Blaise và đóa hoa gửi nhầm!
Sau sự kiện tôi bảo vệ Draco vô cùng đáng nhớ ấy. Weasley nhỏ sẽ càng khắc sâu hơn không nên chọc vào tôi.
Cậu ta bị thầy Snape cấm túc mà, nên thật sự thê thảm. Hôm nay, trên đường tới nộp bài tập trễ cho giáo sư (tôi xin nghỉ một ngày) tôi lại bắt gặp một hình ảnh hết sức thú vị.
Weasley nhỏ ngồi nặn nhớt đĩa. Ba thùng. Sau đó, tôi hết sức tao nhã. Lấy bài tập che miệng, cười ngọt ngào với cậu ta. Thật ra ai cũng biết là tôi chế nhạo cậu ta. Nên việc cậu ta đứng bật dậy, và cả lọ nhớt đĩa văng lên tờ bài tập cùng quần áo tôi không ngạc nhiên mấy.
Có thể trông chờ gì về một Gryffindor kia chứ? Cậu ta sẽ kiềm chế cảm xúc của mình? Ôi ôi? Đùa à?
- Trò Weasley, tôi hi vọng, trò đã sẵn sàng bị cấm túc thêm một tháng nữa. Trò Evelyn trò về đi, tôi sẽ lấy điểm bài tập của Weasley đưa qua cho trò.
Thầy Snape đang chấm bài tập, ngẩng lên ngọt ngào nói. Thôi được rồi, thật ra nó cũng không ngọt ngào mấy. Nhưng nghe Weasley bị cấm túc thêm một tháng, tôi rất hài lòng, nên nó là ngọt ngào.
- Thầy đùa ạ?
- Trò Evelyn nghi ngờ quyết định của tôi?
- Thầy ơi, thành tích của em và Weasley đây là hai khái niệm cấp độ khác nhau.
Tôi đáng thương nói. Được rồi, tôi rất vui vì không cần làm bài tập, nhưng tôi rất không hi vọng tôi sẽ phải khóc khi nhận một con điểm thấp trong bảng điểm.
- Vậy trò làm lại bảng khác, hôm khác nộp.
Hôm khác, Merlin ơi, thầy Snape đang dễ tính với tôi này. Hôm khác chính là em làm xong khi nào thì nộp khi đó đấy.
Tôi có cảm giác thầy Snape đang thiên vị tôi. Nhưng tôi đây mặc kệ.
- Thầy ngủ ngon. À... và cả cậu nữa, Weasley.
Tôi dài giọng, cười ngọt ngào với thầy Snape, và à thật dài với Weasley. Sau đó, lượn về phòng sinh hoạt chung. Nói chung là tâm trạng tốt. Cho đến khi va phải một con bé.
- Xin lỗi.
Tôi nói. Rồi kéo tay con bé để nó khỏi phải ngã.
- Em không sao.
Con bé nói. Và tôi bắt đầu đánh giá nó.
Nó có mái tóc vàng óng dài tới thắt lưng nhưng dơ hầy và rối bời. Chân mày nó rất nhạt, đôi mắt lại lồi ra khiến cho nó có một cái nhìn ngạc nhiên thường trực.
Thần sắc con bé để toát ra cái sự ngớ ngẩn lồ lộ. Có lẽ do con bé đã nhét cây đũa phép sau vành tai trái chắc để cất giữ cho an toàn, hay do con bé đã chọn đeo một xâu chuỗi làm bằng nắp bia bơ, hoặc cũng có thể do tôi thấy thế.
Nó mặc áo chùng và thắt caravat nhà Ravenclaw, không mang giày, và tôi thì tò mò về điều đó.
Tôi liếc tới những cuốn sách trên tay nó, sách Thảo dược năm ba. Nếu không phải tôi ngược hướng với nó thì sẽ thật khó thấy. Đó là một cuốn sách để ngược.
- Em không lạnh sao? Ý chị là em không mang giày, và thời tiết thì đang hạ nhiệt.
- Em ổn. Nhưng với những vết ướt trên đồng phục, chị không lạnh sao?
Nó hỏi ngược, và tôi thì bất ngờ. Điềm tĩnh, và cũng có chút kì dị.
Tôi tính nói thêm gì đó, nhưng mà một con bé đã cắt ngang điều đó. Một Hufflepuff. Tôi nhíu mày nhìn nó, và nó thì sợ hãi.
- Có người tặng chị!
Hufflepuff dúi vào tay tôi đóa hoa rồi chạy biến. Tôi ngơ người nhìn theo. Một đóa hoa hồng màu đỏ, và trong nó chẳng phải phong cách của Draco. Và Draco thì rất tiết là không có ưa Hufflepuff để nhờ tụi nó.
Nhưng thiệt tình là tôi không nghĩ ra ai tặng nữa.
- Chị nên vất nó đi. Chào chị.
Merlin ơi, cái con bé bên Ravenclaw này thật làm tôi ngạc nhiên mà.
- Để chị nhắc em là sắp đến giờ giới nghiêm. Em không nên lang thang nữa, về phòng sinh hoạt chung của em đi. Và mang giày vào.
Tôi nhắc nhở, vì con bé đi ngược hướng tới tháp nhà Ravenclaw. Nhưng mà dường như nó không để tâm lắm. Tiếng leng keng từ sợi dây chuyền làm bằng nắp bia bơ làm tôi chú ý.
Tôi nhún vai. Đọc bùa làm sạch, rồi trở về phòng sinh hoạt chung.
Draco và Blaise đang ngồi uống trà. Tôi rất vui vẻ mà ngồi ở cái ghế chính giữa hai người đó luôn.
- Sao rồi, bộ dạng bị phạt của Weasley nhỏ có làm thỏa mãn cậu?
Blaise cười cợt hỏi.
- Cậu ta bị phạt thêm một tháng, làm tớ thêm thỏa mãn.
Tôi trả lời, ném cái đóa hoa hồng cùng bài tập dính đầy nhớt đĩa lên bàn.
Draco nhướn mắt nhìn tấm thiệp rớt ra, và tôi hiểu nhầm là cậu muốn tôi xem, nên mở ra thật.
"Em là đóa hoa của riêng tôi!"
Ôi Merlin ơi, cứu với, buồn nôn quá đi mất.
- Draco, tớ cảm thấy hay là cậu thỉnh giáo tớ rồi theo đuổi tớ luôn đi. Mấy cái cách của Blaise cùng cực làm tớ buồn nôn.
- Có quỷ, cái này không phải tớ.
Draco tự dưng chán ghét ra mặt nhìn đóa hoa, cùng tấm thiệp mà cũng muốn buồn nôn theo.
- Không phải cậu gửi?
- Cậu thích kiểu này à? Thế mai tớ gửi nhé?
Draco châm chọc hỏi lại.
- Cậu cứ tặng mưa cánh hoa Chocolate Cosmos là được Draco. Hoa hồng tớ chịu không nổi.
Rồi chưa để Draco tiếp lời Blaise đã nói.
- A, cái này, chất liệu giấy hình như là đặc chế của Ravenclaw cưng ạ!
Blaise cầm tờ giấy lên nói. Được rồi, nếu phân biệt được chất liệu thì tôi cũng phục Blaise quá.
- Giống như là... ném đi!
Tôi hét lên. Blaise giật mình ném xuống sàn, và cả đóa hoa lẫn lá thư đều bốc cháy. Được rồi, đây là một trò chơi khăm kinh tởm. Nếu không phải tôi thấy nó bốc khói và kêu Blaise ném đi. Thì có khả năng cao là bị thương.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao con bé bên Ravenclaw lại bảo tôi vất đi rồi. Là ai? Và là kẻ nào muốn làm trò điên khùng này?
Sau đó nó lại hiện lên dòng chữ.
"Mày nên đi khỏi đây, kẻ lố bịch Luna Lovegood"
Gửi nhầm? Có thể lắm, con bé Hufflepuff đó sợ hãi vậy mà! Nhưng mà phải nói, cái đứa làm ra trò này thật sự rất tinh ranh. Trò này cũng rất là độc ác theo một hướng nào đó.
- Luna Lovegood?
Blaise nói nhỏ, nhưng chẳng qua được tai tôi, đưa ngồi gần cậu ấy. Tôi rất tò mò mà ngó qua, lại thấy Blaise lộ ra vẻ trầm mặc hiếm thấy.
- Cậu lấy cái này từ đâu?
Blaise hỏi tôi, tôi cũng thành thật trả lời.
- Một em gái Hufflepuff đưa cho tớ. Nói là có người gửi.
- Lúc đó bên cạnh cậu còn ai không?
Blaise sao lại quan tâm vấn đề này thế nhỉ?
- Lúc đó, có một con bé Ravenclaw. Rất kì quái là nó đi chân không, và hình như nếu tớ không nhầm là sách Thảo dược học năm ba.
- Tóc nó giống màu tóc Draco phải không?
- Merlin ơi, Blaise, cậu làm sao đấy?
Tôi thắc mắc thì thắc mắc thế thôi, chứ với IQ lẫn EQ cao ngất mà tôi không đoán ra thì thật sự là một sỉ nhục.
- Không.
Thế đấy, Blaise nói không rồi trở lại bình thường. Nhưng tôi là ai, Ran Evelyn đấy, dĩ nhiên thông qua ánh mắt liền biết cậu ấy nghĩ gì.
Nhưng chẳng để cho tôi nói ra ý nghĩ của mình, cậu ấy đã đứng dậy đi về phòng? Cậu ta nổi khùng gì vậy?
- Draco, Draco, Draco!
- Mình đây.
- Cậu nói xem, Blaise thích con bé kia à?
- Tớ không biết.
- Cậu là bạn cùng phòng kiểu gì thế? Đến bạn mình thích ai cũng không biết.
- Thế tớ làm bạn cậu lâu thế, tớ thích ai?
- Tớ này!
Tôi tự chỉ vào mình và trả lời. Sau đó mới nhận ra là mình ngốc. Dính bẫy rồi.
- Đúng rồi, tớ thích cậu.
Tôi lấy gối ném vào Draco, rồi chạy biến vào phòng ngủ.
- Draco ranh ma!
Tôi mắng.
Và sau đó lại nghĩ về chuyện của con bé bên Ravenclaw và Blaise. Nhưng rất tiếc, sau đó vài hôm tôi đã ném nó ra sau đầu, và tập chung chuyên môn đối phó chuyện khác. Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Vì tôi lỡ gây sự với giáo viên cùng dạy môn này với giáo sư Lupin, giáo sư Moody.
Rất không may hôm nay là thứ năm là lúc học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng nó là một ngày trăng tròn. Đồng nghĩa là thầy Lupin nghĩ dạy, và Moody thì sẽ dạy. Ôi ôi, nghĩ tới cũng mệt.
Và thật sự mệt khi tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc diễn ra trong sự chán nản nhau của đôi bên.
Tôi biết là ông ấy sẽ chẳng chấp nhận một học sinh nhỏ, nhưng mà cứ đi qua đi lại với cái mùi hương khó ngửi kia, thật làm tôi muốn trốn tiết.
Dĩ nhiên Draco cùng cũng ý nghĩ với tôi. Lần đầu tiên chúng tôi có cùng chung một ý kiến, nhưng lại vì nguyên nhân khác nhau.
Tôi thì là vì chán ghét việc ông ta bênh vực chầm chầm cái bọn mèo nhỏ hôm bữa. Còn Draco thì vì biệt danh "con chồn hương" mà lũ mèo nhỏ đặt cho cậu ấy. Tôi sẽ thành thật khai báo lúc hai đứa ở riêng, tôi cũng gọi cậu ấy là "chồn hương nhỏ" còn cậu ấy thì gọi tôi là "mèo nhỏ ngu ngốc"
Ngu ngốc cái đầu cậu ấy Draco Malfoy.
Cuốn sách Thế lực Hắc Ám - Hướng dẫn tự vệ được tôi bày ra trên bàn. Nhưng mà hồn lại chạy đi ở phương nào rồi.
Nhưng sau đó, thì tôi nghe Moody bảo:
- Dẹp hết sách đi. Mấy cuốn sách đó không cần tới.
Có chút ngon nghẻ, vậy là không cần học lí thuyết. Khỏe re.
Moody thôi đi xung quanh tôi, và lấy một tờ danh sách ra điểm danh. Cho đến khi đứa cuối cùng hô có mặt. Con mắt phép của Moody mới thôi đảo tới đảo lui nhìn từng đứa, làm tôi phát ớn.
- Tôi đã nghe thầy Lupin nói về lớp này. Có vẻ như các trò đã có kiến thức khá hoàn thiện về cách xử lý mấy sinh vật Hắc ám… Các trò đã biết xử tụi Ông Kẹ, ma đấm lầy, thủy quái, ma da, và cả người sói, đúng không?
Cả lớp rào rào đồng ý.
- Nhưng các trò còn kém – rất kém – trong việc xử lý mấy lời nguyền. Cho nên tôi tới đây là để nâng cấc trò lên trình độ tiêu chuẩn những gì mà các phù thủy có thể làm với nhau. Tôi có được một năm để dạy các trò cách đối phó với Hắc ám...
Tôi nghiêng đầu không để ý, so với đám nhóc trong lớp. Thì có lẽ đám Draco và tôi ở một phương diện khác.
Chúng tôi đã nghiên cứu về phép thuật Hắc ám trong Hội khoảng một năm trước, và Draco cùng Blaise có lẽ lâu hơn. Và thuần huyết Slytherin lâu đời không thể nào không dạy họ về phép thuật Hắc ám cả. Tôi là trường hợp đặc biệt quái dị.
Tôi không để tâm cho đến khi, Moody nói về những lời nguyền.
- Những lời nguyền. Lời nguyên có nhiều dạng, nhiều mức độ mạnh yếu. Hiện nay, theo Bộ Pháp Thuật, tôi chỉ nên dạy cho các trò cách phản nguyền và dừng ở đó thôi. Bộ cho là tôi không nên diễn cho các trò coi những lời nguyền Hắc ám bất hợp pháp, cho đến khi các trò lên năm thứ sáu. Bộ cho là tới chừng đó các trò mới đủ lớn để mà đối phó với chuyện đó. Nhưng giáo sư Dumbledore có một cái nhìn cao hơn về thần kinh các trò, cụ nghĩ rằng các trò có thể đối đầu được, và tôi cũng nói, các trò càng sớm biết được mình phải đương đầu với cái gì càng tốt chứng nấy. Nhưng làm sao có thể tự vệ, chống lại một cái gì đó trong khi các trò chưa thấy mặt mũi nó bao giờ? Một phù thủy sắp tung một lời nguyền bất hợp pháp vào trò sẽ không bao giờ nói cho trò biết người ấy sắp làm gì. Vị ấy sẽ không làm việc ấy một cách dễ thương, lịch lãm với cái mặt trò. Do đó, các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần cảnh giác và thận trọng. Trò cần bỏ cái đó qua một bên, thưa cô Brown, trong lúc tôi đang nói.
Một Gryffindor giật mình đến đỏ mặt, rồi bỏ thứ đang cầm trong tay ra. Rất rõ ràng, con mắt giả có quyền năng rất lợi hại, để Moody có thể nhìn xuyên lớp học nhỏ này.
- Vậy… có ai trong các trò biết những lời nguyền nào bị luật phù thủy phạt nặng nhất không?
Ông ta đang muốn nói đến những lời nguyền không thể tha thứ sao? Tôi nhăn mặt, và bỏ qua cơ hội lấy năm điểm này.
Vài cánh tay đưa lên, và ông ta gọi Weasley nhỏ:
- Ơ… Ba có kể cho con nghe về một… Cái đó có phải kêu là lời nguyền Độc tài không, hay cái gì ạ?”
- À, phải. Ba trò chắc là phải biết rõ lời nguyền đó rồi. Có lần đã gây cho Bộ cả đống rắc rối, cái lời nguyền Độc đoán đó.
Moody nặng nề bước đi khập khiễng, mở cái ngăn kéo bàn, lấy ra một cái hũ thủy tinh. Ba con nhện đen bự xự đang hấp tấp chạy vòng quanh bên trong. Tôi rùng mình, ngồi sát lại Draco, và cậu ấy nắm tay tôi. Tôi rất nhanh hất ra rồi thụt lùi ra. Moody có một con mắt đáng sợ Draco thân mến.
Moody thò tay vào trong hũ, bắt ra một con nhện, bỏ nó vô trong lòng bàn tay để cả lớp đều trông thấy. Rồi ông chĩa cây đũa phép vào con nhện và lẩm nhẩm:
- Độc đoán!
Con nhện nhảy khỏi bàn tay Moody trên một sợi tơ và bắt đầu đánh mình tới trước, ra sau như thể đang ở trên một cái xà đu. Nó duỗi những cái chân ra một cách cứng nhắc, rồi quật ngược ra sau, làm đứt sợi tơ, và đáp xuống mặt bàn, ở đó nó bắt đầu nhào lộn trên mấy cẳng chân theo vòng tròn. Moody vẩy mạnh cây đũa phép, và con nhện đứng lên trên hai chân sau, bắt đầu thực hiện cái mà không thể nhầm vào đâu được là một bài nhảy dậm chân.
Mọi người cười ha ha – tất cả mọi người, ngoại trừ tôi và Moody.
Thật độc ác, đây rõ ràng rất độc ác. Ép buộc người khác làm việc người đó cự tuyệt. Kinh khủng.
Và hình như Moody đồng quan điểm với tôi thì phải, ông ta gầm lên:
- Bộ các trò thấy vui lắm hả? Các trò cũng thích, phải không, nếu tôi làm điều đó với chính các trò?
Tiếng cười tắt lịm ngay lập tức.
Con nhện cuộc người tròn vo và bắt đầu lăn qua lăn lại. Moody lặng lẽ nói:
- Kiểm soát toàn bộ. Tôi có thể làm cho nó nhảy ra ngoài cửa sổ, tự nhấn chìm mình, tự ném mình xuống cổ họng của mấy trò…
Tôi bất giác càng thấy kinh tởm lời nguyền này. Mặc dù trước đó hình như đã xem qua ở Hội.
- Nhiều năm về trước, đã có nhiều nam, nữ phù thủy bị điều khiển bằng lời nguyền Độc đoán.
Là thời kì Voldermort thâu tóm quyền lực? Chỉ tưởng tượng ra cái cảnh rất nhiều ngườubị dính phải lời nguyền này tôi đã thật kinh tởm một trận. Vậy mà bọn chúng lại có thể làm ra loại phép thuật đó. Ớn lạnh.
- Có việc cho Bộ làm, họ phải cố lọc ra ai đã hành động là do bị ép buộc, và ai đã hành động tự do theo ý muốn của mình… Có thể chống lại lời nguyền Độc đoán, và tôi sẽ dạy các trò cách làm, nhưng nó đòi hỏi một cá tính mạnh thật sự, và điều đó không phải ai cũng có. Tốt nhất là hãy tránh đụng phải lời nguyền đó nếu có thể tránh được. PHẢI THƯỜNG XUYÊN CẢNH GIÁC!
Ông gầm lên, và cả lớp giật bắn mình.
Moody nhặt con nhện nhào lộn lên và ném nó trở vào trong cái hũ.
- Còn ai biết lời nguyền nào khác? Một lời nguyền bất hợp pháp khác?
Và điều ngạc nhiên là Longbottom lại giơ tay. Thế giới này chuyện gì cũng có thể diễn ra nhỉ?
- Sao?
Moody hỏi.
Longbottom nói nhỏ xíu nhưng rành mạch:
- Có một lời nguyền… lời nguyền Hành hạ.
Moody nhìn Longbottom chăm chú, lần này bằng cả hai con mắt:
- Tên con là Longbottom?!
Rồi con mắt phép của ông xà xuống dò cuốn sổ lại lần nữa.
Longbottom căng thẳng gật đầu, nhưng Moody không hỏi gì thêm. Quay lưng lại trước cả lớp, ông thò tay vào hũ lấy ra con nhện kế tiếp và đặt nó lên mặt bàn. Con nhện đứng đó bất động, rõ ràng quá sợ hãi mà không dám cất bước.
- Lời nguyền hành hạ. Phải làm cho bự ra một chút cho mấy trò nắm được khái niệm.
Moody nói rồi chĩa cây đũa phép vào con nhện, hô:
- Engorgio! (Phồng lên!)
Con nhện phồng lên. Giờ đã to hơn cả một con nhện lông. Tôi không thèm quan tâm con mắt của Moody có thể nhìn xuyên lớp học không mà ngồi sát vào Draco, cho xin đi. Ghê quá.
- Crucio! (Tra tấn)
Ngay lập tức, mấy ái cẳng con nhện quặp chặt vào thân, nó lăn lộn và bắt đầu co giật hãi hùng, đánh đu từ bên này sang bên kia. Không có âm thanh nào phát ra từ con nhện, nhưng nỗi đau đó, nó từ vẻ quặn quẹo của con nhện mà cho thấy rằng vô cùng hãi hùng.
Moody không dời cây đũa phép đi, và con nhện bắt đầu run lắc, co giật càng lúc càng dữ dội.
Hermione kêu the thé:
- Ngừng lại!
Tôi quay sang nhìn Hermione. Cô bé đang nhìn, nhưng không phải nhìn con nhện, mà là Longbottom, tôi dõi theo mắt Hermione, thấy hai bàn tay Longbottom bấu chặt lên cái bàn đằng trước, những lóng tay trắng bệch, mắt nó mở trừng đầy kinh hoàng. Đã có chuyện gì?
Moody giơ cây đũa phép. Mấy cái chân nhện duỗi ra, nhưng rồi nó lại tiếp tục co giật.
- Reducio! (Teo lại!)
Moody thì thào, và con nhện teo về đúng kích thước. Ông thả nó vào lại trong hũ, nói êm ái:
- Đau đớn. Chẳng cần đồ kẹp móng hay dao, các trò cũng có thể hành hạ ai đó được nếu thực hiện lời nguyền Hành hạ… Đây cũng là một lời nguyền khá phổ biến một thời.
Kinh khủng. Khốn khiếp. Lời nguyền không thể tha thứ, đúng là chẳng thể tha thứ.
- Rồi… còn ai biết cái gì khác không?
Cánh tay Hermione khẽ lắc, rồi, cô bé giơ lên trời, lần thứ ba.
- Sao?
Moody nhìn cô bé. Hermione thì thầm:
- Avada Kedavra.
Vài đứa trong lớp khó chịu nhìn Hermione, tôi không khó chịu những hãi hùng. Con nhện cuối cùng, sẽ rất thê thảm.
Moody nói, một nụ cười nhẹ vặn cái miệng thầy méo xệch:
- A! Vâng, cái cuối cùng và là cái xấu nhất. Avada Kedavra – lời nguyền Giết chóc.
Đúng như tên lời nguyền, một khi tung ra, con nhện kia sẽ chết ngay - tức - khắc.
- Avada Kedavra!
Chẳng báo trước gì cả. Moody rống lên. Một tia chớp xanh đến lóa mắt kèm theo một âm thanh rào rào, như thể có một cái gì đó bao la, vô hình đang bay vút trên không. Con nhện ngay lập tức té ngửa ra, không vết tích, nhưng không thể nào nhầm được, đã chết. Nhiều đứa con gái khóc thút thít.
Tôi nhăn mặt, và vị giáo viên này, làm cho thành kiến của tôi càng lớn sau cái hôm dạy ba lời nguyền không thể tha thứ này.
Moody gạt con nhện chết trên bàn rơi xuống sàn rồi trầm tĩnh nói:
- Không đẹp chút nào. Không dễ chịu chút nào. Không có cả tới phản nguyền. Không cách gì ngăn được. Từ xưa tới nay chỉ có một người sống sót được với nó, và người ấy đang ngồi ngay trước mặt tôi.
Tôi biết sự khủng khiếp của lời nguyền này. Blue cùng Esther ngay trước mắt tôi, đã ngã xuống. Cũng vì lời nguyền này. Bỗng dưng muốn nôn sạch ra những thứ đã ăn trưa hôm nay. Thật khủng khiếp, thật kinh khủng. Thật đáng sợ. Trong trận Quidditch thế giới hẳn tôi đã rất may mắn khi hai tên Tử thần thực tử ngu ngốc kia đã không dùng nó đi.
Tôi run lên, và Draco cảm nhận được điều đó. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, như một sự an ủi dịu nhẹ. Nhưng thật sự có tác dụng, vì tôi biết mình vẫn còn sống.
- Avada Kedavra là một lời nguyền cần phải có đằng sau nó một pháp thuật cao cường – các trò bây giờ có rút hết đũa phép ra, cùng chĩa vào tôi mà đọc thần chú, thì tôi ngờ rằng cùng lằm chỉ làm tôi chảy được tí máu cam. Nhưng không sao. Tôi đến đây đâu phải để dạy các trò cách thực hiện lời nguyền đó.
- Nào, nếu không có phản nguyền, vậy tại sao tôi lại cho các trò coi nó? Bởi vì các trò phải biết về nó. Các trò phải biết cái tệ hại nhất là cái gì. Các trò không ai muốn thấy mình rơi vào hoàn cảnh phải đối mặt với nó. Vậy HÃY THƯỜNG XUYÊN CẢNH GIÁC.
Moody gầm lên, và cả lớp lại giật nảy mình.
- Bây giờ… ba lời nguyền kia - Avada Kedavra, Độc đoán, và Hành hạ - được gọi là những Lời nguyền Không thể Tha thứ. Chỉ cần áp dụng một trong ba lời nguyền vào một con người là lãnh đủ mãn đời trong ngục Azkaban. Đó là cái mà tôi phải dạy cho các trò chống chọi. Các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần được trang bị. Nhưng hơn tất thẩy, các trò cần thường xuyên cảnh giác, không ngừng cảnh giác. Lấy viết lông ngỗng ra nào… chép lại câu đó…
Thời gian còn lại của tiết học, được dành để ghi chép về ba lời nguyền không thể tha thứ này, và chẳng ai nói gì cho đến khi hết tiết.
Mặt tôi vẫn còn xanh. Blaise xách hộ tôi cái ba lô và Draco thì hỏi:
- Cậu vẫn sợ sao?
- Cậu biết là mình từng thấy hai trong số ba lời nguyền này rồi, Draco.
Tôi hờ hững đáp.
- Phải nhưng đó đã qua rất lâu.
Draco vụng về an ủi.
Cho đến khi chạm phải một màn bắt nạt, chúng tôi không nói gì với nhau nữa.
- Luna?
Blaise kêu lên.
___________
- Ngày an!
_Ranny Granger_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro