thu lại không như mong muốn thì nó sẽ khiến con mất đi rất nhiều thứ- ông Jung nhìn con trai mình- con còn rất nhiều điều phải học hỏi. Nhưng ba nhắc con biết rằng, trong gia đình êm ấm thì công việc làm ăn mới có thể đi lên. Tâm trạng có tốt thì mới sáng suốt trong mọi quyết định. Con đã thấy ba và mẹ lớn tiếng với nhau bao giờ, đó là một phần trong bí quyết thành công của ba. Người vợ…không phải chỉ để phục vụ mình, họ ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của chúng ta Yunho àh. Tuy mẹ con là một phụ nữ không biết làm việc nhà, nhưng bên cạnh mẹ con, ba thật sự rất vui vẻ và thoải mái. Bà ấy biết cách xua tan đi mệt mỏi của ba, chỉ cần ba về nhà, ba sẽ nhìn thấy bà ấy đón ba, sẽ nhìn thấy bà ấy cười với ba.

_Con không nghĩ như vậy nhưng con không muốn nói thêm về chủ đề này. Chuyện của con và Jaejoong không như ba nghĩ. Chúng con không có hằn học hay giận  hờn gì nhau. Con chỉ muốn một chút yên tĩnh thôi. Ba đừng suy nghĩ quá nhiều. Con về phòng đây!

Cúi người chào ông Jung trước khi bước nhanh ra ngoài, hắn tránh né đôi mắt sáng đầy kinh nghiệm của một người từng trải, sợ những suy nghĩ tận sâu trong lòng bị dễ dàng phát hiện bởi đôi mắt ấy. Hắn cảm thấy mệt mỏi lắm, hắn không muốn nhắc đến như một cách để trốn tránh tạm thời. Hắn muốn tự mình giải quyết những gút mắc nhưng hắn vẫn chưa thể đối mặt với nó một cách bình tĩnh nhất. Ông Jung nói đúng, cơn giận của hắn quá lớn và nó khiến hắn mất bình tĩnh mà làm những điều không mong muốn. Hắn muốn chế ngự quỷ dữ trong lòng nhưng không có cách nào để nó biến mất hoàn toàn, hắn chỉ có thể khiến con quỷ ấy ngủ say trong thời gian ngắn mà thôi.

_ Yunho àh! Con vẫn còn là một câu bé, con còn quá ích kỹ và quá thiên về bản thân mình. Hy vọng rằng khi con trở thành một người cha, con sẽ biết được … nghĩ cho người khác mới thật sự là niềm vui của mình…- ông Jung lắc đầu nhìn con mình, hắn vẫn chưa thể trưởng thành nếu giữ mãi tính cố chấp của mình, rồi sẽ có ngày, chính sự tự tin đó sẽ giết chết hắn

Jung gia

_Cậu ăn nhiều vào, ăn ít như vậy làm sao em bé khỏe được! Hôm qua cậu không ăn tối, hôm nay ăn lại ít như vậy. Mấy hôm trước cậu có như vậy đâu- Maya nhăn mặt nhìn cậu chủ của mình đang lười biếng ăn miếng sandwicth nhỏ mãi vẫn chưa xong- tôi là người ở nhưng cậu đối với tôi như người trong nhà nên tôi không muốn nhìn thấy cậu như thế này. Tôi rất lo lắng cho cậu

_Cám ơn Maya!- Jaejoong cười nhạt- hôm nay Yunho đi sớm lắm àh?

_Vâng! Cậu hai Yunho đi rất sớm, tôi dọn thức ăn lên cho cậu ấy mà cậu ấy ăn cũng rất ít. Chắc mấy hôm nay công việc bề bộn khiến cậu ấy không muốn ăn. – Maya thở dài- cậu ấy khỏe mạnh thì không nói, còn cậu thì đang có mang, một người nhưng hai majgn lận đấy cậu ạ! Ráng mà giữ sức khỏe cho tốt. Bà chủ dặn tôi chưng tổ yến cho cậu ăn, tôi vẫn đang làm đấy, chắc trưa là cậu ăn được rồi

_mẹ?- Jaejoong ngạc nhiên

_Vâng! Tối qua bà chủ hỏi tôi sao cậu không xuống ăn, tôi nói chắc là cậu khó chịu trong người nên không xuống được. Bà bảo tôi lấy tổ yến mà bà dành để cho ông chủ ăn nấu cho cậu. Thêm vô vài vị thuốc nữa, có cả thuốc bổ của ông chủ nữa. Ông bà chủ ít nói nhưng tôi thấy thương cậu lắm đó. Cô Ara cũng thấy thay đổi, bình thường ai động vào đồ của cô ấy, cô ấy sẽ giận dữ và cằn nhằn đến khi nào thấy đủ thì thôi. Còn hôm qua thì không thấy cô ấy nói về vụ chén bát nhiều. Chắc cũng nghĩ cậu đang có mang nên không làm lớn chuyện đó. Có thể nói là, họ là những người “Ngoài lạnh trong ấm”. Nghĩ ;lại, tôi thấy cậu có phước quá. Như tôi đây, sống nửa đời người nhưng vẫn chưa thể tìm được một người thật sự dành cho mình- Maya thở dài- cậu hai Yunho thương cậu lắm, mấy  làn thấy cậu ói hay khó chịu, cậu ấy cũng dặn tôi nấu thức ăn nhạt một chút, rồi có khi tôi thấy cậu ấy đổ thuốc bổ vào trong canh hay thức ăn cho cậu ăn. Số thuốc mà cậu uống ở ngoài không bằng một góc số thuốc mà cậu hai Yunho đã bỏ vào thức ăn của cậu nữa đó. Cậu ấy dặn tôi không cho cậu biết vì sợ cậu không chịu ăn

_Vậy àh…

Mẩu sandwicth mềm nhũng dưới những giọt nước mặt mặn đắng của Jaejoong khi Maya kể cho cậu nghe những chuyện mà Yunho đã âm thầm làm. Tình yêu của quá lớn  và hắn thể hiện tình yêu của mình qua những việc làm âm thầm lặng lẽ. Những lời của Maya là câu trả lời cho những lần cậu hỏi hắn vì sao thức ăn lại có mùi thuốc tây, là câu trả lời cho những lần hắn nói chuyện thật lâu với bác sĩ và để cậu chờ đợi ở bên ngoài, trả lời cho sự im lặng khi cậu hỏi tại sao hắn không bao giờ hỏi sức khỏe cậu ra sao. Thật sự hắn không cần hỏi đến sức khỏe cậu vì hắn là đang là kẻ âm thầm bảo vệ sức khỏe của cậu từng giây phút. Jaejoong quá ngốc nghếch hay quá vô tình mà không nhận ra hắn đã yêu cậu nhiều như thế nào? Cậu luôn thầm trách trong lòng tại sao mọi người không quan tâm cậu nhưng cậu đã vô tình lãng quên những thành viên trong nhà. Họ quan tâm cậu theo cách của họ, yêu thương và lo lắng cho cậu theo cách của họ…

_Cậu hai! Cậu hai! Cậu sao vậy? Cậu đau chổ nào àh? Sao lại khóc như thế này? Cậu hai àh?

Maya hét lên lo lắng khi nước mắt phủ đầy gương mặt hoàn mĩ của Jaejoong, sự thống khổ rõ ràng trên gương mặt, bàn tay nắm lại với nhau như muốn xé nát làn da mỏng manh của chính mình. Cậu đã làm cái gì đây? Cậu đã làm cái gì để mọi chuyện diễn ra như thế này? Tại sao Maya không nói sớm hơn một chút? Tại sao cậu không nhận ra tình yêu của Yunho sớm hơn một chút, tại sao cậu quá ngốc nghếch như thế, tại sao? Tại sao?

Mặc sự lo lắng của Maya, Jaejoong vội vã chạy ra ngoài, cậu muốn gặp Yunho! Cậu muốn được nhìn thấy hắn ngay lúc này, cậu muốn nói lời xin lỗi một lần nữa và chấp nhận mọi sự trừng phạt từ hắn. Cậu muốn hắn biết rằng cậu cũng yêu hắn rất nhiều, chỉ vì cậu không biết cách nào để giải thích, không biết cách thể hiện tình yêu của mình với hắn! Cậu rất yêu và cần có hắn bên cạnh biết bao

Yunho àh! Em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi! Hãy tha thứ cho em! Xin anh… Yunho àh!

Chiếc taxi lao nhanh về hướng KrBank như chạy đua với thời gian, Jaejoong không muốn bản thân lãng phí thêm một thời khắc nào nữa, cậu muốn gặp hắn, muốn ôm hắn và nhận lấy hơi ấm đầy an toàn của hắn. Yunho àh!

_Làm ơn nhanh lên! Tôi sẽ trả ông gấp đôi nếu ông chạy nhanh hơn- Jaejoong nôn nóng- làm ơn…A! CHẬM LẠI! CÓ NGƯỜI PHÍA TRƯỚC, CHẬM LẠI!

“RẦM!”

Jaejoong hét lên đầy sợ hãi chiếc taxi của cậu vừa đâm phải người đi đường, lại là cậu! Lại là cậu gây ra chuyện này! Vội vã xuống xe, Jaejoong cầu chuyện cho người lạ đó không sao. Nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời về hành động nôn nóng của mình

_Anh không sao chứ? Anh gì… Hyunbin?

_ Huh… Jaejoong?

KrBank

_Tổng giám đốc! Có cuộc điện thoại từ Nhật gọi về và họ yêu cầu được nói chuyện với anh- cô thư ký cẩn thận quan sát sắc mặt của Yunho khi nói cho hắn nghe về cuộc điện thoại, khi tổng giám đốc của họ xuất hiện với vẻ mặt cau có này thì ngày làm việc hôm đó của họ vô tình biến thành địa ngục trần gian

_Ai?- Yunho đáp lại

_Dạ… không có nói ạ! Họ nói khi anh nghe giọng họ thì anh sẽ nhận ra

_Họ?

_Vâng, giọng của hai vị khách là phụ nữ ạ

_Nối máy cho tôi

………

_Alo! Tôi Jung Yunho nghe đây!

“Chào anh! Dạo này vẫn khỏe chứ?”

_ Mina?- Yunho ngạc nhiên, con người  này… chẳng phải rất lâu rồi không còn tin tức sao

“Ha ha ha ha! Em không nghĩ rằng anh nhớ đến giọng nói của em đấy Yunho àh”- Mina cười một cách sản khoái-“đã lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh”

_Cô gọi đến đây làm gì?- Yunho nghiến răng, hắn biết Mina làm việc luôn có mục đích, cô sẽ không dư thời gian gọi cho hắn chỉ để tán gẫu không thôi- lần trước vẫn chưa đủ với cô sao?- hắn nhếch mép

“Ha ha ha ha! Yunho àh! Em không nhỏ nhen đến mức đó đâu, em tha thứ cho anh vì anh là Jung Yunho!”- Mina tiếp tục nụ cười thỏa mãn của mình, cô muốn vờn Yunho trước khi đẩy hắn vào hố sâu của sự thảm bại-“Anh biết không, em đã rất nhớ anh. Ngày anh nói chia tay, anh còn nhớ em đã nói gì với anh không? Rằng anh sẽ phải hối hận”

_Đừng nhiều lời nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra. Cô muốn bao nhiêu?- Yunho nhíu mày đi thẳng vào vấn đề mình đang suy nghĩ

“Oh no Yunho àh! Anh nghĩ em là loại người tham tiền đến như thế sao? Anh đánh giá em quá thấp rồi. Em không gọi điện để xin tiền của anh”

_Vậy cô muốn gì? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô chạm vào cuộc sống của gia đình chúng tôi, tôi sẽ giết chết cô dù cô ở bấc cứ nơi đâu.

“Anh quá lo lắng cho người vợ nhỏ bé của anh rồi. Em không đủ bản lĩnh để làm hại cậu ta đâu. Biết bao nhiêu người đang bảo vệ cậu ta. Anh, tên thầy giáo nghèo và gia đình cậu ta nữa. Em biết thân lắm anh ạh! Đừng lo! Em gọi cho anh chỉ muốn cám ơn anh thôi”

_Cám ơn tôi? Vì điều gì?- đôi mày Yunho càng lúc càng dín sát vào nhau, hắn đang muốn nổ tung vì sự bỡn cợt qua lời nói của Mina

“Em chỉ muốn cám ơn anh vì số tiền anh đưa cho em. Trong đời em, chưa có người nào đối với em tốt như thế anh àh. Với số tiền đó, em có thể an hưởng cuộc sống sung sướng đến cuối đời”

_Tiền? Tiền nào?

“ Năm trăm tỷ không quá nhiều với anh nhưng nó là cả gia tài của em đó ha ha ha ha ha!”

_ Năm trăm tỷ? Năm trăm…. SHIN MINA! CÔ!.... CÔ DÁM?

Yunho đập bàn đầy phẫn nộ khi nhận ra hy vọng bấy lâu nay của mình hóa ra chỉ là con cờ trong tay Mina. Cô trở thành kẻ chiến thắng trong trò chơi đấu trí này. Hắn không thể ngờ và cũng không bao giờ có thể nghĩ rằng những việc làm đó là do Mina đứng phía sau. Cô hoàn toàn không có khả năng làm chuyện đó. Cung tay thành nắm đấm, Yunho muốn đánh mạnh vào bản thân mình vì tội ngu ngốc, tại sao không nhận ra điều này? Tại sao hắn không suy nghĩ cặn kẽ mà tham lợi nhuận trước mắt của mình. Sự tự tin của bản thân đang quay ngược lại giết hắn

“HA HA HA HA HA! JUNG YUNHO! ĐẾN GIỜ ANH VẪN NGHĨ ANH LÀ AI? TẠI SAO TÔI KHÔNG DÁM LÀM ĐIỀU ĐÓ CHỨ? ANH NGHĨ LÀ LÀ VUA MÃI SAO HUH? HA HA HA HA! ANH ĐÁNH GIÁ TÔI QUÁ THẤP RỒI JUNG YUNHO ÀH! ĐỂ TÔI NGHĨ XEM, VÀI PHÚT NỮA THÔI ANH SẼ RA SAO KHI BẢN TIN THỜI SỰ VÀ CÁC MẶT BÁO LỚN NHỎ NÓI RẰNG KRBANK BỊ MỘT CÔNG TY MA Ở NHẬT BẢN LỪA MỘT SỐ TIỀN KHỔNG LỒ. THỬ XEM CON AI DÁM GỞI TIỀN VÀO NGÂN HÀNG CỦA ANH, THỬ XEM NHỮNG CÔNG TY LỚN NHỎ KHÁC CÓ TRẢ TIỀN CHO ANH KHÔNG! HA HA HA HA HA! JUNG YUNHO ƠI LÀ JUNG YUNHO! TÔI HỎI ANH LÀM SAO VỰC DẬY CÔNG TY NỔI ĐÂY. RỒI NHỮNG KẺ GỞI TIỀN VÀO NGÂN HÀNG ANH SẼ ĐỒNG LOẠT RÚT VỐN. ANH SẼ ĐỦ TIỀN TRẢ CHO HỌ CHỨ JUNG YUNHO? HA HA HA HA HA! LẦN NÀY ANH THUA RỒI! ANH THUA DƯỚI TAY TÔI JUNG YUNHO ÀH! HA HA HA HA HA”

“BỐP”

Ném mạnh điện thoại xuống sàn, Yunho ôm đầu một cách giận dữ. Hắn không thể ngờ, hoàn toàn không thể ngờ rằng Mina có thể quay lại và “chơi” hắn một cú đau điếng như thế này. Hắn càng không nghĩ rằng cô có đủ bản lĩnh để qua mặt được một con cáo già như hắn. Tại sao? Tại sao hắn đã không nghĩ đến điều đó? Tại sao hắn quên đi sự tồn tại của cô để bây giờ chuốt lấy sự thất bại nhục nhã này. Hắn tức giận đến cực điểm, hắn không thể chấp nhận được việc bản thân bị một người phụ nữ mà mình từng yêu quay lại giết chết hắn bằng chính sự tự tin của hắn. Năm trăm tỷ không phải là một con số quá lớn nhưng nó cũng không phải là một con số nhỏ. Nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, các chuỗi ngân hàng của hắn sẽ phá sản khi những người gởi tiết kiệm đồng loạt rút tiền mặt. Công ty sẽ không thể huy động vốn trong thời gian quá ngắn như thế và số tiền mà khách hàng rút có thể gấp mười lần con số mà hắn đã chi ra cho vụ đầu tư ma quỷ này. Hắn phải làm sao? Hắn phải làm sao?

_SHIN MINA! CÔ GIỎI LẮM! CÔ THẬT SỰ GIỎI LẮM! TÔI ĐÃ ĐÁNH GIÁ QUÁ THẤP CON NGƯỜI CỦA CÔ! SHIN MINA!

Phòng chủ tịch

_BA! BA ƠI! XẢY RA CHUYỆN RỒI- Yunho đẩy mạnh cửa phòng

_ Yunho? Có chuyện gì vậy?

_KHÔNG XONG RỒI! CHÚNG TA PHẢI HUY ĐỘNG VỐN GẤP ĐỂ CHE MẮT CÁNH NHÀ BÁO! CHÚNG TA BỊ LỪA RỒI!

_Huh? Con nói cái gì?

…………..

MiCro Café

_Em không sao chứ? Sao lại đi vội vã như vậy?- Hyunbin đắp khăn chườm vừa mua trong cửa hàng thuốc tây lên tay mình, vết bầm có lẽ sẽ nhanh hết nếu anh chăm sóc nó kỹ lưỡng

_ Àh… em có vài việc bận. Anh sao rồi? Có thật là không sao không?- Jaejoong lo lắng hỏi, nét hoảng sợ vẫn chưa phai trên gương mặt trắng bệch của cậu- em thật sự xin lỗi, em không cố ý

_Không phải lỗi của em, chỉ là anh qua đường mà không nhìn trước sau thôi, đừng tự trách mình như vậy- Hyunbin mỉm cười- anh không trách em

_Nhưng… sao anh ở đây? Chẳng phải anh nói với em là anh đi…

_Anh về để làm một số thủ tục- Hyunbin ngắt lời Jaejoong- anh chuẩn bị vô quốc tịch Úc nên anh cần giải quyết vài thủ tục nhà cửa và việc làm ở đây.- anh cười hiền- anh chỉ ở lại đây vài ngày nên Ok Bin cũng không biết anh về nước

Hyunbin xoay nhẹ ly trà nóng trong tay mình để hơi ấm của nó phần nào làm đôi tay đang tê cóng vì thiếu vắng hơi ấm của người yêu dịu bớt. Anh tưởng rằng bản thân có thể sống một cuộc sống thoải mái mà không có sự hiện diện của cậu, có thể vui vẻ tìm cho mình một cơ hội để yêu đương và sống hạnh phúc trọn đời với họ nhưng anh thật không ngờ, trái tim anh vẫn loạn nhịp trước gương mặt ấy, bàn tay anh đưa ra rồi lặng lẽ rụt về khi biết rằng người ấy đã không còn nằm trong vòng tay mình nữa. Lời nói khách sáo thay thế cho tiếng gọi yêu thương ngày nào. Anh nghĩ rằng, bản thân đã chấp nhận được một tình yêu mới, tình yêu đang được anh đón nhận từ Ok Bin, nó khiến anh cảm động và quý mến tận sâu trong tâm hồn nhưng nó lại không đủ mạnh mẽ để xóa đi tình yêu cuồng nhiệt mà anh đã dành cho Jaejoong. Con người ấy đang ngồi trước mặt anh, đang nhìn anh bằng đôi mắt lo lắng pha đầy nét hoảng sợ, con người ấy vẫn không hề thay đổi sau một thời gian dài như thế. Anh tự hỏi, liệu cậu có như anh không? liệu có âm thầm lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực?

_Em với Yunho… vẫn vui vẻ chứ?- những lời đó tưởng chừng không bao giờ được phát ra từ Hyunbin, thế mà anh đã hỏi cậu

_Dạ… bọn em rất hạnh phúc- nụ cười hạnh phúc nhanh chóng hiện diện trên gương mặt chứa đầy sự mệt mỏi của Jaejoong. Cậu tạm quên đi sự tức giận của Yunho. Đúng! Cậu có một cuộc sống rất hạnh phúc bên cạnh Yunho, bên cạnh người chồng đã âm thầm lo lắng mọi thứ cho cậu, cậu hạnh phúc ngay cả khi bị hắn mắng và thờ ơ. Bởi vì chỉ có tình yêu mới khiến người ta tức giận, chỉ vì hắn quá yêu cậu nên hắn mới ghen tức vì cậu. Thật sự cậu đã rất hạnh phúc và cậu nhất định sẽ hạnh phúc bên cạnh hắn- anh…đã..

_Anh và Ok Bin đang cho nhau một cơ hội- một lần nữa, Hyunbin cướp lời Jaejoong- anh nghĩ rằng đã đến lúc anh tìm cho mình một tình yêu trong đời- anh cười hiền

_Thật sao? Anh và Ok Bin? – Jaejoong ngạc nhiên- nó không nói gì với em cả. Con bé này… đúng là kín miệng mà- Jaejoong cảm thấy trong lòng rất vui, dường như Hyunbin đã hoàn toàn dứt ra khỏi tình yêu của mình dành cho cậu. Đó thật sự là một điều tốt lành cho anh, yêu cậu chỉ có thể chuốc lấy khổ đau cho bản thân mà thôi

_Bọn anh… chỉ là mới cho đối phương một cơ hội

_Ùh! Em mừng cho anh và Ok Bin. Ok Bin thật sự là một cô gái tốt và anh cũng vậy. Em hoàn toàn tin tưởng khi giao em gái duy nhất của mình cho anh- Jaejoong vui mừng

_Vậy àh… anh có thật tốt đến vậy?

_Anh đừng nói như thế, anh thật sự là một người đàn ông hoàn hảo. Ok Bin rất có phần phước mới có thể làm người yêu của anh và nó sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời nếu có anh bên cạnh nó mãi mãi

_Cám ơn em!

Hyunbin cúi đầu, Jaejoong tỏa sáng ngay khi cậu đã thuộc về một người khác, vẻ đẹp ngây ngô của cậu, sự vô tư không nghĩ ngợi nhiều của cậu khiến anh nhận ra rằng bản thân mình thật nhỏ bé, Jaejoong đã chấp nhận quên đi quá khứ để hướng về tương lai do chính mình chọn lựa và cậu đã không hối hận vì điều đó. Còn anh, anh vẫn mãi đeo bám theo những kỹ niệm giữa hai người, cất giữ nó như một báo vật và tự nguyện để nó ám ảnh trong những giấc mơ của mình. Anh đang học cách để từ bỏ nhưng con tim anh chối bỏ quyết tâm của anh, nó vẫn ngoan cố hướng về Jaejoong. Đến bây giờ anh thật sự nhận ra rằng, bản thân đã quá cố chấp, chỉ muốn giữ những gì quá đẹp cho riêng mình mà không biết để nó tự do, trở thành hồi ức đẹp đẽ để nhớ lại.

“Xin chào quý vị khán giả, ngân hàng KrBank vừa ký kết hợp đồng với một công ty ma ở Nhật Bản khiến năm trăm tỷ trở thành con số đầu tư vô ích. Hiện nay chúng tôi chưa nắm rõ tình hình bên phía ngân hàng KrBank, sau đây là thông tin chính:…”

Vội nhìn lên màn hình ngay khi bản tin có liên quan đến KrBank được phát lên, Jaejoong tái mặt khi nghe những thông tin không hay cho công ty của Yunho. Cậu vội vã chào Hyunbin trước khi đón xe đến công ty của chồng mình. Sao lại trở thành như thế được?

Trong khi đó

_ Chúng ta chậm hơn họ một bước rồi- ông Jung nhíu mày khi thông tin ký kết của mình bị lộ ra ngoài và báo chí đang đứng rất đông trước cửa ngân hàng.

_Ba! Chúng ta không thể thất bại dễ dàng như thế này được

_Chủ tịch! Tổng giám đốc! Khách hàng đến đây rút tiền càng lúc càng đông. Chúng tôi đã chi ra hơn hai trăm tỷ won

_Cái gì? chỉ mới mấy phút thôi mà?- Yunho không tin vào tai mình

_vâng thưa tổng giám đốc! Chúng tôi đã huy động nhân viên làm việc tối đa. Số tiền chi ra càng lúc càng tăng. Tiền trong ngân hàng nhất thời không huy động được. Chúng ta chỉ còn hơn một ngàn tỉ thôi

_Cô ra ngoài đi! Cứ làm theo phận sự của mình- ông Jung điềm tĩnh khoát tay

_vâng thưa chủ tịch

Cửa phòng khép lại, Yunho giận dữ ngồi đối diện ba mình, hắn vẫn còn chưa thể tin được Mina có thể làm ra điều này. Số lượng tiền dự trữ giảm dần theo từng giây và số lượng người rút tiền tăng giần theo từng phút. Chỉ với số tiền còn lại, ngân hàng không thể đáp ứng được

_Ba! Chúng ta không thể để họ biết chúng ta không kịp huy động vốn. Trước hết phải ổn định tâm lý của khách hàng mới được- Yunho nhìn ba mình- lần này con bị một vố quá nặng nhưng con không tin rằng con không gượng dậy được

_Con nói đúng! Ba cũng đang suy nghĩ cách nào để ổn định tâm lý của khách hàng. Với chúng ta, năm trăm tỷ không gọi là con số quá lớn nhưng với khách hàng, năm trăm tỷ vượt ngoài sự tưởng tượng của họ con àh- ông Jung thở dài- muốn ổn định tâm lý lo lắng của họ không phải là một vấn đề dễ dàng

_Cũng không phải là khó. Chúng ta có thể lợi dụng cánh nhà báo!

Đại sảnh Krbank

_ Tổng giám đốc của krBank ra rồi! Tổng giám đốc ra rồi kìa!

Hàng trăm nhà báo, phóng viên của các đài truyền hình lớn nhỏ vây lấy Yunho như thể hắn là miếng mồi hấp dẫn, hàng loạt micro cố gắng tiếp cận hắn và những câu hỏi bắt đầu vang lên không ngớt. Hắn diện cho mình một nụ cười thoải mái cùng với thái độ điềm tĩnh của mình để những kẻ vây quanh hắn biết rằng hắn chưa một lần nao núng trước thông tin bấc ngờ đó và cũng để kẻ mà hắn biết chắc là đang theo dõi mọi hoạt động của hắn biết rằng hắn vẫn có thể gượng dậy được, hắn vẫn có thể trở thành kẻ chiến thắng ở phút cuối cùng

“Chào anh! Anh có thể cho chúng tôi biết cảm nghĩ của anh lúc này như thế nào?”

“Trước vấn đề khách hàng rút tiền đột ngột như thế, ngân hàng có đủ tiền mặt để chi trả không?”

“Anh giải thích như thế nào về việc ký hợp đồng với công ty ma?”

“KrBank là một ngân hàng lớn nhất nhì Seoul, anh có thể cho chúng tôi biết làm cách nào mà công ty ma có thể qua mặt được ngân hàng?”

Yunho bị đẩy lùi vào trong khi cánh nhà báo không khoan nhượng mà tiến tới đặt câu hỏi cho hắn. Mọi thứ dường như trở nên hỗn độn khi khách hàng tiến vào Krbank mỗi lúc một đông hơn, các chi nhánh báo về đã sắp hết tiền mặt và ở đây hắn lại bị bao vây bởi hàng ngàn câu hỏi của nhà báo và phóng viên. Hắn muốn hét lên thật to để ổn định lại trật tự nhưng hắn không thể, hét lên chỉ để biểu lộ sự mất bình tĩnh của bản thân mình trước sự việc này và để Mina biết rằng hắn đang lo lắng

_Giãn đám người này ra – Yunho nói nhỏ với viên bảo vệ bên cạnh mình

Sau mười lăm phút nỗ lực, cuối cùng các bảo vệ đã bảo đảm một khoảng cách an toàn cho Yunho và đám phóng viên. Hắn chỉnh lại áo vest trước khi mỉm cười tử tế trước thái độ thô thiển của họ

_Xin chào! Tôi là Jung Yunho! Tổng giám đốc ngân hàng Krbank. Tôi ra đây là để khẳng định với các vị là ngân hàng chúng tôi không phải đang trên bờ vực phá sản như các vị đã nghĩ. Năm trăm tỷ là một con số khổng lồ nhưng với Krbank, đó cũng chỉ là một số vốn trung bình để đầu tư. Ngân hàng không hề bị ảnh hưởng bởi hợp đồng này. – Yunho điềm tĩnh trả lời- sỡ dĩ chúng tôi không nhận ra đó là công ty ma là vì chúng có thủ đoạn quá tinh vi, chúng lấy một công ty có thật ở Nhật Bản ra làm tài sản thế chấp. Chúng tôi đã liên hệ với phía công ty Nhật Bản đó và họ khẳng định rằng những thông tin mà chúng tôi nhận được hoàn toàn không có thật. Phải nói, nếu công ty ma đó không chọn ngân hàng chúng tôi thì những ngân hàng khác cũng sẽ gặp phải tình trạng như chúng tôi hiện nay

Ngừng lại một chút để quan sát sắc mặt của những kẻ đối diện, Yunho nhướng mày khi thái độ bình tĩnh của mình đã phần nào làm dịu đi sự đa nghi của họ. Ngay cả những khách hàng đang chờ đợi rút tiền cũng đến nghe hắn phát biểu.

_Thật sự mà nói, vấn đề này khiến cho nhiều khách hàng của chúng tôi lo lắng và vội đến đây rút tiền để bảo đảm tài sản của mình. Chúng tôi đã vui vẻ phục vụ họ một cách tối đa. Chúng tôi không hề nao núng và lo lắng như các vị đã nói. Một ngân hàng thuộc diện bậc nhất ở Hàn Quốc chẳng lẽ phá sản chỉ vì năm trăm tỷ? Các vị nghĩ xem có đúng không?- Yunho lại ngừng, hắn cảm thấy yên tâm khi đa số đã gật đầu đồng ý- chúng tôi đã liên lạc với cơ quan điều tra và giao họ tất cả những giấy tờ cần thiết để họ tiến hành giúp chúng tôi tìm ra chủ nhân thật sự của công ty ma đó. Còn vấn đề khách hàng lo lắng cho tài sản của mình mà đến rút tiền thì tôi xin khảng định rằng, các vị muốn rút bao nhiêu ngân hàng chúng tôi sẽ đáp ứng bấy nhiêu. Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường, không thay đổi!

_ Yunho!

Sắc mặt Yunho thay đổi khi tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai mình. Jaejoong đang cố chen vào đám đông để tìm hắn. Khỉ thật! Tại sao cậu lại đến đây? Tại sao cậu khiến hắn lo lắng như thế?

_ Yunho àh! Yunho!

Vội ôm lấy Yunho ngay khi vượt qua đám đông đang chen chút nhau tiến về phía hắn, Jaejoong thở phào, Yunho vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, thật sự cậu rất lo lắng. Cậu sợ rằng hắn không thể giải quyết được vấn đề này. Mọi đài truyền thông đều đưa tin Krbank sắp phá sản khiến cậu như ngất đi vì lo lắng

_Sao em đến đây?- Yunho nghiến răng

_ Anh àh! Chờ anh hoài không được nên em đến công ty tìm anh. Chẳng phải anh đã có hẹn bàn chuyện làm ăn với chủ tịch Song sao?- Jaejoong mỉm cười nhìn Yunho đang tròn mắt nhìn mình

_Em nói cái gì vậy?- hắn một lần nữa nghiến răng

_Anh mau quên quá, mới lúc nãy anh bảo em và chủ tịch Song chờ anh vài phút, anh sẽ đến ngay. Chủ tịch Song có ý muốn gởi vào ngân hàng chúng ta … hai mươi… àh không! hai trăm tỷ won đấy, anh quên rồi sao?

“Đến bây giờ vẫn còn người gởi vào Krbank ư?”- những tiếng ồn ào lại vang lên

_Sao lại không gởi vào? Ngân hàng của chồng tôi rất lớn mạnh. Chỉ với năm trăm tỷ không thể ảnh hưởng đến ngân hàng của chồng tôi được- Jaejoong tự tin nhìn thẳng vào camera- Những người đầu tư thật sự sẽ biết điều đó

“Xin hỏi, cậu là vợ của tổng giám đốc Jung Yunho?”

_vâng! Tôi là vợ của anh ấy! Tôi rất tin tưởng chồng tôi. Dường như các vị đã đánh giá quá thấp năng lực làm việc của KrBank rồi! Bạn bè của tôi cũng tin tưởng vào sự lớn mạnh của ngân hàng này. Họ đã gởi một số tiền rất lớn và vẫn không có ý định rút ra vào thời điểm này. Họ tin rằng vấn đề mà các vị đang làm cho nó lớn ra thực chất chỉ là vấn đề nhỏ của KrBank chúng tôi

Jaejoong càng nói càng mạnh dạn nhưng Yunho biết cậu đang rất sợ. Tay cậu đang run lên khi ôm lấy tay hắn, mồ hồi bắt đầu túa ra và Yunho biết cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Như thế là quá đủ với một người nhút nhát như Jaejoong. Cậu đã vì hắn mà làm một việc từ trước đến giờ chưa bao giờ làm

_Xin lỗi các vị, hiện nay chúng tôi rất bận rộn. Chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo vào một ngày không xa.Cảm phiền quý vị nhường đường cho chúng tôi- ôm lấy vai Jaejoong khi nhận ra cậu không còn đủ sức để đứng vững nữa. Hắn cần phải đưa cậu ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt

“Vâng! Cám ơn anh!”

_ Yunho àh… em xin lỗi…- nắm chặt tay Yunho như nắm vào chiếc phao cuối cùng của mình, cậu lắp bắp

_không! em đã làm rất tốt Jaejoong!

_Em đã rất sợ… lần đầu tiên…em nói như vậy. Em…

_ Jaejoong!

..........

Cách đó không xa

_Ha! trò này thì lừa được ai? Cậu có một người vợ rất ngay thơ đấy Yunho àh! Jung Junjin, để xem lần này ông hay con trai ông phá hủy lời thề của mình đây? ha ha ha ha ha

End chap 47

Chap nóng hổi, chưa beta! Mọi người thông cảm

Chap 48

Nhật Bản

_Mày xem! Mày xem này! Ha ha ha ha ha! Đây phải là chuyện nực cười nhất của tao không? Hai trăm tỉ? Ha ha ha ha! Hai trăm tỉ đấy mày ạ! Tao cũng không thể tin nổi bọn nhà báo có thể tin điều đó là sự thật đấy!

Mina cười lớn khi trước mặt cô là tin tức về cuộc phỏng vấn Yunho, chúng xuất hiện chỉ vài phút trước khi kết thúc buổi phỏng vấn nhanh với hắn. Cười! Cô chỉ có thể cười thật to khi cái tin mà Jaejoong nói cũng có thể khiến mọi người gật gù tin là thật! Hai trăm tỉ! Đó là hai trăm tỉ chứ không phải hai trăm ngàn hay hai trăm won mà khiến những người trong đó tin tưởng đến mức gật đầu như thế. Cô cười vẻ mặt mang đầy lo lắng của Yunho, cười ánh mắt hắn luôn quan sát con người đang thao thao bất tuyệt và cười cái cách Jaejoong nắm chặt tay hắn, cái cách cậu nhìn hắn như thể cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ hắn. Cô cười! Cười và cười! Cười để rồi nghiến răng tức giận bởi tình yêu mà cô chưa bao giờ được nhận từ hắn. Yunho chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt lo lắng như thế này kể cả khi hai người còn là người yêu, hắn chưa từng quan sát từng cử động, mọi cảm xúc không thể hiện diện trên gương mặt lạnh lẽo của hắn. Sự lo lắng đó, cách quan tâm đó… Mina đã chờ rất lâu! Rất rất lâu nhưng vẫn không có cơ hội để nhìn thấy. Hôm nay nhìn thấy, lại là dành cho người khác, không phải cô.

_Mày á! Đừng có giả vờ cười- Seohyung ngã người ra sau- Tao biết mày đang ghen, đúng không? Tuy rằng tao không biết mày và hắn có bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu kỉ niệm nhưng tao đã từng trải qua cảm giác đó rồi, tao hiểu mà!- Ả vuốt ve mái tóc xoăn lọn của mình trước khi đưa cho Mina ly rượu chát- Uống cho ấm môi, bây giờ mày có ghen tức thì cũng làm được gì? Thay vì vậy, mày làm thêm một vố nữa đi! Cho KrBank phá sản hoàn toàn luôn. Bên đó chơi mình một thì mình phải trả lại gấp mười lần!

Mắt Seohyung ánh lên cái nhìn hiểm độc khi máy quay lướt qua gương mặt Jaejoong. Ả không quan tâm đến người này, cũng không quan tâm đến Jung Yunho! Người ả quan tâm vẫn chưa xuất hiện, Ara đang làm gì trong ngân hàng đó? Nó hẳn phải đảm nhiệm một trọng trách rất lớn và ả sẽ rất sung sướng khi nhìn gương mặt lo lắng cố gắng giải thích với báo chí từ nó. Ả mong mỏi rằng sẽ có một ngày, ả sẽ nhìn Ara như một công nương nhìn xuống nô lệ bẩn thiểu của mình, ả sẽ cười và nó sẽ khóc.

_Mày biết không, khi chúng ta đã làm thì phải làm cho trót. Chúng ta không thể để dở nửa chừng được. Năm trăm tỉ với tao bây giờ cũng chỉ là một con số. Cái tao cần là bảng hiệu KrBank trở thành gạch lót nền cho tao đi! Ha ha ha ha ha!

“Xoảng”

_Tuần sau tao sẽ về Hàn Quốc! Tao không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng đâu- Mina nghiến răng- Mày biết không Seohyung, nếu chúng ta dừng lại ở đây… chúng ta sẽ thua. Jung Yunho không phải là người dễ dàng đối phó. Muốn làm theo ý mày, trước hết là tiêu diệt Jung Yunho!

Đôi mắt Mina sắc lẻm hướng về màn hình, cô sẽ trở về để Yunho biết rằng thời khắc hối hận của hắn đã đến.

KrBank

_ Jaejoong không sao chứ? Nó ngất đã lâu rồi, có cần gọi bác sĩ đến không?- Ông Jung nhìn Jaejoong vẫn đang nằm bất động trên sofa.

_Không sao đâu ba! Jaejoong chỉ vì run quá nên ngất thôi. Lần đầu tiên phát biểu trước hàng chục ống kính, em ấy đã rất cố gắng.

_Ùh! Ba rất ngạc nhiên về nó- Ông Jung cười hài lòng- Đúng là xứng đáng với Jung gia chúng ta.

Yunho cười nhẹ, hắn gật đầu khi thư ký đem cốc nước cam vào phòng trước khi mở máy tính lên xem xét giá cổ phiếu của KrBank và lưu lượng khách hàng ra vào rút tiền. Thật khó khăn khi hắn làm mọi việc chỉ với một tay, Jaejoong vẫn luôn nắm chặt tay hắn như phao cứu sinh duy nhất của mình cho dù cậu đã ngất nhưng hắn không quan tâm, trong lòng hắn, chỉ cần Jaejoong muốn, hắn có thể vĩnh viễn để cánh tay này trong lòng cậu, vĩnh viễn dùng đôi tay này để bảo vệ cậu.

_Chúng ta tạm thời kéo dài được vấn đề này- mắt Yunho sáng lên khi số khách hàng đến rút tiền đã giảm một lượng rất đáng kể nhưng giá cổ phiếu lại không ngừng rớt giá. Nếu như thế này thì ngân hàng sẽ nguy mất.

_Đúng là, năm trăm tỉ không làm chúng ta phá sản nhưng hệ lụy của nó thì đáng sợ vô cùng. Mina thật sự rất thông mình- ông Jung thở dài- Lúc nãy mẹ con gọi điện đến hỏi tình hình như thế nào, bà ấy lo lắng lắm. Ba đã nói không sao nhưng bà ấy vẫn chưa yên tâm. Ba của Jaejoong và em của nó cũng đòi đến đây nhưng ba không cho. Nếu đến đây đông đúc như thế chẳng khác nào báo người ta biết chúng ta đang rối.

_Ba nói đúng! Nhưng chúng ta không thể kéo dài tình trạng này được! Cần phải bổ sung vốn gấp. Số tiền mặt của ngân hàng chỉ có thể thanh toán đủ cho 3000 khách hàng. Đó là chưa kể đến những khách hàng lớn. Nếu họ đồng loạt rút ra hết thì chúng ta chắc chắn phá sản!- Yunho nghiến răng- cũng đều do con, con quá gấp rút! Nếu con chịu suy nghĩ sâu xa hơn, nếu con chịu thông suốt hơn một chút thì chúng ta không ra nông nỗi này.

_ Yunho àh! Con đã làm rất tốt!

_ Yunho àh…

Vội thắt chặt tay con người đang gọi mình, ánh mắt Yunho ánh lên niềm vui mừng ngay khi tên hắn được xướng lên từ cậu. Vội đưa cho Jaejoong ly nước cam đã được chuẩn bị từ trước, hắn thở phào vì cậu đã tỉnh lại, vì cậu đã không bỏ rơi hắn.

_Ba…- Jaejoong vội ngồi dậy khi nhận ra đối diện cậu là ông Jung.

_Con cứ nằm đi! Con vừa ngất, ngồi ngay không tốt đâu- Ông Jung mỉm cười- Con đã làm rất tốt! Con đã cứu KrBank một bàn thua trông thấy đấy Jaejoong àh!

_Con?- Cậu ngạc nhiên.

_Cám ơn em Jaejoong àh!- Yunho vỗ nhẹ lên tay cậu.

_Các con cứ nghỉ ngơi ở đây! Ba trở về phòng làm việc để xem lại sổ sách xem chúng ta còn những đối tác thân thiết nào. Có lẽ họ sẽ giúp chúng ta- ông Jung hắng giọng trước khi trả lại sự tự do cho đôi vợ chồng trẻ.

Còn lại hai người, Jaejoong vội ôm lấy con người đang ngồi bên cạnh mình. Cậu ôm thật chặt như muốn níu giữ, như muốn bảo vệ kẻ mà cậu đã trao trọn tình yêu của mình. Tưởng chừng thời gian dừng lại, Jaejoong lắng nghe tiếng đập bình ổn của hắn, ấm áp bởi cái ôm đáp trả của hắn, an toàn khi bàn tay hắn vổ về tấm lưng vẫn còn run vì chuyện vừa rồi. Jaejoong cảm nhận thật rõ ràng sự dịu dàng của hắn, sự dịu dàng mà đến bây giờ cậu mới có thể trọn vẹn đón nhận. Tiếc rằng điều này không diễn ra trong một khung cảnh lãng mạn với nến và nhạc nhẹ mà giữa văn phòng với máy tính và chiếc tivi vẫn đang phát sóng đoạn ghi hình của cậu và hắn.

_ Yunho àh! Em thật sự vô dụng đúng không? Em chẳng thể giúp được anh, lại còn ngất đi khiến anh phải lo lắng vì em nữa- Jaejoong nói như sắp khóc khi hình ảnh cậu trên tivi phản chiếu vào đáy mắt- Còn thêm việc đã giấu anh lá thư, đã không xin lỗi anh, đã làm anh đau lòng. Em thật sự không muốn như vậy đâu. Em thật sự không muốn mà Yunho! Anh tin em được không? Trong tim em chỉ có anh mà thôi! Em có thể làm bất cứ việc gì vì anh thậm chí có thể chết vì anh. Xin anh đừng nghi ngờ tình yêu của em- Cổ họng nghẹn lại vì tiếng nấc nhưng Jaejoong vẫn cố nói thật rõ ràng, cậu không khóc vì lo lắng cho mình, cậu khóc vì cậu đã không thể làm gì cho Yunho trong khi hắn đã làm quá nhiều việc vì cậu.

_ Jaejoong…

_Em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi Yunho àh! Em chỉ sợ anh giận, em sợ anh sẽ nghĩ em là một người dễ thay đổi, em sợ anh cho rằng em vẫn con vương vấn Hyunbin! Em sợ mọi thứ Yunho àh! Em không phải một người có thể dễ dàng đối diện với bất cứ điều gì. Em biết em sai rồi! Em đã không thể giải thích mỗi khi nhìn thấy sự giận dữ của anh. Em chỉ biết im lặng. Em không như thế nữa, em sẽ không im lặng, không giấu anh bất cứ việc gì nữa, em hứa! Em hứa bằng cả danh dự của em Yunho àh! Tin em được không? Đừng nghi ngờ em, đừng làm thế với em được không? Em có thể làm bất cứ việc gì để chứng minh tình yêu của em dành cho anh là thật! Đừng lạnh nhạt với em được không? Đừng xem em là người vô hình Yunho àh! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi!

Jaejoong nói như thể cậu sợ Yunho sẽ ngắt lời cậu, đôi mắt long lanh với hàng ngàn giọt sương chực chờ thắm ướt đôi gò má, môi Jaejoong run lên theo mỗi cái vuốt ve của Yunho. Hắn áp tay vào má cậu, để bàn tay cảm nhận sự ấm nóng của những giọt sương trong veo đẹp nhất trên đời, lắng nghe giọng nói của người hắn yêu thương nhất. Jaejoong nói rất nhanh, cậu sợ, cậu sợ Yunho sẽ không lắng nghe cậu nữa, cậu sợ rằng nếu cậu không nói thì hạnh phúc sẽ rời bỏ cậu mãi mãi, hắn cũng sẽ rời bỏ cậu mãi mãi.

_ Jaejoong àh…

_Em sai rồi! Em thật sự sai rồi

_ Jaejoong àh! Nghe anh nói…

_Đừng giận em được không? Đừng bỏ em một mình được không anh… em sai rồi

_ Jaejoong àh! Anh nói là…

_Em sai rồi, đáng lẽ em không nên giấu anh, đáng lẽ em phải nói cho anh biết ngay lúc đó, đáng lẽ…

_ Jaejoong!- Yunho nghiêm giọng trước khi nhìn vào đôi mắt một Jaejoong đang hoảng loạn, hắn hôn nhẹ lên môi cậu trước khi nhìn xoáy vào đôi mắt ngập sương ấy một lần nữa- Nghe anh nói, anh không bỏ em! Bởi vì… anh sợ mất em. Anh sợ rằng một ngày nào đó em không muốn bên anh nữa, em sẽ trở về với Hyunbin vì hắn và em có quá nhiều kỉ niệm đẹp. Còn anh là kẻ khiến em mang cảm giác trôi tuột xuống địa ngục. Anh sợ vì anh không tin vào bản thân của mình có thể mang lại tình yêu cho em, không tin rằng mình có thể xóa đi hồi ức đáng sợ mà anh đã mang đến cho em. Anh rất yêu em Jaejoong àh! Mỗi khi anh nghĩ đến việc em sẽ rời bỏ anh, anh muốn điên lên! Anh chỉ muốn nhốt em ở một nơi thật kín đáo, không ai có thể tìm ra em, không ai có thể mang em đi!

_ Yunho àh!

_Anh chỉ là… không muốn mất em. Anh muốn làm em sợ, anh muốn em biết rằng em mãi mãi không thể thoát khỏi anh. Anh đã thật ấu trĩ đúng không?

Vuốt nhẹ đôi mày chưa một lần bình thản của Yunho, đôi mắt hắn lúc này chân thành quá đỗi. Nó chứa cả trời bi thương, tuyệt vọng và nỗ lực vượt lên sự sợ hãi để giữ lấy tình yêu của mình. Hắn sợ mất cậu, hắn sợ và hắn muốn cậu nếm cảm giác sợ hãi đó, hắn muốn cậu sợ hắn, muốn cậu không thể rời xa hắn và vô tình hắn lại khiến cậu tổn thương. Ngay lúc này, ngay thời khắc này sao cậu yêu con người trước mặt mình quá đỗi. Cậu muốn nói rằng cậu yêu hắn, nói một ngàn lần, một vạn lần, đến khi nào hắn không muốn nghe nữa thì cậu vẫn sẽ nói yêu hắn. Hôn lên đôi môi thô ráp ấy thật mạnh, Jaejoong muốn rút cạn những suy nghĩ ấu trĩ của Yunho và truyền cho hắn tình yêu chân thành của mình. Dường như đây là lần đầu tiên cậu hôn hắn như thế này, nụ hôn thật sâu nhưng lại rất nhẹ nhàng. Cậu để hắn ôm trọn mình bằng chiếc lưỡi nóng ấm, để hắn chu du khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng thơm tho và đáp trả hắn bằng hơi ấm của tình yêu. Nụ hôn chưa bao giờ sâu đến thế, chưa bao giờ mặn đến thế nhưng cũng chưa bao giờ ngọt ngào đến thế. Jaejoong ước rằng nụ hôn này là mãi mãi, chỉ cần Yunho bên cạnh cậu, chỉ cần có hắn và tình yêu của hắn, cậu có thể chịu đựng được tất cả. Cho dù giàu sang và danh vọng không còn đồng hành cùng cậu và hắn nữa thì cậu cũng mãn nguyện, cậu vẫn hạnh phúc, vẫn ngẩng cao đầu rằng cậu đã tìm được một nửa thật sự xứng đáng cho riêng mình. Tình yêu… chưa bao giờ kỳ diệu đến thế.

_ Em yêu anh Yunho àh!

_Anh cũng yêu em Jaejoong àh! Từ nay… đừng giấu anh bất cứ chuyện gì, đừng làm anh đau lòng nữa. Trước mặt em, anh không thể giữ nỗi cảm xúc của mình, giống như tên ngốc vậy! Nên đừng làm tên ngốc này đau được không?

_Tên ngốc kia cũng đừng làm tên ngốc này đau! Tên ngốc này không thể sống thiếu tên ngốc kia được. Còn có một tên ngốc nhỏ sắp chào đời nữa nè- ôm Yunho thật chặt, Jaejoong hạnh phúc nói nhỏ vào tai hắn- Em rất yêu tên ngốc này! Rất yêu! Rất rất yêu!

Phòng chủ tịch

_Tôi chẳng có gì để nói với anh cả- ông Jung nhíu mày giận dữ.

“Thôi nào người bạn cũ. Anh biết đấy, thấy anh như vậy tôi cũng rất đau lòng. Mất một nơi gởi tiền an toàn như ngân hàng của anh thì tôi đâu còn hứng thú kiếm tiền nữa. Chỉ cần anh đến đây và quỳ trước mặt tôi, tôi sẽ gởi vào ngân hàng anh một ngàn tỷ! Lời thề ngày xưa làm cái quái gì chứ, cứu ngân hàng của anh mới là điều quan trọng đúng không?”- Giọng nói đầy sự giễu cợt vang lên bên đầu dây khiến đôi mày ông Jung càng lúc càng se lại.

_Ôi dào! Rồng lại muốn giúp tôm àh? Tôi có nghe nhầm không?- ông Jung chợt đổi giọng- Chỉ cần ông đừng thao túng những khách hàng lớn của tôi, không cần mua chuộc bạn làm ăn của tôi thì tôi đã mang ơn ông lắm rồi. Nhưng ông nói năm xưa, thân tôi không xứng với người như ông nên tôi không dám đến nhà ông. Cho dù công ty tôi có phá sản thì tôi và Heekyung vẫn sống rất vui vẻ.

“Ông! Tôi nói cho ông biết, tôi có lòng tốt muốn giúp ông! Là tại ông không tự cho ông cơ hội thôi. Heekyung? Để xem bà ấy có thật sự sống hạnh phúc với người nghèo hèn như ông không. nên nhớ tôi cũng đã từng là chồng của bà ấy. Rồi bà ấy sẽ trở về với tôi thôi!”

_ Ông ôm cái mộng tưởng đó đã ba mươi năm rồi Hyukjae àh! Sao ông không bỏ nó đi để cho cuộc sống ông thanh thản hơn? Heekyung đã chọn tôi, bà ấy đã chọn tôi thay vì ông. Ông luôn là kẻ bại trận Lee HyukJae.

“JUNG JUNJIN! ĐỂ TÔI XEM NẾU KHÔNG CÓ TÔI, KRBANK CỦA ÔNG LÀM SAO MÀ SỐNG!”

_Không cần ông bận tâm!

Cúp máy ngay khi kết thúc câu nói của mình, gương mặt bình thản thường ngày của ông Jung chợt biến. Đôi mày ông nhíu lại đầy suy tư trong khi bàn tay co lại thành nắm đấm. Ba mươi năm trôi qua rồi nhưng người đó vẫn chưa quên hận thù của ba người, ba mươi năm trôi qua vẫn chưa xóa được những ký ức đau thương thời trai trẻ. Bây giờ, người nào cũng đã luống năm mươi nhưng vẫn còn giành giật nhau vì một người. Không đáng! Thật sự không đáng nhưng tại sao họ vẫn cố chấp? Tại sao ông vẫn cố chấp và người đó vẫn cố chấp?

Lee Hyukjae! Cho dù tôi có ra đường làm ăn xin, tôi cũng không đến tìm ông!

Nghiến răng, ông Jung hướng mắt nhìn lên màn hình, những khách hàng quen thuộc của ông từ chối lời nhờ vả của ông một cách gượng ép. Lee Hyukjae sau nhiều năm im lặng đã bắt đầu nhúng tay vào, có thể làm được điều đó… không ai khác ngoài gã!

“Tit”

_ Yunho! Con đến phòng ba ngay, có việc cần bàn!

Xoa dịu hai bên thái dương, ông Jung ngã người ra sau cùng với những suy tính trong đầu. Mọi chuyện sẽ rắc rối thêm nếu Lee Hyukjae vào cuộc. Gã nhất định sẽ không tha cho ông và gia đình ông.

“Cốc cốc cốc”

_Vào đi!

_Ba!

_Chúng ta gặp rắc rối rồi Yunho! Lee Hyukjae đã nhúng tay vào rồi- ông Jung thở dài

_Lee Hyukjae? Chẳng phải ông ta định cư ở nước ngoài rồi sao?- Yunho ngạc nhiên

_Ai là Lee Hyukjae?- Jaejoong ngạc nhiên

_Anh sẽ nói với em sau- Nói nhỏ vào tay Jaejoong và ra hiệu cậu lại bàn ngồi trước khi Yunho đến bàn làm việc của cha mình.- Ba! Nếu ông ta nhúng tay vào thì không xong đâu!

_Ba đang lo! Mẹ con mà biết ổng về thì không xong! Thể nào bà ấy cũng đến và yêu cầu ổng giúp ba! Ba lại không muốn mẹ con làm như vậy- ông Jung thở dài

_Chúng ta hết cách rồi sao? Chẳng lẽ ai cũng chịu phép trước ông ta?- Yunho tức giận- Chúng ta làm về lĩnh vực ngân hàng, ông ta không liên quan ngành của mình thì làm sao thao túng được những ngân hàng khác? Khách hàng thì không nói nhưng ngân hàng liên kết thì sao? Chẳng lẽ cũng từ chối? Cổ phiếu của chúng ta đã giảm hơn phân nữa rồi, nếu không nhanh thì không thể cứu vãn được

_Ba sẽ đấu với ông ta tới cùng!- ông Jung nghiến răng- Không ai có thể hủy diệt cơ nghiệp mà Jung Junjin này tạo ra! Nếu bị phá hủy, nó phải do chính tay ba phá hủy

Ngồi bên ngoài, Jaejoong nhìn những suy tư ánh lên đôi mắt của ba chồng và Yunho, dường như họ đang lo lắng điều gì đó, một điều còn kinh khủng hơn sự rớt giá của cổ phiếu. Ánh mắt tàn nhẫn của ông Jung khiến Jaejoong tái mặt, nếu Yunho khiến người khác ngộp thở chỉ với cái nhìn đầu tiên thì ông Jung sẽ khiến kẻ đó ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra khi nhìn thấy ánh mắt của ông lúc này. Thật đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ!

End chap 48

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yunjae