Chương 2: Chỉ cần bạn có tiền, chồng có khi còn đang ở nhà trẻ
Editor: Myy
***
Chữ "Dịch" bị viết nguệch ngoạc, cũng đồng thời đại biểu tâm tình của Dịch Dương vào giờ khắc này.
Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận.
Dịch Dương không tin vào mấy chuyện ma quỷ, thà tin rằng đây chỉ là do bản thân làm việc liên tục mấy ngày nên mới tạo thành di chứng nghe nhầm còn hơn.
Nếu như không phải vì mệt mỏi sinh ra ảo giác, tại sao lại có chuyện ly kỳ như vậy?
"Dịch tiên sinh, anh không sao chứ? Có chuyện gì không ổn sao?" Luật sư cũng phát hiện Dịch Dương không ổn, nghĩ là Dịch Dương có chỗ bất mãn với nội dung trong bản thỏa thuận ly hôn.
"Ông xã, anh sao vậy? Có phải là quá mệt mỏi hay không? Hay để hôm khác..." Hứa Tân Di cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, nếu Dịch Dương nghe lời cô thì đã không muốn ly hôn rồi,
Cô có tính toán của mình.
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?
Chỉ cần bạn có tiền, muốn lấy chồng không khó.
Số tiền tiết kiệm mấy năm qua và đống tài sản vừa mới lấy được của Hứa Tân Di có mấy chữ số không cô còn không thể đếm hết được. Cộng thêm danh tiếng địa vị của cô bây giờ ở giới giải trí, còn sợ không có tiểu thịt tươi 'kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên' à?
Về phần cái tên Dịch Dương đã được định sẵn là sẽ được những người đàn bà khác mê mệt đến thần hồn điên đảo này, muốn yêu ai mặc hắn.
Càng nghĩ, chỉ có một chữ, ổn!
Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ Dịch Dương ký tên thôi.
Ly hôn xong, biển rộng mặc cá bơi, bầu trời mặc chim bay, không phải sẽ muốn làm gì thì làm sao?
Vừa nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, Hứa Tân Di nhịn không được giương cao khóe miệng.
-- "Ký tên cũng như viết chữ mà thôi. Coi như hôm nay có phải bước vào quan tài thì anh cũng phải ký tên cho tôi."
Nghe rõ một chút, đây là tiếng người sao?
Dịch Dương khó chịu giật giật cà vạt, cố gắng để bình tĩnh, tỉnh táo lại.
"Tôi không sao."
-- "Oa~ Tên vô lại này kéo cà vạt thôi mà cũng thật đẹp trai."
-- "Tiếc quá về sau tên điên này kiểu gì cũng sẽ yêu những người phụ nữ khác mà thôi, còn sẽ đánh mình, mắng mình, nhục nhã mình vì người đó nữa. Chậc chậc... Đẹp trai thì được cái tích sự gì? Đối với cái loại cặn bã này, vẫn nên nhắm mắt làm ngơ, ly hôn sớm một chút thì hơn."
Đột nhiên bị chửi, tên cặn bã Dịch Dương hô hấp trì trệ, trầm mặc thật lâu, tay cầm bút trắng bệch.
Cho đến bây giờ, mỗi một chuyện vừa xảy ra đều đang đột kích lý trí của hắn.
Bất kể có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Di Tân hay không thì vẫn là liên quan đến người này.
Hắn quăng bút ra, "Không ký."
"Không ký?" Hai tên luật sư hai mặt nhìn nhau.
Dịch Dương vạn phần tỉnh táo nói: "Để hôm khác."
Hứa Tân Di: "..."
-- "Giết người là phạm pháp, giết người là phạm pháp. Hứa Tân Di mày bình tĩnh một chút, không thể xúc động, ngàn vạn lần không thể xúc động! Nghĩ lại đi mày vẫn còn tiểu thịt tươi, còn rất nhiều chồng tương lai ở nhà trẻ, bọn họ không thể không có mày, đừng nóng giận!"
Hứa Tân Di bị hai chữ 'Không ký' của Dịch Dương làm cho chấn động tâm lý. Lúc nghe được ba chữ 'Để hôm khác' mới lấy lại được tinh thần, ngay lập tức ổn định trái tim đang muốn giết người của mình.
Ném một ánh mắt nhìn qua như vui đến phát khóc kì thực lại như cha mẹ sắp chết cho hắn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nghẹn ngào đến không nói lên lời, một bộ dạng hai mắt đẫm lệ không biết nên nói cái gì cho phải.
Hai tên luật sư không đánh giá gì về việc làm của Dịch Dương, thậm chí lúc Dịch Dương nói 'Không ký' đã sắp xếp lại văn kiện chuẩn bị rời đi rồi.
Dù sao bọn họ chỉ đến để giải quyết vấn đề phân chia tài sản của vợ chồng lúc ly hôn mà thôi, không phải mấy bác gái thích hóng chuyện của người khác.
Đợi luật sư rời đi, Dịch Dương ôm đầu dựa về phía sau, ngửa đầu tựa ở trên ghế sa lon.
Có lẽ là trong đầu có khối u ác tính, hoặc là xảy ra vấn đề gì đó, bệnh chẳng hạn.
Hai con ngươi hắn thất thần nhìn về hướng hư không, nhưng bên tai vẫn truyền đến tiếng lòng của Hứa Tân Di.
-- "Anh ta lại đang nghĩ cái quái gì thế? Một lúc thì nói ly hôn một lúc sau lại không muốn ly nữa, đầu óc chứa nước à?"
Mặc dù không rõ Dịch Dương tại sao lại đột nhiên lật lọng, nhưng đối với Hứa Tân Di mà nói, đây là 'ước mơ tha thiết' của cô, cô miễn cưỡng nói: "Ông xã ơi, anh không sao chứ?"
Dịch Dương đột nhiên mở to mắt nhìn cô, mang theo sự nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
Hứa Tân Di nhớ lại vai diễn cô gái si tình mà mình diễn tốt nhất, vừa khóc vừa cười nức nở nói: "Ông xã à, anh có thể hồi tâm chuyển ý không ly hôn với em nữa khiến em rất vui!"
-- "Mới là lạ!"
-- "Tên điên này không phải đang đùa mình đấy chứ?"
-- "Mình nhớ lúc trước đã cố ý mua sập hàng hiệu, những chuyện xấu, hay khi dễ người khác mình đều cho người truyền tới tai anh ta mà, không có khả năng anh ta không nhìn thấy đó chứ."
Cách càng gần, tiếng càng rõ ràng.
'Cố ý', 'Mình đều cho người truyền lại tới tai anh ta'?
Có ý gì?
Dịch Dương nhắm hai mắt lại, cẩn thận nghiêm túc tường tận xem xét, giống như chưa hề quen biết cô.
Thanh danh của Hứa Tân Di ở giới giải trí không được tốt, có danh xưng là 'Quả phụ đen', ý nghĩa rất xấu. Ỷ vào mình có bối cảnh mà hoành hành bá đạo ngang ngược càn rỡ muốn làm gì thì làm.
Cô là nữ phụ ác độc nha, làm việc phách lối vốn là tính cách của cô, chẳng lẽ lại đối xử hiền lành với mọi người?
Nhưng cũng bởi vì vấn đề thái độ này mà đã bắt đầu đắc tội với không ít người ở giới giải trí. Cho tới bây giờ, nhất cử nhất động của cô đều có người nhìn chằm chằm. Mặc kệ làm cái gì, luôn có người sẽ ngay lập tức ác ý khuếch đại và vặn vẹo sự thật, sau đó lại bị mọi người khiển trách.
Cũng may Hứa Tân Di có kỹ năng diễn xuất, mặc dù tạm thời còn không đủ để lấy được giải Oscar, nhưng cũng tốt hơn so với mấy diễn viên nhỏ trong giới, lại còn có cả giá trị nhan sắc và sự nghiệp.
Mọi người có thể tiếp tục bôi đen thanh danh của cô, nhưng lại không thể nghi ngờ kỹ thật diễn xuất của cô.
Giống lúc trước, diễn viên đóng vai nữ chính trong bộ phim «Bối Bối thăng chức ký» bị nhà sản xuất Phương nhét vào đoàn làm phim, vì kỹ năng diễn xuất vô cùng tệ nên bị đạo diễn bắt bẻ suốt, đổi thành Hứa Tân Di lên diễn thay. Rõ ràng đạo diễn chỉ tùy tiện chọn, vậy mà lại khiến Hứa Tân Di cô thành công hot lên.
Hứa Tân Di hoàn toàn không để trong lòng việc bị bôi đen, thậm chí còn có chút đắc chí, bớt cho cô thời gian phải gây thêm sóng gió.
Cô coi như đã nhìn thấu giới giải trí rồi, đây chính là nơi chèn ép kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Sau lưng thì nghiến răng nghiến lợi âm thầm ra tay với mình, ở trước mặt lại chỉ dám cười gọi mình một tiếng 'chị'.
Hứa Tân Di vốn đã dự định ổn thoả, sau khi ly hôn sẽ cố đứng vững gót chân ở giới giải trí. Nếu như không thể, cô sẽ ở ẩn, lưu lại cho cuộc đời một truyện truyền kỳ 'vì tình mà khốn khổ' để tiền bối sau này chiêm ngưỡng.
Lại không ngờ tới cái tên Dịch Dương này nhất thời lật lọng.
-- "Cuộc sống tương lai tốt đẹp của mình, đều bị tên khốn Dịch Dương này làm hỏng rồi."
-- "Không ly hôn với tôi, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!"
Trong lòng Hứa Tân Di chôn giấu một con dã thú giương nanh múa vuốt, mặt ngoài vẫn là khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp động lòng người. Rất giống quả táo độc của hoàng hậu, mặt ngoài vô hại, bên trong tất cả đều là độc.
Vừa rồi chỉ là xúc động.
Vẫn phải ly hôn.
Bất kể là Hứa Tân Di mặt ngoài ỷ thế hiếp người ngang ngược càn rỡ, hay là trong lòng khác ngoài đều không phải loại hắn có thể nuốt trôi được.
"Hứa Tân Di, tôi hối hận rồi, chúng ta vẫn nên ly hôn đi."
"A?"
-- "... Tên điên này thật sự đang đùa mình! Mình muốn đập cái đầu chó của anh ta!!!"
Dịch Dương chỉ cảm thấy đầu 'ông' một tiếng, đau kịch liệt.
Lúc đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra để gọi luật sư quay lại, mẹ chồng đột nhiên gọi điện đến, kêu hai vợ chồng bọn họ về nhà thăm một chuyến.
***
Dịch Dương là thiếu gia đời thứ ba tiêu chuẩn, bây giờ mọi thứ hắn có đều do ông nội và cha hắn xây dựng lên. Người ta thường nói giàu không quá ba đời, nhưng Dịch gia đến đời của Dịch Dương không chỉ không sụp đổ mà ngược lại còn phát triển thêm một bước, hoàn toàn củng cố lại địa vị của Dịch gia ở các ngành nghề lĩnh vực khác nhau, người ngoài không thể rung chuyển được.
-- "Lần này chắc chắn là bởi vì chuyện ly hôn. Lúc trước kết hôn vì năm đó Dịch lão tiên sinh quyết định hôn ước với ông. Mẹ Dịch Dương căn bản cũng không thích mình, lần này trở về, nói không chừng còn có thể khuyên Dịch Dương ly hôn nữa... Nếu quả thật có thể ly hôn, bà ấy chính là mẹ ruột của mình!"
-- "Aish, đều do tên điên này. Nếu như có thể ký tên, mình đã không cần trở về nhà đấu tay đôi với mẹ anh ta rồi. Đẳng cấp của bà ấy quá cao, đánh không lại."
-- "Thường nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tệ, một phần là bởi vì không sinh được con trai. Hai năm qua mình đúng là quá thảm rồi, tất cả bất hạnh đều do cẩu nam nhân (1) này tạo thành!"
(1) Cẩu nam nhân: Thằng chó :v Để hẳn ra hơi ba chấm nên để nguyên cho 'ngôn tình' hơn nhé =))
-- "Cũng không biết hôm nay bà ấy có đuổi mình đi luôn không nữa. Như vậy mình phải chuẩn bị kĩ, lúc ăn cơm ngàn vạn lần không thể ăn thua ăn thiệt! Cho nên mới nói, nếu phụ nữ muốn kết hôn thì phải chuẩn bị để vừa đấu trí với mẹ chồng, vừa phải đấu với tình địch. Chỉ vì cẩu nam nhân này mà đấu nhau như gà chọi vậy."
-- "Cho Dịch Dương một khoảng thời gian, nếu anh ta không ly hôn, mình liền cho anh ta biết thảo nguyên (2) bao la đến mức nào!"
(2) Ý là chị muốn cằm sừng cho anh :')
-- "Phi! Cẩu nam nhân lật họng!"
Xe chậm rãi lái vào biệt thự Dịch gia.
Lúc Dịch Dương xuống xe sắc mặt đã xanh trắng, ẩn ẩn có thể thấy nắm đấm hơi phát run, toàn thân trên dưới viết rõ ba chữ 'Chớ lại gần'.
Lão quản gia đến đón, vừa đến liền đụng phải một cái mặt đen.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia sao vậy?"
Hứa Tân Di cũng không biết, từ sau khi lên xe, Dịch Dương vẫn như vậy, mặt đen như đáy nồi, rất giống như là ai nợ tiền hắn vậy.
"Quản gia Trần yên tâm đi, không sao đâu."
"Vậy là tốt rồi, hai người mau vào đi, phu nhân đợi hai người lâu rồi."
Hứa Tân Di mới vào cửa đã nghe được tiếng nói chuyện từ phòng khách. Giọng nữ ôn nhu uyển chuyển, chậm rãi thong dong, âm sắc êm tai, chỉ qua giọng nói đã có thể làm cho người ta liên tưởng đến một người phụ nữ ôn nhu tri thức hiểu lễ nghĩa.
"Mẹ, mẹ gọi chúng con trở về có chuyện gì vậy ạ?"
Dịch Dương và Hứa Tân Di một trước một sau đi vào cửa, tiếng nói trong phòng khách ngay lập tức im bặt.
Dịch phu nhân đã qua tuổi năm mươi, được bảo dưỡng tương đối tốt, vai lưng thẳng tắp nhìn không ra vẻ già nua. Ngũ quan cũng không cay nghiệt, ngược lại liếc mắt nhìn qua còn tưởng rằng bà là người mẹ rất hiền lành. So với cô gái trẻ trung xinh đẹp bên cạnh, tuy trông lớn tuổi hơn, nhưng khí chất ung dung lại nhiều hơn mấy phần.
Dịch phu nhân thân mật lôi kéo tay cô gái bên cạnh, cười nói: "Hôm qua Nghiên Nghiên vừa về nước, mang quà đến tặng mẹ. Mẹ đúng lúc cũng có chuyện muốn tìm con, cho nên liền gọi các con trở về một chuyến."
Tần Nghiên, chuyên gia thiết kế thời trang trứ danh, người mẫu có tên tuổi.
"Dịch Dương, đã lâu không gặp." Tần Nghiên tự nhiên hào phóng đứng dậy, giống như cô ta thật sự chỉ là tùy tiện đến thăm mà thôi, "Tân Di, lâu rồi không gặp, cô đúng là càng ngày càng đẹp ra."
Hứa Tân Di khách sáo cười nói: "Cô cũng thế."
"Tôi có mang quà cho cô, không biết cô có thích hay không, hi vọng cô có thể nhận lấy."
-- "Không biết tôi có thích hay không thì đừng có đưa."
Tần Nghiên nói xong, lấy ra một túi quà nhìn có vẻ rất đắt đỏ đặt lên bàn trà, lấy từ trong đó ra một hộp trang sức, đưa cho Hứa Tân Di.
"Mở ra xem đi."
-- "Cái hộp này nhìn thì giống như hộp quà bình thường, nhưng nó được thiết kế dễ rơi. Nếu như mình cứ nhận lấy mở ra thì chắc chắn đồ vật bên trong sẽ rơi vỡ mất. Đồ vật bên trong mà hỏng, chắc chắn bản thân sẽ bị xấu mặt."
-- "Vừa vào cửa liền ra oai phủ đầu với mình, làm sao bây giờ?"
-- "Nếu rơi vỡ, người đàn bà này chắc chắn sẽ lại giả bộ điềm đạm đáng yêu đỏ hồng mắt nghẹn ngào, nói cái gì mà 'Tân Di, cô không thích quà tôi tặng thì cũng không cần làm như vậy, tôi thật lòng muốn tặng cho cô mà', sau đó làm như ủy khuất muốn bỏ đi. Mẹ anh ta chắc chắn sẽ không cho, tiếp đó sẽ mượn đề tài này quở trách mình. Cái tên cẩu nam nhân này sẽ không hề lên tiếng thay mình, thái độ còn không được tốt. Mình chỉ có thể để mặc cho mẹ anh ta quở trách. Nói không chừng anh ta cũng sẽ cho rằng mình cố ý, ngay sau đó mình phải nói xin lỗi, bạch liên hoa thì ngồi ở một bên xem trò cười..."
-- "Trời ạ thật là buồn nôn, mình không thể chịu ủy khuất như vậy!"
-- "Bạch liên hoa thích Dịch Dương sao không thổ lộ sớm hơn, bây giờ ở đây muốn làm con tiểu tam chơi trò tâm cơ à... Cả hai người bọn họ quả thực là trời sinh một đôi! Mau kết hôn sinh con sớm một chút đi, đừng ra ngoài reo rắc tai họa vào đầu người khác nữa!"
-- "Mình quá thảm rồi, sao cẩu nam nhân này không ly hôn với mình luôn đi, để mình chịu sự thống khổ như vậy!"
-- "Không được, mình phải nghĩ biện pháp, không thể bị động như vậy. Phải đợi chút nữa lúc không nắm chắc, đánh đòn phủ đầu!"
Ở bên cạnh cô, Dịch Dương nghe được tất cả, sắc mặt quả thực không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung nữa.
Tuy hắn và Tần Nghiên không phải lớn lên với nhau, nhưng đều học chung cấp hai và cấp ba. Ngoại trừ tình cảm bạn bè ra thì không còn gì khác, hắn hiểu rất rõ con người của Tần Nghiên, là một cô gái đơn thuần hiền lành. Tại sao tặng quà thôi cũng bị nghĩ ác ý như vậy?
Lúc Hứa Tân Di nhận hộp trang sức, Dịch Dương vươn tay nhận lấy, hai mắt hắn hơi trầm xuống nhìn Hứa Tân Di, mở hộp trang sức ra.
Hắn cũng phải để Hứa Tân Di nhìn xem, rốt cuộc Tần Nghiên có phải như cô nghĩ hay không...
Ba --
Một vòng tay xanh biếc sáng long lanh trượt ra từ hộp trang sức, nháy mắt rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Dịch phu nhân kinh ngạc.
Tần Nghiên sửng sốt.
Hứa Tân Di đã sớm mừng như điên khi Dịch Dương lấy hộp trang sức đi, bây giờ liền hung hăng nhéo tay, lã chã chực khóc, "Dịch Dương, anh làm gì vậy! Coi như anh không thích Tần Nghiên tặng quà cho em đi chăng nữa thì cũng không cần làm như vậy. Tần Nghiên thật lòng muốn tặng cho em mà!"
Dịch Dương: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro