Chương 14: Cẩu nam nhân chỉ có tác dụng làm lá chắn!
Editor: Myy
***
Trước buổi tiệc sinh nhật của Tần Nghiên, Hứa Tân Di ngược lại nhàn nhã vô cùng.
"An Nhã, giúp tôi đặt trước một bộ lễ phục dạ hội có thể loé mắt cả hội trường đi."
Giọng điệu An Nhã trong điện thoại tràn đầy nghi hoặc, "Lễ phục làm gì? Cô định tham gia hoạt động gì gần đây à? Tại sao tôi không biết?"
"Không phải," Hứa Tân Di không giấu được sự vui vẻ trong giọng nói, "Dịch Dương nói sẽ đưa tôi tham gia một buổi tiệc, tôi muốn mặc đẹp một chút, không thể khiến cho Dịch Dương mất mặt được."
An Nhã kinh ngạc hỏi: "Tiệc? Dịch Dương dẫn cô đi? Không phải hai người không công bố tin tức kết hôn sao?"
"Là tiệc sinh nhật cháu gái Tần gia, những vị khách được mời đều là người trong giới rất hiểu chuyện, không có người ngoài."
An Nhã trầm mặc một lát, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ, "Tôi nói cô nghe này Hứa đại tiểu thư, cô và vị cháu gái kia có thâm cừu đại hận gì mà cô lại muốn trang điểm lộng lẫy để lấn át cô ta vậy?"
"Sao có thể nói là lấn át? Tôi đây không phải là lần đầu tiên đi cùng với Dịch Dương đến bữa tiệc sao? Tôi nhất định phải thật xinh đẹp, không thể cho anh ấy mất mặt mới được."
"Không phải chứ... Cô nghiêm túc à?" An Nhã đột nhiên có chút đoán không ra dụng ý của Hứa Tân Di, "Cô muốn nổi bật hơn ở bữa tiệc sinh nhật của con gái nhà người ta?"
"Vậy thì sao?" Hứa Tân Di hỏi lại.
"Hứa Tân Di, nếu như không phải cô cố ý, tôi thật sự hoài nghi EQ của cô quá thấp đó, bình thường cô cũng đâu phải người như vậy?" An Nhã thổn thức không thôi, "Chẳng lẽ đúng như câu nói kia, tình yêu khiến người ta ngu muội? Thôi rồi, có cô làm gương, tôi nghĩ cả đời này tôi cũng không thể kết hôn được quá."
"Cô đừng lo lắng cho tôi. Tôi hỏi cô, việc này có thể hoàn thành hay không."
"Có thể! Đương nhiên được! Cô cứ làm đi! Việc lễ phục tôi giúp cô giải quyết, sáng ngày mốt tôi cho người đưa qua cho cô."
"Ok, mang đến thì lập tức gọi tôi nha!"
Cúp điện thoại, Hứa Tân Di để nhân viên spa tiếp tục chăm sóc gương mặt cho cô.
"Hứa tiểu thư, làn da của cô thật tốt, giống như thiếu nữ mới mười tám tuổi vậy."
Trắng trắng mềm mềm, một chút tì vết cũng không có, gương mặt bóng loáng ngay cả sợi lông tơ nhỏ bé đều thấy được, con ngươi mọng nước, quả thực rất giống làn da của thiếu nữ.
Thứ Hứa Tân Di muốn chính là hiệu quả này.
Tần Nghiên thích Dịch Dương, không sao, cô không quan tâm, thậm chí còn muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Nhưng, từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cô cũng không thể thua kém Tần Nghiên được!
Huống chi, vở hài kịch trong buổi yến hội này ngay cả An Nhã cũng nhìn ra được điểm không thích hợp, chẳng lẽ người khác lại nhìn không ra?
Tiểu bạch thỏ Tần Nghiên đó chắc chắn sẽ ra vẻ rộng lượng nói không sao, so sánh ra, độ hảo cảm với cô ta của cẩu nam nhân Dịch Dương đó chắc chắn sẽ từ từ dâng cao.
Sau đó tình cảm hai người càng ngày càng sâu đậm, cuối cùng bỏ mặc tất cả đến với nhau!
Mà cô, bị tình yêu gây thương tích, từ đây không tin tưởng vào tình yêu nữa, không tim không phổi, chỉ nghĩ đến tiền không nói đến việc yêu đương. Có được tài sản kếch xù, đi du lịch vòng quanh thế giới, bình bình đạm đạm vượt qua quãng đời còn lại.
Thật tuyệt.
***
An Nhã làm việc rất tốt, biết rõ ý cô, cuối cùng đưa đến trong tay Hứa Tân Di là một bộ lễ phục dạ hội nhãn hiệu Prada cổ chữ V khoét sâu màu lam.
Hứa Tân Di đứng nhìn mỹ nhân trong gương, cái cổ thon dài khoét sâu lộ ra đường cong ưu mỹ, đúng phong tình. Phía dưới là vòng eo dường như không đủ một nắm tay, lễ phục màu xanh lam càng nổi bật lên làn da trắng nõn trong suốt của cô. Không nói một lời thì lộ ra cảm giác cao quý lãnh diễm. Mỉm cười thì phong tình vạn chủng. Khoé mắt bên đuôi lông mày được nhuộm một vòng đỏ nhạt, nhẹ nhàng nháy mắt, lông mi dài rậm giống như câu ngươi, càng xem càng kinh diễm.
"Xong chưa, đã đến giờ, chúng ta cần phải đi rồi." Dịch Dương ở dưới lầu mất kiên nhẫn, vào phòng thúc giục, đẩy cửa ra, Hứa Tân Di dẫn mép váy đứng ở trước mặt nhìn hắn.
Dịch Dương đình trệ bước chân, nhìn cô từ trên xuống dưới một cái. Thần sắc kinh diễm tràn ngập con ngươi.
Chờ hắn nhìn một hồi, lúc này Hứa Tân Di mới dẫn mép váy đi đến trước mặt hắn.
"Dịch Dương, trông em có đẹp không?"
-- "Nếu như anh dám nói không đẹp, tôi sẽ đánh cái đầu chó của anh ngay tại đây đấy!"
"... Cũng được."
Vừa định đánh cái đầu chó của Dịch Dương, lại thấy cái cẩu nam nhân thả con mắt như có như không nhìn chằm chằm trên người cô, hình như hắn cũng không nhận ra.
-- "Cũng được? Nếu chỉ là cũng được, tại sao mắt lại nhìn tôi chằm chằm không tha như vậy?"
-- "Cẩu nam nhân khẩu thị tâm phi."
Dịch Dương rời ánh mắt.
Hứa Tân Di vừa lòng tiến lên kéo cánh tay Dịch Dương, khoé mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, "Chúng ta đi thôi anh."
***
Tần Nghiên là cháu gái duy nhất của Tần gia. Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức ở khách sạn Lâm Hồ có vùng núi vây quanh. Phong cảnh xinh đẹp, lại cách xa trung tâm thành phố, đồng thời cũng vì muốn yến hội sinh nhật này được hoàn mĩ, Tần gia đã bao trọn.
Khi xe của Dịch Dương và Hứa Tân Di dừng lại ở cửa khách sạn, Tần Nghiên cười tiến đến nghênh đón.
Hôm nay là sinh nhật của cô ta, cho nên cô ta liền tỉ mỉ ăn mặc một phen. Váy dài trắng, tướng mạo thanh thuần, tính cách ôn nhu, cử chỉ ưu nhã. Dù mặt nhếch lên trời cũng là cảnh đẹp ý vui, rất dễ khiến người ta nhìn một lần khó quên.
Tần Nghiên hầu như là lớn lên với Dịch Dương, cô ta biết Dịch Dương thích kiểu phụ nữ gì.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Hứa Tân Di bên cạnh, nụ cười liền cứng đơ ở trên mặt.
Sự chờ mong mới đầu đều đóng băng.
Lần này cô ta được tự phụ trách tiệc sinh nhật, đặc biệt gửi thiệp mời cho Dịch gia. Biết sức khoẻ Dịch lão tiên sinh không tốt, sẽ không đặc biệt chống đỡ thân thể chỉ để tham gia một bữa tiệc của tiểu bối, mà Dịch phu nhân phải chăm sóc Dịch lão tiên sinh tất nhiên cũng sẽ không tới, khả năng duy nhất sẽ đến, chính là Dịch Dương.
Những năm gần đây, cô ta chưa từng được nghe nói gì về tin tức Dịch Dương dắt Hứa Tân Di tham gia cái bữa tiệc nào. Mà quan hệ vợ chồng hai người luôn luôn không tốt, cho nên, Dịch Dương nhất định sẽ một mình tham gia sinh nhật của cô ta, không mang theo Hứa Tân Di.
Nhưng nghìn vạn lần không nghĩ tới chính là, Dịch Dương vậy mà mang cô ta đến.
"Dịch Dương, Tân Di, hai người đến rồi sao?"
"Chúc mừng sinh nhật." Hứa Tân Di tặng quà, thân mật kéo cánh tay Dịch Dương, dựa cả người lên người Dịch Dương, "Đây là món quà tôi tỉ mỉ lựa chọn cho cô, cô chắc chắn sẽ thích."
Cùng là phụ nữ, Tần Nghiên biết, Hứa Tân Di là đang cố ý gây sự với cô ta.
Cô ta nhìn Dịch Dương, không lưu lại dấu vết, nhận lấy, "Cảm ơn cô. Hai người đi vào trước đi, chút nữa tôi vào."
"Vậy chúng tôi vào trước nhé." Nói xong, Hứa Tân Di kéo tay Dịch Dương đi vào phía trong.
Có thể tham gia bữa tiệc sinh nhật Tần Nghiên, đều là người trong cuộc, đều biết những người khác nặng mấy cân mấy lượng.
Hội bạn của Tần Nghiên luôn nghĩ, sau khi lớn lên nhất định Tần Nghiên sẽ gả cho Dịch Dương.
Dù sao hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Tần Nghiên có ý với Dịch Dương là việc mọi người đều biết. Thật không nghĩ đến chỉ vì một tờ hôn ước mà Hứa Tân Di lại thành vợ của Dịch Dương.
Lúc Hứa Tân Di còn nhỏ cũng là người trong hội bọn họ, làm sao nghĩ đến cha mẹ Hứa Tân Di mất sớm, còn giao phó cho Hứa lão gia giúp đỡ, cuối cùng sự việc thành ra như vậy?
Cạnh bàn rượu có bốn năm người trẻ tuổi nhìn bọn họ, quay đầu thương lượng hai câu, sau đó đi tới phía hai người.
-- "Oa, trò hay mở màn rồi."
Dịch Dương nhìn Hứa Tân Di, thấy cô mỉm cười xem mấy người bạn đã lâu không gặp đi đến chỗ hắn.
-- "Đúng là vật đi theo bầy, bạn của cẩu nam nhân Dịch Dương chắc chắn cũng không có gì đặc biệt. Nghe nói là lớn lên với Tần Nghiên, nhìn thấy mình chắc hẳn đang bất bình cho Tần Nghiên chứ gì."
-- "Trong lòng chắc chắn đang nghĩ, người ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hết lần này tới lần khác lại bị cái người phụ nữ không biết từ nơi nào tới đoạt đi. Có lẽ trong mắt bọn họ mình vẫn là tiểu tam chia rẽ tình cảm của Tần Nghiên và Dịch Dương ấy chứ."
-- "Chút nữa những người này chắc chắn sẽ giả vờ giả vịt cố ý gây sự. Kể chuyện khi còn nhỏ của hai người họ cho mình nghe, rồi giả mù sa mưa hỏi mình 'Ôi bọn tôi kể chuyện ngày xưa thôi, cô không để tâm chứ?'."
-- "Nếu mình nói để ý sẽ nói mình nhỏ hẹp, còn nếu mình nói không ngại, mấy người này chắc chắn sẽ làm nghiêm trọng thêm. Rồi sẽ còn nghĩ biện pháp lôi mình đi, dùng các loại ngôn từ nhục nhã cảnh cáo mình. Với tình cách của mình chắc chắn sẽ chịu không được, sau đó phát sinh tranh chấp. Bạn của bạch liên hoa cũng là bạch liên hoa, đến lúc đó sẽ giội nước bẩn trên người mình, nói mình là nữ nhân xấu xa không có giáo dục. Tất cả mọi người đều chỉ trích mình, cẩu nam nhân Dịch Dương này khẳng định cũng sẽ thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm."
-- "Haiz, ở trong cái xã hội coi trọng vật chất này, con người bây giờ tâm cơ quá sâu. Tại sao không thể đơn thuần thiện lương như mình nhỉ?"
Trong đại sảnh náo nhiệt, Dịch Dương vẫn nghe được tiếng của Hứa Tân Di.
Đáy lòng Dịch Dương cười lạnh. Da mặt của Hứa Tân Di cũng không phải là dày vừa vừa. Chưa từng nói chuyện với người ta, càng không có bất kỳ hiểu biết gì về đối phương, vậy mà dám ác ý phỏng đoán người khác ở trong lòng, đây là thứ cô ta gọi là đơn thuần thiện lương sao?
Bạn của hắn là cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, mặc dù sau đại học không có liên hệ, nhưng hắn biết tính cách của bọn họ, dù thế nào thì tâm cơ cũng sẽ không ác độc như Hứa Tân Di nói.
"Dịch Dương, cuối cùng thì cậu cũng đến." Đâm đầu đi tới là bốn người, bưng ly rượu nói chuyện với Dịch Dương. Hai cô gái kéo theo người bạn trai cũng coi như đẹp trai của mình, cố ý nhìn Hứa Tân Di không thuận mắt, "Cậu không biết hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tần Nghiên sao? Trời chuẩn bị tối rồi sao cậu mới đến vậy."
"Hứa tiểu thư cũng đến sao?" Giống như mới phát hiện ra Hứa Tân Di đang ở đây, cô ả cười nói: "Dịch Dương, chúng ta đã mấy năm không gặp, bây giờ cậu đúng là càng ngày càng đẹp trai nha. Mình còn nhớ, khi còn nhỏ chúng ta còn cùng nhau chơi trò chơi, khi đó cậu nói..."
"Mình cũng nhớ, khi còn bé Dịch Dương đã nói sẽ chờ đến khi Tần Nghiên hai mươi lăm tuổi, nếu cậu ấy còn chưa kết hôn, Dịch Dương sẽ cưới cô ấy," Hứa Tân Di thuận thế nói tiếp, "Tiếc quá, Dịch Dương lại may mắn gặp được tôi, Tần Nghiên thì không may mắn như vậy, đến bây giờ vẫn còn độc thân."
Mấy người yên tĩnh.
"Hứa tiểu thư cũng biết việc này sao?"
Hứa Tân Di dường như thật sự hoàn toàn không có cái gì gọi là bất ngờ, "Đương nhiên là tôi biết, nhưng tôi không phải là người thích tính toán chi li. Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, sao tôi có thể chỉ vì một câu nói khi còn nhỏ mà nóng giận đâu đúng không? Còn chuyện thú vị gì khi còn nhỏ mọi người đều nói cho tôi nghe một chút đi."
Hai cô gái kia liếc nhau.
"A đúng rồi, khi còn bé chắc chắn mọi người cũng từng chơi mấy loại trò chơi này: trò kết hôn, trò động phòng,... Có phải là khi đó Dịch Dương là chồng, còn Tần Nghiên là vợ đúng không?"
Hai cô ả vừa định nói lại thôi.
"Thì ra khi còn bé ai cũng chơi như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi như vậy thôi chứ."
Toàn bộ quá trình Dịch Dương đều giữ yên lặng.
Hắn đột nhiên cảm thấy Hứa Tân Di nghĩ thật đúng, hắn quả thực sẽ thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì hắn hoàn toàn không quan tâm.
Hai cô gái kia bị Hứa Tân Di chặn họng, hai thanh niên bên cạnh liền cười giải vây, "Chuyện khi còn bé đừng nhắc lại nữa. Dịch Dương à, đi, chúng ta qua bên kia tâm sự."
Hai cô gái kia mỉm cười, "Hứa tiểu thư à, đám đàn ông bọn họ có chủ đề riêng của đàn ông, phụ nữ chúng ta đừng đi theo thì hơn. Bữa tiệc sinh nhật lần này của Nghiên Nghiên có không ít bạn bè đến, tôi giới thiệu mấy chị em cho cô nha?"
Ánh mắt hai người đặt ở trên váy Hứa Tân Di, cuồn cuộn sóng ngầm.
"Hứa tiểu thư, cô có muốn uống chút gì không?"
-- "Đến rồi đến rồi, mình biết chắc sẽ có trò này mà, kịch bản này, kinh điển lại không lỗi thời!"
-- "Con mắt cứ nhìn chằm chằm váy mình. Mình đẹp, dáng người lại xinh đẹp như vậy, hai người bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp không cẩn thận hất rượu đỏ lên người mình, khiến mình xấu mặt trước mọi người, sau đó giả mù sa mưa nói 'Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu'. Nếu mình nổi giận sẽ nói lòng dạ mình hẹp hòi, một bộ lễ phục mà thôi, có cần phải tức giận vậy không, như vậy mình liền phải nén nhịn, sau đó rời đi."
-- "Đều là hồ ly ngàn năm với nhau, sao lại chơi trò ngu ngốc như vậy nhỉ?"
"Dịch Dương, đi thôi."
Dịch Dương giật giật cà vạt trước ngực, đứng im.
"Rượu đỏ, cảm ơn."
Xuyên qua trong đám người, nhân viên phục vụ đưa tới một ly rượu đỏ, lúc đi qua bên cạnh hai cô ả, người phục vụ kia lảo đảo về phía trước một cái, chỉ thấy ba ly rượu đỏ trên tay dường như sắp đổ lên người Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di nắm chắc thời cơ, bàn tay đang khoác cánh tay Dịch Dương bỗng nhiên dùng sức, nhân lúc ánh mắt Dịch Dương đặt ở trên người phục vụ kia không để ý, một tay kéo lấy hắn.
Phanh --
Ba ly rượu đỏ kia toàn bộ giội lên âu phục của Dịch Dương, người Hứa Tân Di không bị dính dù chỉ một chút.
-- "Cẩu nam nhân chỉ có tác dụng làm lá chắn!"
"..." Dịch Dương nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt mình, ở trong lòng khẽ mắng một câu thô tục, rất thô tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro