Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Giống cái nhân tạo

Edit & Beta: Tiểu Vu

Người đàn ông kia có một đôi chân dài, tốc độ bước đi cũng rất nhanh, Cố Vũ lảo đảo bước theo phía sau khá là chật vật.

Cậu hơi dùng sức muốn rút tay về nhưng không thành công, rõ ràng người đàn ông này cầm tay cậu chẳng hề dùng sức vậy mà lại rất chặt.

Cậu mím môi, dùng tay trái nắm lấy ống tay áo của hắn, thoáng dùng sức kéo kéo.

Bước chân của nam nhân đột nhiên dừng lại, Cố Vũ dừng không kịp ngay lập tức ngã về phía trước, nam nhân phản ứng đặc biệt nhanh, ngăn lại động tác lảo đảo của cậu.

Tim Cố Vũ đập loạn, thở hổn hển mấy cái, vừa nghiêng đầu, mới chú ý đến tư thế hiện tại của cậu không đúng, cậu gần như bị hắn ôm vào lòng.

Mặt cậu đối diện ngực của nam nhân, khí tức cường hãn phả vào mặt, cảm giác choáng voáng bỗng nhiên kéo đến, tim cậu đập nhanh hơn, mặt cũng không nhịn được đỏ lên.

Cậu đẩy nhẹ vai nam nhân, ngẩng đầu nở nụ cười thân thiện với hắn, rút tay về khoa tay: Cảm ơn.

Trong mắt nam nhân mang theo kinh ngạc, nhìn cậu 2 giây, giơ tay đụng đụng mặt cậu: "Chi tiết nhỏ cũng làm rất tốt, thời điểm đỏ mặt nhiệt độ cũng thay đổi."

Mắt Cố Vũ trợn tròn, con ngươi tràn đầy khiếp sợ và xấu hổ, cậu nghiêng đầu đi, tránh thoát tay của nam nhân.

Nam nhân cũng không định chạm nữa, đang muốn rút tay về lại bởi vì động tác của Cố Vũ mà dừng lại, cổ tay hắn xoay một vòng, không lùi mà tiến, bàn tay đặt sau gáy của Cố Vũ, kéo cậu về bên cạnh mình đồng thời cúi đầu ngửi gáy cậu.

"Chậc, chẳng trách được hoan nghênh như vậy, ngay cả mùi vị tuyến thể giống cái đều chân thực đến thế mà."

Cố Vũ hoàn toàn không hiểu ý của hắn là gì, cậu bị động tác của hắn làm giật mình, cậu nhảy ra phía sau một chút nhưng bởi vì tay bị nắm, cổ lại bị ôm nên cũng không có cách nào kéo ra được khoảng cách.

Cậu chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc gần như vậy, hơi thở của nam nhân đều phun lên cổ cậu, làm cho cậu hoảng loạn luống cuống.

Tay trái cậu che lỗ tai, trừng mắt nhìn nam nhân.

Nam nhân ngửi xong thu tay về, trong bàn tay phảng phất còn lưu lại xúc cảm ấm áp mềm mại, hắn nghĩ, vẫn là rất chân thực. Nếu không phải biết trước, hắn sợ là không phân biệt được đây là người thật hay giống cái nhân tạo.

Giống thật thì thế nào? Giả chính là giả.

Hắn thấy Cố Vũ nhìn chằm chằm hắn, không nói gì nữa, lôi kéo Cố Vũ tiếp tục đi ra ngoài, tốc độ lại chậm rất nhiều.

Cố Vũ mím môi, có chút ảo não, cậu nói không được, không thể hỏi tình huống rõ ràng.

Nam nhân vừa mới nói, từng chữ cậu đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau cậu lại không hiểu là ý gì.

Cậu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau khi từ phòng chứa đồ đi ra, đi qua một cái hành lang, trên đường trải qua mấy gian phòng, không bao lâu, đã tới phòng khách.

Phòng khách diện tích rất lớn, có thể so với sân bóng rổ, bên trái để ghế sô pha và bàn trà, bên phải tất cả đều là khoảng không bày thảm trải sàn.

"Nguyên soái, xin hỏi bây giờ chuẩn bị bữa tối được chưa?" Người máy nửa trên hình người nửa dưới là bánh xe di chuyển đến trước mặt nam nhân, trong thời gian di chuyển tiện thể quét dọn sàn nhà một lần.

Cố Vũ nhếch miệng, kinh ngạc nhìn người máy, kĩ thuật cũng quá cao cấp rồi.

Nam nhân nói: "Nửa tiếng sau."

"Vâng, nguyên soái." Người máy chuyển bánh xe rời đi, đi vào một căn phòng bên trái.

Nam nhân buông Cố Vũ ra, chỉ vào ghế sô pha bên tay trái: "Ngồi ở đó."

Sau khi Cố Vũ nhìn thấy người máy mới sâu sắc ý thức được, giống như 003 đã nói vị trí thế giới của cậu đã bị thay đổi.

Cậu im lặng ngồi xuống dựa theo yêu cầu của nam nhân, quyết định dùng bất biến ứng vạn biến, trước tiên quan sát tình huống đã.

Nam nhân không hề ngồi xuống, mà tùy ý dựa vào ghế sô pha, tay phải chạm nhẹ cổ tay trái.

Trong chớp mắt, một màn sáng khoảng 20 tấc* xuất hiện giữa không trung, bên trong màn sáng là một nam nhân nhìn qua ôn hòa, nhưng khí thế lại rất uy nghiêm. ( *1 tấc = 10 cm )

"Sino" nam nhân bên trong màn sáng nhíu mày, "Cậu quá hồ đồ, mấy thú giống cái đó đều là đời sau của các gia tộc ưu tú nhất, cho dù cậu không muốn kết hôn với bọn họ đi chăng nữa thì cũng không nên trực tiếp bỏ đi như vậy!"

Cố Vũ nghi hoặc đầy mặt, thú giống cái? Kết hôn? Một câu cậu cũng không hiểu, thứ duy nhất nghe hiểu là tên của nam nhân này.

"Hoàng đế bệ hạ" Sino nhún vai "Ngài nên cảm thấy may mắn rằng ta trực tiếp rời đi."

"Sino Bruce!" Bệ hạ quát nhẹ "Sinh nhật 80 tuổi của cậu còn không đến một tháng nữa là tới rồi, cậu chẳng lẽ muốn khiêu chiến với pháp luật của Diệu Huy Tinh?"

Cố Vũ kinh ngạc nhìn Sino, 80 tuổi?

Bệ hạ chất vấn xong, ngữ khí hơi dừng, nói thấm thía: "Sino, ta biết cậu không thích thú giống cái, nhưng Bruce gia cần có đời sau. Cậu có thích giống cái nhân tạo Kevin đưa không? Sau khi kết hôn cậu vẫn có thể ở với bọn họ, không ai lại quản cậu nữa."

Sino nhíu mày, nở nụ cười: "Thích, đương nhiên thích. Ta gọi cho ngài, là vì báo cho ngài một tin tức tốt." Hắn đem màn sáng mở rộng làm Cố Vũ xuất hiện trong tầm nhìn của bệ hạ.

"Ta cũng không chuẩn bị khiêu chiến với pháp luật của Diệu Huy Tinh, ngày mai ta sẽ kết hôn, giới thiệu một chút" hắn chỉ vào Cố Vũ "Đây là bạn lữ của ta."

Cố Vũ trừng tay hắn, theo bản năng muốn xua tay, tay còn chưa nâng lên đã bị tiếng rống giận truyền đến dọa ngây người.

"Sino!" Sắc mặt bệ hạ nháy mắt trở nên phá lệ khó coi "Cậu vừa nói cái gì? Cậu muốn cùng một giống cái nhân tạo kết hôn?"

"Hôn nhân là tự do, chỉ cần kết hôn trước 80 tuổi mặc kệ bạn lữ là gì, đều sẽ không trái pháp luật." Sino cười rộ lên, kiệt ngạo lại phản nghịch: "Chúc phúc ta đi, huynh trưởng."

Bệ hạ nhìn Sino hồi lâu, xác định hắn rất nghiêm túc, không phải nói giỡn, xoa xoa mũi: "Sino, không cần giận dỗi, giống cái nhân tạo không có khả năng có đời sau."

"Không sao cả." Sino nhún vai "Ta không có hứng thú với thú giống cái, càng không muốn cùng họ sinh đời sau."

Kết hôn với thú giống cái, không có khả năng. Còn giống cái nhân tạo? Hắn nhìn Cố Vũ, nghĩ thầm, đặt ở một bên không để ý là được.

Bệ hạ thở dài: "Sino, nếu tổ mẫu còn sống, người nhất định sẽ không đồng ý cách làm của cậu."

Sắc mặt Sino khẽ biến, rũ mắt: "Người tuyệt đối sẽ hiểu cho ta."

Bệ hạ trầm ngâm một lát: "Sino, ta cho cậu thời gian nhưng không phải không có hạn, Bruce gia cần có đời sau. Cưới giống cái nhân tạo cũng tốt, nếu về sau cậu đổi ý, xử lý cũng thuận tiện."

Cố Vũ trong lòng cả kinh, cậu tuy rằng không biết 'giống cái nhân tạo' là gì nhưng cậu biết, giống cái nhân tạo bọn họ nói, là chỉ cậu, muốn xử lý cũng là cậu!

Sino khóe miệng câu một chút, cũng không chuẩn bị giải thích với bệ hạ, trừ khi có giống cái tự nhiên hợp ý hắn bằng không hắn tuyệt đối sẽ không tái hôn.

Nghĩ đến đây, trong mắt lóe qua bất đắc dĩ. Hiện tại một cái giống cái tự nhiên cũng không có, tìm được cái hợp tâm ý hắn càng không thể có.

Bệ hạ sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng không ngăn cản Sino kết hôn nữa, chỉ nhắc nhở: "Theo pháp luật, tài sản của bạn lữ hợp pháp sẽ xài chung, đồng thời có được các loại quyền hạn lĩnh vực tư nhân của đối phương, cậu tốt nhất nên đem các loại chương trình mua sắm linh tinh của cậu ta loại bỏ, đảm bảo cậu ta mọi lúc ở trong phạm vi khống chế của cậu."

"Ta đã biết."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sino nhìn về phía Cố Vũ, đôi mắt híp lại đánh giá một lát, gọi người máy ống tròn tới chỉ vào Cố Vũ: "Đại Viên, kiểm tra cho cậu ấy một chút, nãy giờ cậu ấy không nói gì cả, hệ thống ngôn ngữ có xuất hiện vấn đề gì không?"

Cố Vũ nhéo nhéo ngón tay, ức chế cảm giác muốn xua tay.

Cậu cơ hồ có thể khẳng định, thân phận hiện tại của cậu, không phải là nhân loại.

Nào có người ở đâu mà có chương trình mua sắm chứ?

Người máy ống tròn chuyển qua trước mặt Cố Vũ, trong mắt toát ra một chùm ánh sáng xanh, từ từ đem Cố Vũ rà quét một lần, ánh sáng xanh thu hồi vào trong mắt, sau hai tiếng tích tích: "Chưa kiểm tra đến chip, không có biện pháp phán đoán vấn đề."

Trong mắt Sino hiện lên ngoài ý muốn, ánh sáng xanh trong mắt người máy ống tròn nhiễu sóng lóe lóe, tiếp tục hội báo: "Theo tư liệu biểu hiện, sinh vật chip trong sản phẩm giống cái nhân tạo mới nhất không thể bị dụng cụ kiểm tra đo được, tận khả năng làm giống giống cái tự nhiên."

Sino nhướng mày, đứng dậy đi về phía phòng ăn: "Có giống mấy cũng là giả, không biết nói càng tốt."

Hắn không hy vọng có một giống cái nhân tạo ồn ào nhốn nháo bên tai.

Cố Vũ ngồi yên ở sô pha, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, 'giống cái nhân tạo' là cái gì? Cậu không hiểu hàm nghĩa của từ này, chỉ có thể suy đoán mặt ngoài.

Nhân tạo hiển nhiên không phải tự nhiên, giống như người máy, còn giống cái - sinh vật trung tính với nam, nhưng cậu là nam mà nếu phân chia theo giới tính sinh vật thì cậu cũng nên là giống đực mới phải chứ!

Có lẽ là cậu hiểu sai rồi, thế giới thay đổi nghĩa của từ ngữ tương đồng có lẽ cũng thay đổi.

"Ọt...." Đang thất thần, bụng cậu kháng nghị kêu lên, ở đại sảnh an tĩnh tiếng vang phá lệ rõ ràng, Cố Vũ ôm bụng, nhìn về phía Sino.

Phòng ăn cùng phòng khách cách nhau một vách tường trong suốt, cậu liếc mắt là có thể thấy bữa tối phong phú trước mặt Sino.

Vừa nhìn, cậu càng đói hơn cậu đã không ăn gì rất lâu rồi.

Muốn đi phòng ăn? Nếu cậu ăn có thể bị nghi ngờ không? Cố Vũ bắt đầu rối rắm, cậu lại nghĩ, cậu không thể vẫn luôn không ăn gì, nếu không ước mơ của cậu còn chưa thực hiện được cậu đã chết đói rồi!

Chân cậu di chuyển ra bên ngoài một chút, động tác đứng dậy vừa bắt đầu đã dừng lại lập tức, cậu rụt chân về.

Cậu nghĩ vẫn là nhịn một chút đi, chờ Sino không ở hay lúc anh ta ngủ, cậu lại đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Sino ăn cơm xong liền ra cửa, lúc đi qua phòng khách, thậm chí không liếc nhìn cậu một cái, phảng phất đã đem cậu quên mất.

Sino đương nhiên không có quên mất Cố Vũ, trong lòng hắn, Cố Vũ là người máy cũng không phải là người, hắn không cần phí thời gian trên người cậu.

Chỉ là khi ở hoa viên tản bộ, trong đầu hắn hiện lên cảnh Cố Vũ đỏ mặt, nhịn không được chậc một tiếng, không hổ là Kevin chọn thật phù hợp khẩu vị của hắn.

Thật đáng tiếc, là giống cái nhân tạo.

Sau khi Sino rời đi 5 phút, Cố Vũ mới từ sô pha đứng lên, cậu nhìn về phía cửa, ngoài cửa là bãi cỏ xanh có diện tích rất lớn, hai bên sườn mọc rất nhiều hoa và cây cảnh, liếc mắt nhìn không thấy cuối. Bên trái cây cối và mặt cỏ có một con đường, kéo dài đến giữa rừng cây.

Cậu không có nhìn thấy Sino, đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, cậu bước chân về phía phòng ăn.

Phòng ăn đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không còn chút đồ ăn nào. Cố Vũ chỉ có thể đi tìm phòng bếp, khi đến phòng bếp có một người máy ống tròn đang xử lí đồ ăn thừa.

Cố Vũ vội vàng vọt qua, nhanh chóng lấy đi đĩa bánh mì, sau đó cẩn thận nhìn người máy.

Người máy rà quét đĩa xác định bên trong đã trống rỗng mới đem đĩa bỏ vào bồn rửa chén, nó tiếp tục lấy cái đĩa khác xử lí đồ ăn thừa, sau khi tất cả đồ thừa xử lí xong, nó mở ra động cơ rửa chén, bắt đầu rửa.

Cố Vũ thở phào nhẹ nhõm, ở phòng bếp ăn hết bánh mì lại uống thêm ly nước, sau đó rời đi phòng bếp trở lại phòng khách.

Lúc đi qua cửa, cậu thoáng nhìn bên ngoài, trong sắc trời hơi tối một con bạch hổ rất lớn nằm nhoài trên bãi cỏ, nó đang nhìn về phía bụi cây bên phải.

Cố Vũ hoảng hốt lùi về sau, bạch hổ quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt màu lam nhạt phảng phất mang theo nhợt nhạt ánh huỳnh quang.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~

Cố Vũ: QAQ sợ hãi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro