Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

- Lượm đi đâu vậy?

- cậu kêu Lượm xuống bếp ngủ.. hức

Lượm buồn thiu, nước mắt cứ chảy dài, chảy tới đâu là tay Lượm quệt tới đó, rốt cuộc làm mặt mình biến thành mặt mèo luôn. Chị Lan thương lắm, chị lấy cơm trưa cho Lượm, bảo Lượm dọn cái phòng cũ kia mà ngủ. Lượm "dạ" xoa xoa mông đau một chút rồi ngoan ngoãn đi dọn đồ.

Chị Huệ nhìn nó đi cà nhắc, tặc lưỡi nhìn hai cô bạn thân:

- coi bộ cậu hai ghét thằng nhỏ này dữ lắm.

- em thấy nó cũng ngoan mà

Chị Liễu đang rửa chén, ngước lên đáp. Sáng giờ nói chuyện với nó mới biết nó 17, nhìn cái tướng nhỏ xíu xiu cứ tưởng 13-14 là cùng. Chị hơn nó có mấy tuổi thôi, mà nó cứ gọi chị xưng em, gọi ngọt xớt, cái miệng thì liếng thoắng làm chị cười cả buổi, y hệt em trai ruột của chị vậy.

- mà ghét thì sao đem nó lên đây làm gì?

- thôi, hơi đâu mà đoán mò. Làm nước cam đem lên cho cậu đi.

Chị Lan lau bàn bếp, xoay người nói với hai chị kia, Lượm vừa đi ra, nghe có việc thì cũng lăng xăng đi làm.

Nó cầm 3 chiếc cam trong rổ, cẩn thận cắt rồi vắt lấy nước, bỏ hột thêm đường rồi còn cắt thêm một lát cam gắn lên thành ly. Nó chuyên tâm lắm, cái này nó làm để chuộc tội với cậu đó, để cậu hết giận nó rồi cho nó về hầu cậu...

-----

- tao nói mày không được lại gần phòng tao mà?

- cậu ơi con xin lỗi... Con hổng dám nữa đâu cậu, cậu cho con hầu cậu nghen, con chỉ quạt với hát cho cậu ngủ ngon thôi, rồi con xuống phòng bếp ngủ, nghen cậu.

Lượm đặt ly nước xuống bàn, sụp người xuống mà ôm chân cậu năn nỉ. Nó không cần làm người hầu riêng của cậu cũng được, nhưng mà nó sợ cậu quên mặt nó lắm, nó quen thân có mình cậu thôi, cậu ghét rồi cậu quẳng ra đường thì có mà chết à?

Cậu hai Thanh nghe mà giận trong lòng cũng nguôi ngoai. Đó, chỉ cần nói vậy thôi là cậu hết giận rồi, mà cứ cứng đầu cứng cổ, coi như sau một trận đòn cũng khôn ra được đôi chút.

- chỉ được hát và quạt cho tao ngủ, tao vừa ngủ là cun cút ra khỏi phòng, ngoài ra lúc tao không ở đây cũng không được vào phòng nửa bước.

- dạ.. con cảm ơn cậu.. con biết rồi.

Lượm hơi hụt hẫng, cậu sao mà vô tình thế? Nó hầu cậu lâu lắm rồi đấy...

Nhưng cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần, lồm cồm đứng dậy chào cậu, cầm khay chạy ra khỏi phòng, ai ngờ lúc đi còn vướng cầu thang té cái "ầm" xuống.

Vết thương một lần nữa đau muốn chết đi sống lại, nhưng mà lần này Lượm không khóc nữa, cậu đang nhìn...

Lượm nhắm mắt ngồi đó một hồi, xong cắn chặt môi nén đau đứng dậy, vịn lấy tay cầm từng bước từng bước đi.

Cậu hai đứng ngoài cửa từ lúc nó ra khỏi phòng, thấy nó té, tính đỡ thì ngại, chỉ nhìn nó nằm yên rồi tự lết xuống nhà.

Cậu thấy thì cậu tin thôi, nó còn có thể tự đứng tự đi, cả quá trình cũng không rên một tiếng, chứng tỏ là lúc nãy cậu xuống tay cũng không quá mạnh.

Cậu chủ của Lượm thở phào nhẹ nhõm, Lượm thì cắn muốn nứt môi. Cuối cùng cũng xuống được nhà bếp. Chị Huệ nhét cho nó chai dầu gió, bảo nó tự thoa. Nó cũng ngoan ngoãn vào phòng vừa thoa thuốc vừa khóc. Chảy máu rồi...

Hức, hôm nay cậu bị làm sao thế?

Vừa đau mông, vừa đau lòng.

Cậu ơi, cậu hết thương Lượm rồi phải không?

---
- em chào chị My

- ừm, Lượm nói cho chị biết sở thích của cậu đi

- dạ.. cậu thích nghe Lượm hát

- còn gì nữa không?

- cậu còn thích viết chữ nữa

Cậu viết chữ đẹp lắm á, không biết cậu có thấy mấy tờ giấy nó viết để trên bàn không ha?

- ừm, cậu thích ăn gì?

- cậu thích ăn gà hầm nấm đông cô, nhưng cậu bị dị ứng đậu phộng, đừng bỏ vào nhé.

My cẩn thận ghi chú vào sổ tay, Lượm cũng thiệt thà nói hết ra những gì nó biết. Tự nhiên lại buồn rồi...

- kể từ ngày mai Lượm đi ra kho vác lúa nhé, trong nhà đủ người làm rồi

My nhìn nó một hồi, sau đó nhàn nhạt ra lệnh. Phải loại bỏ nó khỏi tầm mắt cậu, cậu mới dễ dàng quên mất nó.

- nhưng... Nhưng cậu bảo em hát cho cậu nghe...

- tối mới hát mà, về sớm chút là được. Nhớ đó, sáng mai dậy sớm ra kho đi

- dạ...

Lượm mím môi nghe lời, nhìn bóng lưng chị My đi khuất, nó cũng phải làm việc, có làm thì mới có ăn chứ...

Nhưng trong lồng ngực tự nhiên nhoi nhói, hồi trước ông cũng bắt nó ra đồng gieo mạ, cậu một hai không chịu, bây giờ xem ra cậu chẳng cần Lượm nữa rồi...

----
Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi

Anh ơi, em vẫn đợi ... bèo dạt.

Mây... trôi chim ca tang tính tình, cá lội

Ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ

Sao chẳng thấy đâu.

Một mình trăng treo suốt đêm thâu,

Anh ơi trăng đã ngả ngang đầu.

Thương nhớ... ai sương rơi đêm sắp tận, trăng tàn.

Cành tre đưa trước ngõ, làn gió la đà

Em vẫn mong chờ, sao chẳng thấy đâu.

Nó đứng bên đầu giường, quạt đều tay, miệng ngâm nga lời ru được chị Na, chị Mận dạy.

Đây là khúc hát nó chưa từng cất lời, giọng nó ngọt ngào, tánh tình cũng hệt như con nít, hát cái bài buồn hiu thế này rồi hay kiểu gì được.

Vả lại, cậu cũng chẳng thích nó hát những bài thế này. Vậy mà hôm nay tự dưng nó lại muốn hát, muốn hát lên cho lòng bớt nặng nề. Chu choa, cứ tưởng sẽ không hay chứ? Ai mà ngờ đâu hay đến không tưởng.

Cậu hai nằm trên giường, chăm chăm nhìn Lượm đang phiêu diêu trong lời ca tiếng hát. Giọng thằng khờ của cậu từ bao giờ đã buồn não ruột đến thế kia?

- cút xuống bếp đi, tao không muốn thấy mặt mày nữa.

- cậu ơi...

- biến!

-....

-....

-....

- dạ cậu, con đi...

Cậu hai sẽ chẳng bao giờ biết được, lần này Lượm đi, thật lâu thật lâu sau cũng không trở lại nữa.
-----
Đăng không vì một lý do nào cạ :(((
Chỉ vì tưởng nhớ 12 chương truyện đã bay màu bên "mì gói" thôi các cô :((
Hơi bùn :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro