Chương 5: Chồng ơi, hôn hôn
Editor: Myy
____
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tân Di còn đang ngủ ở trong chăn thì nghe được tiếng gõ cửa phía bên ngoài.
Hứa Tân Di ngủ dậy muộn. Vì để theo kịp tiến độ quay phim nên làm việc không kể ngày đêm. Từ sau khi phim truyền hình «Bối Bối thăng chức ký» khai máy đến nay cô đều không ngủ được giấc nào. Bởi vì Dịch Dương về nước, cô mới được nghỉ hai ngày, bấy giờ mới có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Tối hôm qua cố tình nói với quản gia Trần, để ông ấy buổi sáng không phải gọi cô dậy ăn điểm tâm. Nhưng vừa mới sáng ra, tiếng gõ cửa bên ngoài thật giống như âm thanh gọi hồn, Hứa Tân Di lật qua lật lại, thấy phiền vô cùng.
Cô không nghe rõ người bên ngoài đang nói cái gì, mơ mơ màng màng hình như nghe được câu 'Lão tiên sinh trở về'.
Lão tiên sinh trở về rồi?
"Ông về rồi sao?!"
Kinh ngạc mở mắt, Hứa Tân Di vén chăn lên, giống như bị điện giật ngồi bật dậy.
Không phải nói cuối tuần mới về sao? Tại sao hôm nay đã trở về rồi?
Hứa Tân Di vô ý thức ngắm nhìn xung quanh, trên giường chỉ còn có một mình cô, không thấy Dịch Dương đâu.
Vỗ đầu một cái, cô suýt nữa đã quên mất, tối hôm qua Dịch Dương sang phòng khác ngủ mà.
Không quản được nhiều việc như vậy, Tân Di xoay người, vừa đi đến cửa phòng vừa gãi tóc, thở dài một cái rồi mới mở cửa.
"Quản gia Trần, có việc gì vậy ạ?"
Quản gia Trần đứng ở ngoài cửa cười tủm tỉm: "Sáng sớm hôm nay lão tiên sinh đã trở về rồi, bây giờ ngài ấy đang ở dưới lầu, phu nhân kêu tôi lên gọi cô và thiếu gia dậy."
"Được rồi, tôi và Dịch Dương sẽ xuống ngay."
Sau khi quản gia Trần xoay người xuống lầu, Hứa Tân Di vội vàng mở mấy cánh cửa cách vách ra tìm Dịch Dương, hết cánh cửa này tới cánh cửa khác nhưng vẫn không tìm được người.
Vào phòng gọi điện thoại cho Dịch Dương, nhưng gọi mấy lần cũng không thấy nhấc máy.
Tên khùng này đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại đi đâu rồi?
Đảo mắt nhìn xung quanh, tầng ba chia thành hai hướng, ở giữa là cầu thang từ tầng một đến ba. Hai căn phòng trái phải không thấy người, chắc là ở hai căn phòng ngủ phía tây rồi.
Hứa Tân Di đi chân đất, dọc theo vách tường hành lang đi đến căn phòng phía tây.
Cô không thể gây ra tiếng động, chỉ có thể lặng lẽ bước đi. Không thể để cho người dưới tầng nghe thấy, càng không thể để cho ông biết hai người bọn họ kết hôn hai năm mà tới giờ vẫn còn chia phòng ngủ.
Trong phòng khách truyền đến một vài tiếng nói chuyện mơ hồ.
"Cha, con đỡ cha lên tầng nghỉ ngơi một lát nhé." Đây là tiếng của Dịch phu nhân.
Sau đó dưới tầng liền truyền đến mấy tiếng bước chân.
Đúng vào lúc này, cửa căn phòng phía tây gần cô nhất mở ra. Dịch Dương mặc một bộ áo ngủ, tóc tai rối bời, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ đứng trước cửa phòng.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Tiếng bước chân ngày càng tới gần, càng ngày càng rõ ràng, hình như định lên đến tầng ba.
Không xong, không thể để cho ông nhìn thấy hai người bọn họ ở trong bộ dạng này.
Hứa Tân Di không kịp giải thích, lấy đà nhảy lên người Dịch Dương, tựa như sói đói chụp lấy con mồi, thoăn thoắt cưỡi lên trên người Dịch Dương. Hai tay gắt gao ôm cổ, đôi chân quấn ở trên lưng hắn, rất giống con lười lấy ôm thân cây.
Mới sáng sớm Dịch Dương còn chưa tỉnh ngủ, đại não còn mê man, nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo.
Vừa mở cửa, hắn còn chưa kịp nói câu nào thì một cơn gió quét mạnh đánh tới, trước mắt mơ hồ, ngay sau đó lại bị một người lao đến. Dịch Dương không kịp chuẩn bị, lảo đảo lùi về sau mấy bước, phía sau lưng hung hăng nện vào tường.
Suýt chút nữa đã bị Hứa Tân Di đè chết.
Phanh --
Hai người đụng vào trán nhau.
"Tê -- "
Trước mắt Dịch Dương biến thành một màu đen. Phía sau lưng đau nhức, trên người còn bị Hứa Tân Di nặng ít nhất 59kg đè lên, tức giận đến nỗi phát run cả người, "Hứa Tân Di! Cô mau cút xuống cho tôi!"
Mới sáng sớm đã làm cái trò gì không biết!
Hứa Tân Di ôm cái trán, khàn giọng suốt nửa ngày không thể nói lên lời.
Tiếng bước chân ở đầu bậc thang im bặt.
Dịch Dương bị Hứa Tân Di đè lên người hai mắt đối diện với Dịch phu nhân đang đỡ Dịch lão tiên sinh lên tầng.
"Ông?"
Hứa Tân Di đang đè trên người Dịch Dương quay đầu nhìn về sau, giả bộ kinh ngạc, "Ông ơi, ông về thật rồi ạ?"
Dịch lão tiên sinh trở về sớm là việc ngoài ý muốn, không ai có thể đoán trước được, càng không thể chuẩn bị trước.
Từ thời còn niên thiếu ông đã phải chịu không ít khổ cực, đến khi về già, ốm đau bệnh tật đều tái phát.
Hai tháng sau khi Hứa Tân Di và Dịch Dương kết hôn, Dịch lão tiên sinh bởi vì sức khoẻ không thể trị liệu ở bệnh viện nên được chuyển đến khu nhà dưỡng lão để nghỉ dưỡng. Chuyến đi này kéo dài hơn 1 năm.
Trước đó không lâu bác sĩ tuyên bố, nếu Dịch lão tiên sinh an ổn nghỉ ngơi ở khu dưỡng lão khiến sức khoẻ chuyển biến tốt, lúc đó ông có thể trở về nhà nghỉ dưỡng tiếp. Với tính cách của Dịch lão tiên sinh thì sẽ lập tức không chịu đựng nổi, ngày thứ hai liền trở về nhà.
Đương nhiên, việc này cũng không thông báo trước cho người nhà họ Dịch. Tính cách của ông như trẻ con mãi không chịu lớn, muốn cho mọi người một bất ngờ.
Lại không nghĩ đến vừa mới về liền bắt gặp một màn này.
Dịch lão tiên sinh không cảm thấy gì không ổn, nhưng Dịch phu nhân thì nhíu mày một cái, nhìn hai người mới sáng sớm đã lôi thôi lếch thếch, mở miệng dạy dỗ, "Mới sáng sớm ra các con đã làm cái trò gì đây? Giày cũng chưa đi, còn không mau đứng dậy!"
Hứa Tân Di rụt hai cái chân đang quấn ở trên lưng Dịch Dương ra, "Con biết ông trở về nên quá nóng lòng quên mang giày ạ, Dịch Dương vì thấy đau lòng cho con nên mới... Mẹ đừng trách anh ấy ạ."
Dịch lão tiên sinh ngăn cản Dịch phu nhân định tiếp tục nói, ánh mắt hiền lành hòa ái nhìn hai người, "Được rồi, đám trẻ tuổi đều như vậy mà. Dịch Dương, mau ôm Tân Di trở về phòng đi, trời lạnh như thế, tại sao ngay cả giày cũng không đi vậy."
"Ông xã, chân em lạnh quá, che cho em."
Dịch Dương khó tin nhìn cô, dường như ánh mắt có thể phun ra lửa, cảnh cáo cô không nên quá phận.
"Thôi, bọn ông đi trước nhé." Dịch lão tiên sinh cười ha hả rời đi với Dịch phu nhân, đối với việc làm không rõ này của hai vợ chồng bọn họ, nhỏ giọng nói: "Hai năm không gặp, tình cảm của hai vợ chồng chúng nó tốt đến thế rồi sao?"
Dịch phu nhân quay đầu nhìn hai người một cái, cười cười, "Con nói rồi mà cha không tin. Bây giờ tận mắt nhìn thấy rồi, cha có thể yên tâm được chưa ạ?"
Hứa Tân Di ỷ vào việc Dịch lão tiên sinh trở về, nhét chân vào trong tay Dịch Dương.
Bàn chân cô thật ra nhìn cực kỳ đẹp mắt, non mịn còn trắng nõn, móng chân hồng nhuận sáng long lanh.
Dịch Dương lại chỉ cảm thấy giống như đang cầm một khối băng vậy, đen cả mặt.
"Nhanh lên, ông về em còn chưa kịp chào hỏi tử tế, mau ôm em trở về phòng!"
Dịch Dương một tay cầm chân cô, một tay ôm eo cô. Đè ép lửa giận trong bụng, bế Hứa Tân Di trở về phòng.
"Ông xã, em biết anh không thích em, nhưng bây giờ ông đã trở về rồi, dù anh không thích em đi chăng nữa thì cũng nên nghĩ đến sức khỏe của ông một chút, phải phối hợp diễn với em đó nha."
Dịch Dương không chút biểu tình, "Đi xuống."
Hứa Tân Di buông tay ra, chậm rãi trượt xuống từ trên người Dịch Dương.
"Tôi biết tôi nên làm thế nào. Nhưng Hứa Tân Di, tôi cảnh cáo cô, ở trước mặt ông cô tự biết an phận một chút cho tôi!"
Hứa Tân Di bĩu môi, "Vâng."
-- "Lần sau tôi còn làm nữa."
Dịch Dương phẫn uất đi vào trong toilet, rửa tay.
Sau khi hai người rửa mặt và mặc quần áo tử tế xong thì xuống lầu.
Dịch lão tiên sinh nghỉ ngơi một lúc cũng trở lại bàn ăn, hưởng thụ bữa cơm đoàn viên lần đầu tiên trong suốt hai năm qua.
Hứa Tân Di nhìn mái tóc bạc trắng của Dịch lão tiên sinh, trong lòng có chút chua xót.
Lúc cô mới đến, mái tóc của Dịch lão tiên sinh vẫn còn là màu đen, tinh thần sáng láng. Vậy mà chưa đến hai năm đã bị ốm đau bệnh tật tra tấn, tóc mai trắng bạc.
"Ông à, ông trở về sớm vậy mà cũng không thông báo cho mọi người biết trước một tiếng, sức khoẻ ông ổn chứ?"
"Ông càng già càng dẻo dai mà, có thể có chuyện gì được chứ?" Dịch lão tiên sinh cười ha hả, từ ái vỗ vỗ mu bàn tay Tân Di, "Dịch Dương đâu cháu?"
"Anh ấy sẽ đến ngay ạ."
Vừa mới dứt lời, Dịch Dương mặc đồ tây chỉnh tề đi xuống, Dù vừa gặp chuyện loạn như vậy, trên mặt cũng không có vẻ suy sụp mệt mỏi, thần thái vẫn ung dung bình thản, trầm ổn đi đến trước mặt Dịch lão tiên sinh, "Cháu chào ông."
Tất cả thành tích của Dịch Dương trong hai năm qua đều được thông báo lại với viện dưỡng lão. Đối với sự tiến bộ và thành tựu của hắn, Dịch lão tiên sinh tất nhiên thấy hài lòng.
Nhìn cháu trai trước mặt xem ra đã có thể yên tâm giao phó lại sản nghiệp cho nó rồi, Dịch lão tiên sinh gật đầu nhẹ, đáy mắt xuất hiện một tia hài lòng, "Không tệ!"
Lão tiên sinh luôn luôn nghiêm khắc dạy bảo với cháu trai. Dịch phu nhân biết, Dịch lão tiên sinh có thể nói ra hai chữ không tệ này, đã là vô cùng vừa ý đối với Dịch Dương rồi.
"Ông rất hài lòng với mọi chuyện. Chỉ là, ông đến viện dưỡng lão đã hơn một năm rồi, tại sao hai vợ chồng các con vẫn chưa sinh được cho ông một thằng cháu chắt vậy?"
"Ông à, cháu bận việc quá không có thời gian, mà Tân Di lại phải quay phim, không hợp mang thai. Bọn cháu vẫn còn trẻ, không phải vội."
"Không vội? Chờ đến khi ông chết..."
"Ông à, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Dịch phu nhân vội hoà giải, "Cha, sáng sớm ra cha còn chưa ăn điểm tâm nữa. Có chuyện gì chúng ta ăn trước rồi hẵng nói ạ."
Dịch lão tiên sinh nhìn hai người một chút, thở dài, "Được rồi."
Việc này xem như bỏ qua.
Bên trên bàn ăn bày mấy món mọi người thích, Hứa Tân Di ngồi ở bên cạnh Dịch Dương, tựa như một người vợ đang say đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, vui vẻ mỉm cười.
"Ông xã, anh thích ăn cái gì nhất nè, để em gắp cho anh."
"Để anh tự mình gắp."
"Để em!" Hứa Tân Di vượt lên trước đoạt lấy bánh mì nướng từ trong tay hắn. Phết lên trên mặt bánh mì nướng một lớp mỡ bò thật dày, lại đổ lên trên một tầng mật ong nữa, nhân lúc mọi người không chú ý lại đắp lên trên một cái bánh mì nướng khác, đưa đến bên miệng Dịch Dương.
"Ông xã ơi, a~"
Thấy Dịch Dương không há mồm, Hứa Tân Di kỳ quái hỏi: "Ông xã?"
Dịch Dương là người quái dị, có thể uống một cốc cà phê đen nguyên chất mà mặt không biểu tình, ngay cả một nhúm đường không bỏ vào.
Không phải dị ứng không thể ăn, mà là không thích.
Dịch Dương không dời mắt nhìn cô, ựa hồ đang cảnh cáo cô đừng làm vậy. Nhưng Hứa Tân Di thật vất vả mới có được cơ hội này, nhất định không chịu bỏ qua, giả mù sa mưa hỏi: "Ông xã, không hợp khẩu vị của anh à? Anh không thích sao?"
Dịch Dương nhíu chặt lông mày giống như có thể kẹp chết một con ruồi. Nửa ngày sau mới cúi đầu cắn một miếng bánh mì nướng, nhai hai miếng, bỗng nhiên dừng lại. Ánh mắt nhìn sang Hứa Tân Di quả thực như có thể bốc lửa vậy. Cảm giác dầu mỡ đầy miệng muốn nuốt không được, nôn cũng không xong. Hầu kết chuyển động lên xuống, miếng bánh mì nướng kia liền bị hắn cường ngạnh nuốt xuống.
Bị một cái cảnh cáo, Hứa Tân Di lại như không nghe.
Ròng rã hai cái bánh mì nướng, cứ như vậy bị Hứa Tân Di ép ăn từng miếng đên hết.
Dịch Dương ôm hận, mặt không đổi sắc gọi dì Trương bưng lên hai chén cà phê. Một chén trong dố đó được đặt ở trước mặt Hứa Tân Di.
Dịch Dương chậm chạp bưng ly cà phê lên uống một ngụm, "Biết em thích uống cà phê cho nên anh đã thuận tiện kêu dì Trương pha cà phê cho em luôn."
Cà phê đen không thêm đường không thêm sữa, đắng đến nỗi khiến người buồn nôn.
Hứa Tân Di chột dạ cười cười, "Em không thích..."
Cà phê được đưa đến bên miệng cô.
Hứa Tân Di sắc mặt tái nhợt.
-- "Trẻ trâu! Trẻ trâu! Trẻ trâu!"
-- "Trẻ trâu như vậy sao? Có cần phải tính toán chi li như thế không! Bụng dạ thật nhỏ hẹp!"
-- "Tên khốn này, xem như anh lợi hại!"
Gậy ông đập lưng ông, Hứa Tân Di nhận lấy chén cà phê Dịch Dương đưa tới. Dưới ánh mắt từ ái của Dịch lão tiên sinh, từng ngụm uống hết ly cà phê.
Cà phê đổ vào trong bụng, vị cay đắng trên đầu lưỡi quả thực khó nói lên lời. Hứa Tân Di cảm nhận được một chút nỗi khổ mang thai, suýt chút nữa đã phải nói lời tạm biêt cái thế giới xinh đẹp này rồi.
"Ông xã à, cám ơn anh nha."
-- "Anh cứ đợi đó cho tôi!"
Dịch lão tiên sinh nhìn, ý cười dưới đáy mắt càng sâu thêm.
Thằng bé Dịch Dương này không giống mình cũng không giống cha nó, ngược lại giống bà nội nó mặt lạnh tâm cũng lạnh. Nếu như có người ở bên cạnh sưởi ấm trái tim của nó, ông cũng yên lòng.
"Lúc còn chưa đi viện dưỡng lão, quan hệ của hai vợ chồng lạnh nhạt lắm mà. Ông vừa về, tình cảm đã tốt hơn rồi sao?"
Dịch phu nhân khó nói lên lời, miễn cưỡng nói: "Tình cảm... có thể bồi dưỡng."
Dịch lão tiên sinh giống như không nhìn ra manh mối gì, cười nói: "Cũng đúng."
'Báo xong thù', Dịch Dương nhìn thời gian trên đồng hồ, "Ông, không còn sớm nữa cháu phải đi làm trước đây. Ông ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhê, khi nào trở về cháu sẽ tâm sự với ông sau."
"Đi đi."
Dịch Dương đứng dậy đi ra ngoài.
"Ông xã, cà vạt của anh bị lệch nè." Dịch Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc đang chuẩn bị tự mình chỉnh cà vạt, Hứa Tân Di đã đứng dậy, quay lưng về phía Dịch lão tiên sinh chỉnh cà vạt cho Dịch Dương rồi. Còn 'không cẩn thận' dùng sức hơi mạnh kéo một cái, Dịch Dương suýt chút nữa đã phun bữa sáng mới ăn xong ra.
Dịch Dương đột nhiên ho hai tiếng.
Hứa Tân Di vội vàng nói xin lỗi, "Xin lỗi anh, em không cố ý đâu. Anh không sao chứ?"
Dịch Dương bị nghẹt thở, cứng ngắc phun ra mấy chữ, "Không có gì, anh đi trước đây."
"Chờ một chút." Hứa Tân Di ngửa đầu, chu môi.
Hứa Tân Di nhìn Dịch Dương miệng đầy dầu mỡ, mài răng phun từng chữ một: "...Thực, hiện, nghĩa, vụ, đi, anh!"
"Ông xã, hôn hôn."
Dịch Dương: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro