Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Và chị cứ luôn luôn tàn nhẫn như vậy

Trần Kha đang ngồi bên cạnh Đan Ny, đột nhiên điện thoại cô reo lên liên tục. Màn hình hiển thị số máy không hề lưu lại, nhưng cô biết rất rõ người đó là ai.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chị đang ở đâu?" Cô gái hôm trước gặp Trần Kha ở tổ chức, cũng là người từng miệt thị Họa Mi là cỏ dại.

"Cô tự cho mình cái quyền kiểm soát tôi từ khi nào?" Cô vừa nói vừa lấy chăn đắp lại cho Đan Ny khi nó bị trễ xuống.

"Đừng căng thẳng với em như vậy, chỉ là muốn nói với chị chuyến hàng đợt trước Daisy đã chuyển về đây từ hôm kia"

"Vậy còn chuyến hàng lần này thì sao?"

"Từ tối hôm qua đến nay không gọi được cho Daisy, không biết cô ta đang làm cái quái gì"

"Tổ chức chỉ có một mình cổ thôi sao, cô đi cho tôi, chỉ có đem hàng về thôi cô cũng không làm được thì đừng vác mắt về nữa" Trần Kha nếu như không nể tình cô ta từng có công với tổ chức cũng như thực lực, đương nhiên cũng không nói chuyện với cô ta lâu như vậy.

"Được rồi, em đi là được chứ gì"

Nói một chút về cô gái có tên là Daisy này, cô ta được đào tạo từ lúc còn nhỏ ở trong SB - trong tổ chức này có tồn tại một thế lực cự kỳ huyền bí nó được gọi là Đầu Lâu Đỏ. Trong đó những còn người được huấn luyện tàn khốc nhất, những ai có thể trụ được đến lớn đương nhiên khả năng không hề bình thường. Họ mang trên mình một chiếc mặt nạ giống như cái tên của họ, mặt nọ có hình đầu lâu màu đỏ, chưa một ai thấy được mặt thật của họ cả Daisy cái tên vừa được nhắc đến, địch thị là chủ nhân duy nhất bọn chúng tôn sùng mệnh lệch.

Cô ấy hiện tại đang làm việc cho Trần Kha, kể từ cái ngày con gái của Trần gia quay lại tổ chức. Chưa ai từng thấy mặt của cô ấy kể cả Trần Kha. Đầu Lâu Đỏ che giấu thân phận đến mức làm nhiễu luôn cả giọng nói, cho nên dù bạn có đối mặt với họ ở đời thường cũng không thể nào nhận ra được.

Dưới quyền của Trần Kha hàng loạt tên sát thủ máu lạnh giết người không gớm tay, Daisy chính là người cô tin tưởng nhất. Bởi vì quãng thời gian mà cô khốn đốn nhất, thất bại nhất, quãng thời gian đen tôi nhất của cuộc đời ai cũng rời bỏ cô ra đi chị có Daisy là ở bên cạnh.

"Ưm" Nàng lại mơ thấy ác mộng nên mồ hôi trên trán rơi ra liên tục.

"Đừng sợ, Đan Ny" Cô bước đến bên cạnh nàng nắm chặt lấy đôi tay đang truyền dòng nước đỏ tươi của máu.

"Cứu em với..." Dường như thứ đáng sợ nó vẫn đeo bám lấy nàng dù trong mơ cũng khiến gương mặt xinh như hoa phải nhíu chặt đôi chân mày.

"Em sẽ không sao cả, chẳng để ai ức hiếp em"

Trần Kha nói xong cũng cảm thấy có phần gì đó cho câu nói vừa rồi của mình. Ức hiếp em sao? Liệu ai có thể ức hiếp em hơn tôi đây, tôi bảo vệ em khỏi đám người kinh khủng đó rồi tôi lại càng kinh khủng hơn. Vậy sao em không một lần nữa muốn trốn đi, kêu người khác đến cứu vớt lấy cuộc đời em. Sao cứ phải bám víu vào một người luôn luôn muốn nhấn chìm em trong tuyệt vọng?

-----------

Từng tia nắng chiếu rọi xuống những con đường, mưa lớn cách mấy cũng chỉ náo loạn lúc về đêm, sau cơm mưa trời lại sáng. Ánh nắng dịu dàng của sớm mai cũng không đủ làm bốc hơi đi từng vũng nước đọng lại. Nhưng nó cũng giúp con người bớt đi sự lạnh lẽo hơn. Đường xá bắt đầu inh ỏi tiếng còi xe, xen lẫn với bầy chim vang ca chào một ngày mới, con người lại bắt đầu bận rộn với cách mưu sinh, chắc bây giờ chỉ mình em là nằm yên như thế

"Em ngủ đủ chưa, em lười biếng đủ chưa, em thức dậy cho tôi, sáng rồi không cho em ngủ nữa" Cô buồn bã nhìn lấy gương mặt không một chút động tĩnh kia, rồi buông lời nghe như oán trách.

Ngoài cửa truyền lên tiếng của người giúp việc, quay lại nhìn đã thấy dì bưng cả một cái gào mênh bay ra mùi vị chỉ ngửi đã muốn ăn.

"Cô Ny chưa tỉnh sao?" Dì hai đặt gào mệnh lên bàn rồi tiến lại giường quan sát Đan Ny.

"Dạ, vẫn cứ lười biếng như thế đấy" Cô nở một nụ cười buồn và trách kẻ đang nằm im kia.

"Tội nghiệp cô ấy, mới có một hôm mà nhìn tiều tụy quá"

"Đan Ny bệnh tim từ nhỏ, thân thể lại hay lâm vào tình trạng suy nhược, sau này dì để ý đến em ấy một chút, nếu như thấy em ấy có biểu hiện khó thở phải đem thuốc đến ngay"

Lúc này dì Hai mới cả gan nói ra một câu mà cũng không nghĩ là cô sẽ trách bà thế nào nữa, bởi vì bà rất thương Đan Ny.

"Tôi già cả rồi cũng không biết chăm sóc cổ được bao lâu, cô chủ, cô có thể về bên cạnh cô ấy không? Giống như hôm qua nếu như cô không về kịp, tôi cũng không biết phải làm sao"

"Con..." Trần Kha nghe đến đây thì có phần lấp lửng.

"Tôi nhận thấy cô rất quan tâm cho cô Ny, hôm qua tôi thấy cô đã khóc"

"Khóc sao? Con chưa bao giờ khóc vì cô ấy, còn việc con cứu cổ cũng vì cổ chính là món đồ chơi duy nhất có thể làm hài lòng con" Trần Kha buông một câu nó lạnh lùng, sau đó bỏ đi ra ngoài không để cho ai thấy gương mặt thật sự bây giờ lưu lại.

Dì Hai nhìn thấy tấm lưng duy chuyển của Trần Kha mà chỉ biết lắc đầu một cái và thầm nói trong tâm: "Cô chủ, cô không phải như vậy".

-------------

Trần Kha bỏ lại dì Hai một mình trong phòng bệnh, bản thân lặng lẽ đi khắp nơi trong khuôn viên bệnh viện. Chỉ biết đi thôi cũng chẳng biết đi để làm gì. Cây xanh che đi từng tia nắng chiếu xuống sân, cũng che đi ánh sáng có thể đi vào sự tăm tối trong tâm hồn. Người ta nói "Nhân chi sơ tính bổn thiện" - tôi sinh ra cũng chẳng phải để làm loại người này.

"Chị hai, mẹ ơi chị hai ăn hiếp con" Một đứa trẻ ở trong sân rượt theo đứa trẻ lớn hơn đến bật khóc.

"Lêu lêu, lêu lêu bé con chạy nhanh lên nào" Chị của nó ỷ mình lớn hơn nên chạy phía trước, chưa đủ nghịch ngơm còn quay lại chọc ghẹo em.

Tình cảnh này vào mắt Trần Kha làm cô nhớ ngày xưa - nơi căn biệt thự dính toàn máu bây giờ, cũng đã từng đầy ắp tiếng cười của trẻ nhỏ. Ngày đó suốt ngày bên tai của cô cũng chỉ toàn tiếng khóc của Đan Ny, cùng chất giọng cô luôn nói rằng cưng chìu không đủ.

"Chị hai, chị hỏng có thương em" Tiểu Đan Ny ngồi phịch xuống đất, hai tay quẹt lấy quẹt để gương mặt lấm lem nước mắt.

"Thôi nín đi mà, chị thương em nhất mà, nín nín đi" Tiểu Kha Kha sau khi nhìn thấy em mình như vậy cũng không chạy nữa, lập tức lại chỗ của Đan Ny ôm em vào lòng dỗ dành.

"Chị hai giành kẹo của em, em giận chị luôn, mẹ ở chị hai ăn hiếp con" Con mèo nhỏ đó còn nhỏ nhưng cái miệng khi hét lên cũng rất to.

"Tiểu Kha Kha lại ăn hiếp tiểu Ny Ny của mẹ phải có phải không?" Người phụ nữ xinh đẹp bước ra ngoài sân, giả vờ dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn lấy Trần Kha.

"Hỏng có mà, tại vì em ấy có nhiều kẹo con chỉ giựt lấy có mấy cục hà, mà mẹ thương Ny Ny hơn con, làm như con là con nuôi của mẹ" Trần Kha lúc này giả bppj giận ngược lại hai người kia.

"Con nuôi là gì vậy mẹ?" Tiểu Đan Ny nín khóc đứng dậy lay lay chiếc áo của người phụ nữ đứng bên cạnh mà hỏi ngay.

"Không có ai là con nuôi hết, Trần Kha con nghe cho rõ Đan Ny và con là chị em ruột thịt của nhau, là chị em thì phải biết yêu thương nhau, sau này mẹ còn nghe con nói hai từ con nuôi nữa sẽ đánh đòn con" Cô dùng ánh mắt giận dữ nhìn lấy Trần Kha.

"Được rồi, được rồi mà, người ta mới nói chơi một chút mà mẹ hung dữ với người ta rồi" Trần Kha chu cái miệng ra làm bộ mặt ủy khuất.

"Nhớ sau này không được chọc em khóc nữa có biết chưa, là chị hai phải biết thương em mình chứ, sau này không còn mẹ bên cạnh cũng phải yêu thương, chăm sóc cho em" Cô ngồi xuống xoa đầu tiểu Trần Kha và ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng.

"Chị hai nhớ chưa, sau này phải thương em đó" Tiểu Đan Ny chớp chớp mắt, miệng vẫn đang ngậm lấy cục kẹo Trần Kha vừa mới trả lại mà cười tươi.

"Được rồi nhất định sẽ yêu thương em, mãi mãi cũng sẽ yêu thương em" Tiểu Trần Kha la lớn lên như khẳng định.

Lời nói ngày xưa bỗng nhiên ùa về, cũng bởi vì lời nói đó mà khi em không còn xem tôi là chị hai nữa, cũng là lúc tôi cũng chẳng còn yêu thương em. Em đem một tình yêu tội lỗi với tôi, rồi cũng vì em mà gây ra thảm cảnh đó. Đan Ny, bố mẹ cũng vì em mà biến mất, cứ mỗi lần muốn ở bên cạnh em hình ảnh họ lại hiện về. Đôi chân của tôi cũng từng vì em mà gần như tàn phế, phải chăng kiếp này em đến với tôi là đòi lại ân oán tình thù tích tụ từ ngày xưa.

------------------

Trở lại với căn phòng bệnh ấn chìm trong không khí im lặng kia. Lúc này con người nằm im cũng bắt đầu không muốn cảm nhận sự ngột ngạt này nữa mà từ từ tỉnh lại.

"Ưm" Ánh sáng đột nhiên rọi vào mắt làm nàng cảm thấy khó chịu.

"Đan Ny, cuối cùng còn cũng tỉnh lại" Bà vui mừng nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng.

"Con bị sao vậy dì hai?"

"Cô chủ nói con bị bệnh tim tái phát với lại tiếng sét gì đó làm cho hoảng sợ nên không thể làm chủ được mình"

"Chị ấy đã về sao?"

"Phải, cũng chính cô chủ đã đem con đến đây, lúc đó cô ấy còn khóc rất nhiều tâm trạng như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng"

"Dì lừa con" Nói cũng như khóc, nước mắt muốn khô cạn lại được dịp chảy ra. Cảm thấy người đối diện chỉ là đang muốn làm cho nàng vui thôi, khóc sao? Chị ấy tuyệt đối sẽ không khóc vì con.

"Ta nói thật, cô ấy dùng thân mình đâm vào cửa kính để cứu con, tay còn bị thương khá nặng nữa" Lúc này bà đang đổ cháo cho Đan Ny, rót một ly nước lọc cho nàng ăn xong có thể dùng để uống thuốc.

"Chị ấy đang ở đâu, con muốn đi tìm chị ấy" Đan Ny định ngồi dậy đi tìm lấy Trần Kha khi nghe cô bị thương nặng. Nhưng khi vừa bước xuống giường đầu óc đã quay cuồng lên dường như sắp ngã, đột nhiên lúc đó có một vòng tay giữ lại.

"Chỉ còn nửa cái mạng, lại còn muốn đi lung tung" Trần Kha vừa vào cửa đã nhìn thấy Đan Ny như ngã xuống, nên lập tức chạy đến ngay.

"Kha..." Nàng sau khi định thần thì nhìn lấy cô.

"Vẫn còn xài được, chưa đến mức lú lẩn" Cô đỡ nàng lên giường nằm sau đó đi lấy tô cháo từ chỗ dì hai bưng qua.

"Cảm ơn chị tối hôm qua..."

"Đừng làm quá vấn đề lên như thế, tôi cứu em cũng chỉ vì..."

"Vì em là món đồ chơi luôn làm hài lòng chị có phải không?"

Đan Ny cũng đã tự chuẩn bị cho mình cái câu nói mà chắn chắc rằng Trần Kha sẽ lại nói ra. Nhưng không ngờ rằng Trần Kha chưa bao giờ cho nàng bớt đi sát thương dù chỉ là nhỏ nhất khi đã nói ra câu đó:

"Chỉ bởi vì lời hứa với mẹ ở năm xưa"





To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro