Chương 19: Anh bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa
Editor: Myy
***
An Nhã lấy một loại ánh mắt 'cô điên rồi à' nhìn cô.
"Mua? Mua lại công ty? Cô đang nói đùa đấy à? Đây không phải giống như mua quần áo, đồ trang sức hay túi xách mà chỉ cần mấy chục vạn là có thể mua được đâu," An Nhã chỉ sợ cô bị kích thích quá mức, "Tân Di, cô đừng nóng giận, cũng đừng sốt ruột, ông ta không đáng để cô tức giận. Kế hoạch hôm nay là tranh thủ huỷ hợp đồng với công ty này, thời gian của cô rất quý giá, không thể dông dài với bọn họ được."
"... Tôi chỉ đùa một chút thôi," Hứa Tân Di quay lại chủ đề chính, "Cô yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ tìm luật sư mau chóng kết thúc với bọn họ."
"Chuyện vai diễn phim «Hoàng đồ» cứ để tôi đi bàn bạc lại."
An Nhã cũng không phải mỹ nữ ngực to não như quả nho, trong vai trò người đại diện rất được Hứa Tân Di tín nhiệm. Ban đầu bộ phim «Hoàng đồ» này cũng do An Nhã tiếp cận, sau này mới ký hợp đồng với công ty, lập tức đoạt lấy cho cô.
"Đi."
***
Hai người làm việc rất nhanh gọn, ngày kế tiếp Hứa Tân Di liền đi gặp luật sư, chuẩn bị tài liệu bàn chuyện huỷ hợp đồng với Thiên Ngu, đó đã là chuyện của một tuần sau.
Luật sư nói sơ qua, nếu lần này Hứa Tân Di muốn huỷ hợp đồng với công ty thì có thể lấy lý do 'Công ty không thực hiện đúng nghĩa vụ hợp đồng: Làm hết phận sự để thúc đẩy sự nghiệp của diễn viên', để tố công ty lên tòa án. Nhưng nếu thắng kiện thì có thể thuận lợi huỷ hợp đồng, còn nếu như thua kiện, cô sẽ phải bồi thường cho công ty một số tiền lên tới tám chữ số.
Mà thời gian kiện tụng còn kéo dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công việc của Hứa Tân Di.
"Tức là, trong khoảng thời gian thưa kiện với Thiên Ngu thì tôi không thể nhận bất cứ bộ phim nào hết sao?"
"Phải, nếu như cô nhận thì tức là trái với pháp luật."
Hứa Tân Di cẩn thận suy nghĩ, nghiêm tưc hỏi: "Luật sư Hà, tôi muốn hỏi, nếu như tôi muốn mua lại công ty này thì cần tốn bao nhiêu tiền?"
Luật sư Hà: "?" Hứa tiểu thư đúng là biết tấu hài.
Sau khi tiễn luật sư Hà đi, Hứa Tân Di uể oải gọi điện thoại cho An Nhã.
"An Nhã, bên cô thế nào rồi?"
Giọng An Nhã tức hổn hển truyền đến, "Đừng nói nữa, phía đầu tư nói bọn họ ký hợp đồng với Thiên Ngu, kêu tôi đi mà nói chuyện với công ty, bọn họ không muốn nhúng tay vào việc này. Sao bọn họ có thể nói như vậy? Tôi đoán chắc hẳn là bọn họ đã sớm cấu kết sau lưng với Thiên Ngu rồi!"
"Phía đoàn làm phim thì sao?"
"May là bên đoàn làm phim thì đạo diễn nói có thể nói chuyện với phía nhà đầu tư, ông ấy cũng không thích Lý Hàn Tinh. Nhưng ông ấy muốn trước khi bắt đầu khai máy, cô có thể xử lý sạch sẽ tranh chấp với công ty, không được gây chuyện giữa quãng thời gian quay phim, ông ấy cũng không muốn gặp phiền toái."
Nói đến đây, An Nhã cười lạnh một tiếng, "Nhưng tôi thật sự nghĩ không thông. Phía nhà đầu tư bị mù à? Ai cũng có thể nhìn ra được kỹ năng diễn xuất dở tệ của Lý Hàn Tinh, lại còn để cho cô ta thủ vai nữ chính? Chẳng phải thế là phá huỷ luôn bộ phim này sao? Ngước mắt nhìn cả giới giải trí, còn ai hợp vai đó hơn cô chứ?"
"Tôi thích nghe câu này của cô đó."
"Được rồi, đừng nịnh nữa, bên đó thì sao, luật sư nói thế nào rồi?"
"Nếu bên Thiên Ngu không đồng ý hoà giải, luật sư nói chỉ có thể thưa kiện. Huỷ hợp đồng thì phải bồi thường, tôi không quan trọng tiền bạc, chỉ là quá lãng phí thời gian."
Hai người đều trầm mặc.
An Nhã mở miệng thăm dò, "Tân Di, việc này, hay là cô thử đi nhờ Dịch Dương đi."
"Cái gì!" Hứa Tân Di cao giọng: "Cô bảo tôi đi xin anh ấy sao? Không được! Sao tôi có thể đi tìm anh ấy được cơ chứ?"
"Làm sao không được? Hai người là vợ chồng mà. Bây giờ cô gặp khó khăn, anh ta giúp đỡ không phải là lẽ đương nhiên sao?"
"Cô biết anh ấy không thích tôi mà, sao có thể giúp tôi được?"
Hơi gặp xíu khó khăn là phải xuống nước cầu xin Dịch Dương. Chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Cô tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất như vậy.
An Nhã tiếp tục khuyên nhủ: "Tân Di, đừng trách tôi lôi chuyện thương tâm của cô ra, nhưng bây giờ phía nhà mẹ đẻ của cô đã không còn được như xưa nữa, nếu cô có một chút quyền lực thì đã không bị ép đến bước đường cùng như bây giờ rồi."
Ngẫm lại cũng đúng, cha mẹ 'Hứa Tân Di' đều mất từ nhỏ, ông Hứa làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sức khoẻ cũng suy sụp. Việc kinh doanh của công ty ngày càng lận đận, cuối cùng trong khoảnh khắc ông Hứa buông tay nhân gian, chỉ mong Hứa Tân Di có thể sống một đời ăn mặc không lo tiền bạc.
Trong phương diện tự lực cánh sinh, Hứa Tân Di quả thực cô độc.
Nhưng bắt cô xin Dịch Dương giúp đỡ?
Không thể nào! Cả đời này cũng không được!
Cô có tôn nghiêm của mình!
Đánh chết cô, cô cũng sẽ không đi cầu xin Dịch Dương!
"Một khoảng thời gian ngắn nữa đoàn làm phim «Hoàng đồ» sẽ khai máy. Nếu công ty qả thật cho Lý Hàn Tinh thủ vai này, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Cơ hội hợp tác lần này giữa cô và Hàn Kiêu có khả năng phải từ bỏ rồi."
Nhớ đến Hàn Kiêu, nhớ tới tình tiết trong kịch bản...
Từ xưa đến nay, người muốn làm chuyện lớn sẽ không câu nệ làm chuyện lặt vặt.
Cô thật lòng thích kịch bản này, hình tượng vai nữ chính trợ giúp rất lớn cho tương lai của cô. Hứa Tân Di cô đây từ trước đến nay đều là người co được dãn được, trải qua bao sương gió, ngậm bao nhiêu đắng cay chịu bao nhiêu tội, vì sự nghiệp thì một chút khuất nhục này đã là cái thá gì?
"An Nhã, tôi cảm thấy cô nói rất đúng, tôi và Dịch Dương là vợ chồng, tôi gặp khó khăn, anh ấy giúp tôi là điều đương nhiên. Như vậy đi, tối nay tôi sẽ nói chuyện này cho anh ấy."
An Nhã thở phào nhẹ nhõm, "Được, cô biết nghĩ thông suốt thì tốt rồi."
***
Buổi tối, Hứa Tân Di tắm rửa xong, bưng một đĩa hoa quả trên tay vào thư phòng của Dịch Dương.
Cô ôn nhu đưa đĩa trái cây cho Dịch Dương, dịu dàng nói: "Ông xã à, anh làm việc vất vả rồi, ăn chút trái cây đi."
Dịch Dương hết sức chăm chú nhìn màn hình máy vi tính, ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó lại đặt ánh mắt lên máy tính. Nhưng một giây sau lập tức sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tân Di.
Một mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi, sau khi tắm xong làn da Hứa Tân Di càng thêm trắng nõn hồng nhuận. Khóe miệng nở nụ cười nhìn hắn, dưới đuôi lông mày đầy vẻ phong tình vạn chủng.
Cái người không hiểu phong tình Dịch Dương dựa vào phía sau một chút, dừng làm việc, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Cô lại định bày trò gì nữa?"
-- "... Tôi nhịn."
"Ông xã, sao anh có thể nghĩ em như vậy được? Em chỉ là thấy anh làm việc vất vả quá nên mang chút hoa quả lên cho anh thôi mà."
"Mang hoa quả lên rồi thì cô đi ra ngoài đi, ngủ sớm một chút."
-- "... Cẩu nam nhân không hiểu phong tình, bảo sao không ai thèm!"
Hứa Tân Di không nhúc nhích, "Ông xã, anh có mệt không? Em bóp vai cho anh nhé? Dù sao thì em cũng không có việc gì làm."
Nói xong liền vén tay áo lên muốn tới bóp vai cho hắn.
Dịch Dương thản nhiên nhìn cô một cái, tiếp tục đặt ánh mắt lên màn hình máy tính, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*). Nói đi, có chuyện gì?"
(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
"Em có thể có chuyện gì..."
"Không nói thì đi ra ngoài."
"..." Hứa Tân Di đứng thẳng, lắp bắp nói: "Là như vậy, ông xã à, gần đây em thấy thích một thứ, nhưng mà em còn thiếu chút tiền, anh có thể giúp em mua lại được không?"
Dịch Dương nghĩ, đoán là Hứa Tân Di muốn mua đồ trang sức châu báu gì đó, không chút để ý, "Tí nữa tôi đưa cô một cái thẻ tín dụng, muốn mua gì thì tự mình đi mua."
"Thẻ tín dụng hình như cũng không đủ."
Dịch Dương nhìn cô kỳ quặc, "Cô muốn mua cái gì?"
"Anh cảm thấy... Công ty của em thế nào?"
"..." Dịch Dương trầm mặc nhìn cô.
Một giây, hai giây...
Cuối cùng vẫn là Hứa Tân Di chịu không được sự trầm mặc lúng túng này, cười nói: "Ông xã, sao vậy? Có phải anh cũng cảm thấy công ty của em rất tốt đúng không? Hay là anh mua lại công ty đó đi."
"Tôi thấy cô nghĩ hay lắm, cô tưởng là thu mua một công ty đơn giản như vậy sao?"
-- "Bình thường không phải chỉ cần tổng giám đốc nói một câu là thu mua được sao? Lằng nha lằng nhằng, chẳng có một chút dáng vẻ của tổng giám đốc gì cả."
"Ông xã à, công ty của em rất có tiềm năng, thật đó. Hay là như vậy đi, nếu như không đủ tiền thì em bỏ tiền ra thu mua cổ phần thôi có được không?"
"Chẳng ra sao cả. Rảnh quá thì đi ngủ đi, đừng ở đây làm loạn nữa."
Hứa Tân Di yên lặng liếc mắt.
"Anh không thể giúp em mua lại công ty đó thì thôi, vậy có thể giúp em chút chuyện nhỏ này được không?"
Dịch Dương nghi hoặc nhìn cô.
"Là như vậy, em muốn huỷ hợp đồng với công ty, nhưng công ty không đồng ý..."
"Vậy thì đâm đơn kiện là được, cần tôi cho cô mượn luật sư công ty không?"
"... Cảm ơn, không cần đâu, em cũng có luật sư."
"Vậy cô còn muốn cái gì nữa?"
-- "Thôi, thôi, đừng so đo với cẩu nam nhân này."
"Là thế này," Hứa Tân Di chỉnh đốn lại tâm trạng, một giây sau liền biến thành tiểu bạch thỏ đáng thương bị vùi dập, lên án với Dịch Dương: "Bọn họ khi dễ em. Trước đó đã bàn bạc xong là sẽ cho em đóng bộ phim này, bây giờ lại lật lọng muốn đổi diễn viên khác, còn nói muốn phong sát em. Ông xã à, em sợ lắm!"
Giọng điệu và biểu cảm như vậy, không nhận được giải Oscar đúng là đáng tiếc.
Dịch Dương nhăn lông mày, "Nói nghiêm túc đi."
Hứa Tân Di hắng giọng một cái, "Đạo diễn bộ phim nói, chỉ cần em có thể giải quyết tranh chấp với công ty là sẽ đồng ý kháng nghị với phía nhà đầu tư cho em. Nhưng công ty nhất định không đồng ý hoà giải, thời gian thưa kiện càng kéo dài, chờ kiện cáo xong thì đoàn làm phim sợ là đã đóng máy luôn rồi. Vậy nên anh có thể giúp em mau chóng huỷ hợp đồng với công ty không?"
"Mau chóng huỷ hợp đồng?"
"Có thể không ạ?" Hứa Tân Di chờ mong nhìn hắn.
-- "Show thân phận tổng giám đốc Dịch thị của anh ra, dẫn bảy tám chín bảo an đến công ty nói cho bọn họ biết, Hứa Tân Di có tôi bảo kê!"
"..." Dịch Dương bất lực nhớ xem giám đốc Thiên Ngu là ai, "Tôi nhớ công ty của cô là Thiên Ngu phải không."
Suy nghĩ năm giây sau liền gật đầu, "Được, tôi giúp cô giải quyết."
Hứa Tân Di nhảy cẫng lên ăn mừng, ngay cả cẩu nam nhân trước mặt cũng thuận mắt hơn không ít.
"Ông xã! Anh thật tốt! Em yêu anh lắm!"
-- "«Hoàng đồ» đã được bảo vệ!"
Dịch Dương chau mày, "Chờ một chút, cô đóng phim gì?"
Nụ cười của Hứa Tân Di dần dần biến mất, dè dặt nói: "«Hoàng đồ»."
"Là cái bộ phim mà lần trước cô đọc kịch bản ở nhà sao?"
"Vâng, sao vậy ạ?"
Dịch Dương nhìn cô, nhớ tới Hứa Tân Di muốn diễn những cảnh giường chiếu, hôn hít, kích tình với nam chính kia, liền cười lạnh một tiếng, "Không giúp nữa."
Nụ cười của Hứa Tân Di hoàn toàn biến mất, "... Tại sao vậy ông xã?"
"Không vì cái gì, tôi nói không giúp là không giúp. Không có việc gì thì cô ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy tôi làm việc nữa."
-- "Tên hỗn đản này dám đùa bỡn tôi?!"
-- "Hứa Tân Di, đừng nóng giận, nhớ đến Hàn Kiêu, nhớ đến cảnh giường chiếu, cảnh hôn, cảnh kích tình của mày với Hàn Kiêu, phải nhịn!"
Cô nước mắt đẫm lệ mông lung, vô cùng đáng thương nhìn hắn, "Em là vợ của anh, bây giờ em gặp phải chuyện khó khăn mà anh lại không thể giúp em một tay sao? Việc này đối với anh mà nói, căn bản là không cần tốn sức."
Dịch Dương chém đinh chặt sắt, "Không được."
"Tại sao lại không được? Anh thấy vợ của mình bị người ta khi dễ mà anh cũng thờ ơ được sao?" Hứa Tân Di che miệng bật khóc.
Nhưng cẩu nam nhân Dịch Dương thấy một màn hoa lê đái vũ này vẫn vững tâm như sắt, "Tôi nói không được là không được."
Hứa Tân Di cắn chặt môi dưới.
-- "Mình vứt bỏ tự tôn để đến cầu xin anh ta, chịu nhục, ăn nói khép nép, nhận hết ủy khuất mặc tên hỗn đản này nhục mạ, vậy mà anh ta lại trêu đùa mình!"
Dịch Dương: "..." Đúng là đáng giận!
"Được rồi, em biết anh chắc chắn là có nỗi khổ tâm, nếu đã như vậy thì em không làm phiền anh nữa. Anh làm việc đi, nghỉ ngơi sớm nhé, em về phòng trước."
-- "Tên hỗn đản này chờ đó cho tôi!"
Hứa Tân Di thất vọng nói xong, nghẹn ngào rời đi.
Chờ Hứa Tân Di rời đi, trong đầu Dịch Dương còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của Hứa Tân Di, tài liệu trong màn hình máy tính không lọt nổi một chữ vào mắt.
Cảnh giường chiếu, hôn hít, kích tình, ảo tưởng cũng đẹp lắm cơ.
Nửa tiếng sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, hoà với tiếng Hứa Tân Di khóc lóc kể lể.
"Ông ơi, không phải Dịch Dương sai đâu, chỉ là ảnh không thích cháu thôi cho nên mới không chịu giúp cháu, ông đừng trách anh ấy ạ."
-- "Anh bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa."
-- "Hôm nay tôi và anh sống chết với nhau!"
Dịch Dương: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro